C69 - TG10: Ma cà rồng (6)


Edit: Linhha

Gió lớn thổi ào ạt, đối với hai ma cà rồng tương đối im lặng trầm mặc mà nói, động tĩnh của Văn Anh ngược lại lớn nhất.

Tóc cô bị gió thổi rối tung, điều này khiến cô không thể không tốn sức vén lên. Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, rất bình tĩnh, chỉ là bị gió thổi mắt không mở ra được, lông mi run rẩy loạn xạ.

Osment có một thoáng không kịp phản ứng, mãi đến khi thấy cô liếc mắt trốn vào lòng Oswald, mới đột nhiên hoàn hồn.

Nói dối, lại là nói dối.

Loài người quả nhiên kỳ diệu, bản lĩnh của họ ở những phương diện khác đều bình thường, chỉ có nói dối là dường như một bản năng. Cô hẳn phải biết mình căn bản không phải trượt chân rơi xuống, việc cả khối gạch biến mất và một chân đạp hụt là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Oswald nhìn hắn, chần chờ hỏi: "Thật sao?"

"Tôi rơi xuống, sao tôi lại không biết?" Cô nhỏ giọng nói: "Tôi còn không nghĩ tới anh ấy cũng ở đó."

Câu nói sau cùng biểu lộ sự tin cậy, nếu hai người không chạm mặt, vậy thì không tồn tại chuyện cô bị tổn thương.

Oswald áy náy xin lỗi em trai.

"... Không có gì." Osment cảm thấy một tia gượng gạo, hắn cuối cùng lạnh lùng liếc nhìn cô nàng một cái, sau khi chấp nhận lời xin lỗi liền rời đi.

Cơ thể mềm mại của con người thật phiền phức, cảm giác sợ hãi khi ngã từ trên cao xuống vẫn mang đến ảnh hưởng không nhỏ cho Văn Anh. Về mặt sinh lý, đầu váng mắt hoa khiến cô khó đứng vững gót chân, cô mơ hồ cảm thấy mình như bị sốt nhẹ. Nhưng cơ thể cường đại của ma cà rồng không có trải nghiệm như vậy, nhiệt độ cơ thể cô đối với Oswald luôn là ấm áp, hắn cũng không biết nhiệt độ cao hơn bình thường một chút đối với con người sẽ có hậu quả như thế nào, cho nên hắn đưa cô về phòng rồi rời đi.

Văn Anh vùi cả người vào chiếc chăn lông ngỗng mềm mại, đặt tay lên trán kiểm tra, quả thực có hơi nóng. Một làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ khiến cô rùng mình, cô không thể không đứng dậy đi đóng cửa sổ lại.

Mặt trăng đã khuất sau những đám mây đen, đêm bắt đầu mưa, bao phủ lấy lâu đài cổ kính, tăng thêm một vẻ u ám.

Ngay lúc cô sắp đóng cửa sổ, một con dơi vỗ cánh bay vào, treo ngược trên chiếc đèn chùm trên trần nhà. Móng vuốt của nó bám vào khung đèn mạ vàng, khiến ánh đèn lay động một lát.

Văn Anh không thèm để ý, đóng sập khung cửa sổ rồi trở lại giường.

Dù sao cũng là lâu đài cổ của ma cà rồng, trước đó cô ở cái phòng hướng không tốt kia, vì ẩm thấp nặng nề, thường xuyên có dơi ẩn hiện, dần dần, coi chúng như vật trang trí trong phòng, dần dà thành quen.

Mặc dù con dơi này cũng không bình thường.

Cô hôn mê nằm trên giường, sinh hoạt bị Oswald làm cho rối loạn, đến giờ vẫn chưa ngủ được. Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang, sau khi cô nói "Mời vào", cửa bị Winston đẩy ra.

Đây cũng là một thay đổi đáng quý, trước đó đâu có đãi ngộ gõ cửa như vậy.

"Anh tiểu thư." Winston lễ phép cúi chào, tay cầm khay bạc đặt lên đầu giường cô: "Tôi nghĩ ngài bị gió lạnh, lại trải qua một trận kinh hãi, có lẽ cơ thể sẽ khó chịu. Thế nên tôi đã chuẩn bị thuốc và nước nóng cho ngài."

"Có một chút." Cổ họng cô hơi khàn, hắng giọng một cái mới nói tiếp: "Cảm ơn ông."

"Đó là việc tôi nên làm, đại nhân Oswald chắc hẳn cũng không muốn thấy ngài cau mày ủ rũ." Hắn mỉm cười nói: "Nếu ngài có bất kỳ nhu cầu nào, có thể tùy thời nói với tôi, trước khi mặt trời mọc, tôi nghĩ tôi đều có thể phục vụ ngài."

Vừa dứt lời, con dơi dưới đèn phát ra một tiếng động, khiến Winston liếc nhìn về phía đó, vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhưng hắn không nói gì thêm.

Mà bên này, Osment hóa thành hình tượng con dơi bay vào cửa sổ âm thầm chửi rủa một tiếng.

Hắn biết mình bị Winston phát hiện.

Hắn vào phòng cô là vì muốn hiểu rõ nguyên nhân cô nói dối. Hắn không rõ, rốt cuộc cô muốn làm gì, hy vọng hắn đừng giết cô, hay là muốn thể hiện mặt tốt bụng trước mặt Oswald? Dù sao kỹ thuật diễn của cô thực sự rất vụng về, Oswald nghiêm túc suy nghĩ một chút, có lẽ sẽ hiểu ra.

Hắn không thể chịu đựng việc mối quan hệ của mình và Oswald lại cần cô chữa trị, điều này khiến hắn buồn nôn.

Cho nên hắn nhất định phải thăm dò bí mật của cô, vạch trần bộ mặt thật của cô!

Nhưng hắn không ngờ, trước mắt lại là cảnh quản gia của mình che chở cô cẩn thận như nâng niu một đóa hoa nhỏ. Người có thể khiến Winston tùy thời phục vụ, rõ ràng cũng chỉ có thể là hắn và Oswald!

Con nhỏ người Z chết tiệt này cũng bỏ thuốc mê tình vào Winston sao?!

Trên giường, cô gái khẽ cắn môi, vẻ mặt vô cùng do dự, Winston lập tức đưa ra một biểu lộ cổ vũ. Sự ôn hòa của hắn đã cho cô rất nhiều dũng khí, Văn Anh hỏi: "... Có thể trả lại điện thoại di động cho tôi không? Tôi muốn liên lạc với người thân và bạn bè của tôi."

Winston: "Cái này e rằng..."

"Tôi cam đoan sẽ không nói ra những chuyện trong lâu đài cổ, chỉ cần nói cho họ biết tôi bình an là được, ông có thể ở bên cạnh giám sát."

Hắn nghe thấy cô vội vàng cam đoan, khẽ cười lạnh trong lòng, Winston sẽ không bị một con người hết lời dối trá này đến lời dối trá khác lừa gạt.

"Nếu có thể, tôi đương nhiên nguyện ý giúp ngài giải tỏa nỗi lo âu, nhưng tôi không có quyền hạn đó." Winston quả nhiên lắc đầu: "Trừ phi một trong hai vị đại nhân đồng ý."

"... Xin lỗi, đã làm ông khó xử."

Cô trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Có lẽ là tính tình ôn hòa của Winston khiến người ta an tâm, có lẽ là mái tóc bạc trắng của ông cho thấy sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người, trước mặt ông, cô càng giống một cô bé, không giống con nhím nhỏ khó đối phó - đúng vậy, từ khi Oswald làm chỗ dựa cho cô, cô đã biến từ con thỏ trắng mềm yếu thành con nhím xù lông với bất kỳ ai.

Winston lại an ủi cô một phen, dặn cô uống thuốc rồi lui xuống.

Osment không nhúc nhích.

Cô không uống thuốc, quả nhiên, ngoài miệng đáp ứng rất tốt, nhưng sau lưng lại là một bộ mặt khác. Hắn lạnh lùng nghĩ, cô có lẽ nghi ngờ dược phẩm Winston đưa có vấn đề. Tâm địa loài người thật khó lường.

Ánh mắt hắn dõi theo động tĩnh của cô, nhìn cô lại một lần nữa xuống giường, đẩy cửa sổ ra.

... Winston không phải nói cô không khỏe sao?

Gió lạnh thấu xương cuốn theo mưa thổi vào, trong nháy mắt thổi tung mái tóc đen dài dày của cô, cô mặc chiếc váy ngủ trắng tinh, chân trần chạm đất, mặc cho nước mưa táp vào mặt, gió lạnh gào thét.

Osment lặng lẽ nhìn, chỉ là không hiểu, sắc mặt cô trông càng tệ hơn, hai vệt đỏ bất thường hiện lên trên má.

Hắn luôn chăm chú theo dõi mọi cử động bất thường của cô: đóng cửa sổ, mở cửa sổ, đóng cửa sổ, xuống giường, lên giường, xuống giường. Cuối cùng cô cuộn tròn ở đầu giường, ôm lấy hai chân, trông yếu đuối và bất lực, dù là thuốc hay nước, cô đều không hề động đến. Hắn có thể thấy sinh mệnh khí tức trên người cô đang yếu dần, không phải là cô muốn chết, chỉ là... chỉ là cô dường như không muốn sống, hoàn toàn khác với vẻ mặt ương ngạnh chọc giận hắn.

Từ đầu đến cuối hắn không thể tìm được câu trả lời mình muốn, cô trông như thể không thể làm tổn thương bất kỳ ai, ngược lại giống như một đóa hoa héo úa.

Osment lắc đầu, ngụy trang, đúng là tài năng của loài người.

Mãi đến khi hắn thấy môi cô mấp máy, dường như phát ra âm thanh gì đó.

Hắn thoáng giật mình.

Đây là âm thanh giống nhau trên toàn thế giới, bao gồm cả xã hội ma cà rồng, hắn im lặng.

Cô đang gọi "Mẹ ơi".

Cô đang... tìm kiếm sự bảo vệ.

...

Nhờ phúc của cô, Osment có một giấc mơ rất dài, lặp đi lặp lại đều là đêm mẹ hắn chết. Xã hội ma cà rồng không có cái gọi là trinh tiết để nói, sinh mệnh thực sự quá dài dằng dặc, niềm vui thú ngày càng ít, cha mẹ ngoài mặt đều có rất nhiều tình nhân, lại chưa từng kiêng kị đối phương. Cho dù là hai anh em hắn, cũng là sau khi họ chán ghét tất cả các hạng mục giải trí, muốn làm một lần trải nghiệm khác biệt. Mà không lâu sau khi sinh ra họ, bà đã yêu một thợ săn.

Một kẻ giả làm người bình thường, thợ săn ma cà rồng.

Bà đã chết, chết dưới tay người bà yêu, cũng hại chết chồng bà, suýt nữa còn muốn hại chết cả con bà. Khi họ ẩn náu trong kết giới bảo vệ do Winston bày ra, sợ hãi run rẩy, chính là một lần lại một lần kêu "mum". Khi đó họ còn quá nhỏ, không biết những sợ hãi này cũng là do "mum" trong miệng họ mang đến.

Ánh bình minh ló dạng khiến lòng người hoảng hốt, Osment từ trong giấc mơ lạnh lẽo giãy dụa tỉnh lại, phát hiện mình vẫn treo ngược trên chiếc đèn chùm trong phòng cô.

Hắn hóa thành hình người trong quá trình bay đến bên cửa sổ, ánh nắng không mang đến cho hắn bất kỳ cảm giác ấm áp nào, dường như sự đau đớn thiêu đốt khiến hắn càng thêm khó chịu. Hắn kéo mạnh tấm rèm cửa nặng nề lại, ngăn cản ánh nắng chói mắt. Ma cà rồng cấp cao sẽ không vì một sợi ánh nắng mà tan thành mây khói, nhưng cũng không thích nó, mà thường ngày lúc này, hắn hẳn là vẫn còn đang ngủ.

Hắn vô ý thức nhìn về phía giường, thuốc và nước vẫn còn nguyên đặt ở đầu giường, trên mặt đất vứt một chiếc khăn mặt, cho thấy cô tùy ý lau khô người rồi chìm vào giấc ngủ. Mà cô đã cuộn tròn trong chăn ngủ, cơ thể phập phồng theo nhịp thở, trông vô cùng mềm mại.

Thời khắc này, hắn không hiểu sao lại nhớ đến Oswald.

Tên kia một chút cũng không phát hiện sự không tình nguyện của hắn, giống như chim sẻ ríu rít bên tai hắn: "Cơ thể cô ấy thật ấm áp, thật không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần ôm lấy là có thể xua tan mọi lạnh lẽo, đừng cười! Osment, dù chúng ta không sợ lạnh, nhưng khi tâm trạng không tốt, em không thể phủ nhận, kiểu gì cũng sẽ cảm thấy có chút gì đó giống như lạnh lẽo."

"Lúc này, ôm lấy cô ấy, em sẽ cảm thấy nhiệt độ từ người cô ấy truyền sang người em, giống như cả hai chúng ta đều có nhiệt độ vậy."

"Trải nghiệm kỳ diệu."

Đợi đến khi Osment hoàn hồn, phát hiện mình đã làm theo ký ức của Oswald, ôm cô vào lòng. Nhiệt độ cơ thể nóng lên của cô và thân thể lạnh lẽo của hắn tạo thành sự tương phản rõ rệt, ấm áp mà mềm mại, không hề bỏng rát.

Tay Osment đặt lên làn da trần trụi trên cánh tay cô, trượt dọc xuống cổ tay, cảm nhận được dòng máu chảy và nhịp đập chập trùng, còn sống, tươi mới, dòng máu nóng hổi, hắn liếm môi, đột nhiên có ham muốn ăn uống.

Văn Anh lúc đầu chỉ sốt nhẹ, nhưng vì dính mưa và gió, dù đã uống thuốc cũng không thể hoàn toàn khỏi, đột nhiên bị một khối băng lạnh lẽo áp sát vào người, cô rùng mình một cái, mơ màng tỉnh lại.

"... Oswald?" Cô trở mình, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt quen thuộc, "Sao anh lại đến giờ này..." Rèm cửa đã bị kéo lên, mà hắn ở trong phòng, cô đoán hẳn là sáng sớm.

Osment không phủ nhận thân phận đó, đôi mắt xám xanh của hắn nặng trĩu, nhìn chằm chằm cô không động đậy: "Ta muốn biết, vì sao em lại nói dối giúp Osment."

Mặc dù hắn cũng không cố ý muốn khiến cô ngã xuống tháp cao, nhưng hắn thực sự hy vọng cô rơi xuống tan xương nát thịt, như vậy coi như hắn cố ý hành động cũng không phải là không thể.

Ý thức của cô dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, sau một hồi lâu im lặng, mới nói: "Anh biết rồi?"

"Ừ."

"Tôi cũng không có nói dối giúp anh ấy. Tôi ngã xuống, cũng không phải vì anh ấy muốn giết tôi. Có lẽ là có nguyên nhân khác, ví dụ như anh ấy nhàm chán muốn luyện tập phép thuật biến hóa hư không, ví dụ như..." Bệnh khiến cô trở nên mê man, cô hết sức cố gắng từ trong đầu óc mụ mị sắp xếp lại mạch suy nghĩ: "Cho dù nguyên nhân là vì anh ấy, nhưng 'cố ý giết người' và 'ngộ thương' khác nhau rất lớn."

"Sao em biết?" Ánh mắt hắn rất kỳ lạ.

"Ánh mắt anh ấy rất phẫn nộ, tựa như bị người ta oan ức." Văn Anh giải thích: "Tôi cũng từng như vậy, người ở đây có rất nhiều hiểu lầm về đất nước tôi, lúc trước ở chung bạn bè bị mất đồ, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là tôi, tôi rất tức giận. Nhà tôi coi như không phải giàu có quyền quý, nhưng cũng không thiếu tiền, trộm của cô ta một cái đồng hồ đeo tay, tôi có thể trả tiền thuê nhà hay là học phí sao? Dù thế nào, cảm giác đó cũng không tốt đẹp gì, tôi không hy vọng có ai giống như tôi gặp phải chuyện tồi tệ như vậy."

"Nói dối."

"... Hả?"

Văn Anh không kịp phản ứng, cô chỉ cảm thấy trên vai truyền đến một lực đạo khó cưỡng lại, trời đất quay cuồng, đã bị hắn xoay người đè xuống giường, hai tay nhanh chóng bị khống chế sau lưng. Cảm giác khó chịu khi bị kiểm soát khiến cô giãy dụa, nhưng không có chút tác dụng nào. Từ phía sau truyền đến giọng hắn lười biếng trầm thấp: "Muốn thừa cơ để Oswald đồng tình cô? Vậy cô nhất định thất vọng."

"... Osment?!" Cô rốt cuộc ý thức được có gì đó không đúng.

"Là tôi." Hắn ghé sát vào cô, khoảng cách này có thể để hắn thấy rõ mạch máu xanh nhạt trên cổ cô, răng nanh khẽ động muốn dài ra: "Cô không phải muốn tôi hút máu cô sao?"

Đây là điều cô đã từng khiêu khích hắn.

Văn Anh lập tức kinh hãi, vô ý thức viện đến chỗ dựa của mình: "Oswald đã nói đừng hút máu tôi!" Nhưng cô đã chậm, cảm giác lạnh lẽo của vật thể lạ lại một lần nữa xuất hiện bên cổ, cô khẽ đạp chân, lại bị hắn dễ như trở bàn tay áp chế xuống dưới thân.

Tình trạng cơ thể cô tồi tệ, cảm xúc ác liệt, hương vị máu vì thế vô cùng đắng chát.

Nhưng hắn không hề rút răng nanh, một hơi cũng không hút. Cơ thể nóng hổi của cô khiến cánh tay hắn càng siết chặt hơn, vị đắng chát khiến đầu lưỡi hắn tê rát, mà dòng máu nóng ẩm dính nhớp khiến hắn... hưng phấn.

Không biết bao lâu trôi qua, hắn cuối cùng rời khỏi trạng thái hưởng thụ, giọng trở nên khàn khàn: "Đúng vậy, Oswald đã nói, nhưng tôi không cảm thấy Oswald có thể ra lệnh cho tôi."

Cô im lặng.

Những giọt máu tươi thắm đọng lại trên làn da trắng nõn của cổ cô, tạo thành sự tương phản rõ rệt. Hắn khẽ liếm đi dòng huyết dịch, có thể cảm giác được mỗi khi tiếp xúc với da thịt cô, cô lại không tự giác run rẩy đầy mẫn cảm. Cảm giác tận hưởng bữa ăn khiến hắn khẽ nheo mắt.

Đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khoảng thời gian đó hắn chiếm thế thượng phong trước cô. Sao hắn có thể quên được, đối với "đồ ăn" mà nói, điều khiến cô sợ hãi nhất chính là những gì hắn đang làm.

Mặc dù ban đầu hắn muốn giết cô, nhưng giết cô cũng sẽ không khiến cô đau khổ, đúng không?

"Bây giờ, cô nói cho tôi biết-" hắn thấp giọng dụ dỗ, "Rốt cuộc vì sao cô nói dối? Giúp tôi lừa gạt Oswald, đối với cô có lợi ích gì sao?" Răng nanh hắn lướt dọc sau cổ cô, bàn tay không an phận trượt xuống bắp đùi, như đang cảnh cáo cô, chỉ cần cô không chịu nói thật, hắn sẽ cho cô trải qua những chuyện cả đời khó quên.

"... Bởi vì tôi ghét các người!" Giọng cô nghẹn ngào không rõ.

"... Cái gì?" Hắn tưởng mình nghe lầm.

"Tôi bỏ thuốc mê tình vào Oswald, là vì tôi sắp chết, vì các người cũng đối xử với tôi như vậy. Nhưng nếu tôi tiếp tục làm những việc mà mình khinh bỉ, vậy tôi và những con ma cà rồng đáng ghét như các người, còn khác nhau ở chỗ nào?!"

Osment ngơ ngẩn.

Cô thở dốc một hơi: "Anh hài lòng rồi chứ?!"

*********

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro