Chương 88

21.2

Tạ Cánh nhét chú hổ bông nhỏ vào sát ngực mình, chợt có chút hoang mang, nói: "Anh không giống người khác."

Lục Lệnh Tùng hỏi: "Sao lại nói vậy?"

"Người ta thường bảo phu thê như chim cùng rừng, khi hoạn nạn tới thì mỗi con bay một hướng. Em thật sự không hiểu vì sao anh lại làm đến mức này vì em, cũng không biết bản thân em có đáng để anh làm như vậy hay không. Tử Phụng, anh tốt đến mức khiến em cảm thấy có hơi sợ hãi."

Nói đến đây, Tạ Cánh bỗng tròn mắt, để lộ ra biểu cảm ngây thơ đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt y, cùng với giọng điệu trong trẻo chẳng vướng chút bụi trần, hoài nghi hỏi: "Anh thật sự thích em đến vậy sao? Em có gì để anh thích đến thế ư? Nếu thật là như vậy, thì đó cũng coi như là một thành tựu trong đời em rồi."

Lời này vừa thốt ra, cả hai đều bật cười. Lục Lệnh Tùng cười khoái chí, bày ra cái vẻ trông không khác gì thiếu niên phong lưu thuở tân hôn. Hắn đẩy nhẹ Tạ Cánh đang ngồi trên đùi mình: "Ta muốn ôm em."

"Chẳng phải đang ôm rồi sao?"

"Không phải ôm như vậy."

Tạ Cánh đành phải đứng dậy, Lục Lệnh Tùng đổi sang kiểu ôm như bế con gái nhỏ, một tay đỡ dưới người y, tay còn lại vòng qua vai, giữ chặt y trong lòng mình. Tạ Cánh không còn cách nào khác, đành vòng hai tay qua gáy hắn để làm điểm tựa. Dáng người y vốn mảnh mai, đối với Lục Lệnh Tùng mà nói chính là nhẹ như lông hồng, hắn cứ thế ôm chặt Tạ Cánh xoay vài vòng như đang chơi đùa với trẻ con. Tiếng cười của y vang lên giống như vạt áo phất phơ giữa gió, bỗng chốc nhớ đến câu hỏi "thích hay không thích" đáng lẽ chẳng nên xuất hiện trong cuộc trò chuyện của đôi vợ chồng đã kết hôn hơn mười năm.

Một lúc lâu sau, Lục Lệnh Tùng mới dừng lại, ngẩng đầu hỏi y: "Năm đó, ta từng vô tình nghe được từ điện Thần Long, mẫu hậu oán trách hỏi phụ hoàng, nói không biết em đã cho ta uống bùa mê thuốc lú gì mà ta đi đâu cũng phải mang em theo. Em nói xem, có phải là thật không?"

"Em còn cần phải dùng đến những thủ đoạn đó sao?" Tạ Cánh nhướng mày, nhìn hắn từ trên cao xuống, làm bộ muốn hôn lên trán đối phương nhưng đến gần bỗng dừng lại, "Hả? Phu quân?"

Lúc lên giường Lục Lệnh Tùng không ít lần gọi y là "ái phi" hay "phu nhân", nhưng Tạ Cánh lại rất hiếm khi trực tiếp gọi hắn là "phu quân". Nếu có cũng chỉ là gọi trong những lúc cần ẩn danh để xưng hô với người ngoài. Lý do là vì y không thích hàm ý trong câu "phu vi thê cương", cũng giống như câu nói "tương kính như tân" đều khiến y cảm thấy có khoảng cách và xa lạ.

"Vậy mà còn chưa tính là bùa mê thuốc lú sao?" Lục Lệnh Tùng siết chặt cánh tay vòng sau eo Tạ Cánh, tư thế ôm để đối phương cao hơn mình một chút, rồi vùi mặt vào ngực y, tựa đầu lên lớp vải mềm mại. So với việc tiếp xúc trực tiếp làn da mịn màng, lớp vải ngăn cách này lại càng tăng thêm cảm giác mập mờ như thể ôm chiếc đàn tỳ bà trong tay.

Dù Tạ Cánh chỉ đang dỗ hắn vui, giống như sự quyến luyến và ỷ lại mà y thường bộc lộ kể từ sau khi họ tái ngộ, thật ra những điều này cũng không cần thiết lắm, nhưng y làm như vậy là để bù đắp cho "sai lầm" của tuổi mười bảy, khi y luôn hạn chế sự tự do của đối phương, và để tự nhắc nhở bản thân, đồng thời cũng nhắc nhở Lục Lệnh Tùng, hình thức hóa bảo đảm, khuyên bảo lẫn nhau, rằng: Cả hai người bọn họ đều vô cùng, vô cùng cần nhau, phải thật trân trọng, không được dễ dàng buông tay.

"Ta không tốt như em nghĩ đâu." Cuối cùng Lục Lệnh Tùng cũng đặt Tạ Cánh xuống, "Ta chẳng qua chỉ là một kẻ có lòng tham mà không có gan làm thôi. Ví dụ như ngày đó, nếu triều đình không phát hiện ra hành tung của em, chỉ mặt gọi tên em hồi kinh, thì ta hoàn toàn không muốn để em một mình bước vào phủ Tướng chịu nhục nhã, cũng không muốn để em nhúng tay vào vũng huyết thù này. Kế hoạch ban đầu của ta là giấu em vào đội quân Hổ Sư, đưa em về Kim Lăng, nhốt trong hậu viện Vương phủ. Mỗi ngày em chẳng cần làm gì cả, chỉ cần chờ ta về. Ta sẽ tự tay chém đầu từng kẻ thù của em, mang thủ cấp của chúng đặt ở trước giường em."

Nhìn thấy vẻ mặt ngây ra vì sửng sốt của Tạ Cánh, Lục Lệnh Tùng lắc đầu: "Ta còn có suy nghĩ quá đáng hơn nữa đấy — ta thậm chí đã từng nghĩ đến chuyện khuyên em đừng báo thù, cứ làm theo lời dặn của cha và anh trai em trong ngục, sống thật tốt cuộc đời của em. Ta muốn nhốt em bên cạnh mình không rời nửa bước, bởi vì ta đã quá mệt mỏi với những cơn ác mộng, đêm đêm đều thấy em chết thảm, tỉnh dậy lại chẳng thấy em đâu. Có ai sống mà không vì mình, có ai mà không ích kỷ đâu chứ? Nhưng lễ nghĩa và liêm sỉ không cho phép ta làm như vậy, thế nên ta đơn giản coi như chưa từng nghĩ đến nó."

Tạ Cánh im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ gật đầu: "Không sao mà, em hiểu. Nếu đổi lại em là anh, so với những người đã khuất mà còn chẳng phải máu mủ ruột rà — thì trong thâm tâm, em vẫn thấy ở bên người còn sống quan trọng hơn."

"Điều ta thấy may mắn nhất chính là năm đó em không bị các nhà quyền quý trong kinh 'bắt rể dưới bảng vàng', mà lại bị phụ hoàng 'bắt dâu dưới bảng vàng'." Lục Lệnh Tùng thấp giọng cười, "Dù chỉ vì một chuyện này thôi, ta cũng đã biết ơn người cả đời rồi, cũng có thể nguôi ngoai mối oán hận tích tụ với người suốt ba mươi năm nay. Nhưng mà, Chi Vô à, ta không muốn nói thẳng ra, cái gọi là 'may mắn' của ta được xây dựng dựa trên điều gì, hay đã gây ra hậu quả gì cho em, chính em là người hiểu rõ nhất."

Lục Lệnh Tùng chỉ nói đến đây, Tạ Cánh đương nhiên hiểu được. Đây có lẽ là điều mà hắn vẫn luôn không muốn y biết — hắn cảm thấy may mắn vì y trở thành Chiêu Vương phi, mà Chiêu Vương phi lại mang đến tai họa diệt môn cho nhà họ Tạ ở quận Trần. Giữa người thân và người yêu mãi mãi sẽ không bao giờ tìm được hai chữ vẹn toàn.

Tạ Cánh suy tư hồi lâu mới nói: "Tử Phụng, trong lòng em luôn có một khúc mắc, em cảm thấy không thoải mái, vậy nên vẫn chưa từng kể với anh. Đêm trước ngày chúng ta kết hôn năm Trinh Hữu thứ tám, cha đã gọi em vào thư phòng, dùng điển cố Dương Tuấn thời Tấn để nói cho em biết rằng: 'Kết hôn cùng thiên gia, chưa từng có dòng tộc nào không bị diệt môn, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi'."

Đúng là Lục Lệnh Tùng chưa từng nghe chuyện này, hắn thoáng sững sờ, nhìn Tạ Cánh chờ y nói tiếp.

"Ngày đó em còn ngây thơ, không phục, không hề tin những lời ấy. Mà em vốn cũng không hiểu rằng 'muốn làm gì' tuyệt đối không có nghĩa là 'có thể làm được'. Nhưng sự thật không phải như vậy. Cha nói đến năm ba mươi tuổi em mới có thể hiểu được điều này, và đúng là phải đến ba mươi tuổi, em mới thực sự thấu suốt. Em, anh, bọn trẻ... Cuộc đời mà mỗi người chúng ta có thể tự mình kiểm soát, thật ra..." Y đưa tay làm động tác mô phỏng, "Chỉ bé bằng này mà thôi."

"Hôm nay em sẽ thành thật với anh, vào một số thời điểm — đặc biệt là khi ở trước cửa công xa, dù em có quỳ, có khóc, có cầu xin thế nào đi nữa cũng không có ai đoái hoài, không một ai quan tâm đến sự sống chết của người thân em — chính vào lúc đó, em thật sự đã hối hận, em thật sự từng ước rằng mình chưa bao giờ trở thành Chiêu Vương phi."

"Cho dù nhà họ Tạ không thể không bị cuốn vào tranh đoạt ngôi vị, nhưng nếu với tư cách mưu sĩ, có lẽ nhà em vẫn có thể đổi lấy được sự khoan dung của tân quân, không truy cứu chuyện cũ. Nhưng với thân phận thông gia thì chắc chắn chỉ có đường chết."

Lục Lệnh Tùng nghe đến đây chỉ cười khổ: "Vậy nên, sau khi nhà họ Tạ gặp chuyện, ta không còn dám nói với em rằng ta đã từng vui mừng thế nào khi em trở thành Vương phi của ta nữa."

Tạ Cánh lại lắc đầu: "Không, em không giải thích điều này để nói rằng em vẫn còn hối hận về chuyện đó. Điều em muốn anh hiểu chính là với em, 'Chiêu Vương phi' và thê tử kết tóc của anh không phải cùng một người. Thê tử kết tóc của anh chưa bao giờ hối hận vì đã gả cho anh."

"Bản tính khó dời, có lẽ sau này em vẫn sẽ phạm phải những hồ đồ, vẫn sẽ mắc kẹt trong mớ suy nghĩ quẩn quanh như vậy. Em chỉ muốn anh kéo em lại, bất kể là giam giữ em, trói chặt em lại, hay làm thế nào cũng được, anh nhất định phải kéo em lại, nếu không em sợ mình sẽ hối hận. Em biết mình chắc chắn sẽ hối hận."

Chiêu Vương hồi kinh chưa lâu, sự kiện lớn đầu tiên của năm Cảnh Dụ thứ năm đã xảy ra – Thái hoàng thái hậu Tiêu thị, người ẩn cư tại chùa Kê Minh chuyên tâm lễ Phật nhiều năm đã không thể qua khỏi mùa xuân năm nay. Sau mấy ngày bệnh nặng triền miên, bà hoăng thệ, hưởng thọ tám mươi hai tuổi.

Từ sau khi mẫu tộc bị di dời về phương Bắc, Tiêu thị đã sống hơn hai mươi năm gần như bị giam cầm ở sâu trong ngôi chùa này không màng thế sự. Tuy lúc sinh thời thân phận của bà có phần khó xử, nhưng sau khi mất, triều đình vốn luôn lấy hiếu thuận làm đầu không thể không làm tròn nghi lễ trang trọng. Có điều, xét đến việc Tiêu thị "một lòng hướng Phật", mà Kim Lăng lại vừa mới thoát khỏi đợt giá rét khắc nghiệt, không tiện tổ chức lễ tang quá mức rình rang, triều đình chỉ ban lệnh quốc tang hai mươi bảy ngày, rồi an táng bà tại hoàng lăng núi Tử Kim.

Theo di nguyện của Tiêu thị, linh cữu của bà sẽ được quàn tại chùa Kê Minh. Thiên tử phải trấn giữ cung cấm, không thể ngày ngày đến viếng. Còn Vương Thục đang "ốm đau triền miên", vừa sang xuân đã bất ngờ khỏi bệnh như một kì tích, cùng với con trai Vương Khế tinh thần phấn chấn trở lại quan trường, ban đầu lão còn định dốc sức nhận lấy trọng trách chủ trì tang lễ, nhưng Lục Lệnh Chương chỉ hời hợt buông một câu: "Cậu cũng lớn tuổi rồi, nghỉ ngơi thêm vài ngày vẫn hơn", sau đó giao nhiệm vụ này cho cha con Chiêu Vương, những người thuộc hàng tôn thất danh chính ngôn thuận.

Các quan viên phải thay phiên túc trực bên linh cữu, trong lòng hiểu rõ thế gia Lan Lăng Tiêu thị đã sớm suy tàn, hoàng tộc cũng không còn để tâm đến vị Thái hoàng thái hậu này, vì thế mà họ cũng lần lữa trễ nải, khi thì đến muộn, lúc lại về sớm, lười biếng tránh việc. Dù sao thì Chiêu Vương cũng chẳng quan tâm. Chỉ có một mình Tạ Cánh ngày nào cũng đến chùa Kê Minh đúng giờ, lúc không có lượt trực còn chủ động thay phiên giúp những đồng liêu không tình nguyện. Chúng thần đều nghẹn lời, không biết còn tưởng Thái hậu Tiêu thị từng ban cho y ân tình sâu nặng tựa núi non gì đó.

Tạ Cánh vốn chẳng có chút ấn tượng nào với Tiêu thị, không thích cũng không ghét, muốn giả khóc thì y diễn được, nhưng muốn thật sự đau buồn thì y không làm nổi. Ngược lại, nhờ bá quan đến chùa tế bái, y mới có thể thường xuyên gặp bọn trẻ, vì thế mà thầm vui mừng.

Trong Đại Hùng Bảo Điện, sư thầy tụng kinh suốt đêm, xung quanh lờ mờ vọng đến tiếng ngáy của các thần tử. Khoảng canh hai, Tạ Cánh nhẹ nhàng đứng dậy, nâng vạt áo nhẹ nhàng lui ra điện sau mà không để phát ra bất kì tiếng động nào. Trong điện lặng như tờ, ánh nến leo lét sáng, cửa mở hé ra một khe nhỏ, Lục Thư Ninh đang co ro ngủ trên giường.

Tạ Cánh vừa đến gần, em đã nhập nhèm mở mắt, thấy rõ người đến bèn lí nhí than thở: "Mẹ ơi, con buồn ngủ quá."

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ mệt mỏi, Tạ Cánh đau lòng đến mức không biết phải nói từ đâu: "Nhìn xem con đáng thương chưa kìa, lại đây mẹ hôn nào."

Y ôm Lục Thư Ninh vào lòng nhẹ nhàng lắc lư, một tay khẽ xoa lưng em dỗ dành. Một lát sau, Lục Lệnh Tùng từ hành lang bước vào, trên tay bưng một cái chén đang bốc khói nghi ngút: "Đồ chay chỉ có bấy nhiêu thôi, sủi cảo nhân rau, cũng sạch sẽ ngon miệng lắm."

Tạ Cánh không rảnh tay, Lục Lệnh Tùng bèn gắp từng cái một đút cho y, nghe y vừa nhai vừa nói: "Đói chết mất... Thanh Nhi đâu? Cả buổi tối em chẳng thấy bóng dáng thằng bé đâu hết."

"Quỳ suốt cả ngày, đầu gối bầm tím hết. Lúc tối vừa khóc tang xong thì ta đã âm thầm cho nó về trước rồi."

Chiêu Vương và thế tử chỉ cần có mặt vào hai buổi sớm tối khóc tang làm lễ là được, Lục Thư Thanh vắng mặt cũng không hề hấn gì. Tạ Cánh cau mày, vừa chỉnh lại tóc mai của Lục Thư Ninh vừa bất mãn liếc ra ngoài điện: "Ngày nào cũng bắt một đứa trẻ nhỏ như vậy thay kẻ khác làm tròn đạo hiếu, rặt một lũ tim đen ruột thối."

Y cũng chẳng rõ mình đang mắng chửi ai, có lẽ y cũng tự mắng chửi chính mình – người đã sinh ra hai đứa trẻ này, khiến chúng bất hạnh phải mang thân phận con cháu hoàng gia.

Dùng xong bữa khuya, Lục Lệnh Tùng cầm đèn lên, nói: "Ta dẫn em đi xem một nơi."

Tạ Cánh định đặt Lục Thư Ninh trở lại giường nhưng em không chịu rời khỏi vòng tay y. Tạ Cánh đành lấy một chiếc áo khoác trùm lên đầu con, che chắn cơn gió lạnh ban đêm.

Năm ngoái, nhân dịp minh thọ của tiên đế, Lục Lệnh Chương từng dẫn triều thần đến chùa Kê Minh tế bái. Khi đó, một sư thầy đã đưa Tạ Cánh đến gian phòng nhỏ nơi y gặp Lục Thư Ninh – đứa trẻ khi ấy vẫn chưa thể thích ứng với việc xa rời y. Sau này nghĩ lại, Tạ Cánh nghĩ chắc là Lục Lệnh Tùng có người của mình trong chùa, vậy nên mới có thể sắp xếp việc này mà chẳng ai hay biết.

Lục Lệnh Tùng tiếp tục dẫn đường, đi đến tận hậu viện tối om vắng lặng. Hắn khẽ huýt một tiếng sáo, một nhà sư trực đêm lập tức từ trong bóng tối bước ra, không nói lời nào mà chỉ đưa một chiếc chìa khóa vào tay hắn.

Cuối cùng, họ dừng lại trước góc khuất nhất của ngôi chùa, nơi có vách núi đá làm bức tường ngăn. Lục Lệnh Tùng quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua màn đêm tối tăm nhìn thẳng vào Tạ Cánh: "Những thứ bên trong... em chuẩn bị sẵn tinh thần đi."

Dọc đường đi Tạ Cánh đã không ngừng suy đoán. Trong nhà từ trên xuống dưới, thứ có thể liên quan đến chùa Kê Minh trừ Thái hoàng thái hậu Tiêu thị ra, y thật sự không nghĩ ra được Lục Lệnh Tùng còn có thể cất giấu thứ gì ở đây để cho y xem nữa.

Ổ khóa đồng tuy đã cũ nhưng không bám bụi, dễ nhận thấy có người thường xuyên lau chùi. Lục Lệnh Tùng mở khóa, đẩy cửa bước vào, sau đó tránh sang một bên. Ánh đèn lướt qua gian phòng tối đen không thấy nổi năm ngón, trong khoảnh khắc ấy, Tạ Cánh đã nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Quan tài.

Bốn cỗ quan tài.

Toàn thân Tạ Cánh thoáng chốc lạnh buốt, sắc mặt tái nhợt. Y không cần nhìn tên trên bài vị cũng đã biết, bởi vì con số "bốn" ấy đã nói lên mọi chuyện.

Đây là quan tài của cha mẹ, anh trai và chị dâu của y – không phải mộ chôn quần áo di vật, mà là hài cốt thật đã được tẩm liệm.

Lục Lệnh Tùng đứng sau y nhỏ nhẹ cất giọng như thể sợ kinh động đến người đã khuất: "Thanh Nhi biết nơi này, năm nào ta cũng dẫn thằng bé đến bái tế, dù không hẳn là đúng ngay ngày giỗ."

Chỉ cần nghĩ đến những chuyện này cũng đủ khiến Tạ Cánh cảm thấy khó thở, lồng ngực đau nhói. Ba năm qua, y hết lần này đến lần khác trốn tránh ký ức về ba ngày ấy, nhưng những chuyện đã qua tựa một cực hình, giống như có người giữ chặt cổ y, ép y mở to mắt ra nhìn, để cho từng nhát dao đầm đìa máu thịt kia khắc sâu vào đáy mắt. Đến chết cũng không thể quên được.

Bất kể là Tạ Dực, Tạ Duyễn bị hỏi chém ở cầu Chu Tước, hay Tạ phu nhân và Diêu thị đã mất mạng tại ngõ Ô Y, Tạ Cánh đều đứng gần họ ngay trong gang tấc, trơ mắt nhìn họ chết thê thảm.

Cha và anh cả bị chém rơi đầu, mẹ thì bị loạn tiễn xuyên tim, tất cả những khoảnh khắc này Tạ Cánh đều có mặt.

Nhà họ Tạ bị kết tội khi quân mưu nghịch phải tru di tam tộc. Dù không nhục nhã đến mức bị treo xác phơi thây giữa phố thị chúng, nhưng người thân của y vốn dĩ cũng nên chịu cảnh giống như đám hạ nhân nhà họ Tạ, bị Vũ Lâm Vệ kiểm tra xong sẽ đưa tới bãi tha ma, một mồi lửa thiêu xác thành tro bụi, không còn lại gì dù chỉ một mảnh xương cốt.

Mà Tạ Cánh căn bản không cần suy đoán cũng biết rõ, rốt cuộc ai đã giúp y tẩm liệm thi thể của cha mẹ, anh trai và chị dâu, lại còn niêm phong quan tài, lập linh vị, dát vàng bọc bạc, sắp xếp ổn thỏa, giữ gìn suốt mấy năm ở chùa Kê Minh.

Y càng không dám nghĩ việc này khó khăn đến nhường nào, bởi lẽ thực hiện việc này còn khó hơn, phức tạp hơn cả việc cứu Tạ Tuấn, gần như là không có khả năng.

Tạ Cánh nhìn về phía Lục Lệnh Tùng như người mất hồn. Ngay lúc này, ngay trước linh vị của anh trai y, đối phương đã thật sự đã gánh vác trách nhiệm của tiếng "anh" mà y luôn miệng gọi suốt mười mấy năm trời. Lục Lệnh Tùng cũng ra dáng anh lớn, nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu y: "Chi tiết việc tẩm liệm, em nghe xong sẽ chịu không nổi đâu, nên ta không nói nữa."

"Lục Tử Phụng." Tạ Cánh nói không nên lời, chỉ biết ngây ngốc gọi tên Lục Lệnh Tùng, "Lục Tử Phụng!"

Lục Lệnh Tùng duỗi tay ôm lấy bờ vai y, đỡ lấy cơ thể đang lảo đảo sắp gục ngã, hỏi: "Có cần ta dìu em hành lễ không?"

Mấy lần Tạ Cánh cố gắng quỳ xuống nhưng đều không thành, cuối cùng chẳng biết làm sao mà thoát khỏi cánh tay của Lục Lệnh Tùng, xoay người loạng choạng tông cửa lao ra ngoài, chạy đến bậc thềm, khuỵu xuống cắn chặt môi gào thét trong im lặng.

Hoa anh đào ở chùa Kê Minh đã nở rộ đầy cành, những cánh hoa trắng như tuyết giống hệt lá cờ tang treo cao, thê lương chiếu rọi bầu trời đêm sâu thăm thẳm. Trên trán Tạ Cánh vẫn còn buộc dải khăn tang trắng, trên người là đồ tang vải gai, tựa như y đang đến chịu tang cho người nhà dù là khoảnh khắc ngắn ngủi và muộn màng. Nhưng trớ trêu thay, y có thể khóc lóc thảm thiết trước linh cữu của một người hoàn toàn xa lạ như Tiêu Thái hậu, vậy mà lại chẳng thể bật ra dù chỉ một tiếng nức nở cho người thân nằm tại nơi hang hốc hẻo lánh này.

Lục Thư Ninh dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào má y, giọng nói trong trẻo như đang ngân nga của em cất lên: "Anh con kể, đã từng có một người nói với anh rằng những người thân đã mất của chúng ta đều sống tại một vương quốc nhỏ ở bên trong tim đèn, chỉ cần mẹ thắp đèn lên, họ sẽ nhìn thấy mẹ; nhưng dù mẹ không thắp đèn đi nữa, họ vẫn sẽ mãi mãi nhớ đến mẹ..."

==

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro