Chương 81
《 19.3 》
Đến khi gần như chỉ còn cách Tạ Cánh vài bước. Lục Lệnh Tùng mới ghìm cương ngựa. Hắn nghiêng người xuống, cánh tay mạnh mẽ luồn qua dưới nách y, nhấc bổng người lên, đặt y ngồi ngang trên lưng ngựa rồi ôm siết người vào lòng.
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Lệnh Tùng thật sự đã nghĩ đến việc quay đầu, mang theo Tạ Cánh đến một phương trời xa xôi vô định, hoàn toàn biến mất khỏi trận tuyết trắng mịt mù này.
Cứ để trong kinh tin rằng bọn họ đã bất hạnh chết đi, đến hài cốt cũng chẳng còn — để bọn họ có thể lẩn khuất suốt đời trong một vùng núi sâu rừng thẳm nào đó, không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhưng bản thân Lục Lệnh Tùng cũng biết rằng đây chính là đầm rồng hang hổ. Đừng nói những điều khác, chỉ cần nghĩ đến các con, nghĩ đến người mẹ hãy còn đang ở Kim Lăng dầu sôi lửa bỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào hiểm nguy, thì họ không thể nào thanh thản sống tạm dù chỉ một ngày.
Lục Lệnh Tùng giữ ngựa đứng yên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của Tạ Cánh, hỏi: "Sao em lại đuổi theo ra đây?"
Tạ Cánh không trả lời, chỉ lặng lẽ nâng tay mình lên, đan mười ngón tay vào tay đối phương, kéo tay hắn kề bên môi hôn vài cái.
Lục Lệnh Tùng cúi đầu, ghé tai y an ủi: "Đâu phải ta ra chiến trường, chỉ là đi tuần tra tình hình thiên tai thôi mà, sẽ không có gì nguy hiểm đâu."
"Em biết... Chỉ là em không yên tâm."
Từ ngày bọn họ gặp lại đến nay, đây không phải là lần đầu Tạ Cánh thẳng thắn bộc lộ sự mệt mỏi, lo lắng và bất an trước mặt Lục Lệnh Tùng. Y vốn là người đa sầu đa cảm, trước đây chỉ toàn tốt khoe xấu che, nhưng những ký ức quá mức đau thương đã dạy cho y cách tỏ ra yếu đuối, có thể thẳng thắn biểu đạt rằng "Em rất lo cho anh", Tạ Cánh hiểu rằng điều này có thể khiến Lục Lệnh Tùng kiêng dè hơn khi đối mặt với hiểm nguy — dù là vì nghĩ đến y, hay vì không muốn y lo lắng, hành động của hắn ít nhiều cũng sẽ cẩn thận hơn một chút.
"Chỉ cần hai, ba tháng thôi, nói không chừng chẳng lâu đến vậy đâu, đầu xuân ta sẽ về."
Tạ Cánh ngẩng lên, ánh mắt nhìn hắn có chút mơ hồ, chậm rãi hỏi: "Những gì anh nói tối qua... là thật chứ? Anh hứa với em sẽ không dẫn binh rong ruổi khắp trời Nam biển Bắc nữa? Chờ mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ xin Hoàng thượng cho từ quan, chỉ giữ danh nghĩa Vương gia nhàn tản, đóng chặt cổng lớn phủ Chiêu Vương, chỉ ở bên em thôi đúng chứ?"
Lục Lệnh Tùng nghe y hỏi, mỗi một câu hắn đều quả quyết trả lời "Ừ" mà không hề do dự. Nhưng dường như Tạ Cánh vẫn không dám tin: "Trước kia anh cũng từng nói cả đời này anh sẽ không rời xa em dù chỉ một ngày một đêm mà."
Lục Lệnh Tùng nhìn vào mắt y, im lặng hồi lâu rồi khẽ thở dài: "Ta không thể đưa em theo được."
Lời nói này như đưa họ trở lại những năm tháng của tuổi hai mươi, khi cả hai gắn bó như keo sơn, thỉnh thoảng phải xa nhau, người này chỉ có thể tiếc nuối, nâng niu trấn an người kia rằng: "Ta không thể đưa em theo được."
Nhưng bây giờ họ đã không còn là những chàng trai độ hai mươi nữa. Ngay cả suy nghĩ rằng "Ta sẽ đưa em theo" vốn đã là một giấc mơ hoang đường, vậy mà hắn còn nói điều ấy ra một cách rõ ràng, đúng là khiến người ta tức cười.
Dẫu vậy, Lục Lệnh Tùng vẫn tự nhiên thốt lên những lời này theo bản năng. Giống như chợt tỉnh khỏi mộng đẹp ngày chiết liễu tiễn biệt ở Bá Lăng, bịn rịn chia tay trong cơn mưa bụi mù mịt, trở về với trời đất trắng tuyết lạnh thấu xương. Tạ Cánh cũng bừng tỉnh, chợt nhận ra bản thân đã thiếu suy nghĩ đến mức nào mới hành xử ngây ngô và vô nghĩa đến thế này. Một cơn rùng mình ập đến, y vội đưa tay đẩy hai người cách xa nhau thêm một chút.
"Anh nói đúng," y vỗ nhẹ lên cánh tay đang ôm eo mình của Lục Lệnh Tùng, "Anh nên lên đường thôi."
Lục Lệnh Tùng cũng đã lấy lại tinh thuần, thuận theo y mà buông tay, để mặc Tạ Cánh tự trượt xuống khỏi lưng ngựa. Đoạn, y cởi chiếc áo choàng màu đỏ tươi ra, vỗ nhẹ vài cái cho thẳng nếp rồi khoác trở lại lên lưng ngựa, phủ kín phần đùi và đầu gối của Lục Lệnh Tùng.
"Em làm gì thế?" Lục Lệnh Tùng ngạc nhiên, đưa tay muốn ngăn cản, nhưng Tạ Cánh chỉ khẽ lắc đầu, cố nở một nụ cười.
Y chỉ cần chạy nhanh một chút là có thể trở về nhà trọ, nhưng con đường phía trước của Lục Lệnh Tùng phải dài đến ngàn dặm, hắn cần chiếc áo choàng này hơn y nhiều.
"Chuyến này đi đêm ngày gấp rút, tuyết dày trời lạnh," Tạ Cánh khoanh tay trước ngực, kéo chặt lớp áo trong, bước lùi dần ra phía sau, để lại trên nền tuyết trắng một chuỗi dấu chân lẻ loi, từng bước cách xa Lục Lệnh Tùng. "Hãy để nó thay em ở bên cạnh anh."
Dẫu gì Kim Lăng vẫn là nơi ngay dưới chân thiên tử, tuy thỉnh thoảng có nạn dân ồ ạt đổ vào, triều đình vẫn tạm thời xoay xở được. Nhưng quận Hạ Phi đường thông thủy bộ, dân chúng vào Nam ra Bắc không thể không đặt chân đến nơi này, ngược lại không thể sắp xếp chu toàn như ở trong kinh thành. Đây cũng không phải là quê hương của các thế gia vọng tộc, không có hào môn chống lưng, khi gặp tại họa chỉ có thể tự sinh tự diệt. Suốt ba tháng qua họ cũng chỉ mới chờ được một mình Tạ Cánh đến.
Lúc này Tạ Cánh mới hiểu vì sao Lục Lệnh Tùng lại dặn y phải hoàn thành công việc mà Vương Thục giao trước, nếu còn sức mới thử thăm dò lòng dạ các Quận thủ. So với tình hình ở quận Hạ Phi, những âm mưu mờ ám kia thật chẳng đáng nhắc tới.
Đêm trước khi rời khỏi nhà trọ, Lục Lệnh Tùng đã để lại trên bàn mấy trang giấy mà hắn tự viết, trong đó ghi chép chi tiết về lý lịch của Quận thủ các quận mà y sẽ đi qua. Quận thủ Hạ Phi xuất thân từ tầng lớp bình dân, vô cùng tận tụy, đây cũng là người do chính tay Lục Lệnh Tùng đề bạt lên chức vụ này trong thời gian hắn đóng quân diệt thổ phỉ tại đây. Nhưng dù có lòng, ông ta cũng khó mà xoay sở khi trong thành đã thiếu hụt suốt cả mùa đông. Cũng may mà những năm qua cần cù làm lụng, người dân vẫn còn chút lương thực dự trữ trong nhà để cầm cự, chỉ là hoàn toàn không đủ khả năng cứu giúp người khác.
Con người ta thường rất mau quên những ký ức đau khổ, rõ ràng Tạ Cánh cũng từng chịu khổ, nhưng trở lại kinh thành chưa đầy một năm, lần nữa tập quen với cuộc sống ăn ngon mặc đẹp như trước kia, y đã không còn nhớ được cảm giác chịu đói chịu rét là như thế nào.
Trên đường đến đây, y gần như đã phân phát hết số quần áo mang theo, chỉ giữ lại đồ đủ để chống lạnh. Từ Giáp lớn lên trong cảnh cơ hàn, hiểu rõ sự bất lực trước tình thế hiện tại, cậu bèn khuyên nhủ: "Vương phi hãy nghĩ thoáng một chút đi. Dù người có giúp được một hai người, cũng không thể cứu cả thành này. Chưa kể, vài ngày nữa đến Tế Âm, Hoài Dương, tình cảnh ở đấy cũng đâu tốt đẹp gì hơn nơi này đâu?"
Tạ Cánh cau mày, trầm ngâm hồi lâu rồi quay đầu nhìn thành trì tiêu điều, chỉ nói: "Các cậu dẫn binh lính vào thành, đi một vòng xem nhà nào bị tuyết đè hư hại thì giúp họ sửa sang lại. Còn nữa, bảo đám người nhà họ Vương tháo dỡ xe ngựa ra, dùng rèm và vải bạt may thành quần áo, chặt khung xe làm củi, đem đến kho phủ, xem có thể bù đắp được gì hay không."
Từ Ất sau lưng nghe vậy thoáng sững sờ, hỏi y: "Vậy chặng đường sau này..."
"Cưỡi ngựa là được, điện hạ của các cậu làm được, lý nào ta lại có ngoại lệ."
Tạ Cánh đã dốc hết sức tranh thủ được nhiều khoản cứu trợ nhất có thể, nhưng quốc khố vốn đã eo hẹp, đào đầu này lấp đầu kia chắc chắn sẽ khiến Vương Thục sinh nghi.
Sau khi về kinh, mọi chi tiêu của y đều dựa vào bổng lộc, tiền công của người hầu trong phủ đều do nhà họ Vương chi trả, y không phải bỏ ra đồng nào. Toàn bộ tài sản trước đây đều đã ký gửi dưới danh nghĩa của Lục Lệnh Tùng. Dẫu y có lòng muốn tự bỏ tiền túi thì nhất thời cũng không biết lấy ở đâu ra cho đủ. Dù vậy, vị Quận thủ nọ vẫn vô cùng biết ơn, liên tục nói cảm ơn làm Tạ Cánh không khỏi xấu hổ.
Trước đó, Tạ Cánh đã phái Từ Giáp giả làm người của phủ Tướng, âm thầm tìm gặp Quận thủ bóng gió dò hỏi hành tung của Lục Lệnh Tùng. Quả nhiên đối phương miệng kín như bưng, một mực khẳng định rằng ba năm trước sau khi dẹp loạn, Chiêu Vương đã rời khỏi Hạ Phi và từ đó không hề quay lại, cũng chẳng liên lạc lấy một lần, càng không tiết lộ chút gì về kế hoạch của Lục Lệnh Tùng cho "phủ Tướng".
Sau đó, đoàn người tiếp tục đi xuống phía Nam đến Tế Âm. Nơi đây tình hình thiên tai tuy nhẹ hơn một chút nhưng cũng không khả quan mấy, họ lại phải xoay sở đủ đường. Quận thủ Tế Âm cũng có phản ứng tương tự, tuyệt đối không hé răng tiết lộ Lục Lệnh Tùng từng xuất hiện ở đây hay đã nhờ cậy việc gì. Điều này nằm trong dự đoán của Tạ Cánh. Y nhớ lại lời nhắc nhở trước khi rời đi của Lục Lệnh Tùng, rằng có lẽ Hoài Dương – nơi nằm gần kinh thành hơn, có cấu trúc dân cư phức tạp và cục diện quan trường nhỏ bé hơn mới là nơi dễ phát sinh biến cố nhất.
Trong lúc đang lo liệu công việc, Tạ Cánh nhận được thư của Lục Thư Ninh. Hiện giờ em và Lục Thư Thanh đã được chia ra gửi nuôi ở nhà họ Lý và nhà họ Ngô. Bởi vì phủ Tướng cũng cài cắm tai mắt trong nhà họ Ngô nên Lục Thư Thanh không dám manh động, đành phải an phận nương nhờ sự che chở của ông cậu để giữ an toàn trước mắt.
Ngược lại, phủ Tướng chẳng hề để mắt đến đứa con gái là Lục Thư Ninh ở nhà họ Lý, nhờ vậy mà em có cơ hội viết thư rồi nhờ đội buôn gửi đi. Trong thư em chỉ đề cập vài câu tóm gọn một chuyện, nhưng lại khiến Tạ Cánh vô cùng để tâm.
Đó là vào mấy ngày trước, đúng vào đêm Giao thừa. Ngô Thái phi không có con cái bên cạnh, cả Kim Lăng rộng lớn như vậy chỉ còn lại ba bà cháu là ruột thịt. Trong lòng hai anh em cũng cảm thấy buồn bã, cuối cùng quyết định cùng nhau ở bên cạnh tổ mẫu để đón năm mới, vì thế đều vào cung.
Đại họa giáng xuống, thiên tử không thể phô trương tổ chức tiệc tùng. Lục Lệnh Chương không có phi tần, vì vậy bữa tiệc cung đình cũng chỉ có vài người nhà trong cung, có già có trẻ, bữa tiệc tất niên qua loa kết thúc.
Không ngờ sau khi tiệc tan, Lục Thư Ninh còn chưa kịp rời khỏi điện Thần Long thì đã bị Lục Lệnh Chương gọi lại.
Tuổi tác của Lục Lệnh Chương và Lục Thư Thanh cách nhau không quá nhiều, có thể miễn cưỡng coi là thân quen, trước đây gã cũng chưa từng làm khó dễ đối phương. Nhưng với Lục Thư Ninh, Lục Lệnh Chương chưa từng gặp mặt em nhiều, sự xa lạ hiện rõ trong ánh mắt của cả hai.
Rất dễ nhận thấy Lục Lệnh Chương chưa từng tiếp xúc với bé gái nào ở độ tuổi của em, đứng cách Lục Thư Ninh vài bước, gã do dự rất lâu rồi mới đưa tay ra, ý bảo Lục Thư Ninh có thể nắm lấy: "Để thúc phụ dẫn con đi xem một nơi."
Lục Thư Ninh vô thức quay đầu nhìn anh trai của em, nhưng Lục Thư Thanh đã bị các triều thần bao vây, lấy cớ trò truyện để thăm dò hướng đi của phủ Chiêu Vương, cậu sợ mình sơ sẩy một chút là sẽ bị mấy lão cáo già này bắt chẹt, vậy nên chỉ có thể cẩn thận đối đáp, nhất thời không thể rời đi được.
"Không lâu đâu," Lục Lệnh Chương biết em đang cảnh giác, "Chỉ đi xem một lúc thôi, sau đó ta đưa con ra cửa cung. Mẫu hậu sẽ không giữ con lại được."
Lục Thư Ninh chỉ biết khẽ cắn môi đi theo gã. Hai người không lên kiệu mà đi bộ chầm chậm đến cung điện phía Đông Bắc, Lục Lệnh Chương im lặng dẫn em vào điện các vắng lặng, lệnh cho nội giám cầm đèn, Lục Thư Ninh nhìn chăm chú một hồi mới nhận ra nơi này chính là Viện tranh cung đình đã nhiều năm không mở khoa thi tuyển nhân tài.
Bản tranh mẫu mà lúc trước Lục Thư Thanh mang về cho em vốn được lấy từ chỗ này, khi đó hai anh em còn rất tiếc nuối, Viện tranh bị khóa quanh năm khiến cho rất nhiều kiệt tác khó thấy ánh mặt trời.
"Mấy ngày trước đã nghe hoàng huynh nhắc đến, nói là con rất thích, trẫm bèn gọi người tu sửa lại. Về sau cho con tự do ra vào, nếu như cần tìm tranh cũ thì cứ vào trong cung mà tìm."
Lục Thư Ninh do dự đáp: "Đa tạ thúc phụ..."
"Không cần," Lục Lệnh Chương chắp tay sau lưng quan sát nội điện yên tĩnh, "Nếu như sang năm qua được thiên tai, lúc đó ta sẽ mở một khoa thi vẽ, chọn ra cho con mấy người làm sư phụ."
Lúc này, trong đầu Lục Thư Ninh nhớ rõ ràng những gì cha từng dạy về lễ nghi vấn đáp trong cung, em chỉ hơi khom người, thưa: "Ý tốt của thúc phụ, con xin nhận. Chỉ là con xuất thân từ phủ Chiêu Vương, thuộc ngoại thần, không dám tùy ý vào cung, càng không dám tự tiện bước chân vào Viện tranh."
Lục Lệnh Chương quay đầu lại, rũ mắt lẳng lặng quan sát em một lúc. Trên gương mặt lanh lợi và xinh xắn của em, gã có thể nhận ra bóng dáng của vài người thân trong gia đình. Càng lớn trông em càng giống với người chị gái đang viễn chinh ở nơi xa của gã, nhưng lại không mang khí khái anh hùng gần giống như một vị tướng của Lục Lệnh Chân, đây có lẽ là do đường nét của em đã được trung hòa với nét duyên dáng thanh tao từ mẹ ruột.
Nhưng dù có ra sao đi nữa, cô bé cũng không nên chỉ là một vị khách lạc lõng ở nơi cung điện này.
Cuối cùng, Lục Lệnh Chương chỉ lắc đầu, thản nhiên nói: "Ở đây con không phải là ngoại thần."
Lục Thư Ninh không thể ghi lại từng chi tiết biểu cảm của Lục Lệnh Chương vào trong thư, những gì em có thể làm chỉ là thuật lại câu nói cuối cùng đó cho mẹ em biết.
Sửa sang lại Viện tranh không phải là một công trình lớn lao gì, nhưng nếu muốn thực hiện nó, Lục Lệnh Chương vẫn phải vượt qua nhà họ Vương, âm thầm đưa ra chỉ thị.
Cách một trang giấy, Tạ Cánh không tài nào đoán được ý nghĩa thực sự mà Lục Lệnh Chương muốn biểu đạt qua câu nói kia. Từ đầu đến cuối, Lục Lệnh Chương chưa từng thổ lộ tâm tư với họ, mọi việc đều liên hệ gián tiếp qua lời của Thôi Thục Thế. Nhất là khi thái độ của gã đối với ngôi vị Hoàng đế bỗng trở nên càng mơ hồ và khó đoán. Lục Lệnh Chương muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của nhà mẹ, rốt cuộc là để giành lấy tự do thực thi hoàng quyền, hay là để đạt được sự giải thoát hoàn toàn và chính thức cho số mệnh của mình?
Lấy lòng Lục Thư Ninh có lẽ là một kiểu gây áp lực nhẹ nhàng, nhằm hạ xuống một bậc thang trước những mưu tính từ phía anh trai và anh dâu; nhưng cũng có thể Lục Lệnh Chương thuận tay làm như vậy chỉ đơn thuần là vì gã nhớ đến đứa cháu gái duy nhất này mà thôi.
Lục Thư Ninh viết rằng, đêm đó sau khi rời khỏi hoàng cung, em đã kể lại toàn bộ câu chuyện cho anh trai mình. Lục Thư Thanh cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng vẫn khuyên em không nên đến Viện tranh: "Không phải là chúng ta nghi ngờ lòng tốt của thúc phụ, nhưng thời cuộc đang rối ren, ai ai cũng dòm ngó phủ Chiêu Vương, nếu thường xuyên lui tới nội cung, chỉ sợ người ta sẽ có cớ gièm pha gia đình mình."
Câu nói này rất uyển chuyển, nhưng Tạ Cánh đọc một lần đã nhận ra ngay mối băn khoăn trong lòng con trai mình: Thứ nhất, đúng là cậu nghi ngờ ý đồ của Lục Lệnh Chương, nhưng nếu trực tiếp phỏng đoán động cơ của hoàng đế cũng như thúc phụ, thì sẽ trở thành kẻ bất trung bất kính. Thứ hai, suy cho cùng thì sở thích của Lục Thư Ninh vẫn chưa phải là thứ được thế tục công nhận. Trong lúc triều đình đang đối mặt với đại họa, nếu chuyện này lộ ra ngoài sẽ khó tránh khỏi bị trách là vô cảm trước nỗi khổ của bách tính.
Tạ Cánh thở dài một tiếng. Tuy trong lòng không mong muốn các con mình bị cuốn vào những tranh chấp của thế hệ trước, nhưng y vẫn phải gửi thư hồi đáp, dặn Lục Thư Ninh nghe theo lời anh trai em: "Ngoại trừ đến điện Minh Loan vấn an tổ mẫu, con hãy cố gắng đừng đến gần Viện tranh."
Trước khi tiến vào địa phận thành Hoài Dương, Tạ Cánh lấy cớ kinh thành thiếu nhân lực nghiêm trọng, công khai lệnh cho toàn bộ tàn quân Hổ Sư đang tháp tùng trở về Kim Lăng trước mặt người hầu nhà họ Vương. Nhưng ngay sau đó, y bí mật chỉ thị họ cải trang thành dân chạy nạn từ phương Bắc đến trà trộn vào bách tính trong thành.
Y chỉ căn dặn một câu với Từ Giáp, bảo cậu đi tung tin khắp các ngõ ngách trong thành, để cho mọi người biết rằng: tin này giờ đã lan truyền khắp Giang Bắc, bất cứ ai đến Kim Lăng cầu xin phủ Chiêu Vương, thì điện hạ và thế tử chắc chắn sẽ rộng lòng giúp đỡ, không phân biệt địa vị cao thấp, sẽ không có ai bị từ chối. Bọn họ chỉ tạm nghỉ chân tại Hoài Dương, sắp sửa lên kinh cầu xin phủ Chiêu Vương rủ lòng thương xót.
Bối cảnh Quận thủ quận Hoài Dương – Trình Văn phức tạp hơn hẳn hai người trước đó. Bởi vì trùng hợp làm sao, ông ta cũng từng là thần tử của Đông cung dưới triều tiên đế. Sau vụ án lớn cuối năm Kiến Ninh, ông ta là một trong số ít người tự nguyện treo ấn từ quan. Mấy năm sau, ông được phục chức, trở thành Quận thủ Hoài Dương, so với việc bị đẩy đến vùng biên cương như Ung Châu, Lương Châu như nhóm Hà Cáo và Hứa Dịch, thì đây quả là một chức vụ nhẹ nhàng và thuận lợi.
Kể từ sau khi vào thành cho đến năm ngày sau đó, cửa phủ Quận thủ luôn đóng chặt, Trình Văn viện đủ mọi lý do để từ chối, nói mình không tiện gặp Tạ Cánh.
Tạ Cánh vẫn bình chân như vại, nhẫn nại chờ đợi. Trong lúc đó, tin đồn về phủ Chiêu Vương cùng phe cánh bao gồm nhà Ngô và họ Lý đã lan khắp thành Hoài Dương như vũ bão, đến mức tưởng chừng không thể ngăn lại nổi, có nguy cơ lan dọc theo dòng nước sông Hoài đến tận Kim Lăng.
Cuối cùng, Trình Văn cũng chịu đề nghị gặp Tạ Cánh tại nhà riêng, thậm chí phải vội vàng cho người đến gõ cửa phòng y vào lúc nửa đêm.
Tạ Cánh không muốn gia nhân nhà họ Vương đi cùng mình vào phủ Quận thủ, chỉ thuận miệng nói: "Đợi ở ngoài hay không tùy các ngươi, nhưng nếu chẳng may vô tình khiến ta mất mạng, làm lỡ việc lớn của Vương tướng, e rằng các ngươi trở về cũng khó lòng ăn nói."
Những người đó suy cho cùng vẫn sợ hãi uy quyền của chủ nhân thật sự, nghe y nói cũng có lý, họ bèn đứng chờ từ xa ngoài cổng phủ. Tạ Cánh một mình vào trong, chỉ thấy nơi đây canh phòng nghiêm ngặt, cũng không thấy tiểu tư hay thị nữ qua lại mà chỉ toàn thân binh trang bị vũ khí, trông chẳng giống nhà riêng mà giống như cơ quan công quyền hơn.
Bước vào sảnh chính, bốn phía đều có binh sĩ canh giữ, Trình Văn cũng không giả bộ khách sáo mà nói thẳng vào vấn đề:
"Gần đây trong thành lan truyền lời đồn tạo thanh thế cho Chiêu Vương điện hạ, chẳng hay có phải do Tạ đại nhân vô tình mang đến không? Nếu đúng là vậy thì phiền ngài tự mình dẹp yên, nếu không phải, xin nhờ đại nhân chuyển lời đến Vương tướng, rằng những lời thiếu hiểu biết như thế tuyệt đối không phải là do tại hạ xúi giục."
Tạ Cánh cũng không vòng vo, y hỏi thẳng: "Trình đại nhân chớ vội. Nghe nói gần đây Chiêu Vương điện hạ từng ghé qua thành Hoài Dương và ở lại đây vài ngày. Ta chỉ muốn hỏi một câu, rốt cuộc Chiêu Vương đã làm gì?"
Trình Văn sửng sốt: "Tai mắt của đại nhân quả là nhanh nhạy. Chỉ không biết câu hỏi này là ý của đại nhân, hay là Vương tướng muốn hỏi đây?"
Tạ Cánh cười cười: "Lời này sai rồi, trong thiên hạ này chẳng phải ở đâu cũng đều là đất của vua sao? Ở đâu có cái gọi là ta muốn hỏi? Lại ở đâu có cái gọi là Vương tướng muốn hỏi? Từ trước đến nay ta đều bôn ba vì phủ Tướng, chuyến này cũng là thay mặt thiên tử thị sát. Vương tướng và bệ hạ một lòng, những lời nói và việc làm đều xuất phát từ điện Thần Long cả thôi."
Trình Văn không ngờ chuyện này lại có liên quan đến Lục Lệnh Chương, ông ta trầm ngâm một lát rồi đáp: "Hóa ra bệ hạ có nỗi lo huynh đệ tương tàn. Chỉ là không may, lòng của Chiêu Vương điện hạ lại không cùng hướng với bệ hạ."
Tạ Cánh xoay mặt lại, nhíu mày hỏi: "Nói như vậy, Chiêu Vương thực sự đã đến đây sao?"
"Không dám giấu diếm," Trình Vân nhìn y chằm chằm, nói sâu xa, "Chiêu Vương đến đây, là để nhờ tại hạ làm một việc."
Tạ Cánh khéo léo buộc câu chuyện vào Lục Lệnh Chương: "Việc ấy có gây nguy hiểm cho thiên tử, làm lung lay xã tắc hay không?"
Tạ Cánh biết nếu hỏi thẳng sẽ không nhận được câu trả lời, y bèn đổi cách nói, hướng trọng tâm câu chuyện về phía Hoàng đế. Nếu Lục Lệnh Tùng yêu cầu Trình Văn sau này án binh bất động, từ chối cần vương, thì việc đó có thể được giải thích thành có ý đồ chống đối Lục Lệnh Chương, chứ không nhất thiết nhắm vào phủ Tướng.
Tạ Cánh đã liệu được rằng khả năng cao Trình Văn sẽ thừa nhận. Nhưng bất ngờ thay, đối phương lại lắc đầu, bình thản nói: "Đại nhân quả thật rất thông minh, nhưng lần này ngươi đã tính sai ý đồ của cựu chủ nhân rồi."
Cách Trình Văn gọi Lục Lệnh Tùng là "cựu chủ nhân" thay vì nhắc đến quan hệ hôn nhân đã kết thúc giữa họ rõ ràng là một cách ám chỉ cho y biết rằng: Lục Lệnh Tùng không có thời gian rảnh nhằm vào Tạ Cánh vì thù hận riêng, tất cả những rắc rối giữa hắn và y hiện tại đều xuất phát từ cuộc đấu tranh quyền lực và tranh giành lợi ích.
Quả nhiên, Trình Văn đã nói tiếp: "Ý đồ của Chiêu vương chẳng hề liên quan gì đến bệ hạ cả."
Tạ Cánh lập tức cảm nhận có điều bất thường, y đột ngột quay đầu nhìn chằm chằm Trình Văn. Chỉ thấy đối phương chợt nở một nụ cười lạnh lẽo kỳ quái, sau đó vẫy tay một cái, trong nháy mắt, tiếng giáp trụ va chạm vào nhau vang lên, thân vệ trong sảnh đồng loạt rút kiếm, lưỡi gươm sáng loáng vây chặt lấy Tạ Cánh.
"Chiêu Vương điện hạ nhờ ta," Trình Văn bước lên nửa bước, nói nhỏ, "Giúp ngài ấy loại trừ mối họa lớn là Tạ đại nhân đây."
"Vậy thì khó xử quá," Tạ Cánh lùi lại một bước, vẻ mặt không hề hoảng loạn: "Ta chính là mối họa lớn của Chiêu Vương, nhưng cũng là người của phủ Tướng. Nếu đại nhân giết ta, sẽ chẳng ai có thể ngăn cản những lời đồn đại lan truyền vào kinh thành, đến lúc ấy phủ Tướng sẽ không thể không cho rằng đại nhân đã sớm quy hàng Chiêu Vương, vì thế mới giết chết tâm phúc của họ, giúp Chiêu Vương trừ đi họa lớn."
Trình Văn do dự một chút rồi thấp giọng phủ nhận, quả quyết nói: "Vương Thục tuyệt đối không thể coi ngươi, một kẻ họ Tạ là tâm phúc được. Ngươi chỉ đang làm cáo mượn oai hùm, cố gắng moi móc thông tin từ ta thôi, đúng không?"
Tạ Cánh híp mắt, đang chuẩn bị đáp trả thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên từ cửa phòng phía sau: "Tạ đại nhân dù không phải là tâm phúc của Vương tướng, thì cũng là tâm phúc của thiên tử đấy thôi."
Trình Văn nghe vậy, vô thức ngước mắt nhìn về phía cửa phòng. Khi nhìn thấy người xuất hiện, ông ta bỗng sững người, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, cảm giác không phải chỉ vì có kẻ lạ xâm nhập vào khu vực đã được bảo vệ nghiêm ngặt mà như thể nhìn thấy ma quỷ giữa ban ngày, suốt cả buổi chỉ biết trố mắt nhìn người kia, lắp bắp hỏi: "Ngươi... Ngươi...?"
Người đến khoái chí đáp lời: "Ta làm sao?"
Trình Văn đứng sững tại chỗ, nói năng lộn xộn: "Ngươi làm như vậy là tội khi quân, đáng chết..."
"Tuyên Thất mai danh ẩn tích nhiều năm là thật, nhưng thiên tử chưa bao giờ hạ chỉ bỏ mặt, nay ta phụng mệnh bảo vệ Khâm sai của thiên tử chu toàn thì có tội gì?"
Vừa nghe thấy giọng nói đó, cả người Tạ Cánh đã lập tức cứng đờ, đầu óc hoàn toàn mất năng lực suy nghĩ. Tất cả phương án thoát thân mà y đã chuẩn bị, cùng vô số lời nói dối được lên kế hoạch sẵn đều vỡ tan thành từng mảnh hỗn loạn.
Y hoảng hốt, máy móc xoay người ra sau, người kia từng bước tiến gần vào vòng vây, vẻ mặt vô cùng bình thản, bước chân nhẹ tênh như đang dạo chơi. Đối phương cầm trên tay một con dao ngắn, đó chính là dao găm Phi Quang mà y để lại khi rời kinh bốn năm trước, từ đó cũng không còn biết tung tích.
Đã vô số lần Tạ Cánh nằm mơ thấy cảnh tượng này, nhưng y chưa bao giờ ngu ngốc mà hy vọng viển vông, chưa bao giờ dám mơ tưởng điều đó có thể trở thành hiện thực. Y đã luôn tin rằng trong quãng đời còn lại này, bản thân sẽ không bao giờ được gặp lại người trước mắt nữa...
Đó là Tạ Tuấn hai mươi tuổi vẫn còn khỏe mạnh, cùng với khuôn mặt vô cùng giống với cha mẹ đã qua đời của cậu, một khuôn mặt đầy sức sống.
==
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro