Chương 93

22.4

Ngoài và trong hoàng cung là hai khung cảnh năm mới hoàn toàn khác biệt. Nếu không có lệnh cấm rõ ràng, dân chúng sẽ không vì thiên tử ốm đau mà bỏ qua việc đón Tết. Phố phường thành Nam tấp nập người xe qua lại, sông Tần Hoài chăng đèn kết hoa rực rỡ. Trên xe ngựa rời khỏi hoàng cung, lòng dạ Lục Thư Thanh và Lục Thư Ninh đã sớm bị kéo đi xa, chỉ hận không thể lập tức bay về nhà ngoại.

Những nơi tập trung các gia tộc quyền quý chẳng có lúc nào thiếu khách khứa bè bạn, mà ngõ Ô Y lại càng nườm nượp người ra vào, mấy năm qua Tạ Dực và Tạ Duyễn đều phải tiếp đãi từ sáng sớm đến tận khi trời tối mịt. Bốn người phủ Chiêu Vương về nhà mà nom như phường trộm cướp, không dám đi cửa chính, chỉ sợ bị người ta bắt gặp rồi lôi kéo làm thân, đến lúc đó lại phải khách sáo hàn huyên một phen.

Vừa vào nội viện, Lục Thư Ninh đã bị Diêu thị kéo lại, dùng "thủ pháp" xoa nắn bé cưng thành thạo của mình nắn em cả buổi trời. Chị và Tạ Duyễn không có con gái, vậy nên họ rất yêu thương Lục Thư Ninh, coi em như con ruột.

Vừa bóp mặt cô bé, chị vừa ra vẻ thần bí kéo Tạ Cánh sang một bên, hỏi nhỏ: "Em đã nhìn thấy chưa?"

Tạ Cánh không hiểu: "Thấy gì cơ ạ?"

Diêu thị hất cằm ra ngoài: "Con gái nhà họ Lý ấy."

Tạ Cánh nhìn ra sân, lúc này mới phát hiện dưới hành lang có ba thiếu niên đang tụ tập, đó chính là Tạ Tuấn cùng hai người cháu của Lý Kỳ. Nhà họ Lý vốn chỉ là thương gia mới nổi, còn nhà họ Tạ lại là danh môn vọng tộc lâu đời, bình thường quan hệ thế này rất khó mà qua lại, cũng chưa chắc đôi bên sẽ coi trọng lẫn nhau, nhưng nhờ vào mối nhân duyên của y và Lục Lệnh Tùng, từ lợi ích lớn lao đến giao tình của hậu bối, hai nhà cứ thế hòa thuận mà làm bạn.

Tạ Tuấn mắt tinh thấy y, bèn cất giọng gọi: "Chú về rồi đấy ạ!"

Hai người bên cạnh cậu cũng quay đầu lại, đó là một cặp chị em song sinh có phong thái vô cùng xuất sắc, cả hai cung kính hành lễ với Tạ Cánh từ xa.

Lý Dã có lẽ là người khiến Tạ Cánh cảm thấy dễ chịu nhất trong số những người mà y từng gặp trên đời, một cô gái như đắm mình trong gió xuân. Trời sinh cô có đôi mắt biết cười, khi nhìn người khác luôn dịu dàng mềm mại, không hề mang tính công kích nhưng cũng không khiến người ta nghĩ rằng cô dễ bị ức hiếp. Mặc dù trong chốn quan trường đầy rẫy những người khoe tài khoe sắc, nhưng kiểu người tự nhiên, dễ gây thiện cảm và lấy lòng tin như cô thật sự rất hiếm thấy.

Trái lại, Lý Huống, người em trai có dung mạo tương tự cô lại có vẻ ngoài khó gần, cậu ta có thói quen nhíu nhẹ đầu mày, cả người toát lên vẻ kiêu ngạo lạnh lùng. Ngay cả khi cười cũng chỉ là nụ cười mỉa mai chế giễu. Việc cậu ta có thể trở thành bạn tri kỷ với Tạ Tuấn – một tên nhóc tính tình có phần vô tư trong sáng, đúng là chuyện vừa bất ngờ lại vừa hợp lý.

Tạ Cánh cũng chào hỏi lại với họ, sau đó xoay mặt lại, ngạc nhiên nói với chị dâu: "Cô bé nhà họ Lý và Tuấn Nhi là, là... Em còn tưởng chỉ là bạn bè quen biết bình thường thôi chứ."

Diêu thị buông tay, nói: "Cũng vì chị không biết có phải hay không, cho nên mới đến hỏi em đấy."

Tạ Cánh vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này ngay được. Trong tiềm thức của y, Tạ Tuấn vẫn là hạt đậu nhỏ dính người giống như Lục Thư Thanh, chẳng ngờ chớp mắt một cái đã lớn khôn, trở thành lang quân cao ráo tuấn tú, lại còn có cả mối tơ tình khó mở lời cùng ai.

Ngoài sảnh vọng đến tiếng Lục Thư Thanh gọi "mợ ơi", Diêu thị bèn dặn dò Tạ Cánh: "Lúc nào rảnh thì em để ý giúp chị một chút nhé." Nói xong, chị lớn tiếng đáp lời rồi ôm Lục Thư Ninh rời đi.

Tạ Cánh và Lục Lệnh Tùng tạm thời thành người nhàn rỗi, đầu tiên vòng qua nhà sau một vòng, mỗi người tiện tay cầm mấy chiếc bánh mè chiên, sau đó ngồi xuống cạnh nhau trên chiếc ghế dài ngoài sân, buồn chán tán gẫu đôi câu.

"Em đang tính, mấy ngày nữa đến phủ chúc tết thầy sẽ tiện thể nhờ vả một câu, cũng sẽ thường xuyên đưa Thanh Nhi đến phủ Thái phó chơi, lúc nào không có việc gì làm thì nhờ thầy dẫn nó theo đến Quốc Tử Giám mở mang tầm mắt."

Khóe miệng Tạ Cánh còn dính dầu bóng nhẫy, Lục Lệnh Tùng đưa ngón tay lên ra hiệu, y lại không để tâm mà phẩy tay: "Ôi dào, dù sao cũng chẳng ai thấy, ăn xong rồi lau một thể luôn."

Lục Lệnh Tùng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sang năm thằng bé cũng chín tuổi rồi, thời gian trôi qua nhanh thật."

Lục Thư Thanh chín tuổi, cũng có nghĩa là bọn họ đã kết hôn được chín năm. Tạ Cánh vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng vào ngày mùng bảy tháng Giêng năm Trinh Hữu thứ tám, y khoác lễ phục thêu chim công màu đỏ ánh vàng, từng bước rời khỏi phủ này, đặt bàn tay của mình lên lòng bàn tay của Lục Lệnh Tùng.

"Chúng ta cũng sắp đến tuổi nhi lập* rồi nhỉ." Tạ Cánh le lưỡi, "Đáng sợ quá đi."

(*) 而立之年 (nhị lập chi niên) là một thành ngữ Trung Quốc, chỉ độ tuổi 30 tuổi của người đàn ông. Cụm từ này xuất phát từ Luận Ngữ của Khổng Tử: "Ta mười lăm tuổi chí học, ba mươi tuổi lập thân, bốn mươi tuổi không còn mê muội, năm mươi tuổi biết mệnh trời, sáu mươi tuổi thì nghe gì cũng thông, bảy mươi tuổi thì làm gì cũng theo ý muốn mà không vượt khuôn phép." Trong đó, "而立" (nhị lập) nghĩa là đã đạt đến tuổi trưởng thành, có sự nghiệp và lập thân vững chắc.

Lục Lệnh Tùng nghiêng đầu nhìn sang, với dáng vẻ thản nhiên chẳng vướng bận điều gì, và tay thì vẫn đang cầm bánh điểm tâm thế kia của y, chẳng thấy có gì gọi là đang sợ hãi cả.

Hắn vỗ vai đối phương: "Có chuyện này ta luôn cảm thấy tò mò, nhưng không tiện hỏi em."

"Ồ?" Tạ Cánh ngạc nhiên, "Ngần ấy năm rồi, còn có chuyện gì mà anh ngại hỏi hả?"

Lục Lệnh Tùng vén lọn tóc rũ trước ngực y sang một bên, nâng chiếc hộp hương nhỏ bằng bạc lên: "Ngày đó khi lén ta kết tóc, rốt cuộc trong lòng em đã nghĩ gì vậy?"

Tạ Cánh sững người, chậm rãi nhai thêm hai cái. Y chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện này.

Tình cảm của y dành cho Lục Lệnh Tùng từ ban đầu chỉ là tò mò, rồi dần trở thành ngưỡng mộ, đến không nỡ rời xa, và cuối cùng là "yêu", rõ ràng đó là một hành trình dài dằng dặc, dù đôi khi có những khoảnh khắc sáng tỏ thoáng qua, nhưng phần lớn sự thay đổi đều diễn ra trong vô thức.

Vào đêm tân hôn, y chắc chắn rằng mình thật sự thích Lục Lệnh Tùng, điều này không sai, nhưng nói rằng y đã yêu sâu đậm đến mức nguyện cùng sống chết thì hoàn toàn không phải. Bây giờ nghĩ lại, Tạ Cánh cũng cảm thấy hành động nhân lúc đối phương ngủ say lén lút kết tóc có phần quá táo bạo và mãnh liệt.

Nghẹn lời hồi lâu, Tạ Cánh chỉ có thể lắp bắp: "... Em nghĩ, có lẽ là, vì đêm đó tiếp xúc da thịt với anh... Năm đó em mới mười sáu tuổi, bình thường chưa từng gần gũi với ai như vậy, có khi là đầu óc nóng lên, bèn..."

Nói đến đây, y lại càng phát hiện chuyện này cũng có lý. Một thiếu niên hoàn toàn không có kinh nghiệm về chuyện yêu đương, đối diện với người chồng mà mình vốn có hảo cảm, lại vừa mới chính thức thành thân lần đầu trải nghiệm mây mưa ân ái, cảm giác rất tuyệt, trong lúc say mê hứa hẹn cả đời cũng không phải là không có khả năng.

Lục Lệnh Tùng nghe câu trả lời của y, lộ ra vẻ mặt vừa mang hơi hướm nghiền ngẫm, vừa như được yêu thương mà sợ hãi.

"Còn anh chỉ giỏi lừa em bằng mấy lời ngon ngọt." Tạ Cánh chọt vào ngực hắn.

Lục Lệnh Tùng đáp: "Em đừng vội. Ta không chỉ có chuyện ngại không dám hỏi, mà còn có chuyện ngại không dám nói với em nữa đây."

"Gì cơ?"

"Trước đây ta suy nghĩ kỹ rồi, hình như đã hiểu vì sao phụ hoàng lại nói em có thể 'kiềm chế' ta."

Hắn nhớ lại một chút: "Từ trước khi em đứng đầu bảng Tam Nguyên, ta đã nghe không biết bao nhiêu lời đồn về em rồi. Bọn họ đều nói em mắt cao hơn đầu, không biết điều, không biết khách sáo, kiêu căng quái gở, không biết lớn nhỏ, không hiểu lễ nghĩa — tóm lại chẳng có lời nào tốt đẹp."

"Từ nhỏ đến lớn, những người ta tiếp xúc đều là tinh anh cả, ai nấy đều trơn tru khéo léo, giỏi xử sự. Ta chưa từng thấy ai ở thành Kim Lăng dám không màng để tâm đến mặt mũi của bản thân như vậy, thế nên ta rất muốn tự mình xem thử, rốt cuộc em là thần thánh phương nào."

Tạ Cánh ghé sát lại, lườm hắn: "Sau khi gặp rồi có phải thất vọng lắm không?"

"Không." Lục Lệnh Tùng lắc đầu. "Chỉ cảm thấy em trông như búp bê sứ, không giống người thật."

"Ồ, bảo sao vừa mới thành thân, có người đã không biết xấu hổ ngang nhiên ngủ chung giường với người ta, chẳng thèm nghĩ đến chuyện chia phòng nữa cơ."

Lục Lệnh Tùng đẩy nhẹ y một cái, cười nói: "Thật ra ta rất ngưỡng mộ em. Ta nghĩ bản thân từ nhỏ đã phải chịu áp lực nặng gấp trăm ngàn lần em, vậy mà đến một chữ 'không' cũng chẳng dám nói. Ta không dám làm mất mặt các công khanh quyền quý, không dám cãi ý phụ hoàng mẫu hậu, thậm chí đối diện với người ta không thích hay chuyện không muốn làm, ta cũng không dám cau mày dù chỉ một chút."

"Sau này khi chính thức quen biết em, tiếp xúc với em nhiều hơn, kết hôn rồi sinh Thanh Nhi, ta không biết liệu em có nhận ra  hay không, nhưng ta đã không còn 'nghe lời' như trước nữa. Ta thích học theo dáng vẻ tùy tiện, ngang tàng của em, muốn làm gì thì làm, giận sẽ nói, ghét sẽ mắng... Tóm lại, mỗi lần thấy em, ta như thấy được một mặt khác của chính mình, dù không thể với tới nhưng lòng vẫn luôn hướng về. Tự nhiên cũng không kìm được mà coi trọng tính cách của em."

Hắn nói đến đây, Tạ Cánh đang ngẩn người thì bỗng nhiên Lục Thư Ninh chạy vào  trong sân, không biết đang chơi trò gì, vừa nhìn thấy y cô bé đã lập tức nhào tới, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì chạy nhảy, liên tục gọi "mẹ".

"Sao thế?" Tạ Cánh hỏi.

"Con chỉ muốn gọi mẹ thôi." Lục Thư Ninh ngẩng đầu lên, chiếc chuông nhỏ sau đầu khẽ va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo.

Tạ Cánh bẻ một miếng bánh trong tay, đưa cho em: "Nếm thử đi, bánh vừa mới chiên xong là thơm nhất đấy."

Lục Lệnh Tùng nhắc nhở: "Chừa bụng lát nữa còn ăn sủi cảo hoa mai nữa, nửa tháng trước đã đòi ăn rồi, con mà không ăn hết lần sau cha không làm nữa đâu."

Tạ Cánh ôm Lục Thư Ninh, cúi đầu nhìn em vất vả cắn miếng bánh bằng hàm răng sữa nhỏ như hạt gạo, bỗng nhiên đáp lại câu nói ban nãy của Lục Lệnh Tùng: "Chẳng qua là anh trưởng thành sớm hơn em một chút, gánh vác nhiều trọng trách hơn mà thôi. Em chưa bao giờ cần anh mắng chửi người cùng em, cũng chưa bao giờ cần anh vì em mà đối nghịch với bệ hạ và Hoàng hậu. Những thứ mà em muốn thật ra chỉ là một đài ao nhỏ, một đĩa bánh hấp và một vò rượu mà thôi. Con nói xem có đúng không, Ninh Ninh?"

Lục Thư Ninh vốn chẳng nghe y nói gì, chỉ ngẩng mặt lên, dùng cái đầu nhỏ cọ vào cằm y.

Đến chạng vạng tối, khách khứa mới dần dần tản đi, Tạ Cánh đi lên nhà trước, thấy Tạ phu nhân và Diêu thị đang quây quần bên lồng xông hương, vừa trông lò sưởi vừa cắt giấy hoa. Tạ phu nhân khéo tay vô cùng, cắt giấy thành hình "hỉ thước đăng chi" và "liên niên hữu dư". Thấy con trai nhỏ tới, bà bèn dùng chiêu cũ thường hay dỗ Tạ Cánh lúc y còn bé, tiện tay cắt một bông hoa tròn nhỏ, chấm chút hồ rồi dán lên mu bàn tay y.

Tạ Cánh vẫn còn rất thích trò này, vui vẻ ngắm nghía cả buổi, Diêu thị bật cười trêu: "Ninh Ninh chẳng thèm chơi trò này, em còn không bằng con bé nữa ấy."

"À, lúc đến đây con có thấy chữ 'Phúc' mới dán trên cửa chính, " Tạ Cánh nói, "Là chữ Thanh Nhi viết đấy mẹ."

Mọi năm, câu đối xuân ở phủ Chiêu vương và các phòng trong phủ ở ngõ Ô Y đều do y tranh thủ viết một lèo trong buổi chiều nào đó cuối tháng Chạp. Mấy hôm trước, đúng lúc thấy Lục Thư Thanh rảnh rỗi không có việc gì làm, lại đứng bên cạnh xem, Tạ Cánh bèn tiện thể bảo cậu viết hai tờ, không ngờ trông cũng khá giống.

Tạ phu nhân trêu chọc: "Cha con biết vậy nên vui mừng không ngớt, sáng nay gà còn chưa gáy đã dậy rồi, hớn hở mang đi dán ngay. Có khách nào tới cũng phải khoe một lần, sợ người ta không biết đây là chữ do cháu ngoại bảo bối của ông ấy viết."

Diêu thị xen vào hỏi: "Mà đêm nay các em ở lại đây chứ? Giường chiếu ở Nam viện đều đã dọn dẹp xong xuôi rồi, vả lại trong cung cũng không bắt bớ, ở thêm vài hôm nữa cũng có sao đâu."

Chưa đợi Tạ Cánh trả lời, Tạ Tuấn đã dẫn em trai và em gái họ của mình đi vào. Lục Thư Ninh ngồi trên vai cậu, còn Lục Thư Thanh bị cậu kẹp dưới cánh tay, trên tay cậu nhóc còn cầm một chiếc đèn lồng vải lụa, chắc là mới được mua cho từ chỗ mấy người bán đèn dạo dọc phố bên ngoài. Diêu thị vừa nhìn thấy đã nói ngay: "Thanh Nhi và Ninh Ninh ngủ với mợ nhé, quyết định vậy đi."

"Sao con lại không được nhận đãi ngộ này?" Tạ Tuấn dạng chân ngồi phịch xuống giữa trường kỷ, tiện tay cầm một tờ giấy đỏ và cây kéo nhỏ lên, bắt đầu loẹt xoẹt cắt loạn xạ.

Thế là bị Diêu thị vỗ vào tay một cái, chị trừng mắt: "Con mấy tuổi đầu rồi mà còn đòi ngủ chung với mẹ hả?"

Tạ Tuấn ôm đầu, tránh bàn tay Tạ phu nhân đang chuẩn bị xoa đầu cậu như xoa mèo con chó con, cự nự: "Bà nội, bà có nghe thấy không! Con lớn bằng này rồi, không thể tùy tiện xoa đầu được đâu, con còn phải cao thêm nữa đó!"

Trong sảnh đốt lò sưởi suốt cả ngày, hương ấm lan tỏa khắp nơi. Tạ Cánh thấy mấy anh em chơi vui đến đổ mồ hôi, bèn bảo chúng cởi áo ngoài ra. Tạ Tuấn liếc thấy chiếc khóa trường mệnh trên ngực Lục Thư Thanh, chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nói: "Chú, hôm nay Thái thú Ung Châu nhờ người mang một lô phôi ngọc* đến làm quà mừng. Cha con nghĩ năm xưa Thái thú từng có duyên thầy trò với điện hạ, từ chối thì không phải phép nên đã nhận và đáp lễ rồi. Vừa nãy cha cũng đã sai người mang một phần sang Vương phủ, chú và điện hạ xem rồi quyết định phân chia đi."

(*) Nguyên văn là "ngọc liệu" (玉料) có nghĩa là nguyên liệu ngọc hoặc phôi ngọc. Đây là từ dùng để chỉ các loại đá quý như ngọc bích, ngọc phỉ thúy, hoặc các loại ngọc khác ở dạng thô, chưa được chế tác.

Tạ Cánh ngoài miệng đáp cho có, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc. Lục Lệnh Tùng và người thầy từ thời niên thiếu này thật ra cũng không có giao tình gì nhiều, thậm chí bình thường đối phương còn chẳng hề qua lại với phủ Chiêu vương, sao đúng thời điểm này lại đột nhiên mang quà cáp đến nhà họ Tạ? Chẳng lẽ là nghe được lời đồn gì đó về việc tranh đoạt ngôi vị Thái tử, muốn nhân cơ hội này lôi kéo quan hệ, tìm cách để được điều về kinh thành?

Vì giao thừa năm nay đông người, bữa tối được dọn ngay tại sảnh trước. Tạ Cánh có mang theo rượu Mai Sơn Tuyết từ Vương phủ tới, nhưng sợ cha mẹ lo lắng cho mình vì chuyện uống rượu nên cũng không dám uống nhiều, chỉ bảo người mở một vò góp vui mà thôi.

Tết ở Kim Lăng không có tục lệ ăn sủi cảo, mọi năm đều dùng chè trôi nước làm món chính, chẳng ai có lòng gói bánh. Sủi cảo là món Lục Lệnh Tùng làm riêng cho Tạ Cánh. Ban đầu mọi người biết y thích nên đều nhường hết cho y, Tạ Cánh ăn hai cái mới nhận ra, bèn bảo: "Mọi người cứ ăn đi chứ, mình con làm sao ăn hết được."

Lục Lệnh Tùng nói: "Ta có gói tiền đồng vào hai cái bất kì, cầu mong năm mới tài vận hanh thông, vạn sự như ý, không biết ai sẽ ăn trúng để lấy hên đây nhỉ?"

Hắn vừa dứt lời, cả nhà bèn đồng loạt ra tay, thậm chí ngay cả Tạ Dực cũng âm thầm tham gia. Đầu tiên Lục Thư Ninh và Tạ Tuấn cùng nhắm tới một chiếc sủi cảo, Tạ Tuấn muốn nhường cho cô bé, kết quả Lục Thư Ninh tuy nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu đạo lý trên đời không có bánh từ trên trời rơi xuống, em chớp mắt một cái, lập tức đảo khách thành chủ: "Xưa giờ vận may của anh chẳng ra gì, thôi thì để em đổi sang cái khác vậy."

Rồi cô bé trơ mắt nhìn Tạ Tuấn ăn trúng đồng tiền đầu tiên.

Đúng là Tạ Tuấn đã quen với vận xui quấn thân, lúc này vui mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên, không thèm để ý đến Lục Thư Ninh đang há hốc mồm kinh ngạc, lập tức quay sang hỏi xin Diêu thị một đoạn dây tơ, buộc đồng tiền lại treo trên cổ, còn thề thốt rằng ngay cả khi tắm cũng sẽ không tháo ra: "Năm sau có thể thắng lại tiền đã thua Lý Huống ở trường đua ngựa hay không đều trông cậy vào mày đó."

Ba cha con Tạ Cánh thì chọn cánh dùng "nhãn lực" để tìm kiếm, lớp vỏ của bánh hấp có đồng tiền gói bên trong sẽ hơi khác một chút, hiển nhiên là cả ba người đều cùng lúc nhận ra điều này. Ba đôi đũa vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa gọn, chọc ra sáu cái lỗ trên chiếc sủi cảo dài, mép đồng tiền cũng lộ ra, âm mưu biến thành dương mưu, cuộc phân tranh may mắn bỗng chốc biến thành cuộc thi xem ai dùng đũa khéo hơn.

Tạ Cánh cầm đũa rất cao, mọi người cười nói rôm rả còn thấy kỳ lạ, đều bảo rằng cầm đũa cao thì sẽ gả xa, nhưng Tạ Cánh lại gả gần đến nỗi cưỡi ngựa cũng thấy phiền.

Câu nói kia là thật hay giả cũng không rõ, nhưng đúng là Tạ Cánh dùng đũa không thạo bằng cha và anh trai của mình, dù sao họ cũng ăn cơm nhiều hơn y ngần ấy năm. Mới vài lượt mà Tạ Cánh đã rơi vào thế yếu, ỉu xìu nhận thua, ngậm ngùi nhìn đồng tiền thở dài thườn thượt.

Cuối cùng, Tạ Dực là người chủ động rút lui, tỏ vẻ không thèm tranh giành chuyện nhàm chán này với con cháu, ông hừ một tiếng, nhường lại đồng tiền cho Tạ Duyễn. Nhưng nhìn sang bộ dáng háo thắng tranh đoạt như con nít của em trai mình, anh không nhịn được cười, thế là nhét luôn đồng tiền vào tay y: "Cho em này!"

Tạ Cánh lập tức cười tươi roi rói, biểu cảm thay đổi còn nhanh hơn cả Lục Thư Ninh, y cảm ơn một tiếng ngọt ngào như ngâm mật rồi kẹp đồng tiền giữa đầu ngón tay, xoay nó một vòng như làm ảo thuật, sau đó đưa tới trước mặt Lục Lệnh Tùng, khoe khoang với hắn: "Thấy chưa? Là anh trai em cho em đấy."

Lục Lệnh Tùng thấy y đáng yêu quá chừng, nghiêng đầu qua thì thầm bên tai: "Vui đến vậy à? Nhưng người gói đồng tiền vào sủi cảo cho em là ai ấy nhỉ?"

Tạ Cánh thoáng nở nụ cười nghịch ngợm, rót đầy chén rượu cụng nhẹ với Lục Lệnh Tùng, dùng tông giọng chỉ hai người nghe thấy nói khẽ: "Đương nhiên cũng là anh trai rồi."

Nói xong, y gọi Lục Thư Thanh và Lục Thư Ninh lại, dùng trà thay rượu, nâng chén nói: "Thôi được rồi, chén này con xin kính cha mẹ, anh trai và chị dâu. Cảm ơn mọi người đêm ba mươi đã cho bọn con tá túc, còn chuẩn bị cả bàn thức ăn thịnh soạn như thế này để thiết đãi. Nhưng nói trước nhé, chén này kính rồi là bọn con sẽ ăn chực uống chực đến tận Nguyên tiêu luôn, không được đuổi đi đâu đấy!"

Tạ phu nhân bật cười, mắng yêu: "Cả nhà nghe xem ai đó nói gì kìa! Lão đại à, lẽ ra lúc nãy con nên ném đồng tiền đó vào chén, để tiền kêu leng keng cho nó nghe, không khéo người ta lại tưởng ở ngõ Ô Y có ăn mày đấy!

Tạ Tuấn đã bắt đầu lôi "bùa may mắn" của mình ra giở trò: "Chú làm như thế là không hay đâu nhé, được lộc đầu năm thì phải hào phóng mời khách chứ. Tối nay tiền xua đuổi tà ma phải gói dày một chút mới được nha."

Lục Thư Thanh thì vẫn chậm rãi ăn phần của mình, cậu đã bắt đầu ăn từ trước khi mọi người cùng dùng bữa, đến khi mọi người ăn xong cả rồi cậu vẫn còn đang từ tốn nhấm nháp, tính ra cũng coi như là ăn chậm nhai kỹ, từ đầu đến cuối không hề bị gián đoạn. Cậu không rảnh miệng để nói chuyện, nhưng nghe thấy anh họ đòi tiền xua đuổi tà ma, cậu bèn tích cực gật đầu, "ừm ừ" như tán thành.

Dùng xong bữa tối, thức ăn thừa được dọn xuống, Diêu thị đột nhiên vỗ đùi một cái, kêu lên: "Sáng nay con có giấu mấy thứ hay ho, đúng lúc này đem ra chơi cho tiêu cơm được đấy!"

Nói xong, chị giống như thiếu nữ đôi mươi phấn khích rời khỏi chỗ ngồi, nhanh nhẹn dẫn đám trẻ con ùa ra ngoài, đến áo khoác cũng không kịp mặc, cuối cùng vẫn là Tạ Duyễn lên tiếng gọi lại, ném chiếc áo choàng của mình sang cho chị.

Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh cũng theo ra góp vui, hóa ra Diêu thị đã sưu tầm được một đống pháo hoa đủ màu sắc không biết từ đâu ra, hào hứng sai hai người họ giúp đốt lên. "Tô Tiên Mai Hoa" mô phỏng cánh hoa tím nhụy trắng, "Bảo Bình Tượng Thiên" thì giống như từng chùm phượng tím rực rỡ, còn có "Thủy Kiêu Liên", "Biến Địa Cẩm", từng đợt từng đợt vút lên không trung, bừng nở rồi rơi xuống, tan ra vô tận tựa như muôn vàn ánh sao lấp lánh ngay trên khoảng trời nhỏ bé của phủ nhà họ Tạ.

Họ đốt pháo hoa không phải để phô trương xa xỉ hay thể hiện gia thế cao sang, cũng không phải để thu hút ánh mắt tò mò của phố phường, chỉ đơn giản là muốn ngắm nhìn cảnh đẹp, để lòng mình và cả nhà đều được vui vẻ. Ban đầu, Lục Lệnh Tùng còn lo Lục Thư Ninh sẽ sợ nên đưa tay che tai cho em, thế nhưng cô bé đã sớm bị cảnh tượng rực rỡ kia làm cho mê mẩn, em đưa bàn tay nhỏ xíu ra hứng những mảnh vụn của pháo hoa, lại phát hiện xúc cảm không giống như trong tưởng tượng, ngơ ngác buột miệng: "Lạnh quá."

Tạ Cánh đứng ở bên cạnh, nghe thấy vậy nụ cười thoáng sững lại, bất giác ngây người. Trời lạnh, pháo tàn, không phải điềm lành. Y không hiểu sao lại thấy bất an, lẩm bẩm: "Vào nhà thôi, cẩn thận gió lạnh."

Thế là bọn trẻ giống như bầy chim én trở về tổ, ngoan ngoãn nghe lời rúc vào bên cạnh y.

Mọi người đều mạnh miệng nói muốn thức đón giao thừa, nhưng dần dần ai nấy cũng bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, gục ngả xiêu vẹo. Tạ phu nhân xưa nay không thể thức khuya, đã tựa vào bên cạnh Tạ Dực lim dim từ lâu. Tạ Tuấn vốn đang ngồi gối đầu lên đùi bà đọc thoại bản giết thời gian, bỗng phát hiện Tạ Dực ra hiệu cho mình, ngẩng lên thấy bà nội đang gật gù ngủ gật, hai ông cháu cậu nhìn nhau bật cười. Lục Thư Ninh thì đã ngủ say trong lòng Tạ Duyễn, còn Diêu thị lại không chịu ngơi tay, lấy giấy dát vàng gấp nguyên bảo, chuẩn bị cho lễ tế tổ ngày mai.

Lục Thư Thanh vừa quấn mình trong chiếc chăn nhung dày, vừa bị kẹp giữa cha mẹ, thỉnh thoảng còn nấc lên một cái. Tạ Cánh bảo cậu cởi giày tất ra, để chân trần dưới tấm chăn áp sát vào lò sưởi, lòng bàn chân được hun nóng ấm áp.

Có lẽ là do hương liệu có tác dụng an thần, hoặc là do hơi men nồng ấm, cũng có lẽ vì không khí ở nhà ngoại luôn ngập tràn cảm giác bình yên, Tạ Cánh chỉ thấy cả người mình đều được thả lỏng, xương cốt như mềm nhũn ra, bồng bềnh giữa lớp da thịt. Y lơ đễnh nắm lấy ngón tay Lục Lệnh Tùng chơi đùa, mơ hồ nghĩ, nếu năm nào đêm giao thừa cũng có thể an nhàn vô lo như thế này thì tốt biết bao.

Đến chừng canh ba, khi chính y cũng bắt đầu mơ màng buồn ngủ, thì bỗng cảm giác Lục Lệnh Tùng khẽ vỗ nhẹ: "Chi Vô, tỉnh dậy đi, mau nhìn này."

Tạ Cánh hồi thần, hé mắt ra, đột nhiên phát hiện ngoại trừ màn sương mỏng lượn lờ, ngoài sân đang có vô vàn bông tuyết trắng tinh bay lả tả, khiến cho khoảnh khắc chớm bình minh của năm mới sáng như ban ngày.

Lục Lệnh Tùng khẽ thở dài: "Tuyết lại rơi rồi."

Không rõ chữ "lại" này là nói đến trận tuyết trước khi họ thành thân vào năm Trinh Hữu thứ tám, hay là từ rất nhiều, rất nhiều năm về trước khi cả hai vẫn còn là trẻ con, vào lần đầu tiên gặp nhau, Lục Lệnh Tùng đã nhét một nắm tuyết vào cổ áo Tạ Cánh.

Pháo hoa đã tàn, những mảnh giấy màu xinh đẹp rơi xuống sân, bên dưới là ánh đèn vạn nhà chiếu rọi, lấp lánh và rực rỡ như gấm vóc trải dài. Mà tuyết thì vẫn cứ mỏng manh, lặng lẽ, chầm chậm bao trùm, khiến cho hơi ấm rượu nồng, làn khói cháo nóng hổi cùng với sự huyên náo đêm giao thừa bỗng chốc lắng xuống, hóa thành một đoạn kết dài dằng dặc và trắng muốt như sứ.

Tuyết rơi là điềm lành báo hiệu mùa màng bội thu, đây hẳn là một dấu hiệu tốt, Tạ Cánh thầm nghĩ. Mong rằng mọi chuyện trong năm Trinh Hữu thứ mười bảy sẽ được suôn sẻ, cả nhà bình an.

==

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro