🌿Chương 29: Đóa Rosewood thứ 6🌿

Editor: Mứt Chanh

Sở cảnh sát Hạ Hải.

Sau khi mọi người đã được phân công nhiệm vụ, Mộ Kiêu Dương tiến hành một buổi báo cáo ngắn về vụ án mạng liên hoàn mang tên "Rosewood."

"Chúng ta nên đặt cho hung thủ này một biệt danh. Tôi nghĩ gọi hắn là 'Người tình dịu dàng'!" Giọng nói trầm ấm và từ tốn của Mộ Kiêu Dương vang lên trong phòng họp, anh nói chuyện không nhanh, từng chữ như chậm rãi vẽ nên một câu chuyện tình yêu đầy dịu dàng.

Những người mới bên dưới trong phòng nghe vậy không khỏi rùng mình, cô thư ký đang ghi chép cũng run rẩy khi nghe thấy. Càng được mô tả là "dịu dàng" thì hung thủ càng thể hiện sự biến thái đáng sợ của mình. Chỉ cần tưởng tượng đến việc một kẻ móc hết nội tạng của bạn ra, rồi cẩn thận bảo quản nội tạng, thậm chí là cơ thể bằng chất chống phân hủy với sự "dịu dàng," cũng đủ khiến người ta buồn nôn.

Tiêu Điềm Tâm bĩu môi, lẩm bẩm: "Em còn dịu dàng đây!"

Đôi mắt phượng dài của Mộ Kiêu Dương hơi cụp xuống, hàng mi dày phủ một bóng mờ trên gò má anh, khóe môi khẽ nhếch lên. Mọi người không nhìn thấy ánh mắt của anh nhưng đều biết rằng ánh mắt ấy hẳn rất ấm áp.

Ánh hoàng hôn màu cam nhạt chiếu qua cửa sổ, dừng nơi giữa trán phủ lên gương mặt của anh, khiến những đường nét góc cạnh ấy trở nên mềm mại hơn. Nụ cười của anh ngày càng rõ nét. Khi ánh mắt sâu thẳm ấy ngước lên, trong đôi mắt đen láy tràn đầy sự cưng chiều. Anh mỉm cười nhìn cô, lướt qua mọi người, ánh mắt dường như chỉ thuộc về cô.

Tiêu Điềm Tâm đỏ bừng mặt, cúi đầu im lặng.

Vì thế Mộ Kiêu Dương tiếp tục: "Trong vụ án mạng liên hoàn Rosewood 'Người tình dịu dàng,' hung thủ đã dùng thuốc ngủ để giết nạn nhân. vậy hồ sơ tâm lý mà tôi đưa ra là hung thủ có một loại tình cảm ''khắc sâu'' với các nạn nhân. Hắn sẵn sàng từ bỏ phương pháp giết người nhanh chóng mà chọn cách dùng thuốc ngủ để họ ra đi ít đau đớn hơn. Nhưng chúng ta phải hiểu rằng giết người bằng thuốc ngủ không phải là cách trực tiếp, nếu kéo dài, nó sẽ khiến người đó không thể chết ngay lập tức, thậm chí sẽ dễ xảy ra vài sơ suất hoặc để lại nhiều manh mối phiền toái và nghiêm trọng, mà điều này sẽ khiến hắn sa lưới và bị bắt giữ. Có lẽ hắn tự tin nhưng bất luận có tự tin thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thích dùng thủ đoạn phiền phức và lặp lại như thế. Ví dụ, việc đâm một nhát chí mạng vào tim cũng thể hiện sự tự tin của hắn. Đâm thẳng vào tim hoặc sử dụng bạo lực đẹp mắt để siết cổ nạn nhân bằng đôi tay đều là biểu hiện của sự sạch sẽ, gọn gàng và tự tin. Đây là sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và thẩm mỹ của bạo lực, vừa lạnh lùng vừa đậm chất nghệ thuật giết chóc. Đặc biệt, khi đâm thẳng vào tim bằng một nhát, cơn đau sẽ rất ngắn ngủi. Tuy nhiên, kẻ sát nhân đã từ bỏ những phương pháp này, thay vào đó đã chọn một cách thức "nhẹ nhàng" hơn, không làm đổ máu. Điều này cho thấy hắn có tình cảm sâu đậm với nhóm nạn nhân.'' Sau một lúc ngừng lại, Mộ Kiêu Dương nói thêm một nhận định gây sốc hơn. Trong lòng Mộ Kiêu Dương rõ ràng, giáo sư Mộ cho rằng hành động của kẻ sát nhân xuất phát từ tình yêu dành cho nạn nhân, thì anh lại có một quan điểm khác: "Cảm xúc của kẻ sát nhân dành cho nạn nhân rất phức tạp. Ngoài tình yêu, còn có cả sự thù hận. Và tình yêu của hắn, có lẽ, chỉ dành cho một phần nào đó trên cơ thể nạn nhân, chứ không phải chính con người họ. Chính vì vậy, hắn muốn giữ nguyên vẹn thi thể, không làm hỏng bằng cách đâm một nhát vào nó."

Không gian im lặng bao trùm cả căn phòng. Mộ Kiêu Dương nhìn quanh rồi tiếp tục nói: "Còn nhớ hiện trường vứt nội tạng nạn nhân chứ? Thực vật còn lại ở đó ngoài việc chứng minh hắn có hiểu biết về hóa học, còn cho thấy cây rosewood được dùng để gây ảo giác, giảm đau và an thần. Bằng cách cho nạn nhân uống hỗn hợp chiết xuất từ rosewood và thuốc ngủ, hắn đã giảm đau đớn cho họ. Các nạn nhân sẽ chết trong yên bình, có thể mơ về thiên đường và những điều tốt đẹp trước khi ra đi, có lẽ họ đã mỉm cười khi bước vào cái chết. Một công dụng khác là kẻ sát nhân tự sử dụng loại thuốc này để chìm đắm trong giấc mộng đẹp của mình, vì thực tại quá khắc nghiệt. Nhưng việc lạm dụng thuốc gây ảo giác trong thời gian dài đã khiến tinh thần của hắn suy giảm đến mức đứng bên bờ vực suy sụp nguy hiểm"

Thấy anh dừng lại, như đang suy nghĩ điều gì đó, lúc ở FBI, Tiêu Điềm Tâm đã hình thành thói quen tự động thêm những điểm chính của cuộc họp khi đồng đội của cô ngừng nói: "Điều khó khăn nhất trong vụ án này là không có hiện trường hay thi thể hoàn chỉnh. Thông thường, các sát nhân biến thái luôn dùng thi thể để biểu đạt mong muốn của mình. Nhưng hiện tại, giáo sự Mộ và tôi không nhìn thấy thi thể, chỉ có thể suy đoán rằng động cơ của hắn là tình yêu dành cho nạn nhân. Tuy nhiên, có một điều kỳ lạ: 'Tình yêu' vốn là điều riêng tư, nhưng hắn lại cố gắng 'phô diễn'. Vì thế, chúng ta chỉ có thể dựa vào những manh mối mới không ngừng xuất hiện để chỉnh sửa hồ sơ tâm lý."

Đúng vậy, Mộ Kiêu Dương vẫn luôn băn khoăn về mâu thuẫn giữa việc "lưu giữ tình yêu" mang tính cá nhân và hành động "trưng bày" mang tính công khai của hung thủ. Có một sự xung đột trong bức chân dung ở đây, đó là lý do tại sao anh luôn duy trì một bức chân dung bảo thủ.

Đúng lúc đó, có hai tiếng gõ cửa vang lên. Nhân viên từ tổ kỹ thuật bước vào mang theo một thông tin mới.

Hóa ra căn cứ theo tư liệu do người nhà cung cấp và hồ sơ Mộ Kiêu Dương lập cho nạn nhân, hai người phụ nữ mất tích ở khu vực gần thành phố Hạ Hải trong hai tháng qua đã được xác định. Cảnh sát thuộc Đội B đã theo dõi vụ việc này và có thể sẽ sớm phát hiện ra.

Một người là giáo viên tên Hà Anh Liên, 25 tuổi, đoan trang, xinh đẹp, phong thái tao nhã. Danh tiếng của cô ấy rất tốt, là giáo viên chủ nhiệm lớp 9, được học sinh và phụ huynh yêu mến, dạy môn tiếng Anh. Là người hòa nhã, sống hòa thuận với hàng xóm và đồng nghiệp. Cô ấy đã kết hôn, có một cô con gái và gia đình hạnh phúc.

Một người khác là cô nhân viên văn phòng tên là Mộc Đồng, 38 tuổi. Dù không còn trẻ trung nhưng cô ấy vẫn rất xinh đẹp, nổi bật, khí chất tốt và cũng biết cách ăn mặc. Cô ấy là giám đốc điều hành cấp cao của một công ty nước ngoài, thu nhập hàng năm hơn một triệu. Chưa kết hôn nhưng sống rất đúng mực, chỉ có một người bạn trai thân thiết sống cùng. Ấn tượng cô ấy để lại là một người khéo léo trong cách ứng xử, không bao giờ làm phật lòng ai.

Lúc này, một cảnh sát trẻ từ đội B trở về. Cậu ngay lập tức báo cáo tình hình vừa điều tra được. Cậu ấy đổ mồ hôi khắp gương mặt vì vừa trở về từ chuyến đi thực tế. Cô nhân viên ghi chép cẩn thận đưa cho cậu một gói khăn giấy.

"Tôi vừa đi điều tra cả hai nhà họ Hà và Mộc về, mệt chết đi được." Lục Minh vội vàng nói sơ qua tình hình: "Cả hai người đều đã mất tích được hai tháng. Trước khi mất tích, họ vẫn sống cùng gia đình, không có dấu hiệu gì bất thường. Tôi và các đồng nghiệp đã điều tra kỹ, Hà Anh Liên và Mộc Đồng hoàn toàn không có liên hệ gì với nhau, không quen biết. Một người chưa kết hôn, một người đã có gia đình, mối quan hệ nam nữ sạch sẽ, hàng xóm hòa thuận, không thiếu tiền, công việc nghiêm túc. Thật sự không hiểu giữa họ có liên quan gì."

"Có đấy." Mộ Kiêu Dương ngắt lời: "Kẻ giết người hàng loạt sở dĩ trở thành kẻ giết người hàng loạt vì khi phạm tội, họ luôn có một 'dấu hiệu' riêng, giống như chữ ký của họ vậy. 'Chữ ký' này chính là phương thức và cách thức mà họ gây án, rất khác biệt và có những tiêu chuẩn nhất định. Vì vậy, trên người hai nạn nhân nhất định có điểm chung, đây cũng chính là lý do họ trở thành con mồi. Trên cơ thể họ chắc chắn mang 'chữ ký' thuộc về kẻ giết người hàng loạt."

Thấy mọi người có vẻ chưa hiểu rõ, Mộ Kiêu Dương giải thích thêm: "Theo nghiên cứu của FBI Mỹ về tâm lý và động cơ gây án của những kẻ giết người hàng loạt: Mỗi tội phạm đều có một yếu tố và mô thức độc nhất, được gọi là 'signature,' giống như chữ ký của một người. Gọn gàng, dịu dàng, hoàn hảo, không để lại dấu vết, giỏi sử dụng chất độc, cách xử lý nội tạng sau cơn mưa – đây chính là 'chữ ký' của hung thủ. Nhưng dù phương thức gây án có hoàn hảo đến đâu, nó vẫn sẽ có điểm yếu chí mạng. Khi số vụ án tăng lên, phương thức gây án của hắn có thể dần cải tiến và đạt được sự hoàn hảo, nhưng luôn tồn tại một điểm yếu. Chỉ cần chúng ta đủ cẩn thận thì có thể sẽ bắt được hắn!"

Đúng lúc này, một nhân viên kỹ thuật khác bước vào, trên tay cầm một chiếc hộp.

Mộ Kiêu Dương nhướng mày, trái tim bỗng nhiên siết lại.

"Đây là cái gì nữa?" Hà Mục Đồng đứng bên bục giảng nhanh tay cầm lấy hộp.

"Tôi cũng không biết. Một anh shipper bên ngoài đưa cho tôi, nói là quà cho đội trọng án." Nhân viên kỹ thuật trả lời.

Lần này, ngay cả Hà Mục Đồng cũng cảm thấy không ổn. Anh ấy vội mở hộp ra. Bên trong là ba bông hoa nằm yên tĩnh. Là rosewood thuộc họ bìm bìm, ý nói tổng cộng đã có sáu bông. Ba bông lần này đại diện cho vụ án thứ ba của hung thủ.

"Đây là lời thách thức của hung thủ." Mộ Kiêu Dương nheo mắt, thốt lên lời lạnh lùng: "Hắn đã cảm thấy bất mãn với trò chơi này. Hắn cho rằng tác phẩm của mình, 'buổi trình diễn' của hắn, không có bất kỳ truyền thông nào chú ý hay đưa tin. Hắn muốn bắt đầu thay đổi cách gây án. Đây chỉ là lời thông báo."

Mộ Kiêu Dương bước đến trước mặt Hà Mục Đồng, anh đeo găng tay trắng, nhẹ nhàng cầm ba bông hoa lên, giọng trầm xuống: "Người đẹp, có thể nói cho anh biết đáp án không?"

Tiêu Điềm Tâm đã bước tới, đưa hộp dụng cụ cho Mộ Kiêu Dương.

"Em mở giúp anh." Mộ Kiêu Dương nhìn cô, không hề rời mắt.

Tiêu Điềm Tâm đỏ mặt, giọng nhỏ nhẹ: "Em không biết mật khẩu của anh."

"Sinh nhật của em đấy. Nhớ kỹ nhé. Sau này, mọi thứ quý giá nhất của anh đều giao cho em, cũng để em mở." Mộ Kiêu Dương bất ngờ nói.

Đám đồng nghiệp độc thân phía dưới bị đả kích mạnh. Ngay cả Hà Mục Đồng cũng phải ho nhẹ, nhắc Mộ Kiêu Dương chú ý tình hình.

Tiêu Điềm Tâm chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống. Cô đỏ mặt nhập mật khẩu. Hộp "cạch" một tiếng, mở ra. Cô mở hộp, Mộ Kiêu Dương lấy kính lúp ra, kiểm tra kỹ ba đóa hoa, sau đó đưa tay ra về phía cô.

Thoáng ngẩn người, Tiêu Điềm Tâm lập tức phản ứng, đưa cho anh cái kìm và túi niêm phong. Mộ Kiêu Dương dùng kìm gắp một sợi lông màu rất nhạt, nhìn kỹ dưới đèn sáng.

"Đây là gì? Lông người không thể nhạt thế này." Hà Mục Đồng hơi sốt ruột. Ngay cả Trần Tinh cũng xúm lại xem, vì vụ án này kéo dài quá lâu rồi.

"Là lông chó, nhìn có vẻ là của một con chó mặt xệ màu trắng ngà hoặc vàng nhạt, lông ngắn." Mộ Kiêu Dương suy nghĩ rất nhanh, bất ngờ hỏi: "Trong số các nạn nhân, ai nuôi chó?"

Vì đích thân Lục Minh đi điều tra nên cậu hét lớn một tiếng: "Là Hà Anh Liên. Con cô ấy thích động vật nên nửa năm trước đã nuôi một con chó."

Hà Mục Đồng lập tức ra lệnh: "Trần Tinh, cậu lập tức đến nhà họ Hà lấy mẫu lông chó mặt xệ về để so sánh."

"Rõ." Trần Tinh lập tức lao ngay ra ngoài.

"Tuy phương pháp thử phenolphthalein có hiệu quả, nhưng tôi muốn nhanh hơn. Tôi cần luminol." Mộ Kiêu Dương nói.

Khi ánh sáng xanh tím kỳ lạ và thê lương hiện lên trên cánh hoa, mọi người đều hít một hơi lạnh. Những vết máu dưới ánh sáng màu xanh tím này như đang lặng yên kể lại nỗi oan khuất của nạn nhân và tố cáo hành vi tàn bạo của hung thủ.

"Tại sao có máu mà lại không hiện ra?" Hà Mục Đồng lạnh người. Tên hung thủ này thật quái đản và biến thái, vậy mà còn muốn chơi cả trò phức tạp này.

"Vì hắn sử dụng một số hóa chất đặc biệt nhưng lại không phá hủy máu, khiến máu không thể nhìn thấy bằng mắt thường." Mộ Kiêu Dương hiểu ra.

"Vừa nãy không phải anh nói hung thủ rất 'dịu dàng' sao? Sao lại có máu?" Tiêu Điềm Tâm thắc mắc.

"Đây cũng là một phần của 'màn trình diễn.'" Mộ Kiêu Dương giải thích: "Ba đóa hoa này nói cho chúng ta rất nhiều thông tin. Vì đây là điều hung thủ cố tình để lại cho chúng ta xem, cho nên máu chỉ là để phô bày. Nạn nhân chết do uống quá liều thuốc ngủ, cùng lắm chỉ sùi bọt mép, không chảy máu. Nhưng trong quá trình xử lý nội tạng sẽ có máu. Cũng có thể nói, hung thủ cố ý nói cho chúng ta biết nạn nhân là ai."

Một nhân viên kỹ thuật khác đột nhiên chạy vào, đang lúc mọi người đều cảm thấy sao hôm nay kỹ thuật viên cứ liên tục lui tới đội trọng án. Tiểu Lý từ tổ kỹ thuật với gương mặt tái nhợt, nói không ra hơi: "Vừa nhận được cuộc gọi từ trung tâm chỉ huy 110, phát hiện thêm một túi nội tạng."

Đêm qua không có mưa. Mộ Kiêu Dương im lặng, quả nhiên hung thủ đã thay đổi phương thức và thủ đoạn gây án. Hắn đang chuyển mình, theo đuổi một nghệ thuật giết người hoàn mỹ hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro