Chương 31: Chào buổi sáng, mẹ kế hào môn (6)
Edit by Lăng Siêu Trầm Ngư
---------------------------------
Diễn một đứa con gái nóng lạnh thất thường đối với Linh Tê mà nói, hoàn toàn thuộc về diễn xuất vốn có mà!
Sắc mặt của Lê Vân Kỳ xanh trắng đan xen, cô ta vốn chỉ muốn kích thích lão Đổng một chút, nhưng lại không nghĩ tới... làm Linh Tê xù lông!
Con nhãi ngu ngốc này, có tí đã nhảy dựng lên!
"Linh Tê, tôi..."
Linh Tê đột nhiên cười nhạo nói, "Đừng có nói gì mà chân ái với tôi? Bản thân chị tin không?"
Lê Vân Kỳ hiếm khi gặp phải chuyện như thế này, cũng không phải là cô ta ăn nói không tốt, mà là cô ta cơ bản không biết nên nói như thế nào.
"Cô Tống, chú Đổng, thật ngại quá, làm phiền nhã hứng của mọi người."
Linh Tê đột nhiên dịu dàng cười, xin lỗi Tống phu nhân và lão Đổng, sau đó thì lại bình bình thản thản ăn đồ ăn, dường như Linh Tê nóng lạnh tùy hứng lúc nãy là ảo giác vậy.
Đã tới nước này rồi, nếu như Lê Vân Kỳ là bạn gái Lam Thụ Sinh đã sớm không chịu nổi xấu hổ mà chạy mất...
Nhưng Lê Vân Kỳ không phải, cô ta là tình nhân nhỏ của lão Đổng, không có lão Đổng lên tiếng, tất nhiên không dám đi... Linh Tê nói rất đúng, đàn ông có tiền ở tỉnh S không ít, nhưng bây giờ cô ta còn chưa gặp được người thích hợp tiếp theo, vẫn chỉ có thể bằng mặt không bằng lòng cùng lão Đổng.
Sau bữa cơm, Lam Thụ Sinh đưa vợ chồng lão Đổng trở lại biệt thự, vừa vào biệt thự, trên mặt của Tống phu nhân lập tức hiện lên một tia châm biếm.
"Lão Đổng ông chơi gái ở bên ngoài, chỉ cần không xảy ra án mạng kiện cáo, tới giờ tôi luôn mở một mắt nhắm một mắt, lúc này đây ông thực sự khiến tôi quá thất vọng, ông vì một Lê Vân Kỳ mà tổn thất một cấp dưới tốt như Lam Thụ Sinh."
Lão Đổng cũng tức giận cắn răng, "Còn không phải bà ép tôi?"
"Tôi ép ông đẩy ả tình nhân nhỏ kia cho Lam Thụ Sinh à? Lão Đổng, thoạt nhìn ngày thường ông là người khôn khéo, sao hôm nay lại ngu như vậy chứ?"
Tống phu nhân nói xong câu đó thì lên lầu.
Để lại lão Đổng ở trong phòng khách, càng nghĩ càng không thích hợp, nhất là ả tiện nhân Lê Vân Kỳ kia... Xem ra, ngày thường thật sự là quá cưng chiều cô ta.
Bên cạnh đó khi ba người về đến nhà, Linh Tê liền trực tiếp đưa tay về phía Lê Vân Kỳ, "Phiền chị trả chìa khóa nhà lại cho tôi..."
"Mày..." Vừa trải qua chuyện như vậy ở làng du lịch, cô ta biết, giả vờ bông sen trắng ở chỗ này của Lam Thụ Sinh là không thể thực hiện được, dứt khoát lấy chìa khóa từ trong túi xách ra để vào lòng bàn tay Linh Tê, trong miệng còn mang theo uy hiếp: "Mày không sợ tao bảo lão Đổng đuổi cổ ba mày à?"
"Thế thì mặt mũi chị thật lớn."
Chỉ cần lão Đổng không phải người ngu thì hoàn toàn không có khả năng vì một tình nhân nhỏ mà đuổi việc Lam Thụ Sinh.
"Lam Linh Tê, mày chờ đó..."
Lê Vân Kỳ hơn mười tuổi đã lăn lộn ở bên ngoài, hôm nay không như thường lệ bị Linh Tê dạy dỗ, cô ta thầm nghĩ, nhất định phải tìm được cơ hội thích hợp dạy dỗ chỉnh đốn Linh Tê, phải cho cô hiểu rõ, có một số người, không thể đắc tội!
"Ha ha Lê Vân Kỳ, chị vẫn nên tự cầu phúc nhiều hơn đi."
Lão Đổng ăn một tổn thất ngầm như thế, sẽ chịu đựng ư?
Linh Tê nghĩ, chắc chắn sẽ không, đối với lão Đổng mà nói, Lê Vân Kỳ chỉ là một người tình được lão bao nuôi mà thôi, hôm nay làm ra chuyện như vậy, lão Đổng không có khả năng trách móc mọi chuyện lên đầu Lam Thụ Sinh, như vậy chỉ còn biết trách đồ ngu Lê Vân Kỳ kia thôi.
Lê Vân Kỳ vừa thu thập đồ đạc của mình, vừa nghĩ nên thổi gió bên tai lão Đổng như thế nào.
Linh Tê ngồi ở sofa ăn hạt dưa, hạt hướng dương chưa được rang qua, ăn ở trong miệng mang theo một mùi vị ngọt ngọt.
Lam Thụ Sinh thì ngồi ở một bên nhìn Linh Tê, ông biết con gái mình không vui, bèn có lòng muốn giải thích.
"Linh Tê con nghe ba giải thích."
Lam Thụ Sinh vừa mở miệng, Linh Tê đã biết Lam Thụ Sinh muốn giải thích cái gì, bèn nói: "Ba, con biết đây không phải là ý của ba, con không trách ba."
"Thật ư Linh Tê?" Lam Thụ Sinh có loại mừng rỡ thụ sủng nhược kinh.
Linh Tê gật đầu, cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao trong trí nhớ Lam Linh Tê, Lam Thụ Sinh luôn luôn nhàn nhạt đối với Lê Vân Kỳ, hoá ra Lê Vân Kỳ và Lam Thụ Sinh chỉ là vì ứng phó Tống phu nhân mà kết hôn giả, chỉ là khi đó Lam Linh Tê cũng không nghĩ được nhiều như vậy, vì vậy mới có nhiều chuyện trời xui đất khiến xảy ra.
"Ba ơi, chuyện ngày hôm nay có thể có ảnh hưởng không tốt gì đối với quan hệ giữa ba và chú Đổng không?"
Mượn cơ hội này, Linh Tê suy nghĩ, có cần phải để Lam Thụ Sinh rút lui ra khỏi dưới trướng chú Đổng hay không, một cấp trên có thể vì tình nhân mà đẩy cấp dưới trung thành với mình ra ngoài cũng không phải là thứ gì tốt, nhưng mà chú Đổng vốn cũng không phải là thứ gì tốt, một người đàn ông tốt thì đã không có tình nhân!
"Hẳn là không đâu."
Linh Tê lại nghĩ đến vấn đề khác, "Ba, con dự định sau khi tốt nghiệp đại học thì đi du học đào tạo sâu, con nhớ là ba nấu ăn rất ngon, chúng ta ra nước ngoài mở một quán ăn Trung Quốc thì thế nào?"
Cho tới bây giờ Lam Thụ Sinh cũng không biết Linh Tê lại có ý nghĩ như vậy, "Vậy Linh Tê, ba phải càng nỗ lực kiếm tiền!"
Linh Tê cười nói, "Ba ơi, so với tiền, con càng thích ba có thể ở bên cạnh con hơn."
Lê Vân Kỳ mang giày cao gót, xách vali hành lý đi trên đường tối, càng đi càng tức giận, mọi chuyện vốn đang rất tốt, một người đàn ông hiểu biết nhiều như Lam Thụ Sinh, cô ta nghĩ gần quan được ban lộc, đến lúc đó khuất phục được Lam Thụ Sinh dưới gấu váy của mình, trong tình huống tình và tiền đều có đó, không phải là cô ta rất lời hay sao?
Chỉ là Lê Vân Kỳ không nghĩ tới, nửa đường lại nhảy ra một con kỳ đà cản mũi Lam Linh Tê này.
Không phải đều nói mấy cô gái trong đại học đơn thuần dễ gạt lắm sao?
Vì sao Linh Tê lại là một ngoại lệ!
Lê Vân Kỳ đi một lát, sau khi hai chân cũng bị cọ xát ra máu mới tràn đầy tự tin gọi một cú điện thoại cho lão Đổng, điện thoại vừa được kết nối, Lê Vân Kỳ liền bắt đầu làm nũng, "Lão Đổng, anh tới đón em nha? Lam Thụ Sinh đuổi em ra khỏi nhà rồi, ở đây lại không có xe, hai chân của em đều bị cọ nổi bọng nước luôn rồi...?"
Tống phu nhân nghe thấy giọng nói truyền tới trong điện thoại di động, nhìn về phía lão Đổng khiến lão lúng túng không chịu nổi.
Nếu ngày hôm nay không xảy ra một màn như thế, có thể lão Đổng vẫn sẽ tiếp tục cưng chiều Lê Vân Kỳ, vừa xảy ra chuyện ngày hôm nay, Lê Vân Kỳ trong lòng lão Đổng đã thật sự trở thành quá khứ rồi.
"Lê Vân Kỳ, chúng ta hợp được tan được đi."
Lão Đổng nói xong, trực tiếp chặn số cô ta.
Tống phu nhân lòng tốt ý tốt kiến nghị, "Lão Đổng, về sau khi tìm phụ nữ, có cần tôi giúp ông kiểm định không?"
"Không cần."
Lão Đổng buồn bực trả lời, kiểm định kiểm điếc cái gì?
Lúc còn trẻ lão chỉ nói với người khác một câu, bà đã muốn ăn thịt người luôn rồi.
Bây giờ Tống phu nhân lại nói muốn chủ động giới thiệu đối tượng, đây không phải là mặt trời mọc ở hướng tây sao?
Lê Vân Kỳ còn cho là mình gọi điện làm nũng, kêu một tiếng lão Đổng, lão Đổng sẽ ngoan ngoãn lại đây nâng niu cô ta như là nữ thần, kết quả lại là như vậy, Lê Vân Kỳ lại gọi thêm mấy cuộc nhưng không hề có một ngoại lệ nào, đều không kết nối được.
"Lão già chết tiệt, lại dám chặn số mình, lão cứ chờ đó đi!"
-----------
Ngư: Tìm bạn đồng hành edit bộ này, nếu bạn có hứng thú vui lòng liên hệ qua facebook, link được ghim trên trang cá nhân. Xincamon.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro