Chương 10: Anh trai mặt lạnh cấm dục bá đạo 10


Editor: Mặc Quân Tịnh Túc

"Ký chủ, tại sao cô thấy anh trai tựa như chuột thấy mèo vậy?" Chờ lúc Hạ Diệc Sơ lên lầu, âm thanh hệ thống vui sướng khi người gặp họa vang lên trong đầu Hạ Diệc Sơ.

"Hệ thống mắt mù, nên đi cắt mắt kính." Hạ Diệc Sơ trở lại phòng của mình, tâm tình buông lỏng, ghé vào giường lớn mềm mại lật xem kịch bản trong tay.

"Ký chủ rác rưởi, không dám nghe lời nói thật của người ta!"

"Ngươi cũng là người? Đứng ra cho ta nhìn?" Hạ Diệc Sơ vẻ mặt không có hảo ý đối với hệ thống ngoéo tay một cái.

Hệ thống tức giận, không đáp lời, nghĩ đến vừa rồi nó rà quét thấy Thẩm Già Diệp phái người theo dõi ký chủ, vốn muốn nói cho Hạ Diệc Sơ, nhưng hiện tại nhìn cô châm chọc mình như vậy... tính, không nói cho cô biết, hừ hừ... 

Diệc Sơ tuyệt đối không thể nghĩ tới, cái hệ thống mà cô vẫn luôn cho rằng là hệ thống cao cấp, thế mà lại giống con người cũng biết giận dỗi, chơi tâm cơ với mình. Mà cô cứ bất tri bất giác bị hệ thống 233 hố một phen.

Thời điểm cơm trưa, đem đồ ăn ăn đã làm tốt đặt lên bàn, Trương Thẩm đi lên gọi Hạ Diệc Sơ xuống ăn cơm, mà Hạ Diệc Sơ đang xem kịch bản liền vội đặt nó vào ngăn kéo phía dưới ngăn bàn, sửa sửa quần áo, rồi đi xuống.

Lúc Hạ Diệc Sơ, Thẩm Già Diệp đã ngồi trên bàn ăn.

Hạ Diệc Sơ do dự trong chốc lát, liền ngồi chỗ cách Thẩm già Diệp hai cái ghế.

Thẩm Già Diệp mấy ngày nay bởi vì công sự nhiều đều phải đến ban đêm mới ngủ, Hạ Diệc Sơ đương nhiên sẽ không cho rằng hắn chỉ đơn giản về nhà ăn cơm như vậy, khẳng định có việc gì khác, ví dụ như chuyện tối hôm qua.

Nhưng ai ngờ, mãi cho đến lúc hai người trầm mặc không nói ăn cơm xong, Hạ Diệc Sơ cũng không có nghe được tiếng nói của Thẩm Già Diệp.

Ngược lại Thẩm Già Diệp ăn xong, đứng dậy muốn đi ra ngoài đến công ty làm việc, khi đến cửa, hắn quay đầu lại hướng Hạ Diệc Sơ nói: "Buổi tối đừng chờ anh, em đi ngủ trước đi".

"Hả, à à, vâng" Hạ Diệc Sơ nhìn Thẩm Già Diệp theo bản năng trả lời, vẻ mặt ngốc manh.

Thẩm Già Diệp cảm thấy tay cầm cửa của mình đã ngứa đến không chịu được, cơ hồ là muốn ngay lập tức đi qua, xoa xoa khuôn mặt tươi cười của cô, sờ sờ đỉnh đầu cô, thậm chí là muốn hung hăng cắn một ngụm lên đôi môi hồng nhuận mê người kia.

Chỉ là ý niệm này vừa mới ở trong lòng Thẩm Già Diệp dâng lên đã bị hắn áp chế xuống, Thẩm Già Diệp không hề liếc mắt nhìn Hạ Diệc Sơ một cái xoay người đi nhanh ra ngoài.

"Rác rưởi ký chủ, bán manh đáng xấu hổ!" Hệ thống 233 khinh thường nhìn Hạ Diệc Sơ.

"Cái tên gia hỏa nhà ngươi đừng có mà nói chuyện với ta" Hạ Diệc Sơ kiêu ngạo hừ hừ vài tiếng, buông chén đũa, rời bàn ăn hướng trên lầu mà đi, đồng thời ở trong đầu cùng hệ thống trò chuyện: "Thế nào? Hảo cảm tăng sao?"

"Tăng, tăng." Hệ thống vừa nghe Hạ Diệc Sơ nói, nháy mắt đã đem không vui vứt ra sau đầu, vui sướng hiện ra giao diện cho Hạ Diệc Sơ xem: "Hảo cảm của Thẩm Già Diệp với cô tăng 5. Trước mắt Thẩm Già Diệp đối với cô tổng cộng có 55 điểm hảo cảm, đánh giá: <Người em gái này thực không tồi>"

"Hừ, đó là đương nhiên, nhà ai mà có em gái tri kỉ như vậy, buổi tối chờ anh trai đi làm về, nửa đêm đưa sữa bò" Hạ Diệc Sơ ngẩng cao cằm, thần sắc kiêu ngạo đáp lời.

Đối với hành động dát vàng lên mắt của Hạ Diệc Sơ, hệ thống chỉ có hai chữ: "Ngu ngốc!"

Bên này, Thẩm Già Diệp rời khỏi Hạ gia ngồi trong chiếc xe hơi màu đen, đột nhiên nhật được điện thoại của của Lục Diễn.

"Tổng tài, buổi sáng hôm nay, tiểu thư gọi điện thoại cho Hạ tổng, để Hạ tổng từ nay về sau không cần nâng đỡ Chu Thanh nữa, tài nguyên cùng nhân lực trước kia đưa cho Chu Thanh đều yêu cầu Hạ tổng thu hồi về".

"Được, tôi đã biết" Thẩm Già Diệp nhàn nhạt đáp lời, nghĩ vừa rồi ngồi trên ghế sopha, nhìn nữ hài kia từ bên ngoài trở về, vẻ mặt cao hứng mang theo chột dạ sợ hắn phát hiện chuyện mình làm, Thẩm Già Diệp đuôi lông mày vốn lãnh lệ giờ lại mang theo một tia ấm áp.

Tính, nếu cô thích, để cho cô chơi đi.

Cầm di động, Lục Diễn còn truy vấn: "Xem đại tiểu thư trong khoảng thời gian này thay đổi nhiều đến vậy, chỉ sợ đã phát hiện chuyện của Chu Thanh và Du Tuyết. Tổng tài, cần giúp đỡ đại tiểu thư sao?"

"Không cần, để chính em ấy tự giải quyết" Thẩm Già Diệp trước sau như một, trực tiếp cúp máy.

Âm thanh Thẩm Già Diệp đạm mạc, bên kia Lục Diễn buông điện thoại, lòng tràn đầy nghi hoặc, rõ ràng hắn cảm giác được mấy ngày nay tổng tài đối với đại tiểu thư rất là để tâm, như thế nào mà lúc này lại trở nên lãnh đạm.

Ai, tâm tư tổng tài thật khó đoán.

Chẳng qua, người mà Lục Diễn đang đoán tâm tư, vì không đối diện với vẻ mặt Thẩm Già Diệp nên không nhìn thấy được đáy mắt tràn đầy sủng nịnh và ôn nhu của tổng tài nhà mình.

Vào lúc ban đêm, hòm thư Hạ Diệc Sơ có thêm một kịch bản mới, đó là kịch bản mà Chu Hiểu Hoành khẩn cấp sửa lại.

Không biết Chu Hiểu Hoành bị kỹ thuật diễn xuất cáo siêu của Hạ Diệc Sơ làm kinh hỉ tới phát điên rồi hay không, mà trong thời gian ngắn linh cảm dồi dào. Tóm lại vào lúc ban đêm, không chỉ có Hạ Diệc Sơ, còn có đoàn phim, diễn viên đã sớm được xác định và vài vị phó đạo diễn khác, đều thu được một cái kịch bản mới.

Mọi người trong đoàn phim đều biết, đoàn phim chậm chạp không khởi động máy chính là bởi vì bên trong thiếu mất nhân vật nam phụ Trường An, mãi không chọn được người thích hợp.

Lúc mọi người nhận được kịch bản mới, cơ hồ đều phải cho rằng Chu Hiểu Hoành đã đem nhân vật Trường An này xóa bỏ, nhưng lúc mở ra, sự tình chân tướng quả thực là làm tất cả mọi người ngoài dự đoán.

Vai diễn Trường An này, không chỉ không có biến mất, lại còn gia tăng cảnh quay rất nhiều à! Đặc biệt nhìn cái kết cục cuối cùng, quả thực chính là quanh co làm mọi người lần nữa phải bất ngờ!

Mọi người đều có thể cảm nhận được, Chu Hiểu Hoành này, chính là muốn phủng người đóng vai Trường An này lên trời luôn.

Mọi người xem kịch bản mới trong tay, nhìn phân cảnh của nhân vật này chẳng những tăng thêm mà còn ngay cả giới tính đều bị thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng rất nhiều suy đoán, nếu không phải hiểu rõ tính tình Chu Hiểu Hoành, bọn họ đều phải cho rằng Chu Hiểu Hoành đang bao nuôi nữ minh tinh nào à, muốn nâng cô ta đến đỉnh cao của sự nghiệp.

Chu Hiểu Hoành đem kịch bản sửa đổi phát ra đi, không đến hai phút, di động hắn liền vang.

Nhìn một chút, là phó đạo diễn gọi điện thoại cho hắn.

Chu Hiểu Hoành bắt máy, bên kia thanh âm phó đạo diễn lập tức truyền tới: "Chu ca a, anh này đột nhiên sửa đổi nội dung kịch bản, còn đem phần diễn của Trường An gia tăng nhiều như vậy, chẳng lẽ anh tìm được người đóng vai Trường An vừa lòng anh rồi sao?"

"Đó là đương nhiên! Tôi hôm nay ở quán cà phê mới gặp được, người kia lớn lên xinh đẹp, khí chất hình tượng tướng mạo đều tốt! Càng quan trọng là kỹ thuật diễn cũng là nhất đẳng!" Chu Hiểu Hoành cao hứng, trực tiếp đem Hạ Diệc Sơ hảo khen không ngớt lời, ngay sau đó, không đợi người bên kia mở miệng, Chu Hiểu Hoành tiếp tục nói: "Được rồi, tôi còn chưa ăn cơm đâu, di động sắp hết điện, tạm biệt trước. Thời gian và địa điểm đoàn phim khởi động máy tôi đã viết ở mặt sau cùng kịch bản, đến lúc đó nhớ rõ tới sớm một chút."

Chu Hiểu Hoành nhanh chóng nói xong, ngón tay nhấn một chút, trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn pin điện thoại đầy, Chu Hiểu Hoành ở trong lòng cười trộm một chút, tắt máy điện thoại di động.

Những người này lúc trước còn vẫn luôn cho rằng hắn nhất định không thể vừa mắt ai về cả thực lực và kỹ năng để có đủ khả năng diễn vai Trường An, hắn lần này, nhất định phải để những tên này mất ăn mất ngủ mới được!

Chu Hiểu Hoành thần sắc vui thích ném điện thoại di động sang một bên, trong miệng ngâm nga giai điệu bài hát, xuống lầu tìm đồ vật ăn.

================================================

(phúc hắc, quá phúc hắc, nhưng... ta thực thích)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro