Chương 92
《 22.3 》
Ngày ngày chìm trong men say, mơ mơ màng màng mà sống tuy là một cách rất hiệu quả, nhưng cũng rất hại thân, suy cho cùng không phải kế lâu dài. Vì vậy, sau trận náo loạn do Lục Lệnh Chân gây ra, bọn họ lại đổi sang chiêu khác. Cứ cách một khoảng thời gian, Vương phủ sẽ mở rộng cửa đón khách, cho phép ra vào khu vườn vốn hiếm người có cơ hội đặt chân đến, tới nỗi suýt nữa phủ Chiêu Vương đã trở thành danh lam thắng cảnh.
Chỉ riêng Y Bích Đài mà Lục Lệnh Tùng xây tặng Tạ Cánh là tạm thời vẫn không nỡ mở cho người ngoài vào. Lâu dần, mọi người trong nhà đều rèn được kỹ năng vững tâm giữa vô vàn tiếng ồn ào náo nhiệt, ngay cả khi bên ngoài có khách, Tạ Cánh vẫn có thể cùng bọn trẻ thản nhiên ngủ trưa trên đài. Lục Thư Ninh bị mẹ và anh trai kẹp giữa, cả ba xoắn vào nhau thành cái bánh quẩy, đắp chung một tấm chăn lông cáo mềm mại.
Thế nhưng người lạ người quen đến rồi đi, còn thư hồi âm từ nhà họ Vương thì mãi vẫn chưa thấy đâu. Mùa thu năm Trinh Hữu thứ mười sáu, không rõ vì chuyện gì mà Vương Hề và Thôi Thục Thế đánh nhau một trận kịch liệt, nghe nói suýt nữa kéo lên tận nha môn. Từ đó trở đi, Lục Thư Thanh không còn gặp lại A Hoàng nữa.
Cậu cảm thấy hoang mang, bèn hỏi mẹ: "Tại sao có những người đột nhiên lại biến mất như vậy ạ?"
Tạ Cánh ngồi cạnh cậu dưới giàn xích đu, cả hai vừa nhàn nhã đung đưa, vừa chia nhau một đĩa bánh gạch cua. Y nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Nhân duyên trong đời người là như vậy, thế sự tựa mây trôi, vô thường lại là điều bình thường nhất. Người đi cùng chúng ta bỗng chốc rời đi, hoặc đột nhiên có người xuất hiện tiếp tục đồng hành, tất cả đều là những chuyện hết sức bình thường. Sau này con trải qua nhiều hơn, rồi sẽ dần quen thôi."
Vào một ngày cuối thu gió man mát dễ chịu, đúng là rất khó để cảm nhận sự "bi thương cô quạnh". Cơn gió từ phía sau thổi tới làm rối tung mái tóc của hai người. Nỗi buồn biệt ly mơ hồ trong lòng Lục Thư Thanh nhanh chóng bị thổi bay, cậu híp mắt lại thích thú nói: "Mẹ ơi, con muốn đu cao hơn nữa."
"Được thôi." Tạ Cánh nhảy xuống khỏi chiếc xích đu bên cạnh, đặt đĩa bánh xuống rồi bước ra sau lưng cậu. "Nắm chặt vào nhé!"
Sau đó y dùng sức đẩy một cái, Lục Thư Thanh reo lên vui vẻ, tựa như chú chim ưng non lướt qua mặt đất rồi lao thẳng vào vòng tay của bầu trời mà không bị ràng buộc bởi bất kì thứ gì.
Sau khi tiết trời trở lạnh, thời gian dường như cũng trôi chậm lại. Ngày tháng trong phủ Chiêu Vương tĩnh lặng chảy trôi như dòng nước, chầm chậm kéo đến cuối năm. Nghe nói vì sức khỏe Hoàng đế không tốt, cho nên đêm trừ tịch năm nay trong cung sẽ không tổ chức yến tiệc nữa, cửa cung cũng sẽ được khóa lại từ lúc hoàng hôn. Vì vậy, Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh bàn bạc, ban ngày vào cung bái kiến Hoàng đế và Hoàng hậu, hoàn tất các nghi thức cần thiết, đến trưa thì dùng bữa cùng Ngô thị và Lục Lệnh Chân ở điện Minh Loan, còn buổi tối thì trở về ngõ Ô Y đón giao thừa.
Quần áo mới may cho thế tử và quận chúa được đưa tới từ sáng sớm. Mấy cô gái trong viện dùng vải thừa may thêm một chiếc cổ áo cho Lục Ngải. Con vẹt xanh đeo chiếc khăn quàng đỏ trên cổ, ai đi ngang qua cũng đều ghé mắt nhìn khiến nó đắc ý vô cùng. Chỉ có Lục Thư Thanh không thấy chiếc khăn xấu mà còn khen đẹp, cậu để Lục Ngải đậu trên vai, cậu chủ nhỏ đi đâu nó cũng theo sát không rời. Lục Ngải cũng mười một, mười hai tuổi có lẻ rồi, đã không còn nhỏ nữa nhưng vẫn nhanh nhẹn chẳng kém ngày trước. Lục Lệnh Tùng nói, nếu như được chăm sóc chu đáo thì nó sẽ còn sống thêm được lâu lắm.
Sáng sớm ba mươi Tết, Ngân Trù búi tóc bánh bao cho Lục Thư Ninh, hai bên đỉnh đầu còn tách thêm một đường cong mềm mại trông như đôi tai mèo. Giữa hai búi tóc được quấn dây lụa đỏ, cứ cách một đốt ngón tay lại có một chiếc kẹp đèn lồng vàng nhỏ, mỗi khi em chạy nhảy liền vang lên tiếng leng keng trong trẻo. Lục Lệnh Tùng thấy chúng rất thú vị, cứ một lúc lại vươn tay kéo nhẹ một cái, rồi chốc chốc lại chạm vào để tạo ra âm thanh.
Tạ Cánh ngồi trước bàn trang điểm rửa mặt. Lục Thư Ninh trèo lên đùi y, vòng tay ôm cổ chủ động đòi hôn. Mới sáng sớm bé con đã dụ dỗ khiến Tạ Cánh choáng váng đầu óc, y chỉ cảm thấy bản thân đã sinh được một nàng tiên nhỏ, vội dính lấy đôi má mềm mại núng nính hôn mãi như bị mê hoặc. Cuối cùng, vì sợ làm rối búi tóc của cô bé, y mới miễn cưỡng buông em ra.
Trên bức tường phía sau gương có treo bức tranh "Cửu cửu tiêu hàn đồ", đây là một thú tiêu khiển tao nhã theo lệ xưa, trên tranh vẽ một cành mai gồm có chín nhánh, mỗi nhánh có chín bông mai trắng. Bắt đầu từ Đông chí, mỗi sáng khi thức dậy chải chuốt sẽ tiện tay tô đỏ một đóa hoa. Đợi đến khi tám mươi mốt đóa mai đỏ nở rộ cũng là lúc mùa xuân ấm áp tràn về. Vì Lục Thư Ninh thường xuyên ra vào phòng cha mẹ, thế nên trước bàn trang điểm bày bừa đủ thứ đồ chơi em để lại. Tạ Cánh nắm bàn tay nhỏ xíu của con gái chấm một ít son hồng, sau đó bế em lên, tô màu cho bức tiêu hàn đồ đã sắp hoàn thành.
Sáng sớm, ở nhà trước đã có không ít người đến chúc Tết và tặng lễ vật cho Vương phủ. Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh bảo hai đứa trẻ đi thăm tổ mẫu trước, còn họ thì phải tiếp khách một lát rồi mới vào cung.
Trong điện Thần Long không thấy bóng dáng của Hoàng đế và Hoàng hậu đâu, hỏi thị vệ mới biết họ đều ở Tây cung, có lẽ bây giờ đang trên đường trở về, thị vệ bèn bảo hai người đợi một lát hành lang. Nói ra cũng thật buồn cười, ngày xưa, chính tại chỗ này họ đã bị phạt quỳ suốt cả đêm giao thừa, sau khi Lục Lệnh Tùng từ chối nhận đất phiên và tuyên bố sẽ hủy hôn.
Trời đông lạnh cắt da, không ai muốn mở miệng nói chuyện, cứ thế đứng yên dưới bậc thềm chờ đợi trong buồn chán. Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, cả hai đều giơ tay lên che mặt, buộc phải nghiêng người nhắm mắt lại để tránh gió.
Tạ Cánh nhíu mày, nhìn lên bầu trời hơi u ám: "Em cảm giác hình như mình mặc hơi ít đồ cho Ninh Ninh."
Lục Lệnh Tùng lại hỏi: "Em có lạnh không?"
Tạ Cánh gật đầu, hắn bèn ra hiệu cho đối phương đứng sát lại một chút rồi mở rộng áo choàng để y chui vào, sau đó quấn chặt người vào lòng. Cả hai cùng vùi mặt vào lớp cổ áo mềm mại, ấm áp của nhau, Tạ Cánh cầm lò sưởi nhỏ còn nóng áp lên bụng Lục Lệnh Tùng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Rồi họ lại chìm vào im lặng, bên tai chỉ còn tiếng gió Bắc rít gào.
Không rõ đã đứng như vậy bao lâu, chẳng ai để ý xung quanh có động tĩnh gì, mãi đến khi phía sau vang lên một tiếng ho khan dài, cố tình nhấn nhá cho ra nhịp của Chung Triệu, cả hai mới sực tỉnh, chậm rãi buông nhau ra, quay đầu nhìn lại.
Trước mặt họ, một hàng người dày đặc đang đồng loạt im lặng nhìn sang với ánh mắt kinh ngạc. Đi đầu hàng là đế hậu, Hoàng đế đang nắm tay Lục Thư Thanh; chậm hơn một, hai bước là Ngô thị bế Lục Thư Ninh trong lòng, quả nhiên trên người cô bé đã được khoác thêm một chiếc áo choàng dày; Lục Lệnh Chân và Lục Lệnh Chương đứng hai bên, phía sau còn có các phi tần, nữ quan cùng một đoàn dài cung nhân, nội giám kéo dài đến mức không thể nhìn thấy hết được.
Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh vội tách nhau xa một chút, nhưng giấu đầu thì hở đuôi, mọi người đều đã thấy rõ cảnh hai người ôm ấp ngay trước điện Thần Long, hoàn toàn không để tâm đến xung quanh.
Hoàng đế chậm rãi bước tới, đều giọng nói một câu: "Ở bên ngoài làm xấu mặt còn chưa đủ à?"
Giọng ông tuy không lớn nhưng ai nấy đều nghe rõ, cũng hiểu ông đang ám chỉ điều gì. Chuyện nửa năm qua Chiêu Vương và Vương phi hoang đường phóng túng đã sớm lan truyền khắp kinh thành. Chẳng có ai vì nhìn thấy bọn họ ăn mặc chỉnh tề đứng ở đây mà quên đi những lời cười chê liên quan đến họ cả.
Hai người không phản bác được, chỉ im lặng hành lễ. Làm vợ chồng danh chính ngôn thuận mười năm, là mối quan hệ quang minh chính đại chẳng có gì phải lẩn tránh, cũng không phải lén lút yêu đương, nhưng bị cả trưởng bối lẫn hậu bối tận mắt chứng kiến cảnh thân mật quá mức như vậy, cả hai vẫn khó tránh khỏi lúng túng.
Bọn họ lặng lẽ hòa vào đoàn người hiển quý bậc nhất thiên hạ. Khi đi ngang qua Lục Thư Thanh, Tạ Cánh tinh nghịch nháy mắt với cậu cậu cái, còn Lục Lệnh Tùng thì bước đến bên Lục Lệnh Chân, hai anh em nhìn nhau không chớp mắt, bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Lục Lệnh Chân hả hê hỏi: "Bị mắng rồi chứ gì?"
Lục Lệnh Tùng nghiến răng đáp lại: "Em đừng vội mừng, hôm nay đông người, đừng ai hòng thoát được."
Lục Lệnh Chân khẽ nâng sợi tua treo ngọc bên hông lên quấn quanh đầu ngón tay, bắt đầu xoay tròn, dửng dưng nói: "Em mặt dày quen rồi, anh lo mà coi chừng anh dâu bị lôi chuyện cũ ra nói oan đi kìa."
Lục Lệnh Tùng liếc nhìn nàng: "Sáng sớm đến giờ em làm gì thế? Sao mà cả người mồ hôi không vậy?"
Trong nhóm người hoàng thất, Lục Lệnh Chân là người ăn mặc "mát mẻ" nhất, cô nàng chỉ khoác một chiếc áo tay hẹp màu đỏ thẫm thêu họa tiết ô trám và củ ấu, tươi sáng đến nỗi chói mắt. Ở độ tuổi chưa tròn đôi mươi, nhan sắc của Trưởng công chúa giống như mẫu đơn đỏ nở vươn khỏi lan can, đối với nơi cung cấm trang nghiêm mà nói thì nó quá đỗi rực rỡ, quá đỗi táo bạo. Trong vườn ngự uyển, vẻ đẹp ấy dường như chẳng có chốn dung thân, khiến cho người ta thấp thỏm, sợ rằng bông hoa này sẽ nở rộ chớp nhoáng rồi chóng tàn.
Nàng ra vẻ thần bí, vẫy tay gọi Lục Lệnh Tùng lại gần, đợi đến khi đủ để nghe được, nàng mới kề tai hắn thì thầm: "Không nói cho anh biết đâu."
Nhưng vừa đi được thêm mấy bước niềm vui đã hóa buồn, sợi tua trên tay nàng vô tình bị vướng nên tuột ra, xoay tròn trên không rồi bay thẳng về phía Hoàng hậu, va vào tà váy của bà ta kêu "bộp" một tiếng, miếng ngọc nứt ra.
Lục Lệnh Tùng không kiềm chế được mà bật cười trả thù, nhưng vì nhịn quá mức khiến tiếng cười mắc kẹt trong cổ họng, nghe rất buồn cười. Hoàng hậu lạnh lùng ngoảnh lại nhìn, Lục Lệnh Chương ở bên cạnh thì cúi người nhặt sợi tua bị đứt lên, lễ phép trả lại cho Lục Lệnh Chân, cuối cùng cũng bị Vương thị lườm cho một cú sắc như dao.
Vào điện ngồi xuống, uống ba chén rượu ấm, Lục Lệnh Chân mới lấy một nắm bùa bình an đầy màu sắc từ trong ngực áo ra, công bố bí mật của mình: "Sáng nay em dậy sớm lên chùa Linh Cốc xin bùa hộ mệnh cho cả nhà đấy. Trên mỗi cái đều ghi tên họ và ngày sinh, mọi người mau tới nhận phần của mình đi."
Những tấm bùa chỉ là những mảnh giấy mỏng, khiến cho dòng chữ "tiêu trừ bệnh tật, bình an vô sự" in trên đó có phần thiếu sức thuyết phục. Lục Lệnh Tùng nghi ngờ hỏi: "Chùa Linh Cốc dù gì cũng là chùa có tiếng, chẳng lẽ bùa chỉ là mảnh giấy này thôi sao? Em không bị lừa đấy chứ?"
Nhìn kỹ lại, cái gọi là "cả nhà" mà Lục Lệnh Chân nhắc đến thực sự rất rộng —— không chỉ có mẹ, anh trai, anh dâu và các cháu, mà còn có cả cậu mợ bên ngoại là nhà họ Ngô, thậm chí ngay cả Hoàng đế, Hoàng hậu và Lục Lệnh Chương cũng có phần.
Đế hậu ngồi trên cao không nghe thấy lời họ nói, nhưng Lục Lệnh Chương thì có, vừa nhìn thấy tên mình trên bùa, cậu đã không khỏi ngạc nhiên.
Lục Lệnh Chân cười ha ha cho qua chuyện, thấp giọng nói: "À... Thật ra là em mua ở quầy hàng trước cổng chùa. Người bán bảo phải mua từ mười hai cái trở lên, nên để đủ số, em đành phải viết hết tên mọi người vào thôi."
Lục Lệnh Tùng: "Vậy thì đúng là bị lừa rồi đấy cô nương!"
Cuối cùng Lục Lệnh Chân cũng chịu thú nhận sự thật: "Được rồi, nhưng thật ra là vì người bán đó có một cây đao Hồ cực đẹp luôn ấy. Ban đầu người ta không chịu bán, nhưng thấy em thật lòng thích, ông ta bèn bám lấy em, không những hét giá trên trời, mà còn bắt em mua hết đống bùa bình an trên sạp thì mới chịu bán đao."
Trưởng công chúa từ nhỏ đã quen nhìn binh khí mà anh trai dùng, con mắt xem đao kiếm cũng được luyện ra từ đó. Nàng nói đao tốt thì chắc chắn tám chín phần là thật. Dù chưa thức tỉnh thiên phú mặc cả, nhưng về độ tinh tường với vũ khí, nàng hoàn toàn kế thừa truyền thống của người Việt* chuyên rèn kiếm.
(*) Nước Việt – tên nước thời Chu, ở phía đông tỉnh Chiết Giang ngày nay, sau này mở rộng lên vùng Giang Tô, Sơn Đông.
Quả nhiên, vừa nghe thấy có đao tốt, Lục Lệnh Tùng lập tức quên sạch chuyện cười nhạo cô em gái bị lừa tiền: "Anh không tin, trừ phi em cho anh mượn chơi thử." Đáp lại hắn chỉ là một động tác cắt cổ đầy hung dữ của Lục Lệnh Chân.
Lục Lệnh Chương mở túi hương luôn mang theo bên mình, nhét tấm bùa bình an thuộc về bản thân vào trong, sau đó lặng lẽ ra hiệu với chị gái. Lục Lệnh Chân mỉm cười với cậu, giấu tay dưới bàn làm một động tác chắp tay ôm quyền, ý nói "cảm ơn đã ủng hộ". Sau đó, nàng chọn ra mấy tấm dành cho Hoàng đế, Hoàng hậu và Ngô thị rồi bước lên phía trước.
Tạ Cánh đang ôm Lục Thư Ninh, dạy cô bé nhận mặt mấy chữ "bình an vô sự", còn nhỏ giọng bảo: "Tên chữ của mẹ cũng có chữ 'Vô' này đấy." Còn chưa êm đềm được bao lâu, bỗng phía trước vang lên giọng Hoàng đế quát mắng: "Lần sau đừng có mang những thứ này vào cung nữa!"
Mọi người đều sững sờ, ngay cả Lục Lệnh Chân vốn không sợ trời chẳng sợ đất cũng giật mình co rúm người lại theo phản xạ trước cơn thịnh nộ bất ngờ của phụ hoàng. Dưới chân nàng là tấm bùa bình an dâng lên Hoàng đế đã bị xé rách, cung nhân nhanh nhẹn bước lên dọn sạch những mảnh giấy vụn kia, để tránh phạm húy thiên tử, trên tấm bùa này chỉ viết ngày sinh tháng đẻ, không có tên họ.
Hoàng đế vốn rất ít khi nổi giận, phần lớn thời gian chỉ giữ vẻ mặt bình thản, không lộ vui buồn. Đối với đứa con gái này ông lại càng có thái độ dửng dưng, chẳng mấy bận tâm đến hành tung của nàng. Lục Lệnh Chân đứng sững tại chỗ, trước đó nàng nghĩ rằng phụ hoàng có lẽ cũng sẽ chỉ hời hợt với thứ này, tùy tiện để qua một bên, nhưng hoàn toàn không ngờ tới việc chỉ là một hàng số viết ngày sinh đơn giản lại có thể khiến long nhan đại nộ như vậy.
Lục Lệnh Tùng thấy vậy, bước lên phía trước nói: "Sinh thần của phụ hoàng là ngày thiên hạ đều biết đến, Chân Chân làm như vậy là để thể hiện lòng hiếu thảo, thật lòng mong phụ hoàng long thể khang kiện. Dù có chút đường đột, nhưng cũng không thể coi là sai lầm đâu ạ."
Hắn đoán có thể Hoàng đế chỉ đang kiêng kỵ mấy chữ "tiêu trừ bệnh tật", nhưng ngẫm lại thì không giống lắm. Có thể thấy rằng cơn giận của Hoàng đế bắt nguồn từ ngày sinh nhật kia, mà chuyện này lại càng kỳ lạ hơn nữa. Sinh thần của thiên tử là đại lễ cả nước ăn mừng, bao nhiêu năm qua vẫn ổn, tại sao đột nhiên lại trở thành điều kiêng kỵ? Chẳng lẽ tấm bùa này viết sai ngày sinh? Thật ra Hoàng đế không sinh vào ngày đó ư?
Lục Lệnh Tùng chỉ lo che chở cho Lục Lệnh Chân, trong lúc vội vàng lại lỡ lời, nói ra những điều không nên nói. Vừa thấy hoàng đế dời ánh mắt sang trưởng tử, có ý chuyển hướng trách phạt, Ngô thị lập tức lên tiếng hòa giải cho hai con: "Chân Chân còn nhỏ, ngốc nghếch không hiểu nặng nhẹ, bệ hạ trách mắng đôi câu là được rồi. Hôm nay là ngày đoàn viên sum vầy, xin đừng trách phạt bọn trẻ."
Lục Thư Thanh cũng biết lựa lời khuyên giải, cậu lắc lắc tay Hoàng đế, lanh lợi nói: "Tổ phụ đừng giận, con vừa mới học xong hiếu thuận kinh, để con đọc cho người nghe nhé."
Hoàng đế nghe cháu trai khuyên nhủ, sắc mặt mới dịu đi đôi chút, chỉ bực bội phất tay ra hiệu cho Lục Lệnh Chân lui xuống.
Đến giờ ăn trưa, rời khỏi điện Thần Long, tính tình kiêu ngạo bướng bỉnh của cô công chúa đã lại chiếm thế thượng phong, sắc mặt nàng sa sầm, cả đường đi chẳng nói một lời. Cửa điện Minh Loan vừa đóng lại, Lục Lệnh Chân hậm hực than vãn: "Lòng tốt mà bị coi thành gan lừa! Sau này có muốn ta hiếu kính thì cũng đừng hòng! Dù ông ấy có chướng mắt ta đến đâu đi nữa, chẳng lẽ thật sự giết ta được chắc!"
Không ai lên tiếng ngăn cản, cũng không ai nhắc nhở nàng phải giữ mồm giữ miệng —— ngay cả cung nhân theo hầu bên cạnh Ngô thị cũng thấy ấm ức thay cho nàng. Đêm trừ tịch đáng ra nên là lúc vui vẻ thoải mái, vậy mà mới sáng sớm đã bị phá hỏng, thật sự là vô cùng mất hứng.
Ngô thị trở về tẩm điện, lấy một cây chổi nhỏ chuyên để phủi giường ra, nhẹ nhàng quét lên áo ngoài của con gái, dù trên đó chẳng có chút bụi nào.
Lục Lệnh Chân lập tức bật dậy: "Mẹ, mẹ làm gì thế! Đây là đồ con mới thay đấy!"
Ngô thị lại nói: "Giúp con phủi sạch vận xui và những chuyện bực bội, để chúng ở lại năm cũ, đừng mang sang năm mới."
Lục Lệnh Chân nghe vậy, không những không phản đối mà còn giật lấy cây chổi hăng hái quét mạnh lên người mình mấy cái như muốn trút giận, khiến cả phòng nhìn đều bật cười.
Tạ Cánh thấy nàng lại bĩu môi, mặt mày ỉu xìu, ủ rũ chui vào trong giường, bèn nhỏ giọng bảo Lục Thư Ninh: "Con xem, cô không vui rồi, chúng ta mau đi dỗ cô con thôi."
Lục Thư Ninh lập tức chui vào lòng Lục Lệnh Chân, hết cọ lại rúc giống như một con thỏ nhỏ đào hang, đây chính là cách thể hiện sự thân thiết mà cô bé thích nhất. Tạ Cánh thì ngồi xuống bên cạnh, vòng tay qua ôm lấy vai nàng: "Hôm nay bệ hạ nổi giận, e là còn có nguyên do khác, không phải cố ý nhằm vào em đâu. Anh biết em đang tức giận, nhưng thiên hạ lắm kẻ đáng giận, nhiều chuyện phiền lòng, nếu cứ ôm hết từng chuyện một vào lòng, chẳng phải sớm muộn gì em cũng tức đến mức phình ra như cá nóc sao?"
Y ghé sát tai Lục Lệnh Chân thì thầm: "Mấy năm nay anh luôn tự nhủ, Hoàng hậu tức giận thì anh không tức, anh mà tức chết để bà ta được như ý thì sao? Trái lại, nếu khiến người khác tức ngược, một người tức thì tính là thắng một, hai người tức thì anh lời thêm một nữa. Bà cô của anh ơi, em mua đao bị lừa tiền thì thôi, coi như tiêu tiền trừ họa, nhưng loại chuyện này tuyệt đối không thể để người khác hưởng lợi được."
Lục Lệnh Tùng chẳng biết từ lúc nào đã ghé tới, đột nhiên chen vào từ phía sau: "Nếu em mà chết vì tức, anh sẽ không vui đâu."
Hai người bị hắn làm cho giật nảy mình. Chỉ thấy Lục Lệnh Tùng híp mắt cười vui vẻ, lần lượt gõ nhẹ lên mũi Lục Lệnh Chân rồi véo dái tai Tạ Cánh, sau đó hắn vung tay phải lên, lưỡi đao vừa tinh xảo vừa sắc bén tựa sương thu đã được hắn lấy ra từ lúc nào, giờ đây đang nằm gọn trong lòng bàn tay theo tư thế xoay ngược.
"Vừa hay hôm trước anh mới có được một miếng da đào vàng thượng hạng, ngày mai sẽ làm thành vỏ đao cho em, đính thêm vài viên minh châu nữa, treo bên hông ra ngoài phố cho oách." Hắn nhìn em gái mình, hỏi nàng: "Như vậy em đã nguôi giận chưa?"
==
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro