Chương 83
《 20.1 — Hồi tưởng 》
Kim Lăng, cuối xuân năm Trinh Hữu thứ mười hai.
Tạ Cánh ngủ trưa dậy, vén nửa màn ra, trong phòng không có một bóng người, sự yên ắng tĩnh mịch dường như có chút uể oải. Chỉ có làn gió xuyên qua hành lang thổi nhẹ bức rèm lụa xanh buông rủ, nhè nhẹ lay động ve vuốt, chơi đùa với nền đá, tạo nên một bóng xanh lười nhác đổ xuống.
Tạ Cánh chán chường xỏ giày, thong thả bước đến cửa sổ, nghiêng người nhìn ra sân, bên ngoài chỉ có hai thị nữa tựa vào ghế mỹ nhân, vừa gà gật vừa cặm cụi may vá. Thấy vậy, y đưa tay xoa nhẹ sau gáy rồi chậm rãi rời phòng, thư thả băng qua hành lang.
Tạ Cánh đi đứng luôn khẽ khàng, không làm các cô gái còn đang ngái ngủ giật mình trong tiết xuân muộn. Nội viện trước giờ vẫn luôn yên tĩnh, mấy ngày nay thời tiết dần trở nên oi bức, cửa thư phòng hầu như mở suốt ban ngày. Tạ Cánh đứng tựa vào khung cửa, vừa đủ để trông thấy ghế sập kê gần cửa sổ bên trong.
Lục Lệnh Tùng co một chân ngồi trên sập, tay chống cằm, mắt dán vào bàn cờ bên cạnh bàn, nét mặt trầm ngâm, hiếm khi thấy hắn mang dáng vẻ trầm tĩnh, điềm đạm như vậy; còn Lục Thư Thanh thì đang nằm ngủ bên cạnh hắn, đầu nhóc con tựa vào chiếc gối mềm mà Tạ Cánh hay dùng, trên người đắp tạm áo ngoài của cha.
Tạ Cánh không lên tiếng làm phiền họ, vừa định xoay người ra ngoài, đột nhiên thấy Lục Thư Thanh nghiêng người, nhập nhèm mở mắt rồi loạng choạng ngồi dậy, nhỏ giọng nói gì đó với cha cậu. Tạ Cánh nghe không rõ, nhưng y đoán là cậu nhóc nói khát nước, vì sau đó Lục Lệnh Tùng đã rót nửa chén trà nhỏ, thổi thổi rồi đưa đến bên miệng Lục Thư Thanh, cầm chén trên tay cho cậu uống hết.
Lục Thư Thanh uống nước xong lại mềm nhũn người rúc mình vào gối ngủ tiếp. Lục Lệnh Tùng không quay trở lại bàn cờ ngay, vẫn giữ nguyên tư thế quay nửa đầu, lặng lẽ ngắm khuôn mặt đang ngủ của con trai nhỏ, sau đó hắn cúi xuống, hôn khẽ lên trán cậu bé một cái.
Tạ Cánh cảm nhận được ánh nắng ấm áp chiếu lên sau gáy, khiến da thịt nơi đó trở nên nóng hổi, hơi lấm tấm mồ hôi. Y bước qua bậc cửa, khi đi ngang gian ngoài thì tiện tay lấy chiếc quạt lụa đặt trên giá bày cổ vật, nhẹ chân bước đến bên giường nhỏ, ngồi bên mép chéo sau lưng Lục Lệnh Tùng, dự định dọa hắn một phen.
Dù không quay đầu lại nhưng Lục Lệnh Tùng đã sớm nhận ra động tác của y. Hắn bất ngờ nắm lấy cổ tay Tạ Cánh, thuận thế kéo mạnh một cái khiến y mất thăng bằng, nửa người đổ lên lưng hắn, mặt đập thẳng vào xương bả vai cứng rắn.
Nghe thấy cười của Lục Lệnh Tùng, Tạ Cánh bèn xoa xoa mũi, ngẩng đầu lên, đánh lên lưng hắn một phát không mạnh không nhẹ, sau đó lại nhích mặt tới gần, nghiêng qua vài phân đặt cằm lên vai hắn.
"Anh này," Tạ Cánh khẽ đẩy hai cái vào vai Lục Lệnh Tùng, tay phe phẩy quạt tạo gió, "Thương lượng chút chuyện đi."
"Hửm?" Lục Lệnh Tùng hơi ngồi thẳng dậy, bàn tay hãy còn đang chống cằm giờ đã buông ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má y.
Tạ Cánh nhỏ giọng nói: "Sáng nay em vừa nhận được thư, tháng trước nhà họ Tạ có ông chú vừa qua đời, tính đến nay thế hệ của ông nội em đã không còn ai nữa. Mấy chi trong họ đang bàn bạc, bảo rằng cần chia lại nhà cũ và tổ nghiệp. Nhà bọn em chuyển vào trong kinh cũng đã lâu, vốn ít qua lại với người trong họ còn sống ở quận Trần, nhưng chuyện thế này thì không thể vắng mặt. Cha và anh cả còn bận công việc không đi được, trong nhà muốn để kẻ phú quý nhàn hạ là em về đó một chuyến."
"Đi đường kiểu gì cũng mất hơn một tháng," Lục Lệnh Tùng khẽ hất cằm về phía Lục Thư Thanh, "Sợ là nhóc con này không chịu xa em lâu như vậy đâu."
"Chính vì thế nên em mới nói chuyện này với anh đấy. Thay vì để em đưa con đi một mình, chẳng bằng cả nhà chúng ta cùng về, tiện thể để anh xem nơi em từng sống và học tập lúc nhỏ."
Lục Lệnh Tùng khẽ hừ một tiếng, xoay người lại vòng tay ôm Tạ Cánh theo tư thế khoác vai: "Sao ta cứ cảm giác ai đó đang tính toán gì trong đầu thế nhỉ? Em thật lòng muốn dẫn ta đi xem nơi em sống và học tập ngày nhỏ, hay là định du sơn ngoạn thủy cả đoạn đường muốn tìm người trả tiền? Hả tiểu Tạ công tử?"
Tạ Cánh bị nói trúng tim đen, cười khúc khích ngã vào lòng hắn: "Anh chỉ cần nói anh có chịu trả hay không thôi!"
Lục Lệnh Tùng nắm cằm y kéo sang: "Trả thì trả, nhưng có một điều kiện."
Tạ Cánh ghé tai qua, vừa nghe Lục Lệnh Tùng nói được một nửa đã đỏ mặt, giơ tay vỗ lên đùi hắn: "Giữa ban ngày ban mặt, anh không biết xấu hổ sao!"
Lục Lệnh Tùng cau mày: "Không đồng ý à? Thế ta không trả nhé? Em và con tự đi về đi."
Tạ Cánh mắng hắn: "Cái đồ thừa nước đục thả câu! Chẳng qua là anh dựa vào —"
Lục Lệnh Tùng rủ mắt nhìn thẳng vào y: "Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào em không nỡ để anh ở lại Vương phủ một mình!"
Điều khiến Tạ Cánh cảm thấy bối rối không phải vì mặt y đã đỏ lên, mà là vì bị Lục Lệnh Tùng phát hiện ra điều đó. Y thoát khỏi vòng tay của đối phương, quay lưng đi, vỗ nhẹ vào người Lục Thư Thanh: "Thanh Nhi, dậy thôi con."
Thật ra Lục Thư Thanh đã tỉnh từ sau khi uống nước, nhưng dù là buổi sáng hay chiều, cậu vẫn cứ thích lề mề ngủ nướng thêm một chút. Nghe mẹ gọi, cậu mới chậm rãi hé một bên mắt như thể chỉ vừa mới tỉnh dậy.
Tạ Cánh xoa nhẹ lên cái bụng mềm mại núng nính của cậu, cười nói: "Dậy rửa mặt đi thôi, chẳng phải chúng ta đã hẹn buổi chiều sẽ cùng làm mực in sao?"
Lục Thư Thanh chợt nhớ ra việc quan trọng, nghiêm túc lặp lại: "Làm mực in!" Sau đó, cậu rề rà xỏ giày vớ, tự đi vào phòng rửa mặt cho tỉnh táo hơn.
Tạ Cánh vòng ra gian ngoài thu dọn những cánh hoa lựu đã phơi khô, vừa làm vừa cao giọng nói với Lục Lệnh Tùng: "Thu dọn bàn đi, con trai anh làm mấy việc này vụng về lắm, cẩn thận lại làm xước bàn cờ hoàng hoa lê của anh đấy."
Lục Lệnh Tùng đáp lại một tiếng, dọn dẹp bàn rồi rời khỏi thư phòng. Khi đi ngang qua Tạ Cánh, hắn nghịch ngợm vỗ nhẹ lên lưng y, thế là bị Tạ Cánh lườm cho một cái sắc lẹm, lúc này mới nghiêm túc nói: "Tối nay phải vào cung dùng bữa, đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội nhắc chuyện với phụ hoàng."
Thu cánh hoa rụng vào mùa xuân để tự làm mực in, cùng với những sở thích tao nhã khác liên quan đến văn phòng tứ bảo mà Tạ Cánh mang theo vào phủ Chiêu Vương đều là thói quen y đã giữ từ nhỏ. Một ngày nọ, tình cờ thấy Tạ Cánh nhặt những cánh hoa lựu đỏ rực dọc đường trước cổng phủ, Lục Thư Thanh bèn háo hức vén tà áo làm túi, ríu rít chạy theo sau y, giúp mẹ gom cánh hoa. Sau đó, cậu nhóc không ngừng nhắc đi nhắc lại, rằng đến khi nào làm mực in thì phải gọi cậu tham gia cùng.
Lục Thư Thanh chạy về, ôm trong lòng một chiếc cối nhỏ, đây là món đồ Tạ Cánh nhờ thợ trong phủ gia công riêng, đã tính toán kỹ lưỡng theo sức lực của cậu. Nhóc con dùng cả tay chân bò lên sập, vui vẻ reo lên: "Xong rồi ạ!"
Tạ Cánh nhìn gò má ướt nhẹp của con trai thì không khỏi cau mày, kéo nhóc lại gần, dùng tay áo lau mặt cho cậu: "Mặt toàn là nước thế này, không khéo lại dính cánh hoa bây giờ đấy."
Làm mực in là một việc "nhàn nhã" nhưng rất phức tạp và tốn thời gian, đòi hỏi người làm phải có đủ thời gian và lòng kiên nhẫn. So với ủ rượu Mai Sơn Tuyết, nó chẳng dễ dàng hơn là bao. Theo phương pháp cổ truyền, người ta thường dùng chu sa để nhuộm màu, nhưng Tạ Cánh cảm thấy sắc đỏ của chu sa quá đậm, cho nên y đã thay bằng cánh hoa lựu có màu sắc tươi tắn hơn. Cánh hoa được rửa qua rượu trắng, phơi khô, nghiền mịn thành bột rồi trộn cùng dầu của cây thầu dầu, đất sét trắng, nhung ngải cứu và băng phiến, giã nhuyễn đến khi thành dạng bột nhão, sau đó cho vào bình sứ men kính có miệng rộng, đậy nắp thủy tinh, đem phơi nắng đủ bảy ngày, thỉnh thoảng khuấy đều hỗn hợp bằng que tre. Qua ba tháng, màu sắc rực rỡ sẽ dần hiện lên.
Tạ Cánh vốn chỉ định lấy cớ chiều ý Lục Thư Thanh, để cậu bé làm chơi cho vui. Nhưng thấy cậu cầm chày cặm cụi giã rất nghiêm túc, y không khỏi bật cười, trêu: "Thanh Nhi, con có biết mình giống gì không?"
Lục Thư Thanh ngẩng đầu nhìn y, Tạ Cánh bèn dùng ngón út cọ nhẹ vào mũi cậu: "Giống hệt thỏ ngọc giã thuốc trên cung trăng vậy."
"Vậy mẹ là Hằng Nga bay lên cung trăng đó."
"Nhưng Hằng Nga lên cung trăng mỗi đêm đều nhớ nhà, một mình cô đơn lạnh lẽo. Nếu mẹ đi xa nhà như vậy, con sẽ làm sao đây?"
Lục Thư Thanh vẫn chăm chú "giã thuốc," không ngẩng đầu lên: "Chẳng phải thỏ ngọc và Hằng Nga lúc nào cũng ở bên nhau sao?"
"Hay là nhờ Hậu Nghệ bắn cả mặt trăng xuống đi mẹ," Lục Thư Thanh nghiêm túc đáp, "Con thấy cung bạc trong thư phòng của cha rất đẹp, có thể mượn cha để cho ông ấy dùng."
Kể từ khi bắt được con dấu chơi của Hoàng đế trong lễ thôi nôi, Lục Thư Thanh đã trở thành khách quen của điện Thần Long. Tạm chưa bàn đến cái danh "Gia Thụy", nhưng sự sủng ái mà hoàng đế dành cho cậu bé là điều mà cả hoàng cung đều nhìn thấy rõ. Mỗi tháng ít nhất hai, ba lần, Hoàng đế lại bảo Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh đưa nhóc con vào cung cùng dùng bữa tối.
Bấy giờ Lục Lệnh Chân chỉ vừa tròn mười bốn, bắt đầu ra dáng thiếu nữ. Nàng vừa từ võ đài ngoài cung trở về, trên người mặc một bộ đồ cưỡi ngựa mới may, đầu đội chiếc mũ roi mà phụ nữ Hồ thường đội, bước vào điện Thần Long với dáng vẻ tùy tiện, Hoàng đế thấy vậy chỉ cau mày, còn Hoàng hậu trách nhẹ một câu "Chẳng ra thể thống gì cả", nàng le lưỡi, cũng chẳng để tâm.
Sau bữa ăn, nhân lúc Hoàng đế còn đang ngồi trêu đùa với Lục Thư Thanh, Lục Lệnh Tùng bèn trình bày đơn giản dự định rời kinh về quận Trần, hắn nói thêm: "Thư Thanh không thể ở xa mẹ, để thằng bé ở lại trong cung chỉ sợ sẽ làm phiền phụ hoàng, mà nhi thần cũng không yên tâm để mẹ con họ lên đường một mình."
Hoàng đế không nói gì, Tạ Cánh bắt đầu cảm thấy bồn chồn, chưa chắc ông đã chịu để Lục Lệnh Tùng rời kinh thời gian dài như vậy, cũng có khả năng sẽ đột ngột đề nghị đưa Lục Thư Thanh vào trong cung.
Không ngờ Hoàng hậu đột nhiên lên tiếng: "Gần đây Tử Phụng đã theo bộ Công làm việc, đầu tháng nay lại vừa từ công trình trị thủy ở Kinh Khẩu trở về, theo lý cũng nên thở phào nhẹ nhõm, nghỉ ngơi một thời gian rồi."
Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh nhìn nhau, mấy năm nay Hoàng đế cũng lần lượt giao cho Lục Lệnh Tùng đảm đương một vài trọng trách, nhưng đều chỉ là những việc lặt vặt không mấy quan trọng, hơn nữa đều là luân phiên qua lại sáu bộ, chưa từng để hắn làm việc ở một nha môn quá lâu. Hoàng hậu vẫn luôn kiêng dè, nhưng vì Lục Lệnh Tùng quả thực là cư xử rất đúng mực, cũng chẳng có "chiến tích" gì chói mắt, thế là bà ta cũng không nhiều lời nữa.
Lần này, việc giám sát xây dựng kênh đào ở Kinh Khẩu có thể tạm tính là việc lớn, nhưng Lục Lệnh Tùng không có công cũng chẳng có lỗi, Hoàng hậu không kiềm chế được nữa, muốn đuổi hắn khỏi ngự tiền trong vài tháng tới.
Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu rồi chậm rãi lên tiếng: "Nếu đã vậy, trên đường đi phải chăm sóc Thanh Nhi thật chu đáo, trễ nhất là trước Trung thu phải về kinh."
Lục Lệnh Tùng vội vàng đáp vâng, Hoàng hậu cũng rời khỏi chỗ theo Hoàng đế vào thiên điện để hầu hạ. Trong chính điện lúc này chỉ còn lại mấy người trẻ, Lục Lệnh Chân lập tức phấn chấn ngồi thẳng lưng lên, bắt đầu bóc trái cây ăn.
Lục Thư Thanh vừa trượt xuống khỏi lòng Hoàng đế đã bị Lục Lệnh Chương đón lấy, cẩn thận bế lên. dè dặt đút cho cậu bé món thạch kem bát bảo, muỗng vừa đưa đến miệng nhóc con, cậu mới nhớ quay sang hỏi Tạ Cánh: "Thanh Nhi có ăn ngọt được không..."
Tạ Cánh dùng đũa khều hạt trong mứt táo ra, đáp: "Ăn được, nhưng ít thôi."
Lục Lệnh Tùng khẽ nghiêng người về phía y, ghé sát tai y thì thầm: "Chắc là phụ hoàng đã được mẫu hậu nhắc nhở, cũng nhận ra rằng nửa năm nay đã dùng ta hơi nhiều, sợ người trong triều dị nghị nên mới đồng ý nhanh gọn như thế."
Tạ Cánh đưa tay ngắt một chùm quả anh đào, đút một quả vào miệng Lục Lệnh Tùng, bản thân cũng ngậm lấy một quả: "Nói chung có thể đi là được rồi."
Lục Lệnh Chương ngẩng đầu lên, e dè hỏi: "Hoàng huynh, các anh định đi như thế nào?"
Lục Lệnh Tùng suy nghĩ một chút: "Chắc là sẽ đi đường thủy đến Từ Châu trước, sau đó đổi sang xe ngựa đi thẳng một đường quan đạo thôi."
Lục Lệnh Chương ngưỡng mộ thở dài, nhỏ giọng nói: "Từ đó đến giờ em chưa được đi thuyền lần nào."
Tạ Cánh chỉ dặn dò: "Thời gian này Nhị điện hạ đến Quốc Tử Giám đọc sách, các tiên sinh đã lớn tuổi, lúc dạy học khó tránh có hơi bảo thủ, nhớ đừng để xảy ra xung đột, không thì Hoàng hậu lại tức giận."
"Thôi được rồi," Lục Lệnh Tùng đứng dậy duỗi người, vươn một tay bế Lục Thư Thanh lên ôm trong khuỷu tay, "Lệnh Chương làm gì có gan cãi vã với thầy, nó cũng đâu phải là trưởng công chúa của chúng ta."
Lục Lệnh Chân nghe vậy, nhặt vỏ trái cây trên bàn ra ném về phía hắn, sau đó đuổi theo hắn ra ngoài điện: "Trước khi đi anh nhớ dắt Y Vân vào trong cung cho em đó nha!"
Bởi vì đúng là có ý định dạo chơi ngắm cảnh xuân dọc đường, bọn họ không dẫn theo tiểu tư và thị nữ, hành lý cũng chỉ toàn quần áo gọn nhẹ đơn giản, đến bến thuyền Tuyên Hóa thì gọi một chiếc thuyền khách không lớn cũng không nhỏ. Người lái thuyền là một người Ngô đến từ huyện Trường Châu, nói tiếng Quan Thoại không mấy lưu loát, chỉ có thể nhờ Lục Lệnh Tùng mặc cả với gã.
Tạ Cánh ngồi nghiêng ở đuôi thuyền, để cho Lục Thư Thanh giẫm lên đầu gối y đứng dậy, ngắm nhìn đủ loại người lui tới bến thuyền bằng ánh mắt mới lạ; quanh bến thuyền có thuyền buôn bán thức ăn, hoa quả; còn có thuyền xướng khúc, làm xiếc và các trò mua vui; trên mui thuyền của một nhà nào đó có một chút vẹt lớn toàn thân xanh mướt, Lục Thư Thanh thấy nó thì phấn khích reo lên: "Lục Ngải!"
Có lẽ vì tên húy của cả hai không bàn mà hợp ý nhau, lại còn sớm chiều ở bên cạnh nhau, cùng nhau lớn lên, tóm lại Lục Ngải có lòng bao dung vô hạn với Lục Thư Thanh, từ khi cậu được sở hữu phòng ngủ riêng, đêm nào nó cũng im lìm canh chừng bên gối. Ban đầu Lục Lệnh Tùng còn sợ con trai vô tình làm "trắc phi" buồn chết, còn định ngủ cùng cậu vài đêm, sau này phát hiện ra con vẹt và nhóc con kia tình cảm sâu đậm số một thiên hạ, căn bản chẳng đến lượt hắn chen chân vào, hắn đành ôm chút bực dọc chạy về phòng tìm Vương phi danh chính ngôn thuận của mình.
Tạ Cánh nghiêng tai nghe một chút, lấy làm tiếc nói: "Bây giờ số từ mà thằng bé biết nói đã nhiều hơn Lục Ngải rồi đấy."
Có người vỗ lên vai y, Tạ Cánh ngoái đầu lại, thấy Lục Lệnh Tùng đưa người lái thuyền đến đây, người lái thuyền nhìn Lục Thư Thanh, hỏi: "Đây là em trai cậu à?"
Câu từ ngắn gọn Tạ Cánh vẫn có thể nghe hiểu được, y bèn tranh trả lời trước Lục Lệnh Tùng: "Bọn tôi đều là em trai của hắn." Sau đó ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Thư Thanh kề sát vào mặt mình, cười hỏi, "Anh thấy bọn tôi có giống nhau không?"
Người lái thuyền nheo mắt, chỉ vào Tạ Cánh và Lục Thư Thanh, "Hai người các cậu thì giống nhau," rồi gã chỉ Tạ Cánh và Lục Lệnh Tùng, "Còn hai cậu thì không giống."
Ở bến tàu thì nhộn nhịp tiếng người, nhưng vừa ra khơi đã lập tức yên ắng lại, bên tai chỉ nghe được tiếng gió và tiếng sóng nước sông Hoài cuồn cuộn, nhẹ nhàng tiễn đưa thuyền nhỏ đi xa bờ. Tạ Cánh nhìn Kim Lăng nhỏ dần trong tầm mắt, lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Y cứ ngỡ đời này mình sẽ rất khó có cơ hội rời khỏi kinh thành, tuy rằng cuộc sống ở phủ Chiêu Vương rất thoải mái tự tại, nhưng ở bên trong bức tường thành kia, y không thể không gắn kết bản thân mình cùng với hoàng gia.
Lục Thư Thanh là một người bạn đồng hành cực kì lý tưởng, cậu nhóc không kén ăn kén mặc, chỉ cần được ở bên cạnh cha mẹ là đã thỏa mãn lắm rồi, bởi vì cậu nhỏ người, Tạ Cánh bồng bế cũng không tốn sức, lúc mệt mỏi nhóc con này cũng không khóc quấy, chỉ cần tựa đại vào đâu đó là có thể ngủ ngon.
Lục Lệnh Tùng xoay người vào khoang thuyền, mang theo mùi hương mằn mặn thoang thoảng. Tạ Cánh chun mũi một cái, xoay mặt lại nhìn thấy gói lá sen trong tay hắn, bên trong là cơm nếp bọc lấy lòng đỏ trứng và thịt vịt vẫn còn bốc hơi nóng.
"Mua từ khi nào thế?" Tạ Cánh mừng rõ hỏi, lúc nãy y có thấy thuyền buôn hét bán, vốn định mua ăn thử, nhưng sợ không sạch sẽ, không hợp khẩu vị của Lục Thư Thanh nên đành thôi.
Trên bàn có sẵn chén đũa của thuyền khách, Lục Lệnh Tùng ngắt một miếng cơm nếp cho Lục Thư Thanh rồi đưa gói lá sen cho Tạ Cánh, y cau mày lắc đầu: "Em không cầm đâu, dính tay lắm, anh ăn trước đi, còn dư lại thì bỏ vào chén của em."
Lục Lệnh Tùng nếm thử: "Mùi thịt vịt hơi nồng một chút, không ngon bằng trong cung làm, nhưng bán chẳng rẻ chút nào."
"Anh cũng nên thấy hài lòng đi, mấy ngày nữa về Trần Lưu, nhà bọn em chỉ có rau dưa ăn với cơm, còn không biết phải thiết đãi điện hạ như thế nào mới đủ đây."
"Ta không quan tâm," Lục Lệnh Tùng vén tóc mai bị gió thổi loạn của Tạ Cánh ra sau tai, "Ta vốn định ra ngoài khoe khắp phố rằng mình cưới được một người vợ xinh đẹp, tiếc là có người nhất quyết phải làm em trai ta, ta đành phải tính toán rõ ràng với anh em mình, từng đồng vàng cắc bạc đều phải đòi lại từ em mới được."
Tạ Cánh cảnh giác nhìn hắn: "Đòi thế nào?"
Lục Lệnh Tùng nhún vai: "Ta đã đưa ra điều kiện rồi mà."
Tạ Cánh nhéo hắn một cái: "Vô sỉ! Nói trước cho anh biết, giường ngủ của em vừa cũ vừa nhỏ, nhỡ mà... Anh cũng đừng có trách em đấy!"
==
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro