[QUYỂN 1] CHƯƠNG 13: KHÚC NHẠC NƠI TẦNG HẦM

"Ngự Lão Đại." Trong đại sảnh tối tăm, vài trăm người mặc đồ đen vừa nhìn thấy sự xuất hiện của Ngự Ngạo Thiên liền gập người 90 độ hành lễ.

Đây là tầng 3 dưới tầng hầm của tập đoàn Berson - một cơ sở khác của Ngự Ngạo Thiên.

Hai năm sau ở Trung Quốc, trước mặt người khác anh là một thương nhân thành đạt vừa mạnh mẽ vừa thâm sâu khó dò. Nhưng màn đêm vừa buông xuống, anh liền trở lại bản chất hai năm trước của mình hô mưa gọi gió khắp Nhật Bản, một vị vua tàn nhẫn.

"Ngự Lão Đại, sau này tôi không dám phản bội Ngự Long Xã nữa,xin người bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho tôi." Người đàn ông quỳ dưới đất không ngừng dập đầu.

Ngự Ngạo Thiên híp mắt lạnh lẽo, lấy một cây dao nhỏ từ tay thuộc hạ, ngồi xổm xuống cười quỷ dị nhìn người đàn ông trước mặt: "Lại đây, thè lười mày ra."

Âm thanh ám ảnh dần tràn ngập khắp đại sảnh tối mịt, trên mặt ai cũng hiện lên sự u ám, người đàn ông sợ đến mức suýt bất tỉnh , dưới thân xuất hiện một mảng ẩm ướt.

Đến người đi đường đều biết thái độ cư xử của Ngự ngạo Thiên, trước mặt kẻ thù hay kẻ phản bội anh đều không vội kết liễu, mà cho bọn chúng từ từ cảm nhận sự đau khổ cho đến chết.

Có người nói thủ đoạn của Ngự Ngạo Thiên quá tàn nhẫn, nhưng anh lại cho rằng đây là kết cục của những kẻ phản bội cũng như kẻ địch nên nhận.

"Ôi, còn chưa làm gì đã tè rồi, không thú vị gì hết. Long Kỳ." Ánh mắt sâu xa liếc nhìn Long Kỳ trong đám người: "Giáo hắn cho cậu đó, cậu muốn 'chơi' thế nào thì chơi, nhưng nếu hắn không là thì coi chừng tôi đó." Dứt lời, anh ném cây dao ra.

Lòng Kỳ bắt dao nhẹ nhàng, cười một cách tự tin: "Yên tâm đi, em nhất định không làm anh thất vọng đâu."

"Ừm." Ngự Ngạo Thiên chậm rãi đi đến căn phòng tối bên cạnh đại sảnh.

Trong đó đã có một người phụ nữ xinh đẹp đã chờ sẵn ở đó: "Anh Ngạo Thiên."

"Sao cô lại ở đây?" Ngự Ngạo Thiên ngồi trên ghế sô pha mặt không đổi sắc, tập trung quan sát hình ảnh Long Kỳ 'chơi đùa' với tên phản bội một cách tàn bạo trong đại sảnh thông qua tấm kính mờ.

"Dĩ nhiên là người ta nhớ anh Ngạo Thiên mà." Người phụ nữ hờn dỗi, rúc đầu vào lồng ngực anh.

Ánh mắt thâm thúy nhìn sang: "Đúng lúc, tôi cũng cần 'giải quyết', biết làm thế nào rồi chứ?"

"Ơ, đây, đây là lần đầu của người ta mà."

Nghe thấy âm thanh mềm mại của người phụ nữ, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên trầm xuống, hung hăng giật tóc người phụ nữ, sắc mặt u ám tiến gần tai cô: "Cô cho rằng cô không phải 'xử', thì tôi sẽ không 'muốn' cô sao?"

Người phụ này biết rõ sở thích của anh, thử hỏi phụ nữ của Ngự Ngạo Thiên có ai không còn là 'xử' không? "Vâng, anh Ngạo Thiên, em... em biết rõ nên làm gì rồi." Người phụ nữ chịu đựng cơn đau, run rẩy cởi áo Ngự Ngạo Thiên.

Lại bị anh đẩy ra: "Trực tiếp đến là được." Lúc ở trong thang máy, anh cũng đã có sẵn 'nhiệt' trong người rồi, chỉ muốn trực tiếp trút ra là được.

Người phụ nữ thấy vậy, run rẩy cởi thắt lưng của anh...

Trực tiếp ngồi xuống... muốn giết người sao? Quỳ trên người anh nhưng từ đầu đến cuối người phụ nữ không dám ngồi xuống.

Ngự Ngạo Thiên rõ ràng không có kiên nhẫn chờ đợi, mạnh mẽ nắm lấy hai vai người phụ nữ nhấn xuống...

"A!" Người phụ nữ tưởng mình sắp ngất đến nơi.

Nhưng cũng không quá lâu, người phụ nữ đã quen với việc này, dần dần chìm đắm vào trong đó, hai gò má đỏ ửng: "A... a... anh Ngạo Thiên, em yêu anh."

Người phụ nữ 'ý loạn tình mê' tiến đến hôn anh, nhưng chỉ nhận được một sự đáp trả lạnh lẽo: "Cút, cô đang chắn tôi xem biểu diễn đó."

Trong đại sảnh, Long Kỳ cầm dao nhỏ cắt một miếng thịt của tên phản bội, tiếng gào thét vang vọng cả căn phòng, nhưng Long Kỳ lại càng chơi càng hăng.

"Hừ , Long Kỳ đúng là không làm tôi thất vọng."

Ngoài kia, người đàn ông không ngừng phát ra âm thanh thống khổ; trong này, người phụ nữ lại phát ra tiếng nỉ non vui sướng, chênh lệch một trời một vực. Đây chính là 'giai điệu' đẹp nhất trên đời, cũng là thứ 'âm nhạc' mà Ngự Ngạo Thiên yêu thích!


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro