C45-TG8: Mỹ nhân khuynh thành trong game võng du (25)
Edit: Linhha
Trong công hội Dã Lang, bầu không khí lập tức náo loạn như có bão quét qua.
"... Chúng ta thế mà lại rơi vào cảnh phải gả đi để giữ hòa bình à?"
"?"
"Phải chịu nhục mà cưới một cô gái không quen biết, chẳng phải là hòa thân thì là gì?!"
"... Mấy người có bị ngốc không vậy?! Trước đó đại ca không phải đã bảo chúng ta qua bên đó mở một chi nhánh Vô Ảnh Các sao? Chính anh ấy cũng lập một tài khoản phụ, tên là gì nhỉ... À đúng rồi, “đại thổ hào”, cái tên không quan trọng. Trong khi chúng ta cẩn thận thu thập thông tin, thì anh ta một mình lặng lẽ đi tán gái, vừa thăm dò địa hình vừa cưa cẩm người ta đấy, haha."
"Vậy nên cô gái đó... chính là nữ thần Lạc Anh?"
Cùng lúc đó, kênh thế giới bên server cũ của họ cũng đang náo loạn.
"Đối phương cướp nữ thần của chúng ta trắng trợn thế này à?!"
"Đúng đó! Hội trưởng của ba công hội lớn bọn tôi còn chưa cưới được nữ thần cơ mà! À không, hội trưởng Hắc Phong thì có cưới được... nhưng chỉ được đúng một giây!"
"Tôi là người của Khiên Cơ Lâu đây. Vài ngày trước, có phải mọi người cũng thấy Hỏa Vẫn Đại Thần lập một tài khoản nhỏ bên server bọn tôi không? Lúc đó anh ta từng giết người bên này, rồi bị truy sát ngược lại. Chính mắt tôi thấy nữ thần Lạc Anh cứu anh ta một mạng đấy!!!"
"Wow, mỹ nhân cứu anh hùng! Đây chẳng phải là mở đầu hoàn hảo cho một chuyện tình truyền kỳ sao?!"
...
Lúc này, Độc Hoạt, Long Thái Tử và Mạc Bắc Chi Ưng cũng bị người khác nhắc nhở mà chú ý đến tình hình trên kênh thế giới.
Mạc Bắc Chi Ưng thì không cần phải nói, hắn là người thân cận nhất với Trịnh Uân, ít nhiều cũng nhận ra Trịnh Uân dành sự quan tâm đặc biệt cho Văn Anh. Nhưng hắn không ngờ Trịnh Uân lại hành động thẳng thắn đến vậy.
Hai người còn lại thì hoàn toàn bất ngờ. Độc Hoạt còn đỡ, vì trước đây hắn cũng từng thấy Trịnh Uân và Văn Anh trò chuyện qua lại. Còn Long Thái Tử thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đây là ai thế?"
Vấn đề này nhanh chóng có lời giải. Hóa ra, hai người bọn họ không phải mới quen nhau trong nhà hàng, mà đã biết nhau từ lâu!
Với danh tiếng của Văn Anh lúc đó, đi đến đâu cũng có người chụp ảnh lưu niệm. Chỉ là, những nơi họ từng xuất hiện đều hiểm trở, vắng vẻ, nên dù có ảnh chụp, cũng chỉ là lướt qua, không tạo ra quá nhiều sự chú ý. Mãi đến khi Trịnh Uân cầu hôn, gây nên cơn bão lớn trong trò chơi, những bức ảnh ấy mới bị lật lại và công khai.
Có ảnh chụp cô cưỡi trên lưng một con ngựa đỏ thẫm, hắn nắm dây cương đi phía dưới, cùng nhau nhàn nhã dạo bước. Có bức lại là bóng lưng hai người cưỡi ngựa phóng đi, bỏ xa tất cả. Có cảnh cả hai cùng nhau nấu nướng dã ngoại, nướng thịt bên bếp lửa. Lại có ảnh họ cùng nhau chiến đấu, mạo hiểm tiêu diệt quái vật. Dù gương mặt trong ảnh có chút mờ nhòe, nhưng chỉ cần nhìn vào nghề nghiệp, trang phục cũng đủ để nhận ra—không thể là ai khác ngoài bọn họ.
Giữa một màn sương mù dày đặc, thích khách vung chủy thủ, lưỡi dao sắc bén lóe sáng, đánh trúng điểm yếu của quái vật, kết liễu nó trong chớp mắt! Trên ảnh chụp, con số -27395 HP cùng với sương máu từ quái vật bắn tung tóe, trong khi Văn Anh chỉ đứng cách đó không xa, như thể cô chưa từng lo lắng về việc thích khách có thể trượt tay, để mặc con quái vật lao về phía mình.
Thì ra, cô chưa bao giờ đơn độc đi tìm bảo rương.
Mặc kệ kênh thế giới đang bàn tán ầm ĩ ra sao, hay những người khác nghĩ gì, Văn Anh tạm thời không có tâm trí để bận tâm. Bởi vì ngay lúc này, trước mắt cô, một sợi dây đỏ mỏng manh bất chợt xuất hiện, nhảy nhót trước mặt cô, cái đuôi nhỏ còn nghịch ngợm khẽ vẫy.
Mở màn anime trong trò chơi từng phát cảnh cầu hôn cô đương nhiên biết đây là gì. Nếu cô đồng ý, chỉ cần nắm lấy sợi dây đỏ này là đủ. Còn nếu từ chối...
Trong tay cô bỗng dưng xuất hiện một cây kéo. "Đường chỉ đỏ này không cần hỏi qua ý kiến của tôi à?" Cô vừa nói vừa cầm kéo cắt phăng sợi dây.
Trịnh Uân đứng bên cạnh, ánh mắt hơi trầm xuống nhưng miệng vẫn cười hì hì: "Nghĩ thử một chút đi, biết đâu lại bị tôi cướp trước rồi thì sao?" Như thể đây chỉ là một trò đùa nhỏ, hoàn toàn không để tâm.
Dây đỏ "rắc" một tiếng đứt lìa, cùng lúc đó, trên kênh thế giới cũng xuất hiện một thông báo…
Người chơi [Lạc Anh] cắt đứt dây đỏ của người chơi [Hỏa Vẫn], hai bên tự giải quyết với nhau.
Nhìn thấy cô từ chối, Độc Hoạt và những người khác mới thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ cũng không biết cô và Trịnh Uân rốt cuộc thân thiết đến mức nào, cứ tưởng màn cầu hôn này diễn ra với sự đồng thuận ngầm của cô. Bây giờ xem ra, rõ ràng không phải như vậy.
Nhưng phải thừa nhận rằng, chuyện lần này khiến bọn họ cảm nhận được một sự nguy hiểm chưa từng có.
Một bên khác, Trịnh Uân nhìn chằm chằm vào thông báo hệ thống, nhân cơ hội này mà lộ ra vẻ mặt đầy ấm ức.
Cái gì mà "tự giải quyết với nhau" chứ?!
Bảo ai tự giải quyết đây hả?!
Văn Anh cũng không hiểu nổi: "Không phải tôi nói mà."
Thông báo kia là do hệ thống tự động thiết lập, nhưng câu chữ lại mang theo ý ghét bỏ quá rõ ràng.
Người trong server của cô lập tức nhao nhao chế giễu Trịnh Uân. Ban đầu chỉ đơn thuần là trò đùa nhắm vào hệ thống, nhưng dần dần có kẻ đem đối tượng trêu chọc chuyển sang Hỏa Vẫn, khiến đối phương nổi giận. Bất kể có phải do Dã Lang Công Hội khơi mào hay không, người bên server của Trịnh Uân cũng đồng loạt bùng nổ. Lúc đầu ai nấy còn cười đùa, có khi có người cũng hùa theo vài câu, nhưng một khi danh dự cả server bị kéo vào, không ai có thể làm ngơ nữa.
Ban đầu, chuyện chỉ dừng lại ở màn "khẩu chiến" trên kênh thế giới, nhiều người tham gia, nhưng ai lý trí đều không để tâm.
Thế nhưng, giống như một que diêm quẹt trúng thùng dầu, mâu thuẫn giữa hai server nhanh chóng leo thang thành cuộc chiến quy mô lớn. Trong chớp mắt, tranh giành địa bàn, cướp trang bị, săn giết ác ý diễn ra khắp nơi. Cuộc cạnh tranh ác liệt đến mức vượt xa dự tính của nhà phát hành game, làm hàng loạt cao thủ đứng top cũng phải chững lại.
Trịnh Uân bên này nghiến răng tuyên bố bằng mọi giá phải cưới được mỹ nhân Khuynh Thành, ba công hội bên kia thì chỉ cười lạnh:
"Mơ đi!"
Chuyện tranh giành người có thể chỉ là cái cớ, nhưng khi chiến ý bùng lên, ai nấy đều hăng máu lao vào. Chỉ cần kéo đại kỳ lên, trận chiến sẽ nổ ra.
Ngay khi tứ đại hội trưởng đều cảm thấy tình hình trở nên khó kiểm soát, hệ thống bất ngờ tung ra một thông báo mới. Lần này không phải thông báo về trận chiến, mà là nội dung tuyên truyền—có người đã tìm ra vị trí của Ngọc Tỷ, bảo vật “Ngọc Tỷ Kiến Quốc” một lần nữa được mở khóa.
Đoạn phim tuyên truyền của game là một phân cảnh mô phỏng theo cốt truyện chính. Hình ảnh bắt đầu từ lúc một NPC nhặt được Ngọc Tỷ, tiếp theo là dựng nước, rồi đến chiến tranh bảo vệ quốc gia. Khi người chơi hợp sức đánh bại quái vật công thành, một tòa thành mới tinh bỗng nhiên trồi lên từ mặt đất, kết nối với một Vạn Lý Trường Thành kéo dài hàng vạn dặm, bao quanh vô số thành trì nhỏ. Cảnh quay hoành tráng khiến ai nấy không khỏi rung động.
Video cũng đi kèm nhiều câu khẩu hiệu quảng bá, trong đó có một cảnh quay đáng chú ý: trên bậc thềm cao nhất của hoàng cung, một đôi nam nữ sóng vai đứng vững, phía trên nổi bật một dòng chữ lớn—
"Sao không lấy giang sơn làm sính lễ?"
Câu tuyên truyền này xuất hiện đúng lúc đến mức bất ngờ, khiến những người đang nắm giữ bản đồ chủ tuyến đều không khỏi rung động.
Cùng lúc đó, cả hai server lại một lần nữa đẩy Ngọc Tỷ lên thành mục tiêu quan trọng bậc nhất. Tựa như một quy luật bất thành văn được vạch ra—ai có Ngọc Tỷ, kẻ đó được thiên hạ. Ai nắm giữ Ngọc Tỷ, kẻ đó có được lòng người. Cao thủ server nào giành được vật phẩm độc nhất vô nhị này trước, sẽ có thể khiến đối phương phải cúi đầu thần phục.
Thế là, từ một cuộc đối đầu ngầm giữa các công hội lớn, bỗng chốc trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ người chơi trong game.
Trên thực tế, ngay khi đại công hội sở hữu bản đồ, họ đã tiến hành nghiên cứu nó một cách nghiêm túc. Dù chỉ là một món đạo cụ, nhưng độ chân thực của nó cực kỳ cao—cần phải đầu tư công sức nghiên cứu thì mới xác định được vị trí mà nó ám chỉ. Ban đầu, có vẻ như bản đồ này chỉ dẫn đến một địa điểm cụ thể trong game. Nhưng trên thực tế, đây chỉ là điểm khởi đầu của hành trình. Những tuyến đường ngoằn ngoèo trên bản đồ như một con rồng ẩn mình giữa mây, hoàn toàn không có khu vực nào trong trò chơi khớp với nó.
Muốn tìm ra vị trí thực sự của Ngọc Tỷ, tất nhiên phải vượt qua vô số thử thách, tựa như Đường Tăng trải qua tám mươi mốt kiếp nạn để lấy kinh. Chỉ những ai đủ mạnh, đủ kiên trì, mới có cơ hội chạm tay đến thứ được mệnh danh là "vật phẩm định thiên hạ".
Nhưng lần này, người cuối cùng đoạt được Ngọc Tỷ, lập quốc xưng vương, lại là một cái tên ngoài dự đoán của tất cả.
Quay ngược lại thời điểm khởi đầu, những người đang nắm giữ "chìa khóa" lần lượt tiến vào cửa ải đầu tiên, mới phát hiện ra rằng những người khác cũng đã đến từ trước. Họ đều mắc kẹt tại đây, không tìm thấy manh mối nào để tiến xa hơn.
Những người có được bản đồ chủ tuyến đều là nhân vật có tiếng trong hai server. Họ từng chạm mặt nhau trong các sự kiện lớn, thậm chí có giao tình nhất định, nên lúc này cũng chỉ đơn giản chào hỏi, chưa đến mức giương cung bạt kiếm.
Cho đến khi Văn Anh và Trịnh Uân cùng nhau xuất hiện, toàn bộ ánh mắt lập tức dồn về phía họ. Trong đám đông, có kẻ hừ lạnh một tiếng.
Không cần nhìn cũng biết, đó chắc chắn là Độc Hoạt—người vẫn luôn thẳng thắn, chưa bao giờ che giấu tính cách của mình.
Ngoài bọn họ ra, ở đó còn có một cậu bé trắng trắng mập mạp, tóc buộc chỏm cao vút. Dáng người chỉ cao ngang eo người lớn, nhưng vẻ mặt thì đúng chuẩn một ông cụ non. Sau khi đếm kỹ số người, cậu ta phủi tay nói:
"Người đến đủ rồi, vậy thì đi thôi."
Chỉ từ một câu nói đơn giản, mọi người lập tức hiểu ra—lý do họ chưa thể tiến vào cũng chỉ vì cậu bé này chưa cho phép.
Trong “Tranh Giành Thiên Hạ”, NPC được chia thành nhiều loại. Có NPC kịch bản—những nhân vật có cốt truyện riêng, và cũng có NPC dẫn đường, xuất hiện để giới thiệu cách chơi bằng những tình huống sống động. Vì vậy, ai cũng mặc định cậu bé trước mặt chính là một NPC dẫn đường.
Nhưng địa hình xung quanh toàn là vách đá dựng đứng. Hắn nói "đi", nhưng rốt cuộc là đi đâu? Cậu bé chớp mắt, nhướn mày nói tỉnh bơ:
"Cửa ải đầu tiên—nhảy xuống vách đá. Nếu không chết thì có thể tiến vào cửa ải thứ hai."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Nhưng đã đến tận đây thì chẳng ai là kẻ nhát gan. Có người quét mắt một lượt, cắn răng một cái, sắp xếp gọn gàng hành trang rồi dứt khoát nhảy xuống!
Chỉ nghe "Aaa—" một tiếng thảm thiết vọng lên từ đáy vực.
Những người còn lại lập tức bật cười khinh bỉ, tự tin rằng mình đã chuẩn bị kỹ càng hơn. Lần lượt từng người thong thả nhảy xuống. Lần này không còn tiếng hét thất thanh, nhưng thay vào đó là một tiếng "phịch!" vang trầm, nghe mà sống lưng lạnh toát.
Long Thái Tử khẽ nhướn mày, ánh mắt lộ vẻ hứng thú, vừa nhấc chân định bước lên thì bị Văn Anh đứng bên cạnh đạp nhẹ một cái. Hắn lập tức dừng lại, nhìn đám người đang ráng nghĩ kế khác, có kẻ nhảy xuống, có kẻ tìm cách bò xuống từng chút một.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:
"Cậu tên gì?"
Long Thái Tử quay đầu, thấy Trịnh Uân đang hỏi cậu bé kia.
Điều kỳ lạ là, cậu bé này—vốn giống như một NPC chỉ dẫn—vậy mà thật sự trả lời:
"Tôi là Đan Đan."
"Đan Đan." Trịnh Uân gật gù, lục lọi trong túi đồ, cuối cùng lấy ra một xâu kẹo hồ lô. "Có cách nào khác để qua ải không?"
"Đương nhiên là có."
Đan Đan không chút do dự nhận lấy xâu kẹo, vừa liếm láp vừa lơ đễnh đáp lời. Trên mặt cậu ta rõ ràng hiện lên biểu cảm "Mấy đứa vừa nhảy xuống kia đúng là ngốc mà"—thật sự khiến người ta chỉ muốn đập một trận.
Những người còn sót lại tại chỗ: "..."
Trịnh Uân quay sang Văn Anh, cười một tiếng ra hiệu.
Trong suốt quá trình sau đó, Đan Đan càng chứng minh sự khác biệt giữa mình và những NPC chỉ dẫn thông thường. Có lẽ, cậu ta là một NPC nhiệm vụ chính tuyến cực hiếm, quyền hạn vô cùng lớn, thậm chí có thể "mở cửa sau" giúp người chơi vượt ải. Dần dần, Văn Anh nghe thấy một giả thuyết lan truyền trong nhóm—có người nghi ngờ rằng Đan Đan có liên quan đến một nhiệm vụ ẩn. Nói cách khác, muốn thông qua nhiệm vụ, có lẽ phải nâng cao độ thiện cảm với cậu ta.
Nghĩ như vậy, Đan Đan đột nhiên trở thành nhân vật "nóng bỏng", ai cũng muốn lấy lòng. Kẹo hồ lô chỉ là món quà cấp thấp nhất, có người thậm chí còn cúi đầu xoa bóp vai chân cho cậu ta, không hề nề hà.
Dĩ nhiên, cũng có kẻ nghĩ đến con đường khác—nếu giết được Đan Đan, rất có thể sẽ nhận được phần thưởng cực lớn. Bởi vì cậu bé này có cấp bậc, nghĩa là có thể bị tấn công. Nhưng tất cả những ai ra tay đều không thành công, ngược lại, từng người từng người lặng lẽ "biến mất".
Chết một lần, đồng nghĩa với việc bị loại khỏi nhiệm vụ chính tuyến. Chẳng ai dám liều mạng nữa.
Càng đi sâu vào các cửa ải đầy nguy hiểm, số lượng người sống sót càng ít dần. Trên thực tế, nhiệm vụ không cấm người chơi hỗ trợ lẫn nhau, vì vậy Văn Anh và Trịnh Uân phối hợp vô cùng ăn ý. Dù là chiến đấu hay giải đố, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ý nhau ngay.
Giống như bức ảnh từng rung lắc trước mặt Độc Hoạt, những hình ảnh ghi lại khoảnh khắc bọn họ từng đồng hành cứ thế dần dần lộ ra. Mối liên kết giữa hai người chặt chẽ đến mức người ngoài gần như không thể chen vào.
Lúc này, Long Thái Tử mới chợt nhớ ra—trước đây, khi cùng Văn Anh làm nhiệm vụ liên hoàn, cô từng nhắc rằng mình có một người bạn thích khách rất thân.
Thì ra, hai người họ đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Dù hắn và Văn Anh cũng đã nhiều lần làm nhiệm vụ chung, nhưng giữa bọn họ không hề có sự ăn ý đến mức này. Có thể tưởng tượng, Văn Anh và Trịnh Uân đã cùng nhau trải qua biết bao nhiệm vụ mà hắn không hề hay biết.
Dần dần, địa điểm nhiệm vụ từ vùng ngoại ô chuyển về đô thành—chính là nơi đặt bối cảnh của trò chơi hiện tại, chỗ ở của vị hôn quân. Thành trì cổ xưa này đã mục ruỗng, nhưng bên trong hoàng cung vẫn vàng son lộng lẫy.
Đan Đan biến tất cả thành đạo sĩ, dẫn họ đi qua các cung điện, thực hiện nhiệm vụ. Cuối cùng, cậu ta còn dẫn bọn họ vào diện kiến Hoàng Đế. Vị Hoàng Đế kia ánh mắt đờ đẫn, trên gương mặt hiện lên vài tia xanh xao, nhưng vẫn "hiền từ" đáp lại họ.
Đến cuối cùng, Đan Đan đưa họ vào phòng luyện đan của Hoàng Đế. Cậu ta nói:
"Đây là cửa ải cuối cùng—luyện ra một viên đan dược có thể hạ độc chết Hoàng Đế. Ai là người hoàn thành đầu tiên, người đó sẽ nhận được Ngọc Tỷ."
Đến thời điểm này, số người còn lại đã chẳng còn bao nhiêu. Nghe yêu cầu đơn giản như vậy, ai cũng cảm thấy khó tin. Nhưng chẳng mấy chốc, họ liền nhận ra sự khó khăn thực sự của nhiệm vụ—đầu tiên, không ai trong số họ biết luyện đan. Trong hệ thống trò chơi, vốn dĩ không hề có kỹ năng luyện đan để lựa chọn.
Xung quanh các lò luyện đan, đơn thuốc chồng chất khắp nơi, bên cạnh còn có sẵn nhân sâm và các nguyên liệu khác để thử nghiệm…
Độc Hoạt lật đến một tờ đơn thuốc, trên đó ghi rằng có thể luyện chế ra loại độc đan đủ sức hạ gục Chân Long Thiên Tử, nhưng điều kiện tiên quyết là máu của người luyện chế phải hòa vào đan dược. Một yêu cầu xảo trá như vậy cũng phần nào cho thấy độ khó của nhiệm vụ này.
Thế là trong những ngày tiếp theo, tất cả mọi người đều bám trụ bên cạnh lò đan của mình, hoặc là cố gắng trau dồi kỹ năng luyện đan, hoặc là vùi đầu nghiên cứu đan phương.
Chỉ có Văn Anh là tựa vào cánh tay Trịnh Uân, thảnh thơi ngủ gà ngủ gật, trông chẳng khác nào một cô gái nhỏ được người ta nâng niu.
Trịnh Uân ném thêm một bó củi vào lò, liếc mắt nhìn sang liền thấy cô nàng nhắm mắt ngủ say, lập tức lấy từ không gian ra một tấm thảm, nhẹ nhàng đắp lên người cô. Sau đó, anh quay sang Mạc Bắc Chi Ưng trao đổi kinh nghiệm.
Long Thái Tử vừa luyện đan, vừa không nhịn được mà liếc mắt về phía đó. Kết quả, do lơ là mất tập trung, hắn ta không kiểm soát tốt hỏa hầu, khiến lò đan bùng cháy dữ dội, biến toàn bộ dược liệu bên trong thành tro tàn.
Độc Hoạt cầm đan phương trong tay, đứng từ xa nhìn về phía họ, không nói lời nào.
Những người khác thì đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô gái đang thoải mái ngủ say trên cánh tay Trịnh Uân. Văn Anh hơi nghiêng đầu, ánh sáng hắt lên những đường thêu chỉ bạc trên chiếc áo lụa trắng rộng thùng thình, tay áo hơi phất trên nền đất, trông nhẹ nhàng như tiên nữ. Đẹp thì đẹp thật... nhưng hoàn toàn vô dụng.
Ban đầu, ai cũng tưởng rằng mỹ nhân khuynh thành này có thể nắm giữ manh mối quan trọng của nhiệm vụ chính tuyến, chắc chắn phải có bản lĩnh hơn người. Nhưng theo thời gian, họ mới phát hiện ra rằng cô nàng gần như chỉ dựa vào may mắn để vượt ải. Dù tại lễ kỉ niệm 5 năm kia có màn xuất hiện đầy kinh diễm, nhưng cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.
Nếu không có Trịnh Uân giúp đỡ, e rằng cô đã chẳng thể đi xa đến vậy. Giờ phút này, thấy cô dứt khoát buông tay, họ không khỏi nghĩ rằng… quả nhiên chỉ là một bình hoa di động mà thôi.
Ngay lúc ấy, có người dường như đã nghiên cứu xong đan phương, lập tức bật dậy, ánh mắt tràn đầy khao khát và hưng phấn. Không chút do dự, hắn rút dao cắt một đường trên cánh tay, để máu nhỏ vào lò đan.
Hành động này lập tức khơi dậy sự cấp bách trong lòng tất cả mọi người. Chỉ có kẻ nhanh nhất mới có thể giành được Ngọc Tỷ! Dù đã nghiên cứu đến đâu, bọn họ cũng không thể chần chừ thêm nữa – phải đánh cược một lần để phá cục!
Nhưng ngay lúc mọi người đồng loạt bắt chước theo, đột nhiên xảy ra dị biến!
Lò đan vốn bình thường bỗng chốc như mở ra một cái miệng khổng lồ, sản sinh một luồng hấp lực mạnh mẽ. Máu của họ bị hút vào với tốc độ chóng mặt, thậm chí còn vượt xa lượng máu yêu cầu trên phương thuốc!
Cùng lúc đó, ngọn lửa dưới chân núi Diệm Sơn bùng lên dữ dội, chỉ trong nháy mắt đã thiêu rụi tất cả. Những người bị hút vào trong lò đan đau đớn tột cùng, trán nổi gân xanh, ngũ quan vặn vẹo, nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được.
Những kẻ chưa kịp lấy máu luyện đan cũng bị cuốn vào đợt càn quét này, bị lò đan chọn trúng rồi nhấn chìm trong biển lửa.
Đúng lúc này, cậu bé đột nhiên đẩy cửa bước vào, trông thấy cảnh tượng trước mắt liền sững sờ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Cái gì thế này?"
Mọi người vội vàng cầu cứu, đặc biệt là những kẻ trước đây đã cố tình lấy lòng cậu bé. Từ trước đến nay, chỉ cần họ gặp khó khăn trong nhiệm vụ, Đan Đan đều sẽ gợi ý để giúp họ vượt ải thuận lợi. Nhưng lần này…
Đan Đan vẫn giữ im lặng. Giữa không khí ngột ngạt đó, Văn Anh bỗng nhiên lên tiếng:
"Cậu tên là Đan Đan... là từ 'đan' nào?"
Cậu bé hơi ngạc nhiên nhìn cô, rồi chậm rãi đảo mắt qua tất cả mọi người, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười hồn nhiên vô hại:
"A, tôi vẫn chưa nói sao? Đương nhiên là "đan" trong "đan dược" rồi.
*********
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro