Chương 10: Chợ


Ở bên ngoài ngây người một ngày một đêm, cô liền căng thẳng một ngày một đêm, bây giờ được quay về không gian của mình, cô cảm thấy thư thái hơn nhiều.

Bởi vì thời gian trong không gian không đồng nhất với bên ngoài, cho nên những hạt giống lúc trước cô gieo xuống giờ đã nảy mầm, cả cái không gian thoạt nhìn có sinh cơ hơn so với lúc ban đầu, điều này làm Hạ Băng phi thường cao hứng.

Cởi quần áo trên người ra, cô đi về hướng hồ nước sau đó nhảy xuống bơi một vòng, tắm rửa sạch sẽ, liền cảm thấy nhẹ nhàng sung sướng . Sau khi lên bờ, cô lấy từ nhà kho ra một bộ quần áo mới toan thay vào, rồi lại lấy ra một chiếc giường lớn, ngã người nằm trên đó, toàn thân giãn ra hết sức thoải mái.

Cái không gian này thật sự rất thần kỳ, cho dù cô có tiến vào thì cô vẫn có thể dùng tinh thần lực xuyên thấu qua nó. Hạ Băng đưa một phần tinh thần lực ra ngoài để chú ý tình huống xung quanh, còn mình thì đắp chăn đi ngủ.

Khi cô tỉnh dậy, đã qua mười giờ.

Tinh thần cực kì sảng khoái, nhưng cô biết rõ, hiện giờ ở bên ngoài chỉ mới qua được một tiếng đồng hồ.

Bởi vì Hạ Băng đã nhắc nhở, cho nên không có ai dám tới quấy rầy cô, trong phòng hết sức yên tĩnh, cô cũng không có ý định ra ngoài vì vậy cô liền lăn qua lăn lại trong không gian của mình.

Đám vật nuôi kia, cô cho chúng ít lương thực, rồi kiểm tra sức sống của mấy loại thực vật mà cô trồng, đem toàn bộ không gian xem xét lại một lần. Một lúc sau, cảm thấy có chút đói bụng, vì vậy Hạ Băng liền lấy ra dụng cụ nhà bếp, ở trong không gian nấu đồ ăn.

Có thời gian, cô có thể từ từ nấu những thứ mình thích, mà thức ăn nhanh, cô dự trữ cũng không ít đâu.

Cuộc sống trước khi mạt thế đến hai kiếp, Hạ Băng chưa từng có cảm giác cuộc sống lại thú vị đến vậy, mà lúc nay thời gian vô cùng dư giả, cho nên cô muốn trải nghiệm cuộc sống yên bình mà trước kia cô chưa từng sống qua.

Một lần này, cô nấu rất nhiều thức ăn, cô đem tách chúng ra thành nhiều phần bỏ vào hộp, lấy riêng ra một ít để mình ăn, còn lại đều đem cất vào trong nhà kho. Nơi này cũng rất thần kỳ, bất kể đưa cái gì vào đó cũng đều được giữ nguyên trạng thái ban đầu, không hư không thối. Chỉ cần dùng ý niệm là có thể đưa chúng ra, tuyệt đối không rớt không đổ.

Lấp đầy bụng, Hạ Băng liền ở trong không gian rèn luyện thân thể, tinh thần lực của cô tạm thời không cần luyện tập, điều thiết yếu bây giờ chính là tăng cường tố chất thân thể, ở mạt thế dị năng cũng không được coi là vạn năn , có một thể trạng thật tốt, vào thời điểm gặp nguy hiểm tỷ lệ chạy thoát vẫn cao hơn nhiều.

Cô cứ như vậy ở trong không gian rèn luyện, nghỉ ngơi rồi lại ăn uống, đảo mắt một cái, vài ngày liền đi qua .

Tính toán thời gian không sai biệt lắm, Hạ Băng dùng ý niệm đi ra khỏi không gian.

Bởi vì ở trong không gian ăn ngủ đầy đủ, vì vậy hiện tại tinh thần của cô vô cùng phấn chấn.

Ra khỏi không gian, điều đầu tiên cô làm chính là kéo màn cửa sổ ra, bên ngoài đã tờ mờ sáng, nhìn vào đồng hồ, bây giờ đã là 5h45p.

Cả buổi tối không hề có tang thi đến quấy rầy bọn họ, cho nên tất cả mọi người đều được yên giấc.

Nếu bây giờ tang thi nhiều hơn một chút, lợi hại hơn một chút, có lẽ đám người này cũng không dám ngủ sâu đến như vậy.

Hạ Băng không có quấy rầy mọi người, cô lặng lẽ ra khỏi gian phòng của mình, hôm qua cô vô tình phát hiện đằng sau tiểu viện này có một vườn quýt, tất cả cây đều đã chín vàng, cô muốn đi nếm thử xem đám quýt này có ngọt hay không, nếu ngọt, liền lấy chút ít bỏ vào không gian.

Dù sao chuyển cả cây quýt vào không gian cũng không làm khó được cô.

Dùng tinh thần lực đem hơi thở của mình ngăn cách, Hạ Băng hết sức thuận lợi đi ra khỏi tiểu viện mà không quấy rầy bất luận kẻ nào.

Cho dù là người có độ cảnh giác vô cùng cao - Đường Giác, cũng không hề phát hiện ra.

Đến vườn quýt, Hạ Băng trước tiên hái một quả nếm thử, ngoài ý muốn phát hiện quýt ở đây ăn vô cùng ngon.

Không nói hai lời, Hạ Băng đem tinh thần lực hóa thành thực thể tạo ra vô số lưỡi đao, trực tiếp chém rớt cả nhánh cây, sau đó rối rít thu vào không gian của mình.

Như vậy mà chém không đầy một lát, một mảnh vườn quýt, hơn phân nửa đều bị cô thu vào không gian, ngoại trừ đem quả thu vào, Hạ Băng còn đưa không ít cây to đem vào trồng trong không gian.

Phát hiện Đường Giác đã tỉnh, Hạ Băng liền thu tay lại, dùng một giỏ quýt che dấu, chậm rãi trở về tiểu viện.

Đường Giác vừa mới tỉnh lại, đang định đi lấy một chút nước để rửa mặt, kết quả mới vừa đi tới sân nhỏ thì nhìn thấy Hạ Băng mang theo một giỏ quýt từ bên ngoài tiến vào, hơi khựng lại một chút, Đường Giác chủ động mở miệng chào: "Sớm."

"Sớm." Hạ Băng gật đầu, chọn trái to nhất ném về phía Đường Giác: "Ăn quýt đi."

"Cám ơn." Đường Giác tiếp nhận, tiện tay bỏ vào trong túi áo mình.

Tối ngày hôm qua, ngoại trừ Hạ Băng tất cả mọi người đều tắm rửa, sau đó mượn chủ nhân tiểu viện một ít quần áo, mà quần áo hắn mặc trên người là của con trai đôi trung niên kia, là đồng phục của công ty vận chuyển, mặc dù xấu một chút nhưng so với cái bộ cũ dính đầy máu lúc trước thì khá hơn nhiều.

Kỳ thật ngoài quần áo của người của bác trai thời trẻ cũng không ít, nhưng khi Đường Giác lấy ra thử thì phát hiện không vừa, hắn đành phải sang tìm từ tủ của người con trai, chỉ thấy bộ đồng phục vận chuyển vừa người lại thoải mái nên mới mặc lên.

Lưu Cương thấp hơn so với Đường Giác, nên quần áo ở nhà của người con trai anh mặc rất vừa vặn, bởi vì tuổi của anh là lớn nhất, nên khi mặc cảm thấy như trẻ ra. Còn mấy nữ nhân thì tìm đồ mặc từ trong tủ của người con dâu.

Bời vì ở đây là vùng nông thôn, cho nên phụ nữ ở đây đều mang y phục theo lối truyền thống, mang theo hương vị cổ xưa. Hạ Băng thấy các cô ngồi một chỗ sửa sang tóc tai, cảm thấy giống hệt như các cô thôn nữ điềm đạm.

So sánh trái phải, cô ngoài ý muốn phát mình là người khác biệt nhất trong đoàn.

"Hạ Băng, chị có mang theo quần áo sao?" Thấy Hạ Băng cũng đổi trang phục rồi, hơn nữa cô rõ ràng là mặc quần áo hiện đại, Lâm Tiêu Tiêu có chút hâm mộ, nàng cảm thấy... cảm thấy, Hạ Băng thật là xinh đẹp a.

"Lúc trước có đi ngang qua tiệm bán quần áo, thuận tay lấy mấy bộ quần áo tốt." Hạ Băng đánh giá Lâm Tiêu Tiêu, cô nàng vốn là người có vóc dáng trung đẳng, bộ dáng rất bình thường, hiện tại mặc một bộ y phục thôn quê, lại càng không thấy được đường cong.

"Tiệm bán quần bình thường là nơi tụ tập nhiều người nhất, em cũng không muốn vì một bộ quần áo mà mất mạng trong miệng tang thi." Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu, mặc dù nàng rất muốn có quần áo xinh đẹp, nhưng nàng cũng biết, bây giờ dù có xinh đẹp cũng không đào ra cơm ăn được.

Kỳ thật trong không gian Hạ Băng có rất nhiều trang phục, tuy không nở nhìn Lâm Tiêu Tiêu buồn rầu nhưng cô vẫn cảm thấy, tạm thời không nên đem ra tặng, vạn nhất đem chuyện không gian bại lộ ra ngoài, gặp trúng người có ý muốn lợi dụng thì lại tự tạo thêm phiền phức cho bản thân.

Kinh nghiệm đời trước nói cho Hạ Băng biết, lúc nào nên an phận thì nhất định phải an phận.

Cho dù hiện tại cô đã thực lực vượt xa so với mọi người ở đây....

Vẫn là Trần Quyên làm đầu bếp chính, bởi vì phải nhanh chóng xuất phát, cho nên cô cũng không nấu nhiều, món chính là một nồi lớn trứng gà luộc.

Ăn xong, thấy trong phòng bếp có bột mì, Trần Quyên liền lấy ra làm một chút bánh ăn trên đường, dù bọn họ ở cửa hàng tiện lợi có lấy được một chút thức ăn, nhưng cũng không đủ. Điều cần thiết hiện giờ chính là no bụng, tuy rằng không ăn một bữa cũng không sao, nhưng còn phải đề phòng tang thi nữa. Khi cùng chúng đánh nhau không chỉ lãng phí thể lực mà tinh thần cũng bị hao tổn không ít, so với bình thường dễ dàng nhanh đói hơn, lúc đó chắn chắn phải bổ sung năng lượng, nên cần phải có nhiều thức ăn dự trữ.

Lâm Tiêu Tiêu đi đến hỗ trợ, hai người hết sức lưu loát làm mười mấy ổ bánh mì loại lớn, sau đó liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.

Trong lúc đó, Lưu Cương đã đem xe ra ngoài chùi rửa vết máu, mặc dù có nhiều bộ phận bị đụng cho lồi lõm, nhưng nói tóm lại cái xe mà anh chọn, chất lượng vô cùng tuyệt vời.

Tối thiểu, hiện tại nó còn chạy được, tạm thời không cần suy tính tới việc đổi xe.

Bảy người lên xe, vẫn là Lưu Cương lái xe, chỗ ngồi cũng không có thay đổi.

Hạ Băng đem quýt mình hái phân cho từng người ăn, trái cây ngọt ngào kích thích khẩu vị của mọi người, nhất là Lâm Tiêu Tiêu, nàng ăn hết quả này tới quả khác, chỉ trong chốc lát nàng liền ăn hết bốn quả quýt, nhưng mà ....nàng còn chưa muốn dừng lại.

Nàng cũng cảm thấy rất ngượng ngùng nha, nhưng mà Hạ Băng có nói trong ba lô của cô còn rất nhiều, nàng thật sự nhịn không được lại tiếp tục một ngụm ăn hết mười mấy quả nữa, cộng thêm điểm tâm lúc sáng, liền trực tiếp đem bụng mình làm phình to lên như đang thai năm tháng.

Mà chuyện thảm nhất còn đang chờ nàng phía trước.

Vào thời điểm Lý Mai trào phúng Lâm Tiêu Tiêu là cái đồ tham ăn, xe của bọn họ đi ngang qua một phiên chợ nhỏ, Lưu Cương vì muốn xông qua cái chợ này, liến lái xe nhanh hơn, đụng trái đụng phải, kết quả Lâm Tiêu Tiêu không chịu nổi kêu rên.

"Lưu đại ca, chậm một chút đi, em sắp ói ra rồi."

"Không thể chậm, nơi này có rất nhiều tang thi, chúng ta phải xông qua nhanh, mọi người ngồi cho chắc." Lưu cương nói xong, đạp mạnh chân ga, đem đám tang thi cản đường đụng bay.

Cái chợ này bình thường rất ít người lui tới, nhưng không khéo chính là cái ngày mạt thế đến lại vừa vặn là lúc họp chợ, vì vậy dân cư xung quanh đến đây không ít, vốn dĩ đường cái đã chật hẹp lắm rồi bây giờ lại có thêm tang thi cản trở lối đi.

Cấu trúc của chợ này hết sức kỳ lạ, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy được đường ra, rẽ trái rẽ phải thế nào cũng quay về đường lớn, muốn quay đầu xe lại càng không được, bất đắc dĩ chỉ có thể đi tới, vì vậy liền xuất hiện một màn đạp trên xác tang thi mà chạy như bây giờ.

Nhìn đám máu thịt tang thi béo nhèo phía trước , Lưu Cương cố nén khó chịu trong lòng, đạp lút cần ga, đem toàn bộ kỹ thuật điều khiển vốn có phát huy, anh cứ đụng bay hết một đám lại một đám nhào tới, mãi không thấy hồi kết. Tang thi phía trước đều bị đụng bay cả nhưng hai bên thì không, chúng kiên trì bám lấy hai bên xe.

"Mau lái xe đi, mau lái xe đi, a a a..." Nhiều tang thi như vậy, Lý Mai sợ hãi hét rầm lên.

Vốn dĩ chúng nó đã bị âm thanh của xe hấp dẫn đến, bây giờ còn thêm tiếng thét chói tai của Lý Mai, đám tang thi càng thêm hưng phấn, hiển nhiên bọn chúng biết rõ, trong xe này có thức ăn của mình.

Cũng may lực công kích của chúng không cao, chỉ số thông minh hoàn toàn không có, nói cách khác, nhưng chỉ bằng Lưu Cương mà muốn cứng rắn xông qua, kì thật cũng có chút khó khăn .

Đáng lo hơn nữa là khi bọn họ vất vả lao ra khỏi phiên chợ thì phái hiện kính trước kính sau và cả hai bên có cái đã nứt có cái thì vỡ toạt.

Gió từ ngoài xe thổi vào, giống như đem đoàn người thổi tỉnh, chiếc xe này bây giờ thật sự không còn an toàn nữa rồi.

"Xem chúng ta cần phải đổi một chiếc xe khác." Lưu Cương đề nghị .

"Hiện tại làm gì có thời gian đổi xe, chúng ta trước hết cứ chạy đi, đến lúc nghĩ ngơi thì tìm xe mới, nhanh lên, đám kia sắp đuổi tới nơi rồi" Lâm Tiêu Tiêu cố nén khó chịu mở miệng.

"Mau lái xe, mau lái xe đi." Gan Lý Mai thật ra rất nhỏ, khuôn mặt ghê tởm của tang thi hai bên cửa chắn gió đã vô cùng thành công dọa ả sợ chết kiếp, ả rất muốn phun hết bữa sáng mới vừa ăn ra, hiện tại trong đầu ả chỉ có một ý niệm: Nhanh chóng rời khỏi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro