CHƯƠNG 39: TỪ CHỐI

{Nauh Yi}

Vào lúc hai người đang nói chuyện với nhau, một giọng nói trầm thấp truyền tới, "Hồng Trang cô nương."

Bách Lý Hồng Trang xoay người liền bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Ninh Hoành Trung, lập tức đi ra, chắp tay nói: "Ninh thái y, sao người lại đích thân tới đây?"

"Nhờ có Hồng Trang cô nương, bệnh tình của Thái Tử đã không còn đáng lo ngại nữa."

Ninh Hoành Trung vung tay lên, người hầu phía sau lập tức lấy ra một cái túi màu đỏ hai tay đưa cho Ninh Hoành Trung, "Hôm nay ta đến là để đưa tiền thưởng."

Bách Lý Hồng Trang tiếp nhận túi Càn Khôn, vốn nàng nghĩ sau khi lấy được tiền thưởng liền đi mua một cái túi Càn Khôn, không ngờ lại có nó ngay lập tức.

Túi Càn Khôn, thoạt nhìn bên ngoài chỉ là một túi tiền nhỏ, nhưng bên trong lại có một không gian lớn.

Có túi Càn Khôn, ra ngoài cũng sẽ tiện hơn nhiều, nhưng giá bán quá đắt, bá tánh bình thường không thể mua nổi.

"Ta cũng đã để mười vạn đồng vàng mà Bàng Đường Bình thiếu cô ở bên trong, tổng cộng hai mươi vạn đồng vàng."

"Đa tạ Ninh thái y." Bách Lý Hồng Trang nói lời cảm tạ.

Quý Văn Bân ở bên cạnh nhìn một màn này cũng xúc động không thôi, hai mươi vạn đồng vàng, đây chính là số tiền mà bao nhiêu người làm cả đời cũng khó kiếm được.

"Hồng Trang cô nương, Hoàng Thượng rất thưởng thức cô, cố ý phái ta tới hỏi cô xem có ý muốn tiến cung làm thái y không." Ninh Hoành Trung dò hỏi, "Ta bảo đảm, chỉ cần cô tới Thái Y Viện, cô làm việc chúng ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay."

Một nhân tài như vậy, nếu có thể mời đến Thái Y Viện của bọn họ, vậy thì thực lực của Thái Y Viện có thể tăng mạnh!

Sắc mặt Quý Văn Bân lộ ra vẻ kinh hỉ, Thái Y Viện, chính là nơi mà nhiều y sư muốn tiến vào cũng chưa chắc có thể vào.

Lấy y thuật của Bách Lý Hồng Trang, sau khi vào Thái Y Viện, đời này nhất định sẽ vinh hoa phú quý.

Những bệnh nhân khác cảm thấy hâm mộ đồng thời lại có chút thất vọng, một khi Bách Lý Hồng Trang vào Thái Y Viện, bọn họ sẽ không có cơ hội được chẩn bệnh.

Nhưng mà, ngoài dự đoán, Bách Lý Hồng Trang nhẹ nhàng nói lời từ chối.

"Đa tạ sự thưởng thức của Hoàng Thượng cùng ý tốt của Ninh thái y, ta không có ý định đến Thái Y Viện."

Nghe Bách Lý Hồng Trang trả lời, Ninh Hoành Trung hơi giật mình, "Hồng Trang cô nương, sao lại không muốn?"

"Ở trong cung không thể so với việc tiêu dao tự tại ngoài cung, ta muốn kinh doanh Thần Y Phường thật tốt." Bách Lý Hồng Trang đáp.

Nàng đối với hoàng cung không có chút hảo cảm gì, dù là Hoàng Thượng hay Hiên Viên Hoàn, nàng đều cực kỳ chán ghét, càng đừng nói là vì bọn họ làm việc.

"Hồng Trang cô nương, lấy y thuật của cô, ở chỗ này làm một y sư, không khỏi quá mức lãng phí."

Ninh Hoành Trung hiển nhiên không muốn bỏ qua một nhân tài tốt như vậy, cho nên ra sức thuyết phục.

Bách Lý Hồng Trang khẽ lắc đầu, "Ninh thái y, đa tạ sự xem trọng của người, nhưng ta không có ý định này, thật sự xin lỗi."

Thấy ý chí kiên quyết của Bách Lý Hồng Trang, Ninh Hoành Trung khẽ thở dài, "Vậy được rồi, nếu cô có ý muốn gia nhập Thái Y Viện, lúc nào cũng có thể tới tìm ta."

"Đa tạ."

Sau khi Ninh Hoành Trung rời đi, lúc này Quý Văn Bân mới nghi hoặc hỏi: "Hồng Trang cô nương, gia nhập Thái Y Viện so với ở bên ngoài mở một y quán tốt hơn nhiều, sao cô lại từ bỏ cơ hội tốt như thế chứ?"

"Quý đại ca, thật không dám giấu, mở y quán chỉ là nghề phụ của ta mà thôi." Bách Lý Hồng Trang cười giải thích.

"Nghề phụ?" Quý Văn Bân không hiểu, "Vậy nghề chính của cô là gì?"

"Tu luyện!" Bách Lý Hồng Trang thản nhiên trả lời, "Ta là một tu luyện giả."

Quý Văn Bân há to miệng, ngơ ngác nhìn Bách Lý Hồng Trang, không biết nên nói cái gì.

{Nauh Yi}

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro