Chương 91

22.2

Chung Triệu đã hoàn thành trọn vẹn công việc mà Hoàng đế giao phó, hồi cung phục mệnh. Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh cùng nhau về thư phòng, trằn trọc không ngủ được.

Tạ Cánh vốn thiếu kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, bấy giờ trong lòng cũng chưa có chủ ý rõ ràng. Y chỉ đang cố gắng giữ bình tĩnh, nói với Lục Lệnh Tùng: "Chìa khóa hộp kiếm kia em chưa từng chạm vào, em cũng sẽ không lấy thứ đó ra xem thêm lần nào nữa."

Lục Lệnh Tùng gật đầu: "Ta biết, ta nói như vậy chỉ là để nhắc nhở Chung Triệu thôi."

"Anh nói xem, rốt cuộc đây thực sự là ý của bệ hạ như Chung Triệu đã ám chỉ, hay là một cách thử lòng mới?"

Lục Lệnh Tùng suy nghĩ một chút rồi đáp: "Phụ hoàng lâm bệnh, mẫu hậu và mẹ ta đều ít khi vào gặp. Chung Triệu là người thường xuyên túc trực hầu hạ, có khả năng tiếp xúc gần nhất. Lời ám chỉ của ông ta không phải không có lý, có giá trị tham khảo, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể tin toàn bộ."

Tạ Cánh bĩu môi: "Theo em thấy, với tính cách của bệ hạ, làm gì có chuyện dễ dàng nhìn thấu như vậy. Chẳng qua người muốn xem chúng ta có giữ được bình tĩnh hay không thôi."

Lục Lệnh Tùng tỏ vẻ tán thành: "Nếu không giữ được bình tĩnh mà đem chuyện này ra ngoài nói linh tinh, phủ tướng sẽ ra mặt trừng trị chúng ta, chẳng cần đến phụ hoàng nhúng tay đâu."

"Huống chi, chúng ta càng không thể nóng vội chạy đến hỏi bệ hạ." Tạ Cánh lập tức tiếp lời, "Loại chuyện này xưa nay chưa từng có ai hỏi, cũng tuyệt đối không được hỏi. Thiên tử ban cho anh thứ gì, ắt hẳn có ý đồ riêng, anh dè dặt nhận lấy, đó là ân thưởng. Nhưng nếu anh tỏ ra hứng thú với chuyện này, vậy là đại nghịch bất đạo rồi. Từ xưa đến nay, những vị quân chủ đến tận khoảnh khắc tiên hoàng băng hà mới được lên ngôi Thái tử, chẳng phải họ đều phải trải qua quãng thời gian nơm nớp lo sợ như vậy sao?"

"Vấn đề lại quay về điểm ban đầu rồi." Lục Lệnh Tùng mệt mỏi day ấn đường, "Chúng ta phải làm gì đây? Cứ để nó nằm trong hộp kiếm sao?"

Tạ Cánh bước tới, nâng tay nhẹ nhàng xoa bóp cơ vai căng cứng của hắn. Lục Lệnh Tùng nghiêng mặt, khẽ hít một hơi rồi nắm lấy tay áo y: "Sao lại có mùi đàn hương?"

"Hai đứa nhóc kia không thích mùi hương liệu, chê mùi nồng quá làm chúng nó đau đầu, vậy mà suốt ngày cứ thích lăn lộn trên người em chơi. Thế nên em đành ủ chút đàn hương lên quần áo, coi như tận dụng để an thần vậy."

Lục Lệnh Tùng nhắm mắt dưỡng thần, tận hưởng lực bóp nhẹ nhàng từ bàn tay của Tạ Cánh một lúc, rồi bất chợt vươn tay kéo y xuống, cả hai cùng ngã lên giường, sóng vai nằm cạnh nhau, cùng mở mắt nhìn lên xà nhà.

"Có lẽ chúng ta không cần căng thẳng như thể đối diện kẻ địch đến thế, tự dưng lại kiến bản thân rối loạn." Tạ Cánh cất giọng, "Nhưng ít nhất cũng không thể hoàn toàn bị động, không thể cứ nằm đây chờ người ta đánh đến tận cửa được."

Đây thực chất chỉ là lẽ thường tình, Lục Lệnh Tùng dĩ nhiên hiểu rõ, nhưng hiểu được thì dễ, giải quyết chúng mới là khó: "Với những chuyện này, muốn nắm thế chủ động trong tay, cách hữu hiệu và trực tiếp nhất chính là kiểm soát quân đội. Thế nhưng, tầng lớp lãnh đạo của quân kinh kỳ và Vũ Lâm Vệ có mạng lưới thế lực vô cùng phức tạp, mỗi phe đều trung thành với chủ nhân của mình, tự kiềm chế lẫn nhau, tuy nội bộ rối ren nhưng khi đối diện với người ngoài thì lại vững như sắt thép. Giờ chúng ta muốn chen chân vào còn khó hơn lên trời."

Tạ Cánh đột nhiên nói: "Vậy nếu như... Chúng ta tự nuôi quân của mình thì sao?"

Lục Lệnh Tùng khẽ giật mình, kinh ngạc nghiêng đầu sang nhìn y. Trong nhận thức của hắn, Tạ Cánh từ nhỏ đã lớn lên trong vòng tay bao bọc của cả gia tộc, bản thân y cũng vô cùng coi trọng và yêu quý người thân, vốn không phải kiểu người chủ động đưa ra những phương án mạo hiểm đầy rủi ro như thế này.

Đương nhiên hắn hiểu rõ ý của Tạ Cánh không phải là mười mấy hộ gia đinh tầm thường của phủ Chiêu vương, mà là một đội quân tinh nhuệ với kỷ luật nghiêm minh, vũ trang đầy đủ, lấy một địch mười, một đội quân riêng chỉ nghe theo lệnh của bọn họ.

Mà đây lại là chuyện dù ở bất kỳ triều đại nào cũng bị coi là đại nghịch bất đạo, một khi đã giương cung thì sẽ không còn đường quay đầu.

Lục Lệnh Tùng cẩn thận liệt kê từng vấn đề: "Nuôi một đội quân cần rất nhiều tiền, cần sắt để đúc rèn vũ khí, cần lương thảo, cần bãi luyện binh và trưởng quan. Quan trọng nhất là phải chiêu mộ được binh sĩ giỏi. Mỗi một khâu đều sẽ có vô số vấn đề phát sinh, cũng tiềm ẩn vô số sơ hở có thể bị phát hiện. Nếu muốn làm việc này, chúng ta phải chuẩn bị sẵn tinh thần hao tổn nhiều năm tâm huyết, có khi mất trắng tất cả, thậm chí rước họa sát thân."

Tạ Cánh im lặng hồi lâu, ánh mắt dần trở nên kiên định: "Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con. Trên đời này chưa từng có chuyện gì làm mà không cần mạo hiểm. So với việc bất ngờ gặp biến cố mà tay không tấc sắt, để cho người người mặc sức xâu xé, em thà mạo hiểm một lần. Ít nhất nếu nắm giữ binh quyền trong tay, chúng ta có thể giấu mình trong bóng tối, còn kẻ địch thì ở ngoài sáng."

Lục Lệnh Tùng khẽ thở dài, có thể thấy hắn vẫn chưa hoàn toàn đồng tình với ý tưởng kinh thiên động địa này. Hắn không lập tức đáp lời, chỉ lặng lẽ vươn tay sờ má Tạ Cánh.

Tạ Cánh chợt nhận ra, người trước nay luôn cẩn trọng suy tính như Lục Lệnh Tùng lúc này lại không thể hoàn toàn làm chủ cảm xúc và quyết định của mình. Chuyện này quá mức trọng đại, dĩ nhiên không phải là chuyện có thể vỗ trán quyết định chỉ sau một đêm. Mà với kinh nghiệm sống có hạn và sự từng trải dù sâu rộng đến đâu, y cũng không dám chắc rằng họ nhất định sẽ thành công.

Y vốn không có ý gây áp lực cho Lục Lệnh Tùng: "Em không hiểu gì về việc nuôi quân luyện binh. Dù là quyết định hay thực hiện, tất cả đều nghe theo anh. Nếu anh thấy quá nguy hiểm, khó nắm phần thắng, thì cứ coi như em chưa từng nhắc đến chuyện này, mọi thứ đều do anh định đoạt."

Lục Lệnh Tùng suy nghĩ chốc lát rồi nói thẳng: "Vẽ chiến lược thì ta làm không ít, nhưng em cũng biết mà, ta chưa từng thật sự đặt chân lên chiến trường dù chỉ một ngày."

Tạ Cánh lặng lẽ nhìn hắn, bọn họ quen biết nhau đã tròn mười năm, tính cách của cả hai so với thời thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi ít nhiều cũng có chút thay đổi. Tạ Cánh tự nhận bản thân hiểu rất rõ Lục Lệnh Tùng, người này tuy hành xử khéo léo, luôn đứng ở vị trí chủ đạo trong việc kiểm soát cục diện, chưa bao giờ dễ dàng để lộ sự e dè, nhưng tận sâu trong bản chất, hắn lại không phải là một người khá thiếu tự tin.

Y nghĩ rằng điều này bắt nguồn từ sự ngờ vực lộ liễu và không có điểm dừng mà Hoàng đế dành cho hắn, điều này khiến hắn chẳng thể nào đoán được rốt cuộc phải làm đến "mức" nào mới được xem là hoàn hảo. Lâu dần, ngay cả chính bản thân Lục Lệnh Tùng cũng bắt đầu hoài nghi năng lực của mình.

"Từ xưa đến nay, em thấy minh quân lương tướng không hẳn nhất định phải có tài năng phi thường, nhưng nhất định phải có con mắt tinh tường để nhận ra nhân tài, phải có phong thái biết người khéo dùng, phải bày ra được thủ đoạn để thu phục lòng người. Trong lòng em, anh chính là người như vậy. Anh sinh ra đã có bản lĩnh khiến người khác tin phục, cam tâm tình nguyện đi theo. Em là người ở gần anh nhất, em tin vào quyết định và sự quyết đoán của anh, cũng tin vào mắt nhìn của mình."

"Nếu anh vẫn còn đắn đo hoài nghi chuyện này có thể thành hay không, vậy thì em không có gì để nói. Nhưng nếu anh nghi ngờ bản thân mình có thể làm được hay không, em sẽ nói rõ ràng cho anh biết, rằng chỉ cần anh sẵn lòng làm, em sẽ không chút do dự mà dốc hết sức mình để giúp anh. Tiền của em không nhiều, không thể so với Vương phủ hay nhà họ Ngô, nhưng ngoài phần đã chuẩn bị cho Ninh Ninh không thể sử dụng ra, thì tất cả những gì còn lại em đều sẵn sàng trao hết cho anh. Quận Trần có sắt, em có thể tìm cách thông qua quan phủ để tạo đường rèn đúc vũ khí; lương thảo không đủ, em có thể đem tiền xuống ruộng mua chịu trước; đất đai không có, em sẽ dùng những trạch viện bỏ trống để an trí binh sĩ. Chỉ cần anh muốn, chỉ cần em có thể cho, em đều sẽ cho anh."

Những gì Tạ Cánh nói được cũng chỉ đến thế. Y chỉ có thể kiên định đứng vững sau lưng Lục Lệnh Tùng, không lùi nửa bước, phải như vậy, hắn mới có thể yên tâm mạnh dạn vượt qua chông gai, tiến bước về phía trước.

Giờ khắc này, y và Lục Lệnh Tùng không giống một đôi phu thê cùng hưởng vinh nhục nữa, mà y như mang theo cả gia sản và sinh mạng của mình, dốc hết tiền đồ tươi sáng để nương tựa vị chủ công mà y tín nhiệm và ngưỡng vọng.

Lục Lệnh Tùng trầm mặc rất lâu, dường như đã động lòng, lại như có phần khó xử trước sự phó thác nặng nề này.

"Em phải suy nghĩ cho kỹ," hắn siết chặt lấy bàn tay của Tạ Cánh, giọng đầy yêu thương, "Nếu như việc này bại lộ, đừng nói đến chuyện hợp táng cùng huyệt, đến cả cái xác nguyên vẹn cũng chưa chắc đã giữ được."

Đôi mắt trong veo của Tạ Cánh sáng rực lên: "Nhưng nếu việc này thành, vậy em đây có công phò rồng rồi."

Lục Lệnh Tùng nghe mà nghẹn lời, biết rõ trong bốn chữ này, điều Tạ Cánh thực sự muốn nói không phải chữ 'công', mà là chữ 'rồng'.

Hắn lật người đè Tạ Cánh phía dưới, nâng cằm y lên cúi đầu hôn xuống. Bức phù điêu khắc trên tường điện Lâm Hải năm đó có chú chim phượng hoàng đỏ cao ngạo, cô độc mà xa cách, giờ phút này đây, chú chim phượng hoàng ấy đã đang ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, vòng tay ôm lấy lưng hắn, cùng hắn vành tai kề tóc mai.

"Vương phi thân yêu của ta, hiền phu nhân, em trai ngoan của ta," Lục Lệnh Tùng bất đắc dĩ gọi y từng tiếng, "Em thật là... Sao em có thể ngay thẳng đến mức này chứ? Nếu ta thật sự có vài suy nghĩ không muốn để người khác biết, chẳng phải em sẽ bị ta bán đi mà còn ngây ngô đếm tiền hộ ta hay sao?"

Tạ Cánh buồn bực hừ một tiếng: "Vậy thì xem như em nhìn lầm người, tự nhận lấy xui xẻo. Nhưng anh cũng đừng mong được sống yên ổn — suốt mười năm nay anh đã bỏ công dốc lòng để diễn màn yêu em sâu đậm đến nhường nào rồi, dù cho đó có là giả đi nữa, dù ngày sau em có thật sự bị anh hại chết đi nữa, thì cả đời này anh cũng đừng hòng quên được em."

Lục Lệnh Tùng bịt miệng y: "Đừng có nói mấy lời xui xẻo này chứ."

Hai người nửa đùa nửa thật mà dây dưa trên giường, tay chân quấn quít, âu yếm nhau đến mức hơi thở dần trở nên gấp gáp. Lục Lệnh Tùng cởi áo ngoài ra, Tạ Cánh cũng lột sạch chỉ chừa lại một chiếc áo ngủ dài, chất vải mềm mại rủ xuống.

"Em biết rồi," Tạ Cánh đột nhiên bật dậy, ngồi lên người Lục Lệnh Tùng, "Em biết làm cách nào để tạm thời ứng phó bên phía bệ hạ rồi."

Lục Lệnh Tùng nhíu mày, đầu ngón tay nghịch ngợm mân mê nốt ruồi nhỏ sau gân gót chân của y: "Em nhất định phải nói ngay lúc này sao?"

"Không chỉ nói, mà còn phải viết ra nữa," Tạ Cánh thúc giục, "Anh tự viết mới được. Mau lên, em đi chuẩn bị bút mực cho anh."

Lục Lệnh Tùng đành phải bước chân trần ra ngoài, ngồi xuống trước bàn. Tạ Cánh nhẹ nhàng kéo vạt áo khoác hờ trên người, đứng bên cạnh hắn: "Anh cứ khuyên bệ hạ rằng Nhị điện hạ đã đến tuổi rồi, lại học hành chăm chỉ, không cần tiếp tục giữ trong cung nữa. Đến lúc triều nghị có thể cho phép dự thính, các bộ các nha cũng nên để điện hạ có cơ hội làm quen. Vả lại, cũng đã đến lúc cân nhắc chuyện lập phủ và tứ hôn rồi."

"Chắc chắn là mẫu hậu rất thích nghe những lời này," Lục Lệnh Tùng vừa viết vừa nói, "Chỉ là bà ấy không thể chủ động mở lời đề xuất được."

Tạ Cánh xắn tay áo mài mực cho hắn: "Vậy nên mới phải mượn lời anh, hơn nữa phải gửi tấu sớ lên ngay sáng mai, không thể để bệ hạ tiếp tục xem Nhị điện hạ như một đứa trẻ được."

"Nhưng cho dù phụ hoàng có đồng ý để Lệnh Chương ra ngoài, cũng chưa chắc nó có thể tự mình làm việc. Phần lớn vẫn sẽ bị phủ Tướng lợi dụng danh nghĩa, mượn cờ hiệu 'Nhị điện hạ' để nhà mình được thuận tiện thôi."

"Chính vì vậy mới tốt. Chẳng lẽ chỉ có nhà họ Tạ và nhà họ Ngô chúng ta mới phải suốt ngày dè dặt, cẩn trọng từng bước, trong khi bọn họ lại ngang ngược muốn làm gì thì làm hay sao? Chẳng qua trước đây vì Nhị điện hạ còn nhỏ, không dính dáng gì đến triều chính nên bệ hạ mới không thường xuyên cảnh báo, răn đe phủ Tướng thôi. Nếu người đã thích đấu dế, vậy ta sẽ cùng người bàn về cách chơi, trong hũ chỉ có một con chạy qua chạy lại, con kia thì cứ giả chết suốt ngày, như thế còn gì thú vị nữa?"

Lục Lệnh Tùng viết xong, đẩy tấu chương sang một bên cho mực khô. Hắn kéo ghế lùi lại một chút, ngả người tựa vào lưng ghế. Ngay khoảnh khắc đó, Tạ Cánh nghiêng người lách vào khoảng trống giữa hắn và bàn sách rồi ngồi hẳn lên mép bàn, hai tay chống ra sau. Sau đó y nhấc một chân đặt lên đầu gối của đối phương, động tác trườn tới nhẹ nhàng mà linh hoạt như con rắn. Cuối cùng, mũi chân chạm nhẹ xuống vị trí giữa hai chân hắn như chuồn chuồn lướt nước, lòng bàn chân cách một lớp vải khẽ cọ qua lại như trêu ghẹo.

"Ở đây sao?" Lục Lệnh Tùng kìm nén hơi thở gấp gáp, bàn tay siết mạnh vòng eo của y hơn.

"Ừ, ở đây." Tạ Cánh nâng tay chạm vào một bên sườn mặt hắn, ngón út bỗng ngoắt nhẹ, kéo một lọn tóc từ búi tóc buộc cao của hắn ra, để nó rủ xuống bên thái dương.

"Em đã nói em tin vào mắt nhìn của mình mà." Y cúi đầu chăm chú quan sát Lục Lệnh Tùng hồi lâu, đầu ngón chân nghịch ngợm đùa vui, nhướng mày trêu hắn: "Đi đâu mới tìm được người đẹp như thế này đây?"

Không lâu sau đó, quả nhiên Lục Lệnh Chương đã chính thức từ biệt những ngày tháng vùi đầu khổ học trong cung, bắt đầu thường xuyên ra vào triều dưới sự ngầm cho phép của Hoàng đế. Trước đây, sau khi mở phủ, thật ra Lục Lệnh Tùng cũng từng có một quãng thời gian vô công rồi nghề, nhàn rỗi mãi đến khi kết hôn mới dần dấn thân vào chính sự, mà khi ấy cũng là do Hoàng đế chợt nhớ đến mới tùy tiện giao cho hắn vài công việc. Nhưng đến lượt Lục Lệnh Chương, Hoàng đế đã không còn đủ sức để kiểm soát chặt chẽ mọi chuyện nữa, lại thêm sự thu xếp của cả nhà họ Vương, tình cảnh hoàn toàn khác hẳn so với Lục Lệnh Tùng "có tiếng chẳng có miếng" của năm đó.

Cùng lúc ấy, vợ chồng Chiêu vương ít vào cung hơn hẳn, nhưng lại xuất hiện bên ngoài nhiều hơn. Trước đây vì sợ phiền phức mà có thể từ chối họ sẽ từ chối ngay, bây giờ thì ai đến cũng không cự tuyệt, ngay cả tiệc nhà vào dịp Đoan Ngọ tháng Năm cũng mời đông đủ tân khách. Vương phủ chỉ góp mặt khi cần ăn uống vui chơi, còn những lời mời mọc mang tính xã giao, kết giao quyền thế thì lại vờ như không thấy, cũng coi như chưa từng nhận được.

Thậm chí, có lần hai người còn tay xách nách mang mấy vò rượu Mai Sơn Tuyết chạy đến Tần Hoài Xuân vào giữa khuya, lên lầu đóng cửa uống suốt cả đêm, sáng ra nếu hết rượu thì về ngủ, nếu vẫn còn thì tiếp tục uống.

Thế là trong thành Kim Lăng rộ lên lời đồn rằng Chiêu Vương và Vương phi "chìm đắm trong tửu sắc". Nhưng những lời nói này lại không hoàn toàn chính xác, vì suy cho cùng, hai người chưa từng làm phiền ai, lại càng không phóng túng đến mức triệu gọi kỹ nữ. Nếu có say đi nữa, thì cũng chỉ là cùng nhau đắm chìm trong "sắc" của chính đối phương, người ngoài chẳng có lý do gì để xen vào.

Tuy nhiên, vẫn có một hai người trong kinh thành có đủ tư cách và cả gan "xen vào" chuyện này. Nhẫn nhịn suốt một tháng, cuối cùng, trưởng công chúa Lục Lệnh Chân một tay bế Lục Thư Ninh, một tay xách roi, mang theo khí thế "thần cản giết thần, Phật cản giết Phật" xông thẳng lên lầu hai Tần Hoài Xuân.

"Lục Tử Phụng!" Lục Lệnh Chân lấy hơi, cất giọng gào lên, "Lục Lệnh Tùng! Lăn ra đây cho em!"

Nàng như cơn cuồng phong xô sóng, sải bước lùng sục hết một lượt các nhã gian trên lầu hai, cuối cùng, ánh mắt Lục Lệnh Chân khóa chặt vào căn phòng rộng nhất hướng ra mặt phố. Nàng nhấc chân đạp mạnh, cửa phòng lập tức bật tung ra, thế là "phong thái" không hề có lấy một lớp che chắn của Chiêu Vương và Vương phi hoàn toàn bị phơi bày trước mắt tất cả những kẻ hiếu kỳ trong Tần Hoài Xuân.

Nói là quá quắt thì cũng chưa đến mức quá quắt, chỉ là không được nho nhã cho lắm, hai người một người thì say khướt, ngửa mặt dựa vào lan can lầu hai, nhìn thế nào cũng thấy lo hắn sẽ bất cẩn rơi xuống dưới. Người còn lại thì ngủ say đến mức chẳng biết trời trăng mây gió gì, hơn nửa thân mình cuộn lại trong vòng tay người bên cạnh. Mùi rượu hòa lẫn với hương liệu trong phòng xộc thẳng vào mũi, gắt đến nỗi nhức hết cả đầu.

Lục Lệnh Chân vung roi lên, quất liên tiếp mấy nhát vào mép bàn, từng tiếng động giòn giã vang lên: "Mọi người nhìn rõ cho ta này! Chiêu Vương điện hạ của chúng ta bây giờ giỏi giang đến mức nào! Mặc kệ phụ hoàng mẫu phi! Bỏ bê cả Vương phủ! Con cái cũng chẳng đoái hoài! Chỉ biết dụ dỗ anh dâu ta chìm đắm trong rượu chè giữa ban ngày ban mặt! Anh xem, say thế này có còn ra thể thống gì nữa không?"

Lục Thư Ninh rất biết phối hợp, lập tức ngồi bệt xuống đất, há miệng gào khóc nức nở.

Tiếng khóc này như một hồi chuông đánh thức bản năng, kéo Tạ Cánh khỏi cơn ngủ mê. Y đột ngột bật dậy khỏi vòng tay Lục Lệnh Tùng, chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Thư Ninh ba giây, chậm rãi nhận dạng khuôn mặt nhỏ bé kia rồi nở một nụ cười: "... Ninh Ninh đến rồi à, đừng khóc, mẹ ở đây."

Y vươn tay ra, nhưng Lục Thư Ninh nhảy còn nhanh hơn cả thỏ, vội chui vào vòng tay của cô mình. Em bịt mũi lại: "Không muốn mẹ ôm đâu."

Lục Lệnh Chân sải bước đến bên lan can, túm lấy cổ áo Lục Lệnh Tùng xách lên: "Anh có còn biết nhà mình ở đâu không hả? Hả?"

Lục Lệnh Tùng đưa tay chỉ xuống phía dưới. Lục Lệnh Chân cúi đầu nhìn theo, tức đến bật cười: "Ở dưới đó là sông! Anh là Hà Bá hay Long Vương thế?"

Hai người họ uống rượu thật, say cũng thật, không hề giả vờ chút nào. Một mình Lục Lệnh Chân hoàn toàn không kéo nổi hai con ma men này. Nhưng may mắn là bọn họ cũng chẳng cần nàng kéo, cứ thế nghiêng ngả, xiêu vẹo leo vào xe ngựa.

Về đến vương phủ, Ngân Trù bế Lục Thư Ninh, định gọi tiểu tư đến đỡ, nhưng Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh lại đồng loạt xua tay, tỏ vẻ mình không say, không cần giúp. Thế là bọn họ chỉ đành mặc cho hai người lảo đảo dắt díu nhau, tay chân xoắn quýt chầm chậm trở về nội viện.

Đi ngang qua thư phòng, đúng lúc Lục Thư Thanh vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt chiếu thẳng vào đôi cha mẹ chẳng còn nhớ hôm nay là ngày nào của mình. Lục Lệnh Tùng thấy cậu, cố gượng bám vào khung cửa để đứng vững, Tạ Cánh thì hoàn toàn dựa vào cánh tay hắn, dùng nó làm trụ đỡ.

Lục Lệnh Tùng cất giọng điệu dỗ dành mà ngay cả Lục Thư Ninh cũng chẳng tin nổi nói: "Thanh Nhi... Con ngoan, xin lỗi con, cha xin lỗi, cha và mẹ uống nhiều quá, làm ồn đến con rồi, giờ cha mẹ đi ngay đây..."

Tạ Cánh lẩm bẩm phụ họa: "Đi đi đi, đi ngay đây."

Nói rồi, bọn họ lại khoác vai nhau loạng choạng muốn rời đi, nhưng vừa xoay người một cái, trời đất đã chao đảo, suýt nữa là đâm sầm vào nhau, rồi lại loạng choạng đi về phía nhà trước.

Lục Thư Thanh nhìn hai người sắp toi công mà không đành lòng, cuối cùng không nhịn được nữa, cậu đưa tay day trán: "... Cha, mẹ, hai người đi nhầm rồi, phòng ngủ ở bên kia mà."

==

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro