C26-TG8: Mỹ nhân khuynh thành trong game võng du(6)
Edit: Linhha
Long Thái Tử không nghĩ tới uống rượu cũng kéo nhiệm vụ đến, hắn đem tình huống nói cho Hội phó, hai mắt đối phương lập tức tỏa sáng.
"Đây là nhiệm vụ ẩn!"
"Ồ?"
Long Thái Tử vừa uống rượu, vừa nghe tên Hội phó ghé vào lỗ tai hắn lải nhải.
Thì ra từ sớm trên diễn đàn của "Tranh giành thiên hạ" từng có một tấm thiệp mời, nội dung là khen thưởng một tên ăn mày ở thôn Tân thủ liên tục 10 ngày, bởi vì hắn là người duy nhất nhận được nhiệm vụ ẩn, ban thưởng phong phú, làm các người chơi khác nôn nao, nhao nhao tự nhận bản thân là tên ăn mày khắp nơi. Thăm hỏi NPC, nhưng rất nhanh bọn hắn phát hiện không phải tất cả NPC đều sẽ cho ban thưởng, dưới tình huống bình thường, vốn liếng bỏ ra nhiều mà độ khả thi lại không cao mới khiến cho mọi người dần dần khôi phục trật tự bình thường.
"Chẳng qua về sau lại có một loại giả thuyết, có thể móc nối với NPC hay không còn phải phụ thuộc vào giá trị may mắn nữa. Lão đại, cơ hội khó được, tuyệt đối không được bỏ lỡ!".
Đối với trò chơi chính thức mà nói, giá trị may mắn tựa như là một loại bài tẩy, ở hiện thực họ có thể mắc kẹt trong thảm cảnh nhưng trong trò chơi họ lại có cơ hội hô mưa gọi gió, nhưng so với hiện thực tàn khốc không thể nào thay đổi thì trong trò chơi giá trị may mắn có thể tăng lên thông qua một vài con đường nhất định, điều này sẽ giúp các game thủ càng có tinh thần cống hiến sức lực cho trò chơi.
So với Văn Anh thì Long Thái Tử mới là người sinh ra đã mang vòng sáng may mắn trên người. Khi trò chơi mới bắt đầu thì hắn đã rút được chức nghiệp đặc thù là Bắt yêu sư, hiện tại lại càng không tốn sức một chút nào. Hắn đến tửu lâu uống rượu đơn giản là vì hắn thích uống rượu.
Trong hiện thực, nhà hắn rượu Tây chiếm đa số, nhưng trong trò chơi rượu hầu hết được ủ bằng phương pháp truyền thống, hắn tới nơi này uống một lần về sau nhớ mãi không quên, mỗi lần hắn online đều muốn đến nơi này nếm thử một vò, ở trấn nhỏ thì tửu lâu này cũng coi như là tuyệt nhất, 108 loại rượu, báo tên từng loại cũng có thể báo một buổi chiều, nhưng ai ngờ hắn uống còn chưa đến một phần ba liền nhận được nhiệm vụ ẩn.
Tiểu nhị báo nhiệm vụ tên là "Trấn lâu chi tửu Ngọc hổ phách" .
Nhiệm vụ này vừa dễ lại vừa khó, đại khái là cần hắn ở trong tửu lâu làm ra một vò rượu tên là "Ngọc hổ phách", để nhưỡng được vò rượu này cần rất nhiều vật phẩm quý hiếm.
Tên Hội phó bàn bạc: "Tôi vừa kiểm tra, có thứ trong kho của Bang Hội có, có thứ không có, ta có thể cho người đi phiên chợ bên ngoài tìm một chút. Chẳng qua tôi nhìn trong đó ba loại 'Cánh ve', 'Ngọc sơn chi', 'Hổ phách thạch' đều không nằm trong danh sách vật phẩm phổ thông, hẳn là vật phẩm đặc thù, cần Lão đại tự mình đi tìm NPC tương ứng mới có thể thu được vật phẩm trong nhiệm vụ."
"Được rồi!"
"Chờ một chút!" Hội phó nghe thấy giọng điệu đối phương trông có vẻ vô cùng hưng phấn, đột nhiên cảm giác không đúng: "Lão đại, anh uống rượu đúng không, anh trước cứ chờ một chút cho tỉnh rượu đã...."
Hắn còn chưa dứt lời đã bị Long Thái Tử chê dông dài ngắt kết nối. Qua một vòng rượu cơ thể đã có chút say, hiện thực đồng bộ với game võng du 10% giá trị công kích, chính là trong thế giới hiện thực say rượu thì trong game cũng dễ dàng uống say.
Dưới tình huống bình thường, Long Thái Tử thích uống rượu rồi đi ngoại cảnh đánh quái, mặc dù đôi lúc quăng sai chiêu nhưng kỹ năng của hắn cao lại còn được tăng thêm giá trị công kích, có thể quần chết một bầy quái.
Nhưng rõ ràng là làm nhiệm vụ với đánh quái không hề giống nhau, cảm giác lâng lâng làm hắn phá lệ hưng phấn.
Hắn dùng truyền tống trận đến trấn nhỏ làm nhiệm vụ tìm kiếm vật phẩm, hứng thú bừng bừng đi vào một gian tiệm bán thuốc, tay đập đập mặt bàn: "Làm nhiệm vụ!".
"Làm nhiệm vụ."
Cùng lúc đó, có giọng nói đồng lời vang lên.
Giọng nói du dương của cô gái xen lẫn vào giọng nam trầm ấm, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương một cái, vừa lúc cô cũng nhìn qua, hai bên đối mắt với nhau.
Ông chủ tiệm thuốc là một một ông lão râu ria hoa râm, chậm rãi "A" một tiếng, hỏi: "Ai thông báo nhiệm vụ?".
"Tiểu nhị của Xuân Phong lâu."
"Tiểu nhị của Xuân Phong lâu."
"Hả?" Ông lão vuốt râu nhìn hai người một lượt: "Đây là nhiệm vụ ban thưởng độc quyền, tới trước được trước, nói cách khác ai hoàn thành trước sẽ nhận được phần thưởng. Hai người..."
Ông còn chưa dứt lời Long Thái Tử đã nghiêng người sang nói với Văn Anh- người cũng nhận được nhiệm vụ: "Tôi là Long Thái Tử."
"Cho nên?"
"Long Thái Tử của Phần Thiên bang cô chưa nghe qua?" Hắn kỳ quái nhìn nữ nhân mặc áo choàng trước mặt, ý chỉ hắn mang vầng sáng vạn dặm không ai không biết: "Cho nên cô cần bao nhiêu kim ngạch mới bằng lòng từ bỏ nhiệm vụ này?"
Hắn thấy đối phương thức thời vươn một đầu ngón tay, lập tức nói: "100 lượng? Có thể."
".....100 triệu."
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng phát ra sau đấu lạp*, chẳng khác nào tảng băng bất ngờ nện vào người hắn, làm hắn rùng mình run rẩy, hắn lập tức nổi giận nói: " Dọa người đấy à? !"
đấu lạp*: Mũ trùm đầu
"Chi không nổi cũng đừng mở miệng ra oai." Cô nói xong không để ý tới hắn, chuyển sự chú ý sang ông chủ tiệm thuốc.
"Aiyā, đừng đánh nhau, 'Ngọc sơn chi' lão đây có hai phần, cái này tính ra là thứ cuối cùng trong nhiệm vụ, hai người được thông báo nhiệm vụ cùng lúc sao? Cuối cùng ai đưa cho người thông báo nhiệm vụ trước thì coi như hoàn thành nhiệm vụ trước, cho nên..."
Hai người lại một lần liếc mắt nhìn nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Để thuận tiện nhất tiệm thuốc yêu cầu một tay đưa tiền một tay giao hàng.
Long Thái Tử móc tiền vô cùng lưu loát, tốc độ nhanh chóng khiến người thán phục, vừa thanh toán xong lập tức chạy đến địa điểm tiếp theo.
Văn Anh chậm một bước, nhưng vật liệu tiếp theo là "Cánh ve", hai người được yêu cầu tới chỗ người nuôi ve, từ hàng nghìn con ve chọn ra hai con ve có cánh mỏng nhất, khắp cây ve kêu ồn ào, Long Thái Tử đang say rượu, giờ đây đầu hắn chẳng khác nào đang nở hoa.
Hơn nữa giá trị may mắn của hắn cũng không cao hơn Văn Anh bao nhiêu nên không lâu sau cô liền tìm được trước.
Cuối cùng là một viên 'Hổ phách thạch', hai người hầu như là đồng thời làm xong nhiệm vụ liền hướng truyền tống trận chạy tới.
Hiện tại vẫn chưa có vật cưỡi đẳng cấp nên hai người thi đua đơn thuần dựa vào chân.
Chức nghiệp của Văn Anh là kiểu chân ngắn, còn Bắt yêu sư tốc độ không chậm, lại thêm Long Thái Tử tài đại khí thô, lại thêm bảy đôi giày tốc độ liền dễ dàng bỏ xa Văn Anh cả một đoạn dài. Cô không chút nghĩ ngợi nhắm ngay mục tiêu, sử dụng kỹ năng quấy nhiễu "Mây mù"!
Long Thái Tử chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh sương mù che mắt, suýt nữa chạy vào bên trong nhà người khác, nhờ vào chốc lát này Văn Anh liền vượt qua hắn!
Hắn nhướng lông mày, gậy ông đập lưng ông, quăng cho cô một cái giảm tốc.
Thế là, người chơi level cao ở thị trấn không có mấy người, đại đa số đều đang ở level thấp, cho nên họ nhìn thấy hai người trên đường cái một bên chạy một bên ngáng chân nhau, dùng đều là skill không gây thương tích diện rộng, miễn gây náo động tới thị vệ trong trấn, nếu không lại bị bắt vào trong đại lao quản thúc.
Còn một đoạn đường cuối cùng, mắt thấy Văn Anh đã chạy tiến truyền tống trận, Long Thái Tử vô cùng sốt ruột, ném một cái kỹ năng khống chế "Khổn Yêu Tác" của Bắt yêu sư.
Trường tiên như dây thừng vung ra tạo thành một trận gió lớn quấn vào bên hông của cô!
Hắn dùng tốc độ sét đánh kéo cô vào trong ngực hắn, một mực vây khốn cô. Nhìn cô giãy dụa không có kết quả, hắn cười to nói: "Dám chơi ám chiêu với gia? Để xem cô còn chạy đi...."
Khi cô giãy dụa, đấu lạp từ trên đỉnh đầu bị trượt xuống lộ ra khuôn mặt xinh đẹp vô ngần, hàng mi tinh xảo, đôi mắt câu người, rõ ràng là không có chỗ nào được xem là sắc sảo động lòng, ngay cả đôi môi cũng phớt hồng nhàn nhạt, thế nhưng lại mang cho người ta cảm giác như cảm giác tựa như nhìn nguyệt thượng liễu sao đầu*, toát ra ba phần uyển chuyển duyên dáng, hai phần trong trẻo lạnh lùng, còn có năm phần mơ hồ chẳng thể nào tả rõ, cô như viên ngọc được ánh sáng lặng thầm ôm trọn vẻ kiêu sa, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nguyệt thượng liễu sao đầu* : ánh trăng treo lơ lửng trên đầu cành liễu.
"...đâu ." một chữ cuối cùng nói ra, hắn liền ngẩn người.
Thật là mỹ nhược thiên tiên*, dung nhan hút hồn.
Mỹ nhược thiên tiên*: đẹp như tiên giáng trần, cảm giác huyền bí.
Cô thừa dịp hắn còn đang ngẩn người, lập tức vung tay lên, "Đao gió!"
Tia sáng lóe lên trong tay cô dưới ánh mặt trời, giống như là có bén nhọn vũ khí hướng hắn mà cắt, hắn vô thức buông tay, để cô chạy vào trong truyền tống trận.
"Bình an trấn."
Cô hướng đám vệ binh nói xong liền quay sang hắn lắc lắc chiếc trâm cài tóc trên tay, nhếch môi như đang cười nhạo hắn, rất nhanh liền biến mất nương theo ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ truyền tống trận.
Hắn tức giận đến mức lập tức truyền tin đến Phó hội trưởng: "Giúp tôi tìm một cô gái! Hiện tại! Bây giờ! Lập tức!"
Phó hội trưởng: "... Hả? Cô gái nào?"
Long Thái Tử: "Thích mặc áo choàng, nghề nghiệp có kỹ năng thả sương mù, nhưng đặc biệt nhất vẫn là khuôn mặt của cô ấy."
Phó hội trưởng: "Cụ thể?"
Long Thái Tử: "Rất xinh đẹp."
Phó hội trưởng: "..."
Long Thái Tử: "Vô cùng xinh đẹp!"
Phó hội trưởng: "... Còn chưa tỉnh rượu?"
Long Thái Tử: "Thật sự! Chắc chắn cả đời cậu cũng chưa được nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy! Mẹ nó, Gia đây cũng chưa từng thấy qua ai đẹp như thế!"
Phó hội trưởng: "..." Anh tóc dài não ngắn thì trách ai được?
Long Thái Tử còn không biết thuộc hạ đang chửi thầm mình, hắn vẫn đang nhớ lại khuôn mặt tinh xảo kia, muốn bổ sung vài câu mô tả chi tiết hơn, bỗng nhiên hắn nhận ra điều gì đó sai sai.
Chờ chút!
Bình an trấn? Cô ấy muốn đến Bình an trấn?!
Thế nhưng nhiệm vụ của hắn là đến Cát Tường Trấn!.
Văn Anh sau khi nhận thưởng mới biết đây cũng không phải dạng nhiệm vụ duy nhất, duy nhất ở đây là chỉ có một NPC thông báo nhiệm vụ, còn về phần thị trấn thì không phải chỉ có một, từng người được thông báo đến một thị trấn khác nhau. Cho nên, cô cùng Long Thái Tử căn bản không cần tranh chấp.
Sau đó cô còn phát hiện, đây không phải là một nhiệm vụ đơn lẻ mà là nhiệm vụ liên hoàn. Mỗi nhiệm vụ nhỏ không có nhiều phần thưởng lẫn kinh nghiệm, nhưng nếu hoàn thành tất cả cửa ải thì sẽ nhận được phần thưởng vô cùng hậu hĩnh.
Đây là những thông tin mà cô biết được, cô cũng không biết liệu giá trị may mắn của cô có thay đổi gì không.
======================
Thạch Lan: "Vẫn không thăng cấp?"
Lạc Anh: "Không có, gặp chuyện ngoài ý muốn."
Thạch Lan: "Tôi tìm được một chỗ luyện cấp khá tốt, mấy người trong Đoàn cũng đang ở đó, cô tới không?"
Đoàn Một là Đoàn lớn nên có rất nhiều chỗ tốt, một trong số đó chính là phúc lợi rất nhiều. Có thể gia nhập Đoàn Một đều là cao thủ trên bảng xếp hạng, mọi người bù đắp lẫn nhau, chiếu cố lẫn nhau, so với việc tự mình luyện cấp thì thuận tiện hơn nhiều. Khi cô đến liền có người nhào đến chỗ cô: "Anh Anh, cô rốt cục đến rồi! Quái vật không ai khống chế suýt chút bò lên, hù chết Tiểu Điềm Điềm."
Người bên cạnh hỏi: "... Tiểu Điềm Điềm là ai?"
"Tôi, tôi, tôi!"
Bốn phía vang lên âm thanh nôn ọe.
"Đừng nói nhảm nữa." Thạch Lan ngăn bọn hắn lại, từ không gian lấy ra một bộ trang bị ném cho cô: "Chức nghiệp của cô trang bị khó tìm, mặc mấy cái này trước đã, cái trâm cài tóc tăng công kích cô vẫn giữ chứ?"
"Vẫn còn." Cô dường như nghĩ đến cái gì liền nói: "dùng rất tốt."
"Loại kia cấp cũng quá thấp, nghe nói nơi này sẽ không hạn chế trang bị chức nghiệp nào cũng có, nếu như có tôi sẽ đổi cho cô cái tốt hơn." Theo lý thì bất kì vật phẩm nào thu hoạch được đều phải nộp vào kho Bang hội, rồi lại lấy điểm cống hiến đổi vật phẩm từ kho, nhưng tự mình luyện cấp thì không tính.
Cùng Thạch Lan ở chung lâu ngày sẽ phát hiện, hắn trong game luôn để một kiểu đầu húi cua, ánh mắt sắc bén, nhìn qua rất có hương vị đàn ông, nhưng ở trong đoàn đội lại chính là bảo mẫu, là kiểu người vô cùng tinh tế, tất cả mọi người thân thiết đều gọi hắn là "Tiểu bảo mẫu Lan Lan" .
Nơi luyện cấp mà hắn tìm là sườn núi Ánh Nguyệt, sườn dốc không cao lắm, phía dưới dày đặc tiểu quái.
Hệ Khống chế khống chế toàn bộ cục diện, chức nghiệp có thể tấn công từ xa vẫn tiếp tục công kích, rất mau liền có thể thu hoạch được đợt kinh nghiệm đầu tiên. Văn Anh từ sau trận phó bản đó liền có hứng thú với việc chỉ huy, chức nghiệp Yêu tinh vốn có khuynh hướng Khống chế, khi cô chuẩn bị đạo cụ để thăng cấp đều tìm theo hướng này.
Sau khi liên tục tăng lên 3 cấp, Văn Anh đột nhiên nghe thấy có người nói: "Trên kênh chat Bang Lão đại hỏi có ai gần sườn núi Ánh Nguyệt không?".
"Làm sao thế?"
"Lưu Yên bị người của bang Hắc Phong bao vây, Lão đại có việc, kêu chúng ta đi hỗ trợ."
"Đám lâu la của Hắc Phong bang cũng dám ở địa bàn của Vô Song ta phách lối? Các huynh đệ, cầm vũ khí, lên!".
Thạch Lan nhíu mày một cái, mặc dù trước đó chung đụng với Lưu Yên không quá vui vẻ nhưng dù sao cũng là người một nhà, hắn cũng đâu thể để người khác bắt nạt đến trên đầu bang Vô Song. Kiểm tra quân số một chút, bao gồm cả Văn Anh, tiểu đội chạy đến chỗ của Lưu Yên.
Thời điểm cả đội chạy đến, Lưu Yên bị người của Hắc Phong ngăn ở một gốc cổ thụ che trời, bọn hắn chưa động thủ, chỉ là dùng kỹ năng khống chế cô ta.
Người của Vô Song vừa đến, Lưu Yên lập tức sáng mắt, gọi Thạch Lan: "Chỉ huy!".
Bên Hắc Phong thấy thế lập tức cười lạnh một tiếng mở rộng vòng vây, dứt khoát đem cả đám cũng chặn ở chỗ này, phòng ngừa bọn cô cướp người. Đoàn Một tuy rằng đều tinh anh, nhưng bên Hắc Phong người đông thế mạnh, bọn hắn cũng không dám trực tiếp động thủ, chỉ có thể một bên để người giải khống chế cho cho Lưu Yên, một bên để Thạch Lan ra mặt giao thiệp: "Bắt nạt phụ nữ có gì giỏi giang, có bản lĩnh thì lên lôi đài đấu một trận!".
"Ha ha, khi dễ phụ nữ không tính là tài cán gì, nhưng đây cũng không phải người phụ nữ bình thường." Đối phương châm chọc nói: "Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nói nhiều cũng vô dụng! Người phụ nữ này cũng không trong sạch gì, không đáng để chúng ta nhẫn nhịn hòa giải!".
"Ngay trước mặt chúng ta lại muốn định đoạt thanh danh của bang Vô Song? Khẩu khí thật lớn!" Thạch Lan không những không giận mà còn cười: "Bang chủ của các người bị người ta lừa gạt khiến mặt mũi cũng mất hết, còn không phải từ bản bàn phím nhao nhao đến phiên bản võng du sao, còn ngại thiên hạ không biết?".
Đối phương giận dữ: "mày!".
"Ồn ào cái gì?" Thanh âm nhàn nhạt mỉa mai vang lên: "Tôi bị lừa là đáng đời, còn sợ người khác biết à? Nhưng tôi lại muốn người khắp thiên hạ đến xem Vô Song Thành làm thế nào để lấy được danh hiệu đệ nhất thành này."
Người của Hắc Phong đồng loạt hướng người vừa tới hô: "Lão đại!".
"Nơi này náo nhiệt như vậy tôi cũng muốn góp vui một chút." Long Thái Tử cùng Độc Hoạt cùng nhau xuất hiện, ngang ngược bá đạo: "Mạc Bắc muốn che chở cho cô ta, có thể, tôi cũng không thích ức hiếp phụ nữ, mấy người kêu hắn cút ra đây, chỉ cần hắn chịu thay thế cô ta, vậy chúng ta sẽ xóa bỏ ân oán trước kia, nói được thì làm được!".
"Phần Thiên Hội trưởng!".
Thạch Lan không nhịn được gọi hắn một tiếng.
So với Độc Hoạt, Long Thái Tử là người trọng nghĩa khí mọi người đều biết, Thạch Lan trước kia còn cùng hắn đánh phó bản, nếu không nhắc đến khúc mắc giữa hai bang, họ tính ra còn rất hợp nhau. Chuyện này hắn cảm thấy bên Vô Song làm không đúng, nhưng bên trên quyết định thế nào hắn không cản được, vả lại giữa các bang hội vẫn luôn gài gián điệp vào là chuyện hết sức bình thường, chỉ là không nghĩ tới lại có người lợi hại như vậy, có thể làm đến mức này.
Nhưng bây giờ không phải là lúc cân nhắc những thứ này, Long Thái Tử rồi còn một đám người bang Phần Thiên theo sau, bên Hắc Phong bang cũng có người ở chỗ này, bên phía Vô Song liền cảm thấy áp lực, giống như tảng đá đè nặng trên đỉnh đầu, mọi người đều âm thầm kêu hỏng bét.
Nhưng thua người không thua trận, bọn hắn cắn răng kiên trì, bầu không khí giữa hai bên giương cung bạt kiếm vô cùng căng thẳng!.
"Các người muốn giết là Phi Tuyết cùng Phất Y, nhưng nếu không phải là cô ta thì sao?".
Đúng lúc này, chỉ thấy Văn Anh đi lên phía trước một bước, vượt qua đám người.
"Lạc Anh?!". Thạch Lan không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn cô tiến lên phía trước.
Độc Hoạt trông thấy cô thì có chút ngạc nhiên nhưng vẫn không nói gì, chỉ nghe thấy người của Hắc Phong cùng Phần Thiên khi nghe cô nói đều người haha giễu cợt: "Cô ta không phải Mỹ nhân khuynh thành, chẳng lẽ là cô sao?".
*********
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro