Chương 84

20.2

Thật ra kinh nghiệm đi xa của Tạ Cánh cũng chẳng hơn Lục Lệnh Chương quanh năm ở trong cung là bao, từ nhỏ đến lớn, y được đi chơi xa vài chuyến bất quá cũng chỉ là qua lại giữa Kim Lăng và quận Trần. Mà vật giá, quy tắc, phong cảnh và con người trong kinh cũng hoàn toàn khác với bên ngoài, kiến thức của Lục Lệnh Tùng chỉ là kiểu nửa vời, Tạ Cánh khi ấy lại ngây ngô giống hệt như Lục Thư Thanh, chỉ biết đi theo sau người thân ngắm cảnh náo nhiệt, thứ gì chưa từng được ăn thì đòi ăn, chưa từng được chơi thì đòi chơi, dù sao nhà họ cũng không thiếu tiền.

Nhưng chuyến này đi còn là vì chuyện chính, cũng không thể để cho người trong họ chờ lâu, vây nên cũng không thể nán lại trên đường trong thời gian dài.

Khi thuyền đến Dương Châu thì trời cũng đã khuya, không tiện lên bờ tìm nhà trọ, hai người bàn bạc rồi quyết định dừng chân ở bến thuyền, nhưng sẽ nghỉ ngơi trên thuyền một đêm, sáng sớm ngày hôm sau mới vào thành.

Ngủ đến nửa đêm, Tạ Cánh đang mê man thì bỗng cảm giác Lục Lệnh Tùng đang vỗ nhẹ mình, định lên tiếng hỏi một câu "Sao thế", đối phương đã bịt miệng y lại, ý bảo đừng lên tiếng, sau đó dùng ngón tay viết lên lưng Tạ Cánh hai chữ —— "Có trộm".

Tạ Cánh ngừng thở, bình tĩnh ôm chặt Lục Thư Thanh vào lòng để bảo vệ, rồi y phát hiện người bên cạnh đang lặng lẽ vén chăn, động tĩnh nhỏ đến mức gần như bị che lấp bởi tiếng lục lọi đồ đạc khe khẽ, giống như một loài thú chuyên đi đêm, nhanh nhẹn rời khỏi giường.

Ngay sau đó, từ trong khoang thuyền vang lên một tiếng kêu đầy sợ hãi, tiếp theo là âm thanh va chạm và tiếng người bị đẩy ngã xuống sàn. Chỉ trong vòng ba chiêu ngắn ngủi, không gian xung quanh đã im ắng trở lại. Chẳng bao lâu sau, ánh nến bừng lên. Tạ Cánh ngồi dậy nhìn kỹ, phát hiện có một người đang bị trói quỳ trước giường. "Sợi dây" dùng để trói kẻ trộm kia chính là đai lưng vắt trên thành giường của y.

Lục Lệnh Tùng rủ mắt nhìn vị khách không mời mà đến: "Thân thủ không tệ."

Tên trộm kia trông vẫn còn trẻ, cơ thể gầy như que củi, trên gương mặt lộ rõ vẻ bối rối sợ hãi. Tạ Cánh lắng tai nghe tiếng ngáy như sấm của người chèo thuyền bên ngoài, nghĩ hẳn là kẻ này đã nhân lúc trời tối gió lớn, chọn bừa một chiếc thuyền đang neo ở bến để ra tay.

Lục Lệnh Tùng lại hỏi: "Chân ướt chân ráo vào nghề à? Lần đầu sao?"

Thấy tên trộm gật đầu như giã tỏi, hắn bật cười: "Ta bảo mà, ở trong phòng thì thôi đi, nhưng đây là khoang thuyền, dưới sàn rỗng, bước chân của ngươi nặng thế có khi đánh thức được cả người chết đấy."

Lời này tất nhiên có phần phóng đại, nhưng tên trộm kia quả thực xui xẻo, đụng phải người luyện võ quanh năm và cực kỳ nhạy cảm với âm thanh như Lục Lệnh Tùng. Đổi lại là người khác, chẳng hạn như Tạ Cánh, suốt cả quả trình y chẳng hề nhận ra điều gì bất thường.

"Đừng nói chuyện nữa, đánh thức Thanh Nhi rồi đây này." Rõ ràng Tạ Cánh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ của vụ bắt cóc mấy năm trước, cảnh giác hỏi gã: "Ngươi là người ở đâu? Tại sao lại đi làm những chuyện này?"

Ánh nến không đủ sáng, tên trộm nhìn từ xa, thấy Tạ Cánh ngồi dậy từ phía bên trong giường, mái tóc dài mềm mại buông một bên vai, trong lòng còn ôm một đứa trẻ. Tên trộm cứ đinh ninh đó là một người phụ nữ, vậy nên khi nghe giọng y, gã ngẩn người một lúc lâu rồi mới lắp bắp nói:

"Tiểu nhân đến từ Hà Đông, đi theo đồng hương lên một chiếc thuyền buôn làm việc, ai ngờ bị lừa gạt, đến Dương Châu thì bị đuổi khỏi thuyền, hành lý tiền bạc đều bị chủ thuyền chiếm mất. Đã ba ngày nay không có gì ăn, tiểu nhân mới làm chuyện hồ đồ. Cầu xin hai vị niệm tình tiểu nhân lần đầu phạm lỗi, tha cho tôi một con đường sống."

Dương Châu xưa nay giàu có, vị trí lại tiếp giáp kênh đào nên dân cư đông đúc, kẻ đến người đi cũng nhiều, chuyện kẻ gian lợi dụng khu vực này để trộm cắp, lừa đảo đã chẳng còn xa lạ.

"Coi như ta tích đức thay con trai mình, tiêu tai diệt họa, số bạc này đủ để ngươi đi thuyền đến Kim Lăng. Đến đó cứ tìm một hiệu buôn của nhà họ Ngô, đưa tờ giấy này cho quản lý ở đó xem, nhờ họ tìm cho ngươi một công việc để kiếm sống." Lục Lệnh Tùng vừa nói vừa ngồi xuống bàn, nhấc bút viết vài dòng, "Đương nhiên, nếu ngươi không muốn đi, ở lại thành Dương Châu cũng có thể kiếm sống, nhưng nếu còn táy máy trộm cắp để bị bắt được, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như bây giờ đâu... Ngươi tên là gì?"

Tên trộm vội đáp: "Tiểu nhân tên Trương Tam."

Lục Lệnh Tùng nhanh chóng thêm hai nét để hoàn thiện cái tên trên giấy, rồi hắn lấy ấn triện của Chiêu Vương từ trong túi hành lý ra, quay sang nhìn Lục Thư Thanh, hỏi: "Thanh Nhi, con xem cha đang dùng cái gì đây?"

Lục Thư Thanh vốn đang lim dim trong lòng mẹ, nghe đến đây hai lỗ tai vô hình đột nhiên dựng lên, lập tức ngẩng đầu dậy. Thấy trong tay cha là một chiếc bình sứ men kính nhỏ, đựng đầy mực in bằng hoa lựu khô mà chính tay mình đã làm, cậu lập tức đòi hỏi: "Cho con đóng dấu!"

"Được, được," Lục Lệnh Tùng chiều chuộng bế cậu lên, đáp: "Để tiểu Lục đại nhân của chúng ta đóng dấu nhé."

Trương Tam được cởi trói, nhận lấy bạc và tờ giấy. Khi thấy trên giấy đóng dấu ba chữ "Chiêu Vương tỉ", gã hơi giật mình, khó tin lắp bắp nói: "Đa, đa tạ... Ngài là..."

Lục Lệnh Tùng vừa ngáp vừa khoát tay nói: "Đi đi, hay ngươi còn muốn ngủ thêm một giấc nữa rồi mới đi?"

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, bọn họ lên bờ thuê hai con ngựa tốt từ trạm dịch. Vì đường xá đông đúc không tiện đi lại, cả hai bèn chọn đường tắt qua ngoại ô để vào thành. Thời gian này Tạ Cánh và Lục Lệnh Tùng đều có công việc riêng, đã lâu không có dịp cùng nhau ra ngoài du ngoạn, giờ đây không khỏi sinh tính trẻ con, muốn phân tranh cao thấp một phen.

"Thanh Nhi, con muốn ngồi ngựa của ai?" Tạ Cánh hỏi một câu bằng giọng điệu mười phần chắc chín, đoán chắc Lục Thư Thanh sẽ luôn chọn bám lấy y.

Nhưng dường như Lục Thư Thanh đã có tính toán từ trước: "Anh họ nói với con làm anh đương nhiên lợi hại hơn, con muốn ngồi ngựa của cha!"

Tạ Cánh cau mày: "Cha con chứ có phải anh con đâu, con nói những lời này cũng vô dụng thôi."

Lục Thư Thanh đảo mắt: "Nhưng con thấy mẹ cũng gọi cha là anh* mà!"

(*) Anh ở đây là anh trai nha =)))))

Những năm qua, việc Tạ Cánh và Lục Lệnh Tùng "tranh sủng" trước mặt con trai đã trở thành chuyện thường thấy. Lục Lệnh Tùng đắc ý nhướng mày nhìn Tạ Cánh như thể khoe khoang, rồi bế Lục Thư Thanh lên ngựa của mình. Tạ Cánh làm bộ chẳng thèm, ghen tị nói: "Thì thôi vậy! Thắng nhờ tay người khác thì đâu phải là anh hùng. Thanh Nhi, con nhớ cho kỹ, sau này nếu con có thể tự mình vượt qua được cha mẹ, đó mới là bản lĩnh thật sự!"

Nói xong y hô lên một tiếng, lập tức thúc ngựa phi trước.

Y đã không còn nhớ lần cuối cùng bản thân được tự do cưỡi ngựa thế này là khi nào — có lẽ là từ trước khi Lục Thư Thanh ra đời. Gió xuân ấm áp thổi tung mái tóc dài của y ra phía sau. Phật gia gọi tóc xanh là "sợi phiền não", nhưng Tạ Cánh chỉ ngửa đẩu ra phía sau, tận hưởng cảm giác thư thái khi mọi phiền muộn trong lòng đều bị vứt bỏ lên tận mây xanh.

Vì phải trông chừng đứa con nhỏ ngồi trước mình, lo cậu bé sẽ bị xóc hoặc ngã, Lục Lệnh Tùng không dám chạy quá nhanh. Ngược lại, Tạ Cánh thảnh thơi không chút vướng bận, chỉ tập trung thúc ngựa cho bốn vó sải dài, nhanh chóng bỏ xa bọn họ. Lục Thư Thanh vô cùng thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, lên án: "Anh họ lừa con."

Tạ Cánh đến đích đợi hai cha con, nỗi ghen tị lúc này đã bay sạch sành sanh, kiêu ngạo gọi to: "Lục Tử Phụng! Anh à! Anh có phục không?"

Lục Lệnh Tùng bất đắc dĩ trề môi, hắn nhảy xuống ngựa, nhân cơ hội dụ dỗ Lục Thư Thanh: "Vậy nên con đừng có suốt ngày rúc trong phòng không chịu vận động. Phải siêng năng luyện tập cưỡi ngựa thì mới có thể làm được mọi việc."

Xoay người lại, hắn bắt gặp Tạ Cánh vẫn ung dung ngồi trên lưng ngựa. Có lẽ vì thấy nóng, Tạ Cánh đã gom toàn bộ mái tóc dài vốn thả sau lưng buộc cao lên gọn gàng. Hơn nữa để tiện đi lại, trước khi lên bờ y đã thay sang áo bào cổ tròn, tay áo hẹp được xắn lên đến khuỷu tay, để lộ làn da trắng trẻo. Y dùng mu bàn tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, trông vừa thoải mái vừa tùy ý, nhìn thẳng về phía hắn nở nụ cười.

Trong khoảnh khắc đó, Lục Lệnh Tùng hơi sững người, vô thức cảm thấy chói mắt, không biết là vì ánh sáng xuyên qua những tán cây rừng hay vì nụ cười quá đỗi tươi tắn mà đã lâu lắm rồi hắn không được nhìn thấy ở đối phương.

Nhìn vào khuôn mặt ấy, không ai nghĩ rằng y đã là mẹ của một đứa trẻ, sẽ không ai tưởng tượng được rằng những cảm xúc như suy sụp, mất kiểm soát hay cuồng loạn đã từng xuất hiện trên con người này. Càng không thể tin rằng y đã từng đứng bên bờ vực tuyệt vọng, thậm chí... từng có suy nghĩ muốn kết thúc tất cả.

Lục Lệnh Tùng thoáng thất thần, vô thức bước về phía trước vài bước, đi đến trước mặt Tạ Cánh, vươn hai tay về phía y.

Tạ Cánh mở to mắt khó hiểu, sau đó lập tức nhận ra Lục Lệnh Tùng muốn ôm mình xuống ngựa. Mặc dù có hơi ngượng ngùng, nhưng y vẫn rất tự nhiên nghiêng người, ngã vào lồng ngực hắn.

Lục Lệnh Tùng ấn đầu Tạ Cánh vào hõm cổ mình, ghé tai y thì thầm: "Hôm nay ta thật sự, thật sự rất vui."

Tạ Cánh chẳng mảy may hay biết, chỉ hùa theo: "Đương nhiên rồi! Hôm nay em cũng rất vui. Được ra ngoài chơi ai mà lại không thấy vui chứ!"

Lục Lệnh Tùng không giải thích thêm, chỉ lặng lẽ tự nhủ trong lòng: Ta vừa vui, vừa cảm thấy may mắn vì vẫn được thấy em cười rạng rỡ như vậy.

Đến chiều tối, họ quay lại bến thuyền, vừa lúc những ngọn đèn lồng rực rỡ được thắp lên, báo hiệu đến giờ hoạt động của chợ đêm. Lục Lệnh Tùng dẫn Lục Thư Thanh dạo qua vài vòng, mua một vài món đồ chơi mới lạ, nhưng khi trở về thuyền thì không thấy Tạ Cánh đâu. Hỏi thăm người lái thuyền, họ mới biết y đang trốn ở đuôi thuyền, nhâm nhi vò rượu mới vừa mua.

Lục Thư Thanh tai thính, khẽ "Ồ" lên một tiếng: "Hình như mẹ đang hát."

Lục Lệnh Tùng chẳng lạ gì giọng hát của Tạ Cánh. Lúc trước hắn thường nghe y hát ru Lục Thư Thanh. Không có kỹ thuật gì đặc biệt, giọng hát ấy được y cố tình giữ chậm rãi, nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với chất giọng trong trẻo vốn có của bản thân. Còn lúc này, cái gọi là "hát" cũng chỉ là vài giai điệu ngắt quãng, mơ hồ, từ âm mũi ngân nga thành điệu nhạc, không hẳn là một bài hát, nhưng lại phảng phất một cảm giác trọn vẹn.

Lục Lệnh Tùng vén rèm, nhìn thấy Tạ Cánh đang gối lên hai tay nằm ở đuôi thuyền, mặt y hơi ửng đỏ, hai mắt lim dim. Quần áo mùa xuân mỏng nhẹ ôm lấy người y, áo khoác mỏng như cánh ve mềm mại đắp lên nửa người dưới, khiến những đường nét cơ thể y trở nên dịu dàng như một mảnh trăng non màu ngà mới rơi xuống trần thế.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Lục Lệnh Tùng liền biết Tạ Cánh đã hơi say.

Tửu lượng của cả hai đều không tệ, ở Vương phủ cùng nhau đối ẩm đến say mèm là chuyện thường tình. Nhưng Tạ Cánh luôn để tâm đến vô số chuyện "lỡ như", lỡ như Hoàng đế bất ngờ triệu kiến, hay lỡ Lục Thư Thanh đột nhiên đau bệnh nóng sốt, bởi vậy chẳng bao giờ y để mình thật sự chìm trong men say.

Nhưng giờ phút này, rõ ràng y đã thả lỏng sợi dây căng thẳng ấy, không biết vì đã rời xa tầm tay của thiên tử uy nghiêm, hay bởi vì trận đua ngựa sung sướng ban sáng. Nếu nói khi ấy Tạ Cánh chỉ đang nhặt nhạnh lại dáng vẻ vui buồn thẳng thắn còn sót lại của tính cách vốn có, thì lúc này đây, y đã thực sự rơi vào giấc mộng cũ ngày còn trẻ dại ngông cuồng, không buồn không lo.

Lục Lệnh Tùng nghiêng người ngồi xuống bên cạnh y, uống cạn chút rượu lạnh còn sót lại trong hũ. Trong lòng hắn bỗng trào lên một suy nghĩ khó tả: chuyến hành trình tiến lên phía Bắc về quận Trần này, đối với Tạ Cánh – một Vương phi vốn không sinh ra để bị vây hãm trong cung cấm, có lẽ là một cuộc trở về với tự do.

Tạ Cánh cảm nhận được sự hiện diện của hắn, khẽ mở mắt nhìn một chút, rồi đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Anh sẽ trở thành Hoàng đế sao?"

Nghe y hỏi xong, Lục Lệnh Tùng thoáng giật nảy mình. Đây là một vấn đề nhạy cảm và tế nhị. Trước đây, khi cả hai còn chưa hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, họ từng đem chuyện này ra để đùa cợt, nhưng sau khi kết hôn, họ đã ngầm hiểu với nhau rằng sẽ không nhắc đến nữa. Dẫu vậy, với thân phận của Lục Thư Thanh, thái độ của Hoàng đế cùng với việc Hoàng hậu gây khó dễ, suy cho cùng đều không thể tách khỏi hai chữ "Thái tử", thế nhưng họ vẫn ôm lấy một chút ảo tưởng trốn tránh.

Hoàng đế hiện vẫn đang ở độ tuổi sung mãn nhất, thân thể khỏe mạnh, nếu không có gì bất trắc, đợi đến khi họ thật sự phải đối mặt với vấn đề này, có lẽ Lục Lệnh Chương cũng đã trưởng thành. Đến lúc ấy, thời cuộc sẽ ra sao vẫn còn là điều chưa thể đoán trước.

Lục Lệnh Tùng chỉ lắc đầu, khẽ đáp: "Ta không biết."

Dù nói vậy, nhưng hai người đều hiểu rõ, câu trả lời ít nhất sẽ đúng một nửa. Nếu Hoàng đế hoàn toàn không có ý định để Lục Lệnh Tùng kế thừa ngai vàng, thì ông sẽ không buông thả để hắn tự do hành động, cũng sẽ không thu lại quyền lực của hắn để hạn chế ảnh hưởng.

Hai mắt Lục Lệnh Tùng lấp lánh như những vì sao, phản chiếu ánh đèn sông mờ ảo. Tạ Cánh nhìn gương mặt trẻ trung của đối phương, bỗng nhận ra rằng y khó lòng tưởng tượng ra hình ảnh của người mà mình đã quá quen thuộc, người đầu ấp tay gối với mình sẽ ra sao nếu thật sự trở thành Hoàng đế cửu ngũ chí tôn.

"Nếu thật sự có ngày đó, em chỉ có một yêu cầu: hãy lập Lục Thư Thanh làm Thái tử, để thằng bé an ổn ngồi vững vị trí Đông Cung."

Tạ Cánh không biết liệu y và Lục Lệnh Tùng có còn có thêm con cái hay không, dù là con trai hay con gái, điều duy nhất y mong muốn chỉ là ngăn cản thế hệ sau của mình mắc phải số phận phải nghi kị, tranh đấu với anh em. Huống chi suốt bao triều đại đổi thay, anh em cùng mẹ đấu đá nhau cũng chẳng phải là chuyện hiếm gặp.

Lục Lệnh Tùng trầm mặc một lát rồi kiên định đáp: "Ta vẫn giữ lời nói trước đây, Thanh Nhi sẽ là con nối dõi duy nhất của ta – dù thằng bé nhận lại từ ta phủ Chiêu Vương, hay là điện Thần Long đi chăng nữa."

Tạ Cánh khẽ gật đầu, y biết Lục Lệnh Tùng sẽ nói như vậy, cũng không nghi ngờ hắn sẽ làm như vậy.

Hồi lâu sau, Lục Lệnh Tùng ngẩng đầu nhìn sang y: "Còn em sẽ là ——"

Tạ Cánh hiểu ý liếc mắt nhìn hắn, Lục Lệnh Tùng khựng lại, không nói hết câu. Tuy nhiên, hai chữ "Hoàng hậu" đã tự động xuất hiện trên môi hắn.

Không sai.

Y sẽ là Hoàng hậu của Lục Lệnh Tùng.

Kể từ năm đó, ngày Tạ Cánh còn chưa trở thành Chiêu Vương phi, sau khi dùng bữa tại điện Lâm Hải và rời đi, quay lại nhìn những ánh đèn lờ mờ ở nơi cung điện kia, y đã từng nghĩ đến một ngày như vậy. Y không biết Vương thị đã từng như thế nào khi còn là một thiếu nữ, nhưng không thể nghi ngờ, rằng người con gái họ Vương ấy đã trở thành một xác chết tuyệt mỹ ở nơi lăng tẩm lộng lẫy bao quanh bởi những bức tường thành màu son và mái ngói xanh này.

Vương phi và Hoàng hậu không giống nhau, mà Vương phi cũng chẳng hề giống với bất kỳ ai khác. Ở phủ Chiêu Vương, khoảng cách giữa y và "lễ giáo" thậm chí còn khác xa lúc còn ở Ô Y. Bởi ngay cả với một gia đình vương hầu hay quan lại bình thường, dù có là chính thất cũng sẽ không bao giờ được phép ngủ chung phòng với phu quân mỗi ngày, càng khỏi phải nói đến nơi thâm cung kia.

Nếu như y thật sự trở thành Hoàng hậu, thì thứ mà y gặp phải trên con đường phía trước sẽ là gì? Y không biết liệu mình có phải một mình trải qua đêm dài buồn chán ở điện Lâm Hải hay không, không biết Lục Lệnh Tùng sẽ giải quyết mối quan hệ với nhà mẹ của Đông Cung là Tạ thị ở quận Trần thế nào... Không biết, liệu y có phải chia sẻ Lục Lệnh Tùng với nhiều người khác hay không?

Ngay từ lần đầu tiên Tạ Cánh nảy sinh những suy nghĩ này, Lục Lệnh Tùng vẫn chưa thích y, thậm chí dường như y cũng chưa thích đối phương. Y chỉ là hơi buồn bã, xót xa, hơi thương cảm, lấy tư cách là người ngoài để suy đoán ý nghĩ của Vương thị. Dù không thể tránh khỏi để cảm xúc lây sang mình, nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở việc thở dài tiếc nuối về quá khứ với cuộc sống ngang tàng tự do của bản thân.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác. Mối quan hệ giữa y và Lục Lệnh Tùng đã thay đổi — họ đã hứa sẽ ở bên nhau suốt đời, không phải sao?

Những câu hỏi này đã không còn có thể được giải quyết đơn giản chỉ bằng một câu "Y và Lục Lệnh Tùng tin tưởng lẫn nhau" nữa. Vô vàn cảm xúc phức tạp, đủ loại lo âu, sự ngờ vực vô căn cứ, tính toán lẫn nhau, nhượng bộ, lựa chọn, kiểm soát và cân bằng mới là vợ chồng thiên gia.

Cuối cùng, điều duy nhất mà y có thể nắm trong tay rõ ràng chỉ có mỗi mình Lục Thư Thanh.

Men say khiến Tạ Cánh phản ứng có hơi chậm, nhưng trong đầu y vẫn rất rõ ràng. Y nắm lấy tay của Lục Lệnh Tùng, nhìn vào mắt hắn, thành khẩn mà hoang mang nói: "Em thật sự muốn luôn ở bên cạnh anh, em cũng muốn một ngày nào đó, sau trăm năm, em có thể đường đường chính chính được hợp táng cùng anh trong cùng một mộ, em muốn trở thành Hoàng hậu của anh. Nhưng có lẽ... Em không đủ khả năng gánh vác."

Thật ra y không cần phải nói ra những lời này, vì khoảng thời gian từ lúc Lục Lệnh Tùng ngừng nói đến giờ đã đủ để y biết rằng tất cả những do dự, mơ hồ trong lòng mình đều đã được đối phương thấu hiểu.

"Vậy thì em cũng không cần phải ép mình gánh vác vai trò đó."

Tạ Cánh khẽ giật mình trước lời này, Lục Lệnh Tùng trở tay nắm lấy tay y: "Long ỷ đối với ta chỉ là một chiếc ghế mà thôi, ta có thể nhường lại nó cho Lục Lệnh Chương, nếu như cái giá phải trả là mất đi em, thì ta thà không làm Hoàng đế còn hơn."

"Vì sao?"

Lục Lệnh Tùng giơ cánh tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má Tạ Cánh, rồi chậm rãi đẩy khóe môi của y lên, cố tình nặn ra một nụ cười trông có hơi ngốc nghếch.

"Ta không muốn thấy nụ cười của hôm nay sẽ biến mất khỏi gương mặt em."

*

Tác giả: Nhớ kĩ người tên Trương Tam này nha ~

==

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro