Chương 20: Phòng nhỏ trong rừng (3)
" Tiếng, tiếng gì vậy?" – Bạch Tuyết Nhi nhào qua đoạt lấy cây rìu trong tay Hạ Lâm Âm đặt ở trước ngực.
Tiếng kêu kia quả thực rất thê thảm, giống như là nhận phải thống khổ rất lớn.
" Người chơi khác! Là tiếng kêu của người chơi khác!"
Lúc trước khi máy quay phim đi qua hành lang có quay lại hai bên cảnh tượng, trừ bỏ căn phòng này của các cô, còn có những phòng khác.
Nói như vậy các phòng khác cũng có người chơi bị nhốt lại, giống như tình trạng mà các cô gặp phải.
Có người chơi đã bắt đầu động thủ!
Hạ Lâm Âm nhìn thoáng qua TV, cự mãng đã cách thang máy càng ngày càng gần!
Nếu lại không chạy thì sẽ không kịp!
Đợi lát nữa muốn chạy cũng không được!
Hạ Lâm Âm lại hít sâu vài cái, hiện tại trên người cô vẫn đang mặc bộ đồ thể dục khi ở khách sạn lớn.
Cởi áo khoác, Hạ Lâm Âm đem tay áo nhét vào trong miệng, gắt gao cắn chặt miếng vải, Hạ Lâm Âm đưa tay về phía Bạch Tuyết Nhi, giữa mày là thần sắc kiên quyết.
Bạch Tuyết Nhi đưa rìu cho Hạ Lâm Âm, cô ta che lại đôi mắt, đem mặt chôn giữa hai đầu gối, trong lòng sợ hãi không thôi, chẳng lẽ lát nữa cô ta cũng phải chặt đứt tay mình như Hạ Lâm Âm sao?
" Một, hai, ba!"
Hạ Lâm Âm trong lòng đếm ba tiếng, sau đó giơ rìu lên hướng về phía cổ tay mình chém xuống!
" Phanh!"
Cửa sắt đột nhiên bị người một chân đá văng ra, phát ra tiếng vang rất lớn.
Cánh tay Hạ Lâm Âm run lên, rìu chém thật mạnh vào trên dây xích sắt, vài tia lửa lóe lên rơi xuống mặt đất.
Mồ hôi trên trán Hạ Lâm Âm chảy xuống, chảy vào trong mắt, cô chớp chớp đôi mắt chua xót, ngẩng đầu nhìn về phía người đang đi tới.
Một thân màu đen chế phục, huân chương trên vai lập lòe ánh sáng, hai chân thon dài thẳng tắp được bao bọc bởi đôi ủng màu đen.
Tóc mái đen như mực tán loạn trước trán, một mảnh vải thật dài vòng qua đầu che lại một con mắt, có vết máu thẩm thấu qua mảnh vải chảy ra.
Máu màu đỏ sậm thẩm thấu qua mảnh vải, chảy xuống gương mặt bóng loáng trắng nõn của hắn, lại có loại cảm giác đẹp quỷ dị.
Ánh mắt thâm thúy, đường cong hàm dưới lưu sướng duyên dáng, mũi cao thẳng tinh xảo, là nam nhân kia!
Là nam nhân mặc áo khoác đen trong trò chơi trước!
Tô Cẩn Ngôn nói qua, người chơi trong mỗi trò chơi đều là phân phối ngẫu nhiên, cô với Bạch Tuyết Nhi được ghép ở cùng nhau trong hai trò chơi đã là duyên phận, không ngờ lại có thể đụng tới người nam nhân này!
Hạ Lâm Âm kinh hỉ nhìn hắn, " Hey! Anh còn nhớ tôi không? Ở trong trò chơi trước anh đã cứu tôi."
Hạ Lâm Âm mong chờ nhìn hắn, rốt cuộc ở trò chơi trước cô trang điểm đậm, diễm lệ đến mức chính mình còn không nhận ra, mà hiện tại cô đang để mặt mộc trạng thái.
Cánh môi đỏ thắm của nam nhân chậm rãi gợi lên một mạt độ cung, ở sâu trong đáy mắt là ánh sáng khó lường, khẽ mở môi mỏng: " Đương nhiên là nhớ rõ."
Ủng đen bước trên mặt đất phát ra " Cộp, cộp" tiếng vang, trong tay nam nhân cầm theo một cái cưa điện dày nặng, đi đến trước người Hạ Lâm Âm, nam nhân đột nhiên khởi động cưa điện trong tay.
Âm thanh nổ vang vang vọng trong phòng, đinh tai nhức óc.
Hạ Lâm Âm nhìn nam nhân với ánh mắt nóng rực, chỉ cảm thấy giờ khắc này nam nhân cầm cưa điện quả thực rất đẹp trai!
Chẳng trách có người lại thích chơi chế phục dụ hoặc. Đẹp Trai! Thật sự rất đẹp trai!
Đặc biệt là lúc hắn cầm cưa điện cắt đứt xích sắt càng đặc biệt đẹp trai!
" Cảm ơn! Thật sự cảm ơn! Anh tới quá kịp thời! Thiếu chút nữa là tôi chém tay mình rồi!" – Hạ Lâm Âm đứng lên cảm kích nói.
" Còn có tôi! Còn có tôi!" – Bạch Tuyết Nhi chờ mong nhìn nam nhân, nôn nóng nói.
Nhưng nam nhân chỉ nhìn cô ta một cái với ánh mắt sâu kín.
Có ý gì? Nam nhân này sẽ không phải có ý định không cứu cô ta đi! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì hắn cứu Hạ Lâm Âm mà không cứu cô ta!
Nhưng mà không biết vì cái gì, Bạch Tuyết Nhi từ đáy lòng có một loại sợ hãi đối với nam nhân, đặc biệt là đôi mắt của nam nhân, giống như là mắt của ác ma, chỉ liếc mắt một cái làm nhân tâm sợ hãi tột cùng.
Bạch Tuyết Nhi đành phải đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Hạ Lâm Âm.
Hạ Lâm Âm nhìn về phía nam nhân, hắn cười cười rồi sau đó nâng lên cưa điện.
Có như vậy trong nháy mắt, Bạch Tuyết Nhi cho rằng nam nhân sẽ đem cưa điện dừng trên người cô ta, nhưng cũng may, sự việc đáng sợ này cũng không xảy ra.
Dây xích " Loảng xoảng" một chút bị cưa điện cắt đứt, Bạch Tuyết Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi, phía sau lưng che kín mồ hôi lạnh, sợ hãi đối với nam nhân càng sâu vài phần.
Sau khi cưa đứt xích sắc, ba người liền nhanh chóng rời khỏi phòng, một đường theo hành lang lao ra, sau đó lại tới tầng hầm ngầm.
Trong lòng bàn tay đột nhiên truyền đến đau đớn.
" Người chơi thân ái, ngươi có thể lựa chọn mang đi một vật phẩm ở trên bàn, nhớ kỹ, chỉ có thể lấy một cái, người tham lam sẽ không có kết cục tốt."
Trong hầm ngầm tối tăm chất đầy các loại vật phẩm hiếm lạ cổ quái, ở giữa có một cái bàn, trên bàn để chín cái rương nhỏ cổ xưa.
Chín cái rương đều bị người mở ra, từ trái sang phải, rương thứ nhất chứa một hình nhân bằng rơm lớn bằng bàn tay, đáy hòm khắc dòng chữ đỏ, " Ngươi là bạn của người bù nhìn."
Trong rương thứ hai chứa một quả táo hồng kiều diễm ướt át, đáy hòm khắc – " Ngươi là bạn của vu nữ."
Vu nữ? Vu nữ chắc là chỉ nữ nhân mặc áo đen, trên mặt che đầy màu đen hoa văn.
Rương thứ ba chứa một viên cầu kim loại, giống như đúc viên cầu kim loại trong tay nam nhân trên đầu cắm đầy răng cưa, đáy hòm khắc – " Ngươi là bạn của địa ngục lĩnh chủ."
Rương thứ tư là trống rỗng, chỉ để lại một dòng chữ màu đỏ - " Ngươi là bạn của cự mãng."
Nghĩ đến đồ vật trong rương này đã bị người chơi khác cầm đi.
Rương thứ năm chứa một dây chuyền giá chữ thập bằng bạc – " Ngươi là bạn của người sói."
Rương thứ sáu chứa một hộp nhạc thập phần xinh đẹp tinh xảo – " Ngươi là bạn của cô gái vô diện múa ba lê."
Rương thứ bảy chứa một quyển sổ nhật ký – " Ngươi là bạn của cương thi gia tộc Buckner."
Rương thứ tám chứa một cái ngón tay đầy máu – " Ngươi là bạn của quỷ ăn thịt người."
Rương thứ chín thế nhưng chứa một cái cục sạc, đáy hòm khắc – " Ngươi là bạn của người máy sát thủ."
" Chúng ta cầm đi dạng đồ vật nào thì quái vật kia sẽ là bạn của chúng ta, nó sẽ bảo vệ chúng ta, có phải hay không? "
Bạch Tuyết Nhi kích động nhìn đồ vật trên bàn, chẳng qua làm cô ta cảm thấy đáng tiếc đó là chỉ có thể mang đi một thứ, nếu có khả năng, cô ta muốn đem tất cả đồ vật trong rương đều mang đi.
Nhưng mà cô ta không dám thật sự làm như vậy, quy tắc của trò chơi là chỉ có thể mang đi một thứ, trong trò chơi trước, cảnh tượng người đàn ông trung niên vì không lên xe buýt mà bị biến mất còn rõ ràng trước mắt.
Hiển nhiên là tuyệt đối không thể làm trái với quy tắc.
Hạ Lâm Âm lắc lắc đầu, cô cảm thấy sau khi thành bạn của quái vật, làm nó bảo vệ mình là tuyệt đối không có khả năng, nhiều lắm là làm quái vật không giết chính mình.
Bằng không có quái vật muốn bảo vệ người chơi, có quái vật muốn giết người chơi, vậy chẳng phải là bọn chúng sẽ giết hại lẫn nhau.
Trò chơi đem quái vật giả thuyết thành kẻ tàn sát, người chơi là người chạy trốn, khẳng định sẽ làm quái vật đuổi giết người chơi, đạo cụ trong rương chỉ có thể lựa chọn một loại quái vật không giết mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro