Chương 55

【 Ngụy Vô Tiện thấy hắn muốn chạy trốn, dồn dập vỗ tay hai lần, quỳ một gối xuống đất, vỗ một quyền lên mặt đất.

Một quyền này, xuyên qua các lớp bùn đất, thẳng đến tận sâu bên trong thổ nhưỡng, xuyên qua mặt quan tài dày cộm, làm cho người chết bị nhốt trong đó gần như điên cuồng. Tiếng "khách khách" vang lên, bốn cánh tay máu chảy đầm đìa đột ngột mọc lên từ mặt đất, bất chợt một trái một phải bắt lấy hai đùi của tên quật mộ kia!

Người quật mộ không để bụng, rót linh lực xuống chân, đánh bay bốn cánh tay của hung thi. Ngụy Vô Tiện rút ra sáo trúc, âm điệu bén nhọn thê lương xé rách màn đêm, hai quả đầu trong mộ chui từ dưới đất lên, toàn bộ thân thể cũng trèo ra, bò theo hướng chân người quật mộ, quấn lấy người hắn như rắn, há mồm hướng cổ, cánh tay của hắn cắn xuống.

Người quật mộ khinh thường hừ một tiếng, phảng phất đang nói "Chỉ là chút tài mọn", linh lực chạy khắp toàn thân, nhưng lần này, sau khi hắn chấn ra linh lực, mới phát hiện ra bị lừa.

Cổ thi thể hắn cõng trên lưng cũng bị đánh bay! 】


Kim Quang Dao đỡ trán, lúc trước sao hắn lại chọn một người như Tô Thiệp đi làm việc yêu cầu tu vi và chỉ số thông minh cao này?!

【 Ngụy Vô Tiện hỏi dò: "Hàm Quang Quân, vừa rồi ngươi giao thủ với hắn, ngươi cảm thấy, hắn có phải một người ngươi rất quen thuộc không?"

Càng cụ thể thì hắn không tiện nói ra. Tỷ như Lam Hi Thần, hoặc là, Lam Khải Nhân.

Lam Vong Cơ khẳng định: "Không phải."

Đối với đáp án của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện rất tin tưởng. Hắn cho rằng Lam Vong Cơ không phải cái loại người sẽ che lấp sự thật hoặc không dám đối mặt với chân tướng. Nếu y nói không phải, vậy nhất định không phải. Y cũng không thích nói dối, Ngụy Vô Tiện thấy, so với bảo Lam Vong Cơ nói dối, y thà rằng tự quăng thuật cấm ngôn lên mình không nói lời nào. Cho nên Ngụy Vô Tiện lập tức bài trừ hai người kia, nói: "Vậy càng thêm phức tạp." 】

Lam Hi Thần:......

Ngụy Vô Tiện:......

Giang Trừng cười nhạo: "Ngươi đúng là rất tín nhiệm Lam Vong Cơ."

"Lam Trạm là đạo lữ của ta, ta tin y rồi thì sao!" Ngụy Vô Tiện bởi vì hoài nghi Lam Hi Thần bị đối phương biết đang xấu hổ không biết nói gì, theo bản năng phản kích.

Vân Mộng Song Kiệt châm chọclẫn nhau, đã là bản năng.

Lam Vong Cơ: Vui vẻ...

Mọi người: Vấn đề là khi đó các ngươi là đạo lữ sao? Phải không?

【 "Hàm Quang Quân, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta thế nào. Ta cũng không biết toàn cảnh, nên không có ý kiến. Ngươi nói rất đúng, trước khi biết tất cả câu chuyện và chân tướng, ai cũng không thể định luận. Ta chỉ cần năm vò, ngươi lại mua thêm năm vò cho ta, một mình ta sợ là uống không hết. Thế nào, ngươi uống với ta đi? Nơi này lại không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ, không đáng cấm chứ?"

Hắn vốn đã sẵn sàng bị từ chối, ai ngờ Lam Vong Cơ nói: "Uống." 】


Mọi người: Hàm Quang Quân ngươi thay đổi!!!

Lam Hi Thần yên lặng nhìn Lam Khải Nhân còn hôn mê, ân, còn ổn, chưa tỉnh.

【 Hắn rót một chén cho Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ không chút nghĩ ngợi, tiếp nhận, uống vào. Ngụy Vô Tiện hưng phấn lạ thường, nhìn chằm chằm mặt y, xem y chừng nào mới đỏ mặt. Ai ngờ, nhìn một hồi, sắc mặt và thần sắc Lam Vong Cơ vẫn không đổi, con ngươi nhạt màu rất bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn, hoàn toàn không có biến hóa!

Ngụy Vô Tiện cảm thấy thất vọng, đang muốn xúi y uống một vò nữa, bỗng nhiên, Lam Vong Cơ nhíu mày, nhẹ nhàng xoa ấn đường. Sau một lúc lâu, một bàn tay đỡ trán, nhắm hai mắt lại.

...... Ngủ rồi?

...... Ngủ rồi!

Người bình thường sau khi uống nhiều rượu, hẳn là say trước, sau đó mới ngủ. Sao Lam Vong Cơ có thể nhảy qua một bước say này, trực tiếp ngủ luôn?! 】

"Cứ... Cứ vậy thôi?!" Biểu tình trên mặt Giang Trừng một lời khó nói hết, thân là người của Vân Mộng Giang thị, bên người lại có một Ngụy Vô Tiện ngàn ly không say, hắn hoàn toàn không thể tin được trên thế giới này sẽ tồn tại... Người một chén say.

"Hì hì," Ngụy Vô Tiện gãi cằm Lam Vong Cơ, đôi mắt đào hoa cười đầy mị hoặc, "Trò hay còn tiếp nữa nha."

【 Ngụy Vô Tiện không đoán được loại tình huống này, vỗ chân, suy tư một lát, quàng tay phải Lam Vong Cơ qua cổ hắn, lôi kéo y rời khỏi tửu điếm nhỏ.

Hắn mò đồ trên người Lam Vong Cơ thành thạo vô cùng, lấy túi tiền, tìm một khách điếm đặt hai gian phòng, đưa Lam Vong Cơ vào một gian, cởi giày y ra, đắp chăn, thừa dịp đêm xuống ra cửa. 】

Đi rồi?!

Thật sự đi rồi?!

Sắc mặt Lam Vong Cơ có chút không tốt lắm.

Giang Trừng bắt đầu tự hỏi nếu lúc ấy hắn có thể trói được con heo này về Liên Hoa Ổ, liệu có khả năng giữ được con heo mập này không bị một búp cải trắng ủi hay không.

【 Mấy ngày này, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ như hình với bóng, không có thời gian riêng tư. Hắn cũng không thể triệu hoán Ôn Ninh. Ngoại trừ thân phận nửa giấu nửa lộ, còn có lý do khác.

Trên tay Ôn Ninh có mạng người của Cô Tô Lam thị, cho dù Lam Vong Cơ đối xử rất tốt với mình, Ngụy Vô Tiện cũng không thể cứ triệu hoán Ôn Ninh ngay trước mặt y như vậy. Hoặc là nói, đúng là bởi vì Lam Vong Cơ đối xử rất tốt với hắn, Ngụy Vô Tiện mới không có mặt mũi ở trước mặt y triệu hoán Ôn Ninh. Da mặt hắn có dày, cũng không dày vào chuyện này. 】

Lại là Ôn Ninh...

Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình nhìn bạch y Ôn Quỳnh Lâm đang rụt đầu, nhìn đến hắn da đầu tê dại.

【 Nghiền xương thành tro?

Ngay cả tàn phẩm của Âm Hổ Phù cũng phải hao hết tâm tư phục hồi, thế gia nào đó đương nhiên cũng thèm chảy nước dãi ba thước với Quỷ Tướng Quân, sao nỡ nghiền xương thành tro? 】

Đến từ thế gia nào đó Kim Tử Hiên và Kim Lăng:......

Tiên môn bách gia hổ thẹn cúi đầu.

【 Người ở lại cũng khóa Ôn Ninh lên, tất nhiên không thể làm hắn có suy nghĩ. Muốn hắn nghe theo mệnh lệnh của người khác, phải hủy diệt thần trí của Ôn Ninh, gieo thứ gì đó vào trong óc hắn. Quả nhiên, ấn ba lần, Ngụy Vô Tiện ấn ra một điểm nhỏ nhô lên ở một huyệt vị nào đó bên não phải của hắn. Hắn để một tay khác qua chỗ đối xứng ở não trái của Ôn Ninh, có một vật nhỏ cứng giống vậy , tựa hồ là đuôi của cây châm.

Ngụy Vô Tiện đồng thời nắm hai đuôi châm, di chuyển từ từ, từ trong đầu của Ôn Ninh, rút ra hai cây đinh dài màu đen.

Hai cây đinh màu đen này dài chừng một tấc, lớn cỡ tơ hồng buộc ngọc bội, chôn sâu trong đầu Ôn Ninh. Lúc rút đinh ra khỏi, ngũ quan Ôn Ninh hơi rung, tròng trắng hiện lên một làn tơ máu màu đen, giống như đang cố gắng nhịn đau.

Rõ ràng là người chết, lại có thể cảm nhận được cái gọi là "Thống khổ". 】

Ôn Ninh ngơ ngác để tỷ tỷ nhà mình kiểm tra đầu mình: Sao ta không nhớ đoạn này nhỉ?

【 Tuy nói lấy kiếm của người Lam gia đi giúp Ôn Ninh chém xiềng xích có chút không ổn, nhưng đây là tiên kiếm hắn có thể dễ dàng lấy được nhất, cũng không thể kêu Ôn Ninh gánh theo một đống gông xiềng ở trên người như vậy.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Vậy đi. Hiện tại ta về khách điếm trước, nếu Lam Trạm tỉnh, thì khỏi mượn. Nếu Lam Trạm còn ngủ, ta liền mượn Tị Trần dùng một chút."

Hạ quyết tâm, hắn liền xoay người. Ai ngờ, quay người lại, Lam Vong Cơ đang đứng ở phía sau hắn. 】

"Ha hả, bị bắt gian." Giang Trừng trào phúng.

"Cái gì mà bắt gian, ta và Ôn Ninh là hữu nghị thuần khiết hiểu không? Chó độc thân vạn năm."
"Ngụy Vô Tiện ngươi muốn chết!"

"Ta sợ ngươi sao!"

Lam Cảnh Nghi đi đến bên tai Lam Tư Truy nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ ta cảm thấy thế này rất đáng sợ sao?"

Lam Tư Truy: Không, ngươi không phải một mình.

【 Ngụy Vô Tiện đứng ở trước người Ôn Ninh, đối mặt với Lam Vong Cơ, sờ cằm, không biết vì sao, chột dạ một hồi.

Rốt cuộc, Lam Vong Cơ buông tay cầm Tị Trần xuống, tiến lên trước hai bước. Ngụy Vô Tiện thấy y cầm kiếm xông thẳng đến Ôn Ninh, cho rằng y muốn chém chết Ôn Ninh, mau chóng suy nghĩ: "Chết rồi. Chẳng lẽ Lam Trạm thật sự giả say, vì chờ ta triệu Ôn Ninh ra rồi chém hắn. Cũng đúng, nào có ai thật sự một chén say."

Hắn nói: "Hàm Quang Quân, ngươi nghe ta nói......"

Một tiếng "Bang" vang lên, Lam Vong Cơ đánh Ôn Ninh một chưởng.

Một chưởng này tuy rằng nghe rất vang dội, lại không có lực sát thương thực tế. Ôn Ninh ăn một chưởng, chỉ thất tha thất thểu lùi lại vài bước, loạng choạng, ổn định thân hình, tiếp tục đứng im, trên mặt mờ mịt. 】

Mọi người:......

Mọi người: Sao ta lại thấy một cái tát này... Rất ấu trĩ?!

Ôn Ninh tiếp tục sững sờ, không rõ tại sao Hàm Quang Quân muốn đánh mình.

Ôn Tình, Giang Trừng xem thường trợn mắt lên trời.

Lam Vong Cơ ngươi đến mức này sao, ngay cả dấm của Ôn Ninh ngươi cũng uống, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi là đoạn tụ vậy chung quanh ngươi đều là đoạn tụ chắc.

【 Y rất không cao hứng nói với Ôn Ninh: "Tránh ra."

Ngụy Vô Tiện rốt cuộc chú ý có chỗ nào không đúng.

Hai chưởng này của Lam Vong Cơ, vô luận là hành động hay lời nói, đều phi thường... Ấu trĩ.

Đẩy Ôn Ninh ra đủ xa, hình như Lam Vong Cơ rốt cuộc vừa lòng, xoay người, trở về, đứng ở bên người Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện tỉ mỉ nhìn chằm chằm y.

Sắc mặt và biểu tình của Lam Vong Cơ, không có bất kỳ khác thường. Thậm chí còn nghiêm túc, nghiêm trang, không thể bắt bẻ hơn ngày thường. Mạt ngạch ngay ngắn, mặt không đỏ, không thở dốc, bước chân như có gió, ổn định vững chắc. Nhìn qua, vẫn là tiên môn danh sĩ Hàm Quang Quân nghiêm chỉnh đoan chính, bình tĩnh khắc chế.

Nhưng hắn cúi đầu phát hiện, giày của Lam Vong Cơ, mang ngược. 】

Lam Hi Thần đau đầu: Xong rồi, xong rồi, hình tượng của đệ đệ khó giữ được.

Một đám người nghẹn cười, nếu có cười, thì là tìm đường chết.

【 "Hàm Quang Quân, đây là mấy?"

Hắn giơ số hai. Lam Vong Cơ không đáp, nghiêm nghị vươn tay, một trái một phải, nghiêm túc nắm hai ngón tay của hắn.

"Bang", Kiếm Tị Trần bị chủ nhân bỏ rơi, rớt xuống mặt đất.

Ngụy Vô Tiện: "......"

Đây tuyệt đối không phải Lam Trạm bình thường! 】

Mọi người: Đây tuyệt đối không phải Hàm Quang Quân bình thường!!!

Vành tai của Lam Vong Cơ đã bắt đầu đỏ ửng.

【 Ngụy Vô Tiện rút ngón tay về, Lam Vong Cơ còn tiếp tục tư thế nắm tay hắn, chuyên chú nắn hai nắm không khí. Ngụy Vô Tiện không nói gì nhìn y, trong đêm gió lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn trăng.

Người khác đều là say rồi ngủ, Lam Vong Cơ lại là ngủ rồi mới say. Hơn nữa sau khi y say, thoạt nhìn không khác gì bình thường, cho nên khó có thể phán đoán.

Năm xưa Ngụy Vô Tiện có vô số bạn rượu, xem qua dủ thứ trò hề sau khi say của người khác. Có gào khóc, có cười ngây ngô, có nổi điên la lối khóc lóc, có nằm thẳng bên đường, có một lòng muốn chết, có khóc: "Sao ngươi không cần ta", lại là lần đầu thấy khiểu Lam Vong như Cơ không quậy không phá, thần sắc chính trực, hành vi lại vô cùng quỷ dị. 】

"Khụ khụ khụ khụ!!!!"

Chỗ các thủ lĩnh tiên môn ngồi, ho sặc sụa.

Không còn cách nào, ai bảo bọn họ lúc trước khi cầu học ở Cô Tô Lam thị không ít lần cùng Ngụy Vô Tiện uống rượu.

Nhớ tới trước đây ngoại trừ Giang Trừng còn có thể gắng gượng so vài chén với Ngụy Vô Tiện, cộng tất cả bọn họ lại cũng không so nổi với một mình Ngụy Vô Tiện. Cho nên trò hề sau khi say rượu này... Thật sự đã bị người này thấy hết.

"Lại có người say rượu còn có thể tiên khí thoát tục như thế, cũng là chuyện lạ trên đời." Giang Trừng nhỏ giọng phun tào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro