Chương 56

【 Không thể để Lam Vong Cơ ở bên ngoài chạy loạn như vậy, trời biết y sẽ làm gì.

Cũng may, Lam Vong Cơ sau khi say, hình như cũng rất dễ nói chuyện, rất có phong độ gật đầu, cùng hắn cất bước. Nếu có người đi ngang qua, nhất định sẽ tin tưởng đây là hai tri giao hảo hữu đang dạo đêm trò chuyện, tán thưởng cử chỉ phong nhã này.

Phía sau, Ôn Ninh yên lặng đi theo, Ngụy Vô Tiện đang muốn nói chuyện với hắn, Lam Vong Cơ đột nhiên xoay người, nổi giận đùng đùng tung một chưởng. Lần này, đập trúng đầu Ôn Ninh.

Đầu Ôn Ninh bị đập đến ngửa ra, đã thấp rồi còn thấp hơn, rõ ràng cơ bắp trên mặt đã chết cứng, không có biểu tình gì, một đôi tròng trắng, cũng không có thần thái gì, lại làm cho người ta có thể nhìn ra bộ dáng rất ủy khuất. Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, giữ chặt cánh tay của Lam Vong Cơ: "Ngươi đánh hắn làm gì!"

Lam Vong Cơ dùng từ ngữ uy hiếp mà thời điểm y thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không nói với Ôn Ninh: "Tránh ra!"

Ngụy Vô Tiện biết, không thể nói đạo lý với người uống say, vội nói: "Được, được, được, nghe lời ngươi, tránh ra thì tránh ra." Rút ra sáo trúc. Nhưng hắn còn chưa đặt cây sáo lên môi, Lam Vong Cơ lại đoạt lấy, nói: "Không được thổi cho hắn nghe."

Ngụy Vô Tiện chế nhạo: "Sao ngươi bá đạo vậy."

Lam Vong Cơ không cao hứng lặp lại: "Không được thổi cho hắn nghe!"

Ngụy Vô Tiện phát hiện. Người say rượu thường nói rất nhiều, Lam Vong Cơ ngày thường không quá thích mở miệng, vì thế sau khi y uống nhiều, sẽ không ngừng lặp lại cùng một câu nói. Hắn nghĩ thầm, Lam Vong Cơ không quen thấy tà thuật, có thể không thích hắn lấy âm điệu của sáo điều khiển Ôn Ninh, vuốt lông cho y, liền nói: "Được rồi. Ta chỉ thổi cho ngươi nghe, được không." 】

Lam Vong Cơ một bên mặt vô biểu tình tiếp thu ánh mắt quỷ dị đến từ bốn phương tám hướng, một bên thì lỗ tai hồng hồng xoa bụng giúp đạo lữ trong lòng ngực miễn cho hắn cười tới đau bụng.

"Quỷ Tướng Quân thật đáng thương." Lam Cảnh Nghi vừa nhịn cười vừa nhỏ giọng phun tào.

"Đúng vậy, cái gì cũng không biết đã bị coi như tình địch mà đánh." Âu Dương Tử Chân vô cùng tán đồng Lam Cảnh Nghi.

Ôn Tình hận sắt không thành thép trừng đệ đệ ngốc nhà mình một cái.

【 "Lam Trạm, sao ngươi say mà mặt không đỏ chút nào vậy."

Bởi vì Lam Vong Cơ nhìn qua quá bình thường, so với Ngụy Vô Tiện còn bình thường hơn, cho nên hắn cũng không nhịn được dùng thái độ với người bình thường nói chuyện với y. Ai ngờ, Lam Vong Cơ nghe xong câu này, đột nhiên duỗi tay, ôm vai hắn, kéo vào trong ngực.

Không kịp đề phòng, Ngụy Vô Tiện bị kéo đụng đầu vào ngực y.

Đang choáng váng, âm thanh của Lam Vong Cơ truyền đến từ phía trên: "Nghe tiếng tim đập."

"Cái gì?"

Lam Vong Cơ nói: " Nhìn mặt không ra, nghe tiếng tim đập." 】

Vừa lúc mới tỉnh lại Lam Khải Nhân thấy đệ tử đắc ý cường thế kéo người vào lòng ngực, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu: "Ngươi... Ngươi... Các ngươi..."

"Thúc phụ ngươi nhịn một chút!!!" Ngụy Vô Tiện hoảng sợ nhìn Lam Khải Nhân, sợ hắn một lời không hợp liền bị bệnh tim, cao huyết áp, não tụ máu bầm, cơ tim tắc nghẽn gì đó.

"Ngươi câm miệng!!!"

"À, à, à, ta câm miệng." Đối mặt với sự tức giận của Lam lão tiên sinh, có là gia hỏa không sợ trời không sợ đất như Ngụy Vô Tiện cũng phải rụt rè. Đương nhiên hắn có thể đột nhiên ý thức mình nói tiếp đã không phải dập lửa mà đang lửa cháy đổ thêm dầu.

Đồng dạng tức giận đến run rẩy Giang Trừng: MMP* cải trắng nhà ngươi động thủ với heo nhà ta, ăn đậu hủ của heo nhà ta, ta còn chưa nói gì ngươi còn làm bộ sống không còn gì luyến tiếc bị chiếm tiện nghi.

Nói lý được không Lam lão tiên sinh, là cải trắng nhà ngươi động tay trước, heo của người ta mới là nạn nhân bị chiếm tiện nghi!!!

【 "Rửa mặt xong, ngươi muốn uống miếng nước trước không?"

Lát sau không có động tĩnh, hắn quay đầu nhìn lại, Lam Vong Cơ cầm chậu nước, chôn mặt vào.

Ngụy Vô Tiện đại kinh thất sắc, vội vàng lấy chậu nước về để qua: "Không phải bảo ngươi uống nước này!"

Lam Vong Cơ lãnh đạm ngẩng đầu, bọt nước trong suốt "tích tích" chảy xuống, làm ướt vạt áo trước. Ngụy Vô Tiện nhìn y, cảm xúc trong lòng phức tạp, một lời khó nói hết: "...... Y rốt cuộc có uống không? Lam Trạm tốt nhất là sau khi tỉnh rượu cái gì cũng không nhớ, bằng không đời này xem như không còn mặt mũi gặp người khác." 】

"Phốc!"

Một tiếng cười khẽ vang lên, đại khái là vị nào nhất thời không nhịn được cười ra, Ngụy Vô Tiện híp mắt quét một vòng, nhìn xem là ai không có mắt dám cười Lam nhị ca ca của hắn.

Hình như hắn đã quên, từ lúc bắt đầu hắn cười lớn tiếng nhất ở đây......

【 "Giang Trừng thế nào?"

Nhíu mày: "Hừ."

Ngụy Vô Tiện: "Ôn Ninh thế nào."

Lãnh đạm: "A." 】

Ôn Ninh: Lam... Lam nhị công tử, ta... Ta sao vậy...

Da mặt Giang Trừng run rẩy: "Lam Nhị ngươi đừng quá phận, ôm heo nhà ta đi ngươi còn dám có ý kiến với tông chủ ta?!"

Lam Vong Cơ: Có lý, kỳ thật ta không thích ngươi từ lâu, từ lần đầu tiên thấy ngươi ở bên người Ngụy Anh đến bây giờ.

Không cẩn thận thấy được ý tưởng trong lòng đệ đệ của vị ca ca nào đó: Vong Cơ ngươi không nói thẳng ra, ta rất cảm ơn......

【 Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm chỉ chính mình: "Đây thì thế nào?"

Lam Vong Cơ: "Của ta."

"......"

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ một, rõ ràng vô cùng: " Của ta."

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hiểu rõ.

Hắn gỡ xuống Tị Trần, thầm nghĩ: "Vừa rồi ta chỉ vào chính mình, Lam Trạm lý giải 'Đây' mà ta nói thành Tị Trần ta mang đi." 】

Lam Hi Thần:......

Lam Khải Nhân:......

Thanh Hành Quân, Lam phu nhân:......

Ngụy Trường Trạch, Tàng Sắc:......

Vợ chồng Phong Ngu:......

Vợ chồng Hiên Ly:......

Giang Trừng:......

Các bạn nhỏ:......

Mọi người:......

Lam Vong Cơ:......

Lão tổ a a a a a a!!!!!!! EQ của ngươi a a a a a a!!!!!

Giang Yếm Ly đỡ trán, một lời khó nói hết: "A Tiện... Không thông suốt... Thật vất vả Hàm Quang Quân..."

"Ngụy Vô Tiện ngươi căn bản không phải không thông suốt, ngươi là rớt não. Người bình thường ai mà thấy Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm một người tuyên cáo chủ quyền của thanh kiếm với người này." Giang Trừng cự tuyệt tin tưởng người này là sư huynh trêu trời chọc đất đùa giỡn các thanh xuân thiếu nữ trong ngoài Liên Hoa Ổ của hắn.

Ngụy Vô Tiện:......

【 "Lam Trạm này thật là...... Nếu y chân thành nhiệt liệt với một cô nương như vậy, thật là một nam nhân đáng sợ a!"

Bình tĩnh tâm tình, Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi, làm sao nhận ra ta? Vì sao lại giúp ta?"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng mở miệng, Ngụy Vô Tiện đến gần một chút, muốn nghe đáp án của y. Ai ngờ, Lam Vong Cơ bỗng nhiên trở mặt, nhấc tay, đẩy ngã Ngụy Vô Tiện lên giường. 】

Mọi người:!!!!!

Lam Khải Nhân: Ta... Ta... Thuốc... Thuốc...

"Ngụy Anh! Ngươi lại đây cho ta!" Ngu Tử Diên trong nháy mắt xù lông.

"Ngu Ngu Ngu!! Ngu phu nhân ngươi bình tĩnh, chúng ta cái gì cũng chưa làm, thật sự!!!"

"Mẹ, ngươi bình tĩnh một chút, A Tiện có chừng mực." Giang Yếm Ly mau chóng trấn an.

"Hắn có đúng mực gì chứ! Ngụy Vô Tiện ngươi còn chưa cút lại đây!" Giang Trừng giận dữ.

Tàng Sắc đến bên tai Ngụy Trường Trạch: "Vì sao ta cảm giác Tử Diên tỷ càng giống nương của A Anh, để ý trong sạch của A Anh như vậy."

Ngụy Trường Trạch:......

【 Ngụy Vô Tiện bị đẩy đến mắt đầy sao xẹt, còn tưởng rằng y tỉnh rượu, hỏi: "Lam Trạm?!"

Chỗ quen thuộc nào đó sau thắt lưng bị nhéo nhẹ, cảm giác của hắn giống như buổi chiều đầu tiên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cả người tê mỏi, không thể động đậy. Lam Vong Cơ thu tay, nằm bên cạnh hắn, đắp chăn đàng hoàng cho hai người, tỉ mỉ trải góc chăn cho Ngụy Vô Tiện, nói: "Giờ Hợi đến. Nghỉ ngơi."

Nguyên lai là quy luật làm việc và nghỉ ngơi đáng sợ của người Lam gia đang quấy phá. 】

Lam Vong Cơ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lam gia người thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Giang Yếm Ly, Giang Phong Miên thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngu Tử Diên và Giang Trừng vẫn căm tức nhìn Ngụy Vô Tiện, hoặc là nói... Căm tức nhìn Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện.
Không biết tại sao, Kim Lăng đột nhiên nhớ tới lời thổ lộ táo bạo kinh thiên động địa của Ngụy Vô Tiện ở Quan Âm miếu......

Ngoại tổ mẫu, cữu cữu, các ngươi... Phải chuẩn bị tâm lý...

【 "Lam Trạm, ngươi thả ta ra. Ta đặt hai gian phòng, chúng ta không cần nằm cùng một giường."

Yên lặng một lát, Lam Vong Cơ duỗi tay qua, sờ soạng trong chăn một hồi, chậm rãi bắt đầu tháo đai lưng của hắn. Ngụy Vô Tiện quát: "Được rồi! Được! Không phải thả cái này!!! Dạ!!! Được! Ta nằm, ta ngủ!!!"

Trong bóng đêm, một bầu không khí tĩnh mịch.

Trầm mặc một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ta cuối cùng đã biết vì sao nhà các ngươi cấm rượu. Một chén say, tửu phẩm còn kém. Nếu người Lam gia uống say đều giống như ngươi, nên cấm. Ai uống thì đánh."

Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, nhấc tay che kín miệng hắn.

Y nói: "Suỵt."

Ngụy Vô Tiện chặn một hơi ở ngực và giữa môi răng, đẩy lên không được, nén xuống không được.

Hình như sau khi trở về, mỗi lần hắn muốn trêu Lam Vong Cơ như trước kia, cuối cùng đều biến thành tự làm tự chịu. 】

Giang Trừng: Ta muốn đánh người......

Tuy rằng thấy Ngụy Vô Tiện câm nín hắn rất vui lòng, nhưng......

Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi không thể không đi trêu y sao?!"

"Đương nhiên không thể!" Ngụy Vô Tiện đúng lý hợp tình, " Nếu ta không trêu y, sao lại có đạo lữ hoàn mỹ như vậy, nói không chừng đến bây giờ còn độc thân giống ngươi!"

Giang Trừng sắp điên rồi.

Ngươi có đạo lữ thì ngươi ghê gớm lắm sao, ta độc thân bằng thực lực thì sao???!!! Ta độc thân làm ngươi chê cười, ngươi, ngươi còn nói tiếp!!!

.........................

Lời của editor

(*): MMP: chửi thề kiểu thuật ngữ Internet tiếng Trung, ý nghĩa giống như đm,...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro