Chương 52

Lưu thúc khôi phục đối với Tần Lạc mà nói là 1 chuyện cực kỳ vui mừng, Mặc thấy Tần Lạc cứ ôm lấy Lưu thúc không buông cảm thấy khó chịu nhưng cũng thật lòng vì bọn họ mà thấy cao hứng. Đối với Tần Lạc, cha mẹ đã rất nhiều năm không có ở nhà, tuy rằng có chiều chuộng cậu thường xuyên gửi về cho cậu rất nhiều thứ giá trị, biểu đạt bọn họ rất quan tâm đến cậu nhưng Lưu thúc trong cuộc đời từ bé đến lớn của cậu, càng là người luôn sắm vai phụ thân chăm sóc cho cậu, làm bạn với cậu đến lúc trưởng thành.

Sau khi bọn họ rời đi thì ngay ngày hôm sau Lưu thúc đã khôi phục, Lưu thẩm ôm lão công nhà mình khóc suốt cả một buổi chiều. Nàng chỉ là một người đàn bà, gặp nhiều biến cố như vậy, nếu không phải có Tần Lạc chống đỡ thì khả năng đã sớm suy sụp rồi. Gần đây trong nhà xảy ra chuyện gì Lưu thúc ít nhiều vẫn còn nhớ lại được. Hơn nữa được Lưu thẩm bổ sung Lưu thúc cũng biết được tám chín phần. Vợ chồng Tần Nhã gặp tai nạn máy bay đối với Lưu thúc là một sự đả kích mạnh, hắn dù sao cũng là người chăm sóc cho hài tử kia từ bé đến lớn nhưng cuối cùng may mắn còn có Tiểu Tần Khoa, ít nhiều cũng khiến Lưu thúc nguôi ngoai.

Đối với mạt thế Lưu thúc từ trong miệng của người nhà cũng biết khá nhiều tin tức, những hài tử đó đều có thể đến nhà mình Lưu thúc thật cao hứng. Đặc biệt là ba người Diệp Thần đã gặp được Tần Lạc cuối cùng tất cả đều bình yên vô sự, điều này làm cho Lưu thúc vui mừng. Nhưng nghe nói, mấy người Tần Lạc mạo hiểm đi trung tâm bách hóa, Lưu thúc vẫn vô cùng lo lắng mặc dù Diệp Thần và Cố Thuận Dương đều nói rất nhiều về năng lực của mấy người Tần Lạc nhưng trong mắt Lưu thúc, Tần Lạc vẫn chỉ là một đứa bé lúc nào cũng thích kéo quần của hắn đòi bế. Tuy rằng hành động của mấy người Tần Lạc có thể khiến cha mẹ lấy làm kiêu ngạo nhưng cũng khiến cha mẹ vô cùng lo lắng. Cho nên trong khoảng thời gian mấy người Tần Lạc không có ở nhà, hai người đều ăn không ngon ngủ không yên.

Cũng may Tần Lạc đã bình an trở về, càng khoa trương hơn chính là mang về không ít người.

Lý Liên Trường và Hứa bí thư đều được đưa đến tầng 2, bố trí ở cùng phòng với Cố Khuynh Dương, Diệp Thần và Đới Thiên Tình tiếp tục xử lý vết thương cho hai người, cắm dịch truyền. Phòng này vốn dĩ cũng khá lớn, hiện tại có đặt thêm 3 cái giường cũng không thấy chật chội, nơi này tạm thời an bài là phòng cấp cứu cũng tiện cho Diệp Thần chăm sóc cho mấy người bệnh nhân.

Biệt thự Tần gia cho dù rất lớn nhưng đội nhiên có thêm gần 20 người thì phải nghĩ cách bố trí cho mọi người chỗ ngủ. Lưu thẩm tính toán, hiện tại Mặc và Tần Lạc cùng ở 1 phòng, Tần Khoa lại đi theo Đồng Duy như vậy đã có được hai phòng trống; Lưu thúc hiện tại đã khôi phục đương nhiên ở cùng với nàng, vậy thêm được 1 phòng nữa. Nếu quét dọn 1 số phòng khách lâu nay chưa được sử dụng thì những người này muốn ở lại đây cũng không thành vấn đề.

Mọi người cả đoạn đường đều được mấy người Tần Lạc hộ tống tuy rằng cũng bỏ ra chút lực chém giết tang thi nhưng tóm lại cũng không có nửa điểm mệt mỏi. Trước mắt Tần Lạc không nói hai lời đã thu nhận toàn bộ bọn họ, khiến bọn họ vô cùng cảm động. Lúc này có mấy người trẻ tuổi tiến đến giúp Lưu thẩm dọn dẹp phòng. Nếu quyết định ở lại bọn họ phải tay làm hàm nhai không thể làm phiền người quá nhiều.

Lưu thẩm đối với những thanh niên tuổi đời vẫn còn trẻ nhưng đáng thương lại gặp phải mạt thế này rất có cảm tình. Mất người thân mất bằng hữu nhưng vẫn cố gắng giãy dụa sinh tồn, lại càng vì những hài tử này thêm đau lòng. Trong lời nói đều mang theo sự thân thiết khiến trong lòng những người ở đây đều cảm thấy ấm áp.

Tần Lạc rất muốn cùng với Lưu thúc nói thật nhiều chuyện, Tần Khoa, Lưu thẩm còn có ngoại công lão ngoan đồng đều vô cùng nhớ đến. Nhưng trước mắt còn phải an bài cho mọi người ở đây, không còn cách nào chỉ có thể nuốt lại những lời muốn nói lát nữa mới cùng với người nhà nói chuyện.

Lưu thẩm mang theo mấy người thanh niên thu dọn phòng ở, Tần Lạc từ trong không gian lấy ra tất cả đồ vật cần thiết, theo yêu cầu của Lưu thẩm và ý kiến của mọi người đặt thêm trong phòng 1 số đồ vật. Nếu Tần Lạc đã quyết định thành lập Liên minh cứu trợ thì trước mắt những người này chính là thành viên đầu tiên trong liên minh, cũng có thể nói là thành viên trung tâm. Tần Lạc đương nhiên sẽ không keo kiệt, cố gắng làm tất cả để mọi người có cảm giác ấp áp như ở nhà.

Long phượng thai được an bài ở một phòng, cho dù hiện tại ở trong một đại gia đình xa lạ nhưng việc này sẽ cho bọn họ ấm áp. Tần Lạc cũng hiểu được bọn lý do hai người yêu cầu sống cùng một phòng. Nhưng dù sao hai người cũng đã thành niên, nếu không giữ khoảng cách thì không được, Tần Lạc cẩn thận treo lên màn trúc, hai người có thể đem màn trúc thả xuống làm thành không gian riêng cho mình; cũng có thể thu gọn lại màn trúc để cho không gian thoáng đãng hơn. Long phượng thai cảm động vô cùng, Tần Lạc còn lấy ra một ít đồ trang trí để cho bọn họ chọn lựa, hai người đều cầm lấy những thứ mình thích đặt vào trong phòng.

Trong lúc những người lớn đều là ăn qua loa cho đỡ đói bụng, còn đám nhỏ đều phải lớn thì mỗi người đứa 1 ly sữa tươi và 1 quả trứng gà. Lưu thẩm kiên trì phải bảo đảm cho mọi người đều đầy đủ dinh dưỡng bởi vì đám trẻ này mới chính là hy vọng của nhân loại.

Vội vã chuẩn bị, đến tận hai giờ chiều mọi người mới hoàn toàn an bài xong chỗ ở của mình, mỗi gian phòng tuy nhỏ nhưng đều khiến mọi người cảm thấy vô cùng ấm áp, bên ngoài loạn thế xảy ra nhưng nơi này lại cho mình có thêm nhiều người nhà như vậy, nhất định phải cố gắng bảo vệ nơi này.

Đồng Duy lại lấy ra máy tính của hắn, ở trên người mỗi người lấy mẫu, sau đó đưa vào máy tính, mọi người đều chấp nhận sự theo dõi để bảo vệ an toàn cho mọi người này.

Tần Lạc tranh thủ lúc rảnh rỗi, nói chuyện của tâm phiến cho Đồng Duy biết, tính toán có thể nhanh chóng đọc được số liệu bên trong tâm phiến.

Đồng Duy hai mắt sáng rực, tràn ngập ý trí khiêu chiến với đồ vật có độ khó cực cao này. Xét thấy phương diện này vô cùng bí mật, liên quan đến Mặc, cũng có rất nhiều người cũng muốn biết bí mật cất giấu bên trong của sở nghiên cứu cho nên Tần Lạc tạm thời không định cho qua nhiều người biết chuyện này. Trừ bỏ Đồng Duy trực tiếp tham gia còn có trợ thủ Cố Thuận Dương thì tạm thời chỉ có Mặc, cùng với 3 huynh đệ Đới Thiên Tình biết được. Mà Đới Thiên Tình còn cố ý cảnh cáo Phương Hiểu Vũ nhất định khóa mồm mình lại, có bị ai đánh cũng không được khai ra.

Phương Hiểu Vũ tuy rằng có tùy tiện những cũng không phải là người không biết sâu cạn, chuyện trọng yếu như vật hắn tự nhiên sẽ không dám đi nói lung tung.

Sau khi bận rộn 1 lúc, Tần Lạc mới nhớ tới còn có 1 vật nhỏ siêu thích dính cậu đang bị nhốt trong ba lô, tuy rằng ba lô cũng có thông khí những cũng không được tốt. Tần Lạc vội vàng đi tìm ba lô tiện tay đặt ở trong phòng khách, thời điểm tìm thấy thì ba lô đã được mở mao cầu bên trong không biết đã chạy đi đâu rồi.

Tần Lạc nhanh chóng nói cho mấy người vẫn luôn ở trong nhà sự tồn tại của mao cầu để tránh cho lúc nhìn thấy thì cho là quái vật nhưng không ai biết nó đã chạy đến chỗ nào, nó bây giờ chỉ nhỏ xíu cho nên nếu muốn tìm được thì rất khó. Tần Lạc gọi 1 lúc cũng không thấy nó xuất hiện cho nên đành mặc kệ nó.

Mấy người Lý Liên Trường vốn dĩ hộ tống Cổ Kinh Lôi đến B thị, về phần vị Cổ tiên sinh này đi B thị làm gì thì hắn và những tiểu binh đều hoàn toàn không biết. Trong đó người xử lý mọi chuyện đều là do một mình Hứa bí thư làm tất, Thường trợ lý cũng là nhân viên phiên dịch tạm thời do công ty điều tới. Cho nên Cổ Kinh Lôi ruốt cuộc muốn đến B thị làm cái gì chỉ sợ trừ hắn và Hứu bí thư ra những người khác hoàn toàn không biết.

Hứa bí thư nguyên bản không muốn nói, chuyện trọng đại này không phải một mình hắn có thể quyết định, nhưng cá nhân Cổ Kinh Lôi không muốn có chuyện gì giấu diếm Tần Lạc. Trải qua mấy ngày vừa rồi, Hứu bí thư cũng thấy được nhiều thứ, sự biểu hiện của mấy người Tần Lạc đã khiến hắn không còn quyết tâm phản đối Cổ Kinh Lôi nữa, nếu bọn họ đã biết một ít bí mật trên người Tần Lạc thì về tình về lý cũng nên giao dịch công bằng. Cho nên lần này thời điểm Cổ Kinh Lôi quyết định nói thẳng, Hứa bí thư cũng không tiếp tục lên tiếng ngăn cản nữa.

Nguyên lại Cổ Kinh Lôi đi B thị không phải là điểm trọng yếu, mà hắn chỉ dừng lại ở B thị một thời gian sau đó mới đi đến M quốc, tham dự nghiên cứu chế tạo vũ khí sinh hóa đặc biệt hạng nhất. Lúc trước lĩnh vực nghiên cứu này luôn là những nhân vật suất xắc nhất trên thế giới nắm giữ. Cổ Kinh Lôi là giáo sư trẻ tuổi nhất trong lĩnh vực này tuy rằng cũng coi như nhân tài mới xuất hiện có những giải thích độc đáo về 1 số vấn đề nhưng dù sao vẫn không được những nhân vật cấp cao để mắt đến. Sau khi tang thi bùng nổ, các đại nhân vật của ngành này tập hợp lại hy vọng có thể nghiên cứu chế tạo được vũ khí sinh hóa tiêu diệt tang thi. Thời điểm tiến vào kiểm soát trung tâm lại từ trong một đống luận văn mới phát hiện được, vị giáo sư trẻ tuổi mà bọn họ không buồn để mắt đến này, đối với cái đó đã sớm tiến hành phân tích tỉ mỉ toàn bộ. Cho nên Hứa bí thư mới tiến đến mời Cổ Kinh Lôi, sau đó còn có mấy người Lý Liên Trường hộ tống.

Cổ Kinh Lôi lúc đầu cũng không tính toán đi, cá nhân hắn luôn phản đối chuyện chế tạo vũ khí có lực sát thương cực mạnh. Càng không muốn đem thành quả nghiên cứu của mình ứng dụng để làm ra những vũ khí đó. Bên kia phái ba nhóm người tới đều bị hắn cự tuyệt, sau đó Hứa bí thư thuyết phục một hồi lâu Cổ Kinh Lôi vẫn là động tâm. Không phải vì hắn được lợi ích gì mà những vũ khí kia để dùng đối phó với tang thi, là vũ khí bảo vệ nhân loại.

Với sự hiểu của Tần Lạc về Cổ Kinh Lôi, hắn đích xác không phải là loại người ham vinh hoa phú quý, chỉ cần lấy việc sinh tồn của nhân loại ra thuyết phục chắc chắn hắn sẽ đồng ý. Tần Lạc nhìn nhìn Hứa bí thư đang nằm trên giường bệnh, đối với người này cậu đặc biệt có hứng thú, những thuyết khách không thể thuyết phục được Cổ Kinh Lôi là vì không nói đến chuyện này. Chính vị Hứa bí thư này lại có thể nhằm thẳng vào yếu điểm của Cổ Kinh Lôi, khiến Cổ Kinh Lôi thay đổi chủ ý. Thời điểm ở trung tâm thương mại vị Hứa bí thư này biểu hiện cũng coi như không tồi, Tần Lạc đối với chuyện hắn có điểm giấu diếm cũng không chán ghét.

Tần Lạc có thể nhìn ra Hứa bí thư bất đắc dĩ phải lưu lại, không nói đến việc khắp nơi đều là tang thi hoành hành, bọn họ căn bản không có khả năng an toàn đi một đoạn đường xa như vậy, hơn nữa những người bị trọng thương lây nhiễm, có thể ở B thị cũng chưa chắc có người sẽ đến tiếp đón bọn họ. Nói không chừng thời điểm đến được B thị sẽ bị một số tổ chức bắt đi, nghiên cứu vì cái gì bọn họ lại có thể chống cự được sự lây nhiễm của bệnh độc tang thi.

Hứa bí thư đích xác đúng như sự suy nghĩ của Tần Lạc cũng có nhiều băn khoăn. Hắn không phải là người tham sống sợ chết nhưng cũng không phải là người ngu ngốc, hắn có thể nhìn ra mấy người Tần Lạc đều có thực lực bất phàm lại có thêm 1 số kỳ nhân. Đều nói loạn thế xuất anh hùng, với ánh mắt của Hứa bí thư làm sao có thể không nhìn ra những người này tuyệt đối sẽ ở trong loạn thế làm ra được sự nghiệp to lớn, kinh thiên động địa. Trong lòng hắn tự nhiên cũng sinh ra nhiều ý nghĩ khác, không còn cố chấp cổ hủ như mấy ngày trước.

Nếu không nhờ mấy người Tần Lạc mọi người đã bị nhốt đến chết trong trung tâm thương mại rồi. Bên kia nói không chừng đối với việc bọn họ có thể còn sống đã không còn ôm hy vọng rồi. Huống chi hắn cũng có nguồn tin riêng của chính mình, sớm nghe người ta nói, những đại nhân vật tập trung ở M quốc kia đều thích làm theo ý mình cho dù hắn có thể mang Cổ Kinh Lôi qua bên đó, những người đó rất có thể không buồn để ý đến ý kiến của Cổ Kinh Lôi. Bất quá bọn họ có thể cướp trắng thành quả nghiên cứu của Cổ Kinh Lôi làm bước đệm cho chính mình. Về phần phía sau có đột phá gì không thì không ai dám chắc.

Trái lại những người này ở đây, tuy rằng nhân thủ hữu hạn nhưng mỗi người đều có điểm mạnh riêng. Vị thiếu niên thiên tài mười mấy tuổi kia lại có thể làm ra được hệ thống bảo vệ tinh vi hơn rất nhiều lần những hệ thống mà Hứa bí thư từng được biết. Nếu bọn họ ở lại đây, Cổ Kinh Lôi có thể phát huy được toàn bộ sức lực của mình còn hơn là đi đến M quốc. Lại nói dù sao hắn cũng là người Z quốc trong lòng cũng có nhiệt huyết ái quốc nếu không phải vì muốn tiêu diệt tang thi muốn cứu lấy nhân loại, hắn cũng không muốn đưa đi nhân tài của đất nước mình để cho đám người vênh váo M quốc kia sử dụng. Bởi vậy hắn mới không tiếp tục phản đối nữa, cũng muốn nhìn Tần Lạc có thái độ như thế nào với chuyện này.

Tần lạc nhìn sắc mặt của Hứa bí thư, dĩ nhiên đã nhìn thấy tâm tư của hắn, lập tức hứa hẹn, chỉ cần mình làm được sẽ cố gắng giúp đỡ vô điều kiện cho việc nghiên cứu của Cổ Kinh Lôi nhưng cậu cũng hy vọng hai người có thấy nhìn thấy rõ tình huống hiện giờ, chỉ có thể từng bước cải thiện. Sau đó Tần Lạc chọn 1 số tin tức liên quan đến ZO nói cho mấy người Hứa bí thư.

Đối với chuyện cơ cấu sở nghiên cứu trải rộng khắp mọi nơi, biểu hiện của mấy người đều vô cùng khiếp sợ, đặc biệt Hứu bí thư còn hỏi kỹ càng tỉ mỉ 1 số chuyện, Tần Lạc cũng nhất nhất giải đáp. Nghe được ZO thậm chí có người biến chủng, hơn nữa số lượng cũng không ít, trừ bỏ Hứu bí thư hơi có vẻ giật mình ra thì mấy người Lý Liên Trường đều há hốc mồm kinh ngạc. Kếp tiếp lại nghe đến chuyện ZO biến những binh lính thành tang thi, mấy người Lý Liên Trường đều trừng mắt, căm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mà hiện giờ Trương tư lệnh đã bị đánh tráo, trước mắt người đang khống chế quân đội kỳ thật là Hỏa Hồ của ZO, càng khiến cho bọn họ lo lắng không yên.

Tần Lạc không nói đến chuyện tâm phiến nhưng quá trình bọn họ cứu được ‘Phi thử’cũng đại khái nói cho mấy người biết. Đối với người biến chủng này, bọn họ đều khâm phục, chỉ hy vọng Phi thử có thể mau chóng thức tỉnh để mọi người có thể từ trong miệng của hắn biết được tình huống hiện giờ trong quân đội. Đáng tiếc Diệp Thần từng nói qua hắn đã bi lâm vào hôn mê sâu, đối với kích thích của bên ngoài hoàn toàn không có bất luận phản ứng nào. Bọn họ cũng chỉ có thể áp chế lo âu, an tĩnh chờ đợi.

Cơm chiều phong phú có vài người trẻ tuổi hỗ trợ, Lưu thẩm cũng không mệt nhọc. Cũng may phòng ăn của Tần gia khá lớn đặt thêm vài cái bàn cũng không có cảm giác chật chội, cảm giác càng thêm náo nhiệt ấm áp.

Mọi người đều bị nhốt dưới một mái nhà, đừng nói là mấy người vừa qua chưa được ăn đồ ăn thịnh soạn như vậy, mà từ sớm toàn thành đã giới nghiêm cũng chưa từng được thưởng thức lại rau dưa, mùi vị của thịt, lúc này thức ăn đầy bàn đã khiến mọi người nước miếng chảy ròng ròng. Long phượng thai và hai tiểu binh nhỏ tuổi, đều lau nước mắt, mà ngay cả mấy người lớn cũng đôi mắt đỏ ửng.

Ngoại công của Tần Lạc vẫn còn trong trạng thái điên điên khùng khùng, Lưu thẩm chỉ là nữ cũng không biết nên nói như thế nào với mọi người. Trước mắt Lưu thúc đã khôi phục, hắn lại là trưởng bối trong nhà, tự nhiên để hắn lên tiếng trước.

Lưu thúc trước đó đã bảo Lưu thẩm rót cho mỗi người một chung rượu, trừ bỏ Tần Khoa, Nha Nha ra thì tất cả mọi người đều được một ly.

Lưu thúc nhìn mọi người nói: "Ta chỉ là một võ phu cho nên sẽ không biết nói những lời đạo lý to lớn nào cả, trước mắt bên ngoài đều là loạn thế, mọi người có thể tập trung cùng một chỗ cũng là duyên phận. Nếu chúng ta có cái duyên phận cùng sinh sống dưới một mái nhà như thế này, ta hy vọng sau khi uống chung rượu này, mọi người đều chân chân chính chính là người một nhà. Tại đây trong loạn thế mọi người cùng nhau cố gắng sinh tồn."

Lưu thúc chỉ nói đơn giản những lại khắc sâu vào lòng của mỗi người khiến cho những lo lắng cuối cùng trong lòng của bọn họ biến mất, sôi nổi cầm lấy chén rượu, cùng với Lưu thúc một hơi cạn sạch.

Nhìn long phượng thai và mấy tiểu tử kia đều bị cay làm cho lè lưỡi, tất cả mọi người đều nhe răng cười.

Sau khi ăn được một miếng, Chu Hằng sờ mũi lên tiếng: "Nếu tất cả mọi người quyết định đi theo mấy người Tần Lạc vậy thì Tần Lạc có nên làm người đầu tiên nói với chúng ta vài câu không?"

Có trưởng bối ở đây, Chu Hằng cuối cùng cũng thu liễm không ít, không mở miệng là văng tục như trước nữa, hơn nữa dù sao hắn nói cũng có lý, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Lạc.

Lưu thúc vui mừng lại cảm thán, nếu tất cả mọi người trong nhà còn sống thì thật tốt biết bao, có thể nhìn được tiểu Lạc đã trưởng thành như ngày hôm nay.

Tần Lạc cũng không từ chối cầm lấy chung rượu đứng lên: "Nếu tất cả mọi người đều muốn cùng nhau sinh sống, vậy nhân lúc này ta cũng muốn nói cho mọi người biết một số chuyện. Tin tưởng mọi người đều biết được hiện giờ là loạn thế, tang thi khắp nơi, ta cũng không ngại nói cho mọi người biết về sau tang thi sẽ còn tiến hóa càng thêm khủng bố. Mà bệnh độc tang thi cũng sẽ khiến cho động thực vật biến dị, ta tin tưởng tình huống này mọi người rất nhanh sẽ được nhìn thấy.

Ngũ ca nói tiếp: "Tần Lạc nói không sai, thời điểm ta trốn ở siêu thị, chỉ thấy những con chuột to đùng lúc đầu chúng giống với những tang thi đều có động tác cứng ngắc. Nhưng sau khi ta được Tần Lạc cứu, rồi đi theo mọi người xuống bên dưới càn quét tang thi, phát hiện có một con chuột to lớn động tác không còn cứng ngắc như vậy nữa. Tin tưởng mọi người cũng phát hiện, khi tới lầu một những tang thi đó lần thứ hai từ cửa sổ chui vào, động tác của bọn chúng giống như không còn cứng ngắc như trước nữa."

Tần Lạc gật đầu: "Tuy rằng sinh tồn của nhân loại sẽ càng trở nên gian nan hơn nhưng chúng ta cũng sẽ có dị năng giả, bán thi người chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vượt quá cửa ải khó khăn này."

"Tần ca nói đúng, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, có thể vượt qua cửa ải khó khăn." Trương Giai Giai kiên định lên tiếng, Trương Điềm Điềm ở bên cạnh cũng gật đầu.

Tần Lạc đối với thiện ý của hai người mỉm cười, lần thứ hai lên tiếng: "Kế tiếp ta muốn nói, đó là một tổ chức khủng bố điên rồ lấy tên là ZO, bọn họ trước thời điểm mạt thế xảy ra đã xâm nhập vào mỗi quốc gia, lấy danh nghĩa là khoa học nhưng lại điên cuồng tiến hành nghiên cứu trên cơ thể sống. Bọn chúng chẳng những chế tạo không ít những người biến chủng có thể hóa thú mà còn tiến hành nghiên cứu dị năng giả để cướp đoạn năng lực. Bởi vì bọn họ hãm hại cho nên số lượng dị năng giả chắc chắn sẽ giảm mạnh, đến lúc đó sẽ gây nguy hiểm cho toàn bộ sinh tồn của nhân loại. "

Trong mọi người có 1 nhóm đã biết đến ZO cho nên không quá mức khiếp sợ, còn không biết thì đều kinh ngạc trợn tròn mắt. Tần Lạc chờ mọi người khôi phục lại tinh thần, mới nói tiếp: "Trong loạn thế như vậy nếu không có thứ bảo vệ mình thì sẽ khó có thể sinh tồn được, bởi vậy ta và Mặc và mấy người ở đây từ trước, đã tính toán tổ chức một Liên minh cứu trợ chúng ta muốn chống lại tổ chức khủng bố ZO cứu giúp những dị năng giả bị bọn chúng bắt đi, tận lực khả năng bảo vệ mọi người. Nhưng cái này không có nghĩa là chúng ta mù quáng giúp đỡ trong mạt thế chúng ta phải nhận biết được người nào đáng được giúp đỡ, mà người nào chúng ta nên bỏ qua nếu không sẽ mang đến cho chúng ta nguy hiểm, thậm chí là tai ương ngập đầu."

Những lời Tần Lạc nói mấy người đều hiểu được, mấy ngày nay bọn họ đều được chứng kiến, khiến cho bọn họ càng hiểu được ý tứ trong lời nói của Tần Lạc.

Ngũ ca đập bàn ý nói tính hắn 1 phần, Chu Hằng cũng quyết định phải gia nhập mà đám người Cổ Kinh Lôi đã sớm hiểu rõ cho nên càng thêm quyết tâm.

Diệp Thần cũng lên tiếng: "Có lẽ hiện tại lực lượng của chúng ta rất yếu nhưng ta tin tưởng một ngày nào đó chúng ta có thể đạt được nguyện vọng đề ra."

Phương Hiểu Vũ cũng nói: "Không tồi, hiện tại trước mắt chúng ta không có nhiều nhân lực, lực lượng lại yếu nhưng ta cũng tin tưởng chúng ta sẽ mạnh, sẽ có thể đánh bại được đám ZO kia."

Lâm Hàn cười lắc đầu: "Ta lại không thấy các ngươi nhân lực không đủ, lực lượng lại yếu …người có thể đem chúng ta từ trong tòa nhà chứa đầy tang thi an toàn thoát ra ngoài, lại một đường hộ tống chúng ta đi đến Tần gia, cái này tuyệt đối không phải quần thể nhỏ yếu có thể làm được. Ta nghĩ cho dù có phái cả 1 quân đội đến cứu mọi người thì cũng không có khả năng không có thương vong. Ta chỉ là người một người sức lực có hạn không cần nghĩ cũng biết không thể gia nhập Liên minh cứu trợ."

Vài người trẻ tuổi thấy hắn nói vậy cũng ồn ào muốn gia nhập, Tần Lạc đối với những người phi thường hài lòng bởi vì những người này thời điểm bọn họ bị nhiễm chính Tần Lạc đã dùng nước suối trong không gian giúp bọn họ chống lại bệnh độc, thể chất của bọn họ sẽ chậm rãi thay đổi cũng sẽ không nhỏ yếu, sẽ trở thành lực lượng nòng cốt của liên minh.

"Tiểu cữu cữu, ta cũng muốn gia nhập, ta cũng muốn đi theo mọi người đánh đuổi kẻ xấu." Tiểu Tần Khoa đẹp trai vung đầu, làm động tác tạo dáng của siêu nhân.

Mọi người đều bị nhóc là cho buồn cười, sau đó nghe được tiếng a thu a thu đi theo sau. Mọi người đương nhiên không hiểu được cái tiếng a thu kia là thế nào nhưng từ thanh âm nghe được hơi vội vàng của nó cũng cảm giác được hình như nó cũng có ý tứ gia nhập.

Tần Lạc ngẩng đầu, một mao cầu đen xù đang dùng xúc tu quấn lấy đèn treo trên trần nhà, tất cả mọi người đều ngẩng lên nhìn, sau đó bị một đám lông của nó rơi rụng xuống mũi, tiếng hắt xì liên tục vang lên.

"Oa, mao cầu thật đáng yêu nha." Tần Khoa ánh mắt nhìn chằm chằm Tiến hóa thể 3000.

Tần Lạc chống cằm nhìn Tiến hóa thể 3000 đang dính trên đèn treo, vẫy vẫy tay, mao cầu lập tức nhào vào trong ngực cậu, thuận tiện dùng xúc tu quấn lấy quả táo trên bàn trong nháy mắt nhét gọn vào miệng mình, sau đó ánh mắt vô tội nhìn về phía Tần Lạc. Ý tứ như muốn nói: 'Ta cái gì cũng không làm, ngươi đừng nhìn ta như thể ta đã làm sai chuyện gì đó, ta có làm gì đâu.'

Mọi người thấy hành động của nó nhất thời cảm thấy đáng yêu muốn tiến lên sờ sờ nó một chút. Ai biết ánh mắt nhiệt tình của mọi người lại làm nó hoảng sợ, lại dính lên đèn treo trần nhà. Cuối cùng vẫn là Tần Khoa dùng kẹo que dụ nó xuống dưới.

Tần Lạc nhìn khóe miệng co giật thầm nghĩ quả nhiên tiểu hài tử và tiểu động vật đều giống nhau. Mặc thì không thấy thế nào cả, tên nhóc này chính là đang bán manh cho mọi người thôi, vậy mà những người này lại không nhìn ra.

Mao cầu không biết là vì được Tần Khoa cho ăn kẹo hay bởi vì Tần Lạc và Tần Khoa có quan hệ huyết thống và không gian. Tuy rằng hiện tại Tần Khoa không thể có được nước suối nhưng ngoại trừ Tần Lạc ra thì nó chỉ chủ động tiếp xúc với một mình Tần Khoa.

Ăn xong cơm chiều, Tần Lạc để mọi người có được không gian riêng. Liên minh chưa được thành lập nên, cậu cũng hy vọng mọi người có thể thận trọng suy nghĩ để quyết định chứ không phải là bồng bột nhất thời. Hơn nữa hiện giờ mọi người cũng cần được nghỉ ngơi sau những ngày mệt mỏi ở trung tâm thương mại.

Tần Lạc và Lưu thúc nói chuyện một hồi lâu, dỗ dành đưa cho Tần Khoa một ít đồ chơi.

Tần Khoa nhu thuận hiểu chuyện, đem rất nhiều đồ chơi đưa cho Nha Nha, Nha Nha có nhiều đồ chơi mới lại gặp được tiểu bằng hữu bằng tuổi mình nên càng thấy vui vẻ. Bé rất muốn cùng với Tần Khoa chơi đùa một lúc nhưng Tần Khoa nhất quyết từ chối, bởi vì bây giờ mình là trợ thủ cho Đồng Duy ca ca không thể ở đây chơi cùng với 'tiểu hài tử' được. Nhóc phải cùng với Đồng Duy ca ca học rất nhiều thứ, phải mau chóng trưởng thành thì mới đủ tư cách làm một trợ thủ chính thức. Nhìn ánh mắt sung bái của Nha Nha, Tần Lạc cảm thấy nếu Tần Khoa có cái đuôi phía sau thì nhất định lúc này nó đã dựng đứng lên rồi.

Mặc vẫn luôn đi cùng với Tần Lạc chờ cậu đưa Lưu thúc, Tần Khoa đi ngủ nhưng lại không thấy cậu trở về phòng. Có điểm không vui, hắn chính là đã đợi mấy ngày rồi rất mong muốn nhanh chóng trở về để có được không gian riêng tư với Tần Lạc.

Kỳ thật trong lòng Tần Lạc khẩn trương miễn cưỡng kéo dài thời gian, ánh mắt của Mặc nhìn cậu đều phát ra lục quang, nếu cậu không biết người này tính toán muốn làm gì thì là kẻ ngốc. Chính là nhìn Mặc như vậy, người bị đè chắc chắn là cậu rồi. Vừa mới nghĩ đến cái thứ to lớn đấy của Mặc, Tần Lạc cảm thấy 'cúc hoa bị hủy toàn thân trọng thương.'

Mặc nhìn ra được Tần Lạc cố ý kéo dài thời gian, mắt thấy bốn bề vắng lặng, trực tiếp khiêng Tần Lạc lên vai vèo một cái trở về phòng ngủ.

Tần Khoa ở trên giường nhìn màn hình trước mặt Đồng Duy, vẻ mặt tò mò hỏi: "Duy ca ca, Mặc thúc thúc vì sao lại phải khiêng tiểu cữu cữu chạy?"

Đồng Duy vuốt đầu của nhóc: "Nghẹn quá lâu, muốn được giải quyết."

Tần Khoa nghiêng đầu cắn ngón tay: "Nguyên lai là muốn hư hư a."

Đồng Duy đem màn hình đóng lại để ở một bên, cầm lấy cái chăn vừa nãy Tần Khoa đá ra, giúp nhóc đắp lại: "Ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai Duy ca ca sẽ dạy cho ngươi một số đồ vật thú vị."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro