Chương 97

23.4

Đinh Giám dẫn binh đến cửa hẻm núi ở bờ Bắc sông Vô Định thì trời đã gần sáng. Trên tảng đá phía trước đã có một kỵ binh đang chờ sẵn, người mang giáp bạc hông đeo kiếm dài, cưỡi ngựa Đại Uyển kia chính là Trưởng công chúa nước Tề – Lục Lệnh Chân.

Hai người nhìn nhau từ xa, im lặng đối đầu. Lục Lệnh Chân chỉ có một mình, không lùi cũng không tiến, nàng lạnh lùng ngồi thẳng trên lưng ngựa, nghiêng người chắn ngang giữa đường núi, ánh mắt dán chặt vào Đinh Giám và quân Mạc Bắc phía đối diện.

Không biết đã qua bao lâu, Đinh Giám bỗng nhiên vỗ tay một cái, một tên tù binh bị trói gô cổ và tay được đẩy ra khỏi hàng ngũ phía sau gã. Kẻ đó toàn thân đẫm máu, dáng đi chật vật không tả nổi, loạng choạng tiến về phía Lục Lệnh Chân.

Lục Lệnh Chân sững người, phát hiện quần áo trên người hắn là quan phục của Đại Tề. Sau khi nhìn kỹ hơn, nàng lập tức nhận ra kẻ này chính là thuộc quan của Thái thú Ung Châu, một tâm phúc bên cạnh Hà Cáo.

Nàng không kìm được cất tiếng chất vấn: "... Ngươi đã thông đồng với địch sao?"

Đinh Giám nghe vậy bật cười khoái chí: "E là công chúa trách lầm vị nghĩa sĩ này rồi."

Gã quay sang tên thuộc quan kia, nói: "Chẳng phải mày đến truyền tin sao? Công chúa đang ở trước mắt mày kia, có gì thì nói đi nào."

Trong đầu Lục Lệnh Chân như có tiếng nổ vang, sau khi nàng rời đi, Hà Cáo có lẽ đã phát hiện ra bức thư tay kia là giả, hơn nữa còn phái người tới báo tin cho Hạc Vệ! Chỉ tiếc là đã chậm một bước, người đưa tin cuối cùng đã bị Đinh Giám chặn lại.

Quả nhiên, tên thuộc quan nghiến răng căm phẫn liếc Đinh Giám một cái, giọng run rẩy: "Hà đại nhân lệnh cho tôi đến báo với công chúa, thư từ kinh thành có điều bất thường, giống như là bẫy. Xin người mau chóng tìm cách rút quân về thành Ung Châu!"

Lục Lệnh Chân còn chưa kịp cảm thấy áy náy vì suýt nghi ngờ Hà Cáo, đã nghe thấy Đinh Giám hỏi: "Truyền lời xong chưa?"

Sau đó, gã giơ kích phóng tới, tên thuộc quan lập tức ngã xuống, chết ngay tại chỗ!

Tiếng thét vì kinh hoảng của Lục Lệnh Chân nghẹn lại trong cổ họng, hai mắt trừng lớn đầy phẫn nộ, nhưng nàng ép bản thân phải đứng yên tại chỗ, không được phép dao động dù chỉ một chút.

Đinh Giám đi quanh thi thể của tên thuộc quan hai vòng, thản nhiên nói: "Hà Cáo mấy năm nay già cả lẩm cẩm, lú lẫn rồi, mắt mũi cũng không còn rõ nữa. Một con nhóc ranh như ngươi không nhận ra chữ của thằng họ Tạ kia thì thôi, vậy mà ngay cả lão ta cũng không nhận ra."

Lục Lệnh Chân lạnh giọng đáp: "Khi Hà đại nhân rời kinh, anh ấy vẫn còn nhỏ, nhận ra được mới lạ."

Đinh Giám điềm nhiên đáp: "Lão rời kinh chứ có phải mù điếc đâu. Lão già đó còn tinh tường lắm, tình hình trong kinh lão nắm rõ như lòng bàn tay. Ngươi cho rằng số của họ Tạ kia may mắn như vậy à, lưu lạc đến Ung Châu, muốn vào phủ Thái thú là được vào, muốn làm phụ tá là được làm ư? Ngươi nghĩ xem, nếu Hà Cáo không biết rõ danh tính và thân phận thật sự của nó, lão dám tùy tiện thu nhận một kẻ ngoại lai vô danh tiểu tốt làm cánh tay đắc lực cho mình sao?"

Lục Lệnh Chân cau mày, nàng từng nghe Lục Thư Thanh kể lại hành trình của Tạ Cánh ở Ung Châu, trước giờ chỉ cho rằng vì muốn điều tra chân tướng vụ thảm án của nhà họ Tạ nên Tạ Cánh mới chủ động nương nhờ phủ Thái thú, từ đó thăm dò Hà Cáo. Nhưng theo như lời Đinh Giám nói, chẳng lẽ ngay từ đầu việc Hà Cáo thu nhận Tạ Cánh đã nằm trong tính toán của ông ta, là cố ý sao?

Đinh Giám cười lạnh: "Sao hả, không tin à? Năm đó cha ta làm việc ở Đông cung, từng nói Hà đại nhân chính là kẻ diễn giỏi nhất trong cả phủ Thái tử, chuyên giả ngu ăn thịt hổ, không ai qua mặt nổi lão. Chẳng phải lần này các ngươi lại bị lão diễn cho xem sao? Để ta đoán nhé, hẳn là anh trai anh dâu ngươi đã cảm động rớt nước mắt vì 'ơn thu nhận' của lão, hứa hẹn đưa lão hồi kinh dưỡng già rồi đúng không?"

Lục Lệnh Chân cố giữ bình tĩnh, cất giọng đều đều: "Bức thư gửi cho anh dâu ta, là do nội ứng của ngươi trong triều giả mạo phải không? Kẻ thông đồng với địch không phải người chết oan này, cũng không phải Hà Cáo, mà chính là ngươi."

Đinh Giám cất giọng cười to: "Cha ta bị bức chết ở nơi xứ người, mẹ và chị gái chết thảm, ta sống trong lãnh thổ Đại Tề các ngươi nửa bước cũng khó đi, chẳng qua chỉ là chọn một con đường sống khác mà thôi! Ta dựa vào cái gì phải học Bá Di, Thúc Tề không ăn thóc nhà Chu* chứ? Trái lại là ngươi đấy, một đứa con gái bị đẩy đi hòa thân, nếu vẫn một lòng hướng về triều đình của ngươi thì mới thật là nực cười!"

(*) "伯夷叔齐不食周粟" (Bá Di Thúc Tề bất thực Chu túc) là một điển cố trong văn học Trung Quốc, xuất phát từ câu chuyện về hai anh em Bá Di (伯夷) và Thúc Tề (叔齐) thời nhà Thương và nhà Chu. Câu này thường dùng để chỉ những người có khí tiết, không chịu khuất phục trước quyền lực hay sự ban ơn của người mà họ cho là bất chính, dù có phải chịu thiệt thòi hay mất mát.

Lục Lệnh Chân im lặng, không phản bác cũng không đáp lời, bởi vì lời Đinh Giám nói đã nhắm trúng vào tâm sự của nàng. Thân phận "công chúa" mang đến cho nàng hai mươi năm vinh hoa nhưng cũng là gông cùm dát gấm. Mọi sự "tự do" lọt qua kẽ tay nàng nếu không phải nhờ phụ hoàng thờ ơ thì cũng nhờ anh trai đảm bảo. Mà nàng, bởi vì đã nhận ơn nuôi dưỡng của thiên hạ nên không có tư cách oán trách điều gì, nếu không sẽ bị chất vấn là được lợi còn làm bộ giả khổ.

Ta đã hưởng bao năm gấm vóc lụa là, đứng trên vạn người, có lẽ ta nên yên lòng lấy thân mình đáp đền lê dân bá tánh chăng? Lục Lệnh Chân vẫn luôn nghĩ về câu hỏi này, nhưng mãi mà nàng vẫn chưa nghĩ thông. Đây là vấn đề mà người mẹ dịu hiền, anh trai kiên cường hay anh dâu thông tuệ của nàng cũng không thể giải đáp được, bởi vì không ai trong họ có hoàn cảnh giống nàng, không một ai có thể đồng cảm với nàng. Lần đầu tiên trong đời, Trường công chúa không có ai để dựa vào, không có sách vở nào để tham khảo, trên con đường hoang vu chưa từng có dấu chân, nàng chỉ có thể mờ mịt dáo dác.

Nhưng với sự phóng khoáng tồn tại từ trong xương tủy, Lục Lệnh Chân sẽ không dễ dàng bị sự mê mang nhất thời ấy đánh gục. Nàng chọn cách không nghĩ ra thì tạm gác lại, nói suông chẳng bằng hành động, vì vậy nàng đã tự xin hòa thân, rời xa cố hương, nhanh chóng trở thành Kiến Uy tướng quân.

Lục Lệnh Chân chỉ nói: "Ta rời khỏi cung điện là để tìm lấy tự do, không phải để báo đáp 'đất nước' đã giam cầm ta cả đời. Ta chỉ muốn bảo vệ và đền ơn ngàn vạn người xa lạ đã từng nuôi dưỡng ta, bằng cách mà ta yêu thích hơn thôi."

Lục Lệnh Chân không muốn tranh luận những chuyện này với Đinh Giám, nhưng nàng mơ hồ hiểu rằng, từ sâu tận đáy lòng, suy nghĩ của họ có vài phần tương đồng.

Đinh Giám nghe vậy, liếc mắt nhìn Lục Lệnh Chân: "Ngươi còn có tiền đồ hơn thằng anh trai ngu xuẩn của ngươi đấy, chỉ tiếc sai lầm lớn nhất của ngươi chính là có người anh trai như hắn. Cho nên, ta đành tiễn ngươi lên đường vậy."

Lục Lệnh Chân nhớ đến bức thư giả từng nhắc, rằng năm ấy, chính Đinh Giám cùng chị gái của hắn – Đinh Ngọc, người bị bán vào biệt viện núi Thang Sơn của nhà họ Ngô từ nhỏ, đã nhận lời ủy thác của kẻ vô danh nào đó, vì "cứu Tạ Cánh" mà giết Lục Thư Thanh. Cuối cùng nhiệm vụ không thành, Đinh Ngọc tự sát tại chỗ, còn Đinh Giám thì trốn thoát rồi bặt vô âm tín.

Nghĩ đến lời Đinh Giám vừa nói về việc "mẹ và chị gái chết thảm", Lục Lệnh Chân khẽ siết dây cương, vừa đi vòng quanh một đoạn không xa không gần, vừa liên tục phòng bị thế tấn công của đối phương, nàng hỏi: "Ngươi muốn báo thù cho chị gái của mình sao?"

Nàng nhếch môi cười: "Chị ngươi giết người không thành nên chỉ còn cách tự sát, vậy nên Đinh tướng quân muốn tìm ta để báo thù ư?"

Đinh Giám cả giận quát: "Nếu không phải do anh trai ngươi ép buộc, chị ấy sẽ không vì bảo vệ ta mà phải bỏ mạng, chị ấy vốn dĩ không cần phải chết!"

Lục Lệnh Chân hừ lạnh một tiếng như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ: "Vậy thì chị ta vốn không cần phải giết người thay kẻ khác! Ta mặc kệ phía sau có người đang hô mưa gọi gió muốn các ngươi giết Lục Tử Phụng hay giết ta, cũng thường thôi, bọn ta sinh ra đã mang họ này, chết trong tranh đoạt quyền vị cũng đành nhận mệnh! Nhưng cháu ta năm ấy còn chưa được nửa tuổi, một đứa trẻ vô tri vô giác, các ngươi dám nhắm vào nó thì đúng là tội ác tày trời!"

Đinh Giám nghe vậy, sắc mặt càng tối lại: "Công chúa là đang phẫn nộ thay ai đây? Thay anh trai và anh dâu của ngươi? Hay là thay cháu ngươi? Ngươi có biết tội ác tày trời mà ngươi nói, ngược lại đã thành toàn cho một nhân duyên tốt đẹp không?"

Lục Lệnh Chân thật tình không biết, chờ gã nói tiếp: "Ngươi có biết sau khi anh trai ngươi ép chết chị ta đã làm gì không? Hôm đó vừa rạng sáng, các ngươi đều cho rằng ta đã chạy thoát, Lục Lệnh Tùng và Tuyên Thất cũng không đuổi kịp ta, nhưng thực ra ta vốn chưa từng rời khỏi thành Kim Lăng."

"Lục Lệnh Tùng đúng là thằng ngu, ta cứ thế theo hắn về lại phủ Chiêu Vương, hắn cũng không phát hiện ra, ngươi đoán xem thế nào? Hắn bận bịu dỗ dành Vương phi của mình, thổ lộ tình cảm cùng người đã đâm ta một nhát vào cánh tay phải đó, vợ chồng con cái cùng hưởng niềm vui gia đình! Phải nói, ta đã được xem một vở kịch tình sâu nghĩa nặng cực kỳ cảm động, suýt chút nữa đã rơi cả nước mắt!"

Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Lục Lệnh Chân: "Chị em ta vì trả ơn cứu mạng, khi nhận lời người khác giết Lục Lệnh Tùng và Lục Thư Thanh đã sớm vứt bỏ vinh nhục, mặc kệ ngươi muốn chất vấn thế nào cũng được. Nhưng cha mẹ ta vô tội chết oan, hơn một trăm thân quyến của các thần tử bị Quân Giới án năm Kiến Ninh thứ mười hai liên lụy cũng vô tội chết oan, họ trở thành oan hồn dưới đất vì giang sơn cơ nghiệp của nhà họ Lục các ngươi. Ta hỏi ngươi, được bao nhiêu người nhà thiên gia các ngươi dám đứng ra lấy máu đền mạng!?"

Lục Lệnh Chân khẽ giật mình, lẩm bẩm nhắc lại: "...Năm Kiến Ninh thứ mười hai, Quân Giới án?"

Đinh Giám cười thê lương: "Ngươi tưởng ta báo thù chỉ vì chị của ta thôi sao? Trưởng công chúa điện hạ, ngươi thật sự không biết gì về chuyện cũ ư!"

Trời đã sáng hẳn, gã giục ngựa tiến gần, duy trì khoảng cách vừa đủ để mũi kích của mình và lưỡi kiếm của Lục Lệnh Chân giao nhau, cất giọng như đang kể về một lời đồn đại từ xa xưa:

"Tổ mẫu của ngươi, Tiêu Thái hậu năm đó vì muốn khống chế Tiên Đế, đã chọn một nhóm hàn sĩ không xuất thân danh môn vào Đông cung, bao gồm cả cha ta và các đồng liêu của ông ấy. Sau đó, bà ta ra lệnh cho nhà họ Tiêu giam giữ toàn bộ gia quyến của những thần tử Đông cung này, chỉ đến cuối năm mới được đoàn tụ một lần. Khi bị chia cắt khỏi cha mình, ta chỉ mới bốn tuổi."

"Sau khi đăng cơ, mâu thuẫn giữa Tiên đế và Tiêu Thái hậu ngày càng sâu sắc. Đến năm Kiến Ninh thứ mười hai, để đoạt lại thực quyền, lão đã ngầm hứa hẹn với cha ta và những người khác rằng, nếu họ chịu phản bội và giúp lão trừ khử Lan Lăng Tiêu thị, sau khi xong việc sẽ cho họ đoàn tụ với người thân. Họ đã đồng ý."

"Sau đó Quân Giới án diễn ra. Cha ta cùng Hứa Dịch khi ấy đang giữ chức Tư Lệ Hiệu Úy đã dẫn đầu quân kinh kỳ phản loạn, hai nhà Vương – Thôi liên thủ, đoạt lại binh quyền Vũ Lâm Vệ, Tiêu Thái hậu thất bại."

"Bọn ta vui mừng nghĩ cuối cùng cả nhà cũng được đoàn tụ. Ai ngờ hai nhà Vương, Thôi chia chác không đều, đều muốn ôm hết công lao phò vua, không chịu giao quyền, bèn dâng tấu lên Tiên đế, bọn họ dùng lại cách của Tiêu Thái hậu năm xưa, tiếp tục giam giữ gia quyến của cha ta và những người khác, không cho những hàn sĩ này có cơ hội trở mình."

"Nhưng nhà họ Tiêu quyết để cá chết lưới rách, trước khi lẩn trốn khỏi kinh thành đã 'giải quyết' sạch bọn ta. Ta và chị từ nhỏ đã học võ, nhờ mẹ che chắn, khó khăn lắm mới có thể thoát thân — còn tiện tay cứu được Chung Triệu, khi ấy ông ta đã bệnh nặng hấp hối, bị bỏ rơi giữa đường, sau đó mới tìm được cha ta để báo tin cho họ."

"Những cựu thần Đông cung cầu xin Tiên đế thực hiện lời hứa, giúp họ tìm lại người thân, nhưng lão già đó đã chọn thỏa hiệp với các sĩ tộc — lão chỉ thờ ơ đứng nhìn, khoanh tay không cứu."

"Đương nhiên, cha ta và những người khác đều vô cùng phẫn nộ, nhưng cơn giận của một đám hạ thần không quyền không thế, mạng hèn như cỏ rác thì đáng giá bao nhiêu đồng chứ? Không lâu sau, bọn họ cũng đành khuất phục trước thiên uy, người bằng lòng cam chịu thì ở lại kinh thành tiếp tục làm quan, nhưng tiền đồ cũng khó liệu; còn những kẻ không nuốt trôi được cơn giận này, có người thì bị giáng chức, từ quan cũng có, đều lưu lạc nơi đất khách quê người. Cha ta bệnh chết trên đường đi, mười mấy năm khổ học dùi mài, cuối cùng hóa thành công dã tràng, tay trắng vẫn hoàn tay trắng."

Mãi sau, Lục Lệnh Chân mới khó nhọc hỏi: "Vậy người thân của những thần tử đó... ngoài chị em các ngươi và Chung Triệu, còn có ai... Thoát ra được không?"

"Không ai cả," Đinh Giám hung dữ đáp lại, "Mẹ ta, mẹ của Chung Triệu, con gái của vợ chồng Hà Cáo... Họ bị giam trong hầm ngầm của một kho hàng ở thành Tây suốt bảy ngày, hơn trăm mạng già yếu, phụ nữ và trẻ em cuối cùng đều chết đói cả."

Lục Lệnh Chân hoàn toàn câm lặng, trong đầu hiện lên mái tóc bạc trắng và gương mặt đầy nếp nhăn của Hà Cáo, cùng thái độ lẩn tránh và mỏi mệt không sao nói hết khi nghe nàng nhắc đến việc để "vợ con cùng hưởng đặc quyền".

Nàng vô thức nhủ thầm, đây là tội ác của cha và tổ tiên nàng, là tội ác của các thế gia quý tộc một tay che trời, là tội ác của hoàng quyền, nàng vốn chẳng cần phải gánh vác, thế nhưng ngón tay lại không kìm được mà khẽ run rẩy.

"Cuối cùng, ta còn một câu hỏi nữa," hồi lâu sau, Lục Lệnh Chân mới siết chặt thanh kiếm trong tay, "Kẻ có ơn với các ngươi, sai các ngươi giết Lục Thư Thanh và kẻ đứng sau Chung Triệu là cùng một người sao?"

Đinh Giám cũng nâng cặp kích tay của gã lên: "Sắp chết đến nơi rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết vậy."

Nói đoạn, gã tiến về phía Lục Lệnh Chân vài bước, dùng âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe được mà thốt ra một cái tên. Lục Lệnh Chân hoảng hồn lạnh toát cả người, không tin nổi nhìn chằm chằm đối phương, nhưng trong khoảnh khắc đó nàng đã hiểu ra được vì sao trên phong thư giả lại xuất hiện con dấu riêng của Tạ Cánh, và cả Khứ Hà thể chẳng phân biệt nổi thật giả.

Đinh Giám không cho nàng thêm thời gian để nghĩ ngợi, lập tức vung kích tay về phía trước, Lục Lệnh Chân theo bản năng rút kiếm đón đỡ, khi tâm trí còn chưa kịp quay về thì cơ thể đã dựa vào ký ức cơ bắp để giao chiến với đối phương.

Đây không phải là một trận chiến, mà là một cuộc tỷ thí. Lục Lệnh Chân mơ hồ trở lại khoảnh sân điện Minh Loan, chỉ có điều đối thủ của nàng đã không còn là Lục Lệnh Tùng, từng chiêu thức đều mang theo sát ý tuyệt đối không quay đầu. Quân Mạc Bắc phía sau Đinh Giám đã dần bao vây lại, họ chưa chắc đã hiểu được ân oán giữa chủ soái của mình và tướng địch, nhưng mối đe dọa của người con gái dị tộc này trên chiến trường mạnh mẽ đến mức nào, họ đều đã tận mắt chứng kiến.

Sức của Lục Lệnh Chân không bằng Đinh Giám, trước giờ nàng vẫn luôn dựa vào sự nhẹ nhàng và tốc độ của vũ khí để kiểm soát đối thủ. Lúc này, ánh kiếm đã nhanh đến mức nối liền thành một dải, tập trung tấn công vào cánh tay phải của Đinh Giám, tay còn lại điều khiển dây cương để thay đổi phương hướng, tranh thủ chớp lấy khoảng trống giữa kích tay.

Nhưng Lục Lệnh Chân đã hành quân liên tục suốt mấy ngày, đêm qua thức trắng không chợp mắt, vượt núi tập kích, lại thêm vừa rồi tinh thần chấn động mạnh, sau khi giao thủ vài trăm chiêu với đối phương, nàng khó tránh khỏi dần rơi vào thế yếu. "Duy khoái bất phá*" chỉ có thể đạt được với điều kiện tiên quyết là ngươi cũng phải khống chế địch nhanh chóng, trước khi bị phá thì đã phải thu được đầu kẻ địch. Nhưng Đinh Giám lại không phải là một đối thủ có thể cho nàng cơ hội như vậy.

(*) Duy khoái bất phá (唯快不破) là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là "chỉ có nhanh mới không bị phá vỡ". Ý nghĩa của câu này là trong nhiều tình huống, tốc độ và sự nhanh nhạy chính là yếu tố quyết định để chiếm ưu thế và tránh bị đánh bại.

Lục Lệnh Chân biết nếu nàng không thể mạnh mẽ xông lên thêm lần nữa, e rằng không chỉ mất mạng mà còn khó lòng khiến đối thủ trọng thương. Ánh mắt nàng lạnh đi, quyết đoán nhảy khỏi lưng ngựa, hai tay nắm chặt chuôi kiếm rồi xoay người, chém xéo xuống từ một góc độ mà cánh tay đối phương khó có thể với tới. Trong khoảnh khắc, máu tươi văng tung tóe, một kiếm ấy vậy mà đã chém đứt cánh tay phải của Đinh Giám, còn để lại một vết cắt dài và sâu sém vào bên hông gã.

Nhưng cùng lúc đó, phần lưng của Lục Lệnh Chân vì mất đi sự phòng bị đã không tránh được lộ ra trước mặt Đinh Giám. Gã mặc kệ bản thân trọng thương, không chút do dự dùng tay trái cầm kích, hung hăng nện thẳng vào lưng nàng, kéo nàng ngã nhào xuống đất ngay tức khắc.

"Trước khi tự sát, chị ta từng trúng một kiếm của Lục Lệnh Tùng. Hôm nay, ta sẽ trả lại bằng hết."

Lục Lệnh Chân nằm rạp trên mặt đất đầy cát bụi, cố chuyển động nửa thân trên bò về phía trước, gắng sức với lấy thanh kiếm của mình, nhưng cơ thể đã lung lay sắp đổ, khó lòng chống đỡ nổi. Đinh Giám chẳng mảy may quan tâm tới cánh tay bị chặt đứt của mình, chỉ nhanh hơn nàng một cái chớp mắt, gã giật lấy thanh kiếm dài, rồi không chút do dự đâm thẳng xuống, xuyên qua cơ thể Lục Lệnh Chân từ sau lưng!

"Trói cô ta vào ngựa." Đinh Giám hờ hững nhìn cơ thể đột ngột cứng đờ của Lục Lệnh Chân, thuộc hạ nghe lệnh nhanh chóng trói chặt hai tay nàng vào chân sau của chiến mã, cơ thể bị lật ngửa lên trời, treo lủng lẳng phía sau ngựa.

Ngay sau đó, Đinh Giám mặt không đổi sắc giơ tay vung mạnh roi. Chiến mã giật mình hí dài một tiếng, lập tức kéo theo Lục Lệnh Chân lao như điên xuống dốc núi!

Ban đầu, cả năm giác quan đều gần như tê liệt, Lục Lệnh Chân thậm chí không cảm nhận được cả cơn choáng vàng vì mất máu và nỗi đau da thịt bị xé toạc. Khoảnh khắc ấy, nàng chỉ khẽ thở dài một tiếng, chợt nhớ đến chiếc vòng tay đan bằng chỉ màu trên cổ tay – món đồ chơi mà khi còn nhỏ anh dâu đã tự tay kết cho nàng, sợi dây thừng không ngừng cọ xát với nền đất, chỉ sợ là sắp đứt mất rồi. Nếu anh ấy biết được chắc chắn sẽ tết lại cho nàng một cái mới, nhưng liệu nàng có còn được gặp lại anh nữa không?

Núi non nơi biên ải gồ ghề và hiểm trở, máu nóng ròng ròng tuôn ra từ sau lưng Lục Lệnh Chân. Cảm giác bỏng rát như thiêu đốt ấy mãi sau mới kéo tới tựa như nằm trên đống lửa, nỗi đau xương thịt bị nghiền nát rồi lại trả về chỗ cũ giống như có người treo ngược nàng lên cao, khiến cho ảo ảnh trước mắt trở nên rõ ràng, không để nàng có cơ hội mê man vượt qua đoạn cực hình cuối cùng này.

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Lệnh Chân nhìn thấy rất nhiều người, nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Người đầu tiên nàng nghĩ đến là mẹ mình, Lục Lệnh Chân thở dốc, nhưng đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, cảm giác áy náy với Ngô thị chưa bao giờ mạnh mẽ xộc vào trong tim giống như lúc này. Từ những chuyện nhỏ nhặt như lén trốn ra khỏi cung để đi chơi, đến chuyện lớn như cố chấp thay áo cưới thành chiến bào, mỗi lần làm trái lễ giáo, dù cho có quyết tâm tới đâu nàng cũng không khỏi lo lắng, chẳng biết liệu bản thân có khiến cho mẹ khó xứ hay không? Nhưng từ trước đến nay Ngô thị chỉ luôn nói "Con đi đi", chưa từng nói với nàng rằng "Con về đi". Giờ thì nàng thật sự không thể trở về nữa rồi.

Đương nhiên Lục Lệnh Chân cũng nghĩ tới Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh. Lần này nàng có thể ra đi mà không thấy hổ thẹn, có thể ngẩng cao đầu hãnh diện rồi, các anh đã nghe tin chưa? Đã xem chiến báo chưa? Tài năng của nàng, công lao của nàng, trong đại kế liên quan đến sự tồn vong của cả gia tộc, nàng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách hoàn mỹ rồi, nàng đã không phụ sự dạy dỗ và kỳ vọng của bọn họ rồi. Chỉ là nàng không kịp, cũng không thể nói cho họ biết danh tính những kẻ phản bội triều đình. Nhưng anh trai và anh dâu đều yêu thương nàng như cha mẹ thương con, Lục Lệnh Chân không hề nghi ngờ rằng đến một ngày nào đó, bọn họ nhất định sẽ thay nàng trả hết mối thù còn dang dở.

Nàng còn nghĩ tới đứa cháu trai và cháu gái còn nhỏ dại của mình, nhớ sự ấm áp và niềm vui mà chúng mang lại, nhớ bé cưng Ninh Ninh từ khi mới sinh đã mềm mại như đám mây nhỏ, cứ quẫy đạp chui rúc trong lòng nàng không rời. Còn Lục Thư Thanh, Lục Lệnh Chân đã hứa với cậu rằng năm nay nhất định sẽ về kinh cùng cậu đón sinh nhật. Thanh Nhi từ nhỏ đã là đứa trẻ trọng chữ tín, nếu đến khi ấy không thấy cô về, nàng sợ rằng cậu bé sẽ trách mình nuốt lời mất. Bao giờ nàng mới lại được nghe bọn nhỏ gọi một tiếng "cô " nữa đây?

Lục Lệnh Chân thậm chí nghĩ tới người em trai hiền lành ít nói, lúc thì gần gũi khi lại xa cách của mình. Nàng nghĩ tới tất cả mọi người, thật ra những mảnh ký ức vụn vặt, xa xôi ấy còn chưa đủ để gọi là đèn kéo quân, chỉ là nàng muốn cố khắc sâu từng khuôn mặt thêm một chút trong giây phút sắp xa cách này, sợ rằng ngày gặp lại dưới cửu tuyền không còn nhận ra nhau, kiếp sau không thể làm người thân nữa — thật ra khi nghĩ tới người thân của mình, nàng đã không dám nghĩ tiếp nữa.

Thật ra, vào đúng một khắc cuối cùng ấy, Lục Lệnh Chân chỉ nghĩ tới chính mình.

Vào buổi trưa năm Trinh Hữu thứ chín ấy, nàng đã chọn một con diều hình chim nhạn trong kho phủ Chiêu Vương, kéo bằng được anh trai và anh dâu cùng ra đảo Bạch Lộ, giữa tiết xuân nồng nàn, nàng không chút do dự thả cho con diều ấy bay thật cao, thật xa, thuở thiếu thời nhẹ nhàng chẳng phải bận tâm điều gì theo cánh chim nhạn xé gió xuyên mây, vụt thẳng lên chín tầng trời.

Thế nhưng dù có bay cao, bay xa đến mấy, sợi dây diều vẫn bị nàng nắm chặt trong tay, có thế nào cũng không đứt. Khi đó, Lục Lệnh Chân đã thật lòng mong rằng nó sẽ đứt, dù đó chỉ là một chú chim nhạn được tạo nên từ giấy và mực vẽ, nàng cũng không đành lòng nhìn nó bị trói buộc nơi lầu các, không thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Nhưng mãi mà nó vẫn không chịu đứt.

Tựa như ngay khoảnh khắc người thợ thủ công hạ bút, vận mệnh và kiếp số của nó đã bị khắc vào sổ sinh tử, phàm nhân máu thịt làm sao có thể nghịch thiên cải mệnh? Mang trong mình bản tính phóng khoáng tùy ý, không có nghĩa là nàng toàn năng hay không gì có thể ngăn cản được, nàng dốc hết tâm tư vứt bỏ mọi muộn phiền, chạy khỏi cửa điện Hàm Chương, chạy khỏi cung Thái Sơ, chạy khỏi cổng thành Kim Lăng, cuối cùng giật mình nhận ra rằng, từ đầu đến cuối, nàng chưa từng thoát khỏi cánh cửa số mệnh mang tên "Trưởng công chúa".

Lục Lệnh Chân mở to mắt, nhìn lên bầu trời yên ả, trong vắt như thấy đáy dần trở nên mơ hồ. Nàng lại thấp thoáng trông thấy chú chim nhạn ấy bay về, hoặc có lẽ suốt mười mấy năm qua nó vẫn lượn lờ trên tầng không kia, chưa từng bay xa, giống như đến cuối cùng, nàng vẫn không thể chạm tới chữ 'Chân' xa xăm mịt mờ trong cái tên và số mệnh của mình.

Bầu trời xanh ngưng đọng.

Mùa xuân năm Cảnh Dụ thứ năm, Kiến Uy tướng quân, Trưởng công chúa Lục Lệnh Chân của Đại Tề hoăng thệ, khi ấy nàng vẫn chưa tròn hai mươi tư tuổi. Sinh thời nàng lấy thân làm mồi nhử, một mình xông vào trận địch, bị chiến mã kéo lê suốt mười ba dặm mới tắt thở mà chết.

Đến chết cũng không nhắm mắt.

==

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro