CHƯƠNG 8: GIÚP ĐỠ

Thải Vi đạp nhẹ Thanh Trúc một cái: "Anh đừng có dạy Ngọc Ca linh tinh."

Thanh Trúc bất mãn liếc cô: "Có lòng tốt mà còn bị coi là lòng lang dạ thú."

Hai lớn một nhỏ náo loạn một lúc, Thanh Trúc cũng biết Thải Vi cần nghỉ ngơi, liền ôm Ngọc Ca ra ngoài.

Bởi vì Thải Vi bị thương nên Văn Nhân đêm nay tạm thời được cha thả ra ngoài thăm em gái, hai chị em hiếm có dịp nằm cùng nhau trên giường trò chuyện.

Văn Nhân không biết vết thương của Thải Vi là do súng bắn, nhưng dù sao cũng là vì mình mà làm em gái bị thương, liên tục nằm trong chăn tự trách, nắm tay cô than thở nói: "Nếu không phải do chị bảo em đi gặp Tống Chi Hoán, em cũng sẽ không gặp tai bay vạ gió."

Thải Vi cười nói: "Loại chuyện này ai có thể đoán trước được, em không phải ổn rồi sao? Đúng rồi, anh Tống nói sẽ mua được vé chờ chị cùng lên thuyền. Em thấy con người anh ấy không tệ, dù sao ở trên thuyền cũng phải mất hai ba tháng, nhưng có anh ấy đi với chị, em yên tâm rồi."

Văn Nhân sửng sốt, lại ha ha cười rộ lên: "Làm sao chị lại thấy giọng điệu này như em mới là chị vậy."

Thải Vi cười nói: "Em còn không phải là lo chị đi ra ngoài có một mình à."

Đối với cô mà nói, Văn Nhân mới hai mươi tuổi quả thật vẫn quá trẻ, giọng nói khó tránh khỏi khác với Thải Vi lúc trước.

Văn Nhân nói: "Không sao đâu, có ông cậu bên kia tiếp ứng rồi, dù ở trên tàu hai ba tháng cũng hơi lo lắng nhưng có Tống Chi Hoán đi cùng thì chị không sợ, cậu ấy là người rất đáng tin tưởng."

Thải Vi cười: "Ừ, anh ấy so với đám lính chị không thích thì tốt hơn nhiều thật, nếu như gả cho người đàn ông như vậy cũng đủ làm cho người ta yên tâm."

Văn Nhân vốn còn chưa nghĩ gì, nhưng khi nghe cô nói vậy bỗng nhiên hiểu ra, trên mặt nóng lên, véo cô một cái, nói: "Em nghĩ bậy bạ gì đó? Chị với cậu ấy chỉ là bạn bình thường."

Thải Vi vẻ mặt vô tội: "Em có nói gì đâu."

Nhận thức của Văn Nhân về tình yêu cũng chỉ đơn giản xuất phát từ thoại bản Trung Quốc và một ít tiểu thuyết tình cảm phương Tây, luôn nhận định tình yêu là phải được tự do. Cô ấy luôn cho rằng mình nhất định sẽ tự do yêu đương như vậy, còn về phần yêu người nào thì cho tới nay chưa từng nghĩ đến. Hiện tại bị Thải Vi nói như vậy, trong đầu hiện lên hình dáng thanh tuấn của Tống Chi Hoán, nghĩ đến việc cùng với hắn đi Mỹ tìm lý tưởng chung, trong lòng như có dây cung nào đó bị khẩy rung một chút, nhẹ nhàng nhộn nhạo.

Là cô gái cởi mở nhiệt tình, trong lòng động một cái liền nhịn không được hỏi: "Em thật sự cảm thấy Tống Chi Hoán không tệ?"

Thải Vi nói: "Dĩ nhiên, hôm nay khi ở Đan Quế Phường xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều từ trong xông ra ngoài, chỉ có anh ấy vì tổ phụ vẫn ở bên trong, không để ý nguy hiểm vẫn chạy ngược dòng người vào trong."

Văn Nhân nghe cô nói vậy, lo lắng kêu: "Liệu cậu ấy có bị thương không?"

Thải Vi nói: "Yên tâm đi, hôm nay ở rạp hát ngoại trừ mấy thành phần loạn đảng, không có nghe thấy người nào bị thương cả, cho dù có bị thương thật thì chắc cũng giống như em là cùng thôi."

Văn Nhân nói: "Mong là thế." Suy nghĩ một chút lại tức giận nói: "Chị đã nói là những tên lính kia chỉ biết khi dễ người như chúng ta mà."

Trong đầu Thải Vi lúc này hiện lên gương mặt lạnh lùng của Tạ Quý Minh, sau đó vội vã lắc đầu, muốn đem gương mặt kia phủi sạch ra ngoài.

Văn Nhân cuối cùng chỉ được thả ra ngoài thăm em gái một đêm, ngày hôm sau liền bị cha các cô đuổi về Tĩnh Tâm Các.

Giang Hạc Niên hạ lệnh tạm thời không cho Thải Vi ra khỏi cửa, nhưng một khi cô đã quyết định giúp Văn Nhân thì phải làm cho thỏa đáng đến cùng.

Sau lần bị bắt trở về, tiền giấy đô la Mỹ và bảng Anh đều bị ông Giang tịch thu. Tiền mua vé tàu không cần lo lắng nhưng du học thì cần tiền, cô phải chuẩn bị xong cho Văn Nhân.

Không có cách nào quang minh chính đại từ cửa chính ra ngoài, Thải Vi liền tìm cách trốn đi.

Tẩm Viên lớn như vậy cũng có vài cửa sau, chỉ cần tranh thủ lúc người khác không chú ý, muốn lặng lẽ đi ra ngoài vẫn rất dễ dàng. Tứ Hỉ là một người hầu trung thành, nhưng sau lần trước ở Đan Quế Phường bị dọa một lần, bây giờ ở nhà chỉ cần Thải Vi vừa bước chân ra cửa liền đi theo không rời, nếu để cho con bé biết, cô một mình đi ra ngoài chỉ sợ bị dọa cho vỡ mật.

Cũng may Tứ Hỉ không quá thông minh, sau khi bị Thải Vi tùy tiện tìm vài lí do thì đã lừa thành công, buổi chiều cô ra cửa khéo Tứ Hỉ ngốc vẫn nghĩ là cô còn ngủ trong phòng.

Những tiểu thư nhà giàu như cô không có nhiều tiền mặt trong tay, nhưng châu báu trang sức thì lại không thiếu, Văn Nhân và cô đều có ít đồ trang sức giá trị không rẻ, mang ra hiệu cầm đồ đổi, có lẽ sẽ lo được chi phí khoảng một hai năm ở Mỹ. Dù cho không đủ, chỉ cần ra được nước ngoài chẳng lẽ Giang Hạc Niên lại không quan tâm con gái? Đến lúc đó khẳng định vẫn sẽ gửi tiền sang.

Mặc dù từ khi tới thời đại này Thải Vi còn chưa tự mình ra khỏi cửa, nhưng Thượng Hải hiện giờ so với một trăm năm sau vẫn nhỏ hơn nhiều, ngược lại không lo không tìm được đúng chỗ.

Chuyến này đi ra một đường thuận lợi, sau khi từ hiệu cầm đổ đổi được ngân phiếu lớn, cô ngồi xe điện chạy thẳng tới Ngân hàng Standard Chartered để đổi séc lữ hành, đồng bảng Anh và đô la Mỹ.

Hiện tại không thể cầm quá nhiều, quá nhiều sẽ đưa tới sói, quá ít lại không có tác dụng, vài trăm chắc là vừa đủ.

Thuận lợi lấy được tiền, tảng đá lớn trong lòng Thải Vi rốt cuộc cũng buông xuống, dè dặt nhét vào ví đầm, ra cửa bắt xe trở về nhà.

Thấy ven đường có hai chiếc xe màu vàng, cô liền đi tới.

Một lái xe tiến lên nhiệt tình mời chào: "Thưa cô, xin mời."

Thải Vi đang muốn lên xe, trong lúc vô tình liếc về phía lái xe, cách đó không xa có hai người ánh mắt kì lạ nhìn lại đây, theo bản năng cô nhìn về phía đó. Người đàn ông mặc áo khoác xám ngắn, trên miệng còn ngậm một điếu thuốc lá, điển hình là côn đồ lưu manh ở Thượng Hải.

Trong lòng cô lộp bộp, nhanh chóng nhận ra mình đang bị theo dõi, vội vàng thu chân xoay người chạy dọc vỉa hè phía trước.

"Thưa cô, cô không đi nữa sao?"

Lái xe ở phía sau kêu, Thải Vi làm như không nghe thấy.

Nhưng rất nhanh sau đó có tiếng bước chân dồn dập truyền tới, hẳn là hai người vừa nãy đuổi theo.

Cho dù là xã hội pháp trị trăm năm sau, bị cướp bóc ngoài đường phố cũng không phải chuyện gì lạ, huống chi là trong thời buổi loạn lạc này của Thượng Hải, một cô gái đem theo số tiền lớn thì không khác gì một con dê béo bở.

Hai chân gia tăng tốc độ, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cô phải mau nghĩ ra biện pháp mới được.

Có lẽ ông trời có mắt, ngay lúc cô cảm nhận được mấy bước chân sau cách mình càng ngày càng gần thì phía trước cách đó mấy bước, bỗng xuất hiện một bóng người cao ngất quen thuộc.

Người đàn ông hôm nay mặc âu phục, chỉ có một mình, đang đi về phía chiếc xe Ford đậu bên đường.

Thải Vi lập tức nhanh trí, trong nháy mắt hắn mở cửa xe liền nhanh chóng tiến lên, chui vào chỗ trống bên cạnh ghế lái, còn thuận tay khóa cửa.

Tạ Huyên đang khom người muốn lên xe, bỗng thấy thiếu nữ xuất hiện ngồi ghế bên cạnh, sửng sốt một chút rồi khẽ nhíu mày.

Hắn đương nhiên còn nhớ rõ cô, cho nên ngược lại cũng không phản ứng gì quá lớn.

Thải Vi quay đầu, trợn to đôi mắt đen nháy nhìn về phía hắn, thở hồn hển nói: "Có người ngoài phố muốn cướp tiền, trưởng quan có quản hay không?"

Trong cặp mắt đen xinh đẹp kia lóe qua ánh sáng sợ hãi, so với lần trước, nhiều hơn một chút đáng yêu đáng có thuộc về thiếu nữ.

Tạ Huyên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai người đàn ông hướng bên này chạy tới.

Hắn nhíu nhíu mày, quay người từ trong xe đi ra ngoài, đóng cửa rồi tựa người vào kính xe, từ trong túi móc ra thuốc lá với diêm quẹt, không nhanh không chậm đốt một điếu tỏa ra làn khói, nhìn về phía hai người đang chạy.

Hai người kia cũng biết bọn họ bị cô gái kia phát hiện, mới trốn vào trong xe này, hẳn là không hề quen biết với chủ nhân chiếc xe.

Một trong hai người tới chỗ ngồi cạnh ghế lái, dùng sức vỗ vào cửa kính kêu: "Xuống xe!"

Một người khác đứng đối diện Tạ Huyên, khách khí nói: "Vị thiếu gia này, người hầu nhà chúng ta trộm tiền của chủ nhân chạy trốn, chúng ta nghe lệnh đem người bắt trở về. Xin thiếu gia hỗ trợ chút?"

Người ở Thượng Hải có thể lái được xe hơi, không phải quyền quý thì cũng giàu có, người bình thường không thể trêu chọc. Hai tên côn đồ đương nhiên hiểu đạo lý đó, cho nên cũng không dám đắc tội người đàn ông này.

Tạ Huyên so với tên này cao hơn nửa cái đầu, từ tốn thở ra một ngụm khói, nhìn bằng nửa con mắt cười hỏi: "Người hầu nhà các ngươi? Làm sao chứng minh?"

Người đàn ông kia nói: "Trong túi cô ta có đô la Mỹ và bảng Anh." Vừa nói vừa bổ sung: "Chủ nhân chúng ta là thương nhân ở nước ngoài, đây là tiền làm ăn với người nước ngoài, bị cô ta trộm đi, chúng ta phải mau chóng cầm về nếu không sẽ bị chủ nhân trách phạt."

Tạ Huyên hơi khom người quay đầu, liếc nhìn về phía thiếu nữ ngồi vững vàng trong xe, lại đứng dậy nói với hắn: "Nhưng ta thấy cô gái này không giống người hầu, làm gì có người hầu nhà nào mặc tơ lụa thượng hạng. Theo ta nghĩ hẳn là tiểu thư nhà giàu có mới đúng."

"Đó cũng là đồ cô ta trộm của chủ nhân chúng ta."

Thải Vi lúc này đúng thật không lo lắng, mặc dù vị ông cố ngoại này xem mạng người như cỏ rác, nhưng dù sao cũng là người của quân chính phủ, không đến mức đối với loại chuyện như vậy lại ngồi yên không để ý.

"Là như vậy sao!" Tạ Huyên gật đầu một cái, đem điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, giang tay hướng người đàn ông kia rồi nói: "Chìa khóa xe ta ở ngang hông, chính người tự cầm lấy mà mở cửa."

Thải Vi ngồi trong xe nghe thấy lời của hắn, kinh ngạc quay đầu, có chút không thể tin nhìn về phía hai người ngoài buồng lái.

Chỉ thấy vị ông cố ngoại kia của cô giương cánh tay tựa lưng vào cửa sổ đứng, người đàn ông áo khoác ngắn nghiêng người đưa tay sờ chìa khóa bên hông hắn.

Nhưng động tác của người nọ khi sờ đến thứ bên hông, đột nhiên cứng người lại.

Cách cửa kính xe, rõ ràng thấy sắc mặt người nọ trắng bệch, chần chờ một lát liền nhanh chóng thu tay về, hướng người hút thuốc mặt cười như không cười cúi mình vái chào, nhanh chóng vòng qua xe kéo đồng bạn chạy mất hút.

"Đi nhanh lên!"

"Làm gì?" Đồng bạn hỏi.

"Người đó là quân lính, trên người có súng."

Lưu manh côn đồ sợ cái gì? Đương nhiên là sợ quân lính cầm súng.

Thải Vi cũng kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thấy hai người kia đã chạy xa, thoáng thở phào nhẹ nhõm đang chuẩn bị nói cám ơn rồi xuống xe, Tạ Huyên đã ngồi lên ghế lái, không nhìn cô trực tiếp nổ xe.

Hắn nhàn nhạt nói: "Tiền tài không được tiết lộ, nếu đã bị lộ, một mình cô chắc chắn không thể tự mình rời khỏi đây. Để tôi tiễn cô một đoạn đường."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro