Chương 9: Chuyến xe buýt đường 44 (9)
Editor: soyi_24
Tô Cẩn Ngôn không thích người khác chạm vào hắn, Bạch Tuyết Nhi đành phải lui người về sau, cùng Trương Nhã Nhã bám sát vào nhau mà đi tiếp. Dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng bởi vì sợ hãi, Bạch Tuyết Nhi nắm chặt cánh tay của Trương Nhã Nhã, móng tay cơ hồ như khảm sâu vào trong da thịt của đối phương.
Trương Nhã Nhã toàn thân run rẩy, cũng đem cánh tay Bạch Tuyết Nhi nắm chặt, một chút dũng khí thật vất vả thành lập lên dưới sự cổ vũ của Hạ Lâm Âm, tựa hồ bởi vì Tô Cẩn Ngôn đến mà biến mất hầu như không còn, cô vẫn là không dám đối mặt với những thứ này.
Bạch Tuyết Nhi cùng Trương Nhã Nhã, hai người tựa như một thể gắn kết giống nhau, gắt gao dựa gần vào người đối phương.
Tô Cẩn Ngôn không chút hoang mang đi theo phía sau hai người.
Ba người vừa đi, cũng chỉ còn lại một mình Hạ Lâm Âm ngồi trên ghế, cô đem ánh mắt nhìn chằm chằm cái gáy của bé gái loli ở phía trước, mái tóc rối tung rối mù, xõa xuống như cuộn sóng, mềm nhẵn không thể tưởng tượng được, ngược lại giống như là tóc giả.
Càng nhìn càng thấy toàn thân bé gái lộ ra một cỗ quỷ dị, vị trí này cách bé gái khá gần, Hạ Lâm Âm nghĩ nghĩ, sau đó đứng dậy tìm một chỗ ngồi khác.
Phía trước, Tô Cẩn Ngôn bọn họ đã đi tới vị trí hộp đựng tiền, Bạch Tuyết Nhi cùng Trương Nhã Nhã sau khi đem tiền thấm đầy mồ hôi trong tay ném vào hộp đựng tiền liền vội vàng trở về chỗ ngồi.
Ánh mắt của Tô Cẩn Ngôn nhất thời đảo qua trên mặt cô gái tóc dài, nữ nhân trung niên, bà lão cùng tài xế, sau đó rảo bước theo sau Trương Nhã Nhã cùng Bạch Tuyết như hướng đuôi xe mà đi tới.
Trong quá trình này cũng không có phát sinh cái gì, ngược lại thuận lợi ngoài ý muốn.
Chẳng qua, thời điểm Bạch Tuyết Nhi cùng Trương Nhã Nhã bước lên cầu thang phía sau xe, tiểu loli bên cạnh chàng trai kia đột nhiên ngã xuống trước mặt các nàng.
"A!" - Tiếng thét cao chói tai vang lên trong thùng xe, cơ hồ như muốn đục thủng màng nhĩ người nghe.
"A a a a a a!"
Bạch Tuyết Nhi cùng Trương Nhã Nhã gắt gao ôm lấy nhau, nhắm chặt mắt và hét lên không ngừng.
" Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tôi đã dọa đến các cô!" - Chàng trai sắc mặt đỏ bừng đem tiểu loli ngã trên mặt đất ôm lên, đặt cố định vào vị trí ban đầu.
Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, trong thùng xe chỉ còn tiếng nức nở của Trương Nhã Nhã, Bạch Tuyết Nhi trợn mắt nhìn về phía tiểu loli ngồi không nhúc nhích.
Ngũ quan tinh xảo, nụ cười điềm mỹ trên khuôn mặt vẫn không có biến hóa , làn da bóng loáng tinh tế như keo silicon, đây thực chất là một con búp bê bơm hơi rất giống người thật.
Xác định rõ ràng tiểu loli chỉ là một con búp bê mô phỏng, Bạch Tuyết Nhi tức giận thiếu chút nữa nói không ra hơi, cô ta đối với chàng trai kia kia chửi ầm lên:" Ngươi có bệnh à! Ra cửa còn mang theo búp bê bơm hơi! Ngươi có biết hay không sẽ dọa chết người ta! Lớn lên xấu xí không nói! Còn làm việc ghê tởm như vậy! Ngươi như thế nào không liền chết đi a!"
"Cô, cô sao lại mắng chửi người khác a!" - Chàng trai bị mắng đến máu chó phun đầy đầu chịu không được đứng lên phản bác, chẳng qua, đối với Bạch Tuyết Nhi đang đầy nộ khí, âm thanh hắn lại yếu đi vài phần, nhỏ giọng nói thầm một câu:" Chính mình cùng cái bệnh tâm thần giống nhau, còn không biết xấu hổ nói đến người khác."
"Ngươi nói cái gì?" Bạch Tuyết Nhi mở to hai mắt, nhìn vào nam sinh hỏi.
"Mẹ nó, đều câm miệng hết cho tao! La cái gì mà la! Ồn ào chết đi được!" Nữ nhân trung niên nghiêng mình, một cánh tay chống lên thành ghế, tay còn lại chỉ thẳng hướng Bạch Tuyết Nhi, "Mày con mẹ nó từ lúc bắt đầu lên xe đều không ngừng kêu! Kêu kêu kêu! Kêu cái con mẹ mày!". (khụ...khụ! Đoạn này có chút thô tục, mong đọc giả thông cảm!)
Bạch Tuyết Nhi khuôn mặt vặn vẹo, thời điểm chuẩn bị lên tiếng, không biết cô ta nhìn thấy gì mà hoảng sợ bưng kín miệng.
"A..a...a..." - Trương Nhã Nhã đưa ngón tay run rẩy chỉ vào chỗ ngồi ở phía sau nữ nhân trung niên, trong lúc nhất thời thất thanh không nói ra lời.
Phía sau nữ nhân trung niên kia đúng thực là chỗ ngồi của cô gái tóc dài. Hạ Lâm Âm đột nhiên đứng lên nhìn về phía đó.
" Sao.... ..... làm sao vậy?" - Mọi người bị phản ứng thái quá kia làm cho da đầu tê dại, nữ nhân trung niên hơi hơi xoay đầu, di chuyển tầm mắt về phía cô gái tóc dài.
Cô gái tóc dài đầu hơi rũ xuống, cổ bị cắt một đạo vết thương, miệng vết thương rất sâu, máu tươi ào ạt trào ra, đem chiếc váy trắng nhiễm hồng một mảng lớn, một vũng máu đỏ thắm ở dưới thân cô gái đang dần lan ra.
Tiếp tục lan đến gần dưới chân nữ nhân trung niên.
"A! Có người chết! Có người chết!" - Nữ nhân trung niên kêu to, mông như cháy giống nhau, từ trên ghế nhảy vựng lên.
Tô Cẩn Ngôn chậm rãi đi về phía cô gái tóc dài, Hạ Lâm Âm nhìn thấy lòng bàn tay hắn vừa lật, trong bàn tay trống rỗng bỗng xuất hiện một cây gậy chỉ huy.
Cây gậy chỉ huy kia màu sắc thực không đều, mặt trên lộ ra vết tích màu đỏ mà cái loại vết tích này giống như là vết máu, làm cho con người ta có một cảm giác bất an cực độ.
Tô Cẩn Ngôn dùng gậy chỉ huy vén tóc cô gái lên, quan sát nói: "Yết hầu đều bị cắt đứt, miệng vết thương vô cùng gọn gàng, hẳn là bị vũ khí vô cùng sắc bắn cắt. "
Thời điểm bọn Tô Cẩn Ngôn đi đến phía hộp đựng tiền, cô gái tóc dài vẫn còn sống, hiện tại đã trở thành một khối thi thể, hiển nhiên là lúc Bạch Tuyết Nhi bọn họ khắc khẩu bị quỷ giết chết.
Hạ Lâm Âm nắm chặt giày cao gót trong tay, đây là năng lực của quỷ sao? Ở thời điểm ngắn ngủn hơn mười giây, thậm chí là vài giây thời gian trôi qua liền yên lặng không một tiếng động giết chết một người!
Vì xuất hiện người chết trên xe nên càng làm cho không khí thêm phần lạnh lẽo, một loại cảm xúc mang tên khủng hoảng lan tràn khắp nơi trong xe.
Mùi máu tươi nồng nặc quanh quẩn ở chóp mũi không dứt, quả thực làm cho con người ta không thở nổi.
Chàng trai run run đầu ngón tay, từ trong túi móc ra di động, lại kinh sợ phát hiện điện thoại căn bản không dùng được, mặc kệ hắn làm thế nào đều không thể khởi động, " Sao lại thế này? Tại sao lại như vậy? Thời điểm tôi ra cửa còn dùng bình thường mà!"
" Mấy người ai có di động a! Báo nguy a! Nhanh lên, báo nguy a!" - Chàng trai cuối cùng thét lên một tiếng, trong giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Chàng trai cùng nữ nhân trung niên đều mang vẻ mặt khinh hoảng, bà lão mặt đầy nếp nhăn dùng ánh mắt vẫn đục nhìn thi thể cô gái tóc dài, không biết suy nghĩ cái gì.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, tài xế vẫn như cũ bình tĩnh lái xe.
Nam nhân trùm áo khoác ngồi ở cuối xe vẫn giữ nguyên tư thế soái khí kia, bất động như núi.
Đối với nam nhân từ đầu tới cuối không nói một câu, so với tài xế càng bình tĩnh hơn, Tô Cẩn Ngôn nhìn không ra, không phải là nhìn không ra hắn có phải hay không là quỷ, mà là nhìn không ra hắn có phải hay không là người chơi.
Hắn nhìn không ra rốt cuộc người này là người chơi hay vẫn là một NPC. Có lẽ nguyên nhân là do khí tràng của đối phương đi, làm hắn cảm thấy đối phương không giống như là một cái NPC.
Nhưng là càng không giống một tay người chơi mới.
Trừ bỏ nam nhân này ra, lão bà bà cùng tài xế là hai đối tượng đáng hoài nghi nhất, trong đó chắc chắn một người là quỷ còn một người là chịu sự ảnh hưởng của quỷ.
" Lão gia nhân, có người chết, bà không sợ hãi sao?" - Tô Cẩn Ngôn vuốt ve cây gậy chỉ huy trong tay hỏi.
"Người chết có cái gì đáng sợ hãi sao?" - Bà lão đưa cặp mắt vẩn đục nhìn về phía Tô Cận Ngôn, thanh âm già nua mà nghẹn ngào.
Mọi người nhớ ủng hộ cho ta bằng cách ấn ngôi sao bình chọn cho truyện nha~~ Thân thân. <3 <3
Hoàn thành: 21.10.2018
Upload: 26.10.2018
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro