Chương 95
《 23.2 》
Tạ Cánh ngồi bệt trên sàn trong đại sảnh quan thự, quay lưng về phía cửa, trước mặt là từng chồng tấu chương, hồ sơ và sổ sách chất cao như núi, bên cạnh chân còn có một hộp cơm chưa hề đụng vào.
Bên dưới công đường là đám quan viên của Hộ bộ, ai nấy đều liên tục cau mày, không ngừng thở dài.
Nạn rét đã qua, trận lụt đầu xuân năm nay cũng tạm thời có dấu hiệu thuyên giảm, cha con Vương Thục tái nhậm chức, việc đầu tiên làm là gióng trống khua chiêng cải cách chế độ. Quyền sở hữu đất đai là thứ không thể thay đổi, vì vậy chỉ có thể kiếm chuyện trên thuế khóa, mỹ danh gọi là "cùng dân nghỉ ngơi".
Cải cách thông thường phải chọn thí điểm trước, rồi tiến hành từng bước — tuy nhiên, giảm thuế khác hẳn với những chính sách vô thưởng vô phạt khác, vì nó thật sự có liên quan đến chuyện dân chúng vừa thoát khỏi họa lớn, và những người đang sống cảnh tha hương có sống sót được hay không. Nếu may mắn được giảm thuế, dù chỉ dư ra một hai phần tiền lẻ cũng đã đủ cứu mạng cả nhà họ; còn nếu chẳng may không được giảm, thì chuyện này không đơn giản chỉ là họa vô đơn chí.
Việc cải cách do phủ Tướng chủ trì, hiển nhiên, nơi đầu tiên được miễn giảm thuế chính là quận Hội Kê – nơi mà năm trước đã nhận được khoản tiền cứu trợ nhiều nhất, cũng là nơi tập trung chủ yếu các sản nghiệp của nhà họ Vương sau khi họ vượt sông Nam tiến. Tiếp đó là quê nhà của Vương thị - quận Lang Nha.
Hạng mục công việc này tương đối nhiều, Tạ Cánh dọn cả bàn làm việc đến Hộ bộ, đích thân thay Vương Thục giám sát. Lục Lệnh Chương ở bên trên chỉ phất tay một cái, ném hết tất cả những bản tấu can gián lẫn lời bóng gió chỉ trích việc chọn thí điểm không hợp lý xuống cho y, bảo y tự mình đối phó; mặt khác còn có đủ kiểu quan lại năm lần bảy lượt tìm cách vòng vo dò la tin tức từ y. Nửa tháng trôi qua, mọi thứ vẫn cứ ngổn ngang chồng chất khiến y đau đầu không thôi.
Tạ Cánh chỉnh lại tóc mai đã rối tung, hốc mắt y mỏi nhừ, mũi thì cay xè, cố gắng giữ tỉnh táo để tính toán, chợt nghe thấy phía dưới truyền lên tiếng gọi như gọi hồn của thuộc quan: "Đại nhân, đại nhân à..."
Bình thường nhóm thuộc quan kia không dám tùy tiện lên tiếng quấy rầy vị tổ tông vừa mới từ trên trời rơi xuống này, trừ phi gặp phải tình huống mà họ thật sự không xoay xở nổi.
Không rõ là Tạ Cánh không nghe thấy tiếng gọi hay là không muốn đáp lại, mãi mà y vẫn cứ nghiêng người bất động, còn chưa đợi thuộc quan khó xử gọi thêm lần thứ hai, "tình huống" đã sải bước đến ngay phía sau y.
Tạ Cánh chỉ cảm thấy cổ họng căng chặt, cổ áo bị đối phương túm lấy nhấc bổng lên, y ngoái đầu lại trừng mắt, thấy Lục Lệnh Tùng đang cúu đầu nhìn xuống mình, hai hàng mi của y khẽ run lên.
"Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà, ngài thả tôi xuống trước đã."
Lục Lệnh Tùng nhẹ nhàng buông tay. Tạ Cánh chỉnh lại vạt áo của mình, loạng choạng lùi về sau nửa bước, nói: "Mấy ngày nay đại sảnh của Hộ bộ đón tiếp không biết bao nhiêu khách quý rồi, chẳng hay điện hạ cũng đến tìm tôi vì chuyện cải cách?"
"Tạ đại nhân đã cùng ta bàn xong chuyện chia chác Lạc Ấp và 'tang vật' của quận Trần, cớ sao chỉ lo làm áo cưới cho phủ Tướng mà không tính toán cho mình chút nào thế?"
Tạ Cánh nghe vậy, quay lại nhìn sắc mặt đám quan lại, chỉ thấy bọn họ vẫn còn ngơ ngác chờ y chỉ thị.
Lục Lệnh Tùng cười lạnh một tiếng: "Ta miễn thuế cho bách tính trên đất phong của Chiêu Vương, cũng là cầu tài cho nhà mình, xưa nay chưa từng sợ miệng lưỡi thế gian. Ngươi đã muốn nhúng tay vào, chẳng lẽ còn sợ người ta biết ư?"
Đúng là Tạ Cánh không sợ người khác biết, chỉ cần không dính dáng đến chính sự, chuyện y "vơ vét của cải" Vương Thục cũng chẳng quan tâm, bèn nói: "Điện hạ, mời ngài sang bên này nói chuyện."
Lục Lệnh Tùng xoay người đi trước, quét mắt một vòng đám thuộc quan của Hộ bộ, chỉ tay cảnh cáo: "Liệu mà giữ cho kín cái miệng của các ngươi."
Những người có mặt không ai dám lên tiếng, chỉ biết gật đầu như mổ thóc, lúc này Lục Lệnh Tùng mới dời bước vào nội sảnh. Tạ Cánh theo sau hắn, còn nghe thấy phía sau có người thấp giọng chửi rủa một câu.
Rèm cửa nội sảnh buông xuống, Tạ Cánh lập tức tiến đến trước mặt Lục Lệnh Tùng, hít hà mấy cái: "Mau lên, em ngửi thấy mùi thơm rồi!"
Lục Lệnh Tùng lấy từ trong ngực ra một gói giấy đưa cho y: "Ta nghĩ chắc em cũng chưa kịp ăn cơm."
Tạ Cánh cau mày: "Sao lại giấu trong áo, dính dầu rồi phải giặt, phiền chết đi được."
Lục Lệnh Tùng cười: "Cũng có bắt em giặt cho ta đâu."
Đây là thói quen mà Tạ Cánh giữ được trong suốt ba năm qua. Trước đây khi làm Chiêu Vương phi, mười ngón tay của y đương nhiên là không dính nước xuân, càng không biết thứ gì bẩn thì phải giặt ra sao, loại vải nào phải xử lý theo cách nào. May là ở Ung Châu không có cẩm y hoa phục cho y phá phách, quần áo bằng vải thô có giặt kiểu gì cũng không thể hỏng được.
Trong lớp giấy dầu là mấy chiếc sủi cáo nhân thịt bò được áp chảo vàng ruộm vẫn còn bốc hơi nóng hổi, hai mắt Tạ Cánh sáng lên: "Lâu rồi không được ăn, anh mua ở chỗ đó à?"
Lục Lệnh Tùng gật đầu: "Chỉ là không còn giòn như lúc vừa ra lò thôi."
Cách Vương phủ không xa, ở khu chợ ven sông Tần Hoài có một tiệm nhỏ chuyên bán sủi cảo nhân thịt bò chiên và súp lòng bò nấu lá đậu phụ, đây là một cửa tiệm không mấy nổi bật, Lục Lệnh Tùng hay tiện tay mua về khi đi ngang qua để giải tỏa cơn thèm. Khi ấy Tạ Cánh vừa sinh Lục Thư Ninh xong, ngán ngẩm mấy món thanh đạm nhạt nhẽo, vì thường được mua cho ăn nên y nhớ mãi hương vị này.
Lục Lệnh Tùng thấy y ngồi xuống dùng bữa bèn nhắc đến chuyện chính: "Tuyên Thất truyền tin về, hai quận Ngô Hưng và Tân An đã bắt đầu náo loạn. Sớ xin chỉ thị của Quận thủ sáng mai sẽ được dâng vào cung."
Tạ Cánh ậm ờ đáp: "Chỉ mới có từng ấy thôi hả, một mình Hội Kê đã đủ dấy lên sóng lớn ngập trời rồi, đợi danh sách các châu quận thử nghiệm cải cách đợt này được công bố đi, xem còn náo loạn đến đâu nữa."
Trước đó, những khu vực nhận được nhiều tiền cứu trợ nhất và những nơi hiện tại tiên phong thực hiện giảm thuế thực chất gần như hoàn toàn trùng khớp. Sở dĩ khi ấy không thấy ai phản kháng mà giờ lại bạo động liên miên, chính là vì thiên tai vừa qua, bách tính mới được thở ra một hơi.
Lục Lệnh Tùng nói: "Quận Tân An quản lý khu vực Huy Châu và vùng phụ cận, nhà nhà đều làm nghề buôn bán, sợ nhất là thuế nặng. Hơn nữa, vì số người ở lại canh tác rất ít nên gần như chẳng hưởng được bao nhiêu lợi ích từ chính sách hỗ trợ nông nghiệp, bởi vậy đó là nơi bạo loạn dữ dội nhất."
Tạ Cánh gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Quận Ngô Hưng... Có phải cũng nhờ công lao của Tuấn Nhi không?"
Vài sĩ tộc ở Ngô Hưng như họ Diêu, họ Thẩm, họ Thi vốn đã cùng chung chiến tuyến, mối liên hệ giữa các nhà vô cùng mật thiết. Hôn sự giữa Tạ Duyễn và Diêu thị chính là một "kế sách" đôi bên cùng có lợi: vừa là cách để họ Tạ ở quận Trần củng cố chỗ đứng trong giới sĩ tộc bản địa Giang Nam, vừa là con đường để các môn phiệt ở Ngô Hưng đả thông cửa ngõ kinh thành. Trên chính đàn những năm Kiến Ninh, Trinh Hữu, họ vẫn luôn dựa sát bên Trần quận Tạ thị.
Mà khi nhà họ Tạ sụp đổ, thông gia cũng bị liên lụy, ai nấy đều rụt rè cẩn trọng, tự giấu đi hào quang sắc bén của nhà mình. Nay đã có cơ hội chấn hưng gia tộc, thay cờ đổi chủ, dĩ nhiên đều âm thầm chú ý theo dõi.
Lục Lệnh Tùng gật đầu, khẳng định suy đoán của Tạ Cánh. Tạ Tuấn vừa là con cháu dòng chính của Trần quận Tạ thị, vừa là ngoại thân của sĩ tộc Ngô Hưng, với thân phận của cậu, xuất hiện vào thời điểm này để lôi kéo, thuyết phục, ngấm ngầm thông đồng quả là thích hợp nhất.
"Mùa đông năm ngoái ai nấy đều lo sợ bất an, Giang Nam Giang Bắc đều khó khăn như nhau. Bách tính không có sức gây chuyện, cũng không đến mức cảm thấy bất công. Thế nhưng một khi cuộc sống dễ thở hơn đôi chút, lại chọn cải cách ngay lúc này, sự chênh lệch giữa các châu quận sẽ được thể hiện rất rõ, chênh lệch cực kỳ nhiều. Tân An và Ngô Hưng đều ở gần Hội Kê, nhìn mình sống khốn đốn thê lương, còn láng giềng gần ngay trước mắt lại dần khởi sắc, làm sao lòng người không dao động cho được?"
"Chính là lời này." Lục Lệnh Tùng thở dài. "Lúc trước ta giải thích cho Thanh nhi nghe, đến cả nó cũng hiểu được lẽ 'xưa nay triều đại đổi ngôi, chẳng qua đều là mưu tính tư lợi giữa các gia tộc' mà thôi."
Tạ Cánh hơi ngạc nhiên: "Anh còn nói với nó những chuyện này à? Em cứ tưởng hai cha con anh chỉ toàn nói chuyện ăn chơi thôi chứ."
Lục Lệnh Tùng bật cười: "Em nói chuyện có lý chút đi, chẳng phải trước giờ bọn ta cũng thường nói chuyện đàng hoàng sao? Ta với em ở chung mới chỉ toàn nói chuyện ăn chơi đấy! Huống hồ đâu phải người ta không hiểu, sao lại không thể nói? Trái lại là em cứ lo trước lo sau, coi thằng bé như trẻ con mãi."
Tạ Cánh nhướng mày: "Một tên nhóc con lạnh không biết mặc thêm áo, nóng lên lại ham lạnh, sáng sớm không ai gọi thì cứ nằm ườn trên giường chẳng chịu dậy, té ngã còn khóc gọi mẹ, có chỗ nào không giống trẻ con hả? Bây giờ anh lại bảo muốn nó học mấy thứ âm mưu dương mưu này, em không nỡ đâu."
Y vò tờ giấy gói đã trống không lại, sau đó dùng khăn lau qua đầu ngón tay, tiện tay vuốt lại tóc mai, nào ngờ lại vuốt xuống được một nắm tóc, nhìn mấy sợi tóc nằm trong lòng bàn tay khiến người ta giật mình.
Cả hai đều sững sốt, Tạ Cánh líu lưỡi: "Chắc là do gần đây mệt nhọc quá, rụng nhiều thế này."
Lục Lệnh Tùng khẽ gạt những sợi tóc ấy khỏi tay y, để chúng rơi xuống đất, thản nhiên tiếp lời: "Chẳng qua vì thằng bé không muốn trưởng thành trước mặt em thôi, ta tưởng em hiểu rõ điều đó chứ."
Tạ Cánh ngồi xuống trước bàn bên cạnh hắn, nghe hắn chậm rãi hỏi tiếp: "Trước khi đi, không phải em đã dặn bác Chu đốt hết bút tích của mình đi sao?"
Lục Thư Thanh khi đó không rõ thâm ý của hành động này, cũng không biết cha mẹ thật ra chưa bao giờ đoạn tuyệt, còn giận dỗi với Lục Lệnh Tùng một phen. Sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, hai cha con vẫn còn giữ khoảng cách, chưa trở lại như trước kia không gì là không chia sẻ với nhau. Một ngày nọ, Lục Lệnh Tùng ngồi bên cạnh cùng cậu đọc sách, đúng lúc đọc đến "Bi Phẫn Thi" của Thái Diễm, "Ta không dám lên tiếng nữa, còn Thanh Nhi thì vẫn như thường, mặt mày tỉnh bơ đọc câu: 'Người bảo mẹ nên đi, há còn ngày trở lại'..."
Tạ Cánh run lên, trong lòng thầm đọc tiếp: Xưa mẹ luôn nhân từ, nay sao chẳng còn thương. Con còn chưa trưởng thành, biết làm sao vơi nhớ?
Lục Thư Thanh đọc xong thì ngẩng đầu lên nhìn, Lục Lệnh Tùng nghẹn lời hồi lâu mới hỏi cậu: "Con trách mẹ không đưa con đi cùng sao?"
"Là con đã nói mẹ đừng đưa con theo," Đó là lần đầu tiên Lục Thư Thanh nhắc đến chuyện này trước mặt cha, "Đưa con theo, chỉ sợ sẽ còn nguy hiểm hơn cả việc mẹ và Ninh Ninh đi một mình; huống hồ nếu không có con ở Kim Lăng, tổ mẫu và cô sẽ trở thành lựa chọn hàng đầu để phủ Tướng dùng kiềm chế cha, con càng không thể đẩy họ lên đầu sóng ngọn gió."
Lục Lệnh Tùng thấy cậu có vẻ như đã suy nghĩ thấu đáo từ sớm, hắn lặng người: "Nhỡ đâu lần này mẹ con đi không có tin tức, thật sự không còn ngày trở lại..."
Lục Thư Thanh ngơ ngác nhìn hắn: "Cha cũng đâu có tin tức của mẹ, đúng không ạ? Nếu như mẹ và em có thể bình an vô sự mà sống tiếp, thì dù cả đời này không gặp lại con cũng đành chấp nhận; nhưng nếu, nếu như họ..."
Cậu không nói tiếp được, lời sau nghẹn lại nơi cuống họng, lòng dạ Lục Lệnh Tùng run rẩy, hắn kéo con trai vào lòng ôm lấy cậu, Lục Thư Thanh vùi mặt vào hõm vai cha, giọng nghèn nghẹn: "Con đã nghĩ đến kết quả xấu nhất từ lâu rồi, con đã nghĩ, nếu thật sự không còn mẹ nữa, con phải sống thế nào rồi."
Tạ Cánh nghe xong, im lặng hồi lâu, rồi y bỗng nói: "... Nhưng em chưa từng nghĩ đến."
Y đưa tay chống lên hai đầu gối, úp mặt xuống lòng bàn tay, chất giọng buồn bã truyền ra từ kẽ ngón tay: "Em chưa từng nghĩ, nếu không còn các con nữa, em sẽ phải sống như thế nào."
Lúc ở trong ngục, cha và anh trai đã dặn y "đừng báo thù", không phải Tạ Cánh không nghe lọt tai. Y hiểu rất rõ rằng sự hy sinh của người nhà không phải để y ngu xuẩn lao vào rồi góp thêm một mạng, nhưng vẫn là câu nói đó, những gì đã định trong số mệnh ắt sẽ xảy đến.
Ngày hôm nay y làm chuyện này, nói trắng ra không phải vì người đã khuất, cũng không phải vì bản thân mình. Người chết đèn tắt, thanh danh dù có trong sạch đến đâu cũng không thể khiến người thân sống lại; về phần mình, những năm qua y đã quen với cảnh giằng xé trong vũng lầy quyền lực, nếu cả quãng đời còn lại thật sự cũng phải sống trong cảnh dè dặt, luồn cúi xu nịnh, vậy thì y cũng đành nhận mệnh.
Nhưng y và Lục Lệnh Tùng không chỉ có bản thân mình, họ đã là cha mẹ, để Lục Thư Thanh và Lục Thư Ninh không phải chịu cảnh cốt nhục chia lìa thêm một lần nữa, để chúng không phải sống trong nơm nớp lo sợ, ăn bữa hôm lo bữa mai, chuyện này họ bắt buộc phải làm.
"Thanh Nhi dù có biết chuyện đến đâu, có thể hiểu những mưu mô thủ đoạn này đến mấy thì cũng chỉ là hiểu thôi. Vẫn còn lâu lắm mới đến lúc nó có thể thoát khỏi sự che chở của cha mẹ, tự mình thử sức dang cánh."
Tạ Cánh xòe hai tay ra, nói năng lộn xộn: "Các con của em còn chưa thể tự bảo vệ mình, con gái em còn nhỏ như vậy! Con bé mới đến thế gian này được bao lâu, đã xa em được bao nhiêu ngày đêm đâu chứ? Nếu chúng chẳng may gặp chuyện gì, em, em..."
Lục Lệnh Tùng nhẹ giọng thay y nói hết lời: "Nhưng ta vẫn còn sống khoẻ mạnh cơ mà?"
Hai người nhìn nhau, đều hiểu rõ những gì vừa nói không phải lời bông đùa.
Lục Lệnh Tùng bỗng nhớ lại một cảnh tượng từ rất nhiều năm trước, ngày hôm đó Lục Thư Thanh bị Đinh Ngọc bắt đi, cả nhà thức trắng đêm trong sảnh chính của Vương phủ đợi tin, khi ấy hắn đã nghĩ, nếu Lục Thư Thanh có mệnh hệ gì, thì giữa hắn và Tạ Cánh cũng hoàn toàn kết thúc.
Giờ phút này cảm giác đó chỉ có hơn chứ không kém — nếu như các con gặp phải chuyện bất trắc, thì vợ chồng họ không chỉ chẳng thể coi như không có gì mà tiếp tục ở bên nhau, mà nửa đời còn lại của hắn và Tạ Cánh cũng đừng mong được yên ổn, không phát điên thì cũng chết tức tưởi.
"Niềm an ủi duy nhất là nhà họ Ngô và cậu còn có thể nhờ cậy, ít ra cũng sắp xếp được một con đường lui ổn thỏa." Tạ Cánh thở dài.
Lục Lệnh Tùng nói ra tiếng lòng của y: "Còn chưa tận mắt thấy chúng trưởng thành, ta không cam lòng ra đi đâu."
Danh sách được tìm thấy trong di vật của Tiêu Thái hậu vẫn còn rõ mồn một, kết cục của hơn trăm "tử huyệt" trên đó, đến giờ họ vẫn chưa biết rõ, cũng không dám nghĩ tới.
Tạ Cánh vô thức bẻ khớp tay, nói: "Lúc còn chưa sinh Thanh Nhi, em đã âm thầm tính toán sắp đặt cho nó, cứ nghĩ rằng bản thân đã suy tính đủ nhiều, đủ lâu dài rồi. Đến khi nhìn vào cục diện hôm nay mới hận bản thân ngu ngốc vì đã hồ đồ đưa nó đến thế gian vẩn đục này."
Lục Lệnh Tùng khẽ cười: "Nếu theo lời em nói, truy xét tới tận cùng căn nguyên để chặt đứt từ khi manh nha, thì lẽ ra ngày nhỏ em và ta không nên gặp mặt trong cung mới phải."
Tạ Cánh quay đầu nhìn hắn chăm chú: "Lần đó là vào mùa đông năm Kiến Ninh thứ mười một, ngay trước thềm năm mới nhỉ?"
Ở Ung Châu, y thường mơ thấy ngõ hẻm sâu hun hút của cung Thái Sơ. Trong mơ, y hết lần này đến lần khác băng qua con đường lát gạch dài dằng dặc không có điểm dừng đó. Lúc đi từ biệt cha và anh, lúc đưa con cái đến Thần Long điện vấn an, lúc tham dự Quỳnh Lâm yến của các tân khoa tiến sĩ, dĩ nhiên còn có cả khi còn nhỏ, y đã cùng mẹ đến Tây cung bái yết, lần đầu gặp được Lục Lệnh Tùng.
Mùa đông năm Kiến Ninh thứ mười một, Tạ Cánh ở lại Kim Lăng hơn một tháng, trải qua không ít chuyện có thể xem như "kỳ ngộ" trong những năm tháng trẻ dại của mình. Y đã được gặp Diêu thị khi ấy hãy còn là khuê nữ trong lần theo trưởng bối đến thăm nhà họ Diêu; y được Tạ Duyễn dẫn đến miếu Phu Tử thắp hương cầu học nghiệp, thậm chí còn từng làm việc tốt, giúp một người phụ nữ tình cờ gặp trên phố gửi thư cho chồng để đoàn tụ... Những chuyện này, cùng với lần gặp thoáng qua với Lục Lệnh Tùng dường như đã dần nhạt phai.
Tạ Cánh năm tám tuổi từng nài nỉ mẹ đưa mình vào cung hoàn toàn không ngờ rằng sau này y cũng sẽ trở thành một phần của nơi đó, không ngờ cung Thái Sơ sẽ nuốt chửng người thân của y, chia cách y và người y yêu, rồi từng chút một thao túng con cái của y giống như nước ấm nấu ếch.
Cung điện này xưa nay vẫn luôn là một con quái vật, còn số mệnh của y đã được định sẵn ngay từ khoảnh khắc ấy rồi.
Đang không biết nói gì, bên ngoài phòng bỗng vang lên tiếng thông báo, nghe giọng người tới là một thuộc hạ thường xuyên giúp họ chuyển thư từ ở Tuyên Thất.
Gã không kịp giải thích tại sao mình lại mạo hiểm đến thẳng quan thự để tìm người, chỉ vội đưa một phong thư, nhỏ giọng nói: "Thư tay của Thái thú Ung Châu Hà Cáo, gửi tám trăm dặm khẩn cấp, nói rằng có chuyện hệ trọng, nhất định phải xác nhận với Vương phi."
Tạ Cánh và Lục Lệnh Tùng trao đổi ánh mắt, sau đó vội vàng xé thư ra xem. Cách hành văn của Hà Cáo ngắn gọn một cách đáng ngạc nhiên, chỉ hỏi rằng lá thư đính kèm có phải là do Tạ Cánh viết cho Lục Lệnh Chân hay không.
Quả nhiên trong thư còn kèm theo một tờ giấy mỏng, chỉ vừa rút thư nhìn thoáng qua, da đầu Tạ Cánh đã tê rần lên. Nét chữ này... Giống hệt với nét chữ trên mảnh giấy tiết lộ vị trí di chiếu thật, là Khứ Hà thể khó phân biệt thật giả.
Y lắc đầu lẩm bẩm: "Không phải em viết... Em chưa từng viết bức thư này."
Lục Lệnh Tùng dồn sự chú ý vào nội dung của bức thư tay đó, tập trung đọc một lúc, hắn chợt lạnh giọng hỏi gấp: "Thư này đã đưa đến tay Trưởng công chúa rồi sao?"
Thuộc hạ gật đầu, giải thích: "Hà đại nhân phái người đến nhờ Vương phi xác nhận bức thư, đồng thời lập tức điều trinh sát đuổi theo Trưởng công chúa và Hạc Vệ đã lên đường hồi kinh."
Lục Lệnh Tùng cau chặt mày: "Đuổi kịp không?"
Thuộc hạ lại do dự đáp: "Tiểu nhân không rõ, Ung Châu... Vẫn chưa gửi thư hồi âm."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro