~
Tác giả: -云中有鹿
Editor: Phanh
---
—— 'bạn bè' là mười hai nét, 'tình nhân' là mười hai nét, 'người nhà' là mười hai nét, 'người yêu' là mười hai nét, cho nên cái tên mười hai là khó quên.
Lúc tốt nghiệp mọi người ăn chung với nhau một lần cuối cùng, Đới Manh nói đây là lần cuối lấy thân phận đội trưởng tổ chức cho mọi người cùng ăn chung rồi, sau này mọi người nhớ thường xuyên liên lạc, ăn uống ngon miệng!
Cũng không giống trước kia, mọi người không đi ăn lẩu hải sản mà là đến một nhà hàng tương đối nổi tiếng, còn gọi thêm mấy két bia.
Sau ba tuần rượu mọi người đề nghị chơi lời thật lòng đại mạo hiểm, cũng đã ăn uống no đủ ai cũng tự nhiên đồng ý. Một đám người ngồi quây quần một chỗ, nhìn vòng xoay ở giữa bàn. Hứa Giai Kỳ rất vinh hạnh lấy được quyền lợi xoay vòng. Mọi người định trước quy tắc, người thứ nhất được xoay tới là người hỏi, người thứ hai là người đáp.
Vòng thứ nhất
Từ Tử Hiên cùng Ngô Triết Hàm.
Từ Tử Hiên cũng không hỏi vấn đề gì kỳ quái, chẳng qua là hỏi chú thích trong điện thoại Ngô Triết Hàm đặt cho Hứa Giai Kỳ. Không nghĩ tới Ngô Triết Hàm chỉ cười cười, sau đó cầm rượu lên trực tiếp rót cho mình ba chén. Cái tình cảnh lúng túng này bị Hứa Giai Kỳ cười ha hả rồi bỏ qua. Mọi người cũng không để ý. Đều là người lớn, trong lòng có cái gì nên nói cái gì không nên nói, mọi người vẫn là hiểu rõ.
Trở lại trung tâm đã là đêm khuya. Ngô Triết Hàm nằm ở trên giường nhìn số mười hai trong màn hình điện thoại, mười hai là chú thích nàng đặt cho Hứa Giai Kỳ.
Lúc ấy nhìn thấy câu nói kia cảm giác rất có ý nghĩa, suy tư hồi lâu mới đổi 'kiki' thành mười hai. Cậu là bạn thân của mình, là người mình yêu đơn phương.
Nàng cũng không phải không nghĩ tới tỏ tình với Hứa Giai Kỳ, nhưng nhìn người kia ở trên sân khấu lấp lánh tỏa sáng liền cảm giác mình quá ngây thơ, cho nên cái ý nghĩ này mỗi lần đến cửa miệng đều bị Ngô Triết Hàm đè xuống, người kia thật rất thích hợp với con đường này.
Đến khi mình đã đứng ở trước cửa phòng Hứa Giai Kỳ, đầu óc Ngô Triết Hàm mới phản ứng được. Còn chưa cam tâm sao.
Nàng dừng lại một chút chuẩn bị xoay người rời đi, thế nhưng cửa lại mở ra.
Hứa Giai Kỳ thừa nhận thời điểm nàng mở cửa nhìn thấy Ngô Triết Hàm nàng rất vui vẻ, vô cùng vô cùng vui vẻ.
Ngô Triết Hàm nhìn Hứa Giai Kỳ. Một mặt tươi cười. Nhất thời có chút sững sờ. Đến khi trên mặt truyền tới nhiệt độ từ lòng bàn tay của Hứa Giai Kỳ nàng mới phản ứng được.
"Sao vậy? Có phải là uống nhiều quá hay không?"
Hứa Giai Kỳ nói chuyện rất ôn nhu mang theo tia ân cần. Ngô Triết Hàm không nói gì chỉ nhìn Hứa Giai Kỳ, muốn đem hình dáng của người kia khắc ở trong lòng.
"Nói chuyện a, có phải là rất khó chịu hay không? Hửm?"
Giọng Hứa Giai Kỳ rất dễ nghe, âm cuối giương lên, giống như chiếc lông hồng cứ như vậy rơi vào trong lòng Ngô Triết Hàm. Đến khi Hứa Giai Kỳ muốn mở miệng hỏi câu thứ ba, Ngô Triết Hàm cuối cùng cũng nói chuyện.
"Hứa Giai Kỳ, mình thích cậu."
Vẻ mặt Ngô Triết Hàm vô cùng ôn nhu, để nhắc nhở Hứa Giai Kỳ không có nghe lầm, còn nói thêm một lần nữa.
"Mình bây giờ rất tỉnh táo, mình thích cậu, thích Hứa Giai Kỳ."
Sau khi nghe được câu kia tỏ tình Hứa Giai Kỳ liền muốn hỏi Ngô Triết Hàm có phải là uống say rồi hay không, không nghĩ tới người kia câu tiếp theo đã đánh gãy lời nàng muốn nói lời. Hứa Giai Kỳ trong lòng nói, vậy cứ tùy hứng một lần đi. Nàng bước lên, nhón chân, hôn lên môi Ngô Triết Hàm.
Đến khi Ngô Triết Hàm lấy lại tinh thần Hứa Giai Kỳ đã cách nàng một bước xa.
"Ngũ Chiết, chúng ta là người lớn, làm việc không thể kích động như vậy, mình không muốn phá hủy tương lai của cậu, thật xin lỗi."
Cho nên nụ hôn này là để an ủi nàng sao.
"Được, mình biết rồi."
—— 'bạn bè' thiếu một chút, 'tình nhân' thiếu một chút, 'người nhà' thiếu một chút, 'người yêu' thiếu một chút. Cho nên cái tên mười một, gọi là tiếc nuối.
Chuyện cũ như gió. Ngô Triết Hàm không thể không thừa nhận sức mạnh của thời gian là rất lớn.
Lúc nàng tỉnh lại đã là nửa đêm, Ngô Triết Hàm bật đèn ngủ đầu giường, cầm lên thiệp mời bên cạnh đèn. Màu đỏ, đặc biệt đẹp mắt. Dưới cái nhìn của nàng chính xác là như vậy. Mặc dù nàng rất không muốn thừa nhận.
Cô dâu Hứa Giai Kỳ.
Ngô Triết Hàm dùng ngón tay trỏ sờ lên, tỉ mỉ cảm thụ đường vân của cái tên này. Thời gian qua thật mau nha, người con gái nàng thích nhất cũng đã muốn lập gia đình rồi. Mọi chuyện trước kia phảng phất chỉ như một giấc mộng, thật sự là một giấc mông đẹp. Ngô Triết Hàm nghĩ như vậy.
Mấy ngày trước nàng tới cuộc gặp mặt Đới Manh tổ chức, vì Hứa Giai Kỳ mà tổ chức, nói là chúc mừng Hứa Giai Kỳ tiến vào nấm mồ hôn nhân, cũng giống như bữa cơm lúc tốt nghiệp, mọi người lại một lần nữa chơi một lần lời thật lòng đại mạo hiểm. Rất đúng dịp, Từ Tử Hiên lại hỏi nàng vấn đề khi tốt nghiệp đã hỏi.
Chú thích chị cho Hứa Giai Kỳ là cái gì?
Lần này Ngô Triết Hàm cười một tiếng, liền nói ra.
Mười một.
Lúc Từ Tử Hiên lái xe đưa nàng trở về nhà, hỏi nàng.
"Mười một là ý gì a?"
Ngô Triết Hàm khi đó uống thật nhiều, đối với vấn đề Từ Tử Hiên cũng không trả lời, chỉ cười nói, một cái tên mà thôi.
Đúng vậy, một cái tên mà thôi, như vậy để ý làm gì chứ. Nàng cho là chú thích mười hai này cho Hứa Giai Kỳ vĩnh viễn sẽ không thay đổi, quả nhiên, vẫn chỉ là nàng cho là vậy. Nàng mở điện thoại lên, gửi cho cho Hứa Giai Kỳ một tin nhắn.
"Cái tên mười hai là khó quên, cái tên mười một là tiếc nuối. Thiếu một chút nữa chính là vĩnh viễn. Tân hôn vui vẻ."
Suy nghĩ một chút lại gửi thêm một cái.
"Hôn lễ mình không tới, kẹo mừng gửi cho Đới Manh rồi. Chúc cậu bình yên."
End.
Giải thích một chút: bạn bè 朋友, tình nhân 恋人 , người nhà 家人 , người yêu 爱人, những từ này khi viết đều có 12 nét.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro