Chương 7: Em gái Tự bế x Anh trai Bệnh kiều


Diệp Đình Thu  vừa chơi đùa hộp thuốc, ánh mắt  vô cùng lạnh lùng âm hiểm nhìn chằm chằm màn hình.

Nhìn nhìn...... Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên ánh mắt Bạch Tiên Tiên ở kho hàng, không giống  gối thêu  trong ấn tượng của hắn, ngược lại nhìn như mềm mại thật ra làcon mèo hoang ngạo kiều, chờ thời cơ liền cào người một móng vuốt.

Chỉ là móng vuốt cào hắn rất đau, thiếu chút nữa bởi vậy mà  thường Diệp Tường , đương nhiên chỉ một lần này không lần sau.

Buổi tối lúc 19:30, Diệp Đình Thu mang theo thuốc ngủ đi xuống lầu, giấu ở phòng bếp cùng nhà ăn, lúc sau lên lầu gõ vang cửa phòng Bạch Tiên Tiên.

Hắn cố tình làm giọng nói nhu hòa: "Tiên Tiên ra tới ăn cơm."

Bạch Tiên Tiên cùng Ngân Hà nói chuyện trong chốc lát liền ngủ thật rồi, nghe âm thanh nàng mơ mơ màng màng xuống giường dắt chó đi ra ngoài, ngoan ngoãn mà nói một tiếng "Anh."

Thiếu nữ  với mái tóc dài đen ôm trọn bờ vai, tóc mái dài qua lông mi, chỉ lộ ra cái mũi tinh xảo, sắc môi như tường vi cùng cằm trắng nõn.

Diệp Đình Thu nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt từ cằm nàng tiến cổ áo, mềm mại phập phồng giấu ở áo ngủ...... Ánh mắt hắn liền có chút trốn tránh.

Hai anh em một trước một sau đi đến bàn ăn, phòng ăn to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ, có chút an tĩnh.

Bạch Tiên Tiên nhìn một bàn đầy đồ ăn cuối cùng mới hồi thần, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, đối với Ngân Hà nói: "Tay nghề của đầu bếp Diệp gia hình như không tệ lắm."

Ngân Hà trầm mặc hai ba giây, liền nói: "Hệ thống kiểm tra đo lường, mỗi một phần đồ ăn trước mặt người đều bị hạ thuốc, tối nay muốn sa đọa, ăn."

Bạch Tiên Tiên: "......"

Diệp Đình Thu vô cùng lịch thiệp vì nàng kéo ghế dựa ra, đôi tay đặt ở trên vai Bạch Tiên Tiên khiến nàng phải ngồi xuống, ngay sau đó muốn lấy dây xích chó trong tay nàng.

"Không!"

Bạch Tiên Tiên có chút kích động từ chối, lúc ánh mắt Diệp Đình Thu nhìn, lập tức yếu đuối nói: "Anh, không cần dắt đi Ngân Hà được không?"

"Nó kêu Ngân Hà?" Diệp Đình Thu nhìn con chó lông vàng ở chân nàng, lộ ra tươi cười: "Anh không thích chó, ngày mai mang đi được không?"

Ngân Hà cười lạnh một tiếng: "Không tốt."

Bạch Tiên Tiên trong lòng nói: "Bổn cung từ chối !!"

Trên mặt nàng lại lộ ra biểu cảm mềm mại lại quật cường: "Mặc dù là anh trai, cũng không thể đuổi Ngân Hà của em đi."

Diệp Đình Thu có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bạch Tiên Tiên từ chối chính mình.

Nhìn biểu cảm trên mặt thiếu nữ quật cường, trong lòng hắn cười nhạo, trên mặt lại ôn hòa không gợn sóng nói: " Vậy thì cùng ăn cơm đi."

Diệp Đình Thu kéo ghế dựa ngồi bên cạnh nàng, tri kỷ vì nàng gắp đồ ăn, hương vị thơm ngọt thức ăn tỏa ra ở Bạch Tiên Tiên trong chén, nàng đột nhiên thèm thuồng.

Ngân Hà nhắc nhở nàng: "Nhịn xuống! Nhịn xuống! Đây là viên đạn bọc đường của địch, nương nương, đại tiệc hoàng gia người không phải không ăn qua, thế mà giờ thèm đến nỗi chảy nước miếng sao?"

Bạch Tiên Tiên xoa xoa nước miếng không tồn tại: "Bổn cung rất tò mò hương vị đồ ăn hiện đại, nếu nói đây là viên đạn bọc đường, viên đạn này cũng quá ngọt, ta có chút chịu không nổi."

Nói là nói như vậy, Bạch Tiên Tiên không có động đũa, nàng nhưng không nghĩ sa vào kết quả hủy dung, thứ nàng để ý nhất là nhan sắc.

"Tiên Tiên sao lại không ăn?"

Diệp Đình Thu ghé sát mặt, dường như chạm tai nàng nói: "Này đều là những món dì Bạch kể em thích ăn, anh còn cố ý gọi điện quốc tế hỏi, kể cả không thích, nếm thử cũng được phải không?"

Trên mặt tuấn mỹ của hắn tràn đầy ôn nhu sủng nịch, bị một người sủng ái như vậy, bé gái nào cũng đều say mê.

Nhưng Bạch Tiên Tiên nghe ra một cảm giác hùng hổ doạ người hương vị.

Không thể ăn, ăn liền hẹo, biết là vậy nhưng không ăn thì phải làm sao bây giờ?

Bạch Tiên Tiên đột nhiên nghĩ ra một cách, bàn chân dưới bàn ăn dẫm dẫm Ngân Hà.

Ngân Hà hoàn mỹ né tập kích: "Nương nương, người làm gì mà muốn dẫm ta?"

Bạch Tiên Tiên hừ nói: "Ngu ngốc, mau giả vờ làm chó điên ném hết bàn đồ ăn này đi, nhanh lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro