Chương 52
【 Ngụy Vô Tiện chậm rãi đến địa điểm đã ước định với Lam Vong Cơ. Ánh đèn thưa thớt, ban đêm không người. Không cần nhìn xung quanh, thân ảnh bạch y kia đứng ở cuối phố, hơi cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.
Ngụy Vô Tiện còn chưa ra tiếng, Lam Vong Cơ vừa nhấc đầu, liền thấy hắn. Giằng co một lát, nghiêm mặt tới trước hắn.
Không biết vì sao, Ngụy Vô Tiện không tự chủ được lui một bước.
Hắn tựa hồ thấy được tơ máu đỏ tươi ở đáy mắt Lam Vong Cơ. Không thể không nói...... Lam Vong Cơ làm ra biểu tình này, thực sự có chút đáng sợ. 】
"Hàm Quang Quân quả nhiên vẫn sợ Ngụy tiền bối bỏ y mà chạy." Lam Cảnh Nghi nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, nhìn như hận không thể cột đại cữu cữu vào bên người vĩnh viễn cũng không buông ra."
"May mắn Ngụy tiền bối đã trở về, bằng không còn không biết Hàm Quang Quân sẽ thế nào đâu."
【 Há biết, hắn chỉ lui một bước, dưới lòng bàn chân lại trơn trượt, nhìn qua tựa hồ suýt nữa quỳ gối. Lam Vong Cơ biến sắc, xông lên trước, giống như lần ở Đại Phạn Sơn, gắt gao nắm cổ tay của hắn, đỡ hắn, đầu gối ngã xuống đất thì phải đi xem chân hắn. Ngụy Vô Tiện bị kinh hách, vội nói: "Đừng, đừng, đừng Hàm Quang Quân, ngươi không cần phải như vậy."
Lam Vong Cơ hơi ngửa đầu, đôi ngươi nhạt màu nhìn chằm chằm hắn, cúi đầu tiếp tục kéo ống quần hắn. Tay Ngụy Vô Tiện còn bị y nắm, không cách nào khác, chỉ phải nhìn trời.
Trên đùi hắn đều là dấu ác trớ thâm đen.
Lam Vong Cơ nhìn một lúc lâu, mới nghẹn ngào nói: "...... Ta chỉ rời đi mấy canh giờ." 】
"Khó trách Ngụy tiền bối chỉ cần vừa rời khỏi Hàm Quang Quân, y sẽ bất an, nguyên lai là do vậy." Âu Dương Tử Chân kinh ngạc.
Các bạn nhỏ mười phần tán đồng mà gật đầu.
Thời điểm bọn họ săn đêm, Lam Vong Cơ vẫn luôn dính Ngụy Vô Tiện, nếu Ngụy Vô Tiện đơn độc dẫn bọn hắn cũng phải thề thốt, bảo đảm, an ủi thật lâu còn vừa nhíu mày vừa gật đầu, đây rốt cuộc là có bao nhiêu sợ hãi, mới không muốn người nọ rời khỏi mình nửa bước.
【 Vừa rồi không có cảm giác, hiện tại mới thấy chân cẳng có chút tê, do bị Tử Điện đánh, rất may Giang Trừng còn biết khống chế sức mạnh của Tử Điện, chưa trực tiếp giật hắn thành thi thể bị sét đánh.
Lam Vong Cơ đứng ở phía sau hắn, bỗng nhiên lên tiếng: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện dừng một lát, thoáng chốc, hắn làm như không nghe thấy cái tên này, đáp: "Chuyện gì?" 】
Mọi người: Các ngươi xé mặt cũng quá bình tĩnh đi chứ.
Ngụy Vô Tiện nhướng mày, như đã biết mọi người nghĩ gì: "Kỳ thật người thông minh tuyệt đỉnh như ta sớm đoán được Lam Trạm đã nhận ra ta, cho nên mới bình tĩnh như vậy."
Mọi người:......
Giang Trừng hiện tại có một cảm giác phải quăng Tử Điện ra trực tiếp giật Ngụy Vô Tiện thành thi thể nát bấy như bị sét đánh: Thứ không biết xấu hổ!
【 Lam Vong Cơ nói: "Ngươi đừng đi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Không đi thì ngươi cõng ta sao?"
"......" Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, tươi cười bên miệng Ngụy Vô Tiện tắt đi, trong lòng xẹt qua cảm giác bất an.
Nếu là Lam Trạm hồi trước, nhất định sẽ bị câu này của hắn làm cho cứng họng, hoặc lạnh mặt chạy, hoặc hờ hững. Nhưng đổi thành vị này, hắn làm sao ứng phó, cũng thật khó nói. Quả nhiên, Lam Vong Cơ nghe vậy liền đứng ở trước người hắn, tựa hồ thật sự muốn khom người, cong đầu gối tới, tự hạ thấp mình đi cõng hắn. Ngụy Vô Tiện lại bị kinh hách, vội nói: "Khỏi, khỏi, ta chỉ thuận miệng thôi. Bị Tử Điện đánh hai lần nên tê chút, không phải gãy chân. Đại nam nhân còn muốn được cõng, quá khó coi."
Lam Vong Cơ nói: "Rất khó coi sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Rất đẹp sao?"
Im lặng một lát, Lam Vong Cơ nói: "Nhưng ngươi cũng từng cõng ta."
Ngụy Vô Tiện nói: "Có chuyện này sao? Ta không nhớ rõ."
Lam Vong Cơ trẫm tĩnh nói: "Ngươi chưa bao giờ nhớ những chuyện này." 】
"Từng cõng sao?"
"Hình như là có, lần ở động Đồ Lục Huyền Vũ."
" Trí nhớ của đại cữu cữu quá kém đi."
"Hàm Quang Quân rất thương tâm."
Các bạn nhỏ cho rằng mình nói rất nhỏ, lại không nghĩ rằng người có tu vi cao ở đây đều nghe thấy rõ ràng. Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nhìn Tư Truy và Cảnh Nghi cũng tham gia trong đó.
Hai đứa này có phải đã quên có thứ như gia quy, không bằng làm Lam Trạm phạt tiếp đi.
Tư Truy và Cảnh Nghi: Vì sao ta cảm thấy một trận lạnh lẽo......
【 "Lam Trạm, ngươi có phải ở Đại Phạn Sơn đã nhận ra ta hay không."
Lam Vong Cơ nói: "Ân."
Ngụy Vô Tiện thắc mắc: "Làm sao nhận ra?"
Lam Vong Cơ rũ mi, nhìn hắn một cái: "Muốn biết?"
Ngụy Vô Tiện khẳng định: "Ân."
Lam Vong Cơ nói: "Tự ngươi nói cho ta."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta? Tại Kim Lăng? Hay là do ta triệu hồi Ôn Ninh? Tất cả đều không phải?"
Đáy mắt Lam Vong Cơ tựa hồ nổi sóng. Nhưng dao động này nhỏ đến không thể phát hiện, lướt qua giây lát, lập tức lặng xuống thành một hồ nước sâu.
Y nghiêm nghị nói: "Tự nghĩ."
Ngụy Vô Tiện nói: "Nhưng nghĩ không ra mới hỏi ngươi." 】
Ánh mắt khiển trách bay về phía Ngụy Vô Tiện trong lòng ngực Lam Vong Cơ: Người ta đặt ngươi ở đầu quả tim, ngươi lại không nhớ cả khúc nhạc người ta tặng cho ngươi?!
Ngụy Vô Tiện ủy khuất: "Nhị ca ca, ta sai rồi."
"Không sao." Ngươi không nhớ, ta nhớ rõ.
【 Bọn họ đến trước cửa phòng, Ngụy Vô Tiện nói: "Được rồi, tới rồi, nên thả ta xuống rồi. Ngươi không có cánh tay thứ ba để mở cửa......"
Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ liền làm một hành động cực kỳ thất lễ. Đây có lẽ là lần đầu tiên y làm động tác thô lỗ này trong cuộc đời.
Y ôm Ngụy Vô Tiện, đá văng cửa.
Hai cánh cửa phòng mở tung, người ngượng ngùng xoắn xít ngồi ở bên trong lập tức khóc ròng nói: "Hàm Quang Quân, ta không biết, ta không biết, ta......"
Lúc thấy rõ hai người ngoài cửa dùng tư thế gì tiến vào, ánh mắt hắn dại ra, miễn cưỡng nói xong câu cuối cùng: "...... Ta thật sự không biết."
Quả thật là "Một hỏi ba không biết". 】
Mọi người:......
Nhiếp Hoài Tang: Ta nói đây là tại sao lại có dự cảm xấu!!!
Nhiếp Minh Quyết: "Nhiếp Hoài Tang!!! Ngươi! Thứ không biết cố gắng, lúc đi ra ngoài đi theo bọn tiểu bối thực chiến săn đêm cho ta!"
"Đừng mà!!! Đại ca, ta sai rồi!!!" Vị công tử phong lưu duy nhất của Nhiếp gia Nhiếp Hoài Tang, kêu thảm thiết như sống không còn gì luyến tiếc.
"Vong Cơ, ngươi!!!" Lam Khải Nhân chỉ vào Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện đá cửa, "Ngươi chép gia quy cho ta!!! Ba lần!!!"
Vèo!
Một tia sáng bạc bay qua, râu dê của Lam lão tiên sinh lại ngắn thêm một đoạn.
【 "...... Đó căn bản không phải là Cật Nhân Bảo. Đó...... Đó chỉ là phần mộ tổ tiên của nhà ta!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Phần mộ tổ tiên? Có quan tài tổ tiên nhà ai không để thi thể, lại để bội đao?"
Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt đưa đám nói: "Hàm Quang Quân, trước khi ta nói, ngươi có thể hay không thề, nể mặt hai nhà thế giao, đại ca ta lại kết nghĩa với đại ca ngươi, vô luận ta nói gì, ngươi...... Và vị bên cạnh ngươi, ngàn vạn lần cũng không thể nói ra. Lỡ sau này bị thọc ra, hai vị giúp ta nói mấy câu, làm chứng. Ngươi từ trước đến nay giữ chữ tín nhất, ngươi chỉ cần thề, ta liền tin tưởng." 】
Sắc mặt hai vị Nhiếp gia không tốt lắm, qua một hồi dò xét vừa rồi, Ngụy Vô Tiện triển lãm được chỉ số thông minh siêu việt bù lại EQ chênh lệch nghiêm trọng, nhưng gốc gác nhà bọn hắn sắp bị lột sạch!!!
Không ngoài ý muốn, Nhiếp Hoài Tang nói ra toàn bộ ngọn nguồn của Cật Nhân Bảo kia.
Trong quá trình này, Nhiếp Hoài Tang chịu đựng sự bạo nộ của đại ca nhà mình và ánh mắt khác thường của những người khác, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra.
【 Khó trách hắn thà rằng làm trò cười của các gia tộc, cũng không muốn tu luyện, chậm chạp không dám khai thông bội đao. Nếu tu luyện thành công, sẽ trở nên ngày càng nóng tính, cuối cùng giống như đại ca hắn và chư vị tổ tiên, phát cuồng, nổ tan xác mà chết, sau khi chết, bội đao còn muốn quấy phá nhân gian, nháo đến cả nhà không được an bình, chi bằng chẳng làm nên trò trống gì.
Nhưng cũng hết cách, Nhiếp gia từ tổ tiên đời thứ nhất bắt đầu, đã thế này, chẳng lẽ để hậu nhân phủ định con đường và cơ nghiệp tổ tiên sáng lập ra? Tiên môn thế gia ai cũng có sở trường riêng, ví dụ Cô Tô Lam thị thiên về âm luật, đao linh Thanh Hà Nhiếp thị hung hãn và lực sát thương lớn, đúng là duyên cớ nó có thể nổi bật hơn cả. Nếu ruồng bỏ gia huấn tổ tiên, làm lại từ đầu, tìm con đường khác, không biết sẽ hao phí bao nhiêu năm, cũng chưa chắc có thể thành công. Mà Nhiếp Hoài Tang càng không dám phản bội Nhiếp gia, tu theo đường khác. Bởi vậy, cũng chỉ có thể làm bọc mủ phế vật.
Nếu hắn không làm gia chủ, cả đời giống như khi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ vậy, cả ngày du hồ vẽ tranh, bắt cá nuôi chim, nhất định tự tại hơn bây giờ rất nhiều. Nhưng đại ca hắn đã qua đời, lực bất tòng tâm, chỉ có thể dốc hết sức khiêng lên gánh nặng gia tộc, gập ghềnh đi phía trước. 】
Trên thực tế, sự vất vả của Nhiếp Hoài Tang, gia chủ tứ đại gia tộc hiện giờ ai lại chưa trải qua.
Lúc trước Ôn gia thế đại, tứ đại gia tộc ngoại trừ Kim gia, tất cả lão gia chủ còn lại đều bị hại. Lam Hi Thần, Giang Trừng, ai lại không phải ở tuổi tác vốn nên rực rỡ tiêu sái khiêng lên trọng trách gia tộc. Ngay cả Kim gia, hiện giờ cũng là một Kim Lăng trẻ tuổi còn cần Ngụy Vô Tiện đi theo cùng săn đêm chủ trì.
Nhiếp Minh Quyết thở dài, không nói gì nữa.
【 Ngụy Vô Tiện duỗi tay sờ sáo trúc bên hông, lại không sờ trúng. Quay đầu xem, nguyên lai sáo trúc đã bị Lam Vong Cơ cầm ở trong tay, hơi cúi đầu, ở trên sáo trúc hết sức chuyên chú mà khắc một hồi, lúc này mới trả lại. Ngụy Vô Tiện cầm về mới thấy, sáo trúc được y chỉnh sửa, lỗ bấm đã tinh xảo hơn rất nhiều.
Lam Vong Cơ nói: "Thổi cho tốt."
Nhớ tới lúc trước bọn họ hợp tấu ở Minh Thất dở không thể tả làm Lam Khải Nhân vốn hôn mê tức tới tỉnh lại rồi hộc máu tiếp tục hôn mê, Ngụy Vô Tiện cười đến sắp ngã xuống đất, thầm nghĩ: "Nể hắn có thể nhẫn ta lâu như vậy." Không hề cố ý quấy rối, nghiêm trang đưa sáo trúc lên môi. Ai ngờ, mới thổi hai câu, túi Càn Khôn kia đột nhiên phồng lên mấy lần, lập tức đứng thẳng!
Ngụy Vô Tiện "Phốc" thổi nát một âm, nói: "Thế nào, nghe quen âm dở, ta thổi dễ nghe nó còn không thích?" 】
Mọi người:......
Vì sao hắn luôn phá hư không khí đến không còn một mảnh?!
Người biết chuyện yên lặng nhìn thoáng qua Nhiếp Minh Quyết, vị này còn đang đen mặt.
【 Sáng sớm ngày thứ hai, hai người đồng loạt xuất phát, trở về Hành Lĩnh.
Hôm qua Nhiếp Hoài Tang bị bắt xuất hiện, bốc sạch gốc gác ra, suốt đêm triệu tập môn sinh tâm phúc trong nhà đến thu thập hậu quả nhóm người xâm nhập để lại. Khi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ tới, hắn vừa mới sai người đắp lại vách tường Ngụy Vô Tiện đào Kim Lăng ra, để một thi thể mới vào, nhìn các tầng gạch trắng được xây chỉnh tề, liên tục lau mồ hôi. Há biết vừa quay đầu lại, lòng bàn chân mềm nhũn, cười làm lành nói: "Hàm Quang Quân...... Còn vị này......"
Ngụy Vô Tiện xua tay, cười nói: "Nhiếp tông chủ, tường xây xong rồi?"
Nhiếp Hoài Tang cầm khăn mặt lau mồ hôi, sắp lau rớt một tầng da trên trán: "Vâng, vâng, vâng......"
Ngụy Vô Tiện mười phần đồng tình, ba phần ngượng ngùng nói: "Ngai quá. Có lẽ phải nhờ ngươi lát nữa xây lại một lần."
Nhiếp Hoài Tang: "Dạ, dạ, dạ...... A?! Từ từ!"
Lời còn chưa dứt, Tị Trần ra vỏ. Nhiếp Hoài Tang trơ mắt nhìn tường gạch đá hắn vừa mới đắp xong, lại nứt ra.
Phá luôn dễ hơn xây. Ngụy Vô Tiện hủy gạch thần tốc, so với bọn hắn xây gạch nhanh hơn không ít. Nhiếp Hoài Tang nắm quạt xếp run bần bật, ủy khuất đến nước mắt sắp tràn mi, cố tình Hàm Quang Quân đứng bên cạnh, vô biểu tình, hắn cũng cũng không dám nói gì. 】
"Kỹ thuật diễn của Hoài Tang huynh thật tinh vi." Ngụy Vô Tiện cảm thán từ nội tâm.
Giang Trừng tung cái liếc sắc lạnh qua.
Nhiếp Hoài Tang là người bố cục không sai, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật tu vi của hắn không ra sao, lúc này đối mặt cái nhìn chăm chú của một đám người với ánh mắt chất vấn của đại ca nhà mình, hắn cảm thấy mình cần làm gì để chuyển chủ đề.
"Đâu có, đâu có, ta thật sự cái gì cũng không biết. Hơn nữa nói về kỹ thuật diễn, vẫn là Ngụy huynh giỏi hơn. Rốt cuộc lừa gạt bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn khó hơn nhiều."
Ngụy Vô Tiện:......
Ngụy Vô Tiện: Nhiếp Hoài Tang đây là chuyện ngươi làm mà!!!
Nhiếp Hoài Tang: Ai bảo ngươi nói, thế nào cũng nhờ ta, ngươi mới có thể trở về ở bên Hàm Quang Quân, ngươi không thể không đề cập tới chuyện này sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro