Chương 54
【 Ngụy Vô Tiện nín cười đến nội thương, vội vàng nói tiểu nhị: "Ta uống hết một vò."
Tiểu nhị: "Gì?"
Ngụy Vô Tiện chỉ mình: "Đứng."
Tiểu nhị lúc này mới nhớ tới mình nói qua "Uống hết rồi mà còn đứng được ta cùng họ với ngươi ", vội nói: "À à... À à à! Chuyện này sao... Lợi hại! Không phải ta khoác lác, lần đầu tiên ta thấy có người uống hết một vò còn ổn định tỉnh táo, đầu lưỡi không thắt. Công tử, ngài họ gì?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta..." Nghĩ tới nghĩ lui, vừa rồi này tiểu nhị nói "Ngụy Vô Tiền", co giật khóe miệng, thong dong nói tiếp: "Họ Lam." 】
"Ngươi mẹ nó đã theo họ phu quân?!" Giang Trừng khó tin.
"Ai da, dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi!" Ánh mắt Ngụy Vô Tiện đảo qua đảo lại.
Lam Vong Cơ yên lặng nhấc lên khóe miệng, rồi lại buông xuống.
【 "Bỗng nhiên nhớ lại, việc của Lịch Dương Thường thị, ta có nghe nói. Không cần hỏi lại."
Ngụy Vô Tiện nói: " Trước khi ngươi nói cho ta, ta hỏi một chút, ngươi giúp ta xác nhận, Thường gia gì đó diệt môn không phải ta làm chứ?"
Không nói đến mười năm trước hắn đã chết, hồn phách cũng an phận, không đến mức hắn giết cả nhà người ta, hắn còn không nhớ rõ!
Lam Vong Cơ nói: "Không phải."
Ngụy Vô Tiện nói: "À." Phảng phất lại về tới khoảng thời gian lúc còn sống bị mọi người đòi đánh, không bằng cả con chuột ở cống ngầm, chuyện xấu gì cũng đẩy cho hắn, nước bẩn tùy tiện hắt. Tiểu tôn tử của ông cụ cách vách không ăn cơm gầy xuống ba cân vẫn là do bị chuyện xưa Di Lăng lão tổ xui khiến Quỷ tướng quân giết người dọa cho gầy. 】
Một không khí trầm mặc, xấu hổ.
Thật sự thực buồn cười, một người chết, cũng sẽ bị úp lên tội danh diệt sạch tông môn, chỉ vì hắn là Di Lăng lão tổ, chỉ vì hắn tu quỷ đạo.
Nhưng không ai có thể phản bác, rốt cuộc lúc trước bọn họ thật sự chuyện xấu gì cũng đẩy cho hắn, cũng thật sự nghĩ tới có phải người này đoạt xá trọng sinh tới trả thù hay không.
【 Lúc Hiểu Tinh Trần rời núi là năm mười bảy tuổi, tuy Lam Vong Cơ chưa từng gặp hắn, đã từ nghe qua phong thái của hắn trong miệng người khác.
Khi đó Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc mới qua mấy năm, phong vận của cuộc bao vây tiễu trừ ở bãi tha ma Di Lăng vừa trôi đi, các đại thế gia hoành hành, khắp nơi mời chào nhân tài để trọng dụng. Hiểu Tinh Trần mang theo ý niệm cứu thế rời núi, tư chất thượng đẳng, lại sư xuất cao nhân, lần đầu săn đêm, một cây phất trần, một thanh trường kiếm, một mình lên núi, một trận thành danh.
Các gia tộc thấy đạo nhân phẩm mạo* ôn hòa, tu vi cao lại trẻ tuổi, rất là coi trọng, sôi nổi đưa ra lời mời. Hiểu Tinh Trần lại dịu dàng từ chối toàn bộ, nói rõ không muốn phụ thuộc vào bất kỳ thế gia, cùng một vị chí giao hảo hữu, một lòng muốn thành lập một môn phái mới không dựa vào huyết thống.
Người này tính như bồ vi, tâm như sỏi đá, ngoài mềm trong cứng, lại giữ mình trong sạch. Lúc ấy một khi ai có việc gì khó giải quyết hoặc nan giải, đầu tiên nghĩ đến là tìm hắn trợ giúp, mà hắn cũng không chống cự, thanh danh rất tốt.
Án diệt môn Lịch Dương Thường thị, là phát sinh ở lúc ấy.
......
Sau khi Hiểu Tinh Trần điều tra rõ chân tướng, đi qua ba tỉnh bắt được Tiết Dương đang tiêu dao đắc ý kéo bè kéo lũ đánh nhau với người ta, thừa dịp Lan Lăng Kim thị ở tiên phủ Kim Lân Đài tổ chức một buổi Thanh Đàm thịnh hội, các đại gia tộc ở đây luận đạo vấn pháp, xách hắn tới trước công chúng, sáng tỏ ngọn ngành, yêu cầu nghiêm trị.
Hắn rành mạch đưa ra chứng cứ, đa số thế gia cũng không có dị nghị, chỉ có một nhà cực lực phản đối. Đó là Lan Lăng Kim thị. 】
"Vì sao?!" Kim Tử Hiên nghi hoặc ra tiếng.
Ngụy Vô Tiện ngáp một cái: "Cha ngươi là hạng người gì, ngươi thật sự một chút cũng không biết?"
Kim Tử Hiên nhíu mày: "Ta đương nhiên biết, hắn còn không phải là dã tâm lớn một chút, hoa tâm một chút, nhưng chuyện này, chứng cứ vô cùng xác thực, sao hắn... Còn muốn bao che một hung thủ chân chính?"
"Ha ha ha," Tiết Dương bật cười, nỏi với Kim Quang Dao, "Ta nói này Tiểu Ải Tử, vị đại ca này của ngươi bị bảo hộ quá tốt, khó trách cuối cùng bị các ngươi tính kế đến chết."
Kim Quang Dao cười, không nói gì.
【 Ba chữ Âm Hổ Phù này, hắn không quá xa lạ. Ngược lại, không ai quen hơn hắn.
Đây là pháp bảo đáng sợ nhất hắn từng luyện ra lúc còn sống, đồng thời, cũng là thứ tất cả mọi người muốn có nhất.
Hổ Phù dùng để hiệu lệnh, ý nghĩa cũng như tên, người có được Hổ Phù có thể hiệu lệnh thi quỷ hung linh, sai sử theo lệnh.
Lúc trước khi Ngụy Vô Tiện tạo nó ra, cũng không nghĩ quá nhiều. Một mình hắn dùng nguyên thần khống chế thi khôi và ác linh, sẽ có lúc mệt mỏi. Hắn nhớ tới hồi trước ngẫu nhiên thấy một khối sắt bạc hiếm thấy trong bụng yêu thú, vì thế đem nó về luyện đúc, đúc thành một Hổ Phù.
Nhưng sau khi Hổ Phù đúc thành, chỉ sử dụng một lần, Ngụy Vô Tiện đã phát hiện, chuyện lớn không ổn.
Uy lực của Âm Hổ Phù, còn cường đại và đáng sợ hơn rất nhiều so với mong muốn ban đầu của hắn. Hắn vốn chỉ định dùng nó để phụ trợ, ai ngờ uy lực của nó lại có vẻ lấn qua người chế tạo là hắn. Hơn nữa, thứ này không nhận chủ. Nói cách khác, chỉ cần có người sở hữu nó, mặc kệ người này là ai, thiện hay ác, là địch hay bạn, vào tay ai, nó vẫn có thể tùy ý sử dụng.
Họa đã tạo ra, Ngụy Vô Tiện không phải không muốn tiêu hủy nó, nhưng đúc thành Hổ Phù không dễ, phá huỷ cũng khó, cực kỳ hao phí tinh lực và thời gian. Hơn nữa lúc ấy hắn đã dần nhận ra tình cảnh của bản thân không ổn, sớm hay muộn sẽ trở thành ai cũng có thể giết chết, Âm Hổ Phù có lực uy hiếp cực đại, có pháp bảo này, người khác không dám dễ dàng động thủ với hắn, tạm thời lưu nó lại, chỉ tách Hổ Phù thành hai, để nó chỉ vảo thời điểm xác nhập mới có thể phát huy đủ tác dụng, hơn nữa không dễ dàng sử dụng.
Hắn tổng cộng chỉ dùng hai lần, mỗi lần đều máu chảy thành sông. Lần đầu tiên là ở Xạ Nhật Chi Chinh. Lần thứ hai sử dụng, hắn rốt cuộc hạ quyết tâm, hoàn toàn tiêu hủy một nửa Hổ Phù. Mà một nửa kia chưa tiêu hủy xong, cuộc bao vây tiễu trừ bãi tha ma đã tới. Sau đó, hắn đã không còn quản được nữa.
Đối đồ vật mình luyện ra, Ngụy Vô Tiện chắc nịch nói vài câu, hắn dám nói, dù thế gia nào cướp được nó cung phụng ngày ngày thắp nhang quỳ lạy, một nửa Âm Hổ Phù, cũng chỉ là một khối sắt vụn mà thôi. Mà Lam Vong Cơ lại nói cho hắn một sự kiện kinh người: Tiết Dương này, hình như có thể chắp vá một nửa Âm Hổ Phù kia!
Tiết Dương nhỏ tuổi, lại phi thường thông minh, cũng là đồ đệ cực kì tà khí lập dị. Lan Lăng Kim thị phát hiện, hắn có thể căn cứ vào một nửa Hổ Phù còn sót lại, đại khái khâu ra một nửa kia. Tuy rằng cái được phục hồi lại không thể dùng lâu dài, uy lực cũng không bằng bản gốc, nhưng đã có thể tạo thành hậu quả vô cùng đáng sợ.
Ngụy Vô Tiện minh bạch: "Lan Lăng Kim thị muốn giữ lại Tiết Dương tiếp tục phục hồi Âm Hổ Phù cho bọn hắn, tất nhiên là muốn che chở hắn." 】
Kim Tử Hiên ngây ngẩn.
Âm Hổ Phù...
Hắn từng thấy Ngụy Vô Tiện sử dụng lúc Xạ Nhật Chi Chinh, chiến trường không thấy ánh mặt trời, biển máu núi xác chồng chất hiện tại nhớ tới còn có chút sợ hãi. Nhưng phụ thân hắn, phụ thân hắn lại muốn có thứ này, hắn muốn thứ này làm gì???!!!
Ngụy Vô Tiện làm ra, cũng chỉ để phụ trợ, sau khi phát hiện thứ này là mối họa đã bắt đầu chuẩn bị tiêu hủy. Nhưng Kim Quang Thiện lại hao tổn tâm cơ muốn phục hồi vật vốn dĩ không nên tồn tại như cũ.
Sẽ không ai cho rằng hắn đang lo lắng Di Lăng lão tổ trọng sinh muốn lấy cái này làm vũ khí đối phó Ngụy Vô Tiện chứ.
【 Ngụy Vô Tiện cơ hồ có thể tưởng tượng ra những tu sĩ đó nghiến răng nghiến lợi thế nào: "Tên Ngụy Vô Tiện này! Nếu hắn không làm ra thứ này, nhân gian sẽ không gặp nhiều tai họa như vậy!!!" 】
Không thể không nói, mỗi một lần Ngụy Vô Tiện phun tào tiên môn bách gia đều chọc trúng tim đen của bọn họ.
Lúc đó bọn họ thật sự đã nghĩ như vậy.
Mà Ngụy Vô Tiện có gì sai, hắn chỉ muốn có vật có thể giúp mình một tay thôi. Chỉ là bọn hắn không làm gì được Kim Quang Thiện, không làm gì được Lan Lăng Kim thị, chỉ có thể trút giận lên một người chết là Ngụy Vô Tiện.
【 Ngụy Vô Tiện trầm mặc không nói.
Nếu hắn là Thường Bình, dù Lan Lăng Kim thị là thế gia đứng đầu một tay che trời, mặc cho ai hứa hẹn cho hắn tiền đồ như gấm, rạng rỡ vinh hoa, hắn cũng tuyệt đối không nhả ra một câu. Ngược lại, hắn muốn đích thân dạ tham địa lao, xẻo sống Tiết Dương thành một bãi thịt nát, rồi triệu hồi hắn tới xẻo một lần lại một lần, đến khi hắn hối hận được sinh ra ở thế giới này. 】
Tiết Dương vốn đang còn vui sướng khi người gặp họa nháy mắt sụp đổ, cứng ngắc nhìn về phía Ngụy Vô Tiện: "Ta nói này Ngụy tiền bối, ngươi không đến mức này chứ?!"
"Thích!" Ngụy Vô Tiện khinh thường, "Ngươi có cần tham khảo một chút kết cục của Ôn Triều không?!"
【 Nghe hết chuyện xưa dài này, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở dài, tiếc nuối một hồi: "Bởi vì một chuyện vốn dĩ không liên quan với mình, rơi vào kết cục như thế, thật sự là... Nếu Hiểu Tinh Trần sinh sớm mấy năm, hoặc ta chết muộn mấy năm, chuyện tình sẽ không ra nông nỗi này. Nếu ta còn sống, sao lại bỏ mặc chuyện này. Một nhân vật như vậy sao lại không kết giao với hắn!"
Ngay sau đó lại không biết nên khóc hay cười, âm thầm tự giễu: "Ta quản? Ta quản như thế nào? Nếu ta lúc ấy còn sống, nói không chừng án diệt môn Lịch Dương Thường thị căn bản không cần điều tra, trực tiếp đã bị đẩy thành ta làm. Vị Hiểu Tinh Trần đạo trưởng này thấy ta trên đường, ta đến gần lôi kéo làm quen với hắn, thỉnh hắn uống rượu, hắn không chịu còn dùng phất trần đánh ta một trận, ha ha." 】
"Ách..." Hiểu Tinh Trần xấu hổ, "Sư điệt, sẽ không."
" Sẽ không cái gì? Sẽ không đánh ta? Tiểu sư thúc minh nguyệt thanh phong như vậy đương nhiên sẽ không, ta thuận miệng thôi."
【 Lam Vong Cơ còn chưa trả lời, vào lúc này, chiều hôm xanh nhạt, truyền đến một hồi tiếng vang gõ cửa "Phanh phanh phanh".
Âm thanh này cực kỳ giống gõ cửa, nhưng lại không phải gõ cửa. Dùng sức rất lớn, rất dồn dập, tiếp diễn trong chốc lát. Bí bách, tựa hồ bị cách trở bởi thứ gì đó.
Hai người song song nghiêm mặt.
......
Ngụy Vô Tiện biết vì sao y bỗng nhiên mặt lạnh thấu xương. Bởi vì một trận giao thủ vừa rồi, ngay cả người ngoài như hắn còn nhìn ra, người quật mộ này, rất quen thuộc kiếm pháp của Lam Vong Cơ! 】
Người Lam gia:!!!!!!
"Vong Cơ, người kia là ai? Người Lam gia?" Thanh Hành Quân nhíu mày hỏi.
Lam Vong Cơ lắc đầu: "Người này là Tô Thiệp."
"Sao lại là hắn?!" Lam Cảnh Nghi kêu to.
"Vị Tô tông chủ này..." Lam Hi Thần không biết nói gì mới tốt, thật sự không muốn thừa nhận hắn từng là đệ tử Cô Tô Lam thị.
......................
Lời của editor
(*): phẩm mạo: phẩm hạnh và tướng mạo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro