Chương 1: Bá đạo thúc thúc, nhẹ điểm sủng (1)
Edit: Vân Hinh Du
Tô Uẩn vốn là vị diện siêu cấp bồi dưỡng ra nhiệm vụ giả* tinh anh, chính là một chút kinh nghiệm làm nhiệm vụ cũng không có.
Lúc cô sắp triển khai nhiệm vụ đầu tiên, nơi vị diện siêu cấp của cô, không biết vì sao xảy ra nổ mạnh.
Tất cả mọi người đều biến mất, duy nhất cô còn tồn tại.
Sau đó, cô bị đưa tới thế giới này, đây là thế giới gì cô không biết, nhưng Tô Uẩn phát hiện thân thể mình thay đổi.
Thân thể hiện tại này tuyệt đối không phải thân thể của cô, cốt cách rõ ràng biến nhỏ, hơn nữa rất gầy nha, gầy đến lộ cả xương.
Không cần soi gương, Tô Uẩn cũng biết, thân thể này có bao nhiêu nhu nhược.
Cô ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Trang trí kiểu châu Âu hiện đại, tráng lệ lại không mất cách điệu, xem ra chủ nhân nơi này cũng rất có phẩm vị.
Tô Uẩn ngồi trên sô pha xa hoa, trên bàn còn có mấy bình rượu vang đỏ, cơ hồ bình rượu đều đổ, có thể thấy được là đều đã uống hết.
Mà trên tay cô còn cầm một ly rượu, chỉ là vang đỏ trong ly sớm đã không còn, mà ly lại loạng choạng như muốn rơi.
Trên sô pha cũng là một mảng hỗn độn, khắp nơi đều là rượu, đem sô pha làm cho nhiễm hồng.
Tô Uẩn đem ly rượu trong tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn, cô nhắm hai mắt lại, chung quanh đều là nồng nặc mùi cồn.
Ở trong hoàn cảnh này, Tô Uẩn thực đau đầu, cô không thể điều chỉnh lại cảm xúc của mình, còn có ký ức lúc trước.
Nơi này là đâu? Vì cái gì vị diện siêu cấp xảy ra nổ mạnh?
Lúc cô sắp thử nghiệm nhiệm vụ, vị diện siêu cấp hết thảy đều bị hủy hoại, cô trơ mắt nhìn nó nổ mạnh, nháy mắt biến mất trước mặt mình.
Tô Uẩn lúc ấy căn bản là bị việc phát sinh trước mặt đả kích, trở tay không kịp, cô không rõ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ là một vị diện siêu cấp bồi dưỡng ra những nhiệm vụ giả tinh anh.
Có một số việc cô căn bản chạm không đến, không rõ vị diện siêu cấp chắc chắn, bền chắc, như thế nào nói huỷ hoại liền huỷ hoại.
"Tê..."
Ở thời điểm Tô Uẩn không nghĩ tới, đại não truyền đến đau đớn như bị kim đâm.
Trong nháy mắt, một lượng lớn kí ức dũng mãnh truyền vào đầu Tô Uẩn.
Có vui vẻ sung sướng, có khổ sở, còn có tiếng khóc thút thít.
Khuôn mặt Tô Uẩn theo dòng ký ức dần biến hoá, cô và khối thân thể này dường như giống nhau.
Mà trong trí nhớ này, vĩnh viễn đều sẽ xuất hiện một người nam nhân thân hình cao lớn, diện mạo tuấn mĩ.
Tô Uẩn lần nữa mở to mắt, ánh mắt cô liền thay đổi.
Cô biết đây là nơi nào.
Hiện tại cô là đang ở trong thân thể của nhiệm vụ, thậm chí tiếp nhận thỉnh cầu của nguyên chủ.
Vừa mới tiếp thu kí ức, chính là kí ức của nguyên chủ thân thể này.
Nữ hài này vốn là cô nhi, có một thời điểm trong kí ức, được Bạch gia thu dưỡng.
Bạch gia là danh môn thế gia, bọn họ ở sau lưng thôn tính thương giới, quyền lực cũng ở vị trí phía trên.
Có thể nói là muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, là danh môn vọng tộc chân chính, quyền lực vượt lên cả thế gia.
Theo lý thuyết, nguyên chủ ở hoàn cảnh như vậy, không nói muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cũng có thể ăn uống, sống cuộc sống tiêu sái đi.
Nhưng mà không, liền một năm trước, dưỡng phụ dưỡng mẫu của nguyên chủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ trên đường về nước phi cơ xảy ra sự cố, rốt cuộc không bao giờ trở về được nữa.
Nguyên chủ thực thương tâm, cô lại một lần nữa mất cha mẹ.
Lúc cô thương tâm khổ sở, được một người nam nhân đưa đi.
Người nam nhân này là người mang cho nguyên chủ hết thảy cảm xúc, là đệ đệ của cha nuôi cô, nguyên chủ gọi hắn một tiếng thúc thúc.
Người nam nhân này đem cô về nhà, làm cô ăn uống không lo, lại không nghĩ đến sẽ mang lại cho nguyên chủ nhiều thống khổ như vậy.
Nghĩ đến thỉnh cầu của nguyên chủ, Tô Uẩn vươn cánh tay của mình ra.
Nhìn cánh tay kia, cô lộ ra vui vẻ tươi cười, tiếp theo ở trên khoảng không điểm vài cái.
Kỳ thật đó cũng không phải khoảng không, mà là hệ thống nơi Tô Uẩn có thể xem nhiệm vụ.
Ở vị diện siêu cấp, mỗi nhiệm vụ giả đều có hệ thống của chính mình, cũng coi như có quyền lực của bàn tay vàng.
Mà trên tay Tô Uẩn là hệ thống, do chính cô cải tạo, đặt tên cho nó là 009.
Sau khi khởi động 009, cô cũng không tắt nó đi ngay, từ trên sô pha muốn đứng dậy.
Lúc cô vừa mới định đứng thẳng lên, liền té xuống ghế sô pha.
Thân thể này quá hư nhược rồi, trải qua say rượu càng là yếu không chịu được.
Liền nguyên chủ làm như vậy, sớm muộn gì cũng đem thân thể phá hư, mà sự thật đúng là như vậy, nguyên chủ chết là do ngộ độc cồn.
Hai năm sau, kể từ thời điểm cô xuyên vào, nguyên chủ ở quán ăn đêm cùng người đua rượu, rồi bị ngộ độc cồn.
Khi đưa đến bệnh viện, không kịp cứu giúp. Nguyên chủ chết khi mới 19 tuổi.
Ở độ tuổi như vậy, thật đáng tiếc, chung quy chỉ vì một chữ tình.
Nếu đứng dậy không nổi, Tô Uẩn liền tiếp tục nằm ở trên giường.
Dù sao dựa theo kí ức của nguyên chủ, trong chốc lát khẳng định sẽ có người vào thu thập, thuận tiện mang bữa sáng tiến vào.
Phải ăn thì cô mới có sức làm việc a~
Thật không biết nguyên chủ nghĩ như thế nào, lăn lộn chính mình như vậy, mà nam nhân kia căn bản là không nhìn thấy.
Liền tính đối phương nhìn đến cũng sẽ không nói thêm cái gì, nếu có cũng sẽ chỉ bảo cô uống ít đi, bởi vì nguyên chủ ở trong ấn tượng của nam nhân kia, đã là một nữ hài không hiểu chuyện.
Muốn nói thúc thúc của nguyên chủ này, lớn hơn cô 8 tuổi, diện mạo tuấn mỹ, đôi mắt đen vĩnh viễn là sâu không thấy đáy, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì, cả người đều phát ra hơi thở lạnh băng.
Nhưng mà một người nam nhân như vậy, lại là đối tượng mà mọi kinh đô sở hữu thế gia tiểu thư muốn gả, không chỉ vì địa vị và quyền thế, càng là bởi vì con người hắn.
Mà nguyên chủ thực bất hạnh, cũng gia nhập vào trong nhóm nữ nhân đó, trở thành một trong các thành viên.
Đúng vậy, nguyên chủ yêu chính thúc thúc của mình, yêu rất thống khổ, yêu thực gian khổ.
Không ai biết cô yêu thúc thúc của mình, cô cũng luôn cố tình cất dấu phần yêu say đắm này thẳng đến khi chết.
Cho đến khi Tô Uẩn đến, cô vẫn không có được đáp lại.
Nguyên chủ thỉnh cầu Tô Uẩn, giúp cô được thúc thúc yêu, cô thật là yêu thảm nam nhân kia.
Ở kiếp trước, nguyên chủ chỉ có một tiếc nuối, không có nói cho nam nhân kia cô yêu hắn.
Chẳng sợ không chiếm được đối phương đáp lại, làm đối phương biết cô yêu hắn cũng tốt.
Đáng tiếc sau khi chết liền không còn cơ hội.
Ngoài phòng truyền tới tiếng đập cửa, không được cô đáp lại, ngoài cửa truyền đến âm thanh "Tiểu thư, tôi vào nhé."
Ở kia vừa dứt lời, cửa phòng đã bị mở ra, giống như đối phương đã có thói quen, biết bên trong sẽ không có người đáp lại nàng.
Đi vào là một người phụ nữ trung niên, người này là một trong những người hầu của nơi này, là Vương tẩu, cũng là người lớn tuổi nhất ở Bạch gia.
Vương tẩu ở Bạch gia làm hơn 20 năm, từ khi nam nhân kia còn nhỏ, liền vẫn luôn chiếu cố hắn.
Thẳng đến khi chuyển đến đại viện, Vương tẩu cũng vẫn luôn đi theo nam nhân kia.
Vương tẩu tiến vào liền nhìn đến tiểu thư hôm nay, thế nhưng không có hôn mê bất tỉnh, mà là một trạng thái khác trước, đang nằm ở trên sô pha nhìn bà đâu.
________________
Số từ: 1542 từ
17/11/2018
________________
Du: vote cho Du nèoo, tui edit thực vất vả, sau khi coi lại ổn thoả và public, thì tui vào xem trước, và phát hiện wattpad xén mất của tui hơn 200 từ, cảm giác rất muốn khóc:)) vậy nên hãy cmt hóng an ủi tui đi~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro