Chương 90
《 22.1 — Hồi tưởng 》
Tạ Cánh tỉnh dậy, trong mơ hồ y cứ ngỡ rằng bên ngoài có đến một trăm con Lục Ngải đang cất giọng hót vang.
Y biết bọn họ dậy muộn, cũng biết từ khi có thêm hai đứa trẻ, địa vị trong nhà của Lục Lệnh Tùng và cả chính mình đều bị xếp ở phía sau, càng biết rõ từ trên xuống dưới phủ này đều ngầm đồng ý rằng những tiếng động do Lục Thư Thanh và Lục Thư Ninh gây ra không được tính là "ồn ào".
Nhưng Lục Ngải thì chỉ có một con duy nhất, còn Lục Thư Ninh cộng với đám nha hoàn trong nội viện cưng em như búp bê vải thì có thể tạo ra âm thanh sánh ngang với chín mươi chín Lục Ngải, quả là khiến cho người ta thán phục, rạng danh gia môn.
Tạ Cánh khoác áo xuống giường mở cửa, quá trình đi ra cần phải trèo qua người Lục Lệnh Tùng còn đang ngái ngủ, mà cách trèo qua chính là thò một chân bước thẳng qua ngực hắn.
Cửa vừa mở ra, Lục Thư Ninh đã chạy vụt vào như một cơn gió lốc, quả nhiên phía sau là Lục Ngải đang đuổi theo như tên bắn. Trước khi có ai kịp nhìn thấy cô bé rõ ràng, em đã lướt nhanh hơn để lách người vào trong, vào rồi còn lanh trí thẳng tay đóng sập cửa lại, ngăn chặn "truy binh" ở phía sau. Lục Ngải không kịp thắng lại, đâm sầm vào cánh cửa kêu "bộp" một tiếng. Tiếng động khiến Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh đồng loạt giật mình, chỉ thấy nó loạng choạng xoay hai vòng tại chỗ, sau đó quay đầu đổi hướng tìm đường khác, "vèo" một phát phóng ra ngoài từ khe cửa sổ vừa hé ra.
Lục Lệnh Tùng lại ngã người nằm xuống, cầm lấy gối bịt kín đầu, mơ màng nói: "Ta thấy tất cả mọi người đều điên cả rồi."
Tạ Cánh không còn buồn ngủ nữa, ngồi xuống trước gương chải tóc, cất giọng gọi ra ngoài: "Ngân Trù, giữ hai đứa nó lại giúp ta! Đã nói bao nhiêu lần rồi, chưa ăn sáng thì không được ra vườn chơi mà!"
Ngân Trù vội vàng chặn đường Lục Thư Ninh, căn bản không có thời gian trả lời y, cô nhóc đứng dưới hành lang nghe thấy vậy thì quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì chạy nhảy, em cười tít mắt, giòn giã nói: "Vương phi ơi, một khắc nữa là đến giờ ăn trưa rồi!"
Tạ Cánh nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn lên thấy mặt trời đã treo cao giữa tầng không, y bèn im lặng đóng cửa sổ lại.
Lục Thư Ninh gần ba tuổi suốt ngày chạy nhảy không biết mệt, chơi thay phần anh trai em hồi cậu còn nhỏ. Từ ngõ Ô Y, điện Minh Loan dến phủ Chiêu vương đều coi đứa bé này như vàng bạc châu báu, dù rằng sự ra đời của em không hoàn toàn nằm trong dự liệu của mọi người.
Năm đó từ quận Trần trở về, Hoàng đế tuy không giao việc cho Lục Lệnh Tùng, nhưng lại để Tạ Cánh treo danh ở Lễ bộ, theo Trương Thái phó xử lý các mục công việc liên quan đến khoa thi năm kế tiếp. Công việc này kéo dài mãi đến khi kì thi Đình của năm Trinh Hữu thứ mười ba kết thúc, y mới được rảnh rỗi đôi chút.
Lần nào kỳ thi mùa xuân diễn ra cũng là thời điểm giao bận rộn giao thiệp lễ nghĩa nhất trong kinh thành. Những tân khoa tiến sĩ đều cân nhắc về con đường làm quan và hôn nhân, trong khi các triều thần và sĩ tộc cũng chủ động chọn lựa người tài. Tạ Cánh dù đã cố gắng tỏ ra "uể oải lười biếng", nhưng vẫn không thể tránh khỏi phải thường xuyên xuất hiện trong những cuộc hội họp như thế. Đối với một quan viên Lễ bộ bình thường, mối quan hệ đặc biệt giữa chủ khảo và môn sinh đã đủ khiến họ dễ trở thành tâm điểm, huống hồ y còn có thêm danh phận Chiêu Vương phi, thế là càng dễ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Tạ Cánh không muốn đợi tới lúc Hoàng đế nhận ra y bị ép đến "sôi sục" rồi mới đến cảnh cáo y, khi đó đã muộn. Mà ngay lúc y đang suy nghĩ cách thoát thân thì Lục Thư Ninh xuất hiện.
Tạ Cánh mừng như mở cờ trong bụng, lập tức chạy thẳng vào cung, đầu tiên tìm cách đùn đẩy hết công việc ở Lễ bộ đi. Lục Lệnh Chương giờ đã lớn hơn, phần lớn thời gian đều theo các vị đại nho ở Quốc Tử Giám học tập, Tạ Cánh cũng chỉ cần đến điện Lâm Hải mấy ngày một lần, thế nên y quyết định xin miễn luôn việc giảng bài ban ngày, từ đó nhàn nhã đến mức chẳng còn gì để làm.
Lục Lệnh Tùng dù dậy muộn nhưng chỉnh trang nhanh hơn Tạ Cánh, hắn là người đầu tiên bước vào phòng khách. Lục Thư Thanh nằm bò ra bàn, vừa chăm chú đọc quyển truyện truyền kỳ, vừa chậm rãi ăn cơm rượu nếp ướp lạnh vừa mới được lấy từ hầm băng ra. Lục Lệnh Tùng hỏi: "Bây giờ con ăn một bụng đồ lạnh thế này, lát nữa có ăn cơm nổi không?"
Lục Thư Thanh ló đầu nhìn qua, thấy Tạ Cánh vẫn còn trong phòng, chưa chú ý đến bên này, cậu bèn đẩy nửa chén cơm rượu nếp còn lại về phía cha mình, giơ sách lên che mặt: "Vậy con không ăn nữa."
Sau bữa trưa, trái cây theo mùa được dọn lên như thường lệ. Trong chiếc đĩa bảo thạch tráng men đỏ là những quả thanh mai tẩm đường, còn trên đĩa pha lê lót lá chuối lại là những trái anh đào đỏ thẫm. Màu sắc xanh đỏ xen kẽ vào nhau tươi roi rói khiến người ta không khỏi phải đưa mắt liếc nhìn.
Bình thường Lục Thư Thanh luôn là người ăn chậm nhất, nhưng hôm nay cậu đã ăn no nê từ sớm nên ôm sách rời bàn, Tạ Cánh lấy làm lạ: "Hôm nay con không ăn trái cây sao?"
Lục Thư Thanh không ngẩng đầu lên, khi bước xuống bậc thềm suýt nữa là đâm sầm vào cột nhà, đến lúc này cậu mới ngước mắt nhìn đường, quay đầu lại cười đáp: "Dì bảo con ăn ít đồ lạnh thôi ạ."
Buổi trưa, Ngân Trù nhân lúc thời tiết đẹp mang dược liệu ra phơi trên chiếu trải ngoài sân viện. Lục Lệnh Tùng ôm Lục Thư Ninh ngồi xéo một bên, hắn đặt con gái ngồi lên đùi, dạy cô bé nhận biết tên các loại thuốc. Trong vườn có một góc nhỏ dành riêng cho Ngân Trù trồng cây thuốc, Lục Thư Thanh hay đi theo cô trồng cây, Ngân Trù cũng cho cậu một ít hạt giống để tự chăm sóc, kết quả có cây sống, có cây chết, mùa hè năm ngoái có lần cậu bị cảm nắng, thế là dùng luôn cây hoắc hương chính tay mình trồng được để uống.
Tạ Cánh vào thư phòng, khi đi ngang qua Lục Thư Thanh, y liếc nhìn cuốn sách trong tay con trai, phát hiện đó là "Sưu Thần Ký", thảo nào nhóc con lại mải mê đọc đến mức quên ăn quên ngủ như vậy, y bèn thuận miệng nói: "Ông ngoại con có một bộ bản thêu minh họa, nếu con đọc xong thì có thể sang ngõ Ô Y mượn về xem."
Thật ra y không quá bận tâm chuyện con trai đọc sách gì. Cả thư phòng của bản thân lẫn của Lục Lệnh Tùng đều rộng mở cho Lục Thư Thanh vào, chỉ cần cậu có thể đọc hiểu thì muốn chọn sách gì cũng được. Cuộc đời của Lục Thư Thanh hoàn toàn khác với cha mẹ mình, cậu được nâng lên giữa trung tâm quyền lực quá sớm, nhận được nhiều sự chú ý và sủng ái, nhưng hai người bọn họ lại chỉ hy vọng cậu thu bớt hào quang, không cần phải quá xuất chúng.
Lục Thư Thanh chợt nói: "À phải rồi mẹ, ngày mai con hẹn cậu, mợ và anh họ cùng đến núi Mai đạp thanh, xem nai con đó."
Nghe nhắc đến chuyện đi chơi, Tạ Cánh bỗng nhớ ra việc gì, bèn hỏi: "Hôm nọ mẹ có đặt xấp thiệp hoa dập nổi mà con bảo đẹp lên bàn, con có thấy không? Đoan ngọ tháng sau chúng ta sẽ tổ chức tiệc trong vườn, con đã viết thiệp mời bạn bè chưa?"
Tuy không phải kiểu người thích đi kết bạn đây đó, nhưng Lục Thư Thanh vẫn có một nhóm bạn thân thiết cùng trang lứa là con cháu các gia đình quan lại. Cậu gật đầu: "Mọi người đều đã hồi âm rồi, chỉ còn nhà họ Vương thì vẫn chưa có tin tức gì thôi ạ."
Tạ Cánh chợt nhớ đến cô bé sống nội tâm và ít nói hiếm khi đến phủ Chiêu Vương kia, không khỏi thở dài: "Mẹ lại quên dặn con, nhà của A Hoàng và nhà chúng ta... Không giống nhau, gửi thiệp có khi lại gây phiền phức cho con bé."
Lục Thư Thanh cảm thấy khó hiểu, cậu chưa bao giờ nghĩ nhóm bạn của mình – những cậu ấm cô chiêu đều có xuất thân tôn quý, được nuông chiều từ nhỏ cũng có thể gặp phải thứ gọi là "phiền phức". Nhưng thấy mẹ nói chuyện bằng giọng điệu nghiêm túc, cậu chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, suốt cả buổi chiều yên tĩnh, trừ vài lần Tạ Cánh nhắc nhở Lục Thư Thanh uống nước ra thì không có ai lên tiếng. Đến khi ánh hoàng hôn chiếu xiên qua cửa sổ, hắt lên một góc bàn, đột nhiên Lục Thư Thanh hắt hơi một cái, Tạ Cánh giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Lệnh Tùng không biết đã tựa vào cửa sổ từ bao giờ, đang cầm một nhánh cỏ đuôi chó mềm mại, nhẹ nhàng cọ qua chóp mũi của con trai.
Tạ Cánh cau mày nhìn hắn: "Anh cứ phải trêu người ta mới chịu được à!"
"Ầy, mùa xuân đâu phải lúc để đọc sách." Lục Lệnh Tùng dùng những ngón tay thon dài vân vê hai nhánh cỏ, khéo léo đan chúng vào nhau.
"Ninh Ninh đâu?"
"Ở phòng khách, đang xem Ngân Trù kết vòng hoa nhài, ta rủ mà không chịu đi." Hắn chìa con thỏ nhỏ được bện từ cỏ đuôi chó ra cho Lục Thư Thanh xem, "Ra ngoài thử cung mới của con không?"
Lục Thư Thanh vươn vai duỗi người, gật đầu đồng ý. Cậu cúi xuống xỏ giày, định đi ra cửa chính thư phòng, men theo hành lang ra vườn.
"Con vòng xa thế làm gì?" Lục Lệnh Tùng đột ngột kẹp lấy cánh tay cậu, lấy đà nhấc bổng con trai qua bậu cửa sổ. "Xuống đây nào!"
Tạ Cánh đứng bên cạnh thờ ơ nhìn kiểu ra cửa này, vừa mới hoàn hồn lại đã thấy cả hai cha con đều đang nhìn mình chăm chú, y từ chối ngay tắp lự: "Em không ra bằng đường này đâ—"
Còn chưa dứt lời, Lục Lệnh Tùng đã vươn tay vào trong, gần như vác nguyên nửa người trên của y lên vai: "Em cũng xuống đây cho ta!"
Hắn không cho Tạ Cánh cơ hội phản kháng, Tạ Cánh nằm trên vai hắn hoảng hốt kêu lên, chẳng biết mái tóc dài của ai lướt qua chùm hoa tử đằng, khiến cho những cánh hoa tím rơi xuống như cơn mưa, vương đầy trên tay áo.
Trước đó, Lục Lệnh Tùng đã đặc biệt nhờ một người thợ giỏi làm cho Lục Thư Thanh một cây cung nhẹ – món đồ được "đo ni" cho cậu con trai vóc dáng chưa đủ cao, sức chưa đủ lớn, cánh tay chưa đủ dài. Dù kích thước nhỏ hơn cung tên tiêu chuẩn, nhưng được chế tác vô cùng tinh xảo. Cánh cung được làm từ gỗ thông tím thượng hạng, giá trị còn cao hơn cả những món vũ khí thường trang bị cho quân kinh kỳ và Vũ Lâm Vệ.
Lục Thư Thanh học cưỡi ngựa bắn cung từ chính cha và cô ruột của mình. Dù tuổi còn nhỏ và điều kiện thể chất còn hạn chế, đến giờ cậu vẫn chưa thật sự có được thành tựu gì lớn lao, nhưng nhờ nền tảng vững chắc, động tác của cậu vô cùng chuẩn chỉnh, tư thế không chê vào đâu được, đủ để hù dọa người khác.
Tạ Cánh đứng đối diện hai cha con, y vốn định đứng ngoài quan sát để nhìn rõ quá trình dạy học, thì bỗng nghe thấy Lục Lệnh Tùng cất giọng gọi:
"Em đứng ở bên đấy làm gì? Muốn làm bia sống à?"
Tạ Cánh bất đắc dĩ bước lại gần: "Vị điện hạ nào tự xưng tài thiện xạ của bản thân là không trượt phát nào ấy nhỉ? Một người sống sờ sờ, đứng xa có hai bước mà anh cũng sợ bắn trúng người ta sao?"
Lục Lệnh Tùng không đáp lại y mà quay sang Lục Thư Thanh, dặn dò cậu: "Con nhớ cho kỹ bài học này — dù khoảng cách có gần đến đâu, đầu mũi tên cũng không bao giờ được hướng về phía người mình. Xạ thuật là tranh thắng với gió, mà gió thì chẳng bao giờ nói lý lẽ cả."
Buổi chiều, khi đã quá giờ quy định, bác Chu đang chuẩn bị khóa cổng lớn của phủ Chiêu Vương thì một vị khách không ngờ tới đột nhiên đến thăm.
Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh cùng ra tiền thính, nhìn thấy Chung Triệu đang đứng khoanh tay mỉm cười, trên mặt bàn bên cạnh có đặt một chiếc hộp gỗ đen hình vuông được sơn đỏ.
"Bệ hạ bảo ông đưa tới à? Vào giờ này?" Tạ Cánh nghe lý do đến của ông ta xong, hoài nghi hỏi.
Chung Triệu gật đầu: "Lời nói đều là sự thật, tiểu nhân không dám chậm trễ dù chỉ một giây, vừa được lệnh là chạy từ điện Thần Long đến đây ngay."
Trong kinh đều biết Hoàng đế đang ngã bệnh, cũng chẳng hiểu vì sao ông không lo dưỡng bệnh, nửa đêm đột nhiên muốn tặng đồ cho phủ Chiêu Vương.
Giao thừa mấy tháng trước, vì không đủ kiên nhẫn chịu đựng đêm đón năm mới nhàm chán trong cung, Tạ Cánh đã âm thầm đưa con trai và con gái chuồn ra ngoài, đến thành phía Nam chơi bời suốt đêm. Cứ tưởng rằng sau đó dù trong cung không ghi sổ cũng sẽ càm ràm vài câu, không ngờ bệnh tình của thiên tử trở nặng, chẳng ai màng quan tâm đến chuyện bọn họ phạm luật không mấy nghiêm trọng này nữa.
Chuyện này nổ ra khiến lòng người chao đảo, tin đồn bay khắp nơi, sức khỏe của Hoàng đế bỗng chốc trở thành mối quan tâm hàng đầu của toàn bộ giới quyền quý Kim Lăng. Đương nhiên là họ không thật sự để tâm đến "sức khỏe thánh thượng", mà chỉ vì khứu giác chính trị nhạy bén đã mách bảo rằng, trong thời điểm này ắt sẽ có biến động về việc lập Thái tử. Gia tộc của bọn họ trong trăm năm tới hưng suy ra sao đều dựa vào lần đặt cược duy nhất này.
Lục Lệnh Tùng khẽ giơ tay, người hầu lập tức lặng lẽ rút lui, bác Chu là người cuối cùng rời đi, tiện tay đóng chặt cánh cửa sảnh lớn, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Chung Triệu "À" một tiếng, có chút khó xử nói: "Bệ hạ dặn dò tiểu nhân phải tránh toàn bộ 'người ngoài', bằng bất cứ giá nào cũng phải giao thứ này đến tận tay điện hạ."
Ánh mắt Lục Lệnh Tùng và ông ta đồng loạt hướng sang Tạ Cánh. Tạ Cánh phản ứng chậm hơn một nhịp, lúc này mới nói: "Ừ, thế ta ra ngoài vậy."
Y nói xong liền xoay người định đi, nhưng Lục Lệnh Tùng đột nhiên lên tiếng: "Đợi đã."
Tạ Cánh quay đầu lại nhìn, nghe hắn nói với Chung Triệu: "Chi Vô không phải người ngoài. Ta và Vương phi cùng chung một lòng, không có gì phải giấu giếm, bất kể là thứ gì cũng có thể để cho Vương phi nhìn thấy."
Sắc mặt của Chung Triệu thoáng thay đổi, ông ta quan sát sắc mặt hai người một lúc rồi cười hòa giải: "Nói cũng phải... Bệ hạ cũng không nói là không được cho Vương phi xem."
Nói rồi, ông ta cung kính dâng chiếc hộp gỗ lên. Lục Lệnh Tùng tiện tay mở nắp, lại thấy bên trong còn một hộp gấm nhỏ hơn.
Hắn cau mày nói: "Sao mà kín đáo vậy?"
Từng lớp từng lớp được bóc ra, cuối cùng để lộ một lớp vải lót bằng tơ vàng óng ánh. Động tác của Lục Lệnh Tùng khựng lại trong giây lát, hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Cánh, người từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng theo dõi.
"... Điện hạ?" Chung Triệu lên tiếng giục.
Tạ Cánh chạm mắt hắn, chỉ khẽ gật đầu, lúc này Lục Lệnh Tùng mới không do dự nữa, dứt khoát mở nốt lớp phủ cuối cùng.
Bên trong là một chiếc ngọc tỷ trắng tinh không tì vết, óng ánh sáng ngời. Thoạt nhìn thì thấy ngoài chất ngọc cực phẩm ra, dường như không có thêm gì đặc biệt.
Thế nhưng, đến khi cả Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh đồng loạt nhìn rõ tám chữ triện "Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương" được khắc trên đó, cả hai đều hít sâu một hơi.
Tạ Cánh lùi ra nửa bước, lạnh giọng hỏi: "Bệ hạ định làm gì đây!?"
Chung Triệu lại ung dung đáp: "Hai vị thử nhìn kỹ thêm chút nữa xem?"
Lục Lệnh Tùng cau mày, cẩn thận nhấc ngọc tỷ lên, nhẹ nhàng xoay nó trong tay, giơ lên trước ánh nến quan sát một lúc rồi bỗng nói: "Đây là ngọc Lam Điền."
Chung Triệu vỗ tay khen: "Điện hạ quả là tinh mắt. Cơ mà, ngọc Lam Điền này dù có quý giá đến đâu thì vẫn kém hơn một bậc so với Hòa Thị Bích."
Tạ Cánh đã ngầm hiểu ý của ông: "Tương truyền vào thời Tần, Tần Thủy Hoàng từng cho khắc hai chiếc ngọc tỷ truyền quốc, một chiếc làm từ Hòa Thị Bích danh chấn thiên hạ, một chiếc làm từ ngọc Lam Điền, chiếc trước là thật, chiếc sau chỉ là 'mắt cá' dùng để đánh lạc hướng. Đế nghiệp của các triều đại sau, ai cũng coi việc giành được Hòa Thị Bích là dấu hiệu của sự kế thừa chính thống."
Chung Triệu gật đầu: "Từ khi dựng nước đến nay, hai chiếc ngọc tỷ này đã trấn giữ cung Thái Sơ hơn trăm năm. Hòa Thị Bích là căn cơ xã tắc quốc tộ, đương nhiên bệ hạ sẽ không dễ dàng 'đưa' nó ra khỏi cung. Nhưng chiếc này—" Giọng điệu của ông ta mang theo ẩn ý sâu xa, "Giả thì giả, nhưng không thể nói đây là món đồ tầm thường, càng không thể nói là món đồ vô dụng."
Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh nhìn nhau, không ai còn muốn động vào ngọc tỷ truyền quốc bằng ngọc Lam Điền kia nữa.
Nói trắng ra, dù ngọc đẹp quý giá đến đâu thì cũng có giới hạn. Điều thật sự khiến Hòa Thị Bích vượt qua giá trị của "ngọc", chính là hai câu nói tượng trưng cho thiên thụ quân quyền được khắc trên nó.
"Chung Triệu," Lục Lệnh Tùng trầm ngâm hồi lâu mới nói, "Ngọc tỷ này tuy không phải Hòa Thị Bích, nhưng tám chữ kia cũng đâu phải tùy tiện khắc lên. Nếu hôm nay ta nhận lấy vật này, rốt cuộc là tiếp nhận thiên mệnh ở phương nào?"
Chung Triệu uyển chuyển ám chỉ: "Bệ hạ sai tiểu nhân đêm khuya mang báu vật này tới, ngài nói xem là phương nào? Chính là bầu trời ngay trên đầu chúng ta đấy chứ đâu."
"Giả như người thật sự có ý đó," Tạ Cánh lên tiếng, "Thì cũng không nên đưa nó đến đây vào lúc này. Bệ hạ phúc trạch lâu dài, đang độ tuổi xuân, sao lại phải gửi gắm ngọc tỷ này đến phủ Chiêu Vương chúng ta?"
Nửa câu sau được y nhấn mạnh từng chữ, đặc biệt là hai chữ 'gửi gắm', gần như không còn che giấu ý định phủi sạch quan hệ, tránh né chuyện này nữa.
Chung Triệu nghẹn lời giây lát, chỉ biết cười trừ: "Bệ hạ cũng nói rồi, tương lai còn dài, tình huống khi ấy sẽ như thế nào, đến lúc đấy rồi hẵng bàn. Nhưng tám chữ này không chỉ có lai lịch, mà còn ẩn chứa kỳ vọng của bệ hạ, hàm ý trong đó, hai vị có hiểu được không?"
Nghe Chung Triệu thuật lại, Lục Lệnh Tùng trầm mặc suy nghĩ, đương nhiên Hoàng đế không nói rõ ràng, cũng không phải cứ đem miếng ngọc truyền quốc giả này đến tay hắn là đồng nghĩa với việc đóng đinh hắn vào vị trí trữ quân. Biết đâu chừng, giờ này còn có một chiếc ngọc tỷ giả khác cũng đang trên đường đến điện Lâm Hải thì sao? Lục Lệnh Chương năm nay mười lăm, đã đến tuổi có thể mở phủ tham chính rồi.
Thái độ mập mờ này khiến người ta khó mà đoán định được. Nhưng vật do thiên tử ban tặng lại có giá trị tương đương thánh chỉ, bọn họ không thể không nhận.
Hồi lâu sau, Lục Lệnh Tùng đặt ngọc tỷ trở lại vị trí ban đầu, cất bước đi về phía chiếc bàn hợp hoan hình bán nguyệt bên bức tường phía tây của sảnh chính, mở hộp kiếm đặt trên đó ra rồi cất chiếc hộp sơn mài vào chỗ trống phía dưới cùng, sau đó lần nữa khóa lại.
Hắn xoay người lại nói: "Chìa khóa của hộp kiếm này ta luôn mang theo bên mình, chiếc còn lại nằm ở chỗ Vương phi. Hôm nay ta cất ngọc tỷ này ở đây, chuyện này chỉ có bệ hạ biết, ta và Vương phi biết, Chung Triệu ông cũng biết. Thiên tử thánh minh, nếu ngày sau có chuyện gì xảy ra vì miếng ngọc này, thì chỉ có thể là do ba người chúng ta mà ra. Đương nhiên ta và Vương phi tự biết cẩn trọng chú ý... Chung Triệu, ông cũng nên suy nghĩ thấu đáo."
Chung Triệu nặn ra một nụ cười đúng mực không thể bắt bẻ được: "Tiểu nhân xin khắc ghi trong lòng."
==
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro