Chương 87
《 21.1 — Hiện tại 》
Lục Lệnh Tùng trở về Kim Lăng vào kinh trập năm Cảnh Dụ thứ năm. Lúc này, nạn rét hại ở phương Bắc đã tạm lắng xuống, tuy nhiên vì lũ lụt mùa xuân kéo dài, đất đai bị đóng băng khiến việc gieo trồng gặp khó khăn, đi cùng với nhu cầu nghỉ ngơi lại sức vẫn là những vấn đề không thể xem nhẹ. Dù vậy, ít nhất thì mùa đông khắc nghiệt cũng đã tạm qua đi. Nhờ có Lục Lệnh Tùng trấn giữ đất phong, áp dụng chính sách "trên nghiêm dưới thoáng" để điều hành quan lại và bách tính, các quận thuộc khu vực Hà Lạc không dám ngang nhiên tham ô hủ bại, những hành vi tư lợi về cơ bản đã bị triệt trừ, trật tự dần được khôi phục. Nhưng vì nhớ nhà, Lục Lệnh Tùng không nán lại lâu, nhanh chóng lên đường hồi kinh.
Khi đi đến vùng ngoại ô phía Tây thành, sắp đến Dao Đài, từ xa hắn đã nhìn thấy có một người một ngựa đứng bên vệ đường, hiển nhiên là đã chờ từ lâu.
Dáng người kia quen thuộc, đứng yên bất động — chính là Tạ Cánh.
Ngày hắn về kinh có trình tấu xin chỉ thị của Lục Lệnh Chương, triều đình hẳn cũng đã biết, nhưng Tạ Cánh đặc biệt đến tận đây chờ hắn chắc hẳn là có chuyện quan trọng cần nói.
Các tùy tùng phía sau chỉ là quan lại bình thường trong triều, không tính là thân tín của Lục Lệnh Tùng, vậy nên dù có nghi kị, hắn cũng không thể biểu hiện ra trước mặt bọn họ. Phải thừa nhận rằng, tin đồn đôi khi lại là thứ hữu dụng, hôm đó Chiêu Vương mang kiếm vào điện, suýt nữa thì bóp chết Tạ đại nhân, cả triều văn võ đều tận mắt chứng kiến. Câu chuyện ngày càng bị thêu dệt thái quá, đến mức giờ đây khi hai người chạm mặt riêng, chẳng ai nghĩ rằng giữa họ có điều gì mờ ám nữa, chỉ sợ một lát nữa nếu đôi bên sỉ nhục nhau đến mức lao vào ẩu đả, thì liệu họ có nên can ngăn hay không.
Cho đến khi đoàn người đến gần, Tạ Cánh vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh băng, dáng người ngay ngắn, nhưng tay lại vung nhẹ roi ngựa, đi đến chắn ngay giữa đường, chặn đoàn xe của Lục Lệnh Tùng, sau đó y nâng tay hành lễ.
Lục Lệnh Tùng chỉ nói: "Chó ngoan không cản đường, nếu không phải ngươi chịu bỏ công mở tiệc đón gió tẩy trần cho ta thì mau cút sang một bên đi."
Tạ Cánh bật cười lạnh lùng, hỏi thẳng: "Tôi nghe nói lần này điện hạ đến Lạc ấp còn đặc biệt ghé qua quận Trần, chuyện này có thật không?"
Lạc Ấp nằm giáp với Duyễn Châu, mà quận Trần Lưu lại trực thuộc dưới quyền quản lý của Thứ sử Duyễn Châu. Tên của Tạ Duyễn cũng là từ đó mà có, thể hiện rằng dòng họ dù di cư khỏi Giang Nam nhưng chưa bao giờ quên cội nguồn. Trước đó Lục Lệnh Tùng đúng là đã tiện đường ghé qua quận Trần, thứ nhất là để trấn an dân chúng, thứ hai là để tận mắt nhìn xem cảnh ngộ của tổ trạch và tộc nhân còn lại của nhà họ Tạ sau khi trải qua bao biến cố như bị khám xét tịch thu, kết án, lao dịch, lưu đày giờ ra sao.
Lục Lệnh Tùng nói: "Ta thay thiên tử cứu trợ bách tính, giương cao cờ hiệu của thiên tử, thương xót dân chúng của thiên tử, có gì không đúng? Ta muốn đi đâu chẳng lẽ đến lượt con cháu tội thần đến đây chỉ trỏ hay sao?"
Tạ Cánh chỉ thản nhiên đáp: "Lý do thoái thác của điện hạ tuy quang minh chính đại, nhưng Trần Lưu không thuộc phạm vi đất phong của điện hạ. Nếu như trong cung biết được ngài tự tiện đến đó, ngài nghĩ bệ hạ và Thái hậu sẽ cho rằng ngài đang lo nghĩ vì dân, hay là cảm thấy ngài đang tự ý vượt quyền?"
Lục Lệnh Tùng khẽ "xì" một tiếng, nhướn mày: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Năm đó nhà họ Tạ sụp đổ, Giang Nam lẫn Giang Bắc đều chịu tội liên đới, người trong họ ở quận Trần tuy thoát khỏi án tử nhưng chịu khổ sai thì chẳng thiếu phần nào, toàn bộ gia sản bị sung công. Vì bệ hạ chưa có chỉ định xử lý số tài vật đó nên cũng chẳng ai dám động đến, tất cả đều chất đống trong kho phủ Duyễn Châu, hiện tôi muốn cùng điện hạ chia chác tài sản."
"Nói ở đâu?"
Tạ Cánh bật cười một tiếng, vươn tay chỉ lên Dao đài cách đó không xa: "Tôi đã chuẩn bị trà Bích Loa Xuân thượng hạng, mời điện hạ."
Bên trong Dao đài, anh em họ Từ đã dẫn theo một nhóm cựu binh Hổ Sư canh giữ từ trước, bảo đảm không có kẻ nào không phận sự ra vào. Lục Lệnh Tùng ra lệnh cho tùy tùng vào thành trước, mỗi người trở về nha môn phục mệnh, còn hắn thì theo Tạ Cánh lên tầng cao nhất.
Tạ Cánh bước đến bên cửa sổ, nhìn đám thuộc quan cùng y trở về từ miền Bắc đang lục tục rời đi. Lục Lệnh Tùng uống liền hai chén trà giải khát, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng gầy của y. Hắn biết rõ đối phương không thực sự muốn nói về chuyện "chia chác tài sản", vậy nên cũng chỉ im lặng chờ y mở lời.
Một lúc lâu sau, Tạ Cánh mới xoay người lại, nói: "Em muốn cầu xin anh một chuyện."
Lục Lệnh Tùng khẽ gật đầu: "Em nói đi."
Giọng điệu của Tạ Cánh rất bình tĩnh, giống như đang tuyên bố một quyết định đã được cân nhắc kỹ lưỡng từ lâu: "Đợi đến khi huyết thù được báo, em muốn Lục Thư Thanh đổi sang họ mẹ. Một là tránh xa những tranh đấu của hoàng gia, hai là để nhà họ Tạ không tuyệt hậu. Trăm năm sau, sản nghiệp của Vương phủ sẽ để lại cho Ninh Ninh, mẹ con em không cần tước vị gì nữa."
Y lặng lẽ quan sát nét mặt của Lục Lệnh Tùng khi nghe đến câu "để nhà họ Tạ không tuyệt hậu", chỉ thấy hàng mi đối phương khẽ run nhẹ, nhưng rồi lại tự nhiên cất lời như thể chẳng có gì đáng để cân nhắc: "Cứ theo ý em đi, dù mang họ gì, thằng bé vẫn mãi là con trai của chúng ta."
Tạ Cánh nghe xong không đáp lại ngay mà chỉ lặng lẽ nhìn hắn, biểu cảm chẳng chút gợn sóng.
Lục Lệnh Tùng mờ mịt đối diện với ánh mắt ấy, rõ ràng không hiểu vì sao ba tháng không gặp, Tạ Cánh vẫn chưa nhào vào lòng hắn như cái ngày hai người sắp chia xa kia.
Hồi lâu sau, Tạ Cánh mới bất lực thở dài: "Hôm đó, ở bên ngoài thành Hạ Phi, anh nói với em rằng những chuyện cần mượn danh nghĩa nhà họ Tạ, anh đều đã xử lý xong. Vậy em muốn hỏi, nếu người anh mượn danh không phải là em, thì rốt cuộc đó là ai?"
Câu hỏi này đã đủ thẳng thắn, hàm ý đủ sâu xa, sắc mặt Lục Lệnh Tùng thay đổi trong nháy mắt: "Em biết rồi sao?"
"Em biết rồi." Tạ Cánh nhìn hắn không rời, "Em không chỉ biết Tạ Tuấn còn sống, mà còn biết được chiêu cuối cùng của Phi Quang Lục Thức có tên là 'Ngọc nát đá tan."
Có lẽ Lục Lệnh Tùng chỉ đoán được nửa câu đầu, hắn thoáng sững sờ, im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng khẽ thở dài:
"Phải rồi... Chẳng phải trước đây ta đã nói rồi sao? Cả đời này em sẽ không bao giờ cần dùng đến nó. Ta đưa Phi Quang cho em là để em tự bảo vệ mình, nào phải để em liều mạng đồng quy vu tận với kẻ thù? Nếu em thật sự làm vậy... Thì ta còn sống để làm gì nữa?"
Nghe vậy, bả vai Tạ Cánh khẽ run lên. Y đứng sững tại chỗ, đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào Lục Lệnh Tùng thật lâu, sau cùng, dường như y đã cam chịu tất thảy, thấp giọng hừ một tiếng rồi sải bước về phía đối phương, ngẩng đầu lên, ôm lấy mặt hắn mạnh mẽ hôn lên.
Động tác của y quá đỗi đột ngột, đến mức mất vài giây Lục Lệnh Tùng mới kịp phản ứng. Nhưng Tạ Cánh chẳng hề bận tâm, chỉ vội vàng cắn mút lấy môi hắn một cách vồn vã, lại bị đối phương đáp trả gấp bội. Đầu lưỡi len sâu vào khoang miệng, càn quét từng ngóc ngách, không cho y chút cơ hội đế hít thở nào. Càng về sau, Lục Lệnh Tùng đã hoàn toàn nắm thế chủ động. Hắn bế Tạ Cánh đến tựa vào chiếc giường thấp, hôn ngấu nghiến đến nỗi y chỉ biết ngửa đầu lên đón lấy, cả người mềm nhũn trong lồng ngực của hắn. Đầu gối của Tạ Cánh dần mất kiểm soát, chầm chậm cong xuống, cuối cùng quỳ sấp lên đùi bạn đời trong tư thế quấn chặt lấy nhau.
Chẳng biết môi lưỡi đã quấn quít bao lâu, đến khi đôi môi rời khỏi nhau, cả hai đều thở hổn hển, ánh mắt ướt át giao nhau, trên cánh môi đỏ ửng còn có dấu răng.
Đến lúc này, Lục Lệnh Tùng mới thật sự yên lòng. Hắn ôm chặt lấy Tạ Cánh, hỏi y: "Làm sao em biết được? Có phải đã gặp Tuấn Nhi rồi không?"
Tạ Cánh đáp: "Trình Văn, Quận thủ Hoài Dương kiêng dè phủ Tướng, đã làm không ít chuyện khuất tất. Lão sợ em là người Vương Thục phái đến để nắm thóp nên muốn ra tay giết chết. Tuấn Nhi đã xuất hiện, cứu em thoát khỏi nguy hiểm."
Lục Lệnh Tùng khẽ cong ngón tay cọ qua gò má y: "Thật ra có mấy lần, ta thấy em đau lòng như vậy, suýt nữa không nhịn được mà nói ra rồi. Nhưng thằng bé cứ dặn đi dặn lại, bảo ta và Tiêu Dao đừng nói cho em biết. Nghĩ tới nghĩ lui, ta thấy vẫn nên tôn trọng ý muốn của nó. Em có trách ta không?"
Tạ Cánh cau mày: "Anh đúng là... Nếu em trách anh, liệu có để cho anh hôn đến nỗi suýt ngất đi không?"
Lục Lệnh Tùng bật cười: "Coi như không uổng công ta suốt ba tháng qua, ngày nào cũng khoác áo choàng của em."
Tạ Cánh liếc hắn, ánh mắt nửa tin nửa ngờ: "Anh mặc thật sao? Em còn tưởng anh sẽ giấu vào một góc nào đó chứ."
Lục Lệnh Tùng ghé sát bên tai y, nói: "Ba năm ở Ung Châu, ta luôn mang theo đai lưng cũ của em. Ban đêm đặt cạnh bên gối, nắm trong tay mà ngủ. Những khi thực sự nhịn không nổi, ta sẽ ngửi lấy mùi hương còn vương lại trên nó rồi tự giải tỏa. Như vậy đã đủ chưa?"
Tạ Cánh ngẩn người, ngước mắt trừng hắn một cái rồi cúi xuống, cắn mạnh lên yết hầu hắn chẳng chút lưu tình.
Lục Lệnh Tùng không bỏ qua cho y: "Còn em thì sao? Em nhớ ta chứ?"
"Hôm nay anh nhất định ép em nói ra những lời này mới được sao?" Tạ Cánh cứ thế buông xuôi, "Từ khi biết Tuấn Nhi vẫn còn sống, ngày nào em cũng mong anh mau chóng quay về, để tận tai nghe anh nói rằng chính anh đã cứu cháu trai của em. Chỉ cần nghĩ đến bốn chữ 'Ngọc nát đá tan', em lại càng muốn chính miệng hỏi anh một câu —tại Dao đài này, ngay trong căn phòng này, cũng đã sắp mười lăm năm rồi! Ngay từ khi đó, anh đã sợ em chết rồi sao? Ở phủ Tướng, khi Vương Thục, Vương Khế và Thôi Thục Thế tranh luận không ngớt về chính sự, em chỉ ngồi đó, âm thầm nhẩm đếm ngày tháng. Em nhớ anh đến phát điên, chỉ hận không thể lập tức vượt trời độn thổ mà chạy đến Lạc ấp để ở bên anh. Như vậy đã đủ chưa?"
Lục Lệnh Tùng kề trán mình vào trán y, thấp giọng nói: "Đủ rồi, dù có hơi sướt mướt một chút, nhưng những điều ta làm cũng chẳng đứng đắn gì cho cam, chúng ta coi như hòa nhé."
Tạ Cánh chợt nhớ đến nghi hoặc của Tạ Tuấn hôm ấy, bèn hỏi: "Rốt cuộc anh đã cứu Tạ Tuấn ra ngoài bằng cách nào? Em có hỏi nó, nhưng nó cũng nói là không rõ."
Lục Lệnh Tùng hơi bùi ngùi: "Chuyện này cũng là do cơ may mà thôi, đôi khi ta nghĩ lại cũng thấy khó tin. Em còn nhớ ngày xưa, trên đường chúng ta về quận Trần từng chạm trán một tên trộm không?"
Tạ Cánh vô thức gật đầu nhưng biểu cảm rất mơ màng, hiển nhiên là không nhớ rõ lắm.
"Ban đầu ta cũng chẳng có ấn tượng gì nhiều, cho đến khi hắn ta nói năm đó hắn đột nhập lên thuyền chở khách ở Dương Châu, chúng ta không đưa hắn đến chỗ quan, lại còn cho hắn một tờ giấy làm kế sinh nhai cứu mạng, ta mới mơ hồ nhớ ra chuyện này."
Lục Lệnh Tùng giải thích, ngày đó kẻ trộm tên Trương Tam kia cầm lấy bức thư có đóng dấu của Chiêu Vương đến Kim Lăng, nhờ thân thủ nhanh nhẹn, quả nhiên gã đã có được công việc ở thương hội của nhà họ Ngô, mấy năm sau cũng kiếm được ít tiền.
Về sau, tin tức tiên đế bệnh nặng lan truyền khiến người ta xôn xao, người trong kinh bắt đầu thấp thỏm, với tư cách là nhà cậu của Chiêu Vương – người được đề cử lên trữ vị, chuyện làm ăn của nhà họ Ngô cũng bị ảnh hưởng. Vì để kiếm sống mà Trương Tam bỏ ra chút tiền, có được một chức nhỏ, ổn định làm việc trong Vũ Lâm Quân.
Không lâu sau đó tiên đế băng hà, nhà họ Tạ gặp hoạ, Trương Tam nhận được quân lệnh đến ngõ Ô Y nhặt xác, khắc phục hậu quả, thu dọn hiện trường.
"Cái xác" của Tạ Tuấn được một đồng liêu của Trương Tam phát hiện ra. Khi đó Tạ Tuấn đã hôn mê do sặc khói, cậu nằm giữa đám cháy, hơi thở yếu ớt. Hai người này phát hiện Tạ Tuấn vẫn còn sống, lại thấy dung mạo và áo quần của cậu khác thường, cảm thấy lo sợ, không biết liệu bản thân có bị cuốn vào một góc âm mưu quyền lực của thiên gia hay không.
Năm ấy khi nhận được lá thư, Trương Tam đã biết được thân phận thật của Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh, về sau lại luôn sống ở trong kinh, chẳng xa lạ gì phủ Chiêu Vương. Gã thừa biết nơi mà mình đến chính là nhà mẹ của Chiêu Vương phi, thiếu niên đang hấp hối trước mặt gã rất có khả năng chính là người thân của vị Vương phi này.
Còn về tên lính kia, có lẽ là vì nhút nhát và mềm lòng, hắn ta cũng không nhẫn tâm đứng nhìn một người sống sờ sờ tắt thở ngay trước mắt.
"Hai người họ bàn bạc với nhau, đổi quần áo của một tiểu đồng đã bị thiêu cháy đến mức khó phân biệt vẻ ngoài cho Tạ Tuấn, sau đó để thằng bé vào đống xác chết đưa ra ngoài, tìm cách che giấu. Khi đó em đang quỳ ở điện Thần Long, khăng khăng sống chết không rời, Trương Tam chỉ có thể nhờ vào mối quen cũ của nhà họ Ngô để tìm cậu của ta giúp đỡ. Đêm hôm ấy, nhân lúc hỗn loạn, ta rời Kim Lăng đến hội quân với Hổ Sư đã đưa nó đi theo."
Tạ Cánh nghe xong, lặng lẽ suy ngẫm hồi lâu. so với những người mang danh 'hậu duệ thiên hoàng quý tộc' như bọn họ, Trương Tam có lẽ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nhỏ bé như hạt bụi, sử sách sẽ không bỏ mặc vương hầu tướng lĩnh để ghi chép về một người vô danh. Nhưng chính nhân vật mờ nhạt ấy lại là người đã cứu lấy hậu nhân duy nhất của nhà họ Tạ.
Năm đó, bọn họ không phải đang bố thí ân huệ cho Trương Tam, mà là để lại phúc báo cho chính số mệnh khó dò của bản thân mình trong tương lai đầy hiểm nguy, gieo xuống một hạt giống thiện lành, để rồi nhiều năm sau kết thành quả ngọt, giúp họ thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
"Ba ngày đêm đó trăm mối ngổn ngang, khi thì lên tận mây xanh, khi lại rơi xuống vực thẳm, có hai chuyện ta vẫn luôn lấy làm tiếc," Lục Lệnh Tùng nhớ lại, nói: "Chuyện thứ nhất là lúc ấy ta vội vã rời kinh trong đêm, không dám chậm trễ dù chỉ một khắc, vì thế chưa kịp nói lời cảm ơn Trương Tam và vị đồng liêu kia, cũng không biết giờ họ đang an thân ở nơi nào rồi. Những khó khăn trong quá trình cứu Tuấn Nhi ta cũng chỉ được nghe cậu kể lại sau này thôi."
Tạ Cánh khẽ vuốt ngực hắn, an ủi: "Dẫu trên đời có biết bao nhiêu người trùng tên trùng họ, nhưng chờ khi mọi sự lắng xuống, chúng ta cùng nhau đi tìm từng người một, nhất định sẽ tìm ra mà."
Lục Lệnh Tùng phủ tay lên mu bàn tay y, nắm lấy rồi áp vào bên má mình, nói tiếp: "Chuyện thứ hai, đó là ta biết được tin Tuấn Nhi còn sống quá muộn. Lúc ấy giờ hành quyết đã cận kề, đến cuối cùng ta vẫn không kịp báo tin này cho nhạc phụ và Tạ đại nhân biết."
Hắn cảm nhận được Tạ Cánh đột nhiên giật lên, không kìm được mà ôm siết y vào lòng, nghe giọng nói thoáng run rẩy của y cất lên: "Chỉ suýt chút nữa thôi — chỉ một chút nữa thôi cha và anh đã biết Tuấn Nhi còn sống rồi."
Tạ Cánh gục vào trước ngực hắn, hồi lâu sau vẫn không nói một lời. Lục Lệnh Tùng đã nếm trải cảm giác thất bại trong gang tấc ấy từ bốn năm trước. Giây phút thất vọng nhận ra bản thân dù dốc hết sức vẫn không thể vãn hồi điều gì, hắn mới cảm thấy con người trong cuộc đời này thật nhỏ bé, còn tạo hóa thì lại tàn nhẫn chơi đùa với số phận người ta chẳng khác nào mèo vờn chuột. Vận mệnh khi giáng xuống thì nhẹ nhàng như tơ liễu, nhưng sinh ly tử biệt đối với phàm nhân như bọn họ lại nặng tựa Thái Sơn.
Lục Lệnh Tùng cảm thấy vải áo trên vai mình ẩm ướt, nhưng khi Tạ Cánh ngẩng đầu lên thì hắn lại chẳng thấy vệt nước mắt nào. Y đã không còn là tiểu Tạ công tử chỉ biết quỳ gối dưới cổng công xa khóc lóc thảm thiết nữa rồi.
"Lần này ta về quận Trần, thấy ruộng đất có lẽ đã bỏ hoang một nửa, tổ trạch thì vẫn còn, nhưng chắc bên trong đã bị cướp vào khoắng sạch, lộn xộn không chịu nổi, cỏ dại mọc um tùm. Cũng may năm xưa ta đã mang theo những bức tranh chữ lúc nhỏ của em đi, đó là bảo vật vô giá, mất rồi là hối hận cả đời. Ngoài ra, ta không thấy có ai ở đó — chắc là mọi người đều đã rời đi từ lâu rồi, vậy cũng là chuyện tốt."
Tạ Cánh lặp lại như đang lẩm bẩm với chính mình: "Không còn ai nữa... Đều đã đi cả rồi à."
Lục Lệnh Tùng thò tay vào trong vạt áo, lấy ra một con hổ bông nhỏ đã hơi sờn cũ nhưng vẫn sạch sẽ vô cùng, đưa đến trước mặt Tạ Cánh: "Ta thấy cái này rơi dưới gầm giường, nghĩ có lẽ là đồ chơi lúc nhỏ của em nên đã giặt sạch rồi mang về cho em này."
Tạ Cánh ngơ ngác nhận lấy, vải may gấu bông đã bị năm tháng bào mòn đến mức vừa mỏng vừa thô, lớp bông bên trong cũng rơi rụng hơn nửa, nhưng đường kim mũi chỉ vẫn tinh tế và ngay ngắn như mới, từng sợi chỉ màu rực rỡ năm nào dường như vẫn còn thấp thoáng đâu đó bóng dáng đôi bàn tay của mẹ.
Đây là món quà năm đó Tạ phu nhân đã tự tay may tặng y, khi ấy Tạ Cánh còn rất nhỏ, thậm chí nhỏ hơn cả Lục Thư Ninh bây giờ.
==
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro