Chương 70
《 17.1 — Hiện tại 》
Tháng Mười một năm Cảnh Dụ thứ tư, biên giới phía Bắc nước Tề đột ngột có tuyết lớn, tuyết rơi sớm hơn nửa tháng so với mọi năm, lại liên tục trong nhiều ngày. Đoàn xe đưa tiễn công chúa đến khu vực núi Vương Ốc ở Dự Châu thì gặp trở ngại vì đường núi bị chắn, người ngựa đều kiệt sức, phải dừng lại vài ngày không thể tiến xa. Kết quả là đã trì hoãn yêu cầu hôn lễ diễn ra trước mùa đông mà Mạc Bắc đã đưa ra.
Công chúa cử sứ giả với hành trang nhẹ đi trước để đàm phán, nhưng không ngờ sứ giả lại bị bắt giữ, từ đó không còn tin tức gì nữa. Vài ngày sau, quả nhiên quân báo từ Ung Châu đã được đưa về Kim Lăng với tốc độ khẩn cấp tám trăm dặm, báo rằng quân đội Mạc Bắc đang âm thầm tập kết bên bờ phía đông Hắc Thủy, rõ ràng đã có ý bội ước từ lâu.
Hai đại sự trong ngoài đồng loạt ập lên bàn của thiên tử, khiến cho quần thần ở điện Thần Long tranh luận không ngớt, tấu chương bay vào Thượng thư đài như tuyết rơi.
Trước buổi triều sớm, Tạ Cánh đã kịp đi gặp Vương Thục một chuyến, đối phương thông báo cho y về các vấn đề cần giải quyết trong buổi nghị sự hôm nay, đồng thời truyền đạt thái độ của phủ Tướng và kỳ vọng của ông ta về kết quả, về phần ứng biến trên triều đình thế nào đều là trách nhiệm của Tạ Cánh. Mặc dù y không có chính tích gì nổi bật, nhưng cũng là người xuất thân từ gia tộc ngôn quan, nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng cần được chỉ dẫn tỉ mỉ thì Vương Thục đã không tìm y làm người phát ngôn rồi.
Từ phủ Tướng đến cung Thái Sơ cách nhau khá xa, qua lại mất thời gian, Tạ Cánh vào cung muộn hơn bình thường một chút, đúng lúc phần lớn triều thần đang trên đường lên triều. Hàng người nối đuôi dài dằng dặc từ cổng cung đến điện Thần Long, y cũng không biết mình đã phải chào hỏi bao nhiêu lần, nói bao nhiêu lời khách sáo.
Mặc dù trên dưới triều đình đều hiểu rằng "thực quyền" nằm trong tay y chỉ là tạm thời thay mặt cho Vương thị, nhưng có không ít kẻ nhân cơ hội này nịnh bợ y hòng bấu víu phủ Tướng. Tạ Cánh giờ đây không thể không "học" theo bản thân mười mấy năm trước, kiêu ngạo nhìn người bằng lỗ mũi, tận chức tận trách đóng vai một kẻ giả nhân giả nghĩa bảo gì làm nấy, khéo léo luồn lách, đối diện với những lời nịnh hót, y không chỉ phải chấp nhận toàn bộ, mà còn phải tỏ vẻ rất hưởng thụ.
Đang trò chuyện xã giao với Tán kỵ theo hầu, khéo léo tỏ ý rằng dù thỉnh thoảng mình có đến Trích Tinh lâu, nhưng đối phương không cần phải đưa ái thiếp đến Tạ phủ đâu, Tạ Cánh chợt nghe phía sau có tiếng ồn ào. Quay đầu nhìn lại, y thấy đám đông tự giác tách ra hai bên, nhường đường cho cỗ xe tiến vào từ đầu ngõ vĩnh hạng.
Liếc mắt một cái, y lập tức nhận ra đây là xe ngựa của Lục Lệnh Tùng. Trên đèn treo ở mái xe còn viết ba chữ "Phủ Chiêu Vương". Là hoàng thân quốc thích, hắn có đặc quyền đi xe ngựa, không cần phải đi bộ vào cấm cung như các ngoại thần.
Tạ Cánh bèn dừng cuộc trò chuyện, lùi về phía tường cung theo dòng người, quỳ xuống chờ xe đi qua.
Mười ba năm trước, khi y vào cung tham dự Quỳnh Lâm yến, cũng tại con hẻm này, Tạ Cánh đã gặp Lục Lệnh Tùng lần thứ hai, y cố kìm nén tính cách để xin lỗi hắn vì sự thất lễ của mình ở Tần Hoài Xuân, nhưng lại bị đối phương lạnh lùng phớt lờ như một hành động trả đũa, để y mất mặt rồi nghênh ngang rời đi.
Khi đó, Tạ Cánh đã lúng túng quỳ trước vô số ánh mắt của mọi người, đám đồng niên nhìn y với vẻ tò mò, ganh tị, cũng có giễu cợt, những ánh mắt đó chẳng khác gì từng mũi kim châm xuyên vào lưng y. Đúng là trong lòng Tạ Cánh có tức giận, nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng – thể diện của y mất thì mất thôi, cũng chẳng đáng gì, chỉ không biết vị Chiêu Vương này tính cách ra sao, liệu có vì chuyện này mà ghi hận nhà họ Tạ, gây khó dễ cho cha và anh trai của y hay không.
Sự thật chứng minh Lục Lệnh Tùng không làm vậy, nhưng Tạ Cánh của năm đó thật sự quá đỗi ngây thơ, xem chuyện này là một vấn đề cực kì nghiêm trọng, ôm trong lòng nỗi lo lắng suốt mấy ngày.
Tán kỵ đứng bên cạnh khẽ chạm vào khuỷu tay của Tạ Cánh, nói nhỏ với y: "Chiêu Vương hiếm khi lên triều, Tạ đại nhân có biết không, nghe nói lần này Trưởng công chúa đã dâng tấu xin được hồi kinh, nên bệ hạ mới triệu Chiêu Vương vào cung để bàn bạc, dường như đã quyết phải đưa ra kết luận."
Tạ Cánh đã nghe chuyện này từ Vương Thục, nhưng lúc này vẫn phải tỏ ra như vừa mới biết, y thấp giọng đáp: "Ngày đó Trưởng công chúa vội vàng dâng tấu xin bệ hạ chỉ hôn, chẳng qua là để tránh phải đi hòa thân thôi, nhưng cuối cùng cũng không thoát được. Nay Mạc Bắc đã thất tín, hôn sự này đổ bể, đương nhiên nàng ta muốn được nhanh chóng quay về kinh thành rồi."
"Nhưng bệ hạ đã đưa nàng ta ra khỏi kinh, lẽ nào lại dễ dàng đồng ý cho nàng trở về nhưu vậy được? Cho dù bệ hạ có nhớ chút tình cảm chị em đi nữa, thì cũng chưa chắc đã qua được ải của Vương tướng." Người này vừa nói vừa liếc sang như thăm dò, rõ ràng gã cho rằng Tạ Cánh nắm rõ thái độ của Vương thị, muốn thử xem có thể nghe ngóng được gì không.
Tạ Cánh nhìn theo chiếc xe ngựa đang khuất dần rồi đứng dậy, đáp: "Trưởng công chúa đâu phải người dễ đối phó? Nếu nàng ta ở lại kinh thành, phủ Chiêu Vương ắt có thêm một cánh tay đắc lực, ta nghĩ, đã đi rồi thì tốt nhất là đừng trở về nữa."
Lời này quá thẳng thắn, Tạ Cánh chỉ có thể nói riêng với Tán kỵ, không thể phát biểu công khai trước bá quan văn võ. Vì vậy, khi lên chầu, Lục Lệnh Tùng hỏi y rằng liệu có nên chấm dứt việc hòa thân để đón Trưởng công chúa về kinh hay không, Tạ Cánh đã dùng lời lẽ khéo léo, mang đầy vẻ chính trực để trả lời:
"Theo ngu kiến của mình, thần cho rằng việc cấp bách nhất hiện tại là bình định quân Man đã xuôi Nam, tránh để xảy ra chiến sự quy mô lớn. Chúng ta nên nỗ lực đàm phán hòa bình, đồng thời nhanh chóng hộ tống Trưởng công chúa tiến hành hôn sự, nắm chắc các bước tiếp theo trong việc thông thương và mở chợ biên giới. Trong lúc đàm phán, có lẽ cần phải nhường nhịn một bước, đợi qua mùa đông này rồi hãy tính tiếp."
Tạ Cánh không biết trong thời gian Vương Thục "ôm bệnh", Lục Lệnh Chương có liên lạc với ông ta hay không. Suốt nửa năm qua, Vương Thục đã phần nào bớt đề phòng y, thế nhưng cũng chỉ giao cho y xử lý rất nhiều chính vụ rườm rà ở ngoài. Còn chuyện nội bộ của Vương thị và các sĩ tộc, Tạ Cánh hoàn toàn không được phép nhúng tay vào, lão càng không để lộ chút gì về mối quan hệ tế nhị giữa phủ Tướng và Lục Lệnh Chương.
Dựa vào những gì Tạ Cánh quan sát được gần đây, Lục Lệnh Chương lúc lên triều rất ít phát biểu ý kiến, thậm chí hiếm khi tự mình đưa ra quyết định. Lúc này cũng vậy, gã chỉ hời hợt hành động như một cái ống loa, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tạ khanh nghĩ như vậy. Nhưng hoàng huynh lại kiên quyết chủ trương đưa hoàng tỷ trở về, còn dâng tấu tỏ ý muốn chỉnh đốn lại Hổ Sư, dẫn quân đến phía Bắc chi viện."
Tạ Cánh chỉ nhìn Lục Lệnh Chương, đáp lời gã mà không hề liếc mắt đến Lục Lệnh Tùng – người cũng đang đứng dưới bậc thềm lấy một cái: "Nhưng hiện tại Hổ Sư đã được phân về tứ đại doanh, nghĩa là nhận lương bổng triều đình, bảo vệ kinh sư. Dù hổ phù có nằm trong tay điện hạ đi chăng nữa cũng không thể tùy tiện điều động. Về phần dư bộ ở núi Mạc Phủ, bệ hạ đã ủy thác cho thần quản lý, nếu muốn thần trả lại binh quyền cho Chiêu Vương điện hạ, thần nào dám không nghe theo. Chỉ là, điện hạ cũng nên suy nghĩ thấu đáo, tám nghìn binh lính này có thực sự mang lại hiệu quả cho việc "chi viện gấp" hay không?"
Lục Lệnh Tùng khinh rẻ đáp lời: "Tạ đại nhân chỉ giỏi nói suông, quản tám nghìn binh còn cảm thấy khó khăn, vậy càng không cần phải bàn về sức chiến đấu của họ làm gì."
"Điện hạ dạy bảo, thần xin tiếp thu. Nhưng mọi người đều thấy rõ tình hình hiện tại. Khu vực Hoài Tứ đã bị thời tiết lạnh làm hư hỏng toàn bộ ruộng lúa mạch, huống chi là vùng biên giới như Ung Châu và Ký Châu ở biên giới. Dân chúng làm gì có lòng chiến đấu, chỉ cầu mong bình an qua ngày. Điện hạ thực sự muốn kéo quân dân các châu biên giới vào trận chiến gian khổ này sao? Thần chỉ giỏi nói suông," Tạ Cánh quay mặt sang, nhướng mày cao lên nhìn Lục Lệnh Tùng, "Vậy chẳng lẽ điện hạ không phải là kẻ coi mạng người như cỏ rác hay sao?"
Lục Lệnh Tùng không khéo ăn nói như y, nhưng cũng không để y hù dọa, chỉ đáp lại: "Ở các chợ biên, hàng hóa lưu thông nhiều nhất là muối, trà và đồ vật từ Trung Nguyên. Nhưng thứ người Man muốn có được vốn là đất đai. Nếu không, ngươi cho rằng vương triều Mạc Bắc đều là lũ ngốc, bỏ qua con đường đôi bên cùng có lợi như chợ biên để năm nào cũng lao tâm khổ tứ Nam tiến xâm lược hay sao? Nếu chuyến này Trưởng công chúa mang theo đất đai của biên châu làm sính lễ, ta dám cược Mạc Bắc sẽ rút quân ngay trong ngày mai. Nhưng nếu nàng chỉ đem theo những tính toán vụ lợi cho thương mại, khi người Man biết đó chỉ là giải pháp tạm thời, làm sao chúng chấp nhận được?"
Tạ Cánh chế giễu: "Tầm nhìn của điện hạ luôn xa rộng, nếu thật sự có thể đẩy đường biên giới lên phía Bắc thêm ba nghìn dặm thì đúng là sẽ được ghi vào sử sách, rạng danh hậu thế! Chỉ tiếc nếu làm như vậy, dân chúng các châu Ung, Ký sẽ chết đói, chết rét, chết trận, thậm chí là lưu lạc mà chết, mạng người rẻ rúng như rác rưởi, mất đi một cách vô ích, rồi cũng bị tô vẽ thành đã góp chút công lao cho sự nghiệp lẫy lừng của điện hạ mà thôi!"
Có môn sinh của nhà Vương thị lập tức tiếp lời: "Năm nay mùa màng thất bát, dân chúng ăn không đủ no, quốc khố phải ưu tiên chi tiêu cho tiếp tế, lấy đâu ra lương thảo, ngân lượng dư thừa để nuôi chiến tranh? Hay là điện hạ đã có cách xoay xở rồi? Từ trước đến nay, điện hạ nuôi Hổ Sư thế nào, mọi người đều thừa biết, vạch trần lẫn nhau thì cả hai bên đều khó xử thôi!"
Lục Lệnh Tùng mặt lạnh như băng, sát khí tỏa ra khiến mấy vị võ quan phía sau không kìm được mà lùi lại vài bước. Trong đầu họ không khỏi hiện lên cảnh tượng vài tháng trước, khi Chiêu Vương xông vào điện Thần Long với thanh kiếm trong tay, suýt chút nữa đã bóp cổ Tạ đại nhân đến chết.
Chỉ nghe Lục Lệnh Tùng cay đắng cười một tiếng: "Các vị đại nhân cứ việc nói thẳng đi, các người còn định gán thêm tội danh nào lên đầu phủ Chiêu Vương nữa? Nói cho bổn vương nghe thử xem, liệu rằng so với nhà họ Tạ năm xưa, có phải phủ Chiêu Vương chỉ kém tội đại nghịch bất đạo, đáng chết vạn lần một chút thôi hay không?"
Hơi thở của Tạ Cánh nghẹn lại trong thoáng chốc, đáy mắt đã đỏ ngầu, y nhìn Lục Lệnh Tùng, giọng lạnh như băng: "Năm xưa Tạ gia và thương hội Ngô gia giao dịch với nhau không ít, thần là người rộng rãi, đã bao lần mang biết bao tài sản, vàng bạc ghi dưới danh nghĩa phủ Chiêu Vương, dưới danh nghĩa những đứa con bất tài của thần, và dưới danh nghĩa của chính điện hạ ngài rồi? Nếu điện hạ thật sự tự vấn lương tâm, giao nộp toàn bộ số tiền đó vào quốc khố, thần tuyệt đối không có lời nào để bàn cãi, nhưng liệu điện hạ có dám thề rằng mình không nuốt lấy một xu, không chiếm lấy một hào hay không? Điện hạ có dám tính toán rõ ràng, xem xem trong ba năm qua số tiền ngài nuôi ba vạn Hổ Sư, hơn phân nửa là từ đâu mà có hay không?"
Oán khí trong lời nói này bốc cao ngút trời, nhưng lý lẽ thì không hề sai. Số tiền để Chiêu Vương nuôi quân Hổ Sư từ trước đến nay luôn mập mờ, ngoài khoản thu từ thực ấp ở đất phong của Chiêu Vương và nguồn tài trợ từ nhà họ Ngô, thì đúng là có khả năng còn lấy từ nguồn tài sản nhà họ Tạ, chỉ là không ghi dưới danh nghĩa của Tạ Cánh. Trước đây triều đình cần dùng Hổ Sư nên lờ đi không truy xét số tiền này, nay Hổ Sư đã nhập vào quân đội triều đình, nếu muốn tra rõ ràng, phủ Chiêu Vương ắt rơi vào thế yếu.
Thế nhưng Lục Lệnh Tùng chẳng hề tỏ ra nao núng: "Tạ đại nhân thật sự muốn lật lại món nợ cũ này hay sao? Nếu năm đó không có phủ Chiêu Vương làm mối, liệu Tạ gia có chen chân được vào thương hội nhà họ Ngô, có gầy dựng được cơ nghiệp lớn đến vậy hay không? Ngày tịch biên ngõ Ô Y, chẳng phải ngươi cũng đứng đó, mắt thấy tai nghe hay sao! Chưa kể đến cuộc sống xa hoa, tiêu xài phung phí của ngươi những năm qua, ăn, mặc, ở, đi lại đều ngốn biết bao nhiêu bạc của phủ Chiêu Vương, từ trên xuống dưới nhà họ Tạ, từ thông gia đến tá điền, có bao nhiêu kẻ đã đến phủ Chiêu Vương đục nước béo cò rồi?"
Triều thần đứng ngoài quan sát, thấy cuộc tranh luận giữa hai người đã mất kiểm soát lao nhanh về vấn đề tư thù cá nhân, trong lòng ai nấy đều ngấm ngầm kinh hãi, nhưng cũng hiểu rõ rằng những lời hai người họ nói ra đều không sai một ly.
"Hoàng huynh, Tạ khanh," Lục Lệnh Chương thở dài, mặt không cảm xúc, hờ hững giơ tay, "Chuyện tiền bạc để sau hãy bàn."
Phía Bắc chân núi Vương Ốc, Dự Châu, một tên trinh sát cưỡi ngựa lao nhanh đến trước cỗ xe đang được bảo vệ chặt chẽ ở trung tâm doanh trại, ghìm ngựa lớn tiếng báo: "Công chúa, có thư từ Kim Lăng rồi!"
Lính gác lập tức vén rèm xe cho phép hắn vào, chợt nghe một giọng nữ trong trẻo vang lên: "Thánh chỉ à?"
"Là thánh chỉ," trinh sát dâng cả cuộn giấy cho Lục Lệnh Chân, "Còn có một phong thư nữa ạ."
Lục Lệnh Chân đọc lướt qua thánh chỉ, nội dung không khác gì những gì nàng đã dự đoán. Thánh chỉ yêu cầu đoàn hòa thân phải tiếp tục tiến về phía Bắc ngay khi có cơ hội, mục tiêu quan trọng nhất vẫn là đến Ung Châu để đàm phán và hoàn thành hôn lễ, đồng thời tái thiết lập các chợ biên giới. Có vẻ như việc Lục Lệnh Tùng kịch liệt đề nghị đón nàng về kinh thành đã mang lại tác dụng "ngược" — hiện giờ nàng đã có lý do để đường đường chính chính xuất phát đến Ung Châu.
Dẫu rằng kế hoạch ban đầu của nàng vốn là "tiền trảm hậu tấu," bất kể có thánh chỉ hay không, nàng cũng nhất định phải đến Ung Châu. Tuy vậy, không thể phủ nhận rằng anh trai và anh dâu của nàng đã suy tính chu toàn, cố gắng chừa lại cho nàng một con đường lui rộng rãi, tránh trường hợp năm sau trở về kinh thành bị truy cứu trách nhiệm.
Lục Lệnh Chân lấy phong thư ra, thoáng nghi hoặc: "Trước đó ta đã bàn với Chiêu Vương rằng chỉ dùng quân báo để liên lạc, sao bây giờ lại gửi thư đến, chẳng lẽ trong kinh có biến?"
Trinh sát lắc đầu đáp: "Là thế tử viết gửi cho công chúa đấy ạ."
Lục Lệnh Chân sững sờ, vội vàng mở thư đọc kỹ. Dù bình thường nàng vẫn thường xem bài tập có chữ viết của Lục Thư Thanh, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy nét chữ ấy, nàng vẫn thoáng ngỡ ngàng, cứ ngỡ đây là thư Tạ Cánh viết cho mình.
Thư không dài, ngoài lời hỏi thăm thì chủ yếu là truyền lời thay cho Tạ Cánh, Lục Thư Thanh viết: "Mẹ dặn con phải nhắc nhở cô, tuy rằng cầu hòa và kết hôn không thể giải quyết vấn đề then chốt, không phải là kế lâu dài, cần đánh thì vẫn phải đánh. Nhưng triều đình thực sự đã không còn sức để nuôi chiến tranh trường kỳ nữa. Tình hình mùa đông năm nay vô cùng nghiêm trọng, tổ mẫu và cha mẹ đều rất lo cho cô. Chỉ mong cô nhất định phải bảo trọng, đừng quá liều lĩnh. Con và Ninh Ninh đều rất nhớ cô, hy vọng cô sớm ngày khải hoàn, xuân tới đoàn viên."
Lục Lệnh Chân đọc xong, ngẫm nghĩ một lát rồi đưa thư cho thân tín Hạc Vệ ở bên cạnh đọc, thở dài nói: "Quả thật là triều đình không còn đủ tiền nữa, để các thế gia môn phiệt thay nhau nắm quyền, hai mươi năm qua, cuối cùng bị bòn rút sạch sẽ cả rồi."
Nàng từng nghe Lục Lệnh Tùng nói rằng, những năm qua quốc khố luôn duy trì ở mức vừa đủ - không dư dả cũng không thiếu thốn. Tuy nhiên, sự ổn định ấy thực chất chỉ là một vỏ bọc giả tạo của thái bình, dường như chỉ chạm nhẹ một cái là vỡ tan. Nếu có nhiều vận may, không gặp phải đại họa hay chiến tranh thì chẳng sao; nhưng nhỡ có tình huống không tưởng đột ngột xảy ra thì sẽ khó mà vượt qua được. Cuối những năm Trinh Hữu, quân địch xâm phạm biên giới nhiều lần; đến đầu năm Cảnh Dụ, các nơi lại liên tục xảy ra loạn lạc, tuy không sự kiện nào nghiêm trọng đến mức khiến triều đình chao đảo, nhưng để xử lý tất cả cần tốn một lượng tiền của rất lớn.
Hơn nữa, mấy năm nay Vương thị chấp chính, làm giàu cho một gia tộc nhưng không giàu cho thiên hạ, tuy dân chúng nhìn cảnh giàu sang mỗi ngày cũng chỉ biết ganh tị, nhưng cuộc sống của họ vẫn tạm ổn, không oán than gì nhiều; chỉ đến khi gặp phải mùa đông khắc nghiệt như năm nay, địa chủ tích trữ đầu cơ, sự sống cơ bản của người dân bị đe dọa, thì những vấn đề tích tụ bấy lâu mới bùng phát như đê vỡ, không cách nào ngăn chặn, và đương nhiên, họ cũng không thể nào khắc phục chúng chỉ trong một sớm một chiều.
Thân tín nhíu mày, lo lắng nói: "Như vậy xem ra ta không thể trông mong vào một cuộc chiến trường kỳ được nữa – thật ra năm xưa Hổ Sư cũng không đánh trường kỳ. Chỉ là khả năng tác chiến từng binh sĩ Hạc Vệ vượt trội so với Hổ Sư nhưng số lượng quá ít, cũng thiếu kinh nghiệm đối phó với địch, Dù đến được Ung Châu và hội quân với Hà đại nhân, e rằng vẫn khó có thể dễ dàng đối kháng với quân man."
Lục Lệnh Chân lắc đầu: "Chính vì lực lượng, lương thảo, vũ khí và quân lương của chúng ta có hạn, thời gian lại càng có hạn hơn nữa, cho nên mới cần phát huy điểm mạnh, đánh nhanh thắng nhanh."
Thân tín do dự: "Ý công chúa là..."
Lục Lệnh Chân chỉ đáp một chữ: "Nhanh."
Vài ngày sau, bên bờ sông Vô Định trong lãnh thổ Ung Châu là cánh đồng tuyết trắng phủ ngàn dặm, trời đất mênh mông một màu trắng xóa. Quân sĩ Mạc Bắc đóng quân ở đây mới thay ca xong, một binh sĩ đang rời khỏi vọng gác thì bất chợt phát hiện ở chân núi cách đó không xa thấp thoáng xuất hiện một bóng đỏ.
Lính gác cứ ngỡ mình hoa mắt, dụi mắt vài lần, nhìn kỹ lại thì bóng đỏ đã tiến gần đến thung lũng trước núi. Cuối cùng hắn cũng nhận ra điều bất thường, ngay khi lên tiếng hô gọi đồng đội, bóng đỏ kia đã rõ ràng hơn, lính gác đột nhiên cảm thấy hơi thở nghẽn lại – đó không phải là ảo ảnh, mà là một đội quân khoác áo choàng đỏ rực.
Nhanh quá, cực kì nhanh! Hắn chưa từng thấy đội quân vũ trang nào có tốc độ hành quân nhanh như vậy, ngay cả Hổ Sư khiến người ta kinh hãi cũng không sánh được. Đội quân này như một đám mây màu máu, cuốn theo sóng tuyết cuộn trào mà lao tới. Âm thanh trong vòng mười dặm xung quanh như bị quét sạch, không rõ họ từ đâu kéo tới, tựa như giáng xuống từ trời cao, chỉ trong nháy mắt đã giẫm lên nghiệp hỏa nơi địa ngục bò lên mặt đất.
Tên lính sững sờ hồi lâu, đột nhiên hoàn hồn nhớ đến nhiệm vụ của mình. Hắn xoay người định đánh trống báo động, nhưng cánh tay vừa mới nhấc lên, một mũi tên lông vũ đã xé toạc không khí lao đến. Tiếng vật sắc cắt vào da thịt vang lên, mũi tên sắc bén xuyên chuẩn xác qua cổ họng hắn, Đôi mắt hoảng sợ của tên lính hãy còn trợn trừng, cơ thể thì đã bị ghim cứng vào mặt trống.
Những người xung quanh chứng kiến được cảnh này, ai nấy đều kinh hãi biến sắc. Thế nhưng không để họ kịp phản ứng thêm, đội quân thần tốc như gió lốc kia đã lao đến bên dưới vọng gác.
Chủ soái dẫn đầu đội quân chính là Lục Lệnh Chân. Áo choàng đỏ thẫm trên người nàng bị hất tung khi giương cung bắn tên, để lộ giáp sắt ánh lên vẻ lạnh lẽo và sắc bén bên trong. Ánh sáng phản chiếu từ bộ giáp khiến bộ áo cưới phấp phới thoáng chốc trở thành giọt máu chói mắt, chỉ trong chớp mắt đã tan biến cùng cơn gió dữ và hoa tuyết bay bay, hòa lẫn vào nơi tận cùng của trời đất.
Nàng kẹp chặt bụng ngựa, lần nữa giương cung, nheo một mắt nhắm thẳng vào lá cờ vương mà Mạc Bắc treo trước cổng doanh trại. Ngay khoảnh khắc buông tay, tiếng hô tràn đầy ý cười cũng vang lên:
"Ta chính là Kiến Uy tướng quân Lục Lệnh Chân của Đại Tề, các ngươi còn không mau đầu hàng đi!"
==
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro