Chương 63

【 Nụ cười của Hiểu Tinh Trần cứng lại.

Hai chữ "Tiết Dương" đả kích hắn thật sự là quá lớn. Trên mặt hắn vốn dĩ không có bao nhiêu sức sống, sau khi nghe thấy này tên, ngay lập tức không còn chút máu, môi cơ hồ trắng bệch.

...

A Tinh một đêm không ngủ, trong bụng biên soạn cách nói dối cả đêm. Đầu tiên, khẳng định không thể để đạo trưởng biết hắn giết người sống cho rằng tẩu thi, càng không thể cho hắn biết hắn thân thủ giết Tống Lam. Cho nên, cứ việc rất có lỗi với Tống đạo trưởng, nàng cũng không thể nói ra cái chết của Tống đạo trưởng. Tốt nhất là có thể làm Hiểu Tinh Trần sau khi phát hiện thân phận của Tiết Dương nhanh chóng đào tẩu, lập tức chạy thật xa!

Nhưng tin tức này quá khó tiếp nhận, hơn nữa mới nghe thì cực kì hoang đường, Hiểu Tinh Trần chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng: "Nhưng âm thanh không đúng. Hơn nữa..."

A Tinh gấp đến độ gõ gậy trúc: "Âm thanh không đúng do hắn cố ý giả bộ! Sợ bị ngươi nhận ra!" Bỗng nhiên, trong đầu nàng vừa chớp nhoáng, nhảy dựng lên: "A đúng rồi! Đúng rồi đúng rồi! Hắn có chín ngón tay! Đạo trưởng ngươi có biết không? Tiết Dương có phải có chín ngón tay không? Trước kia ngươi nhất định thấy qua!"

Hiểu Tinh Trần lập tức đứng lại.

...

Băng vải quấn mắt Hiểu Tinh Trần nguyên bản là trắng tinh, nhưng giờ phút này, lại có hai luồng máu bầm hơi chảy ra, càng thấm càng nhiều, dần dần thấm ướt vải, chảy từ hốc mắt chỗ xuống.

A Tinh thét to: "Đạo trưởng, ngươi chảy máu kìa!"

Hiểu Tinh Trần như mới phát giác, nhẹ nhàng "A" một tiếng, nhấc tay sờ mặt, sờ đến tay đầy máu tươi. A Tinh run tay lau cho hắn, càng lau càng nhiều. Hiểu Tinh Trần nhấc tay nói: "Ta không sao... Ta không sao."

Ban đầu, vết thương ở mắt hắn chỉ cần suy nghĩ quá độ, xúc động quá mức liền đổ máu, nhưng đã lâu không tái phát, Ngụy Vô Tiện còn tưởng rằng đã khép lại. Ai ngờ, hôm nay lại tái phát đổ máu.

...

Ngụy Vô Tiện trong lòng lại than: "Không thể nào. Nếu không nói cho Hiểu Tinh Trần, hắn sẽ vẫn ở chung với Tiết Dương. Nếu nói cho Hiểu Tinh Trần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không cứ đào tẩu như vậy, không đối mặt chất vấn Tiết Dương là không được. Việc này hết cách." 】

Mọi người thầm nghĩ: Thật sự là hết cách.

Mọi việc đều có ngẫu nhiên, kết quả lại hiển nhiên như số mệnh.

Nếu bọn họ cứ ngẫu nhiên dây dưa ở bên nhau, kết quả đã định sẵn.

【 A Tinh cất bước liền chạy, lao ra cửa lớn nghĩa trang. Nàng trên đường chạy như điên một hồi, lập tức đổi hướng quay lại, rón ra rón rén vòng về nghĩa trang, bò tới chỗ ẩn nấp nàng quen thuộc nhất, thường nghe lén nhất, lần này còn lộ ra nửa cái đầu, nhìn trộm trong phòng.

...

Hiểu Tinh Trần rút ra Sương Hoa, lại là một kiếm đâm tới, Tiết Dương mở miệng nói: "Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, ta còn chưa kể hết chuyện xưa. Hiện tại chắc ngươi không muốn nghe nửa đoạn dưới nhỉ?"

Hiểu Tinh Trần nói: "Không muốn."

Tuy là cự tuyệt, người kia lại hơi nghiêng đầu, kiếm thế dừng lại. Tiết Dương nói: "Nhưng ta càng muốn nói. Sau khi nói xong, nếu ngươi còn thấy là ta sai, mặc kệ ngươi muốn làm gì đều được."

...

Mặc kệ Hiểu Tinh Trần nhìn không thấy, Tiết Dương giơ lên tay trái của mình với hắn: "Bảy tuổi! Xương tay trái gãy hết, một ngón tay bị nghiền thành một bãi bùn! Nam nhân này, chính là phụ thân của Thường Bình.

"Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, lúc ngươi bắt ta lên Kim Lân Đài, rất nghĩa chính từ nghiêm! Khiển trách ta vì sao chỉ một ít xung đột liền giết cả nhả người ta. Có phải ngón tay không phải trên người các ngươi, các ngươi liền không biết đau! Không biết trong miệng mình phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế là dạng gì! Tại sai ta muốn giết cả nhà hắn? Tại sao ngươi không hỏi hắn, vì sao đang êm đẹp tới trêu chọc ta, đùa giỡn ta?! Tiết Dương của hôm nay là do ngày xưa Thường Từ An ban tặng! Lịch Dương Thường thị cũng chỉ gieo gió gặt bão!"

Hiểu Tinh Trần không thể tin tưởng: "Thường Từ An năm đó nghiền nát một ngón tay của ngươi, dù ngươi muốn trả thù, ngươi cũng chặt một ngón tay của hắn là được. Thật sự quá hận, ngươi chặt hai ngón, mười ngón! Hoặc dù ngươi chém một cánh tay của hắn cũng tốt! Vì sao một hai phải giết cả nhà? Chẳng lẽ một ngón tay của ngươi, muốn hơn năm mươi mạng người đền?"

Tiết Dương thật sự nghiêm túc suy nghĩ, phảng phất cảm thấy lời chất vấn của hắn rất kỳ quái, nói: "Đương nhiên. Ngón tay của mình, mạng của người khác, giết bao nhiêu cũng không so nổi. Năm mươi người thôi, sao bù được một ngón tay của ta?" 】

"Tính là Thường Từ An làm ác trước, có quan hệ gì với năm mươi người Thường gia đâu?! Oan có đầu nợ có chủ, ngươi giết Thường Từ An là đúng, vì sao lại diệt cả gia môn."

"Đúng vậy, oan có đầu nợ có chủ a!"

"Mặc dù Thường Từ An có lỗi với ngươi, ngươi lấy mạng một mình hắn không phải tốt sao?!"

Mọi người sôi nổi đồng thanh.

Tiết Dương cười lạnh: "Các ngươi thật sự không biết xấu hổ dám nói oan có đầu nợ có chủ? Nếu các ngươi thật sự hiểu oan có đầu nợ có chủ, sẽ không vì Di Lăng lão tổ hộ một nhà Ôn Ninh mà kêu đánh kêu giết với hắn."

"Ngươi! Ngươi..."

Sắc mặt mọi người đều không tốt lắm.

Ngụy Vô Tiện thầm than: Không hổ là Tiết Dương, dùng lời nói công kích nhân tâm thật sự chuẩn. Rõ ràng bọn họ kiêng kị ta tu quỷ đạo hơn nữa tay cầm Âm Hổ Phù, Ôn Ninh sự bất quá là chất xúc tác thôi, hắn nói như vậy, đúng là không thể phản bác.

【 "Hiểu Tinh Trần, đây là vì sao ta ghét ngươi. Ta ghét nhất, là hạng người tự xưng chính nghĩa, tự cho là phẩm tính cao khiết như ngươi, cứ cho rằng làm chuyện tốt thế giới sẽ tốt đẹp, tên ngốc, ngu ngốc, ngây thơ, ngu xuẩn! Ngươi ghê tởm ta? Rất tốt, ta sẽ sợ bị ghê tởm sao? Bất quá, ngươi có tư cách ghê tởm ta sao?"

...

Hiểu Tinh Trần cả người đều run lên.

Sau một lúc lâu, hắn mới khó khăn nói: "Ngươi gạt ta. Ngươi muốn gạt ta."

Tiết Dương nói: "Đúng, ta lừa ngươi. Ta luôn lừa ngươi. Ai biết lúc gạt ngươi, ngươi tin, lúc không lừa ngươi, ngươi ngược lại không tin?"

...

Kiếm phong đánh úp tới, Hiểu Tinh Trần theo bản năng cầm Sương Hoa trở tay đỡ. Hai kiếm giao nhau, hắn liền ngơ ngẩn.

Không phải ngơ ngẩn, mà cả người nháy mắt hóa thành một pho tượng đá tiều tụy.

Hiểu Tinh Trần cẩn thận, rất cẩn thận hỏi: "... Là Tử Sâm sao?"

......

Tống Lam không động đậy, hắn theo mũi kiếm lên sờ trên, rốt cuộc, từng chút, từng chút khắc họa ra hai chữ có khắc trên chuôi kiếm "Phất Tuyết".

Mặt Hiểu Tinh Trần càng ngày càng trắng.

Hắn hoang mang lo sợ vuốt mũi kiếm Phất Tuyết, dù đâm rách lòng bàn tay cũng không biết, run rẩy đến âm thanh cơ hồ biến mất trong gió: "... Tử Sâm... Tống đạo trưởng... Tống đạo trưởng... Là ngươi sao... "

Tống Lam lẳng lặng nhìn hắn, không nói một lời.

Băng vải quấn mắt Hiểu Tinh Trần đã bị máu tươi cuồn cuộn không dứt nhuộm ra hai lỗ máu đáng sợ. Hắn muốn duỗi tay chạm vào người cầm kiếm, nhưng hoàn toàn không dám, bàn tay duỗi ra lại lùi về. Ngực A Tinh nắm lại đau đớn, đau đến nàng và Ngụy Vô Tiện đều hô hấp khó khăn, không thở nổi, nước mắt cũng tuôn như suối, ướt tràn mi.

...

Tiết Dương như hắn mong muốn, nói chuyện: "Có cần ta nói cho ngươi, tẩu thi hôm qua ngươi giết, là ai?"

Keng một tiếng.

Sương Hoa rơi xuống đất. 】

Mọi người không đành lòng nhắm mắt.

Sai lầm lớn nhất của Hiểu Tinh Trần và Tống Lam, là cho Tiết Dương cơ hội nói chuyện.

Từ khi bọn họ cho Tiết Dương cơ hội nói chuyện, khi ấy, kết cục bi thảm của bọn họ dã hoàn toàn định ra.

"Tử Sâm, thật xin lỗi." Hiểu Tinh Trần nhỏ giọng nói.

"Sai không phải do ngươi."

【 "Ngươi hoàn toàn không làm ra chuyện, thất bại thảm hại, ngươi gieo gió gặt bão, là ngươi tự tìm!"

Giờ khắc này, trên người Hiểu Tinh Trần, Ngụy Vô Tiện thấy được chính mình.

Thất bại thảm hại, máu tươi đầy người, chẳng làm nên trò trống gì, bị chỉ trích, bị mắng chửi, không thể xoay chuyển trời đất, chỉ có thể khóc cho chính mình! 】

Người quan tâm Ngụy Vô Tiện đều cẩn thận nhìn về phía gia hỏa nhìn như không xương nằm trong lòng Lam Vong Cơ.

Thấy được tầm mắt của mọi người, Ngụy Vô Tiện cười: "Thế nào? Muốn thấy ta khóc?"

"Khóc cái quỷ! Không có tiền đồ!" Giang trừng giọng nói căm hận.

Lam Vong Cơ ôm chặt người trong ngực hơn, đến bên tai Ngụy Vô Tiện nói: "Về sau, có ta."

"Ân." Ngụy Vô Tiện cười đáp ứng, ngược lại nhìn Hiểu Tinh Trần cảm xúc không xong, "Tiểu sư thúc, ngươi còn nhớ rõ lời lúc ở bếp lò nói với Tiết Dương?"

Vô luận sau này xảy ra cái gì, nếu hiện tại ngươi còn tính mạnh khỏe, vậy đừng quá buồn phiền về quá khứ.

Những lời này không chỉ giúp Tiết Dương, cũng có thể giúp Hiểu Tinh Trần, giúp Tống Lam, giúp Ngụy Vô Tiện, giúp mọi người.

Đôi mắt mọc ở phía trước, cũng nên nhìn về phía trước. Chuyện đã qua, có thể khắc ghi, có thể hồi ức, có thể nhớ lại, nhưng đừng mãi đắm chìm trong đó. Quá khú đã phát sinh không thể quay lại, nhưng bọn hắn còn có tương lai.

【 Hắn lại thắng. Còn là thắng lớn.

Bỗng nhiên, Hiểu Tinh Trần nắm lên Sương Hoa, xoay thân kiếm, đặt trên cổ. Một tia sáng trong vắt xẹt qua cặp mắt tối tăm dường như không thấy ánh mặt trời của Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần buông tay ra, máu tươi đỏ thắm trượt xuống theo mũi kiếm Sương Hoa.

Tiếng trường kiếm rơi vang lên, tiếng cười và động tác của Tiết Dương đột nhiên ngừng.

Trầm mặc một lúc lâu, hắn đi đến bên thi thể Hiểu Tinh Trần không nhúc nhích, cúi đầu, độ cung vặn vẹo khóe miệng chậm rãi hạ xuống, trong mắt nổi lên tơ máu rậm rạp. Không biết có phải nhìn lầm không, hốc mắt Tiết Dương tựa hồ hơi đỏ. 】

Đỏ?!

Mọi người không nhịn được cẩn thận quan sát Tiết Dương lúc Ngụy Vô Tiện cộng tình nhìn thấy.

Đừng nói nữa, đúng là có một chút.

"Đây đại khái là lão tổ nói 'tự cho tâm như sắt, lại chung quy người không phải cỏ cây' đi." Một vị nữ tu thở dài.

Ba năm như hình với bóng, tuy rằng sinh hoạt bình đạm, lại tốt đẹp đến mọi người ao ước. Muốn nói thật sự không có một chút cảm tình nào, thật sự không thể.

【 Hắn đưa tay đặt lên trán Hiểu Tinh Trần, nhắm mắt thăm dò, sau một lúc lâu, đột nhiên trợn mắt.

Ngụy Vô Tiện biết, chỉ sợ hắn tìm được chỉ có vài mảnh hồn rách nát mỏng manh còn sót lại.

Mà hồn phách vỡ thành như vậy, căn bản không thể dùng để luyện chế hung thi.

...

Hiểu Tinh Trần đã chết, hoàn toàn chết.

Hồn phách cũng nát.

Trong chuyện xưa của Tiết Dương, khi hắn không có điểm tâm ăn, khóc lớn kia, chênh lệch quá lớn với hắn trong hiện tại, rất khó liên hệ bọn họ với nhau. Mà giờ khắc này, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc thấy được một ít bóng dáng hài tử kia, mờ mịt ngây thơ trên mặt Tiết Dương.

...

Đột nhiên, hắn tóm lấy cánh tay Hiểu Tinh Trần, cõng hắn.

Tiết Dương cõng thi thể Hiểu Tinh Trần ra cửa, như người điên, trong miệng thì thầm: "Tỏa linh nang, tỏa linh nang. Đúng rồi, tỏa linh nang, ta cần một cái tỏa linh nang, tỏa linh nang, tỏa linh nang..." 】

"Khi còn sống không quý trọng, hại người ta đến vậy, lúc chết mới hối hận có ích gì!!!"

"Đúng, hắn mới là tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão!"

Mọi người thóa mạ.

Hiểu Tinh Trần thở dài, hắn tất nhiên không cách nào tha thứ Tiết Dương, lại không cách nào cùng mọi người thóa mạ Tiết Dương. Nói đến cùng, ba năm Nghĩa Thành, cũng không phải giả ý.

Sau đó mọi người liền thấy A Tinh cô nương khắp nơi tìm người có thể báo thù cho đạo trưởng, tuy vẫn không tìm được, nhưng không từ bỏ. Chỉ là thế sự vô thường, nàng cố tình lại gặp Tiết Dương, mà lúc này, không ai có thể giúp nàng.

【 Lam Cảnh Nghi duỗi tay vẫy trước mặt hắn, nói: "Không có phản ứng? Sẽ không bị ngu luôn chứ?!"

Kim Lăng nói: "Ta đã nói, cộng tình rất nguy hiểm!"

Lam Cảnh Nghi nói: "Còn không phải ngươi vừa rồi không biết nghĩ gì, rung chuông chậm trễ!"

Kim Lăng sắc mặt cứng đờ, nói: "Ta..."

Cũng may lúc này Ngụy Vô Tiện rốt cuộc tỉnh táo, đỡ quan tài đứng lên. A Tinh đã thoát ra khỏi thân thể hắn, cũng đứng bên quan tài. Các thiếu niên chạy tới như một đám heo con, tạo thành một vòng, mồm năm miệng mười: "Dậy rồi, dậy rồi!" "Tốt quá, không bị ngốc." "Không phải vốn dĩ đã ngốc sao." "Đừng nói hươu nói vượn!" 】

Đám heo con:......

Mọi người: Vì sao hình ảnh đột nhiên trở nên vui vẻ như thế.

Lam Vong Cơ: Các ngươi... Nói Ngụy Anh ngốc?

Đám heo con: Đầu nổi da gà, sau lưng chợt lạnh, Hàm Quang Quân chúng ta không có!!!

...................................

Lời của editor

Mình thường hay edit vào buổi tối. Nếu thấy thông báo update quài là do đang sửa lỗi chính tả á nha :)))).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro