Chương 86
《 20.4 》
Từ cửa hông phía Tây Nam của dinh thự nhà họ Tạ đi ra, men theo đường bờ ruộng đi một đoạn sẽ gặp một con suối nhỏ ở đầu ruộng, nước suối chỉ ngập đến ngang hông. Đây là nơi nông dân gần xa thường xuyên lui tới để lấy nước. Những ngày này, Tạ Cánh đều bận rộn ở sảnh chính cùng người trong tộc kiểm kê từng hạng mục trong sản nghiệp, còn Lục Lệnh Tùng thì đi dạo xung quanh. Kỳ trân văn vật ở dinh thự chẳng kém gì những nhà quyền quý ở ngõ Ô Y, hắn thảnh thơi dạo một vòng mà không gặp trở ngại gì. Nhưng rồi cũng chẳng còn việc gì để làm, hắn cũng đã nhắm tới dòng suối kia từ sớm, chỉ là trong phủ còn có Lục Thư Thanh, nếu chưa được Tạ Cánh cho phép, hắn không dám tự ý dẫn nhóc con đi nghịch nước.
Trở về viện, hạ nhân đang hối hả đi tìm hắn, đưa đến một mảnh giấy, nói là Tạ Cánh dặn dò: "Người bảo nhất định phải giao tận tay điện hạ."
Tim Lục Lệnh Tùng khẽ chùng xuống, nghĩ không biết có phải vì phân chia tài sản không đều hay y bị ai bắt nạt nên mới tìm hắn viện trợ hay không. Nhưng ngẫm lại, tộc nhân họ Tạ dù làm quan hay làm ruộng, dù giàu có hay bình thường thì ai cũng đều an phận với mệnh số của mình, hẳn không thể xảy ra chuyện tranh giành gia sản ầm ĩ tới mức phải động tay động chân.
Hắn vội vàng mở tờ giấy ra xem, phát hiện trên đó chỉ có một câu: "Tối nay em muốn ăn cơm vụn vàng."
Người hầu còn sốt ruột thay cả hắn, vội hỏi: "Có chuyện gì quan trọng sao ạ?"
Lục Lệnh Tùng im lặng hồi lâu rồi đáp: "... Không sao. Phòng bếp ở đâu?"
Đến giờ ăn, Lục Thư Thanh tuy không đến mức phải có người đuổi theo sau đút từng muỗng cơm, nhưng cậu nhóc có thói quen nhai kỹ, ăn chậm rì rì, mà lúc đang ăn lại hay lơ đễnh. Chạng vạng tối khi Tạ Cánh trở về phòng, cậu vẫn còn ngồi trên bậc cửa, trên tay bưng một cái chén nhỏ, chậm rãi xúc từng muỗng cơm bỏ vào miệng.
Tạ Cánh hỏi con: "Sao con lại ngồi đây ăn vậy?"
"Ông bà ở ngoài kia cũng ăn như vậy."
"Ngoài nào?"
Lục Thư Thanh giơ tay lên thật cao, vẽ một vòng tròn rộng trong không trung rồi chỉ về hướng Tây Nam: "Ở —— ngoài đó ạ."
Tạ Cánh không hiểu lắm, rảo bước vào phòng, Lục Lệnh Tùng ở bên trong đáp thay: "Nhóc con này thấy người dân quê ngồi ngay trên bờ ruộng ăn cơm nên học theo đấy."
Trên bàn đã dọn sẵn bữa tối cho Tạ Cánh, hương thơm của gạo nóng và hơi ấm của thức ăn vẫn còn tỏa ra nghi ngút hòa quyện vào nhau. Cơm vụn vàng thực ra chính là cơm chiên trứng, đây là món thuộc loại ít tốn công sức nhất trong danh sách các món ăn của Lục Lệnh Tùng, cũng không cần kỹ thuật gì đặc biệt. Hắn vốn không thích nấu món này, nhưng trong phủ từ trên xuống dưới ai ai cũng thích, mỗi lần nấu xong, tiểu tư nha hoàn đều đứng chầu chực bên ngoài phòng khách, đợi ba vị chủ tử dùng cơm xong là lập tức ùa vào tranh nhau vét sạch.
Không giống như loại cơm chiên trứng mà trứng được xào thành từng mảng nhỏ giống như "vụn vàng" thường thấy trong hàng quán ở ngoài, Lục Lệnh Tùng có thói quen đánh trứng thật đều, để lớp trứng vàng óng phủ lên từng hạt cơm, trông như những bông hoa cúc vàng nhỏ xíu nở rộ giữa mùa xuân. Vì là cơm nhà làm, hắn không tiếc nguyên liệu, hào phóng rắc đầy đậu Hà Lan và tôm xắt hạt lựu. Cũng do hắn nêm nếm khá nhạt nên Tạ Cánh thường múc một muỗng ớt bằm nhỏ để vào góc chén, thỉnh thoảng trộn vào ăn cùng.
Y đã bận rộn cả ngày, lúc này bụng đói cồn cào, ăn non nửa bát mới có thời gian mở miệng nói chuyện với Lục Lệnh Tùng: "Trị đại quốc cũng giống như nấu một món ăn nhỏ, mà món ăn nhỏ thì lại là món khó nấu nhất. Anh chiên cơm ngon thế này là đã thành minh quân thiên cổ trong lòng em rồi."
Lục Lệnh Tùng nghẹn lời, nhưng không có đầu bếp nào lại ghét bị khách khen cả. Thấy Tạ Cánh ăn ngon miệng, hắn cũng vui vẻ, nghiêng đầu nhìn y một lúc, bỗng hỏi: "Tối nay em còn việc gì không?"
Thấy y lắc đầu, Lục Lệnh Tùng bèn nói: "Vậy chúng ta ra con suối ngoài kia bơi đi."
Tạ Cánh nghĩ mãi mới nhớ ra đến con suối mà đối phương đề cập tới. Lúc còn nhỏ y rất nghịch ngợm, thường cùng các anh em họ ra đó bắt cá, bị thầy giáo bắt được rồi trách phạt, từ đó về sau không được ra đó chơi nữa.
Nói đến chuyện bơi lội, Tạ Cánh vốn không lớn lên ở vùng sông nước chằng chịt như Giang Hoài, kỹ năng bơi cũng chỉ ở mức bình thường. Ở Kim Lăng, y lại càng ít có cơ hội. Ao cạn và hồ sau trong vương phủ thì không thích hợp để làm chuyện này, bãi cát ven bờ sông Trường Giang lại nguy hiểm, nước xiết không an toàn, còn sông Tần Hoài tuy khá phù hợp, nhưng vấn đề là nơi đó quá ồn ào, người qua kẻ lại tấp nập, nếu để cả thành nhìn thấy cảnh tượng Chiêu vương điện hạ cởi trần dạy thế tử bơi, thì chắc chắn ngày hôm sau bọn họ sẽ phải vào cung lĩnh phạt.
Nhìn thấy đôi mắt sáng bừng lên của Lục Lệnh Tùng, rõ ràng là vì hiếm khi hắn được thoát khỏi những ràng buộc, nhất thời nổi hứng muốn chơi đùa, mà thời tiết lại thật sự oi bức, Tạ Cánh cũng không có lý do gì để làm mất hứng của hắn.
"Nhưng mà Thanh Nhi không thể ngâm nước quá lâu, em sợ con bị cảm lạnh."
Lục Lệnh Tùng hứa chắc nịch: "Ta biết chừng mực mà. Chân chân là do một tay ta chăm bẵm lớn lên, chuyện này mà em còn không tin ta sao?"
Hai người bàn bạc xong xuôi, Tạ Cánh gọi tôi tớ vào dọn dẹp bát đũa, xoay mặt nhìn ra cửa, thấy Lục Thư Thanh vẫn chưa ăn hết chén cơm.
Mùa hè ở phương Bắc trời tối muộn hơn, ba người lại trò chuyện thêm vài câu, đợi tiêu hóa bớt thức ăn mới chậm rãi bước ra hậu viện. Lúc này, phía chân trời vẫn còn sót lại một mảng xanh đậm mơ hồ.
Tạ Cánh đứng trên bờ ruộng, cầm hai chiếc đèn lồng họ mang theo đến để chiếu sáng cho Lục Lệnh Tùng. Lục Thư Thanh hoàn toàn không biết bơi, nhưng may mắn là cậu không hề sợ nước. Cơ thể bé nhỏ của nhóc con được Lục Lệnh Tùng dễ dàng đỡ lên bằng một tay, tay còn lại ở bên cạnh bảo vệ, bắt đầu dạy cậu từ cách nín thở.
Thế nhưng Lục Thư Thanh lại không mấy hứng thú với việc học bơi, có thể thấy cậu thích vỗ nước tung tóe theo kiểu bơi chó hơn. Lục Lệnh Tùng xách con trai lên chơi trò hất nước, chẳng mấy chốc nước đã bắn đến tận gấu quần của Tạ Cánh khiến y phải vứt đèn xuống đất, nhảy vội ra xa cách đó ba trượng, cảnh cáo: "Hôm nay em không xuống nước thôi đấy. Có giỏi thì lần sau về hồ nước nóng trong nhà đánh tiếp, không tạt đến mức hai cha con anh phải xin tha thì em theo họ anh!"
Hai người dưới nước không hề xem trọng lời thách đấu chẳng có phân lượng gì của y. Lục Thư Thanh trèo lên sau cổ cha giống như con khỉ nhỏ, được hắn vác hẳn lên vai thì phấn khích hét ầm lên. Lục Lệnh Tùng chạy vài bước lên bờ suối, đuổi theo Tạ Cánh đang hốt hoảng bỏ chạy. Nhưng vì chân trần chạy không tiện, bị vấp một cái, trong khoảnh khắc đó, hắn chỉ kịp che chắn cho Lục Thư Thanh, còn bản thân thì đành kéo theo cả Tạ Cánh ngã xuống mép bờ, cả người ướt sũng, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Tạ Cánh vừa thở dốc vừa gằn giọng: "Tốt nhất là anh hãy rời khỏi người em trong vòng ba tiếng đếm. Nếu không, sáng mai cả quận Trần sẽ lan truyền tin động trời là Chiêu Vương phi tàn nhẫn ra tay giết chồng đó. Ba, hai, một, một, một..."
Chữ "một" lặp lại cả chục lần, nhưng Lục Lệnh Tùng vẫn bất động. Đếm đến mức chính Tạ Cánh cũng không nhịn được nữa mà cười phá lên, vừa mắng vừa đẩy hắn: "Buông Thanh Nhi ra, đừng có đè con!"
Ba người tách ra, Lục Thư Thanh da thịt non mềm, sợ con bị đá vụn và cát sỏi làm trầy da, Lục Lệnh Tùng bèn nhấc bổng cậu đặt thẳng lên người Tạ Cánh. Mất đi vật chắn, lúc ngửa mặt nằm xuống đất, Tạ Cánh mới chú ý đến cảnh sắc trên cao, y vội vàng đẩy Lục Thư Thanh: "Mau ngẩng đầu lên, nhìn kìa!"
Ban ngày trời trong xanh không một gợn mây, đến khi màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao rực rỡ hiện ra rõ mồn một. Dải ngân hà tráng lệ rực rỡ kéo dài từ phía Đông Bắc đến tựa như nước sông Hoàng Hà đổ xuống từ chín tầng trời cao, cuồn cuộn chẳng dứt, rực sáng muôn đời.
Ban đầu, Tạ Cánh không kịp nhận ra điều gì khác biệt. Ở Kim Lăng, số lượng sao trên trời không ít hơn nơi đây là bao, nhưng khi sao rơi vào đáy mắt thì lại chẳng giống chút nào. Mãi đến khi nghe thấy Lục Lệnh Tùng khẽ thốt lên một tiếng thán phục như thể đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy bầu trời sao, y mới chợt tỉnh ngộ — sự khác biệt không nằm ở những vì tinh tú, mà ở chính vòm trời kia. Bầu trời ở kinh thành bị chia cắt thành từng ô vuông như bàn cờ, nhưng đêm ở quận Trần thì lại rộng lớn và khoáng đạt đến nỗi có thể dung nạp vạn vật — đây chính là bầu trời cố hương mà y vẫn luôn đau đáu nhớ về, ngay cả trong mơ cũng mãi vấn vương.
Trên đường về nhà, Tạ Cánh và Lục Lệnh Tùng sóng vai đi phía trước, họ băng qua bờ ruộng, thỉnh thoảng có vài con đom đóm sáng rực chầm chậm bay lên từ giữa đám cỏ, dệt thành một con đường về nhà lấp lánh ánh sáng trắng dịu nhẹ. Lục Thư Thanh không nhanh không chậm bước theo sau, Tạ Cánh vô thức đưa tay ra phía sau muốn nắm lấy tay con, cậu nhóc bèn tung người nhảy lên bắt lấy, giẫm lên bóng của mẹ và cha.
Hoàng đế vốn đã định sẵn thời hạn hồi kinh cho bọn họ là trước Trung thu, nhưng mới vừa sang đầu tháng bảy đã truyền thánh chỉ đến thúc giục. Phụ tử thiên gia đúng thật là khó làm, đặt ngay trước mắt thì sợ nuông chiều quá đà, đặt ngoài tầm mắt thì sợ khó lòng kiểm soát.
Lục Thư Thanh vừa mới thân quen với đám trẻ con trong họ, Tạ Cánh cũng muốn được sống thêm những tháng ngày không cần hở chút là lại phải vào cung thỉnh an. Thật ra không có ai muốn trở về nhanh như vậy, nhưng quân mệnh treo lơ lửng trên đỉnh đầu, chung quy trong lòng vẫn không thoải mái, cuối cùng đành quyết định lên đường về kinh vào ngày mười sáu tháng Bảy, bởi vì họ không muốn bỏ lỡ sự náo nhiệt của tết Trung Nguyên.
Giữa tháng Bảy không chỉ là dịp cúng tế người thân đã khuất, mà còn là thời điểm thu hoạch mùa màng, từ xưa vẫn có tục lấy "tang sự làm vui". Ở Kim Lăng, do hệ thống sông ngòi phong phú, người ta thường thả đèn hoa đăng trên sông để bày tỏ lòng tưởng nhớ, còn ở phương Bắc, tập tục cũ lại là treo đèn trên mộ phần và dâng hương cúng tế. Dinh thự của nhà họ Tạ được xây dựng ở vùng ngoại ô huyện Dương Hạ của quận Trần, phần mộ tổ tiên và từ đường nằm trên ruộng đất của gia tộc nên chiếm diện tích khá lớn, tọa lạc ngay con đường tất phải đi qua khi vào thành.
Bọn họ đợi đến khi trời tối hẳn mới lên đường. Sau khi Tạ Cánh cúng bái trước phần mộ của ông bà nội, y nói với Lục Thư Thanh: "Con có thấy những ngọn đèn này không? Trong tim đèn có một vương quốc nhỏ, những người thân đã khuất của con đều sống ở trong đó. Chỉ cần con thắp sáng đèn, họ sẽ nhìn thấy con."
Lục Thư Thanh vẫn chưa hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của cái chết, mà Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh cũng không cố gắng dạy cho cậu hiểu về điều ấy. Dù sao thì bốn vị trưởng bối trong nhà vẫn còn khỏe mạnh, một thời gian nữa chắc cũng chưa phải đối mặt với chuyện này. Đợi khi cậu lớn hơn, học đến câu "dài ngắn theo mệnh trời, mong cầu rồi cũng tận", tự nhiên sẽ hiểu.
Trên phố chợ đêm, đâu đâu cũng là những giọng nói với khẩu âm xa lạ. Lục Lệnh Tùng tự nhận cách phát âm của mình rõ ràng, vậy mà liên tục gặp mấy người bán hàng tỏ vẻ mơ hồ, nói không hiểu gì khiến hắn vô cùng buồn bực. Hắn thử bắt chước kiểu phát âm kỳ lạ của chữ "trung", rồi hỏi Tạ Cánh: "Em có nói được tiếng quê nhà không?"
Tạ Cánh lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Em nghe hiểu, nói cũng được đôi chút nhưng không chuẩn. Hồi nhỏ, thầy dạy rằng sau này bọn em đều phải lên kinh ứng thí, chỉ được phép nói tiếng Quan Thoại. Ông bà nội cũng chỉ nói chuyện với em bằng tiếng Quan Thoại."
Đi ngang qua một quầy hàng nhỏ bán món gọi là "bánh canh", một loại mì cắt được nấu trong nước dùng đậm đà hầm từ xương dê, đặc sệt và có màu trắng ngà như sữa bò. Người bán còn cho thêm đậu phụ, rong biển thái sợi, trứng cút vào nấu cùng mì, mùi thơm nức mũi khiến người ta không khỏi nuốt nước bọt.
Lục Thư Thanh vốn đang vùi mặt vào vai mẹ, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn xung quanh, vừa ngửi thấy mùi thơm liền hít hít mũi, không cưỡng lại được mà ngoảnh đầu nhìn qua. Lục Lệnh Tùng tự giác rút tiền ra mua, hắn gắp một sợi mì, thổi nguội rồi đưa lên tận miệng con trai.
Tạ Cánh nghiêng mặt nhìn, nhắc nhở: "Con tự cầm lấy mà ăn, hút hẳn sợi mì cho hết, đừng để rơi vãi xuống cổ áo."
Lục Thư Thanh hút sợi mì trông y hệt chú chuột nhỏ, nuốt hết rồi mới nói: "Dì bảo là không được 'húp sùm sụp...' như thế này."
"Con còn muốn ăn nữa không?" Lục Lệnh Tùng hỏi, rồi tiếp lời, "Dì con nói đúng, ở nhà và trên bàn tiệc trong cung thì đúng là không được. Nhưng ra ngoài chơi thì không quen biết ai cả, con muốn ăn thế nào thì cứ ăn thế ấy."
Ba người nhanh chóng ăn hết sạch tô bánh canh. Tạ Cánh vốn không thích mùi thịt dê, nhưng cách chế biến của dân gian nồng đượm hương vị đời thường, dùng nhiều dầu mỡ và gia vị mặn nên đã át đi hết mùi gây của dê, chỉ còn lại hương thơm đậm đà đặc trưng. Bao năm sớm chiều ở bên cạnh Lục Lệnh Tùng, thật ra y cũng đã dần bị ảnh hưởng, quen với khẩu vị của hắn mà chẳng hay biết. Lại thêm Lục Thư Thanh còn nhỏ, thức ăn cho trẻ con cần nấu thanh đạm, vậy nên đã lâu y không có cơ hội được thưởng thức hương vị nguyên bản của món ăn quê nhà.
Trung Nguyên cũng là dịp lễ Vu Lan của đạo Phật, ngoài chợ được dựng sân khấu cao diễn vở "Mục Liên cứu mẹ". Trong cung năm nào cũng diễn "Khuyên thiện ký*", Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh đã nghe đến phát chán, nhưng kịch dân gian Trung Nguyên ở đây kết hợp cả võ thuật và xiếc tạp kỹ, xem cũng khá mới lạ.
(*) "Khuyên thiện ký"《劝善记》 là một vở kịch truyền kỳ nổi tiếng do Dư Tượng Đẩu – một nhà văn thời Minh, sáng tác. Đây là một tác phẩm thuộc thể loại khuyên răn con người hướng thiện, mang nội dung giáo huấn về nhân quả báo ứng, khuyến khích người ta làm việc tốt và tránh điều ác.
Chỉ là vở Mục Liên vốn trang trọng, thâm trầm và có phần u tối. Ban nãy đi ngang qua phần mộ tổ tiên Lục Thư Thanh còn không sợ, vậy mà đến lúc thấy trên sân khấu diễn cảnh mẹ của Mục Liên bị đày xuống quỷ đạo sau khi qua đời, phải chịu đủ cực hình thì lại bị dọa đến tái mặt, ôm chặt lấy mẹ mình không chịu buông.
Tạ Cánh chỉ còn cách nhẹ nhàng đung đưa dỗ dành, thì thầm trấn an nhóc con: "Đây là vở diễn dạy người đời rằng thiện ác cuối cùng đều gặp báo ứng. Mẹ của con một đời giàu sang bình yên, có thể không có công đức gì to lớn nhưng chưa từng tạo nghiệp chướng, sẽ không phải chịu cực hình như thế đâu, con yên tâm nhé."
Dỗ dành cả buổi trời, Lục Thư Thanh mới chịu tin rằng không phải người mẹ nào cũng phải xuống địa ngục chịu khổ, miễn cưỡng đồng ý để Lục Lệnh Tùng bế mình lên, ngồi cao trên vai cha, cùng đi mua bánh đậu phộng ngọt giòn thơm vừa ra lò.
Tạ Cánh tìm một quán trà bên đường, gọi một ấm tín dương mao tiêm ngồi đợi họ. Trong quán có ca múa nhạc giúp khách quan giải trí, y nhàm chán ngồi xem một lúc, chợt nảy ra ý muốn đùa giỡn, bèn thuận miệng mượn một chiếc vòng ngọc màu xanh lá mạ của cô gái đánh đàn nguyệt bên cạnh đeo vào cổ tay, sau đó vén tay áo lên, đảm bảo hai cánh tay trần có thể đủ che giấu thân phận của mình.
Đến khi Lục Lệnh Tùng quay lại, vừa đi ngang qua nhã tọa bên này, Tạ Cánh đột nhiên vươn tay ra từ sau rèm lụa chặn bước hắn, rồi ngón tay khẽ lật, chiếc quạt xếp cài hờ bên thắt lưng Lục Lệnh Tùng rơi vào tay y.
Vải rèm lụa mỏng, ánh sáng bên trong rực rỡ, tuy không nhìn rõ khuôn mặt Tạ Cánh nhưng dáng người và động tác của y thì lại rất rõ ràng. Y bắt chước động tác múa quạt trong khúc Côn Sơn, một tay cầm cánh quạt, một tay đỡ mép quạt, chỉ dùng hai điểm tựa mà xoay ngược lên xuống. Rồi y đổi sang cầm hai bên sườn quạt, vừa để quạt tự động lật mặt vừa xoay cánh quạt, vẽ nên một đường cong mềm mại tròn trịa. Từng động tác biến hóa mượt mà như nước chảy mây trôi, cuối cùng gập quạt lại kêu "cách" một tiếng, đưa ra khỏi rèm, chỉ thẳng vào trước mặt Lục Lệnh Tùng.
Lục Lệnh Tùng chẳng lộ rõ biểu cảm: "Thanh Nhi, con thấy bàn tay này có đẹp không?"
Lục Thư Thanh gật dầu, hắn lại nói: "Vậy chúng ta gọi chủ nhân của nó ra ngắm một chút, chịu không?"
Tạ Cánh nghe vậy thoáng sững sờ, nhưng chỉ một khắc sau cổ tay đã bị nắm lấy, cả người bị kéo ra khỏi rèm lụa, mất thăng bằng ngã về phía trước.
Lục Lệnh Tùng cười nói: "Bàn tay của em dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra được."
Tạ Cánh đã đứng vững, xoay nửa vòng thoát khỏi vòng tay của đối phương, sau đó ném quạt giấy về lại cho hắn, nói như khiêu khích: "Những gì em biết còn nhiều hơn thế nữa đấy."
Cánh tay của y thon dài trắng trẻo, đặc biệt khi vén tay áo cao lên, để lộ ra khuỷu tay có đường nét thanh tú, vì gầy mà tạo thành một góc cong sắc sảo. Tạ Cánh nhìn thẳng không chớp mắt, chỉ chăm chăm khóa chặt ánh mắt vào Lục Lệnh Tùng. Cổ tay y nâng lên, hạ xuống, uốn cong, thả lỏng, lượn vòng trước ngực thành thế "vân thủ", rồi một tay hướng xuống, một tay hướng lên, đầu ngón tay đan chéo vào nhau, uốn lượn linh hoạt giống thân rắn, tựa như mọi phong tình đều chảy xuôi theo đôi bài tay tạo thành nhịp cầu nối dài trước mặt.
Lần này thì Lục Lệnh Tùng đã nhận ra được: "Phiên vân phúc vũ thủ?"
Tạ Cánh đắc ý gật đầu, cúi xuống hôn mạnh một cái lên má Lục Thư Thanh đang vỗ tay cổ vũ, cười bảo: "Năm ngoái em học của chị Tiêu đấy."
Lục Lệnh Tùng không truy hỏi y học để làm gì — vì chỉ cần đoán thôi cũng biết, đây hẳn là một trong những chiêu mà Tạ Cánh dùng để "thu phục" hắn. Hắn chỉ nắm lấy khuỷu tay xinh đẹp ấy, khẽ vuốt ve mấy lần, nói: "Tay rất đẹp, múa cũng rất hay, chỉ là chưa khoác đúng y phục, chưa đứng đúng nơi mà thôi."
Tạ Cánh linh cảm Lục Lệnh Tùng sắp nói gì đó không đứng đắn, quả nhiên, hắn hạ giọng thì thầm bên tai y: "Ta thấy giường ngủ ở Vương phủ cũng đủ rộng. Đợi về nhà ta tặng em y phục mới, em múa ở trong màn, lúc ấy ngắm mỹ nhân dưới đèn chẳng phải còn thú vị hơn là xem ở đây sao?"
Mới chỉ tưởng tượng đến cảnh ấy Tạ Cánh đã thấy ê răng, y bèn xua tay nói: "Khen anh sớm quá rồi. Dựa vào tài làm hôn quân bẩm sinh này của anh, tốt nhất là đừng kế thừa đại thống, em không muốn vào trong sử sách mà lại mang tiếng là yêu phi họa quốc đâu."
Ngày rời khỏi quận Trần là một buổi sáng sớm, người nhà họ Tạ vẫn kính cẩn đến đưa tiễn giống như ngày y trở về. Nhưng bây giờ Tạ Cánh đã hiểu được rằng, sự thầm lặng ấy không phải là xa cách lạnh lùng, mà là quy tắc đối nhân xử thế của nhà họ Tạ ở quận Trần – những con người gắn bó với cố thổ, an phận với thiên mệnh. Họ không biết cách nịnh bợ, cũng chẳng giỏi bày tỏ nỗi lưu luyến, chỉ lặng lẽ đứng đó, lặng lẽ đưa tiễn, để mặc cho tình cảm máu mủ sâu đậm ấy hòa tan vào không khí.
Tạ Cánh vịn khung cửa sổ xe, ngoái đầu lại nhìn thật lâu. Mãi đến khi tổ trạch phía sau hóa thành một chấm đen không còn nhìn rõ được nữa, y mới lặng lẽ ngồi lại vào trong.
Lục Lệnh Tùng thấp giọng an ủi y: "Chắc chắn chúng ta sẽ còn quay lại mà."
Tạ Cánh khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, có lẽ là rất nhiều, rất nhiều năm về sau, hoặc có lẽ, y sẽ chẳng còn cơ hội nào để quay về nữa.
==
Min: Tình hình thì tui đã bơi được hơn nửa truyện, và tình tiết truyện cũng sắp sửa vô đà để đến cao trào rồi, cũng không biết từ đầu đến giờ mọi người đọc có cảm thấy bản edit ổn không, có thắc mắc tình tiết nào hay là có gì muốn hỏi tui không ha, spoil (?) cũng được? Nếu có thì cmt ở đây cho tui biết nhen, được thì tui sẽ giải đáp hết nè 🙆🏻♀️
Với tui cũng chỉ muốn nói là cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, mấy bồ cứ từ từ chuẩn bị tinh thần đi (nếu chưa đọc QT), vì truyện dù không có tag ngược nhưng tui đọc hết cũng khóc mấy bận rồi đó kkk
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro