Chương 64

【 "Các ngươi ở lại. Tẩu thi trong thành sẽ không tới nghĩa trang, ta đi một chút sẽ về."

Lam Cảnh Nghi nhịn không được hỏi: "Lúc cộng tình ngươi rốt cuộc thấy cái gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Quá dài, không nói, mai mốt kể."

Kim Lăng nói: "Không thể tóm tắt sao? Đừng làm mất hứng!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Chỉ có thể nói: Tiết Dương cần phải chết." 】

Tiết Dương và Kim Quang Dao đồng thời cười lạnh một tiếng.

Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không thấy mình nói sai.

Tiết Dương đúng là vô tội, bảy tuổi gãy tay vô tội, bị Thường Từ An vô cớ ác ý đùa giỡn vô tội. Nhưng hắn cũng sai rất nhiều. Hắn từng hối hận, nhưng những chuyện hắn đã làm khiến cho người khác không thể tin hắn đã sám hối, mà hắn sám hối, trên thực tế cũng không hề có ích, họ đã chết.

Tiết Dương nói kỳ thật cũng không sai, ngón tay không mọc trên người bọn họ, bọn họ liền không biết đau, càng không biết mình kêu la thảm thiết đến tê tâm liệt phế là cái dạng gì. Ngược lại, đôi mắt không có mọc trên người hắn, hắn cũng không biết một đôi mắt bị móc ra đau bao nhiêu.

Ai sống cũng không dễ, ai đều có khó khăn, nhưng đây không phải lý do hãm hại người vô tội.

Hắn giết Thường Từ An, có thể hiểu được. Giết cả Thường gia và toàn bộ Bạch Tuyết Quan, thậm chí dùng thủ pháp ti tiện như vậy tổn thương hai vị đạo trưởng, khó có thể tiếp thu.

Cho nên, Thường Từ An đáng chết, mà Tiết Dương... Cũng phải chết.

【 "Cười, ngươi cười đi. Ngươi cười tới chết cũng không chữa hết tàn hồn Hiểu Tinh Trần. Người ta thấy ngươi quá ghê tởm, ngươi còn phải kéo hắn trở về cùng chơi trò chơi."

Tiết Dương bỗng nhiên cười to, lại mắng: "Ai muốn cùng hắn chơi trò chơi!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy ngươi lạch bạch tới quỳ xuống cầu ta giúp ngươi chữa hồn phách của hắn là muốn làm gì."

...

"Ngươi giết thì giết, tại sao cố tình phải lấy cớ dùng 'hình phạt' lăng trì? Nếu ngươi vì mình báo thù, vì sao cố tình phải dùng Sương Hoa mà không phải Giáng Tai của ngươi? Vì sao cố tình còn móc mắt Thường Bình làm hắn giống Hiểu Tinh Trần?"

Tiết Dương khàn giọng: "Vô nghĩa! Hết thảy đều là vô nghĩa! Ta muốn báo thù chẳng lẽ còn cho hắn chết một cách thoải mái dễ chịu sao?!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi thật sự đang báo thù. Nhưng ngươi đến tột cùng báo thù cho ai? Buồn cười. Nếu ngươi thật sự muốn báo thù, nên bị thiên đao vạn quả, lột da tróc thịt nhất chính là ngươi!" 】

"Ngụy tiền bối, ngươi đúng là không nương tay nha." Tiết Dương nói giống lúc trước nói.

Ngụy Vô Tiện mặt vô biểu tình.

Có lẽ ban đầu Tiết Dương chỉ muốn Hiểu Tinh Trần tay nhiễm máu tươi, muốn vạch trần bộ mặt ngụy quân tử của hắn, nhưng sau này lại phát hiện người này đúng là thanh phong minh nguyệt. Đến cuối cùng, chính mình ngược lại lưu luyến phần ấm áp này, không muốn đánh vỡ. Nhưng hạnh phúc xây dựng bằng lừa dối chung quy không thể lâu dài, Tống Tử Sâm đạo trưởng tới phá tan mộng đẹp của hắn, cho nên hắn hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng, dứt khoát vạch trần hết thảy, kết quả lại không nghĩ tới Hiểu Tinh Trần thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành, tự sát thân vong, mới bắt đầu hoảng hốt. Nhưng mà, có ích gì chứ.

Hắn giết Thường Bình, bởi vì hắn là tiểu nhân, không chống đỡ được sức ép từ Kim thị, mới làm hắn có cơ hội diệt Quan, mới có những chuyện sau này. Chính hắn hẳn biết, diệt Quan là hắn chọn, xẻo hai mắt Tống Tử Sâm đạo trưởng là hắn chọn, giấu diếm thân phận ở bên người Hiểu Tinh Trần là hắn chọn, đặt kế khiến đôi tay Hiểu Tinh Trần dính đầy máu tươi là hắn chọn, cuối cùng vạch trần tất cả chân tướng để Hiểu Tinh Trần suy sụp cũng là hắn chọn. Nếu hắn muốn vì Hiểu Tinh Trần báo thù, hẳn là tìm chính mình làm ra những lựa chọn đó!

【 Sau khi bị Tiết Dương giết, A Tinh trốn đông trốn tây, không để hắn tìm được mình. Không biết vì sao, Tiết Dương cũng không quá để ý cô hồn dã quỷ như nàng, tựa hồ cảm thấy nàng bé nhỏ không đáng kể, không đáng lưu tâm. Mà lúc này, A Tinh lại ở trong sương mù như bóng với hình đi theo sau Tiết Dương, gõ gậy trúc bang bang, tiết lộ vị trí của hắn, giúp Lam Vong Cơ chỉ dẫn phương hướng công kích!

Thân pháp của Tiết Dương cực nhanh, ngay lập tức liền nhảy ra một chỗ khác. Nhưng, A Tinh khi còn sống cũng chạy không chậm, lúc hóa thành âm hồn càng là một tấc cũng không rời, dính sát ở sau lưng hắn như nguyền rủa, gậy trúc trong tay gõ điên cuồng không ngừng. Tiếng vang kia cạch cạch chợt xa chợt gần, lúc trái lúc phải, khi trước khi sau, trốn không thoát, quăng không xong. Mà chỉ cần nó vang lên, Tị Trần mũi nhọn cũng tùy theo tới!

Ban đầu Tiết Dương ở trong sương mù như cá gặp nước, có thể ẩn nấp và đánh lén, hiện nay lại không thể không phân tâm đối phó A Tinh. Hắn mắng một tiếng, đột nhiên quăng tay ném một lá bùa về phía sau, mà chính là thời cơ lơ đãng này, cùng với tiếng thét cổ quái của A Tinh, Tị Trần đâm xuyên qua ngực hắn!

Tuy rằng âm hồn A Tinh đã bị Tiết Dương dùng phù triện đánh tan, không có âm thanh gậy trúc gõ đất tiết lộ tung tích của hắn, nhưng, một kiếm này đã đâm ngay nơi nguy hiểm, Tiết Dương lại không thể xuất quỷ nhập thần như ban đầu, khó có thể bắt giữ! 】

Hiểu Tinh Trần đau lòng sờ đầu A Tinh, A Tinh mắt đỏ cười nói: "Đạo trưởng, ngươi còn kẹo sao?!"

"Có." Hiểu Tinh Trần cũng kéo ra một nụ cười, móc ra một viên kẹo, đặt vào lòng bàn tay A Tinh.

【 Nghe đồn sau lúc Tiết Dương bị Kim Quang Dao "rửa sạch", Âm Hổ Phù liền thất lạc, không biết tung tích. Nhưng hiện giờ xem ra, Âm Hổ Phù chín phần ở trên người hắn. Nghĩa Thành có hàng ngàn hàng vạn hoạt thi, tẩu thi, thậm chí hung thi, chỉ bằng thi độc phấn hoặc lô đinh chỉ sợ khó có thể khống chế. Chỉ có dùng Âm Hổ Phù, mới có thể giải thích vì sao Tiết Dương có thể tùy ý hiệu lệnh chúng nó, nói gì nghe nấy, người trước ngã xuống, người sau tiến lên công kích. Hắn đa nghi lại giảo hoạt, nhất định sẽ không giấu Âm Hổ Phù ở nơi mình không thấy, giấu ở trên người mọi lúc mọi nơi đều có thể kiểm tra mới có cảm giác an toàn. Người đào mộ mang đi thi thể của hắn, chẳng khác nào mang đi Âm Hổ Phù.

Việc này không phải nhỏ, Ngụy Vô Tiện ngữ khí nghiêm trọng: "Việc đã đến nước này, chỉ có thể kỳ vọng, chiếc Âm Hổ Phù Tiết Dương phục hồi kia năng lực có hạn." 】

Mọi người nhớ tới một đoàn tẩu thi vào lần thứ hai bao vây tiễu trừ bãi tha ma kia...

Không biết, đây có tính không năng lực có hạn...

【 Hắn ở trong vũng máu, thấy được một vật.

Tay trái bị chém xuống. Bốn ngón nắm chặt, thiếu một ngón út.

Bàn tay này nắm chặt lạ thường. Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống, dùng hết sức, mới bẻ ra từng ngón. Bẻ ra hết mới phát hiện, lòng bàn tay nắm một viên kẹo nho nhỏ.

Viên kẹo này hơi biến thành màu đen, nhất định không thể ăn.

Bị nắm quá chặt, đã nát một ít. 】

"Này! Tên vô lại!"

Bỗng nhiên nghe có người kêu to, Tiết Dương theo bản năng nhìn hướng âm thanh truyền tới, vừa lúc thấy có thứ gì bay qua, lại theo bản năng bắt được.

Mở tay ra, một viên kẹo nhỏ lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay. Hắn nhịn không được nhìn qua: "Nhóc mù, ngươi có ý gì."

"Không có ý gì," A Tinh ngửa đầu nói, "Thấy ngươi đáng thương, bố thí ngươi một viên kẹo, muốn hay không!"

Tiết Dương nhìn A Tinh vẻ mặt ghét bỏ, lại nhìn Hiểu Tinh Trần đôi lúc sẽ nhìn qua mình, hừ lạnh một tiếng ném kẹo vào trong miệng, hung tợn cắn.

【 Trầm mặc một lát, Ngụy Vô Tiện lấy ra hai tỏa linh nang nhỏ giống nhau, đưa cho hắn, nói: "Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, và A Tinh cô nương."

...

Hai hồn suy yếu, từng người nép lại trong tỏa linh nang, phảng phất hơi dùng sức đụng một cái, sẽ tiêu tán ở trong túi. Đôi tay Tống Lam hơi run, nhận lấy, đặt bọn họ lên lòng bàn tay, ngay cả kéo dây cũng không dám, sợ đụng chạm.

Ngụy Vô Tiện nói: "Tống đạo trưởng, thi thể của Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, ngươi tính làm sao bây giờ?"

Tống Lam một tay cẩn thận nâng hai tỏa linh nang kia, một tay kia rút ra Phất Tuyết, viết hai hàng chữ trên mặt đất: "Thi thể hoả táng. An dưỡng hồn phách."

...

Ngụy Vô Tiện gật đầu, lại nói: "Sau này ngươi tính thế nào?"

Tống Lam viết: "Cầm Sương Hoa, vào trần thế. Cùng Tinh Trần, trừ ma diệt ác."

Dừng một chút, lại viết: "Chờ hắn tỉnh lại, nói xin lỗi, sai không do ngươi." 】

"Thật xin lỗi, sai không do ngươi." Lúc này, Tống Lam nghiêm túc nói.

Hiểu Tinh Trần lắc đầu: "Không cần xin lỗi."

【 "Chuyện này ngươi nên kể cho chúng ta, rốt cuộc lúc cộng tình thấy gì? Người kia sao lại là Tiết Dương? Vì sao hắn muốn giả mạo Hiểu Tinh Trần?"

"Còn nữa, vừa rồi là Quỷ Tướng Quân sao? Hiện tại Quỷ Tướng Quân đi đâu? Sao chưa thấy hắn? Hắn còn ở Nghĩa Thành sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện?"

Ngụy Vô Tiện làm bộ không nghe được vấn đề thứ hai, nói: "Chuyện này, là một chuyện xưa rất phức tạp..."

Đi một đường, hắn nói xong, bên cạnh đã là một mảnh bi thương, không còn ai nhớ Quỷ Tướng Quân. 】

Các bạn nhỏ:......

Các bạn nhỏ: Nguyên lai chúng ta là bị lừa......

【 Lam Cảnh Nghi vừa nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa đề nghị: "Chúng ta đi đốt chút tiền giấy cho Hiểu Tinh Trần đạo trưởng và A Tinh cô nương đi? Giao lộ phía trước không phải có nông thôn sao? Chúng ta đi mua ít đồ, tế bái bọn họ một lát."

Mọi người sôi nổi tán đồng: "Được, được, được!"

...

"Ta không tính sai chứ? Các ngươi đều là đệ tử thế gia tiên môn, cha mẹ, thúc thúc, bá bá các ngươi không dạy các ngươi, người chết không thu được tiền giấy sao? Người đã chết còn cần tiền gì? Không thu được. Hơn nữa đây là cửa nhà người khác, các ngươi đốt ở chỗ này..."

Lam Cảnh Nghi phất tay: "Tránh ra, tránh ra, ngươi cản gió. Không đốt ra, còn nữa ngươi chưa từng chết, sao ngươi biết người chết không thu được tiền giấy?"

Một thiếu niên khác rơi lệ đầy mặt, lấm lem khói bụi ngẩng mặt, phụ họa: "Đúng vậy. Sao ngươi biết? Lỡ như thu được sao?"

Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm: "Sao ta biết?"

Hắn đương nhiên biết!

Mười mấy năm hắn chết, căn bản không thu được một tờ tiền giấy!

Lam Cảnh Nghi lại cắm một đao lên ngực hắn: "Dù ngươi không thu được, nhất định là vì không ai đốt cho ngươi."

Ngụy Vô Tiện để tay lên ngực tự hỏi: "Sao có thể? Chẳng lẽ ta thất bại như thế? Không ai chịu đốt tiền giấy cho ta sao? Chẳng lẽ thật sự không có người đốt cho ta, cho nên ta mới không thu được?"

Hắn càng nghĩ càng thấy không thể, quay đầu nhỏ giọng hỏi Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, ngươi có đốt tiền giấy cho ta không? Ít nhất ngươi từng đốt cho ta đi?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, cúi đầu phủi một ít tro giấy dính ở tay áo, lẳng lặng nhìn ra xa, không đáp một từ.

Ngụy Vô Tiện nhìn góc nghiêng lãnh đạm của y, thầm nghĩ: "Không thể nào?"

Thật sự không có sao?! 】

Mọi người: Đây không phải việc chính!!!

Nhưng......

Ngụy Vô Tiện dùng khuỷu tay chọc Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, Nhị ca ca, rốt cuộc ngươi có đốt tiền giấy cho ta không."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, không nói lời nào.

"Này! Sư muội! Ngươi có đốt tiền giấy cho ta không?!"

"Đốt tiền giấy cái gì! Người chết mới cần đốt tiền giấy! Ngươi chết sao?!" Giang Trừng nổi giận, "Muốn người khác đốt tiền giấy cho ngươi, hiện tại ta quất chết ngươi sau đó đốt một đống cho ngươi, chịu không?!"

"Khỏi." Ngụy Vô Tiện ghét bỏ bĩu môi, "Ta còn muốn đầu bạc đến già cùng Nhị ca ca nhà ta. Dù sao hiện tại ta trẻ hơn ngươi, ngươi chắc chắn chết sớm hơn ta. Ngươi cất tiền giấy về sau ta đốt cho ngươi."

"Cái gì mà có chết hay không, hai ngươi có phải không muốn ăn canh không?!" Giang Yếm Ly dở khóc dở cười.

"Không, chúng ta sai rồi."

Bảo bảo ngoan Tiện cùng bảo bảo ngoan Trừng đồng thời online.

Mọi người: Nguyên lai vị này mới là đại lão.

【 Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện dẫn theo một đám đệ tử thế gia đi một hồi, tới gần trời tối, chạy tới tòa thành bọn họ gửi nhờ chó và lừa kia.

Trong thành đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ầm ĩ. Mọi người sôi nổi cảm thán: Đây mới là chỗ người sống ở.

Ngụy Vô Tiện mở tay ra với con lừa hoa, hô: "Tiểu Bình Quả!"

Tiểu Bình Quả cuồng nộ la to với hắn, ngay sau đó, Ngụy Vô Tiện nghe một tiếng chó sủa, lập tức nhảy ra sau Lam Vong Cơ. Tiên Tử cũng vọt lại đây, một chó một lừa giằng co, nhe răng với nhau.

Lam Vong Cơ nói: "Buộc chặt. Ăn cơm."

Y kéo một Ngụy Vô Tiện cơ hồ là dính lên lưng y, lên lầu hai theo trà sinh chỉ dẫn. Đám Kim Lăng cũng muốn đuổi theo, Lam Vong Cơ quay đầu lại, ý vị không rõ quét qua bọn họ. Lam tư truy lập tức nói với những người khác: "Bàn của thành niên và vị thành niên phải tách ra, chúng ta ở lại lầu một đi."

...

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn lên, rượu cũng lên. Ngụy Vô Tiện như tùy ý lướt qua cái bàn, cơ hồ hơn phân nửa đều là cay đỏ. Hắn quan sát Lam Vong Cơ xuống đũa, phát hiện y đa số chọn thức ăn thanh đạm, lâu lâu mới đụng vào mâm đỏ tươi, cho vào miệng cũng là mặt không đổi sắc, trong đầu lóe lên. Lam Vong Cơ chú ý tới ánh mắt của hắn, hỏi: "Sao vậy."

Ngụy Vô Tiện chậm rãi rót một ly, nói: "Muốn có người cùng ta uống rượu." 】

Mọi người:???!!!

‌ Giang Trừng nghĩ tới lần say rượu kia, đỡ trán vô lực nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi lại gây chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro