Chương 50
【 Trên chân Kim Lăng, tựa hồ có một mảng xám xám. Ngụy Vô Tiện ngồi xuống đem cuốn ống quần hắn lên, phát hiện đây không phải mảng xám, là một mảng bầm đen. Hơn nữa không phải bầm do bị thương, mà là dấu ác trớ.
Dấu ác trớ là dấu hiệu tà ám đánh lên người con mồi, một khi xuất hiện, có nghĩa là người này động vào thứ gì cực kỳ tà ác. Nó lưu lại một ký hiệu, nhất định sẽ đến tìm ngươi. Có lẽ rất lâu mới đến, hoặc tối nay đã tới. Nhẹ thì lấy đi bộ phận có ký hiệu, nặng thì lấy mạng ngươi.
Toàn bộ chân Kim Lăng đều biến thành màu đen, dấu đen còn kéo lên trên. Ngụy Vô Tiện chưa từng gặp qua màu đen đậm như thế, dấu ác trớ khuếch tán rộng như thế, càng xem thần sắc càng nghiêm trọng, buông ống quần của Kim Lăng ra, cởi trung y của Kim Lăng, thấy ngực và bụng hắn trơn bóng, dấu ác trớ vẫn chưa lan đến tận đây, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. 】
"Ai? Ta không nhớ rõ từng có vật này a." Kim Lăng nghi hoặc.
"Có thể là lúc ấy Ngụy tiền bối giúp ngươi giải quyết đi."
Đối với Lam Cảnh Nghi, không ai nghi ngờ, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện là Quỷ đạo Tổ sư, giải quyết một dấu ác trớ nho nhỏ với hắn mà nói, hẳn là không phải là việc gì khó.
【 Hắn ngơ ngác một hồi, thân thể trơn bóng bị gió thổi cảm lạnh, đột nhiên thanh tỉnh, lăn long lóc bò lên, đỏ mặt rít gào: "Làm, làm, làm, làm gì vay76!"
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ai da, ngươi tỉnh rồi."
Kim Lăng phảng phất đã chịu kinh hách cực lớn, khép trung y lại co vào trong giường, nói: "Ngươi muốn làm gì! Quần áo ta đâu?! Kiếm của ta đâu?! Chó của ta đâu?!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta đang định mặc giùm ngươi."
Biểu tình ngữ khí của hắn hiền lành như một lão tổ mẫu khoác thêm áo lạnh tiểu tôn tử. Kim Lăng đầu tóc bất chỉnh, dính chặt vào tường nói: "Ta không phải đoạn tụ!!!"
Ngụy Vô Tiện vui cực nói: "Trùng hợp thật, ta là!!!" 】
Mọi người:......
"Ngụy Vô Tiện rốt cuộc ngươi chán đến vậy sao, mặt mũi của ngươi đâu?!" Giang Trừng vỗ trán, nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt.
Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không có tâm tư trả lời hắn, đằng sau còn một dấm vương, thả khí lạnh đến sắp đông cứng hắn.
"Lam Trạm ~ Nhị ca ca ~ ta sai rồi, ta chỉ đoạn tụ với một mình ngươi, ta chỉ thích một mình ngươi."
Da đầu Giang Trừng tê dại, toàn thân nổi da gà.
Lam Trạm: Huynh đệ, hung thi, sư tỷ, còn một cháu ngoại trai...
Lam · không cẩn thận nhìn mặt đệ đệ nhà mình · Hi · hiểu Trạm đến cấp mười · Thần: Vong Cơ, đừng như vậy, quy phạm.
【 " Sợ làm gì, đùa thôi mà! Ta cực khổ đào ngươi ra tường, ngươi cũng không nói cảm ơn."
Kim Lăng vội vàng nhấc tay vuốt mái tóc rối bời một lúc, vuốt đến nhìn qua còn chút thể diện, cả giận: "Nếu không phải nhờ vào chuyện này, ngươi, ngươi, ngươi, dám cởi đồ ta, ta, ta, ta đã giết ngươi một vạn lần!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đừng. Chết một lần đã đủ thống khổ. Được rồi, được rồi, buông kiếm đi." 】
"Vì sao lại thấy, nếu nghiêm túc suy nghĩ lời của Ngụy tiền bối sẽ phát hiện bên trong có rất nhiều chua xót?" Lam Tư Truy nhỏ giọng nói.
Lam Cảnh Nghi, Âu Dương Tử Chân: "Kỳ thật chúng ta cũng nghĩ như thế."
"Thật... Thật xin lỗi, đại cữu cữu." Kim Lăng chuyển qua Ngụy Vô Tiện, cúi đầu xin lỗi.
"Không sao, không sao!! Từ từ, ngươi gọi ta là gì?!" Ngụy Vô Tiện vốn có chút buồn ngủ, lại nghe Kim Lăng xin lỗi đột nhiên trợn to mắt.
"Đại cữu cữu, ngươi... Đúng là người mà!" Kim tiểu tông chủ ngạo kiều biệt nữu nói.
【 Ngụy Vô Tiện vốn tưởng hắn gặp nạn lớn, hẳn sẽ héo một canh giờ, há biết người trẻ tuổi mười phần sức sống, đảo mắt lại tung tăng nhảy nhót, vừa chớp mắt đã chạy biến. Nghĩ đến dấu ác trớ không phải nhỏ trên đùi hắn kia, vội kêu: "Ngươi chạy cái gì! Mau về!"
Kim Lăng vừa chạy vừa mặc gia bào vừa dính bùn lại nhăn nheo, hô: "Ngươi đừng lại đây!" Thân hình hắn nhẹ, chân dài, mới ba bước đã xuống lầu lao ra khách điếm. Ngụy Vô Tiện đuổi theo vài con phố, bị hắn bỏ xa đến không thấy bóng người.
Tìm một hồi, mặt trời chiều buông xuống, người đi trên đường cũng dần dần thưa thớt, Ngụy Vô Tiện ngứa răng: "Buồn cười. Đứa nhỏ này thật là buồn cười!"
Vạn bất đắc dĩ, sắp sửa từ bỏ, âm thanh phẫn nộ của một nam tử tuổi trẻ truyền từ trước phố: "Nói ngươi vài câu ngươi liền trốn mất xác, ngươi là đại tiểu thư sao? Càng lúc càng nóng tính!" 】
"Ha ha ha ha!!! Đại tiểu thư!!! Xem ra không chỉ ta thấy vậy!!" Lam Cảnh Nghi ôm bụng cười, không khí nặng nề vừa rồi nháy mắt biến mất, các tiểu bằng hữu còn lại cũng đang nín cười.
"Lam Cảnh Nghi ngươi câm miệng, ta mới không phải đại tiểu thư!!!"
【 "Chuyện khác đừng nói tới, Giang Trừng mắng hắn là tính tiểu thư, quả thực không sai."
Giang Trừng nói: "Giờ thì sao? Bắt được gì rồi? Linh khuyển màu đen tiểu thúc ngươi cho ngươi đâu?"
Bị Lam Trạm cưỡng chế đem đi xó xỉnh nào đó rồi. Ngụy Vô Tiện mới vừa nghĩ vậy, trong ngõ nhỏ, truyền ra hai tiếng chó sủa quen thuộc.
Ngụy Vô Tiện bỗng biến sắc, hai chân tự động, vọt ra như có độc tiễn theo đuôi. Con linh khuyển màu đen kia chạy ra từ một cửa hẻm khác, lướt qua Ngụy Vô Tiện, bổ nhào vào bên chân Kim Lăng, mười phần thân thiết dùng đuôi quét hắn.
Con chó này nếu xuất hiện ở đây, vậy Lam Vong Cơ hơn phân nửa đã bắt được người nhìn trộm gần thạch bảo, đến chỗ hẹn của bọn họ. Nhưng mà giờ phút này, Ngụy Vô Tiện không rảnh suy nghĩ này đó.
Hướng hắn chạy, vừa lúc vọt tới trước mặt Giang Trừng, Kim Lăng và một số môn sinh Giang gia.
Hai bên giằng co một lát, Ngụy Vô Tiện yên lặng xoay người chạy trốn. 】
"A! Chạy?! Ngươi chạy thoát sao?!" Giang Trừng hừ lạnh.
"Nếu không phải ngươi hạ độc thủ, ta sao có thể bị ngươi bắt?!" Ngụy Vô Tiện không phục.
"Phải không, muốn bây giờ đánh một trận không?!"
Người sáng suốt đều nhìn ra, Giang tông chủ hiện tại rất hung dữ, người bình thường tuyệt đối sẽ không trêu chọc hắn, nhưng Ngụy Vô Tiện lại trừng mắt hắn không lui, hai người như muốn choảng nhau thật.
Sau đó, mọi người ở đây chuẩn bị xem kịch vui, Ngụy Vô Tiện đột nhiên quay đầu nhìn Giang Yếm Ly, bĩu môi: "Sư tỷ, hắn khi dễ ta."
Mọi người té xỉu.
Giang Trừng giận dữ: "Ngụy Vô Tiện ngươi có biết xấu hổ không, ta làm gì khi dễ ngươi!"
"Ngươi nhìn ngươi đi," Ngụy Vô Tiện chỉ Giang Trừng, lại chỉ mình, " Hiện tại ta mới mười bảy tuổi, ngươi không biết xấu hổ đánh với ta?!"
"Ngươi thật không biết xấu hổ, hiện tại ta đánh chết ngươi miễn cho mất mặt Giang gia ta về sau."
Mọi người đỡ trán: Rốt cuộc sao chúng ta lại bị gia hỏa ấu trĩ này dọa mười mấy năm a.
【 Mới chạy vài bước, chỉ nghe tiếng điện rung xẹt xẹt, một tia điện màu tím lưu nhảy quấn lên chân hắn giống như rắn độc. Một luồng tê dại, đau đớn từ dưới lên trên lan ra toàn thân, lại bị tóm về, lập tức ngã xuống đất. Lúc sau ngực bị siết lại, bị nắm lưng áo xách lên. Ngụy Vô Tiện thần tốc mở túi khóa linh, lại bị giành trước một bước.
Giang Trừng dẫn hắn theo, đi vài bước, đến trước tửu điếm gần nhất, đá văng ván cửa đã đóng một nửa.
Chủ quán vốn sắp đóng cửa, bỗng nhiên thấy thanh niên tuấn mỹ ăn mặc sang quý, biểu tình bất thiện đá cửa, trong tay xách một người, tư thế giống như muốn ở chỗ này mổ người sống, sợ tới mức không dám lên tiếng. Một môn sinh thấp giọng nói vài câu, đút bạc cho hắn, hắn vội trốn vào nhà sau không ra. Không cần giải thích, vài môn sinh Giang thị chốc lát liền tản ra, vây chặt trong ngoài tửu điếm như nêm cối*.
Kim Lăng đứng ở một bên, muốn nói lại thôi, kinh nghi bất định. Giang Trừng hung tợn nói với hắn: "Lát nữa mới xử ngươi, đứng yên ở đây cho ta!"
Từ lúc hiểu chuyện tới nay, Kim Lăng chưa từng thấy biểu tình này ở trên mặt Giang Trừng. Vị cữu cữu này của hắn tuổi trẻ đã độc chưởng Vân Mộng Giang thị tiên môn vọng tộc, hàng năm đều lãnh lệ âm trầm, xuất khẩu không lưu tình, cũng chả thèm tích đức. Mà lúc này, tuy hắn đang kiệt lực áp chế biểu tình, đôi mắt sáng rực lên.
Gương mặt kia vĩnh viễn tràn ngập ngạo mạn và trào phúng, phảng phất góc nào cũng sáng lên, nhưng khó đoán, rốt cuộc là nghiến răng nghiến lợi, căm thù tận xương tuỷ, hay là mừng rỡ như điên. 】
"Nhất định là mừng rỡ như điên!!! Nhất định!!!" Lam Cảnh Nghi kích động.
Nhưng Lam Tư Truy gấp gáp kéo hắn lại, ý bảo hắn nhìn Lam Vong Cơ.
Lúc này, bọn họ cảm giác được một luồng hàn ý.
Từ từ, Hàm Quang Quân, oan có đầu, nợ có chủ, ngươi có thể đi tìm một mình Giang tông chủ không, chúng ta không chịu nổi hàn khí của ngươi a!
Tiên môn bách gia sắp khóc.
【 Giang Trừng chậm rãi ngồi cạnh bàn, tự mình rót một ly trà.
Sau một lúc lâu, hai bên im lặng không nói gì. Ly trà nóng hôi hổi, hắn còn chưa uống, bỗng nhiên hung hăng ném nó xuống đất.
Giang Trừng hơi rút khóe miệng, nói: "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"
Từ nhỏ đến lớn, Giang Trừng không biết thấy qua dáng vẻ Ngụy Vô Tiện chạy như điên trước miệng chó bao nhiêu lần, đối với người khác thì mạnh miệng được, tên này lại hiểu tận gốc rễ, không giảo biện được. Đây là thử thách còn khó hơn Tử Điện nghiệm thân.
Ngụy Vô Tiện thành khẩn: "Ta không biết phải nói gì với ngươi."
Giang Trừng nhẹ giọng nói: "Ngươi thật là không biết hối cải."
Từ trước tới giờ bọn họ thường xuyên châm chọc lẫn nhau, trả lời lại một cách mỉa mai, Ngụy Vô Tiện không cần nghĩ ngợi nói: "Ngươi cũng không hề tiến bộ."
Giang Trừng giận quá hóa cười: "Được, chúng ta liền xem, rốt cuộc là ai không hề tiến bộ?"
Hắn ngồi bất động ở cạnh bàn, quát một tiếng, linh khuyển màu đen lập tức đứng lên! 】
Hàn khí trên người Lam Vong Cơ nặng thêm, ngay cả Ngụy Vô Tiện trong lòng y không khỏi rùng mình.
Thật khủng khiếp!!!
Các bạn nhỏ hai mặt nhìn nhau, bị dọa đến không dám ra tiếng. Ngụy Vô Tiện yên lặng cầu nguyện Lam Vong Cơ đừng vì không nhịn được nữa đánh nhau với Giang Trừng.
【 "Lại nói, ta quên hỏi ngươi, ngươi lúc nào có quan hệ tốt với Lam Vong Cơ như vậy?"
Ngụy Vô Tiện nhất thời minh bạch, vừa rồi lúc hắn vô ý buột miệng thốt ra tên ai. 】
"Cữu cữu nhất định rất thương tâm, hắn giúp chó đại cữu cữu đuổi cả đời, đại cữu cữu lại kêu tên Hàm Quang Quân." Kim Lăng nhỏ giọng nói.
Nhưng sao Ngụy Vô Tiện lại không nghe thấy, lập tức phản kích: "Nói gì vậy, con chó kia là Giang Trừng thả, ta không kêu Lam Trạm chẳng lẽ kêu hắn?!"
Nhóm tiểu bằng hữu đang nhỏ giọng thảo luận:......
.........
Lời của editor
(*): chặt như nêm cối: chặt chẽ
Mấy bữa nay Wattpad bị lag quá, muốn đăng bài mà mất bản thảo quài. Tức!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro