Chương 82

19.4

Tạ Tuấn bước đến giữa đại sảnh, ánh mắt không dừng lại ở Tạ Cánh, người vừa xoay người lại, mà chỉ lướt thẳng qua vai y, nhìn về phía Trình Văn đang hoảng sợ.

Rõ ràng Trình Văn biết được tướng mạo của Tạ Tuấn lúc cậu "còn sống", ông ta run giọng hỏi: "Ngươi không sợ ta sẽ nói với phủ Tướng rằng ngươi vẫn còn sống sao?"

Tạ Tuấn dùng bụng ngón tay vuốt ve sống dao Phi Quang, nói: "Đến cả thiên tử cũng biết ta còn sống, ông nghĩ phủ Tướng không biết hay sao? Huống hồ, Trình đại nhân cũng nên nghĩ kĩ xem, bản thân ông có giữ nổi cái mạng này để đưa tin đến chỗ Vương tướng hay không đi?"

Nghe vậy, Trình Văn thoáng chần chừ. Có vẻ như Tạ Tuấn thật sự không hề lo sợ việc bị phơi bày trong trạng thái bị phủ Tướng quản chế. Nếu đây không phải là sự ngạo mạn quá đà, vậy chỉ có thể là cậu và Tạ Cánh đều đã đầu hàng, và cả hai chú cháu họ hiện đang phục vụ cho cùng một chủ nhân.

Tạ Cánh bình tĩnh đứng yên tại chỗ, khi ánh mắt Trình Văn xoáy sâu vào y, y đã giấu kín được sự kinh ngạc trên khuôn mặt ban đầu. Y vốn không rõ lời nói của Tạ Tuấn là thật hay giả, dù Tạ Tuấn trông chỉ như đang phô trương thanh thế thôi, nhưng y đã khẳng định được một điều, đó là Trình Văn thật sự sợ hãi trước thế lực của phủ Tướng.

Khi Tạ Tuấn giao đấu với thuộc hạ của Trình Văn, Tạ Cánh lập tức nhận ra đó là biến thể của Phi Quang Lục Thức – bộ chiêu thức mà y đã từng thấy Lục Lệnh Tùng và Tiêu Dao thực hiện. Nhưng lúc này chứng kiến Tạ Tuấn thi triển nó, y lại có cảm giác như đã qua mấy đời. Tạ Tuấn vốn không chuyên tâm học võ, gia đình cũng chẳng mong cậu gia nhập quân ngũ để tránh nguy cơ thương tích, chỉ hy vọng cậu sẽ đi theo con đường khoa cử truyền thống của gia đình. Nhưng vì thiếu niên thường có khuynh hướng tôn sùng việc dùng sức mạnh vượt qua các luật lệ để thể hiện trước đám bạn bè đồng trang lứa, nên trước đây tuy cậu có chút căn cơ, nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ thuần thục như hiện tại.

Tạ Cánh không sao nhìn rõ được chiêu thức của cậu. Tạ Tuấn di chuyển rất linh hoạt, khéo léo né tránh giữa vòng vây binh đao, từng động tác đều thoáng hiện bóng dáng của Tiêu Dao. Nếu không nhờ bao năm qua liên tục khổ luyện và trải nghiệm bằng vô số lần giao đấu, Tạ Cánh khó mà tưởng tượng được một thiếu niên ôn hòa hiền lành ngày trước lại có thể thay đổi như thể lột xác đến vậy.

Tiếng vũ khí vang lên trong phủ khiến nhóm gia nhân của nhà họ Vương ở bên ngoài chú ý. Mặc dù trước đó Tạ Cánh đã căn dặn, nhưng họ cũng không dám để y xảy ra chuyện gì bất trắc, sợ làm lỡ việc mà Vương Thục đã giao phó. Đợi đến họ lần theo tiếng động mà tìm vào trong, Tạ Tuấn đã nhân lúc hỗn loạn mà rời đi. Thuộc hạ của Trình Văn không thể đuổi kịp cậu, Tạ Cánh cũng hoàn toàn không nhìn thấy được hướng đi của cậu.

Sau khi hồi kinh, Tạ Cánh đến gặp Vương Thục trước để phục mệnh. Y giấu nhẹm hành tung của Lục Lệnh Tùng, chỉ trình bày chi tiết hành vi bất trung của Trình Văn. Những sự kiện xảy ra giữa chừng, bao gồm cả biến cố bất ngờ liên quan đến Tạ Tuấn cũng được y thuật lại không sót một chữ. So với lời bẩm báo của nhóm hạ nhân kia, những gì y báo cáo với Vương Thục cũng được xem như đã hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn rồi.

Thành Kim Lăng nếu nói nhỏ thì chỉ như một bàn cờ trong lòng bàn tay, nhưng nếu nói lớn lại vô cùng rộng lớn và phức tạp. Muốn tìm một người ở đây chẳng khác nào mò kim đáy bể, huống hồ là đi tìm một người chết.

Từ đầu đến cuối, những dấu hiệu mà Tạ Tuấn để lại cho Tạ Cánh cũng chỉ có "Tuyên Thất" và "thiên tử".

Năm đó, con đường mà Tạ Tuấn bước đi là một con đường thênh thang xán lạn. Xuất thân cao quý đã định đoạt vận mệnh của cậu từ sớm. Cũng như ông nội, cha cậu và cả Tạ Cánh trước khi bị chỉ hôn, cuộc đời  của Tạ Tuấn đã được vạch ra một cách chi tiết, bước dần lên cao, từng bước đều được thế tục cho phép, người người kỳ vọng.

Nếu không vì biến cố bất ngờ xảy ra, thì Tuyên Thất vốn từng là "chim săn" mang tiếng xấu của tiền triều sẽ chẳng có bất kỳ sự liên quan nào đến một người như cậu.

Phi Quang nằm ở trong tay Tạ Tuấn, vậy liệu Lục Lệnh Tùng có biết rõ chuyện này hay không? Tạ Tuấn nương nhờ Tuyên Thất, liệu rằng có sự trợ giúp của Tiêu Dao hay không?

Tạ Cánh mím môi, cau chặt mày suy nghĩ trong im lặng, nhớ lại những cuộc trò chuyện với hai người này từ khi y về kinh, cố gắng suy đoán xem liệu có manh mối nào trong hành vi hay ngôn từ của họ ngầm ám chỉ đến điều này hay không.

Nhưng y và Lục Lệnh Tùng đã nói rất nhiều chuyện, quá lộn xộn, nếu lúc đó không nhận ra có điều gì khác thường, thì bây giờ muốn nhớ lại từng chi tiết e rằng rất khó; ngược lại là Tiêu Dao, bọn họ chỉ gặp nhau vỏn vẹn vài lần...

Tạ Cánh bỗng nhiên sực nhớ ra, ngày hôm đó Tuyên Thất tìm được tờ giấy phỏng theo chữ viết của y trong thư phòng của Vương Thục. Sau khi giao tờ giấy đó cho y, Tiêu Dao đã có một khoảnh khắc ngập ngừng muốn nói lại thôi, nàng nói rằng còn một chuyện chưa từng nói cho y biết, nhưng vẫn còn nhiều thời gian, cuối cùng chỉ bảo rằng "Đợi đến lúc nên nói, tôi sẽ nói cho Vương phi nghe."

Tạ Cánh đứng phắt dậy lao nhanh ra cửa, vừa đi vừa dặn người chuẩn bị ngựa, phóng ngựa thẳng tới bờ sông Tần Hoài. Bấy giờ trời đã tối đen, Trích Tinh lâu náo nhiệt kẻ ra người vào, làm sao có thể tìm được bóng dáng Tiêu Dao. Tạ Cánh lòng như lửa đốt, suýt nữa đã không kiềm chế được mà lớn tiếng gọi người giữa đám đông. Y loay hoay tìm kiếm một vòng, một tiểu tư mới len lén đến gần y, nói nhỏ: "Chủ nhân của chúng tôi mời Vương phi lên thuyền gặp người."

Tiêu Dao ngồi trên mũi thuyền, quay đầu lại nhìn thấy Tạ Cánh, có vẻ như nàng chờ đợi đã lâu: "Tôi biết là Vương phi sẽ đến mà."

Tạ Cánh bước lên mạn thuyền, nhìn vào khoang thuyền phía sau nàng, hỏi: "Chuyện mà lần trước Tiêu cô nương vẫn chưa nói với ta, bây giờ có thể nói hay chưa?"

Tiêu Dao khẽ cười: "Chẳng phải Vương phi đã nhìn thấy rồi sao? Có lời gì muốn hỏi, không bằng trực tiếp đến hỏi người mà Vương phi muốn tìm đi."

Tạ Cánh hiểu ý, cúi thấp người hành lễ với nàng: "Ân tình mà Tiêu cô nương dành cho nhà họ Tạ lớn lao, Chi Vô nhất định sẽ báo đáp bằng cả xương máu."

Tiêu Dao lắc tay, nâng khuỷu tay để y đứng thẳng dậy, không nói thêm lời nào.

Theo chuyện kể năm đó, lấy Phi Quang làm tín vật, Tiêu Dao và Lục Lệnh Tùng đã kết thành đồng minh, Tuyên Thất hỗ trợ phủ Chiêu Vương có thể coi như nằm trong thỏa thuận, nhưng việc Tiêu Dao thu nhận Tạ Tuấn là hành động theo lòng tốt, hoàn toàn nằm ngoài bổn phận.

Tạ Cánh ngước mắt nhìn nàng, bao năm nay, những gì phủ Chiêu Vương hứa hẹn với Tiêu Dao chỉ giống như một tấm ngân phiếu vô giá trị, khó lòng thực hiện trong thời gian ngắn. Lục Lệnh Tùng có thể tạm thời giúp đỡ tài chính để duy trì cuộc sống cho những người trong tộc họ Tiêu, nhưng muốn giúp họ xóa bỏ tội tịch, trở về quê cũ, đoàn tụ với gia đình không phải là chuyện mà một kẻ không nắm quyền hành trong tay có thể dễ dàng làm được.

Mà y cũng không dám khẳng định phủ Chiêu Vương chắc chắn sẽ thành công. Tiêu Dao và Tuyên Thất vẫn luôn giống như một thanh kiếm sắc bén, tai mắt thông thiên, nghe lệnh làm việc, mười mấy năm qua trước sau như một, nhưng nếu chọn sai người để đặt cược, rồi cuối cùng Chiêu Vương thất bại, bị đẩy vào cảnh tù tội, thì Tiêu Dao còn có thể tìm ai để thực hiện lời hứa che chở cho Lan Lăng Tiêu thị đây?

Thế nhưng ở trên đời này, lựa chọn cũng là một loại năng lực. Một khi đã đưa ra sự lựa chọn, thì nhất định phải đủ quyết đoán để gánh chịu hậu quả. Tạ Cánh nghĩ, Tiêu Dao hẳn cũng rất thấu hiểu đạo lý này, thế nên bao năm qua, nàng chưa từng một lần mở miệng thúc giục Lục Lệnh Tùng, hỏi hắn rằng "Chuyện khi nào mới thành?".

Có lẽ Tiêu Dao đã chọn giúp đỡ Tạ Tuấn, cho cậu chốn dung thân là vì cảnh ngộ cửa nát nhà tan, tứ cố vô thân của cậu tương tự với bản thân nàng. Nhưng dù thế nào đi nữa, nhìn từ một góc độ khác, nếu không vào hang cọp, làm sao có thể bắt được cọp con? Nếu mai sau phủ Chiêu Vương thực sự có thể lên nắm quyền, ơn cứu giúp này sẽ là một cơ hội hoàn hảo để Tiêu thị có thể lật ngược tình thế. Trong phạm vi năng lực cho phép, việc Tiêu Dao cứu lấy Tạ Tuấn đối với nàng chẳng phải là chuyện thiệt thòi.

Tạ Cánh thất thần đứng bên mạn thuyền, mãi sau mới nghe thấy Tiêu Dao khuyên mình: "Vương phi vào trong đi."

Tạ Tuấn đang co chân, nghiêng người ngủ gà ngủ gật bên chiếc đèn. Thật ra cậu đã cảm nhận được sự thay đổi khi thuyền di chuyển, nhưng vì đây là thuyền mà Tiêu Dao thường xuyên sử dụng khi tiếp khách, trong tối lại có Tuyên Thất nên cậu vốn chẳng mấy để tâm.

Không ngờ, khi tấm màn được vén lên, người rảo bước tiến vào trong khoang thuyền thoáng xuất hiện trước mắt cậu, lại khiến cậu suýt nữa tưởng bản thân hoa mắt, vô thức gọi: "Chú ạ?"

Tạ Cánh bước đến trước mặt cậu như người mất hồn, sau đó quỳ nửa chân, ghé sát vào ngắm kĩ mặt mày của chàng thanh niên, cuối cùng siết chặt lấy tay cậu: "Chú biết mà..."

Cảm giác đau đớn mà Tạ Cánh cảm nhận được thậm chí còn mãnh liệt hơn cả lần đầu y gặp lại Lục Thư Thanh, giống như xé toạc một vết sẹo đã kết mày, để lộ ra mảng thịt non nớt xấu xí. Rồi khi cơ thể đang được hồi sinh, y lại phải ôm ấp lấy vết thương cũ, vết thương in dấu khoảnh khắc vĩnh viễn chẳng thể quên đi được.

Tạ Tuấn bất đắc dĩ cười khổ: "Ban đầu con còn định tránh chú, vậy nên hôm đó giải vây xong là tranh thủ lúc còn loạn mà bỏ trốn, ai ngờ chú vẫn tìm được con."

Tạ Cánh lắp bắp: "Sao... sao con lại làm vậy?"

Tạ Tuấn chậm rãi nói: "Điều cuối cùng mà con nhớ được chính là mẹ đã đẩy con vào cổng phía Đông Bắc... Nhưng lúc đó, bên trong đã cháy sạch hết rồi."

Cậu quay mặt về phía Tạ Cánh, lẳng lặng nhìn y: "Khi tỉnh lại, con thấy mình đang ở doanh trại Hổ Sư ở Hoài Bắc, trong lều của điện hạ."

Lúc đầu Tạ Cánh còn chưa rõ "điện hạ" trong lời cậu là chỉ ai, y chỉ ngồi yên tại chỗ, ngây người suy nghĩ một lúc lâu xem trong thành Kim Lăng này ngoài Lục Lệnh Tùng còn ai có thể xưng là "điện hạ". Y thậm chí đã liên tưởng đến Lục Lệnh Chân, nhưng vẻ mặt của Tạ Tuấn đã nói cho y biết, đó chính là đáp án mà y không dám tin vào.

Y nghe Tạ Tuấn tiếp tục kể: "Chi tiết hôm đó, điện hạ không chủ động kể cho con nghe, con cũng chưa bao giờ dám hỏi. Đến tận bây giờ, con vẫn không biết điện hạ đã cứu con ra ngoài như thế nào."

Ánh mắt đờ đẫn của Tạ Cánh hướng về phía ngọn nến, ánh sáng dao động khiến y như rơi vào màn sương. Y thì thào mở miệng, giọng nói thấp đến mức như một lời thì thầm: "Vậy vì sao anh ấy... Chưa bao giờ nói với chú chuyện này?"

Tạ Tuấn lập tức tiếp lời: "Chú đừng trách điện hạ! Thật ra... Là do con đã xin điện hạ và Tiêu sư phụ, tạm thời đừng nói cho chú biết con vẫn còn sống."

Tạ Cánh ngạc nhiên nhìn cậu, y há miệng, nhưng lại không dám hỏi ra những lời đã trót lưỡi, y không muốn nghe thấy đáp án đáng sợ nhất kia. Y chỉ muốn hỏi có phải là vì chú nương tựa Vương thị, kết bè kết cánh, theo chúng làm tùy tùng, chà đạp lên thanh danh của nhà họ Tạ, vậy nên con mới không muốn nhận lại chú hay không?

Nhưng Tạ Tuấn chỉ thản nhiên nói: "Gia môn bất hạnh phải chịu thảm họa này, nếu người thân quan trọng nhất, gần gũi nhất của con biết con còn sống thì sẽ rất lo lắng, sẽ bị ràng buộc. Lỡ như con gặp bất trắc trong lúc rửa oan báo thù, thì chỉ lần nữa khiến cho những người thân yêu thêm đau khổ mà thôi. Thà rằng không nhận nhau, cứ coi như con đã chết hẳn, mọi người đều sẽ sống yên bình, mạnh ai nấy sống cuộc đời của mình."

Cậu rũ mắt, mỉm cười: "Thật ra bốn năm nay con rất ít ở trong kinh, nhưng thỉnh thoảng vẫn đi xem Thanh Nhi. Có một hai lần gì đấy, con nghĩ chắc là nhóc con đó cảm nhận được con đang nhìn em ấy."

Lòng Tạ Cánh khẽ run lên, vô thức hỏi: "Vậy dấu tay máu trong thư phòng của con mấy hôm trước..."

Tạ Tuấn nghe vậy, bỗng bày ra vẻ mặt tinh nghịch của thiếu niên: "Mấy hôm đó con vừa trở lại Kim Lăng, nhìn chú làm gì cũng có lũ người nhà họ Vương canh chừng, không có được chút tự do nào, con bèn nghĩ đến việc lén lút làm trò quỷ, dọa cho chúng sợ, tốt nhất là để chúng bị dọa cho cút hết khỏi ngõ Ô Y đi, chú cũng có thể sống thư thả một chút."

Khi nói chuyện, cậu để lộ nửa chiếc răng nanh sắc nhọn, xua đi phần nào vẻ buồn bã xa lạ khiến Tạ Cánh bỗng dưng ngẩn ra, trước mắt mơ hồ trông thấy Tạ Tuấn bé xíu luôn quấn quýt bên mình, nghịch ngợm đùa vui chẳng bao giờ yên tĩnh, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ điềm đạm của Lục Thư Thanh, trên bàn tiệc, cậu luôn giữ vai trò tiếp đãi anh em bạn bè, nói những câu đùa vui để làm vui lòng ông bà, tiếng nói cười như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Tạ Cánh nhẹ nhàng vuốt ve hai má cậu, rồi chợt nhận ra Tạ Tuấn đã gia quan, không còn là đứa con nít để người ta có thể tùy tiện bóp má như trước kia nữa. Y còn định hỏi Tạ Tuấn có từng đến thăm cô bé nhà họ Lý hay không, nhưng nghĩ lại, nếu cậu đã không muốn khiến những người yêu thương mình lo lắng trước khi báo được thù lớn, chỉ sợ cũng sẽ không để lại chút tình cảm nào cho Lý Dã, tránh phụ lòng con gái người ta cả đời.

"Lần này ở Hoài Dương con vẫn luôn âm thầm đi theo sao? Làm sao lão Quận thủ họ Trình kia lại biết con?"

"Con sợ chú ra ngoài kia gặp bất trắc, cho nên đã xin sư phụ cho âm thầm theo đoàn một chuyến, không ngờ lại gây rắc rối," Tạ Tuấn thở dài, "Năm đó Trình Văn từ quan nhưng chưa về quê ngay mà vẫn ở lại kinh thành, qua lại mật thiết với các cựu thần Đông cung của tiên đế. Lúc đó con thường dẫn Thanh Nhi đến phủ Trương Thái phó, cũng có giao thiệp với vài người, tình cờ quen biết Trình Văn."

Tạ Cánh chợt phát hiện ra xưng hô giữa cậu và Tiêu Dao: "Sư phụ sao?"

Tạ Tuấn đáp: "Lúc con vừa tỉnh lại, tinh thần rất sa sút, điện hạ lo con không thể về kinh một mình, cho nên dẫn con theo quân Hổ Sư thả lỏng tâm trạng mấy tháng. Sau đó bọn họ xuất phát về Ngân Châu, điện hạ đã nhờ Tiêu sư phụ thu lưu con, con cũng gia nhập Tuyên Thất ngay lúc đó, kể từ đó về sau chỉ cần về kinh thành, con đều ở lại Trích Tinh lâu."

Tạ Cánh cau mày: "Vậy quan hệ giữa con và bệ hạ là sao?"

Tạ Tuấn gượng cười: "Đầu năm nay, trong lúc làm nhiệm vụ con sơ ý bị nhị phu nhân Thôi thị của phủ Tướng phát hiện tung tích. Cô ta coi đây là nhược điểm, đã cùng con làm một giao dịch."

Tạ Cánh không ngờ đến chuyện này mà Thôi Thục Thế cũng nhúng tay vào: "Cô ta muốn Tuyên Thất làm gì cho nhà họ Thôi ư?"

Tạ Tuấn lắc đầu: "Con không biểu lộ bất kì điều gì, cũng không đề cập đến Tuyên Thất và sư phụ. Thôi phu nhân rất tinh thông việc "làm ăn" bằng quyền mưu, cô ta chỉ cần biết rằng con còn sống, có năng lực hành động tương đối như vậy là đủ, về phần sau lưng con có ai che chở, cô ta rất biết chừng mực, không hỏi nhiều."

Tạ Cánh nhớ lại ngày ở Tần Hoài Xuân, Thôi Thục Thế tỏ ra rất ngạc nhiên khi biết rằng Tuyên Thất vẫn luôn âm thầm tồn tại, có lẽ từ lúc đó, nàng ta đã liên hệ việc Tạ Tuấn còn sống với Tuyên Thất rồi.

"Thôi phu nhân không yêu cầu con phải làm việc cho cô ta, hay cả Thanh Hà Thôi thì," Tạ Tuấn nói, "Phu nhân đã dẫn con đến chỗ thiên tử, chỉ bảo con chờ lệnh bệ hạ, hoàn thành những công việc mà ngài ấy không thể làm được, đổi lại phu nhân sẽ che chở cho con, bảo vệ con tự do ra vào kinh thành và các nha, ty có liên quan đến nhà họ Vương."

Tạ Cánh lập tức hiểu được dụng ý của Thôi Thục Thế. Nhà mẹ của nàng – sau khi Thôi Thái úy qua đời không còn ai chống đỡ, dần dần bị Vương thị bòn rút, thật ra ngay từ đầu nàng đã không đủ khả năng thực hiện các âm mưu thủ đoạn gì, kể cả khi lợi dụng Tạ Tuấn. Hiện tại, Thôi Thục Thế cũng là phe yếu thế nhất trong ván cờ ở Kim Lăng, nàng không có võ trang, không có người để điều động, cũng không có quan hệ rộng rãi trong quan trường.

Nhưng Thôi Thục Thế đã lợi dụng chính nhược điểm này, chỉ chuyên tâm mưu đồ tâm kế và đấu tranh quyền lực, không đụng đến đao kiếm, không nhìn thấy máu. Nàng không thu nhận người tài như Tạ Tuấn, mà giao cậu cho Lục Lệnh Chương, rồi coi việc này làm con bài để đổi lấy những bồi thường có lợi cho bản thân. Tương tự, khi hợp mưu với phủ Chiêu Vương, nàng cũng không trực tiếp can thiệp mà giao con dấu riêng cho Tạ Cánh, sau này họ sẽ làm gì với nó, nàng cũng hoàn toàn không quan tâm.

Trong tương lai, dù phủ Chiêu Vương thất bại, nhà họ Vương sụp đổ hay thiên tử bị phế truất, nàng vẫn có thể tìm được chủ mới để phục vụ, cũng có thể dẫn dắt Thanh Hà Thôi thị rút lui an toàn.

"Con đã đồng ý sao?" Tạ Cánh trầm ngâm một lúc mới hỏi.

Tạ Tuấn thoáng ngập ngừng, gật đầu: "... Vì con cũng muốn biết, thảm họa của nhà họ Tạ rốt cuộc có bao nhiêu phần liên quan đến đương kim hoàng thượng."

Tạ Cánh không đáp lại, chuyện này đến cả y cũng không thể trả lời được. Y đã làm rõ chuyện chữ viết của Vương thị, phát hiện ra có một thế lực thứ ba đứng phía sau trao đi tờ giấy kia, nhưng mãi vẫn không hiểu được, liệu một người cũng có liên quan như Lục Lệnh Chương đang sắm vai gì trong vở hài kịch này.

Nhưng có một điều có thể chắc chắn, rằng chỉ bằng từng này thử thách và sự đề phòng mà Vương Thục đã dành cho Tạ Cánh, thì Lục Lệnh Chương tuyệt đối không chỉ là một con rối để mặc người khác sắp đặt.

"Bệ hạ đã giao cho con việc gì?"

Tạ Tuấn chớp chớp mắt: "Chú còn nhớ không, hồi hội săn ở núi Thang năm ngoái, lúc Thanh Nhi trốn ra khỏi hang động kia, Vũ Lâm Vệ đáng lẽ phải đóng quân ở đó lại canh gác sai vị trí, vô tình để Thanh Nhi chạy thoát ấy?"

Tạ Cánh cả kinh: "Là con sao?!"

Tạ Tuấn gật đầu: "Bệ hạ ở trong cung xa xôi, không tiện ra vào, dù đã biết kế hoạch của Vương Thục từ trước, nhưng ngài không thể đích thân điều động Vũ Lâm Vệ. May mà lúc đó Vương Thục cũng đã rời khỏi núi Thang, con bèn cầm thủ dụ của bệ hạ điều quân gác ở cửa hang đi. Nhưng từ đầu đến giờ, bệ hạ chỉ giao cho mỗi việc ấy thôi."

Trong khoang thuyền yên tĩnh hồi lâu, Tạ Cánh chỉ nhìn chằm chặp đuôi thuyền, không nói gì.

Nhớ đến lần gặp lại Lục Lệnh Tùng ở Ung Châu, y đã trách cứ hắn suốt ba năm Nam chinh Bắc chiến, không ở trong kinh bầu bạn với Lục Thư Thanh, để con trai lẻ loi một mình, bây giờ mới biết hóa ra không phải như vậy.

Lục Lệnh Tùng để con của họ ở lại Kim Lăng, đưa Tạ Tuấn vừa chịu tang cha ông theo bên mình, chính là để thay người chú thất trách là y thực hiện nghĩa vụ dạy dỗ, bảo vệ, là để bù đắp thay cho kẻ thân ở ngàn dặm xa xôi, khi ấy chỉ biết trơ mắt nhìn những người thân thuộc chết ngay trước mặt nhưng chỉ biết bó tay chịu trói, vừa hổ thẹn vừa hối hận.

Tạ Cánh không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Họ của y — chữ "Tạ" thuộc về y đã nhuốm bẩn. Không phải từ khi y chịu khuất nhục nương thân dưới mái hiên phủ Tướng, bắt đầu bè lũ xu nịnh, mà là từ năm Trinh Hữu thứ tám, khoảnh khắc y bước chân vào phủ Chiêu Vương, nó đã bám bụi, nhuốm bẩn, nhơ nhớp bùn. Y bước một chân vào cánh cổng hoàng gia nguy nga dựng từ xương trắng, sơn bằng máu tươi, kể từ khi ấy, cỏ thơm hoa quý mọc đầy trên bậc thềm kia đều đã chẳng còn liên quan gì đến y nữa.

Vì sao đan thư thiết khoán lại có thể miễn tội chết cho y, bởi vì y không còn liên quan đến bọn họ nữa. Y không thể cùng họ chia sẻ vinh quang, cũng không thể cùng họ chia sẻ cái chết. Tạ Tuấn mới chính là con cháu danh chính ngôn thuận của Trần quận Tạ thị, chỉ cậu mới có tư cách nói mình mang huyết thống sạch sẽ của nhà họ Tạ.

Tạ Cánh chợt nhớ lại đêm giao thừa ở nhà trọ, khi y hỏi Lục Lệnh Tùng rằng có việc gì cần y "lấy danh nghĩa nhà họ Tạ" để hay không, Lục Lệnh Tùng lại trả lời rằng "mọi chuyện đã thu xếp xong cả rồi." Nếu người nhân danh nhà họ Tạ không phải là hậu duệ tự thẹn mình dơ bẩn là y, vậy có nghĩa là...

"Tuấn Nhi," Tạ Cánh gọi, "Lần này trước khi trở về kinh con đã ở đâu?"

"Từ sau hội săn xuân núi Thang năm ngoái, cho đến cuối năm con đều ở Ngân Châu," Tạ Tuấn đáp nhanh, "Điện hạ bảo con lấy danh Tạ thị ở quận Trần, âm thầm thuyết phục lôi kéo các sĩ tộc ở Giang Nam trừ quận Hội Kê, nói không được cũng không sao, chỉ cần có thể châm ngòi quan hệ giữa bọn họ và Vương thị là đủ rồi."

Tạ Cánh suy nghĩ một chút liền hiểu được ý đồ của Lục Lệnh Tùng. Quận thủ Hoài Dương – Trình Văn là một ví dụ điển hình: lão già này sợ phủ Tướng không sợ Thiên tử, lại chẳng hay biết phủ Tướng và Hoàng đế đã cách lòng từ lâu. Ngày sau, nếu kinh thành thực sự có biến, phủ Tướng điều binh mã các châu huyện lân cận đến tự cứu, nhất định sẽ lấy danh nghĩa "cần vương". Đến lúc lúc đó, những địa phương này hiểu rõ người thắp lên đài lửa cầu viện thực ra là phủ Tướng chứ không phải Hoàng đế, mà thiếu đi "quân uy" trấn áp từ bên trên, tự nhiên họ sẽ cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định xuất binh.

Bên ngoài, Tiêu Dao khẽ gảy một khúc nhạc trên đàn tỳ bà, nhắc nhở bọn họ rằng đã không còn sớm nữa. Tạ Cánh chỉ đành chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn cẩn thận dặn dò Tạ Tuấn thêm lần nữa: "Con cứ việc bình thường như trước đi, tuyệt đối không được mạo hiểm đến thăm hay bảo vệ chú. Chú có Vương thị làm chỗ dựa, hiện tại sẽ không thất bại được. Khi ra ngoài phải cẩn trọng, nếu gặp được Thôi phu nhân thì coi như may mắn, nhưng rủi đụng phải người khác, hậu quả khó mà đoán định."

Tạ Tuấn gật đầu đồng ý từng lời: "Chú cũng phải bảo trọng."

Tạ Cánh đứng lên, vừa định vén rèm bước ra, đột nhiên thoáng nhìn sang dao găm treo bên hông Tạ Tuấn, trong lòng y lóe lên một suy nghĩ, liền hỏi: "Mấy năm qua, Phi Quang ở trong tay con..."

"Điện hạ nói rằng đây là vật tùy thân của chú, giao cho con giữ tạm. Ngày sau có duyên, ắt sẽ gặp lại."

Tạ Tuấn vừa nói vừa định tháo xuống trả lại, nhưng Tạ Cánh chỉ lắc đầu, ngăn cản động tác của cậu lại, chỉ hỏi: "Vậy con có biết Phi Quang Lục Thức không? Là Tiêu cô nương dạy con, hay là..."

"Là điện hạ dạy con. Khi con về kinh, đi theo sư phụ thì đã học xong rồi."

Tạ Cánh khẽ "ừ" một tiếng, dường như không để tâm lắn, một lúc lâu sau, y mới nhẹ nhàng hỏi: "Vậy thức cuối cùng trong sáu thức là gì?"

Tạ Tuấn nghe vậy thì hơi bất ngờ, bởi trong nhận thức của cậu, dù không biết sử dụng Phi Quang Lục Thức, nhưng là chủ nhân của Phi Quang, Tạ Cánh đã mang nó theo bên mình suốt mười năm trời, không thể không biết tên của chiêu thức cuối cùng.

Thật ra ngay cả Tạ Cánh cũng có chút bàng hoàng. Những năm qua, số lần y sử dụng Phi Quang ít ỏi đến đáng thương, lại chẳng có thức nào ra thức nào, dần dà không còn nhớ để mà tò mò hay tìm hiểu chiêu thức cuối cùng mà Lục Lệnh Tùng từng từ chối dạy y, chỉ nói rằng "Cả đời này em cũng không dùng đến đâu", rốt cuộc đó là gì.

Thế nhưng, Tạ Tuấn vẫn nghe lời làm theo, cậu ấn vào Phi Quang, rút dao ra khỏi vỏ, thậm chí chu đáo diễn giải chi tiết bằng hành động, mũi dao xoay ngược lại, ánh sáng lạnh léo lóe lên, dừng lại sát yết hầu của Tạ Cánh với khoảng cách suýt soát với da thịt.

Tạ Cánh nghe thấy cậu thay Lục Lệnh Tùng nói ra câu nói đến chậm mười bốn năm...

"Thức cuối cùng, tên là Ngọc Nát Đá Tan."

==

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro