Chương 3
Editor: hungtuquy
Beta: Lê Hoa
_________________
Cả người Hứa Thanh Hoan đều không tốt.
Này nima, cảm giác cổ của mình lạnh căm, giường như cái mạng nhỏ này có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Thanh Hoan." Cố Tử Câm gõ cửa.
Da đầu Hứa Thanh Hoan tê dại, đều có thể tưởng tượng đến Cố Tử Câm cầm dao phay vọt vào phòng đem cô chặt nát.
"Cháu như thế nào lại khoá cửa?" Then cửa bị vặn vẹo một chút, lại bị gõ hai cái.
"Thanh Hoan?"
Chờ Hứa Thanh Hoan phản ứng lại: "Chờ một chút, cháu đang thay quần áo!"
Ngoài cửa trầm mặc nửa ngày: "Được."
Hứa Thanh Hoan đợi một chút, bên ngoài không còn âm thanh, hẳn là đã đi rồi.
"Tam quan hắn đều đã nát rồi, còn muốn tôi bẻ thẳng tam quan bằng cách nào!" Hứa Thanh Hoan cảm giác đầu thật đau.
【 Thỉnh ký chủ nỗ lực! 】 Hệ thống an ủi một câu có lệ.
Hứa Thanh Hoan che mặt, cô sớm muộn gì cũng sẽ bị hệ thống chỉnh chết mà.
"Thanh Hoan, còn chưa có thay xong sao?" Cố Tử Câm thế nhưng vẫn luôn ở bên ngoài đợi cô.
Hứa Thanh Hoan luống cuống tay chân mà thay áo ngủ, chạy tới mở cửa, giơ lên một gương mặt thiên chân vô tà mà tươi cười, nói: "Có chuyện gì vậy chú nhỏ?"
Trong tay Cố Tử Câm bưng một mâm đựng trái cây: "Lấy chút trái cây cho cháu ăn."
"Được, cảm ơn chú nhỏ." Hứa Thanh Hoan duỗi tay đang muốn tiếp nhận mâm đựng trái cây, nào biết Cố Tử Câm trực tiếp né tránh, hạ thân lách qua liền đi vào phòng ngủ.
Tay Hứa Thanh Hoan cứng đờ giữa không trung, thật là xấu hổ.
"Di, không nghĩ tới cháu còn có thói quen ghi nhật ký." Cố Tử Câm thấy sổ nhất ký trên mặt bàn cầm liền trêu ghẹo.
Hứa Thanh Hoan thấy thế, lập tức chạy như bay rồi lại làm bộ trấn định mà thu hồi sổ nhật ký, biểu tình nghiêm túc nói: "Chú nhỏ, chú nhanh tránh ra, cháu còn muốn làm bài tập."
Cố Tử Câm cười khẽ: "Hôm nay giáo viên gọi điện thoại tới, nói cháu không nộp bài tập, muốn chú hảo hảo giám sát một chút."
Nghe vậy, Hứa Thanh Hoan cảm giác cổ mình càng lạnh.
"Không cần đâu, cháu bảo đảm sẽ hảo hảo nộp bài tập." Hứa Thanh Hoan nhoẻn miệng cố gắng cười thật tươi: "Chẳng qua không nộp một lần mà thôi, chú nhỏ tạm tha cho cháu đi."
"Hứa Thanh Hoan." Cố Tử Câm nói chuyện ôn ôn nhu nhu, nhưng khí thế mười phần làm người kinh sợ: "Ngồi xuống, làm bài tập."
Nam chủ chính là có hào quang của vai chính.
Đơn giản một câu làm Hứa Thanh Hoan như con rối, ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn học, ủy ủy khuất khuất mà mở ra sách bài tập.
Vẫn là toán học cao trung.
Nhớ năm đó, Hứa Thanh Hoan làm bài thi môn toán, đã từng nổi danh huy hoàng, so 0 điểm còn mất mặt hơn.
Lại nói, tốt nghiệp nhiều năm như vậy, kiến thức linh tinh gì đó toàn bộ đều trả lại cho thầy cô hết rồi.
Hứa Thanh Hoan nhìn đề toán học, liền cảm thấy chính mình đang xem thiên thư, xem đến đầu óc trống rỗng không thể nào xuống tay.
Cô đang mộng bức giải đề hoàn toàn không ý thức được phía sau có một cổ nhiệt khí tới gần, chờ cô phục hồi tinh thần, Cố Tử Câm từ phía sau đem cô vòng ở trong ngực, trên đỉnh đầu xuất hiện tiếng nói ôn nhuận: "Như thế nào, toàn bộ đề đều không biết làm sao?"
Hứa Thanh Hoan cứng đờ: "Chú nhỏ, chú dựa gần quá."
Lời này vừa nói ra, Cố Tử Câm dựa càng thêm gần, ngực kề sát ở phía sau lưng cô, vải dệt đơn bạc ngăn cản không được độ ấm nóng rực của hắn, xuyên thấu qua vật liệu may mặc, lan tràn đến trên da thịt của cô.
"Nghiêm túc một chút, cẩn thận nghe chú giảng bài."
Thân mình nữ hài quá mức tinh tế, hắn thực nhẹ nhàng mà đem cô hợp lại ở trong ngực, chỉ cần cúi đầu, liền có thể thấy được đường cong lả lướt giấu trong áo ngủ kia.
Tuy rằng người rất nhỏ, nhưng địa phương nên lớn đều rất lớn.
Vải dệt của áo ngủ thật tốt.
Cô tựa hồ gấp đến quên mặc nội y, hai viên anh đào chống ở trên áo ngủ, run run mà hiện ra ở trong mắt hắn, cần cổ tản ra mùi hương nhợt nhạt, quanh quẩn ở mũi hắn.
Ánh mắt Cố Tử Câm trở nên nặng nề, cháu gái của hắn vẫn luôn mê người như vậy.
Vô luận là kiếp trước, hay là hiện tại, hắn vẫn luôn rõ ràng.
"Chú nhỏ, là giải như này sao?"
"Ừ." Cố Tử Câm mở miệng, phát hiện chính thanh âm của mình khàn đi rất nhiều.
Ngay từ đầu bởi vì Cố Tử Câm tới gần mà cô cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhưng vì Cố Tử Câm tinh tế giảng giải, đại não bế tắc đã được mở rộng, dần dần trầm mê trong mấy đề toán học.
Cố Tử Câm thực thích hợp làm giáo viên dạy học, giảng từng câu rõ ràng, giảng đề lại đơn giản dễ hiểu.
"Đã xong!" Hứa Thanh Hoan hưng phấn mà ném sách bài tập, lại bị một bàn tay to xoa xoa đầu.
"Ừ, thật thông minh."
Cố Tử Câm cười nói, hắn dùng tăm chọc một khối dưa Hami, đưa tới bên miệng Hứa Thanh Hoan: "Ăn dưa Hami chúc mừng một chút."
Học tra nhiều năm như vậy, Hứa Thanh Hoan rốt cuộc dựa vào nỗ lực của chính mình mà không cần phải đi chép bài tập, hưng phấn làm cô trực tiếp há mồm cắn dưa Hami, không chút nào phát hiện ra hành động đút ăn của chú nhỏ có bao nhiêu ái muội.
Liên tục bị Cố Tử Câm đút rất nhiều lần, Hứa Thanh Hoan lúc này mới bất tri bất giác phản ứng lại, cô thiếu chút nữa ăn dưa Hami bị sặc, từ trong tay Cố Tử Câm bắt lấy tăm xỉa răng: "Chú nhỏ, để cháu tự ăn, đừng đút nữa!"
"Chú đút cháu ăn nhiều như vậy, hiện tại nên đút chú ăn đi."
Nghe vậy, Hứa Thanh Hoan cắn răng, liếc mắt nhìn đĩa đựng trái cây một cái, bên cạnh còn thả thêm vài cây tăm xỉa răng: "Trên đĩa còn có rất nhiều dưa Hami nha, chú ăn sạch nó cũng không có vấn đề gì."
Vừa dứt lời, bên hông bỗng nhiên bị một đôi tay hữu lực chặt chẽ ôm lấy, cổ bị một đôi môi đầy lửa nóng tinh tế mút vào, "Chính là, chú nhỏ muốn ăn cháu gái a."
Hứa Thanh Hoan đầu tiên là cứng đờ, tiếp theo không thể ức chế mà nổi lên một tầng da gà.
"Chú nhỏ!"
Nữ hài tròn lòng ngực luống cuống tay chân mà giãy giụa: "Chú uống lộn thuốc sao? Chú như vậy thật là khủng khiếp a!"
Cố Tử Câm chỉ cần một tay là có thể nhẹ nhàng ôm cô lên, một tay khác lấy sổ nhật ký trong ngăn kéo ra, hắn biết mật mã của quyển nhật ký này, sau khi mở ra, trực tiếp lấy ra một tờ giấy.
Cầm sổ nhật ký, buộc Hứa Thanh Hoan nhìn thẳng vào nội dung.
"Cháu không phải luôn muốn chú thao cháu sao?"
Môi hắn dán vào vành tai cô, khàn khàn cười: "Hiện tại chú nhỏ liền tới thao cháu có được không? Hửm?"
Thanh âm của hắn quá trầm thấp dễ nghe, từ trước đến nay Hứa Thanh Hoan không phải là thanh khống thế nhưng bị thanh âm này kích thích đến cả người run rẩy, càng muốn mệnh chính là, thân thể này quá nhạy cảm.
Dán lỗ tai nói chuyện một chút, cô liền mềm đến không chịu nỗi: "Chú nhỏ, chú suy nghĩ thật kĩ... còn có vị hôn thê a."
Cố Tử Câm cắn cần cổ trắng nõn một ngụm: "Một giờ trước chú đã cùng cô ấy nói chia tay."
"..."
Hứa Thanh Hoan minh bạch, Cố Tử Câm không phải vì muốn giết cô mà tới, rõ ràng chính là thèm khát thân thể của cô!
----
PS: Hạ chương khả năng có thịt??
Đúng rồi, trước thanh minh một chút ha, nữ chủ cơ bản là thân kiều thể nhược dễ đẩy ngã, không chỉ số thông minh, vì thịt văn mà sinh.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro