TG9 - Chương 211
Ngón tay Mục Yến lấy quả trứng rung ra, trên bề mặt còn dính đầy chất nhờn chảy ra từ â.m đạo của Nguyễn Kiều Kiều.
Ánh mắt hắn ta lộ vẻ trầm ngâm, rồi lại lấy ra một chiếc kẹp v ú.
Vừa trông thấy vật đó, Nguyễn Kiều Kiều lập tức phản kháng:
“Mục Yến! Đừng chạm vào tôi! Tránh xa tôi ra!”
Cô cọ nhẹ phần mông lên ga giường, làn da trắng muốt vặn vẹo trên nền vải tối màu. Bầu ngực phập phồng tạo thành những đường cong mê hoặc, hai đầu v ú đỏ rực kích thích ham muốn trong Mục Yến bùng lên dữ dội, thôi thúc một khao khát mãnh liệt được nếm trải hương vị ngọt ngào ấy.
Â.m đạo giữa hai chân Nguyễn Kiều Kiều ẩm ướt lầy lội càng khiến Mục Yến muốn đâm sâu d ương vật nóng rực vào.
Tuy nhiên, Mục Yến đã hạ quyết tâm phải dạy dỗ cô nên cố kìm nén dục vọng, không chút do dự kéo cô lại, một lần nữa đặt cây gậy rung vào cửa â.m hộ của cô và điều chỉnh đến mức độ mạnh nhất.
“A... A ưm... Không...”
Thiếu nữ ngửa đầu ra sau, đường cong nơi cổ mảnh mai căng lên. Hai má cô đỏ bừng, đôi mắt mờ đi vì hơi nước, miệng hé mở cố sức thở dốc.
Mười lăm phút sau.
Mái tóc dài đen óng như lụa của thiếu nữ đã ướt đẫm hơn nửa vì mồ hôi, nhiều sợi dính vào khuôn mặt trắng hồng. Mục Yến đưa tay gạt chúng sang một bên, rồi bế cô lên. Cơ thể cô như vừa được vớt lên từ trong nước, làn da đẫm mồ hôi thơm nhẹ, cô thở dồn dập, cố gắng điều hòa nhịp thở.
Một lát sau, khi khoái cảm cực độ rút đi, Nguyễn Kiều Kiều nghiến răng nghiến lợi nói:
“Mục Yến, anh đúng là tên b.iến thái!”
Mục Yến buông tay, cô lại ngã xuống giường, đôi bầu ngực trắng nõn rung lên. Hắn ta từ trên cao liếc nhìn cô, rồi cúi người xuống, hai tay xoa nắn bầu v ú mềm mại của cô.
Lúc này, hắn ta mới tháo kẹp v ú ra. Đầu vú bị kẹp đến đỏ bừng, hơi sưng lên, trông càng khiến người khác muốn chà đạp, giày vò.
Ánh mắt hắn ta sâu thẳm thêm vài phần, cúi đầu ngậm lấy đầu v ú, đầu lưỡi lướt quanh liếm láp. Mặc dù trước đó đã bị kích thích, nhưng khi khoang miệng ướt nóng của người đàn ông bao trọn vẫn mang lại cảm giác kích thích mãnh liệt khác thường.
“Ưm… Đủ rồi… Tôi bỏ cuộc…” Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu từ chối.
Cô vừa rồi đã lên đỉnh ba lần dưới tác dụng của đạo cụ. Bây giờ toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
“Em đủ rồi sao? Nhưng tôi còn chưa bắt đầu.”
Giọng điệu Mục Yến dịu dàng, ân cần, nhưng lời hắn ta nói ra lại khiến Nguyễn Kiều Kiều không rét mà run.
Mục Yến thật sự đã hạ quyết tâm muốn hành hạ cô đến chết mà!
May mắn thay, Mục Yến vứt bỏ những đạo cụ đó, đồng thời cũng nới lỏng những sợi dây trói buộc cô. Tứ chi tê dại của cô dần dần hồi phục từ trạng thái co cứng. Mục Yến còn có lương tâm mà xoa bóp cho cô, giúp máu lưu thông.
Chỉ là khi xoa bóp, mọi thứ lại chệch hướng. Ngón tay hắn ta vừa véo vào â.m vật đã sung huyết, sưng đỏ của cô, Nguyễn Kiều Kiều lập tức kẹp chặt hai chân. Dù có kẹp luôn cả tay hắn ta, cô cũng muốn khép chặt lại như vỏ sò.
“Không cần!”
Mục Yến lại chẳng để ý đến cô. Bàn tay lớn của hắn ta đỡ lấy đầu gối cô, mạnh mẽ bẻ ra hai chân. Mục Yến cúi đầu xuống, dùng môi lưỡi trêu đùa nơi đó.
Nguyễn Kiều Kiều lại lần nữa kẹp chặt hai chân, lần này kẹp luôn cả đầu hắn ta.
“Thả lỏng chút, em muốn dùng chỗ này làm tôi nghẹt thở sao?”
Giọng Mục Yến khàn đặc truyền ra từ giữa hai chân cô. Nguyễn Kiều Kiều bất lực mà mở chân ra. Hắn ta thích thú mút mát. Ngón tay cô vội vàng nắm chặt ga trải giường, hai mắt nhắm nghiền, thần kinh căng thẳng.
Cũng may, Mục Yến không kéo dài bao lâu, dường như cuối cùng cũng không kìm nén được ham muốn t.ình dục.
Nguyễn Kiều Kiều nhắm hai mắt, cảm giác động tác của người đàn ông dừng lại, dường như hắn ta đã đứng lên. Tiếp theo, hai chân cô bị vắt qua cánh tay Mục Yến, một thứ thô dài, nóng rực đẩy thẳng vào â.m đạo của cô, một nhát đâm vào đến tận cùng.
Â.m hộ ướt át đến rối tinh rối mù. Khi bộ phận s.inh dục của hai người kết hợp với nhau, cả hai không hẹn mà cùng phát ra tiếng thở dài thoải mái, đầy dễ chịu.
Mục Yến không nhanh không chậm, giữ tần suất chín nông một sâu, ra vào trong â.m đạo của cô. Nguyễn Kiều Kiều dưới sự kích thích cường độ cao từ đạo cụ lúc nãy, rõ ràng cảm thấy việc d.ương vật cọ xát đơn điệu như vậy có chút tẻ nhạt.
Cô chợt nhận ra Mục Yến đang muốn biến cơ thể cô thành một đ.ĩ d.âm lúc nào cũng khát khao, không biết thỏa mãn!
Nếu đã quen với những kiểu đùa giỡn đa dạng của hắn ta, sau này t.ình dục đơn thuần sẽ không thể làm cô thỏa mãn nữa.
Ý đồ này thật sự gian xảo và độc ác!
Nguyễn Kiều Kiều có cảm giác bị tính kế mà ấm ức. Cô vòng tay qua cổ Mục Yến, kéo ghì người đàn ông xuống đè lên người cô. Hai chân cô quấn chặt lấy eo hắn ta, mị thịt chợt siết chặt d.ương vật.
“Bắn vào tôi đi… Nhanh lên…”
Cô ghé sát tai Mục Yến, khẽ thì thầm đầy mê hoặc.
Mục Yến khẽ cười một tiếng, lập tức đẩy nhanh tốc độ. Vòng eo rắn chắc của hắn ta nhanh chóng chuyển động như một động cơ.
“Bạch! Bạch! Bạch!” Tiếng va chạm cơ thể vang vọng trong phòng. Trong không khí tràn ngập một mùi hương ngọt ngào, khiêu gợi, càng kích thích dục vọng của người ta dâng trào.
Nguyễn Kiều Kiều phối hợp nhịp điệu của Mục Yến, chiếc lưỡi tinh nghịch liếm láp, hút cắn vành tai người đàn ông.
Hành động của Mục Yến càng thêm hung hãn, ước chừng thúc mấy chục cái liền xuất t.inh. Nếu không tính màn dạo đầu, cuộc yêu này diễn ra không lâu, nhưng khoái cảm lại vô cùng mãnh liệt.
Cuối cùng, hắn ta cũng đã nhịn lâu như vậy. D.ương vật sưng đau vừa mới đâm vào â.m đạo se khít, ướt át kia, đã thoải mái đến mức suýt chút nữa đầu hàng. Giờ lại bị cô trên dưới hút liếm như vậy, đương nhiên là không chịu nổi.
“Tiểu yêu tinh!”
Mục Yến vỗ nhẹ vào chiếc mông tròn, gợi cảm của cô.
Nguyễn Kiều Kiều lại nhân lúc người đàn ông vừa mới xong, nhanh chóng xoay người cưỡi lên trên, đảo ngược tư thế hai người. Cô dang rộng hai chân, ngồi lên eo hắn.
Cô nắm lấy d.ương vật mềm nhũn của Mục Yến, bàn tay nhỏ bé xoa nắn, cười khúc khích đối diện với đôi mắt u ám, thâm thúy của người đàn ông.
“Mục Yến, giờ tôi đang nắm điểm yếu của anh đó! Anh có phải nên xin tha đầu hàng không? Nào, trước hết gọi tôi một tiếng bà cô trẻ!”
Cô vừa dứt lời, một tay nắm chặt d.ương vật, một tay khác còn nắm một bên t.inh hoàn của hắn ta.
“Có phục không?”
Đối mặt với thiếu nữ tinh nghịch này, trong mắt Mục Yến xẹt qua một tia cưng chiều và bất lực.
“Đừng nghịch.”
“Mục Yến… anh gọi đi…”
Nguyễn Kiều Kiều lại thay đổi ngữ khí, mắt long lanh như nước, hơi thở thơm ngát như lan, nhưng tay vẫn nắm chặt d.ương vật của hắn ta không buông.
Thật đúng là vừa đấm vừa xoa!
Đáng tiếc Mục Yến xưa nay chẳng ăn mềm cũng chẳng ăn cứng. Hắn ta bỗng nhiên xoay người một cái, Nguyễn Kiều Kiều nhất thời không để ý, điểm yếu của hắn ta liền tuột khỏi tay cô.
Tiếp đó, Mục Yến túm lấy sợi dây đỏ bên cạnh, buộc chặt hai tay cô lại, cột vào đầu giường. Sau đó, hắn ta tách hai chân cô ra, d.ương vật xâm nhập vào â.m đạo mềm mại của cô, rồi lại thúc mạnh đến tận cùng.
“Cô nhóc, muốn trèo lên đầu tôi, em còn non lắm!”
Mục Yến nói đùa xong, một bên thúc vào â.m đạo cô, một bên cúi đầu ngậm lấy núm v.ú, khiến cơ thể mềm mại của cô run lên bần bật. Đôi tay cô vẫn không được tự do, bị hắn ta đùa nghịch tới lui. Toàn thân cô đều bị người đàn ông này khắc lên dấu vết của hoan ái.
“Ưm…”
Cuối cùng, cuộc yêu dài dòng cũng kết thúc. Nguyễn Kiều Kiều như một con cá chết xụi lơ trên giường. Mục Yến lúc này mới tháo dây trói tay cô khỏi đầu giường, nhưng vẫn trói hai tay của cô.
Nguyễn Kiều Kiều cựa quậy người.
“Buông tôi ra.”
Mục Yến nhéo nhéo chóp mũi cô.
“Không thành thật, nên tiếp tục trói.”
Nói xong, Mục Yến tách hai chân cô ra. Dư.ơng vật vừa mới rút ra không lâu lại từ phía sau thúc vào â.m đạo của cô, chôn chặt trong đó không chịu ra.
“Ra ngoài đi! Căng quá, tôi thấy khó chịu!”
Nguyễn Kiều Kiều lắc người định né tránh, nhưng lại bị cánh tay Mục Yến giữ chặt.
“Nếu còn nhúc nhích nữa, tôi không ngại làm thêm lần nữa đâu.”
Thiếu nữ đang vùng vẫy như cá chạch lập tức ngoan ngoãn trở lại. Mục Yến áp sát người vào lưng cô, vật cứng nóng rực khẽ cọ vào nơi mềm mại giữa hai chân cô.
“Giận à?”
Cái tên đàn ông này đúng là dai như đỉa!
Bị Mục Yến dây dưa không dứt, Nguyễn Kiều Kiều tức đến phát cáu, gầm lên một tiếng:
“Đừng làm phiền tôi! Tôi muốn ngủ!”
Thế nhưng, cô lại phải đón nhận những cú thúc dồn dập như cuồng phong bão táp. Tiếng quát đầy giận dữ nhanh chóng tan biến, thay vào đó là tiếng rên rỉ đứt quãng xen lẫn những nhịp thở gấp gáp.
“Mục Yến... Chú Mục... Xin chú... tha cho tôi...”
Đáp lại lời van xin ấy là những cú thúc còn mạnh mẽ hơn, đâm sâu vào nơi mềm mại, ẩm ướt của cô. Nguyễn Kiều Kiều bật khóc thành tiếng, phẫn uất mà không dám thốt lời phản kháng.
Cô cứ thế bị dày vò đến mức kiệt sức, cuối cùng ngất lịm, thiếp đi trong mệt mỏi.
…
Vài ngày sau.
Nguyễn Kiều Kiều nằm gọn trong vòng tay người đàn ông, thân thể yếu ớt không còn chút sức lực, ngoan ngoãn đón nhận từng muỗng thức ăn Mục Yến đút.
Nửa thân dưới của cả hai trần trụi, da thịt dán sát vào nhau. D.ương vật của hắn ta vẫn còn nằm sâu trong cơ thể cô, như chim mỏi đã yên vị trong tổ, ngập tràn thỏa mãn.
“Há miệng.”
Mục Yến đưa chiếc muỗng đến sát môi cô. Cô hé đôi môi đỏ mọng, ngoan ngoãn ngậm lấy miếng bánh ngọt.
Mục Yến bất ngờ dùng ngón tay xoay mặt cô lại, ánh mắt tràn đầy vẻ trêu chọc, rồi cúi xuống hôn lên môi cô, cướp lấy miếng bánh còn trong miệng. Cô buộc phải nuốt thứ đồ ăn đã trộn lẫn với nước bọt của hắn ta.
“Cái miệng nhỏ bên dưới đừng siết chặt như thế.”
Mục Yến khẽ chọc vào, vừa làm vừa thì thầm đầy ám muội.
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều trào dâng một trận khinh bỉ. Cái tên Mục Yến khốn nạn này đúng là đang nghiêm túc thực hiện cái lời tuyên bố "làm thêm vài lần" của hắn ta mà!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro