Chương 80
《 19.2 》
Tạ Cánh đứng trong thư phòng của Tạ Tuấn, đưa mắt nhìn quanh bốn bức tường. Mặc dù đã được người hầu nhà họ Vương dọn dẹp sạch sẽ không còn hạt bụi, nhưng cả căn phòng vẫn trống trải, không còn lại đồ vật gì.
Vào cái ngày ngõ Ô Y bị sao kiểm, từ nửa đêm về sáng, Tạ phủ đã xảy ra hỏa hoạn, trong tiếng than khóc và kêu gào thê thảm, không biết là ai đã vô tình đánh đổ giá nến, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, thiêu rụi toàn bộ dãy tường và phòng ốc phía Đông Bắc, trong đó có cả phòng ngủ và thư phòng của Tạ Tuấn.
Sau khi cha và anh trai của y bị xử trảm, Tạ phủ cũng bắt đầu bị phong tỏa và tạm thời sung vào của công. Tạ Cánh nghe Lục Lệnh Tùng kể rằng triều đình đã cử người đến dọn dẹp tàn tích rồi tu sửa lại một loạt, còn có tin đồn nói rằng nơi này sẽ được sử dụng vào mục đích khác, nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh gì. Mãi đến đầu năm nay, khi Tạ Cánh trở về kinh thành, phủ đệ mới được trả về cho chủ cũ.
Bây giờ nghĩ lại, mệnh lệnh sửa chữa Tạ phủ năm xưa, có lẽ chính là do Lục Lệnh Chương ban bố.
Năm đó, ở trong nhà góc nào cũng thấy được kỳ trân dị bảo, có lẽ chúng đã bị tịch thu, hoặc là đám binh sĩ lợi dụng lúc hỗn loạn đục nước béo cò khoắng sạch ra ngoài rồi. Tạ Cánh chưa từng, cũng không dám bước vào phòng của cha mẹ và anh chị, nhìn vật nhớ người là điều khiến người ta đau thấu tâm can nhất, mà y cũng chẳng biết có bao nhiêu đồ vật họ từng dùng khi còn sống vẫn còn được giữ lại.
Quản gia cúi đầu bẩm báo: "Bình thường ngoài Nam viện, các viện khác đều được khóa lại. Mỗi sáng chúng tôi mở cửa quét dọn xong lại khóa ngay, sau đó cũng chẳng ai đụng đến chìa khóa. Vừa rồi đã gọi tất cả mọi người trong phủ lại, từng người đều thử so tay với dấu tay kia, nhưng không một ai khớp cả."
Tạ Cánh từ từ đặt tay mình lên dấu tay trên bàn so thử, nhận thấy dấu tay này lớn hơn tay mình một chút, khớp xương lộ rõ, chắc là của một người đàn ông. Vết máu vẫn còn mới, có lẽ nó được để lại không lâu trước khi thị nữ đến mở cửa vào buổi sáng.
Y quay lại hỏi: "Trong nhà có bị mất thứ gì không? Kể cả trong phòng này hay là chỗ ở của các ngươi?"
Quản gia là một người lão luyện, nếu không thì Vương Thục đã chẳng cử ông ta đến Tạ phủ làm việc. Ông ta đã dặn dò mọi người trở về kiểm tra đồ cá nhân từ trước, bấy giờ mới nói: "Ngày chuyển vào đây, tuy đại nhân thương tâm không muốn quản việc, nhưng chúng tôi thì vẫn phải tuân thủ quy trình, liệt kê đầy đủ mọi đồ đạc ở các viện. Vừa rồi đã cho kiểm tra lại, không thấy thiếu thứ gì cả."
Thật ra Tạ Cánh hỏi câu này cũng chỉ để cho có mà thôi, rõ ràng kẻ kia đột nhập vào đây không phải để trộm cắp, mà chỉ để dọa nạt, hơn nữa đối tượng dọa nạt dường như không phải là y, mà là đám người hầu này – nếu không sao hắn lại không để lại dấu tay ở Nam viện nơi y ở?
Lòng y khẽ động, Tạ Cánh hơi ngẩng lên, ánh mắt quét qua đám người hầu đang tụ tập trong sân, rất biết xuôi theo làm ra vẻ nghiêm trọng, nói "Nếu đã vậy, ban đêm các ngươi nhớ cần cẩn thận một chút. Bất kể là người hay ma, nếu đã có lần một, chắc chắn sẽ lại có lần hai, chưa biết chừng sẽ có lần ba, lần bốn đấy, chờ xem thế nào đã."
Trước đây, đám thị nữ và tiểu tư trong phủ đều rất tinh tường, ngày ngày tận tụy canh giữ trước cửa phòng Tạ Cánh. Mỗi khi y bước ra ngoài là sẽ luôn có người theo sát không rời nửa bước. Tạ Cánh vẫn thường nghĩ rằng, Lục Lệnh Tùng chọn đặt lối vào đường hầm bí mật ngay trong phòng y quả là rất sáng suốt, chí ít đám người kia cũng không thể đứng cạnh giường để mà nhìn chằm chằm khi y ngủ.
Tuy nhiên, sau sự việc dấu tay máu, lại thêm lời "dặn dò" chẳng khác gì thêm dầu vào lửa của Tạ Cánh, người trong phủ bắt đầu cảm thấy bất an. Ban đêm, nếu không có việc gì làm thì phần lớn đều đóng chặt cửa phòng, những kẻ trực đêm cũng tụ lại với nhau hòng tăng thêm can đảm, thành ra chúng cũng lơ là luôn cả việc kiểm soát Tạ Cánh.
Thế nhưng còn chưa đợi chủ nhân của dấu tay máu kia tiếp tục hành động, Tạ Cánh đã nhận được một thánh chỉ ngoài ý muốn: Lục Lệnh Chương hạ lệnh cho y nhanh chóng khởi hành, băng sông Hoài đến Từ Châu, thay mặt thiên tử đôn đốc tình hình cứu trợ tại các quận Hoài Dương, Tế Âm và Hạ Phi.
Cầm thánh chỉ trên tay, lòng Tạ Cánh lập tức sáng tỏ như gương — Lục Lệnh Chương đã biết rõ kế hoạch khởi sự của bọn họ vào mùa xuân năm sau. Mặc kệ trước đây Lục Lệnh Chương có từng nghi ngờ phủ Chiêu Vương hay không, việc phái Tạ Cánh thực hiện nhiệm vụ này ít nhất có thể chứng minh được hiện tại gã đã đặt lòng tin vào bọn họ.
Lục Lệnh Tùng đã rời kinh từ nửa tháng trước, trên danh nghĩa là tuần tra đất phong, điểm đến thật sự chính là Lạc Ấp. Nhưng chuyến đi này còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn — đó là khi đi qua các quận ở Hoài Bắc, Lục Lệnh Tùng sẽ xác nhận xem mạng lưới quan hệ phức tạp mà hắn bí mật xây dựng từ ba năm trước khi dẫn binh đóng quân ở đây có còn vận hành trơn tru hay không. Điều này nhằm đảm bảo rằng đến mùa xuân năm sau, khi kinh thành có biến, quân phòng thủ tại các khu vực này sẽ không "nhiệt tình" hay "chủ động" xuất binh cần vương.
Đoàn tùy tùng của hắn đã tách ra từ khi vừa rời khỏi Kim Lăng, tiếp tục hành trình lên phía Bắc như bình thường, còn Lục Lệnh Tùng thì một mình tiến vào Hoài Bắc. Hắn sẽ hoàn thành công việc, sau đó nhập vào đoàn chính trên quan đạo để tránh gây sự chú ý, cũng như có thể dễ dàng khai báo với triều đình.
Thánh chỉ lần này được Lục Lệnh Chương giao trực tiếp cho Tạ Cánh vào khoảng nửa tháng sau khi Lục Lệnh Tùng rời kinh, khớp với thời điểm các Khâm sai lần lượt nhậm chức, cũng đến các địa phương để kiểm tra tình hình cứu trợ. Vì vậy, việc Tạ Cánh lên đường không khiến ai nghi ngờ, cũng không có lý do gì để liên hệ chuyến đi này với lộ trình của Chiêu Vương.
Khi Tạ Cánh mang tin tức này đến phủ Tướng báo lại với Vương Thục, Thôi Thục Thế cũng có mặt bên cạnh, nàng vẫn giữ thái độ bình thản không gợn sóng như mọi khi. Tạ Cánh không nhìn ra được liệu nàng có biết trước chuyện này hay không, nhưng theo hiểu biết của y, bởi Thôi Thục Thế có âm thầm qua lại với điện Thần Long, giữa hai người cũng có thoả thuận, vậy nên Lục Lệnh Chương nắm rõ kế hoạch của bọn họ rất có thể là vì trong lúc giúp họ "bày tỏ lòng trung," Thôi Thục Thế đã ngầm gợi ý đôi lời.
Phái y đến Hoài Bắc, mang danh là để thử lòng trung thành của phủ Tướng, thực tế là để kiểm tra xem các châu huyện này có thực sự nằm trong tầm kiểm soát của Lục Lệnh Tùng hay không. Điều này có thể cũng là một kế sách mà Thôi Thục Thế đề xuất cho Lục Lệnh Chương.
Vương Thục đọc xong thánh chỉ bèn liếc mắt nhìn vợ thằng con thứ của mình, có vẻ như ông ta đang suy nghĩ về động cơ của Lục Lệnh Chương.
Thôi Thục Thế lập tức hiểu ý, rù rì giải thích: "Điều Tạ đại nhân ra khỏi kinh thành, chúng ta mất đi người phát ngôn trên triều đình, nhưng dù sao thì có vài lời cũng nên để cha và anh Cả đứng ra nói, có thể thấy Hoàng thượng không muốn nhìn thấy nhà chúng ta đứng ngoài cuộc."
Nàng quay lại chỉ vào tấm bản đồ treo trên tường: "Vào giữa triều Vĩnh Gia, khi Lang Gia Vương thị theo nhà Tấn di chuyển vào trong Nam, Quách Phác đã từng giúp Vương Đạo dự đoán lành dữ, quẻ nói: 'Cát, không có bất lợi. Hoài Thủy chia cắt, Vương thị diệt vong.' Theo ngu kiến của thiếp, đây chính là cơ hội hiếm có cho chúng ta. Quận Lang Gia vốn thuộc Từ Châu, mặc dù chuyến này Tạ đại nhân không đi xa đến vậy, nhưng dù sao cũng có mối quan hệ sâu sắc. Nếu như chúng ta có thể ra tay cứu giúp trong lúc khó khăn, người dân ở các quận Hoài Bắc chắc chắn sẽ rất cảm kích."
Vương Thục không lên tiếng, nhưng Tạ Cánh nhìn thần sắc của ông ta thì biết Thôi Thục Thế đã nói trúng suy nghĩ của ông. Triều đình đã cho phép phân bổ tiền cứu trợ cho nơi thiệt hại nhẹ nhất là Chiết Đông nhưng lại là khoản lớn nhất. Lúc này dân chúng hãy còn khốn đốn vì sinh kế, không rỗi rãi để tranh cãi về sự bất công này. Tuy nhiên, nếu sang năm tình hình cải thiện, có người lôi chuyện cũ ra để tính toán thì danh tiếng và lòng dân mà ông ta cẩn thận duy trì bao năm qua cho Lang Gia Vương thị sẽ gặp phải nguy cơ.
Chảy một ít máu, chừa lại con đường sống cho những người không liên quan, chẳng phải giờ đây ở kinh thành, hai nhà Ngô – Lý cũng đang làm như vậy hay sao? Đến lúc tính toán rồi mới nói tiếp, Vương thị của ông ta đâu chỉ dùng Tạ Cánh làm bia đỡ đạn, làm kẻ chịu tội thay, chẳng phải cũng cho y làm việc thiện tích đức đấy sao?
Vương Thục trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói với Tạ Cánh: "Hoài Thủy là cửa ngõ của Kim Lăng, vô cùng quan trọng, cậu không ngại thì hãy thử thăm dò tình hình một chút đi."
Tạ Cánh vội vã lên đường, còn chưa đến cuối năm đã rời khỏi Kim Lăng. Để phòng trường hợp bất trắc, y đã tuyển chọn một nhóm người từ dư bộ Hổ Sư dưới chân núi Mạc Phủ, trong số đó còn có Từ Ất và Từ Giáp. Nhóm người này và người hầu đi theo của nhà họ Vương chia thành hai phe rõ rệt, đề phòng lẫn nhau, trái lại Tạ Cánh có thể nhân dịp này thở phào một hơi.
Chiến lược đầu tiên của y là ra roi thúc ngựa đến quận Hạ Phi – nơi nằm ở xa nhất, sau đó quay đầu rồi tiến thẳng về kinh. Một là vì quận Hạ Phi ở phía Bắc, tình hình thiệt hại nghiêm trọng và cấp bách hơn, hai là vì Lục Lệnh Tùng có lẽ vừa mới rời khỏi đó không lâu, nếu như Quận thủ có ý đồ bất chính, thì họ cũng không đủ thời gian để thực hiện, rất dễ dàng để lộ sơ hở.
Đêm giao thừa, họ bị gió tuyết buộc phải dừng lại ở ngoại thành, bất đắc dĩ, đoàn người chỉ có thể ghé tạm vào một nhà trọ ven đường. Tạ Cánh nói rằng mình đã mặc đủ ấm rồi, không cần thêm lửa sưởi, bảo hai anh em họ Từ mang lò than duy nhất vào phòng bên trong cho mọi người, những binh sĩ trực đêm cũng bị y khuyên về nghỉ ngơi. Cũng may căn phòng mà y ở không có cửa sổ nào bị hỏng, quần áo và chăn đệm đều được cuộn chặt trên người, đủ để đối phó với cái lạnh; còn phòng của các hạ nhân dưới lầu không biết vì sao lại bị gió lùa vào, không có than để sưởi ấm, chỉ sợ là không chịu nổi.
Tạ Cánh đã đi nằm từ sớm, suy nghĩ xem ngày mai vào thành thì kiểm tra từ chỗ nào trước, y gối đầu lên tiếng gió, cuộn tròn mình trong góc giường, đang mơ màng chuẩn bị vào giấc thì chợt nghe thấy tiếng "ken két" vang lên rất rõ.
Tạ Cánh cứ tưởng là cửa sổ bị gió thổi bật mở ra, nhưng còn chưa kịp bước xuống giường đã chợt cảm giác tấm màn sau lưng sột soạt động đậy, một giây sau, một bàn tay ấm áp đã dán lên khuôn mặt lạnh ngắt của y.
Tạ Cánh suýt nữa là thất thanh kêu lên, nhưng có vẻ người đến đoán được phản ứng của y nên thuận thế bịt miệng y lại. Trong nháy mắt khi da thịt tiếp xúc, Tạ Cánh đã chịu ngồi yên, bởi y nhận ra ngay được đó là hơi thở thuộc về riêng Lục Lệnh Tùng.
Y ngạc nhiên xoay người, vén chăn lên để cho Lục Lệnh Tùng chui vào, còn mình thì ôm chầm lấy eo đối phương. Quần áo của hắn hãy còn nhuốm hơi lạnh, nhưng cơ thể thì ấm áp hơn rất nhiều, Tạ Cánh co chân lại, cọ xát với bắp chân của hắn theo bản năng hòng tăng nhiệt độ lòng bàn chân.
"Em còn tưởng là anh đi tồi."
Lục Lệnh Tùng vòng tay nhẹ nhàng xoa gáy Tạ Cánh, giúp y lưu thông máu: "Vốn định đi vào hôm qua, nhưng bị tuyết rơi làm trì hoãn. Nếu đi rồi thì làm sao gặp được em nữa."
"Chứ dấu tay kia... Không phải là của anh sao?" Tạ Cánh bỗng nhiên nhớ ra, vô thức hỏi.
Lục Lệnh Tùng khó hiểu: "Dấu tay gì?"
Tạ Cánh đoán dấu tay máu kia chính là tác phẩm của Lục Lệnh Tùng, nhưng chợt nghĩ đối phương không có chìa khóa, muốn vào thư phòng của Tạ Tuấn chỉ có thể phá khóa, nhưng theo quản gia nói, khóa cửa không có dấu vết hỏng hóc. Hơn nữa, nếu thật sự là do Lục Lệnh Tùng làm, hắn cũng chẳng cần phải lừa y, không báo tin cho y biết.
Hay là kẻ đột nhập có chìa khóa? Nhưng năm đó rối loạn, lắm người nhiều tai mắt, Tạ Cánh căn bản không thể điều tra được xem ai đã lấy chìa khóa của Tạ phủ.
Cuối cùng y chỉ lắc đầu, nói "Không có gì, chắc là em nằm mơ vớ vẩn thôi.", đại sự vẫn còn đó, y không muốn Lục Lệnh Tùng nhọc lòng quan tâm những chuyện này.
"Sao em lại đến đây?" Lục Lệnh Tùng quen đường quen nẻo chôn mặt vào cổ y hôn lấy hôn để, vừa hôn vừa dùng lòng bàn tay ấm áp ấp lên bụng dưới mềm mại của Tạ Cánh.
Tạ Cánh khai báo giản lược cho hắn một lượt từ đầu đến cuối, y nói: "Em che giấu thân phận đến đây, buổi chiều nhìn thấy xe ngựa của quan phủ dừng ở bên ngoài, còn tưởng là quận thủ Hạ Phi chơi trò trêu ong ghẹo bướm gì đó, không muốn kéo rèm lên, hóa ra là anh."
"Em còn đang định hỏi anh đây, vòng quanh một hồi như vậy, những nút thắt quan trọng đều đã xử lý ổn thỏa chưa? Có việc nào cần em khai thông, hoặc phải dùng danh nghĩa của Tạ gia không? Hay chỉ cần dùng em để thăm dò lòng trung thành của bọn họ thôi?"
Lục Lệnh Tùng nghe vậy thoáng ngập ngừng, khoảnh khắc ấy lập tức bị Tạ Cánh nhạy bén bắt được, y nhắc nhở: "Đã đến nước này rồi, sống chết cùng nhau, thẳng làm vua thua làm giặc đã không còn là chuyện của anh hay em nữa rồi, cũng chẳng có ai thiếu nợ ai, anh cần em làm gì thì cứ nói thẳng ra đi."
"Trước hết em cứ làm tốt việc Vương Thục giao phó là được," Lục Lệnh Tùng chăm chú nhìn y trong bóng tối hồi lâu, sau đó hôn mạnh lên hai má y mỗi bên một cái. "Những chuyện cần khơi thông, cần mượn danh nghĩa Tạ gia, ta đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi."
Tạ Cánh hơi bất mãn, Lục Lệnh Tùng hôn y kiểu này cứ như hôn trẻ con không bằng, y bèn ghé sát lại, vừa dùng chóp mũi cọ vừa hé răng khẽ cắn, hôn một đường từ yết hầu Lục Lệnh Tùng lên đến môi hắn.
"Nếu còn dư sức, em có thể thử thăm dò toàn bộ Quận thủ các quận một lần, nhưng trực giác của ta luôn chính xác," Lục Lệnh Tùng ngừng lại, giọng nhẹ bẫng, "Vấn đề nằm ở Hoài Dương."
Tạ Cánh lặng lẽ ghi nhớ, trong lòng đã rõ ý hắn, chỉ là không muốn tiếp tục phí sức bàn chuyện công nữa.
"Sáng mai anh đi sớm à?" Y chưa từ bỏ ý định hỏi thêm một câu, bàn tay đã len vào lớp áo, quấn lấy lưng Lục Lệnh Tùng, cảm nhận những vết sẹo trên da hắn. "Em muốn làm."
Nói thế nhưng Tạ Cánh cũng hiểu rõ, cả thời gian lẫn địa điểm đều không thích hợp. Đã lâu không sinh hoạt vợ chồng, một khi khơi mào, e rằng cả hai đều sẽ khó mà kiềm chế được.
"Sắp rồi," Lục Lệnh Tùng vân vê vành tai của y, "Sắp xong rồi, đến lúc đó đêm đêm ta đều sẽ ở bên cạnh em, không lên triều cũng sẽ ở cạnh em."
Thật ra Tạ Cánh không hề buồn ngủ, nhưng y chỉ có thể cố gắng điều chỉnh hơi thở sao cho đều đặn, tránh không lật người gây tiếng động. Nếu y cứ thao thức mãi không ngủ, Lục Lệnh Tùng cũng sẽ thức trắng đêm cùng với y. Ngày mai Tạ Cánh có thể nhàn nhã ngồi xe ngựa để vào thành, nhưng Lục Lệnh Tùng thì phải cưỡi ngựa đón gió tuyết, không thể không nghỉ ngơi đàng hoàng. Tạ Cánh giả vờ như mình đã ngủ say, chỉ có như vậy Lục Lệnh Tùng mới yên tâm mà ngủ.
Suốt cả đêm chỉ có tiếng gió Bắc gào thét, đến hừng đông thì tuyết ngừng rơi. Ánh mặt trời chưa kịp ló dạng, nhưng tuyết phủ khắp nơi cũng đã khiến cảnh vật trở nên sáng sủa hơn. Lục Lệnh Tùng tỉnh dậy, cẩn thận gỡ cánh tay đang ôm mình của Tạ Cánh ra rồi xuống giường.
Tạ Cánh giấu nửa mặt vào trong chăn, lặng lẽ dõi theo bóng lưng của hắn. Suốt mười bốn năm qua, y đã trải qua vô số buổi sáng như vậy, im lặng, thờ ơ nhìn Lục Lệnh Tùng rửa mặt chải đầu, thay quần áo. Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, chuẩn bị mở cửa bước ra, Lục Lệnh Tùng luôn quay đầu lại nhìn về phía giường theo thói quen. Nếu bắt gặp Tạ Cánh đang mở to đôi mắt đen láy nhìn mình, hắn sẽ bật cười, quay lại ngồi xuống mép giường, nửa ôm lấy y rồi lại quấn quýt thêm một hồi.
Nhưng hôm nay Lục Lệnh Tùng không làm như vậy. Hắn chỉ qua loa chỉnh trang, cầm kiếm lên bước vội tới cửa, do dự trong giây lát rồi sải bước xuống lầu, tựa như nếu còn nấn ná thêm chút nữa, hắn sẽ không thể nhịn được mà ngoảnh lại.
Tạ Cánh ngẩn người nhìn cánh cửa vừa mở ra lại khép lại, bỗng dưng cảm thấy buồn cười. Y cảm giác Lục Lệnh Tùng lúc này chẳng khác nào chàng thư sinh ma quỷ trong thoại bản, lén lút hẹn hò với tiểu thư nhà lành, đến khi trời sáng lại biến mất không một dấu vết. Nếu không phải bên người vẫn còn sót lại hơi ấm, y sẽ chẳng thể phân biệt được liệu ngày hôm qua là thật hay chỉ là mộng.
Tạ Cánh ngồi bần thần hết nửa tuần trà, rồi bỗng nhiên bật dậy như thấy ma, y xỏ giày, khoác vội áo choàng, cuống cuồng lảo đảo chạy xuống cầu thang nơi Lục Lệnh Tùng vừa rời đi.
Trong sảnh nhà trọ vắng vẻ chỉ có một tên tiểu nhị đang ngái ngủ. Tạ Cánh không hề dừng bước mà đi thẳng ra ngoài, lao vào cái lạnh thấu xương của thế giới ngập tuyết, gió mạnh như dao sắc cứa vào mặt y.
Trong lòng có tiếng nói bi thương vang lên, rằng: "Ngươi nên quay lại thôi", y không nên đuổi theo, vì y chắc chắn mình không thể đuổi kịp. Chỉ là y đột nhiên không thể nào kiểm soát được nỗi sợ hãi ùn ùn kéo đến, bao phủ lấy y như cơn tuyết lớn, đến nỗi thần hồn nát thần tính, coi mỗi bóng lưng rời bỏ y đều là lần gặp mặt cuối cùng, và mỗi cuộc chia tay đều là lời vĩnh biệt.
Y không cất tiếng gọi với theo, chỉ lặng lẽ siết chặt áo choàng bọc kín cơ thể, nghênh đón gió tuyết, từng bước chân tiến tới chìm sâu trong lớp tuyết dày, trông vô cùng chật vật nhưng không chịu khuất phục, cố chấp đuổi theo tiếng vó ngựa đang ngày một xa dần.
Không rõ đã đuổi theo bao lâu, Tạ Cánh cảm giác thời gian như kéo dài cả trăm năm, nhưng thực tế có lẽ chỉ là trăm bước chân ngắn ngủi. Y buông tay áo đang che trước trán để chắn gió lạnh xuống, bỗng nhiên nhận ra giữa không gian trắng xóa vô tận, có một bóng đen đang từ từ di chuyển về phía y, bóng đen đến gần Tạ Cánh, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng chân thật — đó là Lục Lệnh Tùng.
Vừa nhìn thấy Tạ Cánh, Lục Lệnh Tùng đã lập tức quay đầu ngựa, chạy băng băng về phía y.
==
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro