Chương 89
《 21.3 》
Sau khi tang lễ của Tiêu Thái hậu kết thúc, Tạ Cánh nhận được một bức thư ngoài dự liệu. Người đưa thư là Tạ Tuấn, phương thức không khác gì dấu tay máu lần trước. Đêm khuya, một mảnh giấy mỏng thình lình từ trên xà nhà rơi xuống bàn đọc sách của y. Tạ Cánh ngước nhìn lên, nhưng ngay cả bóng dáng của Tạ Tuấn cũng chẳng thấy, không khỏi cảm thán nhóc con này bây giờ đúng là xuất thần nhập quỷ, đi không để dấu, đến không thấy hình.
Nội dung thư rất ngắn gọn, nói rằng Tuyên Thất đã phát hiện một số thứ trong di vật của Tiêu Thái hậu, có liên quan đến chuyện trọng đại. Tiêu Dao hẹn Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh giờ Hợi ba ngày sau gặp nhau ở Trích Tinh lâu để bàn bạc.
Vẫn là con thuyền lần trước. Tạ Cánh không thấy Tạ Tuấn đâu, Tiêu Dao bèn giải thích: "Nó ở trên bờ trông chừng động tĩnh rồi."
Lục Lệnh Tùng đến trước y, có chút tò mò hỏi: "Rốt cuộc là phát hiện ra cái gì? Đây là lần đầu tiên ta thấy chị dùng mấy chữ như 'liên quan đến chuyện trọng đại' đấy."
Tiêu Dao đi thẳng vào vấn đề: "Tuyên Thất đã có tai mắt trong chùa Kê Minh từ lâu. Đêm Tiêu Thái hậu qua đời, họ phát hiện có kẻ hành tung khả nghi lẻn vào thiền phòng nơi bà ấy từng ở, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Vậy nên Tuyên Thất đã ra tay trước, kiểm tra thật kĩ trước khi trong cung cử người đến thu dọn di vật. Cuối cùng, họ tìm thấy một ngăn bí mật nằm sau bức tranh Phật trên tường và phát hiện ra chiếc hộp gỗ bị khóa kín này."
Tạ Cánh thầm nghĩ, có lẽ trước đây y đã sai khi cho rằng trong chùa là người của Lục Lệnh Tùng, hóa ra vẫn là nhờ Tuyên Thất ra tay. Tiêu Dao đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, nếu đại sự không thành, e rằng bọn họ khó mà báo đáp nổi.
Lục Lệnh Tùng cầm hộp gỗ lên lắc thử: "Đây là khóa cơ quan."
Tiêu Dao gật đầu: "Nếu cố ép phá khóa, thủy ngân bên trong văng ra chắc chắn sẽ khiến kẻ trộm mất mạng. Chỉ có người của Tuyên Thất, hoặc nói chính xác hơn là người mang họ Tiêu trong Tuyên Thất mới biết cách mở. Năm đó trước khi Tiêu thị sụp đổ, Tuyên Thất còn hoạt động công khai, quyền chỉ huy nằm trong tay Tiêu Thái hậu, mọi hành động của sư phụ tôi – cũng chính là thủ lĩnh tiền nhiệm của Tuyên Thất, đều phải theo lệnh bà ta. Vậy nên bà ta làm ra được thứ này cũng chẳng có gì lạ."
Rồi nàng nhướng mày: "Có điều đúng là trùng hợp thật, tôi cũng là người họ Tiêu trong Tuyên Thất."
Tiêu Dao tháo một bên khuyên tai, vặn nhẹ một vòng để lộ ra cây châm nhỏ, sau đó luồn vào ổ khóa cơ quan, khéo léo mở chốt.
"Trong hộp có tổng cộng ba món đồ: đầu tiên là mười bốn trang giấy này, tất cả đều là bút tích của Tiêu Thái hậu khi còn sống." Nàng dừng một chút rồi nói tiếp, "Mỗi một trang trong này thôi cũng đủ để làm lung lay gốc rễ của vương triều rồi."
Lục Lệnh Tùng đứng ở góc thuận, là người đầu tiên nhìn thấy trang giấy trên cùng. Ánh mắt của hắn chợt tối sầm xuống: "Sao thứ này lại ở trong tay bà ta?"
Tiêu Dao lấy tờ giấy ra, đẩy đến trước mặt hắn, Tạ Cánh cũng ghé lại nhìn thoáng qua: "... Thiếp canh sinh thần của Tiên đế?"
Đương nhiên Lục Lệnh Tùng rất quen thuộc với tên húy, bát tự và ba đời tổ tông của phụ hoàng mình. Hắn chỉ liếc qua vài dòng chữ trên giấy thôi mà hai đầu mày đã cau chặt lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Dao: "Chuyện này là thật sao?"
Tiêu Dao nhún vai: "Một bản ở Thái Miếu, một bản trong hộp này, trong hai bản ắt sẽ có một giả một thật."
Tạ Cánh cũng nhanh chóng nhận ra điểm bất thường: Trên tờ thiếp canh này, người được ghi là mẹ ruột của Tiên đế không phải là Tiêu Thái hậu mà chỉ có vỏn vẹn bốn chữ "Cung nhân Dương thị". Hơn nữa, ngày sinh tháng đẻ cũng khác với ngày "mười chín tháng Năm" vốn được ghi trong minh thọ của Tiên đế mà y biết.
Hàm ý trong chuyện này không cần nói cũng hiểu: Nếu thiếp canh do chính tay Tiêu Thái hậu ghi chép lại là thật, thì bản thiếp canh ghi Tiên đế là đích tử do Trung cung sinh ra vào ngày mười chín tháng Năm được dùng để thờ cúng trong Thái Miếu chính là giả.
Dù sao cũng không có duyên được gần gũi thân thiết, Lục Lệnh Tùng không có cảm xúc gì đặc biệt đối với việc "bà nội không phải là bà nội ruột". Hắn hỏi thẳng vào mấu chốt vấn đề: "Cho dù năm xưa Tiêu Thái hậu có thật sự nhận con của cung nhân về nuôi đi nữa thì cũng bình thường thôi mà, chẳng phải chuyện gì hiếm lạ. Vấn đề là phụ hoàng có biết chuyện này không? Và... vị cung nhân họ Dương kia có kết cục thế nào?"
"Tiên đế biết chứ." Tạ Cánh đột nhiên lạnh giọng tiếp lời: "Chính vì người biết mình không phải con ruột của Tiêu Thái hậu, không có thân phận đích tử chẳng thể chê vào đâu được, cũng không có tính chính thống tuyệt đối khi kế vị; thậm chí còn biết mình vốn chẳng được sinh ra ở điện Cửu Hoa... Cho nên người mới coi trọng và nâng đỡ Lục Thư Thanh đến thế. Tiên đế làm như vậy là để củng cố suy nghĩ trong lòng thiên hạ, rằng bản thân người cũng giống như Cao Tông hoàng đế, sinh ra ở điện Cửu Hoa, là chân mệnh thiên tử danh chính ngôn thuận. Để cho dân chúng thấy rằng, dù chỉ đơn giản là vì cùng được sinh ra trong một cung điện với người, Thanh Nhi cũng có thể được hưởng vinh sủng và tôn vinh không gì sánh bằng."
Khoang thuyền rơi vào yên tĩnh trong chốc lát. Lục Lệnh Tùng nhẹ nhàng phủ tay lên tay y như để an ủi, nhưng Tạ Cánh chỉ khẽ lắc đầu. Quả thật là y không ngờ, trong mắt Tiên đế, "công cụ" Lục Thư Thanh này lại đảm đương nhiều trọng trách đến thế, từ một lời phúc sấm "Gia Thụy", thử lòng quần thần, củng cố quyền lực đến tái khẳng định tính chính thống. Tạ Cánh nghĩ đến đây gần như bật cười thành tiếng, món đồ hữu ích đến vậy, chẳng trách Tiên đế lại đặc biệt ưu ái.
Một hồi lâu sau, Tiêu Dao mới thấp giọng nói: "E là kết cục của Dương thị cũng không tốt đẹp gì. Năm đó thủ đoạn của Thái hậu như sấm chớp, chuyện thế này bà ta còn dám làm thì chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc. Còn về phần để lại tờ thiếp canh thật này... Có lẽ là vì nửa đời sau trong lòng bà ta vẫn có hơi cắn rứt, lại thêm lòng tin vào Phật pháp cho nên mới phải ôm giữ nỗi sợ báo ứng nơi nhân thế mà thôi."
Lục Lệnh Tùng tiếp lời: "Ta chỉ biết rằng, năm đó phụ hoàng có thể vào Đông cung hoàn toàn là nhờ có 'nhà mẹ' là Lan Lăng Tiêu thị hậu thuẫn. Còn việc Tiêu Thái hậu đã dùng cách gì để khống chế và thao túng người, phụ hoàng xa cách bà ta bao nhiêu phần vì chuyện mẹ ruột của người, chuyện này thì không ai biết được."
Đúng lúc này, Tiêu Dao lấy từ trong hộp gỗ ra thêm một xấp giấy: "Món đồ thứ hai đây, hẳn là có thể giải thích một phần nguyên nhân khiến tiên đế xa cách Tiêu Thái hậu."
Ngay đầu cuộn giấy là một dòng chữ nhỏ, chính là nét chữ của Tiêu Thái hậu: "Toàn bộ diễn biến Quân Giới án năm Kiến Ninh thứ mười hai."
Đây chính là vụ án cuối thời Kiến Ninh mà triều thần đều biến sắc khi nhắc tới, cũng là chuyện đại kỵ không thể bàn luận ở kinh thành. Toàn bộ văn thư và ghi chép liên quan trong cung đều đã bị tiêu hủy sạch sẽ. Có lẽ Tiêu Thái hậu đã lường trước điều này nên mới tự tay viết lại tỉ mỉ mọi tình tiết như thể đang soạn một bản lời khai, ghi chép lại trọn vẹn cuộc "chính biến" không khói lửa ấy.
Sau khi Tiên đế đăng cơ, người đã thu phục các thế gia sĩ tộc như Lang Gia Vương thị, Thanh Hà Thôi thị,... nhiều lần chèn ép phe phái của Tiêu Thái hậu. Tạ Cánh nhớ lại, năm Kiến Ninh thứ sáu, ông nội y đã chọn cáo lão hồi hương, rời khỏi dòng nước xiết chốn triều đình, đưa y khi đó chỉ mới ba tuổi về quận Trần, e rằng nguyên nhân là vì đây.
Cuộc tranh đấu giữa hai phe tiếp diễn suốt nhiều năm, cho đến đêm mùng ba tháng Chín năm Kiến Ninh thứ mười hai. Đêm ấy, Tiêu Thái hậu lệnh cho Tuyên Thất phong tỏa hai cổng Minh Dương môn và Hữu Dịch môn ở phía Tây hoàng thành – cũng chính là tuyến đường mỗi ngày Vũ Lâm Vệ đổi ca và giao nộp vũ khí quân giới. Vì thế, đội Vũ Lâm Vệ ở bên ngoài không thể vào cung đúng thời gian quy định, còn Tiêu Thái hậu thì cưỡng chế hợp nhất Vũ Lâm Vệ ở trong thành, điều binh tiến vào điện Thần Long để khống chế Tiên đế.
Nhóm cựu thần Đông cung dưới trướng Tiên đế đa phần xuất thân bình dân, nhờ đỗ đạt khoa cử mà bước vào quan lộ, nhiều năm qua vẫn luôn phụ thuộc phe Tiêu Thái hậu đến giây phút ấy lại bất ngờ trở mặt. Tư lệ Hiệu uý Hứa Dịch và Trung lĩnh quân Bắc đại doanh Đinh Viện dẫn quân kinh kỳ làm phản, nội ứng ngoại hợp cùng những người nghe tin từ bên ngoài như Thị trung Vương Thục và Kinh triệu doãn Thôi Hiến, cuối cùng thu phục được đội quân Vũ Lâm vốn thiếu thốn vũ khí, giam lỏng Tiêu Thái hậu, bãi chức thủ lĩnh Tuyên Thất, buộc phe phái này phải lui vào bóng tối.
Niên hiệu "Kiến Ninh" của Tiên đế chỉ kéo dài đến năm thứ mười hai. Sau khi lật đổ nhà họ Tiêu, sang năm ông đổi niên hiệu thành "Trinh Hữu", hẳn là cũng mang ý nghĩa gột bỏ cái cũ, mở ra cái mới.
Lục Lệnh Tùng phì cười một tiếng, mắt lướt qua từng hàng chữ: "Binh lính tay không tấc sắt, lại không chiếm kho vũ khí để trang bị quân sĩ. Đừng nói đến việc bắt trói Hoàng đế, dù có thực sự bắt được một con rồng đi nữa thì cũng có ích gì?"
Với tư cách người từng trải, Tiêu Dao nhớ lại: "Cha mẹ tôi mất sớm, tôi chỉ biết mình là người nhà họ Tiêu, được sư phụ nuôi dưỡng đến khi trưởng thành. Khi Quân Giới án nổ ra, tôi chỉ mới mười ba tuổi. Không lâu sau khi đưa tôi về quê thì sư phụ qua đời, tâm nguyện duy nhất là để tôi rửa sạch tội danh cho hàng vạn tộc nhân vô tội của Lan Lăng Tiêu thị. Đến năm Trinh Hữu thứ năm, tôi đưa Tuyên Thất quay về Kim Lăng, lấy Phi Quang làm điều kiện trao đổi, kết thành đồng minh cùng điện hạ khi ngài ấy vừa mới mở phủ."
Tạ Cánh chợt tưởng tượng đến cảnh tượng năm đó, Lục Lệnh Tùng chỉ mới mười lăm tuổi, chưa có quyền lực hay thế lực trong tay đã phải đối mặt với Tiêu Dao – một cô gái trí dũng song toàn đã được tôi luyện từ bé, nắm giữ cả một lực lượng hùng hậu để bàn bạc điều kiện. Chắc chắn hắn đã phải cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, ung dung như một người lớn. Nghĩ vậy, y không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lục Lệnh Tùng trầm ngâm chốc lát, nhạy bén nhận ra: "Trong hai nhóm người mà phụ hoàng mượn sức, thế gia hai họ Vương, Thôi quả thật cũng từ đó ngày càng hiển hách. Nhưng các thuộc hạ cũ của Đông cung thì sao? Ngoại trừ Trương Thái phó có thể coi là đường làm quan thuận lợi, tại sao phần lớn đều mai danh ẩn tích?"
Hắn nhớ rất rõ, không lâu sau sự kiện này, Hà Cáo đã bị giáng chức điều đến Ung Châu. Chẳng lẽ là do Tiên đế chèn ép vì ghi hận bọn họ từng dựa vào Tiêu Thái hậu? Hay chỉ đơn giản là có mới nới cũ? Nhưng điều này không hợp lý, bởi vì để ngăn chặn việc các thế gia trở thành Lan Lăng Tiêu thị thứ hai, đáng lẽ ra Tiên đế phải trọng dụng những cựu thần Đông cung xuất thân bình dân này để kiềm chế ngoại thích mới phải.
Tiêu Dao hất cằm về phía mấy tờ giấy cuối cùng trong hộp: "Ừ, ngài cứ xem trước đi đã."
Món đồ thứ ba là một danh sách – chính là danh sách các thần tử dưới trướng Đông cung khi tiên đế còn là Thái tử. Nhưng đặc biệt ở chỗ nó không chỉ ghi lại họ tên của riêng những quan viên này:
Chiêm sự Trương Diên, vợ Đặng thị;
Thiếu chiêm sự Hà Cáo, con gái Hà Duy;
Thiếu chiêm sự Chung Duệ, mẹ Lâm thị, em trai Chung Triệu;
Phủ thừa Hứa Dịch, cha Hứa Thưởng, vợ Lưu thị;
Phủ thừa Trình Văn, vợ Triệu thị;
Tả thứ tử Đinh Viện, vợ Cao thị, con trai Đinh Giám, con gái Đinh Ngọc;
...
Những cái tên cứ như vậy nằm dày đặc hết ba trang giấy.
Tạm không bàn đến danh tính của những quan viên đầu tiên trong danh sách, điều đáng chú ý chính là danh sách này còn bao gồm cả tên cha mẹ, anh em, vợ con của bọn họ, tổng cộng hơn một trăm người. Mặc dù trên giấy ngoài tên, chức vị và các mối quan hệ ra thì không ghi thêm điều gì khác, nhưng có ai ngồi trong khoang thuyền này mà không hiểu được ẩn ý —
Đây là hơn một trăm con người sống sờ sờ ngay trước mắt, đồng thời cũng là hơn một trăm "nhược điểm" chí mạng.
Một bản danh sách được viết đầy những "nhược điểm".
Điều đáng nói hơn nữa, Tiêu Thái hậu đã sử dụng chức vị mà Trương Diên cùng những người khác có được khi vừa nhậm chức trong Đông cung, nghĩa là danh sách này đã được lập ra từ ít nhất ba mươi năm trước. Sau khi thành công nâng đỡ con nuôi lên ngôi Thái tử, bà ta đã dày công chọn lọc một nhóm thuộc quan mà mình hài lòng nhất, rồi cẩn thận nắm chặt thân quyến của bọn họ trong tay, để họ toàn tâm toàn ý phục vụ cho mình, cho Đông cung, cho Lan Lăng Tiêu thị.
Đọc hết toàn bộ danh sách, có thể thấy trong đây hầu như không có bất kỳ thế gia vọng tộc nào ở hai vùng Giang Nam và Giang Bắc. Nói cách khác, cha mẹ, vợ con của những quan viên thuộc Đông cung này, cũng như chính họ đều xuất thân bình dân, không có được bất kỳ đặc quyền nào.
Bầu không khí chìm trong im lặng hồi lâu, Tạ Cánh mới ngập ngừng nói: "Vợ của Trương thái phó mất sớm, ông ấy sống cô độc nửa đời, không hề tái giá, chuyện này cả Kim Lăng ai cũng biết."
Lục Lệnh Tùng hoàn toàn hiểu được ý của y, hắn tiếp lời: "Ta thì lại không có ấn tượng gì về việc vợ chồng Hà đại nhân từng có con gái."
Tạ Cánh bỗng sững người, quay sang nhìn hắn: "Vậy lúc trước Hà phu nhân đối xử với Ninh Ninh..."
Lục Lệnh Tùng cẩn thận gật đầu: "Ninh Ninh từng nói với ta rằng khi còn ở Ung Châu, Hà phu nhân đối xử với con bé rất tốt, coi con như con ruột, con bé còn nói bà ấy 'vẽ người rất đẹp, cũng từng vẽ rất nhiều tranh về trẻ con, trông sống động hệt như thật'."
Không gian lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, vẫn là Lục Lệnh Tùng cất tiếng, bắt đầu xâu chuỗi những manh mối rối ren trong đầu:
"Về phần Chung Triệu... Tuy rằng cuối cùng lão phản bội ta, nhưng trước khi lôi kéo hắn về phe mình, ta đã điều tra qua thân thế của lão. Lão là cô nhi, chưa từng nghe nói có anh trai. Trước lúc chết, lão cũng chưa từng nhắc đến điều gì có liên quan đến chuyện này."
"Đinh Ngọc chính là 'A Ngọc' mất tích ở biệt thự núi Thang, cũng chính là cô gái đã bắt cóc Thanh Nhi rồi chết dưới kiếm của ta; Còn Đinh Giám là người quen cũ của chúng ta, hẳn là anh trai của ả, đêm đó gã hành động cùng Đinh Ngọc nhưng sau đó trốn thoát được, không ngờ lại chạy sang Mạc Bắc đầu quân cho địch."
Tiêu Dao nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mép giấy: "Vậy nếu theo như lời mà Đinh Ngọc từng nói, người đã giao nhiệm vụ cho ả giết điện hạ và thế tử để 'cứu' Vương phi rốt cuộc là ai? Liệu có phải là ai đó nằm trong danh sách này không?"
Ba người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bó tay lắc đầu.
Kết cục của các cựu thần Đông cung trong danh sách này chủ yếu chia làm hai loại: Một là giống như Trương Diên, tiếp tục ở lại ngự tiền, nhưng cũng chỉ có mình ông ta lên được chức Thái phó; thứ hai là giống như Hà Cáo, Hứa Dịch, bị điều đến các châu quận xa xôi, dù đến nay đã mất thì cũng đều từng tại chức vài năm rồi mới qua đời.
Những người chết ngay trên đường nhậm chức như Chung Thụy, Đinh Viện chỉ là số ít. Còn Trình Văn là trường hợp hiếm hoi duy nhất bị bãi quan nhưng vẫn ở lại kinh thành, vài năm sau lại được phục chức, giữ một vị trí béo bở ở Hoài Dương.
Vậy còn người nhà của họ thì sao?
Một cảm giác nghẹt thở dâng lên trong lòng Lục Lệnh Tùng. Hắn biết Tạ Cánh và Tiêu Dao im lặng là vì bọn họ cũng đang nghĩ đến cùng một chuyện như hắn – hơn một trăm phụ nữ, người già và trẻ nhỏ bị nhà họ Tiêu "giam cầm" năm đó đã đi đâu sau khi Quân Giới án diễn ra?
Hắn chỉ từng gặp Đinh Ngọc, Đinh Giám và Chung Triệu. Vậy những người còn lại thì sao? Họ đang ở đâu?
Liệu họ có còn sống hay không?
Đến lúc ra khỏi khoang thuyền thì trời đã khuya. Mây đen che khuất ánh trăng, cơn mưa xuân rơi lất phất, thời tiết vô cùng oi bức và ngột ngạt. Hàng quán hai bên bờ sông đìu hiu vì thời thế, khách du ngoạn cũng chẳng thấy mấy ai. Tạ Cánh nhận ra bóng dáng của Tạ Tuấn, cậu đang ngồi bên khung cửa một tòa nhà nhỏ sát mép bờ sông, tấm lưng hơi khom xuống toát lên vẻ buồn tẻ và cô quạnh.
"Anh xem, trông thằng nhóc này cứ như một đứa trẻ lớn xác vậy." Tạ Cánh nói xong tự bật cười, Tạ Tuấn đã đến tuổi cập quan, dù sao cũng không thể coi là "trẻ con" được nữa.
Nghe thấy tiếng nói, Tạ Tuấn ngoảnh lại nhưng không nghe rõ bọn họ nói gì, cậu chỉ mỉm cười về phía ấy rồi xoay người lại lấy gì đó trong phòng, sau đó nhấc tay ném một chiếc ô giấy dầu xuống từ tầng hai.
Lục Lệnh Tùng giơ tay đón lấy, bung ô ra che cho cả hai. Ô giấy dầu đã cũ đầy vết ố vàng, những đóa liên kiều vẽ trên đó đã phai màu, nét vẽ đan xen vào nhau như một trang sách cổ bị xé vụn, miễn cưỡng chắp vá lại thành hình. Thế nhưng khi được bật mở ra, nó vẫn giống như một vầng trăng tròn trịa giữa lòng trời.
Hai người đồng loạt cất lên tiếng thở dài khe khẽ, đưa mắt nhìn nhau. Lục Lệnh Tùng nói: "Ta có hơi xúc động một chút. Về những câu chuyện cũ, những con người từ hơn ba mươi năm trước, khi ấy huy hoàng, kinh thiên động địa biết bao, vậy mà đến giờ, có kẻ vô danh sống lặng lẽ, có kẻ bỏ mạng nơi suối vàng, cũng có kẻ cứ thế biến mất khỏi thế gian này."
Tạ Cánh gật đầu: "Chúng ta là những con dế trong tay tiên đế, mà tiên đế lại là con rối trong tay Tiêu Thái hậu. Từng đời chồng chất, từng lớp bủa vây, chỉ cần chiếc long ỷ dát vàng kia vẫn còn đó, thì vòng lặp này vĩnh viễn không có ngày kết thúc."
Dưới thuyền, làn nước gột rửa dung mạo của lục triều* vẫn nhẹ nhàng chảy xuôi về phía trước, thoang thoảng hương thơm dịu ngọt. Lục Lệnh Tùng nhìn sóng nước dập dờn trên mặt sông Tần Hoài, ánh mắt hãy còn mang chút ấm áp khi nhìn về phía Tạ Tuấn và Tạ Cánh giờ đã dần lạnh đi, hắn nở một nụ cười mỉa mai: "Làm gì có chuyện dát vàng? Rõ ràng chỉ là một chiếc ghế được chất chồng từ xương cốt mà thôi."
(*) Nguyên văn là "六朝的洗妆水", theo mình hiểu thì đây có thể là một cách ẩn dụ chỉ dòng nước sông Tần Hoài, nơi chứng kiến sự hưng thịnh và suy vong của sáu triều đại, nó mang theo dấu vết của lịch sử xa hoa phồn thịnh nhưng cũng đầy biến động. Vậy nên mình đã edit phiên phiến thành "làn nước gột rửa dung mạo của lục triều", nếu mình có hiểu sai thì cả nhà cho mình xin ý kiến để sửa đổi nhen.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro