Chương 85 (H)
《 20.3 》
Đi đường suốt một tháng, tiết trời bắt đầu vào hạ, cuối cùng họ cũng vào đến địa phận quận Trần Lưu. So với ngõ Ô Y tấc đất tấc vàng nhưng lại phải chia sẻ với các sĩ tộc khác, thì quê nhà của Tạ gia hoàn toàn không phải chen chúc như vậy. Dinh thự rộng lớn và uy nghi của nhà họ Tạ chiếm diện tích hàng trăm mẫu, còn chưa kể đến những sản nghiệp trải rộng bên ngoài.
Từ nhỏ Tạ Cánh đã sống khép kín trong nội viện, lại xa quê năm năm, chính y cũng không nhớ rõ đường về, cuối cùng phải nhờ hỏi thăm tá điền mới tìm được đường đi.
Chạng vạng tối, nông dân mang cuốc xẻng trở về nhà, nhao nhao bàn tán về những người khách lạ từ phương xa đến. Tạ Cánh vén rèm xe lên, nhìn về phía trước hồi lâu, Lục Thư Thanh đột nhiên chui vào từ dưới khuỷu tay y, ngẩng đầu tò mò quan sát vẻ mặt của mẹ nhóc, sau đó quay đầu lại, dõi theo ánh nhìn của y về phía xa.
Cuối chân trời là những hàng cây dương cao chót vót, ánh nắng chiều đỏ rực bị treo lơ lửng trên những cành cây sắc nhọn, tựa như xuyên thủng ranh giới của hoàng hôn. Từng vệt sáng nhuộm màu máu ồ ạt tràn xuống, dọa cho lũ quạ đen hoảng sợ bay tứ tung.
Từ nhỏ đến giờ Lục Thư Thanh chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào như vậy, có tiếng chuông chiều buồn bã từ ngôi chùa xa vọng lại, âm thanh mộc mạc mà cổ kính, tựa như sông núi Trung Nguyên.
Tạ Cánh ôm Lục Thư Thanh ngồi lên càng xe, vươn tay chỉ cho cậu nhìn: "Đây là nơi mẹ lớn lên."
Lục Lệnh Tùng quan sát tường ngoài của sân nhỏ, đột nhiên hỏi: "Hình như đã nhiều năm không được tu sửa rồi nhỉ?"
Tạ Cánh gật đầu: "Từ khi em còn nhỏ đã như vậy, gạch ngói đều cũ kỹ cả rồi."
Hiển nhiên Lục Lệnh Tùng cũng nhận ra điều này. Dù nhà mẹ họ Ngô của hắn không phải là dòng dõi danh môn hiển hách, và khi chọn đất có lẽ cũng không đến lượt họ được tự do chọn vị trí đắc địa nhất, nhưng về việc xây dựng thì thật sự đúng là một công trình quy mô lớn, hiển nhiên sẽ không xuất hiện tình trạng 'bên ngoài dát vàng, bên trong mục nát' thế này.
"Chẳng lẽ là vì chưa thỏa thuận chi phí sửa chữa xong?"
Ý tứ trong lời nói của hắn khá rõ ràng, có vẻ như đang định bỏ tiền túi của mình. Tạ Cánh biết rất rõ tình hình tiền nong của phủ Chiêu Vương, tuy khoản tiền cần để tu sửa nơi này không phải là vấn đề lớn, nhưng cũng không thể để Lục Lệnh Tùng chi trả toàn bộ.
"Không phải chuyện tiền bạc, mà là do nhiều người trong tộc đã dọn ra ngoài lập nghiệp, vậy nên trong nhà cũng ít người ở. Nhưng anh nhắc em mới nhớ, dù không còn ai ở cũng không thể bán đi cơ nghiệp này. Sau khi về kinh, em sẽ báo lại với cha một tiếng, cha nhất định sẽ bỏ tiền lo liệu."
Tạ Cánh nói đến đây thì liếc nhìn Lục Lệnh Tùng một cái, cười bảo: "Sao anh giống mấy vị công tử nhà giàu trong kịch nam thế, gặp bất kể chuyện gì, dù có xảy ra hay không cũng muốn bỏ tiền trước?"
Lục Lệnh Tùng cũng cười: "Đây gọi là lo xa, em không thấy à, có một nhà cậu tốt giúp ta được bao nhiêu chuyện, giờ lại thêm một nhà vợ hiền do phụ hoàng ban cho, đương nhiên ta phải thường xuyên lôi kéo, đề phòng bất trắc chứ."
Mặc dù lời hắn nói nghe có vẻ giống như đùa cợt, nhưng sự thật đúng là như vậy. Nếu Hoàng đế ban hôn nhằm mục đích "buộc Tạ gia vào cuộc, góp sức cho phủ Chiêu Vương", thì việc chọn một dòng họ danh giá như Tạ thị ở Trần Lưu với vị trí địa lý gần với đất phong Lạc Ấp của Lục Lệnh Tùng, để đôi bên cùng chung hoạn nạn sẽ càng dễ thúc đẩy mối quan hệ lợi ích không thể tách rời.
Người nhà họ Tạ đã sớm nhận được tin tức, đều đang đứng chờ trước cổng chính chủ trạch. Mấy năm trước, khi Tạ Cánh rời quê nhà xuống phía Nam, y chỉ là một vãn bối thuộc lớp con cháu trong một đại gia tộc, nhiều nhất cũng chỉ được khen là làm rạng danh gia môn. Nhưng ngày giờ này trở lại, y đã là hoàng thân quốc thích, nhận được cái quỳ lạy ngang hàng của trưởng bối. Cho dù chuyến đi này không có Lục Lệnh Tùng đồng hành, thân phận Chiêu Vương phi của Tạ Cánh cũng đã khiến khoảng cách giữa y và người trong họ như trời và vực. Kiểu "vinh quy bái tổ" như thế này đúng là khiến người ta thổn thức.
Sau khi ông bà qua đời, ở quận Trần này Tạ Cánh đã không còn ai đặc biệt thân thiết nữa, vậy nên cũng không có chuyện gì để ôn lại, hàn huyên nửa ngày, họ đã quyết định được ngày để cả tộc tề tụ ở từ đường bàn chuyện chính.
"Đi bên nào vậy?" Dùng bữa tối xong, Lục Lệnh Tùng đứng ngoài phòng, xoay mặt hỏi Tạ Cánh đang thất thần. Việc dẫn đường này lẽ ra đám tôi tớ có thể làm một cách tự nhiên, nhưng thấy Vương phi cứ đứng sững tại chỗ, không lên tiếng cũng không động đậy, chẳng có ai dám lắm lời.
Những nô bộc già năm xưa phần lớn đã không còn ở đây nữa, lúc nãy khi ăn cơm Tạ Cánh không tìm được gương mặt quen thuộc nào, nhất thời hơi hoảng hốt, cho đến khi nhìn thấy hành lang dẫn đến tiểu viện nơi mình lớn lên, y mới lờ mờ cảm nhận được cảm xúc chân thật khi trở về quê cũ.
Tạ Cánh ngoái đầu nhìn lại: "Ngày xưa căn phòng này là nơi thầy đồ tổ chức kì thi, em cùng một nhóm anh em trong tộc xếp hàng lần lượt đọc thuộc lòng, qua được rồi còn phải vào thư phòng của ông đọc lại lần nữa... Phòng ngủ của em ở phía Tây, không biết có còn giữ lại không."
Người hầu rũ mắt đáp lời: "Thưa vẫn còn, Vương phi, cả phòng trong lẫn noãn các đều đã được dọn dẹp, cũng đã thay chăn đệm mới từ sớm."
Tạ Cánh có hơi lúng túng, còn đang tìm từ ngữ thích hợp để nói, lại nghe Lục Lệnh Tùng tranh thủ ghé sát tai trêu Lục Thư Thanh bằng giọng nhỏ nhẹ: "Con nghe chưa, có thấy đáng sợ không, một bài văn phải đọc thuộc lòng mấy lượt đấy. Cái này cha không quyết định được đâu, nếu sau này mẹ con cũng bắt con làm thế thì cha chịu thôi, nhưng con yên tâm, cha sẽ luôn đứng về phía con..."
"Thôi ngay chưa hả!" Tạ Cánh dở khóc dở cười, khẽ vỗ một cái lên người Lục Lệnh Tùng, lúc này nét mặt căng thẳng suốt buổi tối của y mới giãn ra.
Điều Tạ Cánh không ngờ tới, chính là cái gọi là "giữ lại" trong miệng người hầu hóa ra lại mang ý nghĩa sâu xa hơn thế – cách bài trí, sắp xếp trong gian phòng mà y từng ở hoàn toàn không có chút thay đổi nào. Cuốn sách mà y vô tình lấy ra đọc vào đêm trước khi rời nhà vẫn được úp xuống mặt bàn hệt như cũ, vậy mà từng trang giấy lại chẳng vướng một hạt bụi, rất dễ nhận thấy rằng đã có người ngày ngày đến lau chùi. Tất thảy cứ như y chỉ vừa mới rời phòng đi dạo trong sân một chút, chén trà bên cạnh vẫn còn hơi ấm, thế nhưng năm năm đã qua, những người thân yêu từng hiện hữu bên y giờ đây chỉ tựa một giấc mộng dài.
Tạ Cánh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào, khẽ thở ra một hơi. Trước đó y vẫn thấp thỏm cho rằng chuyến trở về này sẽ chỉ "gây thêm phiền phức" cho phụ lão trong họ, nhưng dường như không phải như vậy. Tuy đúng là có phần xa lạ, nhưng dù có ra sao đi nữa thì dinh thự này vẫn nhớ đến y, vẫn chấp nhận y như một thành viên nhà họ Tạ.
Trong khi đó, toàn bộ sự chú ý của Lục Lệnh Tùng lại bị cuốn vào quyển trục treo trên tường. Đó là một tác phẩm do chính tay Tạ Cánh viết bằng Khứ Hà thể khi còn chưa thành thạo. Thấy hắn định giơ tay gỡ xuống, Tạ Cánh vội ngăn lại: "Anh làm gì thế?"
"Đem về chứ làm gì." Hắn nói cứ như chuyện hiển nhiên. "Bút tích của Vương phi dù quý giá đến đâu, đảo một vòng trong đám quyền hoạn bên ngoài phủ cũng có thể tìm được một hai bức. Nhưng đây là tác phẩm thật của tiểu Tạ công tử, chẳng lẽ ta không nên mang về treo lên mà cung phụng sao? Hay là... Em muốn lấy tiền của ta?"
Tạ Cánh nghẹn lời, chỉ có thể lắc đầu.
"Thế thì xong rồi nhé." Lục Lệnh Tùng đảo khách thành chủ, lập tức quay lại dặn dò: "Cất hết những thứ này lại, đóng gói cẩn thận rồi xếp vào rương mang về."
Bởi vì đường đi mệt mỏi, Lục Thư Thanh đã đi ngủ ở noãn các, cũng không sợ lạ giường, Tạ Cánh dỗ dành chưa tới hai câu thì nhóc con đã ngủ say mất rồi. Mùa hè ở phía Bắc không oi bức như Kim Lăng, mặt trời vừa lặn thì nhiệt độ cũng giảm xuống. Tạ Cánh trở lại gian trong, Lục Lệnh Tùng vừa tắm xong, đang ngồi chờ y về, thấy y bước đến thì cứ nhìn chằm chằm, ngạc nhiên hỏi: "Quần áo ở đâu ra thế?"
"Là quần áo em mặt hồi còn nhỏ, vốn định tìm để sau này cho Thanh Nhi mặc, không ngờ em phát hiện hình như cũng không chật lắm, vậy nên mặc cho anh xem." Vạt áo ngủ của y hơi phanh ra, để lộ "mạt phục" ôm sát người, cũng chính là loại áo lót mà người ta hay gọi là "áo yếm". Mặc dù loại áo này không chỉ dành riêng cho trẻ con hay phụ nữ, nhưng từ sau khi kết hôn, Tạ Cánh chưa từng mặc lại nó lần nào mà luôn dùng trung y để thay thế.
Lục Lệnh Tùng bình tĩnh nhìn Tạ Cánh hồi lâu, rồi bỗng nhiên vươn tay thăm dò vào trong áo ngủ của y, phát hiện ra phần áo phía sau lưng quả nhiên chỉ có hai sợi dây nhỏ cố định.
"Ta chịu thua em luôn đấy." Lục Lệnh Tùng rõ ràng đã bị y làm cho hoảng hốt đến câm nín, tay đã đưa vào rồi nhưng lại quên mất cách di chuyển.
Tạ Cánh buồn cười: "Em vẫn còn mặc nguyên quần áo đàng hoàng, vậy mà anh đã đầu hàng rồi sao?"
Y rời khỏi vòng tay Lục Lệnh Tùng khoảng một thước, cởi chiếc áo mỏng ra nhưng vẫn khoác hờ trên lưng, sau đó cúi người để lộ xương quai xanh và cánh tay thon dài, mái tóc dài xõa xuống thoáng che đi, tạo nên sự tương phản rõ rệt giữa màu đen và trắng, càng làm nổi bật chiếc yếm đỏ trông có phần gợi cảm quá mức.
Đương nhiên Lục Lệnh Tùng đã nhận ra Tạ Cánh định làm gì. Hắn cam chịu số phận mà nghĩ, ai có thể liên hệ được người viết nên những con chữ ngoài kia với kẻ săn mồi phóng đãng trước mắt này chứ? Nhưng nói gì đi nữa, dù những kẻ kia có bỏ ra nghìn vàng để sở hữu một bản chữ viết tay của Tạ Cánh, thì đó cũng chỉ là những vật ngoài thân mà hắn có thể nhìn thấy khắp nơi trong phủ Chiêu Vương. Điều quan trọng nhất vẫn là người này đã thuộc về hắn, dáng vẻ này chỉ có mình hắn được nhìn thấy mà thôi.
Tạ Cánh cởi thắt lưng của Lục Lệnh Tùng, xoa nắn vuốt ve gậy thịt đã bắt đầu có phản ứng vài cái. Những ngày này trên đường đi nhiều bất tiện, lại có Lục Thư Thanh ngủ chung, hai người cũng chẳng có đủ sức để làm những chuyện mờ ám này, nhịn suốt cả tháng không chạm vào nhau, lúc này vừa khiêu khích một chút là vật kia đã cương cứng lên.
Tạ Cánh hơi nghiêng mặt qua, há miệng liếm láp lấy thân trụ từ gốc lên trên, đầu lưỡi thỉnh thoảng đẩy lên một cái, lướt qua gân xanh và lỗ nhỏ trên đỉnh đầu, nước bọt ướt át rưới đẫm dương vật đã tím đỏ, mà đôi môi y cũng ánh lên vẻ ướt át quá đỗi diễm lệ. Tạ Cánh không giỏi việc này lắm, bởi vì ngày trước làm mấy lần đều khiến môi dưới sưng đỏ bất thường, hôm sau gặp người khác cũng không biết giải thích thế nào, vậy nên Lục Lệnh Tùng không để y dùng miệng làm nữa.
Nhưng y đã từng được trải nghiệm cảm giác tuyệt diệu đó, biết Lục Lệnh Tùng sẽ cảm thấy sướng nên cũng thích chăm sóc hắn như vậy. Chỉ mới ngậm lấy phần đầu hoàn toàn cương cứng đã buộc Tạ Cánh phải há to miệng, nuốt sâu hơn lại càng vất vả hơn. Y thường nuốt vào rất chậm, cũng vì thế mà phải tốn kha khá thời gian cho quá trình này, từng chút một, từ nông đến sâu, y ngậm lấy toàn bộ dương vật vào khoang miệng ấm nóng rồi bắt chước tần suất và độ chặt của việc giao hợp mà phun ra nuốt vào, được vài lần đã thấy hai má mỏi nhừ, đành phải phu ra tiếp tục liếm láp như lúc đầu, chất lỏng sền sệt và nước bọt vô tình dính lên cằm, y bèn lấy vạt áo Lục Lệnh Tùng lau đi.
Lục Lệnh Tùng thường sẽ không cho y ngậm sâu đến yết hầu, vì làm như vậy sẽ khó tránh khỏi bị thương cổ họng, dù rồi cũng sẽ khàn giọng mất mấy ngày. Nhưng không cần dùng đến cổ họng, Tạ Cánh vẫn có cách làm đối phương cảm thấy sướng. Y thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn phản ứng của Lục Lệnh Tùng, thấy hắn nhíu mày cắn môi có vẻ không chịu nổi, dương vật cũng sắp "bùng nổ", y bắt đầu thả chậm động tác để hắn lấy lại bình tĩnh. Đợi khi đối phương buông lỏng cảnh giác, y mới bất ngờ mút mạnh một cái, vòm họng giống như huyệt đạo xoắn chặt lấy hung khí, phát ra tiếng nước dâm dục.
Bình thường thì lúc này Lục Lệnh Tùng đã khó nhịn cong người, không lâu sau sẽ phóng thích trong miệng y, nhưng hôm nay Tạ Cánh cũng hơi mệt, không muốn kéo dài. Cảm thấy nhiệt độ và độ cứng của dương vật đã đủ hầu hạ người ta lên đỉnh, lỗ sau của bản thân cũng đủ ướt, y bèn nhả gậy thịt ra rồi ngẩng người lên đòi hôn đối phương.
Lục Lệnh Tùng hiểu ý, vừa cúi đầu hôn y vừa đỡ lấy hai cánh mông bế y lên, cả hai quấn quýt ngã xuống chiếc giường mà Tạ Cánh đã nằm ngủ từ nhỏ. Chiếc giường này đương nhiên không rộng rãi bằng giường ở Vương phủ, nhưng cũng không quá cũ kĩ đến mức cần tu sửa. Tạ Cánh nằm ngửa, nhìn Lục Lệnh Tùng gập hai chân của y lên, nghĩ đến yêu cầu mà đối phương đã đề cập, y không khỏi bật cười: "Tại sao phải làm trên giường này mới được?"
Hai người đều đã sớm động tình, cần những kích thích mạnh mẽ hơn cả nụ hôn để góp vui, thế nhưng Lục Lệnh Tùng vẫn hôn y rất nghiêm túc, từ môi đến vai rồi đến bụng dưới. Sau khi sinh con, cơ thể Tạ Cánh tuy không thay đổi nhiều nhưng đầy đặn, nở nang hơn trước, không còn quá gầy như hồi mười sáu, mười bảy, hơn nữa bụng dưới vô cùng mềm mại. Lục Lệnh Tùng vén vạt áo yếm lên, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn lên bụng y, nửa người dưới nhân lúc đó lấy đà đẩy vào, khiến cho Tạ Cánh bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Lục Lệnh Tùng vốn tưởng rằng không còn thứ gì có thể khiến họ đỏ mặt lúc hoan ái nữa, nhưng hắn thật sự không ngờ Tạ Cánh lại dám mặc loại trang phục này trước mặt mình. Hắn muốn xuyên xỏ cơ thể của Tạ Cánh trên chiếc giường mà y ngủ từ nhỏ đến lớn, chỉ đơn giản bởi vì điều này khó tránh khỏi khiến cho người ta liên tưởng, rằng nếu như họ có cơ hội quen biết nhau từ độ tuổi đó, nói không chừng cũng sẽ lén lút trên chiếc giường riêng tư của một trong hai người, ở phía sau tấm màn kia mà ve vuốt lẫn nhau, vừa hồi hộp, vừa vụng về nếm trải trái cấm đầu đời trong sự ngây ngô vụng dại.
Chỉ cần nghĩ đến một Tạ Cánh không biết đề phòng, ngây thơ hơn cả thời điểm họ vừa kết hôn đã khiến Lục Lệnh Tùng cương cứng không chịu nổi.
Huyệt đạo hơi chặt, có lẽ vì thời gian chuẩn bị ngắn, chưa đủ trơn tru nhưng cũng không đến mức khiến Tạ Cánh đau đớn. Y thúc giục "Nhanh lên", Lục Lệnh Tùng cũng chẳng còn e ngại, mỗi cú thúc đều nhắm chuẩn vào miếng thịt mềm nhạy cảm mà đâm sâu vào, không cho Tạ Cánh cơ hội thích ứng, hơi thở dồn dập khẽ khàng lập tức biến thành những tiếng rên rỉ đầy sung sướng.
Tạ Cánh sợ đánh thức Lục Thư Thanh, cũng sợ người hầu bàn tán nên không dám phóng túng kêu rên như ở Vương phủ, chỉ có thể cắn lấy gối đầu. Quần áo ngủ của y rơi vãi bên giường, quần lót cũng đã bị Lục Lệnh Tùng cởi bỏ, trên người chỉ còn đúng một chiếc yếm đỏ che thân, đầu dương vật cứ theo nhịp đẩy mà cọ vào vải làm y ngứa ngáy, cả người run lên bần bật, hai chân kẹp chặt lấy eo của người đang di chuyển nhanh chóng.
Những năm qua, sự thay đổi của Lục Lệnh Tùng thật ra rõ ràng hơn y nhiều. Từ những ngày tháng cuối cùng của thuở thiếu thời ngây ngô bước vào giai đoạn trở thành một người đàn ông trưởng thành, hoàn thiện. Có lẽ vẫn sẽ có người chê trách hắn là một người cha chưa đủ chín chắn, nhưng chẳng ai nghi ngờ hắn chính là một người cha tốt. Tất nhiên là với tình cảnh hiện tại, trong mắt Tạ Cánh, sự "trưởng thành" của Lục Lệnh Tùng thể hiện qua lồng ngực nóng bỏng, rắn chắc hơn khi ôm lấy y, và kỹ thuật cũng trở nên điêu luyện hơn.
Lợi ích của việc dùng miệng an ủi trước đó là sự kích thích liên tục không "hành hạ" Tạ Cánh quá lâu, cả Lục Lệnh Tùng và y đều không cố kìm nén dục vọng, khi gần đến giới hạn đối phương đều đâm lút cán, mỗi cú thúc đẩy đều khiến Tạ Cánh co giật, cuối cùng y xuất tinh trong tay Lục Lệnh Tùng trước. Để tránh việc vệ sinh quá phiền phức, Lục Lệnh Tùng không bắn vào bên trong y mà chỉ phóng thích chất lỏng màu trắng đặc sánh ra giữa khe mông.
Tạ Cánh nghiêng người tựa vào đầu giường để ổn định hơi thở, khuỷu tay chạm vào mái tóc hơi ẩm của Lục Lệnh Tùng, y bèn sẵn tay cầm khăn lụa lên lau sơ cho hắn, khẽ nói: "Em nhớ trước đây đã nói với anh, thật ra nếu chúng ta chuyển đến Lạc Ấp sống lâu dài cũng không tệ, trời cao Hoàng đế xa, không có ai quản thúc, còn có thể thỉnh thoảng về thăm quê."
Lục Lệnh Tùng dùng bàn tay rảnh rỗi vuốt ve bên đùi y, đáp: "Nhưng như vậy sẽ phải tạm xa những người thân ở Kim Lăng, về lâu dài cuối cùng cũng khó mà trọn vẹn đôi bên."
Tạ Cánh thở dài: "Em biết mà. Thật ra trong nhà chỉ có mỗi mình em là nhớ nhung quận Trần không thôi, mẹ và chị dâu vốn là người Giang Nam, cha và anh trai thì hoàn toàn chưa từng sống ở quận Trần, bọn họ đều coi Kim Lăng là quê hương."
Lục Lệnh Tùng nhớ lại rất lâu trước đây, khi họ gặp riêng nhau ở Dao Đài trước khi cưới, Tạ Cánh đã không chút do dự nói "Dù thế nào thì Kim Lăng cũng đã tính là quê người rồi". Hắn im lặng một lúc rồi hỏi: "Em có từng nghĩ, nếu như em cũng được nuôi dạy ở Kim Lăng từ nhỏ thì tình cảnh sẽ như thế nào không?"
Tạ Cánh khựng lại một chút: "Anh muốn nghe lời thật lòng không?"
Lục Lệnh Tùng nghi hoặc: "Chuyện này có gì mà phải giả dối chứ? Em cứ nói thật đi."
"Nói thật thì em vẫn luôn cảm thấy, nếu như em quen biết anh từ sớm, chưa chắc hai ta đã có được duyên phận như ngày hôm nay."
Lục Lệnh Tùng bối rối nhìn y, Tạ Cánh bèn giải thích: "Tuy rằng thân phận của anh đặc biệt, nhưng giao du rộng khắp các tầng lớp, còn em thì, anh cũng biết mà, ngay cả việc ứng đối với đồng liêu đồng môn em cũng không giỏi. Dù cho có được lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, dù cho nhà họ Tạ sớm muộn gì cũng sẽ không tránh được việc giao thiệp với anh, nhưng con người của em cùng lắm cũng chỉ có thể làm một người quen sơ với Chiêu Vương điện hạ mà thôi."
Lục Lệnh Tùng nhướng mày, chỉ vào vệt tinh dịch chảy giữa hai chân y: "... Quen sơ?"
Tạ Cánh quật chiếc khăn lụa vào hắn: "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy! Tự bản thân em không giỏi giao tiếp, không biết lấy lòng người khác, chỉ sợ dù có quen biết em, anh cũng sẽ chẳng thấy em có gì thú vị."
Dường như y đã từng suy nghĩ về chuyện này từ lâu. Giờ phút này mây mưa vừa tan, thần trí còn hơi mệt mỏi, vậy nên mới chẳng để ý mà lỡ miệng nói ra.
"Nếu em không phải là Chiêu Vương phi, cũng sẽ không đi dạy Nhị điện hạ. Có lẽ em sẽ phải nhẫn nhịn ở Hàn Lâm Viện rất nhiều năm — cha và anh cả nhất định cũng sẽ tránh hiềm nghi, tuyệt đối không mở đường nâng đỡ em. Có chăng là em sẽ bị điều ra ngoài kinh, bắt đầu từ chức huyện lệnh hay quan lại các châu, đi lên từng bước. Dù em thật sự có chí tiến thủ đi nữa, đến lúc leo đến được vị trí có thể lọt vào mắt anh, e rằng em cũng đã có tuổi rồi."
Lục Lệnh Tùng nghe y nói xong thì im lặng một lúc lâu, rồi bất chợt giật lấy chiếc khăn trên tay y ném sang một bên, sau đó dang tay ôm chặt lấy eo Tạ Cánh, kéo y sát vào lòng. Hai người da thịt trần trụi dán chặt vào nhau, thân mật khắng khít: "Cái gì mà "đến được vị trí có thể lọt vào mắt ta" chứ? Ngay khi tên em được đề lên đầu bảng Tam Nguyên, ta đã để mắt đến em rồi."
==
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro