Chương 3: Hiện thế
Tuy rằng sống dưới cùng một mái hiên, Tống Hạo Nhiên lại là lần đầu tiếp xúc với Cung Lê Hân, số đo này nọ đều không biết, chọn nửa ngày cũng không vừa ý, cuối cùng đành phải mua một bộ quần áo đen từ trên xuống dưới trở về.
Vội vàng đi về phòng, bắt gặp Cung Lê Hân vẫn như lúc hắn đi ra ngoài, ngoan ngoãn khoanh chân ngồi trên giường, đôi mắt to tròn tha thiết nhìn chằm chằm vào cửa, hiển nhiên là đang chờ hắn, ngay thời điểm nhìn thấy hắn, con người trong suốt ấy thoáng chốc sáng lên tia vui mừng.
"Tống ca, anh về rồi !" Cung Lê Hân lặng lẽ buông lỏng bàn tay đang gắt gao nắm, bối rối trong lòng ngay khi nhìn thấy Tống Hạo Nhiên bỗng biến mất không dấu vết.
Lặng lẽ ngồi chờ đợi trong phòng, trong lòng Cung Lê Hân dâng lên nỗi cô đơn cùng bàng hoàng, làm cậu có chút mờ mịt không biết phải làm sao. Ký ức trong đầu vô cùng rõ ràng, vì thế cậu biết thế giới này hoàn toàn khác với thế giới kia, con người nơi này không tu luyện võ công cũng có thể dễ dàng lên trời xuống đất, lớp lớp kỳ tài các ngành các nghề xuất hiện. Cũng bởi vậy, sinh tồn trong thế giới này so với trà trộn vào giang hồ gian nan hơn rất nhiều lần. Không có người chỉ dẫn, không có bạn bè, cậu không biết như thế nào bước những bước đầu trong sinh mệnh mới.
May mắn Tống ca không bỏ lại cậu! Cung Lê Hân nhẹ nhàng thở ra, đối với Tống Hạo Nhiên sinh ra một loại cảm giác chim non mới nở. Đương nhiên, trực giác cùng ký ức của cậu cũng nói cho cậu biết, nam nhân này đáng để tín nhiệm.
Thấy trong mắt thiếu niên không chút nào che giấu đi sự tín nhiệm an tâm cùng ỷ lại, Tống Hạo Nhiên trong lòng một mảnh ấm áp, khóe miệng vô thức mang nét cười ôn nhu, lấy từ trong túi giấy quần áo vừa mua giúp cậu mặc. Thấy cậu ngơ ngơ mặc quần lót, Tống Hạo Nhiên nghiêng đầu, hai mắt cực lực khống chế không nhìn đôi chân thon dài, vừa trắng như tuyết lại còn lán mịn kia.
Thấy cậu vất vả mặc quần lót thế nhưng lại mặc ngược, Tống Hạo Nhiên hít một hơi sâu, căng mặt tiến lên giúp cậu thay lại. Vừa bị bỏ thuốc, lại bị xả nước lạnh một hồi, cơ thể có chút vô lực là điều khó tránh khỏi. Hắn tự tìm lý do cho hành động kỳ lạ vừa rồi của cậu.
Tuy rằng có ký ức nguyên chủ nhưng vận dụng trong thực tế vẫn là có chút khó khăn. Cung Lê Hân đang lo lắng làm thế nào mặc quần lót cho đúng, đã thấy Tống Hạo Nhiên chủ động tiến lên hỗ trợ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, giống như con rối để mặc hắn giúp đỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo khẽ cười. Tống ca thật tốt ! Cậu thầm nghĩ.
Có người nhà cùng bạn bè như thế này thật tuyệt, tiểu thiếu chủ cảm nhận được sự thỏa mãn mà trước đây chưa từng có, cũng vì thế cậu quyết định thay 'Cung Lê Hân' cùng bản thân mình, phải sống thật tốt ! Có được ký ức 'Cung Lê Hân', cậu càng thấy an tâm hơn, người nơi này tuy không giống với thời không kia, sẽ đem người 'Tá Thi Hoàn Hồn' thiêu cháy, nhưng ký ức này nói cho cậu biết, họ chắc chắn có những phương pháp đối phó cậu còn khủng bố hơn, ví như mổ bụng phá bụng linh tinh.
Nghĩ đến đây, tiểu thiếu chủ cắn môi, rùng mình.
"Lạnh sao? Lấy áo khoác của anh mặc vào, chúng ta đi về thôi." Nhanh chóng giúp thiếu niên thay quần dài, thấy động tác của cậu, Tống Hạo Nhiên liền cầm lấy áo khoác trên sô pha choàng cho cậu.
Tống Hạo Nhiên thân hình cao lớn, được rèn thường xuyên trong quân đội, cơ bắp cơ thể hiện lên rõ ràng, người cao 1m89. Bởi thế áo khoác hắn choàng lên người Cung Lê Hân chỉ cao hơn 1m70 lại gầy teo, vạt áo nháy mắt dài qua cả đầu gối, khiến cậu cực giống đứa nhỏ trộm mặc quần áo của người lớn, khuôn mặt lại mang vẻ ngơ ngác vô tội, đôi mắt mèo to tròn, lộ nét đáng yêu làm người khác vô cùng yêu thích, Tống Hạo Nhiên nhìn thế nào cũng vô cùng thuận mắt.
"Đi thôi! Về nhà!" Nắm lấy tay áo Cung Lê Hân, ngữ khí Tống Hạo Nhiên lộ vẻ thân mật cùng vui sướng, hoàn toàn không còn xa cách trước đây.
"Dạ" Mặc áo khoác rộng rãi cực kỳ ấm áp, còn vương lại mùi vị đặc trưng của Tống ca, vô cùng thơm mát, một chút bối rối cuối cùng ở đáy lòng Cung Lê Hân cũng bị đánh tan, mắt cười cong cả lên, ngoan ngoãn chạy theo.
Hành lang trung tâm giải trí trang trí cực kỳ xa hoa, khắp nơi đều mang vẻ cao quý, sàn được khảm thủy tinh trong suốt, lại được trang bị đèn, đèn vừa mở, thủy tinh liền ánh lên những tia sáng lấp lánh đủ màu.
Cung Lê Hân cẩn thận từng bước một đi qua, tận lực thu liễm ánh mắt cùng bộ mặt chấn kinh của mình, cố không lộ ra biểu tình khiếp sợ đối với cảnh tượng còn tráng lệ hơn cả cung điện ở Dao Trì tiên cảnh. Dù sao, tuy rằng trước đây cậu chưa gặp qua, nhưng 'Cung Lê Hân' thân là con trai độc nhất của thủ trưởng tỉnh A, loại trường hợp này hiển nhiên thường thấy, không nên cảm thấy ngạc nhiên.
Đến khi đi qua hành lang lấp lánh ánh sáng mộng ảo, Cung Lê Hân còn chưa kịp hít thở, đã bị Tống Hạo Nhiên kéo vào thang máy. Cái hộp kim loại nhỏ thế nhưng lại có cửa tự động, còn chứa được không ít người, khi thang máy chuyển động, thân mình cậu cảm thấy trầm xuống, có loại cảm giác như rơi xuống vực sâu.
Đây là thang máy ! Có thể tự động lên xuống, không nguy hiểm ! Tuy rằng đã tìm thấy ký ức về chiếc hộp kim loại này, Cung Lê Hân vẫn như cũ có chút bất an, khẽ dời bước đến cạnh người Tống ca, hai tay ôm chặt lấy tay hắn.
Tống Hạo Nhiên cúi đầu nhìn thiếu niên, đối diện hắn là đôi mắt trong suốt đầy kinh hoảng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ : Quả nhiên vẫn là con nít, làm việc toàn do xúc động, xúc động qua đi, rốt cuộc biết bất an cùng sợ hãi.
Hiểu lầm lý do Cung Lê Hân bất an, Tống Hạo Nhiên đối với việc cậu đã làm hôm nay càng thêm khoan dung cùng thoải mái. Đứa nhỏ này còn biết sai là tốt, còn có khả năng dạy bảo.
Nghĩ vậy, tay hắn vuốt lấy tóc cậu, thấp giọng an ủi "Không phải sợ, chuyện hôm nay đã qua liền qua, anh sẽ không nói với chú Cung, nhưng em phải đáp ứng anh, sau này không được tái phạm."
"Dạ, em sẽ không làm thế nữa." Tuy rằng không hiểu lắm lời Tống ca nói, nhưng tiểu thiếu chủ vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Nghe lời Tống ca, đây hẳn là việc cậu nên làm!
"Ngoan!" Cung Lê Hân chỉ có mười sáu tuổi, lại vừa vào lớp10, là đứa nhỏ không lớn cũng không nhỏ, Tống Hạo Nhiên thật sự không đành lòng trách móc quá nặng nề. Huống hồ, ánh mắt cậu chân thành như vậy, không lây dính một chút tạp chất cùng dối trá, chỉ cần liếc mắt một cái, Tống Hạo Nhiên liền tin lời cam đoan của cậu, cảm thấy vô cùng thư thái.
Có một em trai ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, hắn cảm thấy càng ngày càng tốt. Lại liếc mắt một cái nhìn thiếu niên bên cạnh, hắn mỉm cười thầm nghĩ.
Hai người ra khỏi thang máy, hướng đến bãi đỗ xe.
Thấy các tòa nhà chọc trời cao ngất, đèn neon sáng chói, rồi quốc lộ cùng cầu vượt nối liền bắc nam, xe cộ chạy qua chạy lại, rộn ràng nhốn nháo, Cung Lê Hân hơi trừng lớn mắt, lần đầu tiên thể hiện ra rung động từ nội tâm.
Cậu khẽ khép mắt, hít sâu một hơi, tuy rằng không khí hít vào mang theo một chút khó ngửi, nhưng tâm cậu vẫn vui sướng dị thường. Cậu lần đầu tiên nhận thức được, mình thật sự sống lại. Chẳng sợ không khí ở đây so với chỗ trước kia còn khó ngửi gấp ngàn, gấp vạn lần, cậu vẫn thấy vui vẻ, bởi đây chính là hương vị của tự do.
Đến khi Tống Hạo Nhiên đi đến chiếc Land Rover [1] của hắn, mở cửa xe, để cậu ngồi vào vị trí phó lái, thay cậu thắt dây an toàn, Cung Lê Hân mới hồi phục tinh thần, biểu tình mờ mịt nhìn Tống ca.
Tống Hạo Nhiên không có lập tức khởi động ô tô, mà xoay người nhìn Cung Lê Hân, biểu tình nghiêm túc, bộ dáng rõ ràng có chuyện muốn nói. Cân nhắc từ ngữ một chút, hắn thử mở miệng "Lê Hân, em thật sự thích Lâm ca sao?"
Hắn cũng không phải kỳ thị đồng tính luyến ái, nếu người Cung Lê Hân thích là nam nhân khác, hắn chắc chắn sẽ không để ý, nhưng người cậu thích lại là Lâm Văn Bác, vị hôn phu của Cung Hương Di, cũng là bạn tốt của hắn.
Tình cảm của bạn tốt với Cung Hương Di có bao nhiêu sâu nặng hắn vô cùng rõ ràng, căn bản không chấp nhận người ngoài chen vào, huống chi còn là nam? Thiếu niên đối với việc tình cảm không được đáp lại, nếu còn tiếp tục dây dưa sẽ tạo thành bi kịch. Vì chú Cung, vì bạn tốt, vì để hai chị em sau này không trở mặt thành thù, hắn không thể không quản.
Nếu hắn mở miệng nghiêm khắc cảnh cáo thiếu niên, khiến cậu lập tức buông tay đoạn cảm tình này ngay lúc còn chưa biết con người thật của cậu thì còn được. Nhưng hiện tại, đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn tỉnh tỉnh mê mê của cậu, hắn chỉ có mềm lòng cùng vô lực. Nghĩ nửa ngày, chỉ còn cách hướng dẫn từng bước, từng bước một. Bởi vậy, mới xảy ra việc thình lình hỏi câu vừa rồi.
Lâm ca? Cung Lê Hân chớp mắt, lập tức tìm kiếm ký ức về 'Lâm ca', sau một lúc, cậu cười gật đầu, khẳng định "Dạ thích!"
Sắc thái vui thích chớp động trong mắt thiếu niên, không hề che giấu niềm yêu thích đối Lâm Văn Bác, biểu tình lộ rõ trên mặt. Đối với việc thiếu niên đơn giản trực tiếp, không chút nào giả bộ như vậy, còn thấy được phân cảm tình hồn nhiên khó thấy của cậu, Tống Hạo Nhiên có rất nhiều điều muốn nói nhưng đều nghẹn ở cổ họng.
Hắn không đành lòng lại thấy vẻ âm trầm trong đôi mắt trong trẻo kia, lại càng không nỡ đánh nát yêu thích trên mặt cậu. Trong lòng một hồi trăm chuyển, Tống Hạo Nhiên thở dài, ma xui quỷ khiến hỏi cậu "Tại sao? Tại sao em thích Lâm ca?" Cung Lê Hân nghiêng đầu, xem lại hồi ức, sau đó mở miệng khẳng định "Bởi vì một lần em bị người ta ức hiếp, là Lâm ca đi ngang qua cứu em, còn giúp em xức thuốc. Lâm ca là người tốt, cho nên em thích anh ấy."
Sau khi lục lọi ký ức của 'Cung Lê Hân', tiểu thiếu chủ chọn sự kiện mình ấn tượng nhất nói. Đương nhiên, cậu chỉ là xem qua mà thôi, cũng không thể kế thừa cả tình cảm của 'Cung Lê Hân', cho nên lầm tưởng yêu thích của 'Cung Lê Hân' với Lâm Văn Bác tựa như yêu thích của cậu với tiểu Đào tỷ tỷ hầu hạ cậu đời trước. Hai người đều là người thân cận với cậu, lại đối xử với cậu rất tốt, thích không phải đương nhiên sao?
Tống Hạo Nhiên vốn tưởng rằng mình sẽ phải nghe một phen thổ lộ cảm động, sướt mướt than thở, cũng không nghĩ chỉ là một câu đơn giản như vậy, hơn nữa nhìn biểu tình vô tội kia, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng hãm sâu, vì tình mà khổ sở. Lại nghĩ tới câu trả lời vừa rồi, Tống Hạo Nhiên ý thức được, đứa nhỏ này sợ là vẫn còn chưa biết cái gì gọi là thích đi. Em ấy đối Lâm Văn Bác có chỗ nào giống yêu?! Rõ ràng là sự ngưỡng mộ, sùng bái của đứa nhỏ đối với anh hùng trong lòng!
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền vui vẻ, cúi đầu nở nụ cười, cúi sát người vào Cung Lê Hân, dịu giọng nói "Em không phải là thích Lâm Văn Bác, chỉ là sùng bái cậu ấy! Em còn nhỏ, phân biệt không rõ sự khác nhau giữa thích và sùng bái, chờ khi lớn lên sẽ hiểu được. Lâm ca của em sắp kết hôn với chị em, nếu em còn tiếp tục quấn quýt Lâm ca, cha em sẽ thương tâm và chị em cũng thế, Cung gia sẽ sụp đổ. Em muốn nhìn Cung gia liền vì em mà tan nát sao?"
Thật vất vả có được gia đình, Cung Lê Hân đương nhiên không muốn đánh mất nó. Tuy rằng không rõ thích và sùng bái bất đồng chỗ nào, nhưng cậu nghe hiểu được câu 'tiếp tục quấn quýt Lâm ca' kia, cho nên nhu thuận gật đầu, ngoan ngoãn đáp ứng, thái độ thập phần thành khẩn. Lâm đại ca muốn cùng chị hai kết hôn, không thể xen vào tình cảm vợ chồng người khác, đạo lý này cậu tất nhiên biết.
"Ngoan !" Tống Hạo Nhiên vui mừng vỗ vỗ đầu Cung Lê Hân, khen cậu. Nhìn đứa nhỏ nhu thuận đến cực điểm trước mắt, lại nghĩ đến chuyện cậu làm hôm nay, hắn càng thêm chắc chắn tin rằng sau lưng tuyệt đối có người xúi giục, thậm chí là dụ dỗ.
Lê Hân như thế nào có thể có loại ý tưởng này? Hắn trong lòng vừa nghĩ liền mở miệng "Lê Hân, tại sao hôm nay em lại đến đây, còn uống thuốc K nữa?"
Thuốc K chính là tên thuốc làm cậu nóng lên khi nãy sao? Cung Lê Hân vừa thầm đoán vừa cố gắng nhớ lại quá trình mình ở đây từ đầu đến cuối, từ từ mở miệng nói "Ưm~ là Phương Diệp mang em đến, cậu ta nói uống thuốc K sẽ khiến em thực....thực thoải mái."
Mặc dù đã cực lực nhớ lại, tiểu thiếu chủ vẫn không thể phát âm chuẩn từ 'high', chỉ phải đổi cách nói khác. Biểu tình của Phương Diệp kia khi dụ dỗ cậu nuốt thuốc K cùng biểu tình của Tiêu Lâm lúc dụ dỗ cậu uống xuân dược giống nhau như đúc. Tiêu Lâm thường nói : "Ăn đi, ăn viên dược này ngươi sẽ cảm thấy thư thái."
Cho nên, cái 'high' kia khẳng định là có ý thoải mái đi. Tiểu thiếu chủ thầm nghĩ.
Quả nhiên là có người xúi giục ! Tống Hạo Nhiên đen mặt, sờ sờ đầu thiếu niên, trầm giọng cảnh cáo "Phương Diệp kia không phải thứ gì tốt, em về sau không được chơi với cậu ta. Nếu cậu ta lại đến tìm, em cứ dẫn cậu ta đến gặp anh, anh sẽ tự mình nói chuyện !" Câu cuối dường như còn mang hàm súc nghiến răng nghiến lợi.
Sắc mặt thoáng dịu xuống, hắn tiếp tục nói, thay bạn tốt giải thích "Vốn Lâm ca em cũng muốn tới chăm sóc em, nhưng trên đường nhận được điện thoại, nói chị em đột nhiên té xỉu, nên cậu ta đã vội vã chạy về xem, mới nhờ anh đến đây."
"Dạ, em biết Phương Diệp không phải người tốt ! Về sau sẽ không cùng hắn chơi nữa." Người ép cậu ăn loại dược giống như Tiêu Lâm đều không phải là thứ tốt! Cung Lê Hân gật đầu, hoàn toàn đồng ý với lời Tống ca, rồi sau đó kéo tay áo hắn thúc giục nói "Nếu anh nói chị bị bệnh, thì chúng ta nhanh chóng trở về đi."
Không nghĩ tới thiếu niên dễ dạy bảo như thế, bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện rất được lòng người khác. Tống Hạo Nhiên mỉm cười, tán thưởng xoa đầu cậu, khởi động xe chạy về hướng Cung gia.
[1]: Land Rover là một thương hiệu xe hơi hạng sang của Anh
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro