🌿Chương 67: Chôn vùi bi kịch trong giếng🌿
Editor: Mứt Chanh
"Đàn ông thực sự quá kinh tởm!" Lý Ngọc nói với giọng đầy căm phẫn.
Mộ Kiêu Dương dừng tay lại khi đang sắp xếp những bức ảnh.
Lý Ngọc lại cười, giọng nói nhỏ và sắc như phụ nữ. Tất nhiên, giờ đây cô ta cũng là phụ nữ. "Giáo sư Mộ, tôi không nói anh đâu. Anh vẫn là người rất tốt."
Đôi khi, tội phạm rất xảo quyệt. Họ nói lảng sang chuyện khác, thậm chí còn nịnh nọt bạn hoặc là đùa giỡn với bạn, hoặc cố tình chọc tức bạn. Lúc này phải chú ý, họ chỉ đang trêu đùa bạn thôi. Bởi vì họ từ chối trả lời vấn đề bạn muốn biết.
Mộ Kiêu Dương không nói gì, im lặng và tao nhã.
Anh vốn đã rất trắng, giờ phút này đeo kính gọng vàng trông như một giáo viên trong trường, dịu dàng và lịch lãm. Khi cúi đầu, gương mặt thanh tú mang một vẻ bình yên giống như mặt hồ. Bỏ qua cái nhìn khác nhau của hai người phụ nữ khi nhìn anh, anh cũng đặt ra những bức ảnh về nơi mẹ ruột và cha dượng của Lý Ngọc sống. Cùng với một số ảnh về hiện trường tội ác của các nạn nhân, đương nhiên, hiện trường tội ác chỉ có máu, không có ảnh của nạn nhân.
Ánh mắt của Lý Ngọc lướt qua các bức ảnh một cách thờ ơ.
"Đừng cố nữa. Tôi sẽ không nói với các người tên quái vật đó ở đâu. Tôi chỉ muốn để hắn thối rữa ở nơi kinh tởm nhất." Lý Ngọc thu ánh nhìn lại, cô ta đã hiểu được ý đồ của họ.
Tất cả tội phạm đều từng là thợ săn, cuối cùng mới trở thành con mồi của Mộ Kiêu Dương. Nhưng con mồi cũng từng là thợ săn nên biết Mộ Kiêu Dương đang nghĩ gì. Tất cả tội phạm đều rất xảo quyệt và cũng rất thông minh.
Mộ Kiêu Dương giữ vẻ mặt lạnh lùng, khẽ ngước mắt lên, ánh mắt đen láy của anh lấp lánh vẻ dịu dàng, chỉ cười nhẹ: "Không sao. Nếu cô không muốn nói, thì thôi. Chúng ta có thể nói chuyện về chuyện khác. Tôi thích con gái, mỗi cô gái đều rất trong sáng, như nước vậy. Còn cô? Cô cũng thích đúng không?"
"Vì họ rất trong sáng."
Mộ Kiêu Dương và Lý Ngọc cùng nói ra.
Nhưng chân anh vô tình chạm vào mắt cá chân của Tiêu Điềm Tâm dưới bàn, Lý Ngọc không nhìn thấy.
Anh đang ra hiệu cho cô. Tiêu Điềm Tâm hiểu ý, khi Lý Ngọc vẫn tưởng tượng tốt đẹp về những cô gái, đột nhiên nói: "Hắn từng xâm hại cô trong cái khe núi đó phải không? Tên quái vật ấy, đáng phải xuống mười tám tầng địa ngục!"
Ánh mắt của Lý Ngọc đột nhiên tập trung lại, nhìn cô với ánh mắt giết người.
Nhưng ánh mắt giết người chỉ thoáng qua rồi biến mất. Lý Ngọc lại trở lại bình tĩnh.
Chỉ là sau một lúc lâu, Lý Ngọc mới cười khẽ, tiếng cười lạnh lẽo: "Hắn đáng phải thối rữa trong đám giòi, cái đống bùn thối đó, cái rác rưởi!"
Giòi, bùn thối. Trong tâm trí Lý Ngọc, đó phải là dưới lòng đất. Nơi u ám, ẩm ướt, mục nát và bẩn thỉu. Không thể là nơi chôn hắn. Chôn, dù cũng là dưới lòng đất nhưng "chôn" không đủ để giải tỏa sự tức giận của Lý Ngọc.
Đúng vậy, là sự tức giận của Lý Ngọc. Và sự thỏa mãn của cô ta.
Người rác rưởi chỉ xứng đáng thối rữa dưới đất, cuối cùng là hắn ở đâu sẽ khiến Lý Ngọc thỏa mãn nhất? Mộ Kiêu Dương chỉ nhìn hồ sơ, suy nghĩ một cách lặng lẽ. Ánh sáng trong mắt anh bị hàng mi che khuất, vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh.
Một người đàn ông có vẻ ngoài như giáo viên, hiền lành nhất.
Bất ngờ, Mộ Kiêu Dương bị cuốn vào dòng suy nghĩ của Lý Ngọc: Nhìn tên rác rưởi đó bị chôn dưới đất, bị bùn đất, bị mọi thứ ghê tởm nhất cắn xé, tôi rất vui. Tôi có thể nhìn hắn sa vào địa ngục, nhìn hắn bị tôi giày xéo dưới chân thế nào, tôi rất phấn khích.
Thật sự là hưng phấn!
Một chút giễu cợt lướt qua trong lòng nhưng Mộ Kiêu Dương vẫn là người đàn ông lặng lẽ đó.
Anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lật ra một bức ảnh được ép trong tập hồ sơ.
Tiêu Điềm Tâm nhìn thấy đó là một cái giếng.
Đó là nơi trước cửa ngôi nhà của mẹ ruột và cha dượng Lý Ngọc trước khi họ ly hôn.
Sát khí lóe lên trong mắt Lý Ngọc, còn có sự hưng phấn không thể kiềm chế.
Mộ Kiêu Dương ngay lập tức hiểu ra, đứng dậy và nói: "Tạm biệt."
Nhưng Tiêu Điềm Tâm không động đậy, cô đương nhiên hiểu đáp án. Mọi chuyện đều ở trong cái giếng.
Cái giếng kia đã sập, bị đá tảng vùi lấp miệng giếng.
Mộ Kiêu Dương khẽ mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Tiêu Điềm Tâm cảm thấy đồng cảm với Lý Ngọc.
Cô luôn là người có trái tim nhân hậu.
Một tiếng thở dài, Mộ Kiêu Dương nói: "Tên đàn ông đó ở trong giếng."
"Không phải." Lý Ngọc cười: "Tôi lừa các người đấy. Tôi rất giỏi lừa người."
Với tội phạm, điều không tốt là vậy. Họ sẽ làm ra những hành động giãy giụa trong lúc hấp hối, vì vậy anh không muốn lãng phí thời gian. Nhưng khi nghĩ về tương lai, anh sẽ lại tiếp tục giao thiệp với Lý Ngọc. Để hiểu được toàn diện thế giới nội tâm của người lưỡng tính đặc biệt này, anh điều chỉnh thái độ của mình.
Mộ Kiêu Dương nhường quyền chủ động cho Tiêu Điềm Tâm.
Tiêu Điềm Tâm nhẹ nhàng dụ dỗ: "Tên đàn ông đó,l thực sự ở trong giếng phải không?"
Lý Ngọc tìm đủ lý do để biện minh nhưng không chịu thừa nhận. Cô ta rất giỏi nói, lúc này, suy nghĩ của cô ta giống như suy nghĩ của đàn ông, rất biết cách qua mặt người khác.
Tiêu Điềm Tâm nói bằng giọng nhẹ nhàng: "Không sao. Thật sự không sao. Lý Ngọc, cô chỉ cần một cơ hội để chia sẻ, để chúng tôi bước vào thế giới của cô, được không? Chúng tôi sẽ luôn ở bên cô."
"Nhìn tên rác rưởi đó bị chôn dưới đất, bị bùn, bị tất cả những thứ ghê tởm nhất gặm nhấm, cô rất vui. Cô có thể nhìn hắn sa vào địa ngục, nhìn hắn bị cô giày xéo dưới chân thế nào, cô rất phấn khích. Đúng nơi hắn từng hành hạ cô, vứt hắn vào trong giếng, ngay trước cửa nhà cô. Cô có thể bước qua xác hắn mỗi ngày." Mộ Kiêu Dương nói.
Lý Ngọc khẽ giật mình, nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc. Thì ra, anh thật sự hiểu cô ta!
"Chính tôi đã làm sập miệng giếng." Lý Ngọc cuối cùng cũng nói thật: "Đúng, tôi chỉ muốn phong tỏa hắn, để hắn không thể tái sinh được nữa, để hắn chịu đau đớn trong giếng suốt đời."
Mộ Kiêu Dương nói: "Nhưng giờ cô đã nói ra, chúng tôi cũng sẽ đào xác hắn lên."
Lý Ngọc: "Có sao đâu? Tôi biết các người sẽ giúp tôi, giúp tôi vạch trần cái sự xấu xa của hắn, đưa ra ánh sáng, hắn sẽ phải chịu sự lên án của công chúng."
Vậy là cô ta chọn hợp tác với Mộ Kiêu Dương. Trong một chừng mực nào đó, Mộ Kiêu Dương là thợ săn, chỉ có thợ săn mới hiểu được con mồi. Chính Mộ Kiêu Dương đã chinh phục cô ta, khiến cô ta tin tưởng anh.
Tiêu Điềm Tâm càng thêm ngưỡng mộ Mộ Kiêu Dương.
Khi ra khỏi nhà tù, hai người đứng dưới ánh mặt trời, mọi bóng tối không thể ẩn náu.
Anh và cô đã trở lại với ánh sáng.
Nhưng Tiêu Điềm Tâm vẫn không thể ngừng nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương.
"Em cứ nhìn anh bằng ánh mắt đầy yêu thương và ngưỡng mộ, anh sẽ nghĩ em rất muốn thưởng thức anh đấy." Mộ Kiêu Dương đột ngột đẩy cô vào tường, hôn mạnh lên môi cô.
Phì, cái gì mà thầy giáo dịu dàng, hoàn toàn là giả vờ!
Cô không thể đẩy anh ra, môi bị anh hôn sưng lên, những tiếng phản đối cuối cùng cũng biến thành tiếng rên rỉ mê đắm. Điều này khiến Mộ Kiêu Dương rất vui vẻ, cuối cùng liếm môi cô một cái rồi mới buông cô ra.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm ra sự thật." Tâm trạng anh rất tốt, nắm tay cô và đi về phía trước.
Nhưng cô lại khẽ cằn nhằn: "Chỉ biết nói mà không làm."
Mộ Kiêu Dương nắm tay cô chặt hơn, nghiến răng nghiến lợi: "Em nói gì cơ?!"
Cô đỏ mặt, cắn môi, cố tình không nhìn anh.
Anh cười một tiếng, bỗng nhiên nói: "Tiêu Điềm Tâm, đến đêm động phòng hoa chúc, anh sẽ làm cho em phải cầu xin tha thứ."
***
Cùng lúc đó, một đội cảnh sát cũng đã đến ngôi nhà của mẹ Lý Ngọc.
Được dẫn đầu bởi Trần Tinh. Họ đều là những gương mặt quen thuộc, Tiêu Điềm Tâm vẫy tay chào mọi người như một cách chào hỏi.
Các nhân viên kỹ thuật đang dọn dẹp đá vụn quanh miệng giếng. Cả một cái giếng đã bị Lý Ngọc đập vỡ, chôn vùi trong đất đá gồ ghề, vì đã có từ rất lâu nên xung quanh mọc đầy rêu.
Trần Tinh nói: "Chắc chắn thi thể của cha dượng Lý Ngọc ở đây ư? Cái giếng này đã sập từ lâu rồi."
"Ừm." Mộ Kiêu Dương chỉ trả lời qua loa một câu. Cha dượng của Lý Ngọc là một kẻ vô công rỗi nghề, quan hệ xã hội rất kém, cũng không có gì ngạc nhiên khi có người báo ông ta mất tích cách đây nửa năm, nhưng thực ra, có lẽ ông ta đã mất tích ít nhất ba năm rồi.
Công việc dọn dẹp đá vụn phải mất một thời gian, Mộ Kiêu Dương nắm tay cô đi vào trong nhà.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Tiêu Điềm Tâm tất nhiên hiểu anh.
Mộ Kiêu Dương đi quanh trong nhà, nhìn kỹ từng chỗ, thậm chí còn dùng tay chạm vào, đập vào đây, gõ vào kia, "Anh nghĩ trong cái giếng này chắc chắn có một căn phòng bí mật. Cha dượng của Lý Ngọc đã giam giữ và xâm hại cô ta dưới đáy giếng rất lâu, cho đến khi cô ta trở nên ngoan ngoãn thì mới thả ra."
Tim Tiêu Điềm Tâm co lại rồi lại đập mạnh, cô cảm thấy đau khổ, "Mẹ Lý Ngọc không ngăn cản sao?" Câu nói của cô không thể nói tiếp.
Bị cha dượng giam giữ và xâm hại trong thời gian dài, sao mà người mẹ không biết? Chỉ là bà ta không muốn quan tâm mà thôi. Đối với bà ta, Lý Ngọc là một đứa trẻ quái đản, không phải con trai cũng không phải con gái, là phiền toái. Bà ta chỉ quan tâm đến cuộc sống của mình, chứ hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của Lý Ngọc.
"Anh nghĩ trong nhà có lẽ có một đường hầm bí mật dẫn xuống giếng. Chúng ta thử tìm xem." Anh dừng lại một chút rồi sờ đầu cô và nói: "Mẹ của Lý Ngọc chắc chắn biết chuyện này. Vì vậy, đó chính là bi kịch của gia đình này. Cũng là bi kịch của Lý Ngọc."
Mộ Kiêu Dương nhìn xung quanh rồi tiến vào phòng ngủ của cha dượng và mẹ Lý Ngọc.
Nếu ngay cả mẹ cô ta cũng coi thường cô ta, cho rằng cô ta là một quái vật chết tiệt, không quan tâm đến sinh mạng của cô ta thì cái đường hầm bí mật rất có thể nằm trong phòng ngủ của cha mẹ cô ta. Bởi vì cho dù Lý Ngọc có gây ra tiếng động ở bên trong thì mẹ cô ta cũng sẽ không quan tâm.
Quả đúng như vậy, Mộ Kiêu Dương suy luận đúng. Dưới gầm giường có một lối đi bí mật.
Mộ Kiêu Dương di chuyển giường ra, mở cửa đường hầm rồi bước xuống.
Tiêu Điềm Tâm theo sát phía sau.
Cả hai mò mẫm trong bóng tối.
Mộ Kiêu Dương mở chiếc hộp mang theo, lục tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc đèn pin.
Tiêu Điềm Tâm không khỏi tán thưởng, chiếc hộp này quả thật là kho báu.
Cả hai người tìm kiếm từng tấc một rồi thấy nhiều dấu vết vật lộn. Họ phát hiện một chiếc bàn gỗ, trên đó có một cái khóa đồng và xung quanh có dấu vết móng tay cào.
Mắt Tiêu Điềm Tâm đỏ hoe, "Lý Ngọc thật là đáng thương."
Đúng vậy, Lý Ngọc bị cha dượng trói vào cái khóa đồng, ép lên bàn gỗ để xâm hại. Có thể cô ta đã kêu cứu to nhưng không ai ngó ngàng tới cô ta.
Lý Ngọc đã tuyệt vọng.
Trên bàn còn có vết máu.
Mộ Kiêu Dương nói: "Lý Ngọc đã bị đánh đập và xâm hại lâu dài. Đây chính là nơi cha dượng cô ta hành hạ cô ta."
Đây là nơi có tín hiệu, dù rất yếu. Mộ Kiêu Dương gọi điện cho Trần Tinh, họ đang trên đường tới đây.
Đi qua một vài khúc quanh, mặt đất dưới chân bắt đầu dốc xuống. Tiêu Điềm Tâm còn phát hiện vài mảnh quần áo rách, có kích cỡ của Lý Ngọc khi cô ấy khoảng mười hai, mười ba tuổi, vẫn là quần áo trẻ con. "Thật là một kẻ cặn bã! Đáng chết!" Tiêu Điềm Tâm thấp giọng nguyền rủa.
Mộ Kiêu Dương quay lại nhìn cô một cái.
"Thực ra đây chính là mục đích của Lý Ngọc. Cô ta sẽ không tự sát. Anh đã nhận ra điều này khi cứu con tin hôm đó. Cô ta sẽ dẫn chúng ta đến địa ngục trần gian này. Cô ta mới là kẻ săn mồi thực sự." Mộ Kiêu Dương nói.
Ngừng bước lại một chút, Mộ Kiêu Dương lại nói: "Thi thể mà chúng ta sắp gặp sẽ không đẹp đâu. Cha dượng của cô ta cũng đã bị cô ta hành hạ lâu dài. Cô ta đã trở thành một kẻ giết người hàng loạt từ khoảnh khắc cô ta tra tấn cha dượng của mình. Cái chết của cha dượng cô ta chắc chắn sẽ rất thảm khốc."
"Liệu có bị chặt xác không?" Tiêu Điềm Tâm đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.
Mộ Kiêu Dương suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Mục đích chặt xác chỉ là để kẻ giết người che giấu và xử lý xác chết. Có những kẻ giết người hàng loạt chặt xác để thỏa mãn sự tưởng tượng và ăn thịt xác chết. Nhưng sự ảo tượng của Lý Ngọc không phải vậy, cô ta chắc chắn sẽ quay lại đây mỗi năm, để quất roi vào xác chết cha dượng cô ta."
"Chỉ có dùng dao chém mạnh mới có thể làm dịu cơn giận của cô ta." Tiêu Điềm Tâm lập tức tiếp lời.
"Đúng vậy. Ngày trước, ông ta chắc chắn đã chết vì những nhát dao tàn bạo." Mộ Kiêu Dương nói: "Em ở đây đợi Trần Tinh, anh sẽ đi trước." Sau đó anh đưa cho cô chiếc đèn pin và bước xuống.
Cô rất sợ xác chết, mà nơi này lại quá tối tăm. Hơn nữa, tình trạng xác chết đã mục rữa đến mức nào, ngay cả anh cũng không dám chắc. Với tâm lý của cô, chắc chắn không thể chịu đựng nổi. Sau khi Mộ Kiêu Dương phân tích xong thì tập trung tinh thần quay lại "ngục tối" này.
Đi thêm vài bước, đến một ngã ba. Ngay cả Tiêu Điềm Tâm cầm đèn pin cũng nhìn thấy, với vẻ hơi do dự: "Ê, A Dương, anh nói ông ta rốt cuộc ở đâu vậy?"
Mộ Kiêu Dương rất hiểu tâm lý của những tên tội phạm biến thái, dù là Lý Ngọc hay là cha dượng của cô ta, họ đều là những kẻ tội phạm biến thái. "Còn gì tuyệt vọng hơn là nhìn thấy ánh sáng nhưng không thể chạm tới, gọi trời không đáp, gọi đất không nghe? Anh nghĩ, ông ta chắc chắn thích xâm hại Lý Ngọc gần miệng giếng, vì nhìn thấy ánh sáng từ miệng giếng, thậm chí còn nghe được âm thanh xung quanh, nhưng lại không còn hy vọng được cứu giúp. Đó là sự tra tấn kép cả về tinh thần lẫn thể xác. Thi thể sẽ ở gần khu vực xung quanh miệng giếng. Anh nhận ra hướng rồi."
Nghĩ đến đây, trong đầu Mộ Kiêu Dương lại nhớ lại địa hình khu vực này rồi đi về phía ngã rẽ ở phía Đông.
Đi một lúc lâu, địa hình dần thấp xuống. Hơn nữa, anh đã ngửi thấy mùi hôi thối của xác chết. Không lâu sau, Mộ Kiêu Dương đã tìm thấy thi thể. Thi thể bị trói chặt trên một chiếc ghế tra tấn, trên người có vô số vết chém, nhìn ra vô số cả vết mới lẫn vết cũ. Thi thể trông vô cùng kinh tởm, sâu trong hốc mắt trống rỗng có giòi bò ra, nhưng một nửa khuôn mặt thối rữa vẫn còn bám lại. Mùi hôi thối nồng nặc. Hai chân của thi thể đã thối rữa, bị chuột gặm nhấm. Cả người cũng có dấu vết bị chuột gặm cắn. Quả nhiên như Lý Ngọc đã nói, ông ta thối rữa ở nơi bẩn thỉu và ghê tởm nhất. Người bẩn thỉu nhất, cũng xứng đáng với nơi bẩn thỉu và ghê tởm nhất.
Chiếc ghế tra tấn có một cơ chế chứ không chỉ dùng để trói người ta lại.
Mộ Kiêu Dương không làm hỏng hiện trường vụ án, di chuyển thi thể. Quả đúng như anh đoán, một cây dao dài gần nửa mét đã xuyên qua hậu môn của ông ta, đâm thẳng vào ruột. Đây là vết thương trước khi ông ta chết, nhằm tra tấn ông ta cho đến khi chết.
Là người sống lâu năm trong thế giới u tối, Mộ Kiêu Dương xử lý các vụ án từ khắp nơi trên thế giới, anh đã thấy đủ các phương pháp tra tấn biến thái và dụng cụ tra tấn, vì vậy anh cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.
Đúng lúc này, một tia sáng từ trên không trung bay tới, cách phía tây hơn mười mét.
Mộ Kiêu Dương ngẩng đầu lên, miệng giếng đã được thông, ánh sáng mặt trời chiếu xuống từ đó, làm sáng tỏ tội ác đã xảy ra ở đây.
Quả nhiên, nhìn rõ ánh sáng nhưng lại bị giam trong bóng tối, không gì tuyệt vọng hơn thế. Đó chính là điều mà Lý Ngọc muốn nói, điều cô ta muốn thể hiện.
Một thảm kịch.
Anh đang định quay lại để gặp Điềm Tâm thì đột nhiên nghe thấy tiếng la hét "Á" của cô, sau đó mọi thứ trở nên im lặng.
"Điềm Tâm..." Tim Mộ Kiêu Dương đập loạn nhịp, gấp và mãnh liệt như thế, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh bước nhanh hơn và chạy về phía cô đang đứng.
Nhưng chẳng còn thấy bóng dáng Tiêu Điềm Tâm đâu, chỉ còn lại một vệt sáng chiếu nghiêng, chiếc đèn pin sáng nằm yên lặng dựa vào tường.
Tác giả có lời muốn nói: Ừm, mọi người hãy chờ đến lúc bé Điềm Tâm quyến rũ kêu lên xin tha nhé! Hahaha!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro