Chương 98
《 23.5 》
Trong điện Thần Long, Lục Lệnh Chương ngồi nghiêng người, đỡ trán nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng dưng trong mộng có điều gì đó làm gã giật mình tỉnh lại, vung tay vô ý gạt đổ chén trà nguội uống dở trên bàn.
Nước trà màu nâu lập tức loang ra, thấm ướt tấu chương và sổ sách, cùng với chiếc túi hương mà gã chẳng biết mình đã tháo xuống từ lúc nào rồi tiện tay bỏ ở đó.
Thái giám trong điện âm thầm nhanh chân tiến lên dọn dẹp. Lục Lệnh Chương chầm chậm xoa mi tâm, gã dựa lưng vào ghế, tiện tay nhấc chiếc túi hương ấy lên, vẩy nước đọng trên nó rồi kéo dây buộc ra, nhìn thoáng vào bên trong.
Đó chẳng qua chỉ là mấy loại hương liệu và bùa bình an, trong cung còn vô số thứ tương tự mà thiên tử có thể tùy ý lấy dùng, cho dù túi hương có bị nước thấm ướt thì cũng chẳng đáng kể...
Nhưng rồi ánh mắt Lục Lệnh Chương đột nhiên khựng lại, dừng trên một mảnh giấy đã phai màu và ố vàng, vẻ ngoài của nó trông chẳng có gì nổi bật, nhưng Lục Lệnh Chương nhớ rất kĩ lá bùa bình an này, nhiều năm trước, cụ thể là bao nhiêu năm không còn nhớ rõ nữa, gã đã nhận được mảnh giấy này từ Lục Lệnh Chân.
Chị gái của gã vì muốn mua thanh đao Hồ yêu thích mà bị người ta lừa sạch tiền, ôm về một đống bùa bình an sặc sỡ, bên trên đã viết đầy đủ tên của cả nhà. Khi ấy Lục Lệnh Chương chăm chú nhìn ba chữ "Lục Lệnh Chương" một lúc, sau đó đích thân bỏ lá bùa vào trong túi hương này. Lục Lệnh Chân rất vui, còn lén lút chắp tay cảm ơn gã ở dưới bàn.
Hôm qua gã đi ngang qua điện Hàm Chương, cửa điện đã bị khoá gần nửa năm, có điều mấy ngày trước chiến sự và thiên tai ở Ung Châu đã dần lắng xuống, gã nhận được tấu chương xin phép về kinh của Lục Lệnh Chân, chắc là cũng sắp trở về rồi.
Khi Lục Lệnh Chương vừa mới đăng cơ, điện này suýt chút nữa đã bị đổi tên, "điện Hàm Chương" kế thừa tên gọi cổ, từ thời Nam triều Lưu Tống, khi Thọ Dương công chúa say giấc trước điện, hoa mai rơi trên trán đã khiến nàng nổi danh khắp thiên hạ. Nhưng dù có lai lịch thế nào đi nữa, suy cho cùng vẫn phạm huý vào tên của tân đế.
Lễ bộ đã chuẩn bị sẵn một loạt những cái tên có thể thay thế rồi trình lên, cậu và mẫu hậu của gã cũng giục như đòi mạng, bắt gã lập tức đổi tên. Ngay cả Lục Lệnh Chân cũng dùng giọng điệu bướng bỉnh quen thuộc của nàng mà nói, chả sao cả, tốt nhất là cho chị dọn ra ngoài ở luôn đi.
Nhưng Lục Lệnh Chương lại vô cùng kiên quyết, gần như là cố chấp không chịu đổi — gã không muốn mang thêm phiền toái đến cho gia đình nhỏ vừa trải qua biến cố lớn của anh chị, mặc dù chút "lộn xộn" này so với cảnh vợ con ly tán, mỗi người một phương mà họ phải chịu thật sự chẳng đáng nhắc tới.
Bùa bình an bị thấm nước trà, nét chữ càng thêm nhòe nhoẹt, đã hoàn toàn không thể đọc ra được nữa. Lục Lệnh Chương thở dài một tiếng, vừa định đưa cho thái giám quét dọn bên cạnh mang đi vứt, nhưng suy nghĩ bỗng lóe lên, gã do dự giây lát, cuối cùng vẫn thu tay lại, vuốt phẳng mảnh giấy rồi đặt sang một góc bàn cho khô.
Sau đó gã tiện tay cầm lấy quyển tấu chương mới vừa được trình lên, lật mở một cách thờ ơ, nét bút của Thái thú Ung Châu Hà Cáo lập tức hiện ra trước mắt.
Lục Lệnh Chương chăm chú đọc mấy hàng chữ kia hồi lâu, thấp giọng lẩm bẩm: "... Đi mời hoàng huynh vào cung, ngay lập tức."
Tạ Cánh bước vào thư phòng phủ Tướng sớm hơn bình thường nửa canh giờ, phát hiện Vương Thục, anh em Vương Khế và Vương Hề, cả Thôi Thục Thế cùng mấy vị mưu sĩ môn sinh đã sớm ngồi kín cả phòng. Thấy y đi vào, vài ánh mắt khác thường lập tức hướng về phía y.
Vào ra phủ Tướng, Tạ Cánh đã quen với "đãi ngộ" này từ lâu, y chỉ lặng lẽ bước tới ngồi xuống vị trí trống ngay sát bên dưới Vương Thục, nghe đối phương thản nhiên mở miệng: "Sáng nay có một tấu chương từ Ung Châu gửi về, ngươi xem thử đi."
Tạ Cánh nghe đến hai chữ "Ung Châu", sắc mặt hơi căng thẳng nhưng cũng không nghi ngờ, chỉ cúi đầu xuống đọc.
Dường như mọi người trong phòng đều đang chờ đợi một phản ứng khác thường nào đó từ y dù chỉ là chút biểu cảm, vậy mà Tạ Cánh không hề hấn gì. Y vẫn giữ nguyên tư thế hơi cúi đầu, thậm chí chẳng mảy may cử động, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, bình thản trả lại tấu chương.
Thôi Thục Thế liếc mắt nhìn Tạ Cánh một cái, thoáng cau mày rồi giãn ra, sau đó chuyển chủ đề: "Cha, đây chính là cơ hội của chúng ta. Việc cấp bách bây giờ là phải nhân lúc Chiêu Vương đang khó xử vì chuyện này, mau chóng giải quyết đội quân mà Trưởng công chúa mang tới Ung Châu, không thể lặp lại sai lầm năm đó khi chúng ta để lỡ Hổ Sư được."
Vương Thục chậm rãi nói: "Hiện giờ cánh của bệ hạ đã cứng cáp rồi, người cũng có suy tính khác, muốn trực tiếp động vào chỉ sợ là không dễ."
Vương Khế bèn nói: "Em dâu nói không sai. Dù không thể tiếp quản thì nhất định cũng phải nghĩ cách tiêu diệt, đừng để bệ hạ nhân cơ hội này lấy đó làm nhân tình, thuận nước đẩy thuyền đưa cho phủ Chiêu Vương. Con nghe nói những người đó đều là thân vệ Trưởng công chúa nuôi dưỡng ở Kim Lăng, lúc trước đã giữ kín không công khai, hẳn là có ý định dùng làm tử sĩ."
"Một đội quân như vậy, để lại trong kinh còn phiền phức hơn ở biên cương, nhưng rơi vào tay Lục Lệnh Tùng lại càng phiền hơn là đưa về kinh." Vương Thục trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên quay sang Thôi Thục Thế hỏi: "Em trai cô hiện giờ vẫn còn làm việc trong cấm quân chứ?"
"Em trai thiếp Thôi Tế Thế hiện đang giữ chức Vũ Lâm Ngoại tham quân, ngoài ra không còn ai ở trong quân nữa."
Vương Thục gật đầu, nói: "Vậy chẳng bằng đi đường vòng, muốn lấy trước phải cho, dùng danh nghĩa ban thưởng để sung công cho bọn họ, trước tiên đưa vào Vũ Lâm vệ, đến lúc đó điều động cũng dễ dàng hơn nhiều. Bảo em trai của cô chú ý một chút, chuẩn bị sẵn đi."
Vương Hề nghe tới đây, không khỏi bất mãn nói: "Cha, chức Hữu tán kỵ thường thị mới được bổ nhiệm tháng trước cũng là con cháu nhà họ Thôi mà!"
Thôi Thục Thế lạnh lùng liếc Vương Hề một cái, châm chọc: "Nếu anh không phục thì tự mình tìm người so tài thử xem sao. Anh họ của tôi tuy không phải nhân tài xuất chúng gì, nhưng võ nghệ vẫn cao hơn tôi một bậc đấy. Ồ quên mất, mà nhị công tử bây giờ liệu có đánh thắng nổi cả tôi không ấy nhỉ?"
Vương Hề trừng mắt với nàng ta một cái, không dám nói gì thêm.
Chính vì Vương Thục không bận tâm đến việc nàng và Vương Hề có hòa thuận hay không, Thôi Thục Thế mới dám ngang ngược như vậy. Vương Khế có con trai trưởng, Vương Thục cũng không mong Vương Hề nối dõi tông đường, bởi thế lão mới dung túng cho đứa con dâu thứ mang vai trò "mưu thần" này, chỉ cần nàng đủ trung thành và khôn khéo, lão cũng chẳng ép nàng phải giữ thể diện phu thê.
Vì vậy, nhân lúc Vương Thục chán ngán không muốn quan tâm đến con trai thứ, các mưu sĩ cũng lúng túng khi bị ép phải chứng kiến chuyện nhà của phủ Tướng, Thôi Thục Thế vội để ý đến sắc mặt của Tạ Cánh.
Vẫn không chút dao động.
Mãi đến khi Vương Thục cho mọi người giải tán, Thôi Thục Thế thấy xung quanh không còn ai bèn đuổi theo Tạ Cánh đang rời khỏi phủ, nàng phải níu lấy tay áo đối phương mới có thể khiến y dừng lại: "Người..."
Hai đồng tử của Tạ Cánh dường như đã tan rã, lúc này trông y cứ như một con rối gỗ đứng trên bậc thềm, hờ hững, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào những viên gạch phía trước, đừng nói chi nghe thấy Thôi Thục Thế gọi, e rằng đến cả việc bên cạnh có người hay không y cũng chẳng hay biết.
Thôi Thục Thế không biết làm sao, chỉ đành dặn dò thị nữ phía sau: "Đưa Tạ đại nhân về bằng cửa sau đi."
Tạ Cánh lên xe về phủ, suốt dọc đường vào nhà cũng không thốt lấy nửa lời, ánh mắt cứ đăm đăm cố định vào một khoảng không nào đó. Mãi sau, y mới chớp mắt một cái như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Thật ra trạng thái này cũng không khác gì ngày thường, đến mức đám người hầu hoàn toàn không nhận ra y có gì khác lạ.
Cánh cửa sau lưng vừa khép lại, một tờ giấy đã nhẹ nhàng rơi xuống từ trên xà nhà, đây là cơ quan mà Tạ Tuấn hay dùng nhất, chỉ có chiều cao của Tạ Cánh, cùng thói quen đẩy cửa và bước chân của y mới có thể kích hoạt được.
Tạ Cánh cúi đầu, nhìn thẳng vào nội dung trên tờ giấy.
Vết mực vẫn còn mới, nét chữ vội vàng nhưng ngay lập tức ghim chặt trái tim của y trở về thực tại, rồi ném phịch xuống đất không chút thương tiếc, máu thịt tan nát.
"Mong chú và điện hạ nén bi thương, đại sự phải thành, mới có thể báo thù cho Trưởng công chúa."
Tạ Tuấn có thể liên lạc trực tiếp với Tuyên Thất, mà tin tức đã được Tuyên Thất xác nhận gần như không có khả năng sai lệch hay làm giả.
Tạ Cánh thất thần đứng yên tại chỗ, hoang mang như thể vừa trải qua một kiếp người dài đằng đẵng. Rồi đột nhiên y lao tới chiếc gương lớn đặt ở góc phòng, nhón chân muốn mở ra cánh cửa dẫn vào mật thất, y phải đi tìm Lục Lệnh Tùng, y phải ở bên Lục Lệnh Tùng.
Thế nhưng đúng lúc này lại đang gặp kỳ nước dâng, lối đi không thông nên khung gương đã bị khóa từ trước, lúc này không thể mở ra được. Tạ Cánh bèn dùng đầu đập mạnh vào gương, đập đến mức trời đất quay cuồng, rồi y bỗng giật mình, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Gặp được Lục Lệnh Tùng rồi thì sao? Có ích gì đâu? Bọn họ ở bên nhau rồi thì thế nào?
Cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Giờ đây Tạ Cánh đã không còn nghi ngờ, rằng nhất định là kiếp trước mình chết chưa hết tội. Nếu không thì y thật sự không biết bản thân đã gây ra tội nghiệt gì, hay đã mắc phải món nợ máu nào, nên kiếp này mới bị trời phạt hết lần này tới lần khác như vậy!
Suy nghĩ trong y rối loạn, đứng không vững ngồi cũng không yên, liên tục đi lại trong phòng như mắc chứng rối loạn phân ly, cứ như thể một khi dừng lại thì sẽ có lửa bốc cháy dưới chân ngay lập tức. Trước mắt y tối sầm từng cơn, không phải là cơn choáng váng khi đột ngột đứng dậy sau thời gian dài ngồi yên, mà là trời đất xung quanh bỗng dưng nghiêng ngả hỗn loạn, y chợt nhận ra mình còn nghĩ đến cái chết.
Tạ Cánh nỗ lực tìm kiếm trong đầu, rồi bàng hoàng phát hiện bản thân không thể bám víu được chút khát vọng sống nào. Không phải là y không muốn, mà là y không làm được. Những ký ức tươi đẹp và rực rỡ trong quá khứ hãy còn khắc sâu trong tâm trí, nhưng y không nếm được chút niềm vui nào từ chúng.
Khoảnh khắc nhà họ Tạ bị sao trảm, khoảnh khắc y đưa Lục Thư Ninh rời khỏi phủ Chiêu Vương, cả khoảnh khắc y dặn dò Lục Thư Thanh đi trước ở núi Thang, không phải y chưa từng dao động, chưa từng nghĩ đến chữ đó. Thế nhưng giờ phút này, điều làm Tạ Cánh sợ hãi chính là ngay cả việc cố gắng nghĩ đến hai đứa trẻ cũng chẳng thể dấy lên trong y khát vọng "sống".
Đâu phải bọn trẻ chưa từng trải qua ngày tháng không có mẹ, Lục Lệnh Tùng chăm sóc chúng rất tốt, còn có Ngô Thái phi, có Ngân Trù, chúng sẽ không thiếu thốn sự quan tâm và tình thương. Trong thành Kim Lăng có đến hàng ngàn hàng vạn tiểu thư khuê các dịu dàng, thông minh, nhã nhặn, chọn bừa một người cũng đủ hoàn hảo và xứng đáng trở thành mẹ kế của chúng... Tạ Cánh giật mình nhận ra bản thân vậy mà chẳng bận lòng chút nào.
Trong thâm tâm, y chỉ nghĩ đến cái chết.
Chiếc bình sứ trên bàn có cắm một nhánh mẫu đơn vừa hái, cánh hoa hãy còn đọng sương, diễm lệ ướt át. Tạ Cánh đưa tay, cẩn thận chạm nhẹ vào nó, chỉ sợ kinh động tiên nhân, động tác giống như đang vuốt ve khuôn mặt non mềm, tươi sáng, rực rỡ tựa ánh ban mai của thiếu nữ Lục Lệnh Chân.
Đột nhiên y cảm thấy mặt nóng bừng lên, dòng chất lỏng như lửa bỏng rát trào dâng, chảy dọc xuống gò má, hai má đến hai quai hàm, thiêu đốt dung nhan được tháng năm ưu ái của y, đục khoét thành những vết nứt tan tác. Tạ Cánh vô thức đưa tay lau đi, sau đó giật mình nhìn thấy sắc đỏ thẫm trong lòng bàn tay, y chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào gương...
Hai hàng huyết lệ.
Vương thị khẽ buông lỏng tay, tấu chương rơi xuống bàn, phát ra một tiếng "cạch" rất nhẹ.
Bà ta luống cuống chỉ một cung nhân phía trước bậc thềm: "Ngươi, ngươi đến, đến điện Minh Loan..."
Nhưng rồi bàn tay ấy khựng lại giữa không trung, đôi môi Vương thị hơi hé ra, giống như bị người ta dùng thuật định thân cố định tại chỗ, sững người đứng giữa điện cả buổi trời.
Cung nhân sợ hãi, không thể không cung kính lên tiếng gọi: "...Thái hậu?"
Vương thị bỗng dưng ngã ngồi xuống đất, đờ đẫn lắc đầu: "Không, không có gì, ngươi lui xuống đi."
Lục Lệnh Chương im lặng đứng một bên quan sát biểu cảm và cử chỉ của mẹ mình, lúc này mới dặn dò: "Truyền ý chỉ của trẫm, chuyện của Trưởng công chúa không được báo cho điện Minh Loan. Nếu trong cung có bất kì lời đồn đãi nào, giết chết không luận tội."
Thậm chí chưa nghe hết câu, Vương thị đã đứng bật dậy, bước nhanh ra khỏi đại điện như muốn chạy trốn, nhưng lại vừa vặn chạm mặt Lục Lệnh Tùng ngay dưới cửa điện.
Lục Lệnh Tùng không ngờ sẽ gặp được Thái hậu ở đây, lại thấy bà ta tỏ vẻ kinh hãi, dùng ánh mắt kỳ quái pha trộn giữa khoái ý, thương hại và sự xót xa mà trước giờ hắn chưa từng thấy để nhìn hắn thật sâu, sau đó vội vã rời đi.
Hắn chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ hỏi Lục Lệnh Chương: "Là quân báo sao? Hạc Vệ đi đến đâu rồi?"
Lục Lệnh Chương hít sâu một hơi, cho lui đám nội giám hầu hạ trong điện rồi bước tới trước mặt Lục Lệnh Tùng, đứng đối diện với hắn. Anh trai của gã có dáng người cao ráo và cường tráng, từ nhỏ gã đã quen ngước nhìn đối phương, đến giờ vẫn vậy.
"Ta biết hoàng huynh không tin những thứ ghi trên giấy như công văn tấu chương..." Gã nói, rồi hơi ngoái đầu ra hiệu một chút.
Lục Lệnh Tùng nhìn thấy có một người bước ra từ ngoài rèm, trên đùi có vết thương, sắc mặt tiều tụy, anh ta chính là phó tướng của Lục Lệnh Chân, cũng là một trong những thủ lĩnh của Hạc Vệ.
"Vậy nên ta đã nhờ Tạ Tuấn đưa anh ta vào cung, có một số chuyện, có lẽ để anh ta tự mình nói với hoàng huynh sẽ thích hợp hơn."
Lục Lệnh Tùng dùng ánh mắt sắc như chim ưng nhìn chằm chằm vào phó tướng: "Các ngươi đã trở về rồi, tại sao lại không đến Vương phủ phục mệnh? Công chúa đâu?"
Phó tướng khó xử nhìn thoáng qua Lục Lệnh Chương, người nọ bất đắc dĩ dời tầm mắt, ra hiệu cho anh ta nói những gì cần nói.
"Hẳn là điện đã xem bức thư giả mạo Vương phi gửi cho Trưởng công chúa rồi đúng chứ?"
Lục Lệnh Tùng nghe vậy khẽ sững người: "Ta nghe Tuyên Thất nói Hà đại nhân phát hiện có điều bất thường nên lập tức phái người đuổi theo công chúa, thế nào? Các ngươi không gặp được trinh sát à?"
Phó tướng chậm rãi lắc đầu: "Đến chậm một bước, trinh sát đã bị Đinh Giám bắt lại rồi."
"Đinh Giám? Chẳng phải hắn đã rút quân rồi sao?"
Phó tướng chật vật giải thích: "... Hạc Vệ đi đến bờ sông Vô Định, phát hiện Đinh Giám dẫn binh quay ngược về hướng Ung Châu. Trưởng công chúa lo lắng binh lực trong thành không đủ, bèn để quân Ung Châu phụng mệnh Hà đại nhân đi cùng chúng tôi quay về trước, còn Hạc Vệ ở lại ứng cứu sau, phòng ngừa bất trắc."
"Nhưng mục tiêu của Đinh Giám không phải Ung Châu, thậm chí không phải là Hạc Vệ, mà là... Trưởng công chúa. Khi phát hiện ra điều này, chúng tôi đã bị bao vây trên núi, công chúa lệnh cho toàn quân đi về phía Bắc trước, còn người thì đi về phía Nam gặp Đinh Giám. Viện binh Mạc Bắc tới khi chúng tôi vừa xuống núi, chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu không phải công chúa lập tức bảo chúng tôi rời đi, e là Hạc Vệ đã... không còn ai trở về."
"Về sau Hà đại nhân nghe ngóng được, sở dĩ Mạc Bắc lại phái binh tiếp viện là vì Đinh Giám đã lập quân lệnh trạng, nhất định phải bắt được Trưởng công chúa..." Phó tướng nghẹn ngào, không nói nổi mấy chữ kia, chỉ nức nở thốt lên: "Chính công chúa đã cứu chúng tôi."
"Hạc Vệ, Hà đại nhân dẫn theo quân thủ thành cùng bách tính ở Ung Châu đã tìm kiếm suốt năm ngày ở vùng ven sông Vô Định... Nhưng vẫn không thể tìm thấy di cốt của Trưởng công chúa. Chúng tôi không dám chậm trễ thêm nữa, đành phải lên đường về kinh."
Lời vừa dứt, điện Thần Long rộng lớn chìm vào tĩnh lặng hồi lâu, gió theo khe cửa sổ chưa đóng kín lùa vào, cuốn rèm lụa mỏng bay lên, đây chỉ là một buổi chiều cuối xuân bình thường biết bao.
Lục Lệnh Tùng khẽ nhíu mày, từ tốn hỏi: "... Di cốt của ai?"
Phó tướng không dám nói thêm lời nào.
Lục Lệnh Chương phất tay bảo anh ta lui xuống, ánh mắt gã dừng lại trên bóng lưng của anh trai, muốn lên tiếng nhưng chẳng biết phải nói gì.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Lệnh Tùng bỗng nhiên vung tay áo xoay người, mang theo một trận gió nhanh chóng bước ra khỏi điện Thần Long. Lục Lệnh Chương ngẩn người hồi lâu mới giật mình đuổi theo, đến khi kịp nhận ra thì đã thấy hắn đang đi về phía điện Hàm Chương.
Ngõ vĩnh hạng dài dằng dặc, cô quạnh và chật hẹp, ba anh em họ đã cùng lớn lên ở đây. Vào đêm trước Đông chí năm Trinh Hữu thứ tám, cũng chính trên con đường này, Lục Lệnh Chương đã được chị gái dắt theo, lén lút vượt qua trạm gác và đám cung nhân tuần đêm, trong lòng còn giấu một cuộn tranh liên hoàn họ lén mua ở chợ đêm, trở về điện Lâm Hải sâu hun hút và tối đen như mực.
Gã ló mặt ra khỏi cổ áo, gió lạnh thổi đến làm đôi má ửng đỏ, rụt rè hỏi:
"... Nếu mẫu hậu phát hiện thì phải làm sao đây chị?"
Lục Lệnh Chân nhìn gã, ánh mắt sáng như sao băng xẹt qua bên tai: "Em là em trai của chị mà, chị sẽ bảo vệ em."
Vị trí của điện Hàm Chương không tính là hẻo lánh, nhưng lại thiếu hơi người, dù đang ở dưới ánh mặt trời cũng toát lên vẻ tiêu điều. Ý chỉ của Lục Lệnh Chương đã được ngầm thi hành, hiển nhiên tin dữ vẫn chưa truyền vào sâu trong cung điện này. Đám nội giám nhàn rỗi còn đang dụi mắt ngái ngủ, bỗng giật mình phát hiện Chiêu Vương điện hạ đang sải bước đi tới, chạy theo phía sau hắn là vị thiên tử trẻ tuổi.
Lục Lệnh Tùng dừng lại bên ngoài điện, nắm tay siết chặt đập loạn lên cánh cửa, gần như mất kiên nhẫn gầm lên: "Lục Lệnh Chân! Mở cửa cho anh!"
Nội giám trợn mắt câm nín, không ai hiểu nổi vì sao Chiêu Vương lại đột nhiên chạy tới điện Hàm Chương đã bỏ không nửa năm để tìm Trưởng công chúa, nói dễ nghe thì là hành động tùy tiện vô phép, nói khó nghe thì chính là điên loạn thất thường.
Nhưng mà Hoàng đế cũng không ngăn cản hắn, chỉ dừng lại ở cách đó không xa, lặng lẽ dùng ánh mắt buồn bã nhìn theo.
"Lục Lệnh Chân, em mở cửa ra cho anh! Em có chặn anh ngoài này cũng vô dụng thôi! Anh biết là em ở trong đó!"
Đương nhiên sẽ không có ai mở cửa. Sẽ không có ai như Lục Lệnh Chân ngày còn quấn hai búi tóc, cất thanh kiếm gỗ chặn cửa đi, miễn cưỡng bước ra đón anh trai của mình, chu môi nói: "Em biết là anh không giận em thật mà!"
Lục Lệnh Tùng không nhận được lời hồi đáp, giọng dần hạ xuống, thì thầm gọi hai tiếng "Chân Chân", rồi hắn bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào ổ khóa nặng nề kia, đao dài thoáng chốc rời khỏi vỏ.
Lục Lệnh Chương rùng mình, vô thức gọi to: "Hoàng huynh!"
Thế nhưng đã quá muộn, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Lục Lệnh Tùng vung đao chém rớt ổ khóa, dây xích đồng loảng xoảng rơi xuống đất.
Cửa điện rộng mở, ánh dương chiếu vào bên trong khiến bụi mịn bay tứ tung, cành mai trắng đã khô héo nghiêng lệch, giữa sân điện trống trãi không một bóng người.
Lục Lệnh Tùng như bị giáng một gậy, toàn thân kịch chấn, hơi thở dồn dập. Hồi lâu sau, hắn mới loạng choạng lùi lại mấy bước, đứng chết trân tại chỗ như thể sức lực đã bị rút cạn toàn bộ trong nháy mắt.
Sao nói gió Tây chẳng chóng tàn, Hàm Chương vẫn còn đây đợi chủ.
Mãi lâu sau, Lục Lệnh Tùng mới khẽ lên tiếng: "Đừng đưa em ấy vào hoàng lăng."
"Đừng truy tôn, đừng sắc phong, đừng thụy hiệu, dù là tướng quân hay công chúa, đừng chất chồng bất cứ thứ gì lên người con bé. Hãy để em được thanh thản, chỉ mang theo cái tên của mình mà đi."
"Đừng để em ấy phải ràng buộc với hoàng tộc, với cả ta lẫn người, đừng để liệt tổ liệt tông nhận ra em ấy, đừng để em sinh thời đã không thoát khỏi kiếp làm con gái đế vương, đến suối vàng rồi vẫn phải mang gông xiềng, chẳng được yên giấc."
Lục Lệnh Chương do dự nói: "Nhưng hoàng tỷ đã tự xin..."
Lục Lệnh Tùng chỉ đáp: "Đây là điều con bé muốn."
Vào cái ngày Lục Lệnh Chân lần đầu so tài thắng hắn, sau bữa tối, khi cả nhà ngồi dưới hành lang hóng mát. Tạ Cánh vừa điều chỉnh dây đàn nguyệt mà Ngô thị mới được ban cho, vừa đệm nhạc cho những bài đồng dao Lục Thư Ninh ngẫu hứng ngân nga. Lục Lệnh Tùng đứng khoanh tay đón gió, lắng nghe chút được chút không.
Rồi hắn chợt nghe thấy cách một cánh cửa sổ, Ngô thị đang giúp Lục Lệnh Chân gội đầu bóng gió hỏi: "Chân Chân bây giờ đánh thắng được cả anh trai rồi, lợi hại lắm đấy. Chỉ là mẹ có điều không hiểu, từ nhỏ con đã lập chí tòng quân là muốn đền ơn nước, muốn lập công, hay là muốn cứu thế đây?"
Lục Lệnh Chân đáp: "Không muốn gì hết. Con cũng chưa từng nghĩ tới. Sao đột nhiên mẹ lại hỏi vậy?"
Ngô thị im lặng giây lát, không trả lời mà hỏi tiếp: "Vậy nếu như được thờ phụng trong tông miếu, lưu danh sử sách như các bậc vương hầu tướng tá xưa nay, Chân Chân có vui không?"
Lục Lệnh Chân không hề do dự dù chỉ một chút, hỏi ngược lại mẹ mình: "Có ai lại rỗi hơi viết truyện riêng cho một cô công chúa? Có ai lại phá lệ 'thỉnh' thần chủ của một vương cơ hoàng nữ vào tông miếu đâu hả mẹ? Lui một vạn bước, lưu danh sử sách, vào tông miếu, chết cũng chết rồi thì có gì đáng để mà hãnh diện chứ? Chẳng lẽ con còn phải đội ơn kẻ nâng đỡ mình, hớn hở vui mừng biến thành một hàng chữ, một khúc gỗ, chết cả ngàn vạn năm vẫn để lại tên họ trong hoàng cung này sao ạ?"
Lục Lệnh Tùng nghe thấy tiếng nước róc rách và tiếng "ôi chao" của Ngô thị, đoán chừng Lục Lệnh Chân bỗng nhiên ngồi bật dậy, làm nước ở đuôi tóc bắn hết lên áo mẹ.
Nàng không để ý, cao giọng nói: "Mà cũng chưa chắc đâu, ngàn vạn năm sau, đến lúc đó cung Thái Sơ có còn tồn tại hay không cũng khó nói, chưa biết chừng đã hóa thành nắm tro vốc đất từ lâu rồi!"
Tạ Cánh cũng nghe thấy câu này, ngẩng đầu nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt của Lục Lệnh Tùng, cả hai đều bật cười.
Ngô thị đành phải dịu giọng hòa giải: "Được rồi được rồi, mẹ xin nghe dạy, gội đầu tiếp nào."
Lục Lệnh Chương nghe xong lời thuật lại của Lục Lệnh Tùng cũng không hỏi thêm gì nữa. Hai anh em đứng cạnh nhau hồi lâu, rồi Lục Lệnh Tùng xoay người, cứ thế rời đi mà không nói lời nào, bóng lưng của hắn trông vừa cô độc vừa buồn bã.
Một người anh trai vừa đổ gục, một người con, người chồng và người cha đã lặng lẽ đứng lên.
Lục Lệnh Chương vẫn im lặng theo sau, cùng hắn bước vào điện Minh Loan, gã khẽ phất tay ngăn cung nhân thông báo, đứng từ xa nhìn vào trong sân, thấy ánh hoàng hôn màu đỏ cam rơi xuống tấm rèm lụa trắng của tẩm điện. Mái hiên nơi mẹ từng gội đầu cho con gái giờ đây không biết có ai còn nhàn nhã ngồi đùa vui.
Gã nghe được giọng nói ôn hòa và dịu dàng như đang ngâm khúc ca theo nhịp điệu của Ngô Thái phi vang lên: "Khi nào thì Chân Chân về con nhỉ?"
Đáp lại bà là chất giọng bẩm sinh đã có khả năng giúp người ta an lòng của Lục Lệnh Tùng: "Sắp rồi mẹ ạ, sắp về rồi."
Lục Lệnh Chương kéo chặt vạt áo, cúi đầu xuống, chậm rãi rời khỏi điện Minh Loan.
==
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro