[QUYỂN 1] CHƯƠNG 8: NGƯỜI ĐÀN ÔNG QUEN THUỘC

Hai năm sau, tập đoàn Berson...

"Lạc Dao Dao, đây là thang máy chỉ dành cho bộ phận cấp cao của công ty, sau này sẽ cho cô tiếp quan, không được bất cứ sơ sót gì! Hiểu chưa?"

"Vâng, quản lý Trương." Dao Dao bước vào trong thang máy, trên người cô là bộ đồng phục của nhân viên thang máy, cô mỉm cười chào người quản lý.

Sau khi cô hoàn thành việc học cấp 3 bên Nhật, vừa về nước đang muốn tìm việc làm thì đọc báo thấy một công việc trực thang máy với mức lương 5000 tệ. Đối với tiền lương hậu hĩnh như vậy, chỉ có tập đoàn hàng đầu Trung Quốc như Berson mới trả nổi, tập đoàn Phong Thị cũng không thua kém, đều rất xa xỉ, chỉ là...

Cô có ngu mới đi làm việc cho công ty của bạn trai cũ!

Hai năm trước, sau khi chia tay anh, ba Phong Thần Dật liền gọi anh về Trung Quốc để quản lý Phong Thị, sau này không còn gặp nữa. Vậy cũng tốt, cô sẽ không thấy anh, cũng sẽ không đau lòng nữa.

"Haiz... Công việc này cũng không dễ dàng chút nào..." Nếu nói mệt thì không đúng, nhưng nó buộc mình phải hoàn toàn tập trung, nhớ từng gương mặt của nhân viên, mới có thể biết được bọn họ muốn đi đến tầng nào. Đối với những người xưa nay không giỏi nhớ mặt người khác như Dao Dao đúng là một loại thách thức.

Nhìn đồng hồ...

"Đã quá giờ đi làm rồi, chắc không ai tới nữa đâu." Thở dài một hơi, cô thả lỏng người, dựa lưng vào tường sắt trong thang máy.

Nhưng lúc này... "Ting tong" thang máy chuyển động lần nữa. "Đã 10 giờ rồi, ai vậy? Còn dám đi làm muộn?"

Hình ảnh một chiếc Rolls-Royce chậm rãi tiến tới gần cửa vào của tập đoàn Berson, trước cửa là những nhân viên xếp thành hai hàng vô cùng cung kính. Khi xe ngừng hẳn, tất cả mọi người đều cúi đầu, ngừng thở, cứ như đang đón một đại nhân vật nào đó đến thăm.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đeo cà vạt bước xuống đầu tiên. Trên người anh có khí phách của một vương giả, không khí bị ép mà trở nên mỏng manh.

"Ngự Tổng." Tất cả mọi người đều nghênh đón một cách chỉnh tề, cúi người 90 độ hành lễ. Khuôn mặt Ngự Ngạo Thiên không có bất cứ biểu hiện gì, mang theo vài tên thuộc hạ đi thẳng đến đại sảnh Berson, đợi đến khi anh rẽ vào trong thang máy, những người kia mới dám ngẩng đầu lên.

"Haiz... Khí thế của Ngự Tổng luôn đáng sợ như vậy, tôi còn tưởng mình sắp chết đến nơi rồi." Người xung quanh không hẹn mà đều tỏ thái độ tán đồng....

Thang máy dừng ở tầng một, Dao Dao trong thang máy tò mò nhìn trộm bên ngoài, cô kinh ngạc khi thấy bốn người đàn ông và 1 người phụ nữ đi về phía mình...

Sao trên đời này lại có người đàn ông đẹp như vậy? Người phụ nữ kia cũng xinh đẹp không kém... Đặc biệt là người đàn ông đi đầu tiên, khí phách như lúc những nhân vật nam chính trong tiểu thuyết xuất hiện vậy. Nhưng mà....

Hưm... Nhìn anh ta rất quen..., có phải mình đã gặp anh ta ở đâu đó rồi không? Mà thôi, kệ đi. Vừa vươn tay muốn nhấn nút thang máy, sắc mặt Dao Dao liền trở nên xám xịt.

Thôi, tiêu rồi...

Theo cô nhớ thì trong cơ cấu bộ phận của công ty không thấy những người này, làm sao đây? Mới ngày đầu đi làm, cô không muốn bị khiển trách.

Giọt mồ hôi chảy dọc thái dương, bàn tay bấm nút của cô có chút run rẫy. Hy vọng cô đoán đúng!

"Hay là tan làm chúng ta đi đâu đó 'happy' một chút đi?" Thang máy từ từ đi lên, Long Kỳ không chịu nổi sự yên tĩnh trong thang máy, rốt cuộc cũng mở miệng, anh cười xấu xa, chen vào đứng cạnh Ngự Ngạo Thiên.

"Tùy."

"Những chuyện này không phải trước nay đều là anh quyết định sao, sao tùy được chứ, đi Thiên Thương Nhân Gian? Hay là..."

"Ting tong..." thang máy dừng lại, Long Kỳ vô cùng khó chịu vì lời nói của mình bị cắt ngang: "Sao đến nhanh vậy?"

Những người trong thang máy đều ngẩng đầu nhìn về phía bảng ghi số tầng...

Tầng 41, sao thang máy lại dừng ở tầng 41?

Sắc mặt của Ngự Ngạo Thiên lập tức đen lại.

Long Kỳ hét lên đầy phẫn nộ: "Này, cô kia, sao lại dừng ở tầng 41."

Sai rồi sao? Bọn họ không phải làm ở tầng 41? Xong rồi! "Xin lỗi... Xin lỗi các vị. Hôm nay là lần đầu tiên tôi đi làm, cho nên mới... Thực xin lỗi, xin lỗi." Cô quay người lại, không ngừng cuối đầu xin lỗi.

Cô hoảng sợ nhìn người đàn ông bá đạo kia, ánh mắt của anh ta đều tập trung vào cô...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro