Chương 8: Nhặt được bảo bối

Hạ Thuần Vu thật sự không nhìn nổi nữ nhân lôi thôi lếch thếch như thế ở trước mắt hắn, buông quyển sách trên tay, đi qua xách cổ nàng như xách gà con đem nàng ra ngoài.

"Tự ra giếng đi tắm đi."

Diệp Giai Dao không còn sức để chửi hành vi thô bạo của nam nhân này, mí mắt cũng chẳng buồn nâng, yên lặng xoay người ra giếng nước sau phòng bếp nhỏ.

Ách, nghe lời như vậy? Hạ Thuần Vu tưởng nàng sẽ nổi giận, nàng còn dám ném giày vào mặt hắn, mắng hắn là bệnh tâm thần. Mặc dù nàng cũng sẽ nhẫn nhục chịu đựng, sẽ a dua nịnh hót, nhưng thực chất bên trong vẫn có chút ngạo khí, một khi đâm đến nàng, nàng sẽ lập tức dựng gai đầy người đánh trả.

Hạ Thuần Vu có loại cảm giác bất lực như vừa đánh một quyền vào bịch bông, hậm hực trở về phòng tiếp tục đọc sách.

Một lát sau, Tống Thất cùng Bành Ngũ ôm bốn cái rổ lớn, hai túi gạo và bột mì trở về.

Diệp Giai Dao nhìn xuống, dầu muối tương dấm cái gì cũng không thiếu, còn có nồi bát gáo chậu, dụng cụ cắt gọt đủ bộ, nguyên liệu nấu ăn có một con cá chép lớn, một miếng sườn heo rán, một con gà thịt sẵn, một đùi dê, còn có các loại rau dưa không thiếu ở mùa này. Diệp Giai Dao trố mắt: Bốn người, có thể ăn hết chỗ này sao? Có thể thấy bản tính thổ phỉ được chút ít, vào phòng bếp trong sơn trại nhà mình lấy đồ cứ như là đi ăn cướp vậy.

Mặc dù đã rất mệt mỏi, nhưng lời đã nói ra, cơm tối hôm nay xem như nàng chính thức ở lại sơn trại nấu bữa cơm đầu tiên. Diệp Giai Dao giữ vững tinh thần, chuẩn bị bộc lộ tài năng thật tốt.

Diệp Giai Dao bắt đầu làm cá chép, trước tiên hung hăng ném con cá xuống đất một cái, ném cho sắp chết xong, bắt đầu cạo vảy, bỏ nội tạng, bên cạnh hỏi: "Tống Thất, Bành Ngũ, các ngươi là người nơi nào?"

Bành Ngũ đang nhóm lửa: "Ta là người Hà Bắc."

Tống Thất đang thái thịt: "Ta là người Trấn Giang."

"Vậy còn Tam đương gia?"

Tống Thất gãi gãi đầu: "Không rõ lắm, không nghe Tam đương gia nhắc qua."

Ặc... Được rồi, nghe khẩu âm của tên kia tựa hồ là vùng Ngô Việt, như vậy, làm đồ ăn Hoài Dương hẳn là không sai.

Văn hóa ẩm thực Trung Quốc bác đại tinh thâm, trải qua trường kỳ phát triển cùng diễn biến tự thành hệ thống, mỗi địa phương có hương vị đặc sắc riêng. Thời kì Đường Tống, đại khái chia làm hệ thống nam thực và bắc thực, đến đời nhà Thanh phát triển thành xuyên, lỗ, Việt, Hoài Dương bốn món chính hệ, về sau phân chia càng thêm tỉ mỉ, tạo thành tám món chính hệ.

Mặc dù Diệp Giai Dao đối với các món chính hệ đều có nghiên cứu, nhưng nàng am hiểu nhất vẫn là đồ ăn Hoài Dương, bởi vì ba nàng chính là đầu bếp khách sạn năm sao cao cấp Tô Châu. Đồ ăn Hoài Dương chú ý rất nhiều, chế tác tinh tế, chú trọng đao công, gia vị thanh đạm, theo đuổi bản vị, sắc hương vị hình đều tốt, thuộc về nhã lệ chi phong. Đầu bếp nấu nướng dùng hỏa hầu, am hiểu phương pháp hầm, nấu, nướng, chưng, đốt, xào.

Nhìn tẩu tử động tác thuần thục, Tống Thất hỏi: "Tẩu tử, trù nghệ này cô học ở đâu vậy?"

"Trong nhà thôi.... Ý ta là học cùng đầu bếp nữ trong nhà."

"Cô là đại tiểu thư còn phải học cái này á?"

Diệp Giai Dao ngẩng đầu 45 độ nhìn xà nhà, ánh mắt phức tạp khó phân biệt, tựa hồ nghĩ đến chút chuyện trong hồi ức mà thấy buồn, chợt cúi đầu thở dài: "Ai... Một lời khó nói hết."

Thời điểm không muốn nói, giả vờ u buồn giả vờ cao thâm tuyệt đối là biện pháp tốt.

Quả nhiên Tống Thất không hỏi nữa.

Làm xong cá, trước tiên Diệp Giai Dao đem xương Tống Thất đã chặt xong cho vào nồi lật xào, thêm mấy miếng gừng, một ít nấm hương, các loại gia vị, xào kỹ xong, cho vào nồi đất nấu nhỏ lửa, như vậy thịt kho tàu mới đủ ngon miệng, cốt thơm nồng úc, chất thịt nhừ.

Sau đó, rửa sạch thớt bắt đầu cắt đậu hũ non. Chỉ thấy nàng cẩn thận đem miếng đậu hũ non cắt thành từng lát đều đều mỏng như tờ giấy, từng mảnh từng mảnh chỉnh tề, ngón tay trái cong lên sát vào sống dao, theo ngón tay lui lại, dao phay nhanh chóng chuyển động đều đều, toàn bộ quá trình diễn ra liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi, Bành Ngũ nhìn không rời mắt, đây là đang băm đậu hũ bùn?

Tống Thất kinh ngạc nói: "Tẩu tử, cô đây là đang làm cấu tứ đậu hũ sao?"

Diệp Giai Dao cười ha ha: "Đúng vậy! Ngươi ăn qua rồi sao?"

Tống Thất nuốt một ngụm nước miếng: "Không, không có, nhưng đã từng thấy qua."

"Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử món cấu tứ đậu hũ chính tông luôn, đáng tiếc là không có chân giò hun khói." Diệp Giai Dao tiếc nuối nói.

Tống Thất nghĩ nghĩ: "Dùng phong thịt có được không? Ta thấy trong bếp có phong thịt."

Mắt Diệp Giai Dao sáng lên: "Được a, sao lại không được, mặc dù phong thịt không có màu sắc tươi đẹp như chân giò hun khói, hương mặn mang vị ngọt, nhưng vân da non mịn, thoải mái mà không ngán, cũng là gia vị rất tốt."

"Vậy ta đi lấy." Tống Thất vội vàng chạy đi.

Diệp Giai Dao vốn định dặn dò một tiếng, cắt một khối nhỏ mang tới là được, với tính tình của bọn họ, không chừng sẽ đem cả khối phong thịt to bự trở về, nhưng Tống Thất như một trận gió đã đi xa.

Chờ xé xong gà, sợi măng cùng sợi nấm hương, Tống Thất thở hồng hộc trở lại, quả nhiên đòn khiêng một khối phong thịt lớn, thở không ra hơi nói: "Lão Vu đầu quá keo kiệt, phải chỉ lấy của ông ta một khối phong thịt thôi sao? Thế mà lại cầm dao phay đuổi theo ta."

Diệp Giai Dao dở khóc dở cười, đây đúng là thổ phỉ trong thổ phỉ.

Hạ Thuần Vu nhìn qua phòng bếp, thấy trên đỉnh bay lên khói bếp lượn lờ, không khỏi có chút chờ mong, không biết nàng sẽ làm ra món gì, rất muốn tới xem, lại sợ bị người ta hiểu lầm là hắn đang thèm, đành phải kiềm chế lại lòng hiếu kì, tiếp tục làm bộ lật sách.

Cầm lấy ấm trà rót nước, nước không có, gân cổ lên gọi Tống Thất, cũng không thấy người đến.

Hạ Thuần Vu lập tức mang ấm nước đi tới phòng bếp.

Vừa đến cửa bếp đã ngửi thấy một cỗ mùi cá nồng đậm, khiến người thèm ăn chảy nước miếng. Hạ Thuần Vu đặt ấm trà lên bàn, quát: "Người đâu? Người đều chết ở đâu rồi?"

Bành Ngũ từ trong bếp vội vàng chạy ra: "Tam đương gia, ngài chờ một lát, đồ ăn sẽ làm xong ngay thôi."

Hạ Thuần Vu trầm mặt nói: "Ai hỏi ngươi đồ ăn? Ấm trà này rỗng ngươi có biết không? Làm cơm mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, cần nhiều người như vậy sao? Các ngươi muốn đổi nghề làm đầu bếp đúng không? Được, ngày mai các ngươi đến phòng bếp làm việc đi."

Bành Ngũ bị chửi mặt mày xám xịt: "Vậy ta liền đi đun nước."

Diệp Giai Dao không thể nhịn được nữa, cầm cái muỗng trong tay muốn ra ngoài, Tống Thất giữ chặt nàng, lắc đầu.

Hạ Thuần Vu phát hỏa xong cũng không thấy người bên trong ra, đành trở về phòng.

Tống Thất đứng ở cửa nhìn quanh một chút, quay lại nói: "Tam đương gia đi rồi."

Diệp Giai Dao tức giận nói: "Hắn cũng quá khó hầu hạ đấy, mọi người đã tốt bụng muốn làm cho hắn bữa ăn ngon, không cảm kích thì thôi, lại còn chạy đến la mắng."

Tống Thất cười nói: "Tẩu tử đừng để trong lòng, kỳ thật con người Tam đương gia rất tốt."

"Tốt cái rắm, động một chút lại đổi sắc mặt." Diệp Giai Dao hậm hực nói.

"Vậy cũng không thể trách tam đương gia, trong trại không có người nào là dễ đối phó, Tam đương gia lên núi hai tháng an vị cái ghế thứ ba của Hắc Phong Cương, rất nhiều huynh đệ trong trại đều không phục, nếu Tam đương gia không có chút lợi hại, sao có thể trấn an được." Tống Thất cười nói.

Diệp Giai Dao liếc mắt, chính là câu này, hắn muốn đem mọi người trấn trụ, muốn tất cả mọi người đều nghe lời hắn, không khác con chó là bao nhiêu.

"Vậy Đại đương gia và Nhị đương gia thì sao? Bọn họ là người như thế nào?" Diệp Giai Dao hỏi.

Tống Thất cau mày nói: "Cái này nói ra không tốt lắm, Đại đương gia đi! Nhìn tính tình khá tốt, nghe nói là thư sinh, cũng không biết võ công, nhưng huynh đệ trong trại đều rất sợ hắn. Còn Nhị đương gia, ngoài mặt nhìn có vẻ hung ác, nhưng lại là người dễ nói chuyện nhất."

Nói cách khác là mặt trắng xướng mặt đỏ, mặt đỏ diễn vai phản diện. Diệp Giai Dao đặt chảo, rót một tầng dầu mỏng, đem thịt và nấm hương bỏ vào chiên, mùi thịt cùng mùi nấm hương dung hợp lại với nhau, kích thích khứu giác con người, chiên chín bảy tám phần, lại rót nước canh đã chế tốt vào, thêm một chút bột ướt hơi nấu một lát, khiến cho nấm hương hấp thu nước canh cùng gia vị, trở nên trơn trượt ngon miệng.

Đây là cách làm hiện đại ván sắt nấm hương, Diệp Giai Dao hơi làm cải biến, biến thành một món ăn khác. Dùng đũa đem nấm hương bày lên đĩa rau xanh đã xào tốt, nước canh tưới đều đều, lại thêm một món mỹ thực mới ra lò.

"Được rồi, ngươi bưng qua đi." Diệp Giai Dao vỗ vỗ tay, đại công cáo thành.

Ngày hôm nay làm tất cả năm món ăn, thịt kho tàu, đường dấm cá chép, nấm hương rau xanh, cấu tứ đậu hũ, phong thịt hầm măng tươi.

Tống Thất hếch mũi lên ngửi ngửi, thỏa mãn thở dài: "Tẩu tử, trù nghệ của tẩu thật sự không phải để trưng cho đẹp, chỉ cần nhìn màu sắc này, ngửi mùi thơm này,  cũng làm cho người khác chảy nước miếng."

Diệp Giai Dao cười nói: "Cẩn thận, đừng để nước miếng của ngươi rớt vào."

"Tẩu tử, cô không định tự mình bưng qua sao? Tam đương gia thấy nhất định sẽ thích." Tống Thất nói.

Diệp Giai Dao bĩu môi: "Xì, hôm nay hắn nhìn ta không vừa mắt, ta liền không đi, đỡ bẩn mắt hắn."

Nàng vẫn không quên người nào đó xách nàng ra ngoài giống như xách miếng vải rách, đời này không muốn ngửi qua.

"Sao có thể chứ? Tam đương gia là ngoài lạnh trong nóng." Tống Thất cười nói.

Diệp Giai Dao kiên quyết không đi, gắp lại vài món cho bản thân ở phòng bếp ăn.

Trong phòng, Hạ Thuần Vu nhìn năm món ăn có chút hoảng, bề ngoài trông cực kỳ đẹp mắt, mùi cũng thơm, nếu không phải Tống Thất và Bành Ngũ đang ngồi bên cạnh, hắn còn tưởng mình đang ngồi trong Kim Lăng đại tửu lâu đấy!

"Tam đương gia, ngài nếm thử đi, tẩu tử làm rất ngon đấy!" Tống Thất trong bụng thèm thuồng, nhịn không được muốn động đũa.

Bành Ngũ cũng nuốt một ngụm nước miếng: "Tam đương gia, coi như ngài nhặt được bảo bối rồi."

Hạ Thuần Vu liếc hắn một cái: "Bảo bối cái gì? Nhanh đi đem rượu tới đây."

Trong lòng thầm nghĩ, kẻ dở hơi này còn tạm được.

Ngày thường đều là một nồi lớn thịt hầm, đều đã phát ngán, khó có được đồ ăn tinh xảo như vậy, khiến người muốn ăn đại chấn, mỹ thực nên xứng rượu ngon.

"Ai." Bành Ngũ vui vẻ mang đến một vò rượu rót đầy cho Tam đương gia.

Hạ Thuần Vu cầm đũa mới nhớ tới Diệp Giai Dao, liền hỏi: "Tẩu tử ngươi đâu?"

Tống Thất nói: "Tẩu tử đang đun nước nóng, để chúng ta tự ăn."

"Lúc ăn cơm đun nước nóng cái gì." Hạ Thuần Vu nói thầm một câu, nghĩ nàng mặt nàng bẩn thỉu, có lẽ là đun nước nóng để tắm rửa đi!  Nữ nhân thật là phiền phức, như nam nhân bọn hắn, ngay bên cạnh giếng múc một thùng nước, dội một cái từ đầu đến chân hoặc đến hồ nước sau núi bơi qua bơi lại là xong.

Thịt cá ngoài giòn trong mềm, trong chua có ngọt, thịt kho tàu đậm đà mềm lạn ngon miệng, nấm hương rải trên một tầng thịt ba chỉ, thịt chiên giòn tăng thêm cảm giác trơn trượt của nấm hương, hương vị cục kỳ ngon miệng, làm cho hắn kinh ngạc nhất là cấu tứ đậu hũ, sợi đậu hũ sợi măng sợi nấm hương sợi thịt gà, từng sợi từng sợi nhỏ như sợi tóc, loại đao công này, có thể so sánh với đầu bếp Kim Lăng nổi danh nhất thiên hạ, Hạ Thuần Vu có chút không dám tin: "Đậu hũ này là tẩu tử ngươi băm?"

Bành Ngũ nói: "Là tẩu tử băm, ta nhìn cũng phải trợn tròn mắt, cứ chặt chặt chặt như vậy, ra sợi đậu hũ cứ như sợi tóc vậy."

Hạ Thuần Vu gật gật đầu, xem ra hắn thật sự nhặt được bảo bối, nói theo ý nghĩa nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro