Chương 9: Chết cũng không làm
Cơm tối hôm nay bỗng nhiên ăn ngon miệng lạ thường, có hương vị quê hương thuần khiết, ba người xử lý sạch sẽ năm món ăn, một vò Nữ Nhi Hồng thượng hạng. Cơm nước no nê xong, Hạ Thuần Vu quyết định ra ngoài tản bộ một chút.
Đi ngang qua phòng bếp, nhìn xuyên qua cửa sổ đang mở, thấy Diệp Giai Dao cố sức xách nước loạng chà loạng choạng, nước vẩy hết vào váy.
Hạ Thuần Vu định tới giúp một tay, nhưng Tống Thất nhanh hơn hắn, hai ba bước liền tiến tới đón thùng nước từ tay Diệp Giai Dao. Diệp Giai Dao đứng thẳng người lên lau mồ hôi, vừa vặn nhìn thấy Hạ Thuần Vu ngoài cửa sổ, liếc mắt một cái, sau đó mặt không đổi sắc xoay người sang chỗ khác.
Hạ Thuần Vu rầu rĩ không vui, không hiểu sao bực bội, lớn tiếng gọi Tống Thất.
Tống Thất vội vàng chạy đến, Hạ Thuần Vu nói: "Hôm nay gia không tuần núi, ngươi thay gia đi một vòng đi."
Tống Thất sửng sốt một chút, nói: "Vậy ta giúp tẩu tử xách nước xong rồi đi."
Hạ Thuần Vu quát: "Đi ngay bây giờ."
Tống Thất bị dọa suýt tè ra quần, thầm nghĩ: Hôm nay Tam đương gia có chút bất thường, không hiểu sao phát tính tình cái gì? Cơm tối ăn vẫn không ngon à?
Đuổi Tống Thất đi, Hạ Thuần Vu cũng đuổi Bành Ngũ ra ngoài nốt, sau đó lấy ghế dựa nhàn nhã ngồi trong sân hóng mát, mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía phòng bếp, thầm nghĩ: Xem bây giờ còn có ai giúp ngươi, để ngươi dám bơ gia.
Diệp Giai Dao rất hoài nghi Tam đương gia đang cố ý giở trò, gặp được loại nam nhân chết tiệt này thật sự là xui xẻo, một chút tư tưởng giác ngộ giúp người khác vui vẻ đều không có, còn chuyên tới phá đám, Tống Thất đơn giản là muốn vỗ mông ngựa mới nói tốt về hắn như vậy, nàng từ trên nhìn, dưới nhìn, trước nhìn, sau nhìn đều nhìn không ra hắn là người tốt.
Không có ai giúp đỡ, Diệp Giai Dao đành phải tự mình đi đến cạnh giếng xách nước, đậu má nó, thiết bị cổ đại này thật sự quá lạc hậu, muốn tắm rửa thôi cũng khiến bản thân mệt chết.
Hạ Thuần Vu thảnh thơi phe phẩy quạt hương bồ, nhàn nhã nhìn Diệp Giai Dao gian nan xách theo thùng nước đi qua người hắn.
Xách không nổi sẽ phải cầu gia thôi! Gia nể tình ngươi nấu cơm tối ngon miệng, miễn cưỡng giúp ngươi một tay. Hạ Thuần Vu nhếch miệng gợi lên ý cười không dễ phát giác, đợi người nào đó mở miệng cầu xin hắn.
Nhưng mà Diệp Giai Dao cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái, cứ thế đi rồi.
Chuyến thứ hai, chuyến thứ ba.....
Hạ Thuần Vu có chút ngồi không yên, xú nha đầu, mở miệng cầu người một câu sẽ chết sao?
Diệp Giai Dao mỗi lần nhìn thấy hắn một bộ không liên quan đến ta, vô cùng gợn đòn, trong lòng liền bốc hỏa, xú nam nhân không có nhân phẩm!
"Ê, đi pha cho ta ly trà."
Diệp Giai Dao thật muốn chụp thùng nước lên đầu hắn, ê ê cái đầu ngươi, không thấy lão nương đang bận à? Chính mình không có tay hay là không có chân? Chỉ là một thủ lĩnh thổ phỉ mà thôi, còn tưởng mình đang là quan gia Đại lão gia sao? Tiện coi nàng là nô tì sai vặt.
Lại thêm một lần nữa bị xem nhẹ, Hạ Thuần Vu ra sức quạt quạt, thiếu chút nữa quạt rách cả cây quạt hương bồ, đang chuẩn bị nổi giận, lại thấy Diệp Giai Dao mặt không cảm xúc cầm chén trà tới, nhét chén trà vào trong tay hắn, quay người đi xách nước tiếp.
"Này, đứng lại."
Hạ Thuần Vu muốn nói, ngươi đây là thái độ gì? Nhưng ngay sau đó động tác lại là đứng lên, đem chén trà nhét lại vào tay nàng, sau đó cầm lấy thùng nước của nàng đi tới bên cạnh giếng.
Lão tử nhất định là đầu óc bị cửa kẹp, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm.
Diệp Giai Dao rất là ngạc nhiên, thằng nhãi này cuối cùng cũng thức tỉnh lương tâm rồi à? Nhận ra mình thân là một nam nhân, thấy nữ nhân làm việc nặng mà không giúp đỡ là chuyện đáng xấu hổ.
Nước có người xách, Diệp Giai Dao nhanh chóng đi rửa chén cọ nồi, nàng cũng không muốn tắm rửa xong lại đụng đến đống nồi bát dầu mỡ này đâu.
"Nước đủ rồi, nhớ kỹ dùng xong thì rửa thùng tắm cho sạch sẽ." Người nào đó đứng ở cổng lạnh lùng nói.
Diệp Giai Dao vừa mới có cái nhìn khác đối với hắn, lập tức bị câu này đánh cho thức tỉnh, cái đệt, đây là chê ta bẩn chứ gì! Lão nương còn chưa chê ngươi bẩn đâu!
Diệp Giai Dao nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, tiếp tục không quan tâm hắn.
Hạ Thuần Vu bị mất mặt, mặt âm trầm rời đi.
Một lát sau, Diệp Giai Dao vào trong nhà, lục tung đồ đạc, cuối cùng tìm thấy một cái áo choàng bông của hắn, tiện tay cầm lấy đi ra ngoài.
Hạ Thuần Vu há miệng, lại hậm hực ngồi xuống, bực bội không được, nữ nhân này, chẳng lẽ mặc quần áo của hắn cũng không cần xin phép hắn một chút sao? Lại còn coi mình là nữ chủ nhân ở đây?
Diệp Giai Dao cài then cửa trước cửa sau phòng bếp thật kín, cuối cùng cũng có thể thoải mái tắm rửa rồi. Hửm? Đây là vật gì?
Diệp Giai Dao thấy trên ghế bên cạnh thùng tắm có khối vật tròn tròn, cầm lên ngửi thử, là một mùi xà phòng thơm nhàn nhạt, lại có thể là xà phòng? Mặc dù chế tác có chút thô sơ, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có. Nếu có cơ hội, nàng sẽ cải tiến lại một chút, đây chính là có liên quan đến vấn đề về chất lượng sinh hoạt nha.
Ách, khẳng định là nam nhân chết tiệt kia để ở đây, khóe miệng Diệp Giai Dao khẽ cong, được đấy! Hắn cũng không phải là hết thuốc chữa, còn biết chuẩn bị xà phòng giúp nàng.
Tống Thất đi một vòng xong trở về, thấy Tam đương gia chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước cửa viện.
"Tam đương gia, đã tuần tra xong rồi, tất cả đều bình thường."
Hạ Thuần Vu nghiêm túc nói: "Lại đi tuần thêm một lần nữa."
Tống Thất sửng sốt một chút, lại tuần thêm một lần? Hắn không nghe lầm chứ?
"Còn thất thần làm gì? Đi nhanh đi, trong vòng một canh giờ đừng trở về." Hạ Thuần Vu không kiên nhẫn phất phất tay.
Tống Thất trì độn không kịp phản ứng, sẽ không phải là vì tẩu tử đang tắm, Tam đương gia sợ có gì không tiện sao?
"Vâng, ta liền đi tuần thêm một lần, tỉ mỉ tuần thêm một lần." Tống Thất lại chiết trở về, đau khổ đi tuần sơn.
"Bọt biển xinh đẹp, mặc dù một sát hoa lửa, tất cả hứa hẹn của anh, mặc dù đều quá yếu ớt, nhưng tình yêu giống bọt biển, nếu có thể nhìn thấu, có gì khổ sở đâu...."
Diệp Giai Dao một bên hát một bên nghịch bọt xà phòng, luồng nước ấm áp ôn nhu bao vây lấy da thịt, rửa trôi những mệt mỏi và đau nhức toàn thân, tâm tình cũng trở nên vui vẻ.
Chờ khi có cơ hội rời đi, trước hết tìm một tửu lâu rồi xin vào làm một đầu bếp nhỏ, từ từ gom góp tiền vốn, sau này cũng mở một gian tửu lâu, hơn nữa nhất định phải làm cho hoành tráng nhất, đem văn hóa ẩm thực Trung Hoa phát dương quang đại.
Diệp Giai Dao vừa nghĩ đến tương lai tốt đẹp, vừa duỗi tay ra lấy xà phòng, trong hơi nước mờ mịt, nàng nhìn thấy như đang có vật gì đang động đậy, chăm chú nhìn thật kỹ, lập tức hét thảm một tiếng.
Tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn cắt qua bầu không khí yên tĩnh trong viện, Hạ Thuần Vu ngồi trên ghế híp mắt hóng mát trong sân bị giật mình một cái, suýt chút nữa lăn từ trên ghế xuống.
Hắn không chút nghĩ ngợi liền xông vào tây sương phòng, ách, cửa bị chốt bên trong rồi.
Tiếng thét chói tai vẫn đang kéo dài, Hạ Thuần Vu lùi lại hai bước, đạp một cước liền đi vào, cửa gỗ đáng thương bị đạp cho chia năm xẻ bảy.
Chỉ thấy một con rắn hổ mang hoa văn đen trắng đang dựng thẳng cái cổ bơi về phía thùng tắm, Hạ Thuần Vu tiến lên, ra tay nhanh như chớp, nắm lấy tấc thứ bảy của con rắn, dùng sức lắc một cái sau đó quăng mạnh ra ngoài.
Rắn hổ mang bị quăng vào tường, khớp xương vỡ vụn, rớt xuống như cây rơm nát, không bò được nữa.
Hạ Thuần Vu giải quyết hết nguy hiểm, quay đầu nhìn Diệp Giai Dao, chỉ thấy mặt nàng tái xanh, ánh mắt đờ đẫn, đã bị sợ đến choáng váng.
"Ngươi.... Ngươi không sao chứ?"
Diệo Giai Dao đến nói cũng không nói được, chỉ biết run rẩy.
Hạ Thuần Vu cau mày, kéo áo choàng một cái, đưa tay vớt nàng từ trong thùng tắm ra, trùm áo choàng lên từ đầu đến chân rồi ôm ra ngoài. Cảm giác được người trong ngực một mực run rẩy, Hạ Thuần Vu không khỏi bước nhanh hơn.
Diệp Giai Dao nắm chặt lấy cổ áo của hắn, run càng thêm lợi hại.
Hạ Thuần Vu đặt nàng xuống giường, tức giận nói: "Ngươi cũng quá vô dụng, chỉ một con rắn thôi mà ngươi cũng sợ đến như vậy."
Diệp Giai Dao "oa" một tiếng khóc lên, trái tim mỏng manh yếu ớt bị kinh hãi nghiêm trọng, các loại áp lực, cảm xúc không tốt bị đè nén lâu nay lập tức như hồng thủy vỡ đê tràn ra, không thể ngăn cản.
Con mẹ nó, lão nương không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ rắn lắm! Cho dù nàng bị sư tử hay lão hổ xé xác, nàng cũng không muốn bị rắn cắn đâu, đậu má nó, trên đời sao lại có thứ động vật vừa kinh khủng vừa buồn nôn như vậy.... Lão nương muốn xuống núi, lão nương tuyệt đối không muốn ngốc tại nơi quỷ quái này nữa a a a...
Diệp Giai Dao nhào vào trong ngực hắn khóc, nước mắt nước mũi lau hết lên quần áo của hắn.
Hạ Thuần Vu lần đầu tiên lĩnh giáo qua nữ nhân khóc đến kinh thiên động địa như vậy, hoàn toàn không biết phải làm thế nào, nữ nhân chết bầm, chỉ một con rắn mà thôi, có cần thiết như thế không? Cũng không biết khóc kiềm chế lại một chút sao? Nức nở khóc, không phải càng nhìn càng thương sao? Không biết còn tưởng rằng hắn làm gì nàng.
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, rắn đã bị ta ném chết rồi."
"Ô ô ô...."
"Ngươi khóc đủ chưa, lại khóc nữa ta ném ngươi vào ổ rắn bây giờ."
"Ô ô ô ô....."
"Được rồi được rồi, coi như ta sợ ngươi, đừng khóc nữa."
"Ô ô..."
Hạ Thuần Vu vụng về vỗ vỗ lưng nàng an ủi.
Tiếng khóc Diệp Giai Dao rốt cuộc cũng nhỏ dần, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, đầu óc không kìm được mà nghĩ, vạn nhất nàng không phát hiện ra con rắn kia, vạn nhất nó bò vào trong thùng tắm...
Nước mắt lại không ngăn được, lã chã rơi, nàng nắm tay áo hắn lên lau nước mắt, nức nở nói: "Nếu lại có rắn thì phải làm sao bây giờ? Ngươi không có ở đây thì làm sao bây giờ?"
Hạ Thuần Vu nhìn ống tay áo của mình thảm đến không dám nhìn tiếp, triệt để im lặng.
"Làm gì có nhiều rắn như vậy, trùng hợp mà thôi." Hạ Thuần Vu hời hợt nói.
"Không phải đâu, Tống Thất nói mấy hôm trước hắn cũng bắt được một con trong viện." Diệp Giai Dao ồm ồm nói.
"Đó cũng là trùng hợp."
"Làm gì có nhiều trùng hợp như vậy."
"Đúng thế, cho nên mới nói vận khí của ngươi không tốt." Hạ Thuần Vu ung dung nói.
Diệp Giai Dao: "..."
Nàng thật sự là đi lỗi thời vận, bằng không sao có thể đến được hang ổ của thổ phỉ. Bị người khi dễ cũng thôi đi, còn suýt chút nữa bị rắn hù chết.
"Được rồi được rồi, ngươi nhanh đi dọn dẹp đi, ta nhặt lại con rắn kia, mai có thể hầm canh rắn." Hạ Thuần Vu vất vả đẩy tay nàng đang nắm lấy áo của hắn ra, tóc nàng vẫn còn ướt sũng, áo choàng xộc xệch khoác trên người, cảnh xuân lộ ra gần hết, đường cong mê người, cổ họng Hạ Thuần Vu căng thẳng, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Giai Dao: "...."
Hầm canh rắn?
Lập tức lớn tiếng rống lên: "Mau ném con rắn đi, ném xa ra, ta mới không làm canh rắn, đánh chết cũng không làm!"
Hạ Thuần Vu bị nàng rống ong ong cả đầu, buồn bực móc móc lỗ tai, nữ nhân chết tiệt, giọng không thể nhỏ lại được một chút sao? Ngươi không làm, ta bảo lão Vu đầu làm không được à? Thịt rắn hổ mang thật sự vô cùng ngon, ném đi rất đáng tiếc.
Hạ Thuần Vu đi vào tây sương phòng, trên mặt đất một mảnh hỗn độn, mảnh gỗ vụn, nước đọng, quần áo rơi tán loạn. Chờ bọn Tống Thất về bảo họ thu thập? Không được, bọn hán tử lưu manh đó nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ai biết sẽ nghĩ ra những thứ gì. Đúng là con mẹ nó bực mình, còn phải thay nàng thu dọn cục diện rối rắm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro