Chương 96

23.3

Thật ra ngay từ khi nhận được thư tay của "Tạ Cánh", Lục Lệnh Chân đã hoài nghi.

Chiến sự tạm thời gián đoạn, tuy rằng Hạc Vệ và quân phòng thủ Ung Châu không phải trận nào cũng thắng, nhưng nhờ chiến thuật du kích mà Lục Lệnh Chân lựa chọn, họ đã giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất. Các châu quận biên giới nhờ vậy cũng bảo toàn được nguyên khí, có thể dư dả sức lực giúp dân chúng ứng phó với thiên tai.

Gian nan trong đó tuy chỉ có hơn chứ không kém gì so với khu vực Giang Hoài, nhưng bởi vì không có lợi ích đan xen phức tạp giống những nơi kia, quan dân cùng đồng lòng hợp sức nên tình hình ở đây đơn giản hơn nhiều.

Lục Lệnh Chân xin chỉ dụ hồi kinh vào cuối xuân, khi ấy đội quân chủ lực của Mạc Bắc đã rút lui, Đinh Giám dẫn theo thuộc hạ của mình làm nhiệm vụ bọc hậu cho đoàn quân, rời khỏi sông Vô Định – nơi chúng đã án binh bất động mấy tháng nay.

Chính vào thời điểm then chốt này, thư của Tạ Cánh đến.

Trước khi rời kinh, Lục Lệnh Chân và Lục Lệnh Tùng đã thống nhất với nhau là "mọi tin tức đều dựa vào quân báo", tức gần như tương đương với việc họ chỉ liên lạc một chiều. Lục Lệnh Tùng có thể biết được tình hình của nàng thông qua quân báo và tấu chương của Hà Cáo, nhưng chưa từng chủ động viết thư cho nàng, tất cả tin tức đều được truyền qua văn thư quan phủ. Mấy tháng nay, Lục Lệnh Chân chỉ nhận được đúng một lá thư nhà từ Lục Thư Thanh.

Nàng dám chắc Lục Lệnh Tùng sẽ nói cho Tạ Cánh biết về cách thức liên lạc đã bàn trước, và để tránh phát sinh phiền phức, anh dâu của nàng cũng sẽ tuyệt đối không tự ý gửi thư cho nàng.

Điều đầu tiên được nhắc đến trong bức thư tay là tiết lộ thân phận của Đinh Giám, cùng mối liên hệ của gã với vụ bắt cóc Lục Thư Thanh chưa thể thông tỏ năm xưa. Khi biết được chuyện này, Lục Lệnh Chân tuy ngạc nhiên nhưng cũng chỉ cảm thán đôi chút, hoàn toàn không bận tâm đến việc Đinh Giám có thật sự phản quốc hay không. Dù gì cũng là đối thủ từng giao chiến mấy lần, dù có truy xét lại chuyện xưa ân oán chất chồng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thứ hai, trong thư nói rằng Tuyên Thất đã chặn được thư tín giữa một người trong triều và Mạc Bắc, trong đó tiết lộ thời gian và tuyến đường trở về của Lục Lệnh Chân cho quân địch, mưu toan nội ứng ngoại hợp, nhân lúc Hạc Vệ rời khỏi thành Ung Châu một mình tiến về phía trước, chúng sẽ chặn đường tiếp viện của quân phòng thủ Ung Châu để bao vây Hạc Vệ.

Đối với Lục Lệnh Chân, sự cấp bách và nghiêm trọng của việc này hoàn toàn không cùng mức độ với chuyện đầu tiên. Nhận được bức thư tay này khi chỉ còn vài ngày nữa là Hạc Vệ khởi hành, nàng lập tức đi tìm Hà Cáo.

Không chỉ vì lối chữ Khứ Hà vô cùng quen thuộc, điều thật sự khiến Lục Lệnh Chân không còn hoài nghi về tính chân thực của bức thư chính là hai con dấu trên trang giấy – vừa có công ấn của Thượng Thư Đài, lại có cả con dấu riêng của Tạ Cánh, con dấu mà trước giờ nàng đã thấy rất nhiều lần trên thiệp mời của phủ Chiêu Vương.

Hà Cáo cũng đồng ý với nàng rằng chuyện như thế này thà tin còn hơn không, bèn nhất trí quyết định xác nhận tuyến đường và thời gian, đồng thời bố trí một đội quân phòng thủ Ung Châu âm thầm hộ tống.

Bức thư tay cứ thế nằm lại trên bàn của Hà Cáo. Sau khi Lục Lệnh Chân và Hạc Vệ tranh thủ trời tối rời khỏi thành Ung Châu, Hà đại nhân ngồi xuống, vô tình liếc thấy nó, càng nhìn nét chữ Khứ Hà ấy càng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Ông tìm những bút tích cũ mà Tạ Cánh để lại khi còn làm việc tại phòng thu chi ở phủ Thái Thú, đối chiếu một hồi cũng không có kết quả, thị lực của ông có hạn, thật sự không phát hiện ra được bất kỳ điểm khác biệt nào.

Hà Cáo suy nghĩ kĩ hơn, rồi bỗng giật mình kinh hãi, trong lòng chợt nảy lên một phỏng đoán mà ông tuyệt đối không mong muốn xảy ra, nhưng cũng không phải không có khả năng.

Ông không dám lấy sự an nguy của Trưởng công chúa ra để mạo hiểm dù chỉ một phần vạn, lập tức phái đi ngựa chạy nhanh nhất, một để đuổi theo Hạc Vệ, một tiến về kinh thành, dùng cách liên lạc với Tuyên Thất mà Lục Lệnh Tùng để lại, xin xác nhận từ Tạ Cánh rằng liệu lá thư ấy có thật sự do y viết hay không.

Lục Lệnh Chân lắng tai nghe, ngoại trừ tiếng quân mã thì chỉ có tiếng nước sông Vô Định cuồn cuộn chảy trôi. Ở bờ Nam của con sông vốn cũng có người dân sinh sống, nhưng vì lũ lụt mùa xuân nghiêm trọng, bách tính đành phải dắt díu nhau chuyển vào trong thành lân cận. Cách đây hai tháng, Hà Cáo đã phải hao tổn không ít công sức mới giải quyết xong những chuyện này.

Sau khi quân Mạc Bắc rút đi, giữa bờ Bắc và dãy núi xuất hiện một con đường mới. Mặc dù chật hẹp và hiểm trở, nước có lúc ngập đến đầu gối, đôi khi còn phải xuống ngựa lội qua, nhưng cũng chính vì thế mà hẻm núi này cực kỳ kín đáo vắng vẻ. Đây cũng là lý do Hà Cáo và nàng lựa chọn lối đi này.

Phó tướng giục ngựa tiến đến bên cạnh nàng, nói: "Công chúa, trinh sát vừa truyền tin về, quân Ung Châu mai phục ở trước cửa hẻm núi đã vào vị trí, một khi có biến, bất kể là bắn tên hay tiếp viện đều chỉ cần trong nháy mắt thôi."

Lục Lệnh Chân ngẩng đầu, nhìn về phía hẻm núi chìm vào trong màn đêm đen đặc, đáp: "Đợi ra khỏi khúc sông này, qua được trường thành, chỉ cần tốc độ hành quân nhanh hơn thì rủi ro sẽ giảm đi rất nhiều, đến lúc đó bảo bọn họ mau chóng quay về đi."

Phó tướng tuân lệnh, vừa định lui xuống thì chợt thấy phía xa có một bóng người, kẻ đó đang từ hướng đường núi dần dần tiến lại gần, hắn nghi hoặc nói: "Sao có người quay lại rồi, nhanh vậy ư?

Lục Lệnh Chân cho thổi kèn theo hiệu lệnh "dừng lại" của Hổ Sư lệnh. Nàng nhìn kỹ về phía kia, người đến quả nhiên vẫn là trinh sát quân Ung Châu, so với người lúc nãy, người này rõ ràng gấp gáp và hoảng loạn hơn nhiều, còn cách mấy chục bước đã lớn giọng gọi "Công chúa".

"Làm gì mà hốt hoảng vậy?" Lục Lệnh Chân tiến lên hỏi.

"Trạm gác vừa thấy có một đội quân từ đường núi phía Bắc đi về hướng thành Ung Châu, xem quy mô thì giống quân của Đinh Giám. Có vẻ như chúng rút đi được nửa đường thì đột nhiên đổi hướng, không rõ làm sao biết được một phần quân Ung Châu không có trong thành!"

Hắn vừa dứt lời, trong đoàn quân Hạc Vệ cũng có người hô lớn: "Nhìn kìa, lửa hiệu đã thắp lên rồi!

Lửa hiệu bùng cháy rất nhanh, Hà Cáo trong thành nhất định có thể nhìn thấy. Lục Lệnh Chân trầm ngâm giây lát, nhanh chóng nói: "Nếu chỉ với lực lượng dưới trướng Đinh Giám thì không đời nào chúng dám đối đầu trực diện. Mục tiêu của hắn rất có thể là những thôn xóm nhỏ ngoài thành. Chắc chắn hắn đã tính đến việc quân Ung Châu phân tán, điều động sẽ mất nhiều thời gian. Hơn nữa, một khi Hà đại nhân điều quân, phòng thủ trong thành sẽ càng trống trải. Nói không chừng hắn còn có hậu chiêu, chỉ đợi đúng lúc này để thừa cơ tiến vào."

Trinh sát vội hỏi: "Ý người là..."

"Quân thủ trên núi và Hạc Vệ đều không về Ung Châu kịp." Lục Lệnh Chân xoay người giơ tay, lại một lần nữa ra hiệu truyền lệnh: "Nhưng chặn Đinh Giám lại từ trước, chúng ta làm được."

Trinh sát quân Ung Châu lập tức phóng ngựa đi thông báo cho thủ lĩnh của hắn dẫn quân trở về theo đường cũ, tìm cách chặn đường quân Đinh Giám. Hạc Vệ thì ngay tức khắc men theo lối tắt từ cửa núi vòng qua gò đồi phía Bắc, tập kích bất ngờ từ sau lưng địch.

Lục Lệnh Chân nghe phó tướng hỏi: "Công chúa cho rằng Đinh Giám tự ý hành động hay là nhận được quân lệnh?"

Nàng đáp ngược chiều gió: "Hắn đảm nhiệm bọc hậu cho đại quân Mạc Bắc, vị trí đó khi rút quân chẳng khác nào kẻ chết thay. Xem ra chủ nhân của hắn không hài lòng với thành quả chiến đấu mùa đông năm nay, hơn nữa chưa hoàn toàn tin tưởng dòng máu của người Hán trong hắn, không thể nào để hắn quay lại công phá Ung Châu."

Phó tướng lại nói: "... Vậy chẳng lẽ là hắn không cam lòng, muốn đánh cược lần cuối để lập công chuộc tội sao?"

Lục Lệnh Chân trầm ngâm: "Đợi đến lúc gặp mặt sẽ rõ."

Địa hình phía Bắc nhiều vách đá hiểm trở và đất hoang, những dãy núi gần sông cũng không cao lớn, thiếu thốn cây cối có thể dùng làm nơi ẩn nấp. Vì vậy, Hạc Vệ không đốt đuốc, chỉ dựa vào khả năng nhìn đêm hơn người nhờ khổ luyện nhiều năm, lặng lẽ và nhanh chóng hành quân. Tầm khoảng giữa đêm, hơn nghìn người đã di chuyển đến khe núi phía Bắc. Trước một vách đá tương đối thông thoáng, Lục Lệnh Chân ghìm cương ngựa, ra hiệu cho binh lính hai bên dừng lại.

Đứng từ trên cao nhìn xuống có thể thu hết tình hình phía xa vào trong mắt. Thế nhưng trong tầm mắt Lục Lệnh Chân, nàng lại không thấy được bóng dáng của quân đội Đinh Giám theo như tin truyền, rằng "chúng đang đi từ đường núi phía Bắc hướng về Ung Châu", chỉ có ánh lửa bập bùng của kỵ binh dưới chân núi — đó là hàng dài đội quân Ung Châu uốn lượn như con rắn.

Phó tướng bỗng chỉ về lưng chừng sườn núi, kinh hô: "Công chúa, chúng không đi tiếp về phía trước nữa mà lên thẳng trên núi rồi!"

Lục Lệnh Chân nhìn theo, quả nhiên kia là đội quân của Đinh Giám, nhưng chúng không có vẻ gì là đang hành quân, mà giống như đang đứng yên, chờ đợi điều gì đó. Nàng nhíu mày, với khoảng cách và góc độ này, Đinh Giám hoàn toàn có thể thấy rõ quân Ung Châu dưới chân núi, nhưng tại sao gã lại án binh bất động, chỉ lặng lẽ nhìn theo bọn họ đi về phía Tây?

Tốc độ hành quân của quân Ung Châu tuy không bằng Hạc Vệ, nhưng họ cũng là những tinh binh kỵ xạ được tôi luyện qua nhiều năm chinh chiến ngoài quan ải, nếu không nắm bắt thời cơ, đợi đến khi bọn họ kịp quay về thành, thì dù là những thôn xóm nhỏ lẻ bên ngoài thành, quân Mạc Bắc cũng khó lòng chiếm được ưu thế.

Lục Lệnh Chân đang định tiến lại gần hơn để quan sát kỹ, thì đội ngũ của Đinh Giám bỗng nhiên có động tĩnh.

Viên lệnh quan bên cạnh Đinh Giám và người đứng cuối đội ngũ lần lượt vung cờ lệnh vài lần để truyền tin cho nhau. Cách thức phất cờ này lại bắt nguồn từ quân kinh kỳ Đại Tề mà Lục Lệnh Chân vô cùng quen thuộc. Tuy phương pháp truyền lệnh của quan binh không phong phú bằng Hổ Sư lệnh, nhưng lại đơn giản dễ nhớ, năm đó Lục Lệnh Tùng đã từng dạy nàng.

Theo như thư của Tạ Cánh nói, Đinh Giám là con trai của Đinh Viện, một vị tướng lĩnh thuộc Bắc đại doanh thời Kiến Ninh. Dù đã qua hai, ba mươi năm, nhưng trong những lần giao chiến, đặc biệt là khi Đinh Giám tự mình dẫn quân tác chiến mà không hợp tác với các tướng lĩnh Mạc Bắc khác, Lục Lệnh Chân vẫn có thể cảm nhận rõ ràng phong cách chiến đấu của quân kinh kỳ. Nói trắng ra, đây chính là bản lĩnh xuất chúng mà Đinh Giám đã luyện được từ thuở thiếu thời, tuy đã lưu lạc dị tộc nhưng cũng khó lòng thay đổi.

Cờ lệnh ở phía cuối đội ngũ có ý nghĩa là "không có", còn lá cờ ở đầu đội ngũ lại có ý bảo "lui lại". Thông điệp đầu tiên là tin tức mà cuối đội truyền về cho chủ tướng, còn thông điệp nối tiếp là mệnh lệnh Đinh Giám đưa ra ngay sau đó.

Thế nhưng, "không có" thường được sử dụng khi trinh sát hoặc quân tiên phong không phát hiện tung tích địch, nhằm báo hiệu phía trước an toàn, mà cờ lệnh lúc này rõ ràng không thể dùng để biểu thị "phía trước không có quân Ung Châu" được.

Song, mệnh lệnh của Đinh Giám lại là lui về phía sau, giống như đang cố ý chờ để xác nhận quân Ung Châu đã hoàn toàn rời đi rồi mới quay lại — Chẳng lẽ gã muốn ôm cây đợi thỏ, chờ Hạc Vệ không hay biết gì chạy đến tiếp viện rồi bao vây tiêu diệt sao?

Lục Lệnh Chân lẩm bẩm: "...Không, không phải."

Cho đến giờ, có lẽ mục tiêu của Đinh Giám chưa từng là Ung Châu, cũng hoàn toàn không phải gã muốn đánh lén, đánh úp hay lập công chuộc tội gì cả.

Ngay từ đầu, gã đã nhắm vào Hạc Vệ, muốn dùng kế dụ quân Ung Châu rời đi, sau đó bao vây Hạc Vệ ở trong núi!

Nhưng Hạc Vệ dù có xảo quyệt thiện chiến đến đâu, tổng cộng cũng chỉ có khoảng nghìn người, trong suốt mùa đông này, ngay cả trong các trận lớn nhỏ, người chỉ huy họ cũng không phải lúc nào cũng là Trưởng công chúa. Lục Lệnh Chân thường dẫn quân Ung Châu, còn Hạc Vệ lại chọn dùng chiến thuật "tận dụng triệt để", tùy cơ ứng biến.

Đinh Giám phản quốc về với Mạc Bắc, nhưng cũng chẳng phải kẻ tận tâm tận lực gì, giữa bọn chúng còn có hiềm khích với nhau. Thật lòng mà nói, Lục Lệnh Chân không nghĩ gã có lý do gì để mạo hiểm tự ý rời vị trí chiến đấu, truy đuổi Hạc Vệ khi chưa nhận được quân lệnh. Dù có hận, gã cũng nên hận Hổ Sư và Lục Lệnh Tùng – người đã giáng đòn chí mạng gây thiệt hại cho hắn mới đúng. Có chăng, cờ lệnh "không có" này không phải chỉ quân Ung Châu, cũng không phải chỉ Hạc Vệ, mà là ám chỉ trong đội quân đó không có Kiến Uy tướng quân của Đại Tề, không có Trưởng công chúa, không có Lục Lệnh Chân nàng?

Đinh Giám và nàng dù đã giao chiến nhưng không hề quen biết nhau trước đó. Lục Lệnh Chân từng suy nghĩ rất kỹ đối thủ này, nhưng nàng cũng chỉ mới biết được đôi chút về tính tình và quá khứ của hắn qua bức thư vài ngày trước.

Nghĩ tới đây, hai mắt nàng bỗng mở to, cảm giác lạnh lẽo tức khắc lan dọc sống lưng, bức thư đó!

Nội dung bức thư còn cố tình nhắc tới chuyện "đổi đường". Ngay từ đầu chỉ có quân Mạc Bắc là luôn đóng quân ở bờ Bắc sông Vô Định, vậy thì kẻ nắm rõ nhất về thời gian rút quân và đường đi... Đương nhiên cũng chính là quân Mạc Bắc rồi!

Trong đầu Lục Lệnh Chân xoay chuyển thật nhanh, sao anh dâu của nàng lại biết những điều này? Hay là Tạ Cánh vốn dĩ không biết, và y thật sự không biết, mà là có kẻ mạo danh y, giả nét chữ thậm chí đánh cắp cả con dấu riêng của y để làm giả bức thư, mục đích chính là truyền tin cho Lục Lệnh Chân, dụ nàng chọn con đường này, để cả Hạc Vệ cũng bị vây khốn ở đây?

Nếu sự thật là như vậy, ai là người có thể làm được chuyện này? Ngay cả Hà Cáo cũng không nhận ra sao?

Đội quân của Đinh Giám bắt đầu tiến lên. Lục Lệnh Chân đã giao chiến với chúng không chỉ một lần ở khu vực này, vậy nên nàng có thể nhận ra con đường gã chọn chính là đường tắt mà quân Ung Châu từng mai phục, và cũng là con đường mà Hạc Vệ mới lên núi khi nãy. Giờ đã không còn chướng ngại hay mai phục, chỉ chưa đầy nửa canh giờ nữa thôi, đối phương chắc chắn sẽ đến được cửa ngõ duy nhất của hẻm núi và phong tỏa nó. Còn vị trí hiện tại của Hạc Vệ thì nằm gần đỉnh núi, từ đây muốn đi về hướng Nam hay Bắc đều không thể nhanh hơn Đinh Giám.

Theo tuyến đường mà Đinh Giám đã hoạch định, chắc chắn gã sẽ đích thân dẫn quân tới cửa hẻm núi ở phía Nam. Điều duy nhất có khả năng xảy ra chính là ai đó có thể kéo dài thời gian, khiến gã không kịp quay lại điều động viện quân. Dù cho dưới chân núi phía Bắc – nơi nằm ngoài tầm nhìn của Lục Lệnh Chân có để lại binh lực, nàng vẫn tin rằng Hạc Vệ đủ sức để thoát khỏi vòng vây.

Lục Lệnh Chân xoay người lại, thần sắc vẫn như thường, nói: "Chia quân ra phía Đông, ở giữa, phía Tây mỗi nơi một nhóm, xuống núi theo hướng Bắc. Nếu gặp địch tập kích thì đừng dây dưa, đây vốn dĩ là sở trường của các ngươi, vậy nên cứ đánh càng nhanh càng tốt rồi về thành Ung Châu tìm cách tránh vài ngày. Sau đó hãy nghe ngóng tình hình, nếu mọi sự yên ổn thì lập tức về kinh, tìm Chiêu Vương điện hạ phục mệnh. Nhớ cho kỹ, đừng để Hà đại nhân biết các anh có mặt trong thành."

Các thân binh ở gần nàng nhất đều không hành động ngay. Nhưng bản chất của Hạc Vệ từ trước đến giờ đã khiến họ ít nói hơn binh sĩ bình thường, huống chi là nghi ngờ quyết định của Lục Lệnh Chân. Im lặng hồi lâu, chỉ có một người thấp giọng nói: "Công chúa, năm đó khi chúng tôi bị điện hạ phân ra khỏi Hổ Sư, đưa về dưới trướng của người, chúng tôi đã từng lập lời thề, rằng chuyện quan trọng đều do người làm chủ, coi việc bảo vệ an nguy của người là trách nhiệm của mình."

Lục Lệnh Chân nghe vậy, khẽ cười hắt một tiếng, sau đó quay mặt nhìn về phía dãy núi chìm trong đêm đen thẫm. Nàng hiểu ý của thuộc hạ, từ khi Hạc Vệ thành lập, họ đã được huấn luyện rằng phải bảo vệ vị chủ nhân này bằng mọi giá, đồng thời tuân theo mệnh lệnh của nàng vô điều kiện. Nếu nàng là công chúa, họ phải "trung quân", nếu nàng là tướng quân, họ phải "tận trách".

Thế nhưng, mối quan hệ tưởng chừng chặt chẽ, kín kẽ này lại bắt nguồn từ anh trai của nàng, chứ không phải từ chính nàng. Cũng giống như việc nàng có thể trở thành công chúa của đất nước này bởi vì nàng là con gái của phụ hoàng, hoàn toàn không liên quan gì đến bản thân nàng cả.

Lục Lệnh Tùng đã nổi tiếng với phong cách hành quân linh hoạt đến mức "xảo quyệt" từ lâu, trong khi Lục Lệnh Chân lại thường tỏ ra có chút ngay thẳng vụng về. Trong ba năm đó, Lục Lệnh Tùng thỉnh thoảng sẽ về kinh ở lại vài ngày, lúc rảnh rỗi hai người thường đàm đạo về binh pháp. Có lần, hắn hỏi nàng: "Dùng cách thức múa đao khua kiếm của em để vận dụng vào chuyện này đi, chẳng phải em luôn rất giỏi dùng sự khéo léo của mình hay sao? Sao lên chiến trường lại giống như ruồi mất đầu thế này?"

Nàng không suy nghĩ nhiều, chỉ đáp: "Múa đao khua kiếm thế nào là chuyện của em, sống chết do trời, em chỉ cần chịu trách nhiệm cho tính mạng của mình là được. Nhưng làm tướng lĩnh quân, em phải chịu trách nhiệm cho tính mạng của hàng vạn người, không dám không nơm nớp lo sợ."

Lục Lệnh Tùng nghe xong im lặng hồi lâu, cuối cùng gạt đổ sa bàn: "Em thử diễn lại một lần nữa cho anh xem nào."

Về sau, sự điềm tĩnh trong hành quân của Hổ Sư và sự khéo léo trong tác chiến của Hạc Vệ có lẽ đều bắt nguồn từ lần "bàn luận suông" tưởng chừng ngẫu nhiên và tầm thường của anh em họ.

Lục Lệnh Chân tuyệt đối không phải người lỗ mãng háo thắng, nhưng nàng không dám chắc liệu Hạc Vệ có thật sự là mục tiêu của Đinh Giám hay không. Nếu không phải, vậy thì khi nhìn thấy nàng, Đinh Giám sẽ không tiếp tục phái người đuổi về phía Bắc; nếu phải, vậy thì sự kìm chân của nàng có thể tranh thủ thêm thời gian giúp Hạc Vệ thoát thân.

"Rời khỏi Kim Lăng, hòa thân không thành, thật ra các anh không cần phải xem ta là công chúa nữa; đi theo đến Ung Châu cũng không phải do các anh tự nguyện, người đề bạt các anh không phải ta, lương bổng của các anh cũng không phải do ta phát, càng không cần phải nhận ta làm chủ tướng. Trước đây các anh bằng lòng nể mặt ta, ta rất cảm kích, hôm nay gặp chuyện, ta không thể để các anh theo ta mạo hiểm được."

Các thuộc hạ nhìn nhau, Lục Lệnh Chân nói đến đó thì dừng lại, rồi nàng ngước mắt ra hiệu cho phó tướng. Đối phương thoáng sững lại, đành khẽ giọng nói: "Chư vị, đừng nói những chuyện không liên quan nữa, mau chóng lên đường thôi."

Mọi người nghe vậy cũng không nói gì nữa, lập tức tản đi, chốc lát sau đội quân đã chia ra ba nhánh nhưng không giục ngựa đi ngay, họ vẫn đang chờ đợi mệnh lệnh của Trưởng công chúa theo thói quen.

Lục Lệnh Chân chỉ nói: "Sau này còn gặp lại."

Rồi nàng vung roi ngựa lên, trong nháy mắt đã hòa cùng màn đêm sâu hun hút, chẳng hề quay đầu.

==

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro