🌿Chương 38: Bức chân dung thứ hai🌿
Editor: Mứt Chanh
"Ở nam giới bình thường, nhiễm sắc thể là XY, trong đó X đến từ mẹ, còn Y đến từ cha. Nhưng cũng có một số ít nam giới sở hữu ba nhiễm sắc thể, có thể là XXY hoặc có thể là XYY. Đáng tiếc là gene của anh và Lạc Trạch thuộc vào số ít này." Mộ Kiêu Dương giải thích.
Lần này gọi Lạc Trạch đến là để thực hiện phân tích về tính cách tội phạm và kẻ phạm tội bẩm sinh. Khi Mộ Kiêu Dương chuẩn bị lấy bảng đo lường Hare của Lạc Trạch thì Nguyệt Kiến thốt lên tiếng ''a'': "Ồ, chú nhỏ đang làm bài kiểm tra gì vậy? Điểm cao ghê! Nhất định là thiên tài."
Hàng lông mi dài của Lạc Trạch hơi run rẩy, môi mím chặt, định nói lại thôi.
Mộ Kiêu Dương vội đáp: "... Là thiên tài biến thái bẩm sinh. Điểm càng cao thì càng biến thái, mà anh ấy thì phá kỷ lục rồi."
Lạc Trạch không phủ nhận, trong quá trình trưởng thành của anh ấy thực sự xuất hiện các đặc điểm tâm lý tiềm ẩn của nhân cách tội phạm. Nhưng Nguyệt Kiến nắm lấy tay anh ấy, quay lại lườm Mộ Kiêu Dương một cái: "Anh mới là biến thái!"
"Y quyết định tỉ lệ nam tính của một người, nam giới có nhiễm sắc thể XYY còn được gọi là 'siêu nam tính'. Vì có thêm một nhiễm sắc thể Y nên họ trở nên hung hăng hơn, 'bạo lực, nguy hiểm và có xung động phạm tội mạnh mẽ' hơn. Xác suất trở thành tội phạm cũng cao hơn. Ngoài ra, tỷ lệ nam giới XYY bị giam vào bệnh viện tâm thần cũng lớn hơn." Mộ Kiêu Dương đáp trả với giọng điệu thờ ơ.
"Chính anh cũng có thêm một nhiễm sắc thể Y đó thôi, hừ!" Nguyệt Kiến bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn.
Khi thấy Cảnh Lam bình tĩnh nhìn mình, Mộ Kiêu Dương ho nhẹ mới nói: "Về bài kiểm tra bảng Hare, tôi cũng thuộc loại nhân cách biến thái bẩm sinh."
"Nhưng các cậu đều không trở thành tội phạm." Cảnh Lam vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Tiêu Điềm Tâm có phần lo lắng, tay luôn nắm chặt bảng phân tích gene máu của Mộ Kiêu Dương. Anh mỉm cười dịu dàng, ra hiệu rằng anh không sao, anh ổn: "Điềm Tâm, giúp anh sắp xếp lại đống tài liệu này nhé."
"Vâng." Tiêu Điềm Tâm cúi đầu, cẩn thận sắp xếp từng tệp dữ liệu thí nghiệm của anh, trong đó có báo cáo máu của 5000 người, một trong số đó là báo cáo máu của Lý Ngọc. Cô ta cũng thuộc dạng XYY.
"Lý Ngọc trên lâm sàng được xếp vào: sinh lý là nam (dù sau này đã phẫu thuật chuyển giới thành nữ), nhưng tâm lý là nữ. Cô ta là người lưỡng tính, có giá trị bảng Hare thấp, tự nguyện yêu cầu cảnh sát bắt giữ cô ta. Đây là một trường hợp rất đặc biệt." Mộ Kiêu Dương giải thích.
Hiểu được suy nghĩ của anh, Tiêu Điềm Tâm không kìm được mà hỏi: "Anh muốn lấy cô ta làm đối tượng thí nghiệm à?" Điều đó có nghĩa là phải bảo vệ mạng sống của cô ta.
Không giấu giếm chút nào, Mộ Kiêu Dương đáp: "Đúng vậy."
Như vậy, anh sẽ trở thành cái gai trong mắt dư luận. Con đường này sẽ không dễ đi.
Dù mục đích của các nhà khoa học luôn là vì nhân loại, vì khoa học.
"Phân tích cô ta, hiểu cô ta, nghiên cứu cô ta sẽ giúp tổng kết các trạng thái tâm lý khác nhau của tội phạm. Người lưỡng tính, đây là trường hợp đầu tiên và hành trình tâm lý của cô ta rất đáng để tìm hiểu." Mộ Kiêu Dương nói.
Tiêu Điềm Tâm ôm đống tài liệu ngồi giữa mọi người, cô nhìn Mộ Kiêu Dương rồi lại nhìn Lạc Trạch. Cô cắn môi nói: "Các anh đều là những người tốt nhất. Không phải tội phạm bẩm sinh." Cô cảm thấy khó chịu khi thấy cả anh và Lạc Trạch thừa nhận mình là "biến thái."
"Vì tình yêu." Cảnh Lam nói. "Vì có người dành tình yêu cho họ, nên họ đã thay đổi. Dù là nhân cách phản xã hội cũng phải sau 15 tuổi mới hình thành."
Tuổi thơ của Lạc Trạch đầy đau khổ, anh ấy không nhận được tình yêu từ cha mẹ, nhưng lại tự tạo ra một Lạc Trạch dịu dàng, lương thiện để thay thế nhân cách bản ngã, kiềm chế hành vi của mình. Còn Mộ Kiêu Dương...
Anh mỉm cười, nụ cười đầy dịu dàng.
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen óng của cô và nói: "Điềm Tâm, năm anh 17 tuổi, anh đã gặp em. Ban đầu anh vốn lạnh lùng, vô cảm, không thể cảm nhận được cảm xúc, nhưng khi gặp em, trái tim anh đã rung động. Vì em yêu anh, cũng vì anh yêu em. Từ 15 đến 17 tuổi, đứng trên ranh giới hình thành nhân cách phản xã hội, chính em đã cứu anh."
Câu nói này như một liều "cơm chó" bất ngờ khiến mọi người không kịp phòng bị. Nguyệt Kiến nháy mắt với Lạc Trạch, cười đầy ý trêu ghẹo. Mộ Kiêu Dương phớt lờ cô ấy, còn khuôn mặt của Tiêu Điềm Tâm thì đỏ bừng.
Chỉ có Cảnh Lam cảm thấy mình thật thừa thãi.
Thế nên anh ấy quyết định nói hết một lần rồi rời đi nhanh chóng. Trong đôi mắt bình tĩnh của Cảnh Lam hiện lên một sự kiên quyết: "Tôi sẽ đến nhà tù để làm một cuộc kiểm tra tâm lý chi tiết cho Lý Ngọc. Phần tưởng tượng của cô ta, Shaw, tôi cần cậu phân tích chi tiết hơn." Nói xong, anh ấy chỉ vào Lạc Trạch và tiếp tục: "Thực ra tôi rất tò mò, trong quá trình trưởng thành, anh Lạc đã kiềm chế xung động phạm tội như thế nào."
Vì là lần đầu gặp mặt của Cảnh Lam và Lạc Trạch nên Cảnh Lam gọi anh ấy là "anh Lạc."
Lạc Trạch gật đầu và nói: "Cứ gọi tôi là Lạc Trạch. Tôi thực sự từng có suy nghĩ giết người. Không báo trước, không động cơ, chỉ đơn giản là muốn làm thế." Anh ấy phân tích bản thân không có một chút dối lừa.
"Anh có thể gọi tôi là Cảnh Lam, hoặc King. Lần đầu anh xuất hiện ý nghĩ giết người là vào năm bao nhiêu tuổi? Đối tượng tưởng tượng của anh thuộc loại người nào?" Anh ấy dừng lại, rồi nói thêm: "Tôi đã xem qua một số đánh giá tâm lý của Mộ Kiêu Dương về anh. Anh từng là bệnh nhân với bốn nhân cách, mà tuổi thơ của anh chịu đựng bạo lực lạnh từ cha mẹ. Anh có từng tưởng tượng đến việc giết mẹ hay giết cha không?"
Một câu hỏi đầy sắc bén.
Lạc Trạch im lặng rất lâu.
Nguyệt Kiến luôn lo lắng, nhiều lần định nói chuyện nhưng lại nuốt lời vào trong.
Cô ấy không muốn Lạc Trạch đau khổ.
"Không. Tôi chưa từng nghĩ đến việc giết mẹ hay giết cha. Tôi từng không dám thừa nhận điều này, cho đến khi bốn nhân cách hợp nhất hoàn toàn, tôi mới hiểu rằng tổn thương và sự coi thường từ mẹ tôi không còn quan trọng nữa. Lúc đó, tôi mới dám thừa nhận rằng mình luôn khao khát bà ấy. Nhưng sau này bà chẳng trở thành gì cả và tôi được giải thoát. Những tưởng tượng của tôi cũng không phức tạp. Tôi từng tưởng tượng sẽ siết cổ người tình của cha. Nhưng ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện, một Lạc Trạch khác sẽ đứng ra và kiềm chế hành vi của tôi."
Mộ Kiêu Dương vẫn đang phân tích và cảm thấy trường hợp của Lạc Trạch thực sự rất thú vị. Trước đó, anh đã kết hợp nhân cách của Lạc Trạch mà không xuất phát từ góc độ tội phạm để nghiên cứu tính cách tiềm ẩn của anh ấy. "Tôi nghĩ khả năng tự kiểm soát của Lạc Trạch rất mạnh. Hoạt động của tế bào vỏ não trán dưới của cậu ấy chắc hẳn rất cao."
Vì liên quan đến sinh học, thần kinh học, giải phẫu học, tâm lý học và tội phạm học, sợ mọi người không hiểu nên Mộ Kiêu Dương giải thích: "Nhà khoa học James Fallon đã chỉ ra rằng trong não người, vùng vỏ não trước trán ổ mắt, khu vực tiền đình và vỏ não trán có một khu vực gọi là 'vùng hồi đai'(*), có chức năng điều khiển cảm xúc và hành vi. Nghiên cứu của tôi tiếp tục phần này và liên kết não người với tâm lý học và tội phạm học, tập trung nghiên cứu mối quan hệ giữa não bộ và các hành vi tâm lý, lệch lạc tinh thần. Giống như vùng hồi đai, nếu khu vực này bị thiếu hụt, những người như vậy có thể trở thành những kẻ giết người lạnh lùng, tàn nhẫn, từ đó trong biểu hiện tâm lý, họ dễ dàng trở thành những kẻ tội phạm bẩm sinh. Và khi vỏ não trán dưới có thiếu hụt chức năng não, chức năng vỏ não trước trán bụng giữa cũng thường bị thiếu, khu vực này điều khiển cấu trúc đồng cảm, đại diện cho 'tình yêu' và 'hận thù'. Vì không có sự đồng cảm, khi giết người, họ rất bình tĩnh, biến thái, như thể làm việc gì đó như ăn cơm, hành động như thể không có chút nhân tính nào."
(*) Cingulate gyrus
"Tiếp theo, tôi muốn có một bản quét não của Lạc Trạch để xác nhận kết luận của mình." Mộ Kiêu Dương nói.
***
Vì cần sử dụng thiết bị lớn nên Mộ Kiêu Dương dẫn mọi người ra khu nhà phụ phía sau sân.
Khi khóa cửa kêu một tiếng "cạch" mở ra, những làn sương lạnh lẽo ùa ra, bên trong trở nên lạnh và tối tăm.
"Gâu", Happy không kìm được đã khóc lên, ôm chặt lấy chân Mộ Kiêu Dương không cho vào.
Mộ Kiêu Dương: "......"
Anh cúi người, đưa tay mò mẫm bế Happy lên ôm chặt trong tay, đưa cho Happy một cái ôm công chúa.
Tiêu Điềm Tâm vốn có chút sợ hãi nhưng lúc này nhìn thấy cả hai bé đáng yêu đều thật dễ thương thì không kìm được bật cười khúc khích, "Ở đây có thi thể à?"
"Ừ, để tiện cho anh nghiên cứu, có một kho đông lạnh chứa vài thi thể."
Sau khi bật đèn lên, tầm nhìn trở nên sáng sủa hơn. Mỗi tầng của tòa nhà này không chiếm nhiều diện tích, các phòng cũng không lớn như tòa chính, nhưng mỗi phòng thí nghiệm đều được quy hoạch ngăn nắp, hoàn chỉnh. "Cảnh Lam ở trên cùng. Nơi đó còn dành vài phòng khách cho các học giả làm việc ở đây ở lại."
Anh ngừng một chút rồi nói: "Có hứng thú ở lại đây không? Anh có thể cung cấp cho em phòng và phòng làm việc tốt nhất, chẳng hạn như phòng của anh."
Tiêu Điềm Tâm đỏ mặt, không đáp lại lời anh. Cái này cũng có thể trêu chọc được à, thật là xấu hổ!
Ở hành lang tối tăm, Cảnh Lam đi phía sau, bật cười một tiếng: "Cậu đã tán đổ cô ấy chưa?"
"Ai nói là chưa! Điềm Tâm đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi!" Lúc này, một con chó Great Dane ngây ngô đã nổi cáu, trả đũa lại rất mạnh mẽ với khuôn mặt đầy nghiêm túc.
Cảnh Lam lại cười một tiếng.
"Điềm Tâm, chờ em kết hôn, anh sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho em." Lạc Trạch mỉm cười xoa đầu cô, vì anh biết Điềm Tâm chờ được Mộ Kiêu Dương không dễ dàng, "Em sẽ rất hạnh phúc."
"Cảm ơn anh, anh cả." Tiêu Điềm Tâm cười ngọt ngào.
Mộ Kiêu Dương cảm thấy mình đã bị lờ đi hoàn toàn...
Mở cánh cửa cuối cùng ở tầng ba, mọi thiết bị lớn đều ở đây.
Khu vực để thiết bị chụp cắt lớp positron (*) có một khu cách ly, mọi người chờ bên ngoài.
(*): Positron emission tomography (PET) scan
Mộ Kiêu Dương để Lạc Trạch thay đồ đơn giản vào khu cách ly chờ, anh rửa tay sát trùng rồi đeo găng tay trắng vào, lấy hai loại thuốc tiêm khác nhau, chia ra tiêm cho Lạc Trạch.
Anh bật microphone, ghi lại các dữ liệu, đồng thời cũng tiện để người bên ngoài có thể nghe được anh nói chuyện: "Chụp cắt lớp phát xạ positron có thể phát hiện các chức năng khác nhau của não. Bây giờ, tôi sẽ tiêm đường, một phân tử có thể phản ứng với não vào cơ thể Lạc Trạch. Đường được dùng để kiểm tra tình trạng trao đổi chất của não."
Sau khi tiêm, chờ đợi một thời gian, Mộ Kiêu Dương thực hiện lần quét não đầu tiên cho anh ấy.
Sau đó, anh tiêm vào một phân tử khác, đồng vị flor gắn trên glucose. Quá trình này đòi hỏi phải chờ đợi lâu. Glucose phải được hấp thụ bởi các tế bào não đang hoạt động trước khi nó bắt đầu phản ứng. Quá trình này mất một giờ. Mộ Kiêu Dương giải thích từng điều một rất chi tiết.
Tiêu Điềm Tâm nhìn thấy Lạc Trạch nằm trên giường có bánh xe và từ từ vào máy quét positron, một số máy quét xung quanh đầu Lạc Trạch, bao vây quanh. Thành phố cách ly toàn một màu trắng xóa, thực sự là một phòng thí nghiệm y khoa cao cấp, đèn sáng lạnh lẽo như băng. Mà Mộ Kiêu Dương mặc áo lab trắng, đứng đó nhìn màn hình máy tính quét với vẻ mặt nghiêm túc, không có chút biểu cảm nào, trông thật giống như một đao phủ lạnh lùng.
Anh cao lớn, có khuôn mặt sắc nét như được khắc bằng đao búa, khi nhíu mày, trông anh rất nghiêm khắc, nhưng vẻ ngoài lại cực kỳ anh tuấn, khiến người ta nghĩ đến một sĩ quan phát xít đẹp trai lạnh lùng và tàn nhẫn.
Nhìn thấy Nguyệt Kiến rùng mình một cái, cô ấy chưa bao giờ thấy Mộ Kiêu Dương như thế này. Trước đây, anh giúp Lạc Trạch chữa bệnh tâm lý, anh luôn thể hiện vẻ mặt dịu dàng, nhưng giờ đây anh lại lạnh lùng nghiêm nghị đến vậy.
"Đừng sợ, sẽ không sao đâu. A Dương là người ấm áp nhất." Tiêu Điềm Tâm vỗ vai cô ấy, lúc này mới cảm thấy cô em gái này thật đáng yêu, mà Lạc Trạch quả thực rất hạnh phúc.
"Đồng vị của flo trong glucose sẽ phát ra positron. Khi positron va chạm với electron, năng lượng sẽ được tạo ra. Những năng lượng này sẽ được các cuộn dây dày đặc trong máy quét positron phát hiện, từ đó máy tính sẽ tái tạo và tạo ra một hình ảnh quét 3D của não bộ. Dựa vào hướng dẫn từ glucose, tôi sẽ đánh dấu các vùng não với mật độ va chạm khác nhau bằng những màu sắc khác nhau. Vùng nào hoạt động mạnh thì màu sắc sẽ càng đậm." Mộ Kiêu Dương chậm rãi giải thích rõ ràng qua micro, "Tôi đã tiến hành thí nghiệm trên 10.000 người đến từ 26 quốc gia khác nhau, bao gồm cả 3.000 tội phạm. So với người bình thường, chức năng não của các tội phạm tại vùng vỏ trán ổ mắt và hạch hạnh nhân tương đối yếu, màu sắc hiển thị nhạt hơn; kéo theo đó là những chứng rối loạn tâm lý khác nhau. Họ thường rất lạnh lùng, có xu hướng tâm lý biến thái cao. Nhưng Lạc Trạch thì ngược lại. Vùng não của cậu ấy hoạt động cực kỳ mạnh, đặc biệt là khu vực chịu trách nhiệm kiểm soát xung động. Thí nghiệm trên Lạc Trạch đã chứng minh giả thuyết của tôi: cậu ấy có khả năng kiểm soát vượt trội hơn người bình thường. Điều này có liên quan đến mức độ hoạt động cao của tế bào vỏ não ổ mắt của cậu ấy. Lạc Trạch, vừa là tội phạm bẩm sinh, vừa sở hữu khả năng kiểm soát mà các tội phạm khác không có. Đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp như vậy trong cơ sở dữ liệu thí nghiệm của mình. Nhưng xét đến việc tế bào não của cậu ấy hoạt động quá mức, rất có khả năng cậu ấy sẽ mắc bệnh Alzheimer. Tôi cần thực hiện thêm một số nghiên cứu nữa."
Tiêu Điềm Tâm chăm chú lắng nghe, nhưng đột nhiên điện thoại cô reo lên.
Sợ làm phiền người khác, cô bước ra ngoài để nghe máy. Hóa ra là cuộc gọi từ sở cảnh sát. Trần Tinh đã gọi cho Mộ Kiêu Dương rất nhiều lần, nhưng anh đang làm việc nên để điện thoại ở chế độ im lặng.
"Địch Lâm rất xảo quyệt, anh ta đã tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình. Chúng tôi điều tra được rằng con của Hà Anh Liên, người bị mất tích, bị điểm kém trong kỳ thi hóa học nên cô ấy đưa con đi học lớp bồi dưỡng. Trùng hợp thay, ngày hôm đó Địch Lâm cũng đến lớp học này để gặp một giáo viên đã nghỉ hưu để bàn chuyện, giữa đường anh ta đã gặp đứa bé. Chiếc khăn quàng cổ của đứa bé rơi xuống đất nên anh ta nhặt lên, anh ta khăng khăng rằng lông chó dính lên người anh ta là vào lúc đó. Anh ta cho rằng lông chó trên người chỉ chứng minh anh ta đã gặp chủ của con chó, Hà Anh Liên và tiếp xúc với cô ấy nhưng không thể chứng minh là anh ta đã giết cô ấy. Hơn nữa, anh ta còn nói rằng giữa anh ta và Hà Anh Liên chưa từng nói chuyện, chỉ tình cờ nhìn thấy từ xa. Điểm này đã được giáo viên và học sinh lớp bồi dưỡng làm chứng. Bằng chứng về lông chó không đủ để buộc tội anh ta. Tối qua, luật sư của Smith đến xin bảo lãnh cho hắn. Nhưng vào lúc 5 giờ chiều nay, cảnh sát theo dõi báo cáo rằng hắn đã thoát khỏi sự giám sát và hiện giờ đang mất tích." Trần Tinh nói rất nhanh. Đây là một tin xấu, nhưng cậu đột ngột đổi giọng, nói thêm một tin tốt: "Nhưng dựa vào kết quả so sánh về sơn vàng mà giáo sư Mộ cung cấp chiều nay, chúng tôi đã có được lệnh khám xét với Smith. Mọi người đang chuẩn bị đến câu lạc bộ du thuyền và muốn mời giáo sư Mộ tham gia để phân tích tâm lý của hung thủ."
"Được, tôi sẽ đến ngay." Tiêu Điềm Tâm cúp máy, để lại một tin nhắn thoại trên WeChat cho Mộ Kiêu Dương rồi vội vàng rời đi.
Cô hy vọng có thể tìm được chứng cứ càng sớm càng tốt để trừng trị hung thủ theo pháp luật.
Mơ hồ, cô cảm thấy vụ án "Rosewood" không hề đơn giản như vậy. Trong vụ án giết người hàng loạt này, thực ra đã xuất hiện hai bức tranh chân dung tội phạm khác nhau, đặc biệt sau khi xác định được manh mối của Bạch Tố. Địch Lâm muốn lưu giữ "người yêu" – tình yêu là sự sở hữu cá nhân. Nhưng anh ta lại "trưng bày", điều này không phù hợp với chân dung tâm lý của Địch Lâm.
Đây cũng là kết luận mà cô và Mộ Kiêu Dương đã thảo luận và đưa ra.
Vì vậy, Smith có thể là một bước đột phá tốt, nhưng nhìn thế nào thì hắn cũng không giống như hung thủ tàn bạo, lạnh lùng đang ẩn nấp phía sau.
Đang suy nghĩ, chiếc xe Beetle cũ của cô đã dừng lại bên bờ biển, câu lạc bộ du thuyền đã hiện ra trước mắt.
Cô đã đến nơi cần đến.
Vừa bước xuống xe, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện những hình ảnh ghê rợn và đẫm máu: những thi thể nạn nhân bị phân mảnh đè lên cô, còn có một phụ nữ mang thai vừa lộ bụng, bị một hung thủ không rõ mặt siết cổ...
"A!" Tiêu Điềm Tâm hét lên thảm thiết, mà bầu trời đột nhiên bùng cháy một biển lửa, lan đến chân cô và xung quanh...
Tác giả có điều muốn nói: Ồ, Điềm Tâm sắp gặp nguy hiểm rồi, nhưng mà, sau khi Kiều Kiều cứu cô ấy thì sẽ bắt đầu cuộc sống chung không thẹn, không biết xấu hổ nhé. Có mong chờ không? Nếu mong chờ thì hãy để lại nhiều bình luận cho tôi nhé!
Hahaha, chương này đúng là đau lòng vì Cảnh Lam, anh ấy bị ngược đãi thê thảm. Làm "FA" không dễ dàng gì...
Hahaha, chú nhỏ Lạc Trạch đưa theo Nhục Nhục đến làm khách rồi ~~~ Có ai từng đọc văn của Lạc Trạch chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro